Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1012
Ninh Tương không còn gì để nói, đợi một lúc mới đi ra khỏi phòng của Trang Lệ Nhã.
Đứng trên hành lang, Ninh Tương đưa mắt nhìn xung quanh, đột nhiên cô cảm thấy đặc biệt nhàm chán.
Lúc đầu, khi mẹ cô gây ra rắc rối, cô cũng rất tức giận, bất bình, cũng định đi theo cùng náo loạn một chút.
Nhưng bây giờ đột nhiên cô cảm thấy mấy chuyện như vậy chẳng còn chút ý nghĩa gì cả.
Thật ra, ngay từ đầu cô nên biết những tài sản hay vinh hoa phú quý này đều là của nhà họ Ninh. Chỉ khi nào Ninh Bang nguyện ý cho, họ mới có thể nhận được. Còn nếu hắn không đồng ý, dù họ có làm loạn, một chút tài sản cũng không có.
Cô đã hiểu ra, nhưng Trang Lệ Nhã mẹ cô và Ninh Tiêu dường như vẫn chưa hiểu.
Ninh Tương chần chờ, sau đó xoay người đi về phía một căn phòng.
Đó không phải phòng của cô ấy, là của Ninh Tiêu
Ninh Tiêu lúc này đang ở trong phòng, nằm trên giường, đang chăm chú xem gì đó trên điện thoại.
Ninh Tương đứng ở cửa phòng nhẹ giọng nói: “Em đã ngủ chưa? Chị có chuyện này muốn nói với em.”
Ninh Tiêu không thay đổi tư thế, miệng chỉ ậm ờ trả lời: “Chị muốn nói gì cứ nói đi, em đang nghe đây!”
Ninh Tương lập tức hỏi: “Kế hoạch của em là gì?”
Ninh Tiêu dừng lại, bỏ điện thoại xuống, sau đó xoay người, đối mặt với Ninh Tương: “Kế hoạch gì cơ? Em chẳng có kế hoạch gì cả.”
Ninh Tương trực tiếp dựa vào khung cửa: “Ngày mai cha sẽ được hỏa táng và chôn cất, sau đó chúng ta chắc cũng sẽ phải chuyển ra khỏi nhà tổ nhà họ Ninh. Chúng ta không thể dựa vào nhà họ Ninh nữa. Chúng ta phải sống cuộc sống của chính chúng ta. Em nghĩ sao về chuyện này?”
Ninh Tiêu một chút suy nghĩ về tương lai cũng không có, hắn ta sống trong nhung lụa, há miệng chờ sung quen rồi.
Bởi vì hắn từ nhỏ đã có một cuộc sống tốt, hầu như không trải qua gian khổ, cũng không có cái gọi là kỹ năng vân vân, học lực cũng chỉ có như vậy.
Bắt hắn phải tự lo liệu cuộc sống của mình, Ninh Tiêu thực sự có chút hụt hẫng.
Nhưng dù sao cũng có Trang Lệ Nhã, mẹ hắn có thể thu xếp người giúp đỡ hắn, cũng không lo lắng quá.
Vì vậy Ninh Tiêu nó thẳng: “Ý mẹ bên kia như nào ạ? Em muốn nghe ý kiến của mẹ, mẹ làm như nào em cũng làm như vậy.”
Ninh Tương nhắm mắt lại, trước kia không để ý, nhưng hiện tại cô cảm giác được chính mình và Ninh Tiêu thực sự giống nhau, cả hai đều vô dụng.
Rõ ràng xuất phát điểm mà nhà họ Ninh cho hai người cao như vậy, thế mà hai chị em cô một bước tiến cũng không có, càng ngày càng kém cỏi, chẳng làm nên trò trống gì.
Ninh Tương vẫn còn một chút đầu óc, cô biết bây giờ phải trù tính cho tương lai.
Cô nhớ lại những gì đã làm trong nhiều năm như vậy, chẳng có thứ gì có thể dùng được.
Ninh Tương không muốn nói về chuyện đang xảy ra với Ninh Tiêu, cũng không muốn trách móc nó, so với nó, cô cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Vì vậy, cô dùng ngữ khí bình thản nói: “Chị chỉ là muốn nói trước với em một chút. Sau này mọi chuyện ổn định rồi, chị có khi sẽ tách ra ngoài, không ở đây nữa. Cũng không biết thế nào nữa, chị định vậy.”
Ninh Tiêu lập tức ngồi dậy, hắn hơi ngạc nhiên: “Chị định đi đâu, nghỉ ngơi hay đi làm?”
Ninh Tương vẫn chưa tìm hiểu cụ thể, cô chỉ có kế hoạch sơ bộ và muốn rời khỏi đây.
Khi lập kế hoạch này, cô thực sự nghĩ đến Ninh Tôn.
Cuộc sống ở nhà của Ninh Tôn trước đây không được suôn sẻ, vì vậy anh ấy rời khỏi đây để sống cuộc sống của riêng mình.
Khi đó, họ thậm chí còn cười nhạo Ninh Tôn, cho rằng anh giả tạo thanh cao.
Nhưng bây giờ Ninh Tương nghĩ lại, liền nhận ra quyết định ban đầu của Ninh Tôn là đúng đắn nhất.
Chỉ khi rời khỏi đây, cô mới có thể là chính mình.
Nếu không, bọn họ chỉ có thể là một phần tử của nhà họ Ninh, nếu có chuyện gì không hay xảy ra, họ tránh không thoát sự liên quan.
Ninh Tiêu cau mày, tự lẩm bẩm nói: “Tại sao phải rời đi cơ chứ? Ra bên ngoài làm sao mà sống nổi. Giờ sống sung sướng, nhà cao cửa rộng không thích hay sao?”
Ninh Tương không nghĩ tới chuyện đó, cô cảm thấy được chính mình cũng giống như Ninh Tôn khi xưa, chỉ muốn thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.
Hơn nữa, Ninh Tôn có thể tạo dựng tên tuổi ở bên ngoài, vậy tại sao cô lại không thể?
Ninh Tương không nói gì nữa, để Ninh Tiêu nghỉ ngơi thật tốt, liền xoay người rời đi.
Ninh Tương ra khỏi phòng, không còn nơi nào để đi, vì vậy cô đi xuống lầu.
Ninh Tiêu đã đi nghỉ ngơi, dưới lầu chỉ còn quản gia và người hầu đang dọn dẹp.
Việc vệ sinh ở nhà họ Ninh rất kỹ lưỡng, và chiếc ghế sô pha đã được cẩn thận phủ một lớp vải chống bụi.
Một số nơi không sử dụng cũng được che phủ.
Tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ nhưng Ninh Tương hiện tại cảm thấy được gia tộc này hoàn toàn không còn bất cứ chỗ đứng nào nữa.
Ninh Tương cảm thấy có chút không thoải mái, cô liền từ phòng khách đi ra ngoài.
Lúc trước có rất nhiều người đến dự tang lễ của Ning Bang, những người này tuy có tư chất, nhưng dù sao cũng có quá nhiều người, đi ngang qua nhất định sẽ làm hỏng một số thứ trong nhà.
Ví dụ, khu vườn ở sân sau gần như bị bọn họ dẫm nát.
Người quản gia có lẽ thấy nó quá xấu xí nên yêu cầu người giúp việc nhổ tất cả những cây hoa ở đó đi.
Ninh Tương đứng ở bên cạnh nhìn sang.
Cô vẫn có thể lờ mờ nhớ đến vị trí linh cữu được đặt trước đây.
Chỉ vì một người mất đi mà cả gia tộc cũng sụp đổ theo.
Nếu Ninh Bang cố gắng chống đỡ, gầy dựng nhiều năm như vậy, trên thực tế, gia tộc này đã ly tán từ rất lâu rồi.
Tình cảm ban đầu của Ninh Tương dành cho Ninh Bang không đặc biệt sâu sắc. Tình cảm của Ninh Bang và Trang Lệ Nhã không tốt lắm, mẹ cô đã dùng rất nhiều cách để có thể bảo vệ hai chị em cô sống yên ổn.
Tất nhiên mối quan hệ của cô với Trang Lệ Nhã tốt hơn với Ninh Bang rất nhiều.
Nhưng bây giờ khi đứng trong khoảng đất trống này, Ninh Tương mím miệng hít thở sâu vài cái, đột nhiên cô che mặt lại bật khóc nức nở.
Nếu được lớn lên trong một gia đình bình thường, có lẽ bây giờ cô cũng không phải chịu cay đắng như vậy.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đã dùng bữa ở ngoài xong cũng gói một phần đồ định mang về cho mẹ Ninh.
Khi hai người về đến nhà, mẹ Ninh không có ở nhà.
Hứa Thanh Du đứng trong phòng khách gọi thử vài lần, sau đó vào phòng xem xét.
Mẹ Ninh quả nhiên đã ra ngoài.
Hứa Thanh Du có chút lo lắng, nhanh chóng gọi điện cho mẹ Ninh. Mẹ Ninh cũng chỉ mấy giây sau là bắt máy, không cần Hứa Thanh Du hỏi, bà nói: “Bác đi ra đi loanh quanh một chút, con về chưa? Về rồi hả? Bác về ngay đây.”
Không lâu sau khi cúp máy, mẹ Ninh đã quay lại.
Tình trạng của bà không có gì bất ổn, tóc bà thả xõa được vén nhẹ ra phía sau, che đi một chút vết thương trên tai.
Ninh Tôn đang nói chuyện điện thoại với Chương Tự Chi và không để ý đến mẹ Ninh.
Mẹ Ninh đến và đứng bên cạnh Hứa Thanh Du, hạ giọng nói với cô: “Đúng là đã lâu lắm rồi không đánh nhau, xương cốt rệu rã lắm rồi. Hôm qua mới chỉ hơi khởi động chút nhẹ, thế mà hôm nay người đau đớn không chịu được.”
Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút, cười nói: “Bác chắc chắn là xương cốt đau chứ không phải bị đánh đau sao?”
Mẹ Ninh mở to mắt, tính hơn thua lại nổi lên: “Làm sao có thể, cô ta sức lực chả có bao nhiêu, toàn là bác đánh cô ta đấy chứ!”
Hứa Thanh Du gật đầu đồng ý: “Vâng, con biết mà, bác là người mạnh nhất. “
Chờ mẹ Ninh ăn no, Hứa Thanh Du quay người đi trở vào phòng, Ninh Tôn vẫn đang nói chuyện với Chương Tự Chi.
Nghe được Chương Tự Chi có ý muốn tới chỗ anh chơi, Ninh Tôn giọng nói rất bình tĩnh: “Được rồi, anh cũng biết tôi ở nơi nào, vậy mới tới chơi.”
Nói xong quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, sau đó nói: “Được. Chúng ta sẽ bàn bạc chuyện này kĩ hơn khi anh qua.”
Sau đó anh cúp điện thoại, cúi người hôn lên trán Hứa Thanh Du: “Biểu cảm của em như thế là như thế nào vậy? “
Hứa Thanh Du cũng có chút bất lực: “Em chỉ lo lắng cho anh thôi. “
Ninh Tôn cười cười nói: “Anh có chuyện gì để em lo lắng chứ? “
Mãi gần hai mươi phút sau Chương Tự Chi mới đến đây, anh ta tự mình đến.
Khi Hứa Thanh Du nhìn thấy anh ta, cô không kiềm chế được nhìn về phía sau, sau đó hỏi: “Ninh Như không đến cùng anh sao?”
Chương Tự Chi xua tay: “Cô ấy gần đây càng ngày càng lười biếng, trước khi bảo cô ấy ra ngoài đi dạo, cô ấy sẽ miễn cưỡng đồng ý, bây giờ cả ngày chỉ ở nhà. “
Lương Ninh Như bây giờ bụng to, đi lại quả thực rất bất tiện.
Hứa Thanh Du gật đầu: “Mang thai rất vất vả.”
Đúng vậy, mang thai quả thực rất vất vả, nhưng Chương Tự Chi cảm thấy mình cũng không yên.
Nếu Lương Ninh Như không thoải mái, anh ta sẽ hành anh ta theo nhiều cách khác nhau, anh cũng đâu có được yên.
Buổi tối cô thức giấc bởi vì khó chịu, cô phải đánh thức Chương Tự Chi dậy cùng, nói rằng cô không thể để bản thân cô đơn nếu mất ngủ, nếu cô không ngủ được thì ai cũng đừng hòng ngủ.
Đôi khi Chương Tự Chi đang ngủ ngon, bị cô đánh thức quả thực rất khó chịu.
Nhưng trước vẻ mặt đáng thương của Lương Ninh Như, anh không thể nói gì nữa, chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành cô.
Chương Tự Chi cảm thấy rằng mình cũng đang mang thai, nhịp sống của anh ta được đồng bộ với Lương Ninh Như.
Đứng trên hành lang, Ninh Tương đưa mắt nhìn xung quanh, đột nhiên cô cảm thấy đặc biệt nhàm chán.
Lúc đầu, khi mẹ cô gây ra rắc rối, cô cũng rất tức giận, bất bình, cũng định đi theo cùng náo loạn một chút.
Nhưng bây giờ đột nhiên cô cảm thấy mấy chuyện như vậy chẳng còn chút ý nghĩa gì cả.
Thật ra, ngay từ đầu cô nên biết những tài sản hay vinh hoa phú quý này đều là của nhà họ Ninh. Chỉ khi nào Ninh Bang nguyện ý cho, họ mới có thể nhận được. Còn nếu hắn không đồng ý, dù họ có làm loạn, một chút tài sản cũng không có.
Cô đã hiểu ra, nhưng Trang Lệ Nhã mẹ cô và Ninh Tiêu dường như vẫn chưa hiểu.
Ninh Tương chần chờ, sau đó xoay người đi về phía một căn phòng.
Đó không phải phòng của cô ấy, là của Ninh Tiêu
Ninh Tiêu lúc này đang ở trong phòng, nằm trên giường, đang chăm chú xem gì đó trên điện thoại.
Ninh Tương đứng ở cửa phòng nhẹ giọng nói: “Em đã ngủ chưa? Chị có chuyện này muốn nói với em.”
Ninh Tiêu không thay đổi tư thế, miệng chỉ ậm ờ trả lời: “Chị muốn nói gì cứ nói đi, em đang nghe đây!”
Ninh Tương lập tức hỏi: “Kế hoạch của em là gì?”
Ninh Tiêu dừng lại, bỏ điện thoại xuống, sau đó xoay người, đối mặt với Ninh Tương: “Kế hoạch gì cơ? Em chẳng có kế hoạch gì cả.”
Ninh Tương trực tiếp dựa vào khung cửa: “Ngày mai cha sẽ được hỏa táng và chôn cất, sau đó chúng ta chắc cũng sẽ phải chuyển ra khỏi nhà tổ nhà họ Ninh. Chúng ta không thể dựa vào nhà họ Ninh nữa. Chúng ta phải sống cuộc sống của chính chúng ta. Em nghĩ sao về chuyện này?”
Ninh Tiêu một chút suy nghĩ về tương lai cũng không có, hắn ta sống trong nhung lụa, há miệng chờ sung quen rồi.
Bởi vì hắn từ nhỏ đã có một cuộc sống tốt, hầu như không trải qua gian khổ, cũng không có cái gọi là kỹ năng vân vân, học lực cũng chỉ có như vậy.
Bắt hắn phải tự lo liệu cuộc sống của mình, Ninh Tiêu thực sự có chút hụt hẫng.
Nhưng dù sao cũng có Trang Lệ Nhã, mẹ hắn có thể thu xếp người giúp đỡ hắn, cũng không lo lắng quá.
Vì vậy Ninh Tiêu nó thẳng: “Ý mẹ bên kia như nào ạ? Em muốn nghe ý kiến của mẹ, mẹ làm như nào em cũng làm như vậy.”
Ninh Tương nhắm mắt lại, trước kia không để ý, nhưng hiện tại cô cảm giác được chính mình và Ninh Tiêu thực sự giống nhau, cả hai đều vô dụng.
Rõ ràng xuất phát điểm mà nhà họ Ninh cho hai người cao như vậy, thế mà hai chị em cô một bước tiến cũng không có, càng ngày càng kém cỏi, chẳng làm nên trò trống gì.
Ninh Tương vẫn còn một chút đầu óc, cô biết bây giờ phải trù tính cho tương lai.
Cô nhớ lại những gì đã làm trong nhiều năm như vậy, chẳng có thứ gì có thể dùng được.
Ninh Tương không muốn nói về chuyện đang xảy ra với Ninh Tiêu, cũng không muốn trách móc nó, so với nó, cô cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Vì vậy, cô dùng ngữ khí bình thản nói: “Chị chỉ là muốn nói trước với em một chút. Sau này mọi chuyện ổn định rồi, chị có khi sẽ tách ra ngoài, không ở đây nữa. Cũng không biết thế nào nữa, chị định vậy.”
Ninh Tiêu lập tức ngồi dậy, hắn hơi ngạc nhiên: “Chị định đi đâu, nghỉ ngơi hay đi làm?”
Ninh Tương vẫn chưa tìm hiểu cụ thể, cô chỉ có kế hoạch sơ bộ và muốn rời khỏi đây.
Khi lập kế hoạch này, cô thực sự nghĩ đến Ninh Tôn.
Cuộc sống ở nhà của Ninh Tôn trước đây không được suôn sẻ, vì vậy anh ấy rời khỏi đây để sống cuộc sống của riêng mình.
Khi đó, họ thậm chí còn cười nhạo Ninh Tôn, cho rằng anh giả tạo thanh cao.
Nhưng bây giờ Ninh Tương nghĩ lại, liền nhận ra quyết định ban đầu của Ninh Tôn là đúng đắn nhất.
Chỉ khi rời khỏi đây, cô mới có thể là chính mình.
Nếu không, bọn họ chỉ có thể là một phần tử của nhà họ Ninh, nếu có chuyện gì không hay xảy ra, họ tránh không thoát sự liên quan.
Ninh Tiêu cau mày, tự lẩm bẩm nói: “Tại sao phải rời đi cơ chứ? Ra bên ngoài làm sao mà sống nổi. Giờ sống sung sướng, nhà cao cửa rộng không thích hay sao?”
Ninh Tương không nghĩ tới chuyện đó, cô cảm thấy được chính mình cũng giống như Ninh Tôn khi xưa, chỉ muốn thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.
Hơn nữa, Ninh Tôn có thể tạo dựng tên tuổi ở bên ngoài, vậy tại sao cô lại không thể?
Ninh Tương không nói gì nữa, để Ninh Tiêu nghỉ ngơi thật tốt, liền xoay người rời đi.
Ninh Tương ra khỏi phòng, không còn nơi nào để đi, vì vậy cô đi xuống lầu.
Ninh Tiêu đã đi nghỉ ngơi, dưới lầu chỉ còn quản gia và người hầu đang dọn dẹp.
Việc vệ sinh ở nhà họ Ninh rất kỹ lưỡng, và chiếc ghế sô pha đã được cẩn thận phủ một lớp vải chống bụi.
Một số nơi không sử dụng cũng được che phủ.
Tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ nhưng Ninh Tương hiện tại cảm thấy được gia tộc này hoàn toàn không còn bất cứ chỗ đứng nào nữa.
Ninh Tương cảm thấy có chút không thoải mái, cô liền từ phòng khách đi ra ngoài.
Lúc trước có rất nhiều người đến dự tang lễ của Ning Bang, những người này tuy có tư chất, nhưng dù sao cũng có quá nhiều người, đi ngang qua nhất định sẽ làm hỏng một số thứ trong nhà.
Ví dụ, khu vườn ở sân sau gần như bị bọn họ dẫm nát.
Người quản gia có lẽ thấy nó quá xấu xí nên yêu cầu người giúp việc nhổ tất cả những cây hoa ở đó đi.
Ninh Tương đứng ở bên cạnh nhìn sang.
Cô vẫn có thể lờ mờ nhớ đến vị trí linh cữu được đặt trước đây.
Chỉ vì một người mất đi mà cả gia tộc cũng sụp đổ theo.
Nếu Ninh Bang cố gắng chống đỡ, gầy dựng nhiều năm như vậy, trên thực tế, gia tộc này đã ly tán từ rất lâu rồi.
Tình cảm ban đầu của Ninh Tương dành cho Ninh Bang không đặc biệt sâu sắc. Tình cảm của Ninh Bang và Trang Lệ Nhã không tốt lắm, mẹ cô đã dùng rất nhiều cách để có thể bảo vệ hai chị em cô sống yên ổn.
Tất nhiên mối quan hệ của cô với Trang Lệ Nhã tốt hơn với Ninh Bang rất nhiều.
Nhưng bây giờ khi đứng trong khoảng đất trống này, Ninh Tương mím miệng hít thở sâu vài cái, đột nhiên cô che mặt lại bật khóc nức nở.
Nếu được lớn lên trong một gia đình bình thường, có lẽ bây giờ cô cũng không phải chịu cay đắng như vậy.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đã dùng bữa ở ngoài xong cũng gói một phần đồ định mang về cho mẹ Ninh.
Khi hai người về đến nhà, mẹ Ninh không có ở nhà.
Hứa Thanh Du đứng trong phòng khách gọi thử vài lần, sau đó vào phòng xem xét.
Mẹ Ninh quả nhiên đã ra ngoài.
Hứa Thanh Du có chút lo lắng, nhanh chóng gọi điện cho mẹ Ninh. Mẹ Ninh cũng chỉ mấy giây sau là bắt máy, không cần Hứa Thanh Du hỏi, bà nói: “Bác đi ra đi loanh quanh một chút, con về chưa? Về rồi hả? Bác về ngay đây.”
Không lâu sau khi cúp máy, mẹ Ninh đã quay lại.
Tình trạng của bà không có gì bất ổn, tóc bà thả xõa được vén nhẹ ra phía sau, che đi một chút vết thương trên tai.
Ninh Tôn đang nói chuyện điện thoại với Chương Tự Chi và không để ý đến mẹ Ninh.
Mẹ Ninh đến và đứng bên cạnh Hứa Thanh Du, hạ giọng nói với cô: “Đúng là đã lâu lắm rồi không đánh nhau, xương cốt rệu rã lắm rồi. Hôm qua mới chỉ hơi khởi động chút nhẹ, thế mà hôm nay người đau đớn không chịu được.”
Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút, cười nói: “Bác chắc chắn là xương cốt đau chứ không phải bị đánh đau sao?”
Mẹ Ninh mở to mắt, tính hơn thua lại nổi lên: “Làm sao có thể, cô ta sức lực chả có bao nhiêu, toàn là bác đánh cô ta đấy chứ!”
Hứa Thanh Du gật đầu đồng ý: “Vâng, con biết mà, bác là người mạnh nhất. “
Chờ mẹ Ninh ăn no, Hứa Thanh Du quay người đi trở vào phòng, Ninh Tôn vẫn đang nói chuyện với Chương Tự Chi.
Nghe được Chương Tự Chi có ý muốn tới chỗ anh chơi, Ninh Tôn giọng nói rất bình tĩnh: “Được rồi, anh cũng biết tôi ở nơi nào, vậy mới tới chơi.”
Nói xong quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, sau đó nói: “Được. Chúng ta sẽ bàn bạc chuyện này kĩ hơn khi anh qua.”
Sau đó anh cúp điện thoại, cúi người hôn lên trán Hứa Thanh Du: “Biểu cảm của em như thế là như thế nào vậy? “
Hứa Thanh Du cũng có chút bất lực: “Em chỉ lo lắng cho anh thôi. “
Ninh Tôn cười cười nói: “Anh có chuyện gì để em lo lắng chứ? “
Mãi gần hai mươi phút sau Chương Tự Chi mới đến đây, anh ta tự mình đến.
Khi Hứa Thanh Du nhìn thấy anh ta, cô không kiềm chế được nhìn về phía sau, sau đó hỏi: “Ninh Như không đến cùng anh sao?”
Chương Tự Chi xua tay: “Cô ấy gần đây càng ngày càng lười biếng, trước khi bảo cô ấy ra ngoài đi dạo, cô ấy sẽ miễn cưỡng đồng ý, bây giờ cả ngày chỉ ở nhà. “
Lương Ninh Như bây giờ bụng to, đi lại quả thực rất bất tiện.
Hứa Thanh Du gật đầu: “Mang thai rất vất vả.”
Đúng vậy, mang thai quả thực rất vất vả, nhưng Chương Tự Chi cảm thấy mình cũng không yên.
Nếu Lương Ninh Như không thoải mái, anh ta sẽ hành anh ta theo nhiều cách khác nhau, anh cũng đâu có được yên.
Buổi tối cô thức giấc bởi vì khó chịu, cô phải đánh thức Chương Tự Chi dậy cùng, nói rằng cô không thể để bản thân cô đơn nếu mất ngủ, nếu cô không ngủ được thì ai cũng đừng hòng ngủ.
Đôi khi Chương Tự Chi đang ngủ ngon, bị cô đánh thức quả thực rất khó chịu.
Nhưng trước vẻ mặt đáng thương của Lương Ninh Như, anh không thể nói gì nữa, chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành cô.
Chương Tự Chi cảm thấy rằng mình cũng đang mang thai, nhịp sống của anh ta được đồng bộ với Lương Ninh Như.
Bình luận facebook