Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên - Chương 1119
Hứa Thanh Du chỉ xem như chuyện gì cũng không xảy ra, sau khi ngồi xuống tùy tiện lấy một tờ giấy bản thảo, bắt đầu viết viết vẽ vẽ.
Qua vài phút, Quách Châu xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Đợi Quách Châu rời đi rồi, người ở bên cạnh nhích lại gần, lại là một gương mặt đối với Hứa Thanh Du mà nói tương đối xa lạ.
Người đó vội vàng hỏi: “Sao vậy, xảy ra chuyện gì vậy, xảy ra chuyện gì rồi sao, bàn làm việc của cô bị gì sao, mất cái gì sao?”
Vừa nãy các cô tìm đồ, đoán chừng là có người nhìn ra được là có chuyện xảy ra.
Hứa Thanh Du chỉ mỉm cười: “Không có chuyện gì.”
Cô vốn dĩ không nói nhiều, câu này đã chặn đứng những người muốn tiếp tục thăm dò chuyện bát quái.
Ánh mắt người đó chuyển sang bàn làm việc của Hứa Thanh Du, cuối cùng chuyển sang ngăn kéo bị nạy hỏng.
Hứa Thanh Du không quan tâm đến cô ta, chỉ cúi đầu tiếp tục việc của mình, cô vẽ xong khung lớn của bản thảo thiết kế thì dừng lại.
Cô cũng không nghĩ đến chuyện mất văn kiện nữa, mà là nhớ đến Ninh Tôn.
Thời gian buổi trưa hôm nay của cô hơi gấp, phai tranh thủ về nhà nấu xong cơm, sau đó lại đón xe đến bệnh viện, không biết sau đó còn bao nhiêu thời gian ăn cơm với Ninh Tôn.
Công việc của mỗi người khác nhau, chỉ một điểm này cũng không tốt lắm, có một số việc, hoàn toàn không có nhiều thời gian để ở bên cạnh nhau.
Buổi sáng Quách Châu gọi mấy người đến văn phòng, tất cả đều không ở qua lâu rồi lại lần lượt trở về.
Mấy người đó sau khi trở về biểu cảm cũng không có gì thay đổi quá lớn, theo góc nhìn của Hứa Thanh Du thì không thể phân tích được những người này được gọi đến để hỏi về vấn đề gì.
Lúc Quách Châu đi, ngoại trừ Hứa Thanh Du đều sắp xếp nhiệm vụ thiết kế cho tất cả mọi người, có lẽ cũng có thể chỉ vẻn vẹn hỏi các cô tình hình hoàn thành nhiệm vụ.
Sắp đến trưa, Hứa Thanh Du dọn dẹp bàn làm việc một chút, nhiệm vụ trưa hôm nay nặng, cô phải tranh thủ thời gian.
Chỉ là đợi đến lúc tan làm, Quách Châu đi đến gọi cô.
Hứa Thanh Du vội vàng đi qua.
Trong văn phòng Quách Châu còn có một người, chính là cô gái trước kia cãi nhau trước mặt Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du nhìn cô ta, cũng lờ mờ hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Mắt cô gái đó đỏ ửng rõ ràng là đã khóc, nhìn thấy Hứa Thanh Du đến, mím môi chuyển ánh mắt sang bên cạnh.
Quách Châu nói với Hứa Thanh Du: “Người đã tìm được rồi, ngăn kéo của cô là do cô ta nạy, tài liệu cũng là do cô ta lấy.”
Đợi Quách Châu nói xong, cô gái đó liền mở miệng: “Đúng vậy, là tôi, tất cả đều là do tôi làm, tài liệu tôi đã phá hủy rồi, tài liệu đó tôi cũng biết để trong tay tôi là một cái mìn nổ, vậy nên tôi hôm qua sau khi lấy đi tôi đã đốt nó.”
Nói xong cô ta nhìn Hứa Thanh Du, nghểnh cô vẫn là dáng vẻ bảy phần không phục tám phần bất mãn: “Tôi chính là nhìn không ưa cô, có núi dựa tài giỏi à, tôi nói cho cô biết bất kể bọn họ có sợ cô hay không, dù sao tôi cũng không sợ.”
Hứa Thanh Du không có biểu cảm gì đặc biệt: “Vì vậy cô dùng cách trộm đồ này là tỏ ra cô không sợ tôi sao?”
Cô nói như vậy, biểu cảm của cô gái kia liền cứng đờ.
Quách Châu đi qua ngồi ở ghế, nhìn có vẻ tâm trạng của cô ta cũng không tốt,: “Tài liệu đã bị phá hủy rồi, vậy thì không cần truy hỏi nữa, nhưng Tiểu Nhã, cô đã chạm phải giới hạn của tôi rồi, nên làm như thế nào bản thân cô tự hiểu.”
Cô gái tên Tiểu Nhã kia vẫn hiểu biết, cho dù là Quách Châu không định truy cứu trách nhiệm của cô, thì cô cũng không còn mặt mũi tiếp tục làm việc ở Đỉnh Phong nữa.
Cô ta ừ một tiếng: “Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ đi tìm A Mai.”
Quách Châu gật đầu: “Được, vậy cô đi đi.”
Lúc cô gái đó xoay người rời đi, liếc nhìn Hứa Thanh Du một cái, ánh mắt cũng không tốt, mang theo oán hận.
Nhưng Hứa Thanh Du không sợ, Hứa Thanh Du nhìn qua, nhẹ nhàng cười lạnh một cái.
Đợi sau khi Tiểu Nhã kia rời đi rồi, Quách Châu mới thở nhẹ: “Tôi mới rời đi có mấy ngày liền xảy ra chuyện lớn như vậy, nói ra thật mất mặt.”
Hứa Thanh Du biết ý của Quách Châu, vì vậy cô nói: “Văn kiện kia tôi xem cũng gần xong rồi, tự tôi lên mạng tìm, nếu thật sự không được tôi nói với A Mai một tiếng, nói là do chính tôi không cẩn thận làm mất.”
Quách Châu xua xua tay: “Văn kiện này để tôi giúp cô làm lại một phần cũng được, chỉ là hi vọng cô nghĩ thoáng một chút, đừng để trong lòng, giữ tâm bình tĩnh, đừng quan tâm người khác nói gì, cứ làm việc của chính cô.”
Hứa Thanh Du gật đầu: “Tôi biết rồi, yên tâm đi, cô Quách.”
Quách Châu không nói gì khác, bảo Hứa Thanh Du về đi.
Vốn dĩ là sắp tan làm, Hứa Thanh Du trở về văn phòng, đúng lúc những đồng nghiệp khác đều đi ra bên ngoài.
Khóe mắt cô nhìn sang cô gái tên Tiểu Nhã đó, cô ta đang thu dọn đồ trên bàn làm việc, bên cạnh có một đám người vây quanh hỏi có chuyện gì xảy ra.
Những người này cũng nhìn ra được, cô ta đây là sắp rời đi rồi.
Huống hồ vành mắt cô ta đỏ nói không sao, người người khác không tin.
Tiểu Nhã làm sao có thể nói ra chuyện cô ta trộm đồ, cô ta chỉ mím môi không nói một câu nào.
Hứa Thanh Du không quan tâm nhiều, bản thân cầm đồ nhanh chóng tan làm.
Cô gọi xe trở về nhà trước, lấy nguyên liệu đã chuẩn bị xong từ trong tủ lạnh ra nhanh chóng nấu, sau đó gọi điện thoại cho Ninh Tôn, hỏi anh bây giờ đang làm gì.
Đương nhiên là Ninh Tôn nằm trên giường bấm điện thoại, hiện tại cũng không có việc gì khác để làm.
Trước đó Hứa Thanh Du gởi tin nhắn cho anh, nói buổi trưa sẽ mang cơm đến cho anh, thế nên anh cố ý uể oải nói trong điện thoại: “Anh đợi cơm của em đều đói sắp chết rồi.”
Giọng nói Hứa Thanh Du mang theo ý cười: “Xong ngay rồi đây, hiện tại đang về nấu, hơi trễ giờ một chút.”
Nói xong cô đột nhiên hỏi một câu: “Tô Yên hôm nay có đến thăm anh không?”
Ninh Tôn không hiểu rõ vì sao cô độ nhiên lại nhắc đến Tô Yên, trực tiếp cười: “Không có, yên tâm đi, việc người ta một đống lớn, nào có thời gian đến thăm anh?”
Hứa Thanh Du hừ hừ hai cái: “Vậy Nam Nhạc có đến thăm anh hay không?”
Nam Nhạc càng không, nếu như Hứa Thanh Du không nhắc đến cái tên Nam Nhạc, ngay cả người này Ninh Tôn cũng quên rồi.
Ninh Tôn nói: “Em nghĩ cái gì vậy, có lẽ bây giờ cô ta trốn anh còn không kịp.”
Bản thân Nam Nhạc bên kia một đống việc, không có thời gian quan tâm đến anh.
Hứa Thanh Du nghe Ninh Tôn nói như vậy cũng liền yên tâm, ở đây vẫn đang xào rau ở trong nồi không thể cứ nói chuyện mãi với Ninh Tôn, nên cô cũng liền cúp máy.
Động tác của Hứa Thanh Du rất nhanh, đợi xong khi làm xong rồi nhanh chóng đặt vào hộp giữ nhiệt, sau đó đem đồ đi xuống lầu gọi xe đến bệnh viện.
Vừa hay qua giờ cao điểm tan làm, trên đường không có quá nhiều xe, vì vậy lúc cô đến bệnh viện, thời gian vẫn không quá muộn.
Anh trai tài xế không còn trong phòng nữa, Ninh Tôn nói anh ta đi ăn cơm rồi.
Hứa Thanh Du nhanh chóng lấy thức ăn cô đã nấu xong bày ra: “Nhanh đến đây, tối hôm qua em tra thực đơn, đều là những món giúp anh phục hồi cơ thể.”
Ninh Tôn xuống giường, đi qua ôm Hứa Thanh Du từng phía sau: “Cô gái tốt, anh gặp được vận may gì, mà gặp được em.”
Hứa Thanh Du bật cười, dọn xong bát đũa trước, thuận theo lời anh nói: “Đúng vậy, em gặp vận may gì, mà gặp được anh.”
Thức ăn đã dọn ra xong, Hứa Thanh Du vỗ nhẹ tay Ninh Tôn, Ninh Tôn liền thả cô ra, quay người ngồi xuống ghế sofa.
Trước khi Ninh Tôn ăn cơm, cũng đột nhiên hỏi Hứa Thanh Du một chuyện: “Tống Vũ Kình có liên lạc với em không?”
Động tác của Hứa Thanh Du dừng lại, vẫn nói: “Không có.’
Hôm qua đưa cô về nhà, có lẽ hết rồi, sau đó mặc dù gởi tin nhắn cho cô, nhưng cũng không nói gì, vì vậy xem như là không phải liên lạc đi.
Qua vài phút, Quách Châu xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Đợi Quách Châu rời đi rồi, người ở bên cạnh nhích lại gần, lại là một gương mặt đối với Hứa Thanh Du mà nói tương đối xa lạ.
Người đó vội vàng hỏi: “Sao vậy, xảy ra chuyện gì vậy, xảy ra chuyện gì rồi sao, bàn làm việc của cô bị gì sao, mất cái gì sao?”
Vừa nãy các cô tìm đồ, đoán chừng là có người nhìn ra được là có chuyện xảy ra.
Hứa Thanh Du chỉ mỉm cười: “Không có chuyện gì.”
Cô vốn dĩ không nói nhiều, câu này đã chặn đứng những người muốn tiếp tục thăm dò chuyện bát quái.
Ánh mắt người đó chuyển sang bàn làm việc của Hứa Thanh Du, cuối cùng chuyển sang ngăn kéo bị nạy hỏng.
Hứa Thanh Du không quan tâm đến cô ta, chỉ cúi đầu tiếp tục việc của mình, cô vẽ xong khung lớn của bản thảo thiết kế thì dừng lại.
Cô cũng không nghĩ đến chuyện mất văn kiện nữa, mà là nhớ đến Ninh Tôn.
Thời gian buổi trưa hôm nay của cô hơi gấp, phai tranh thủ về nhà nấu xong cơm, sau đó lại đón xe đến bệnh viện, không biết sau đó còn bao nhiêu thời gian ăn cơm với Ninh Tôn.
Công việc của mỗi người khác nhau, chỉ một điểm này cũng không tốt lắm, có một số việc, hoàn toàn không có nhiều thời gian để ở bên cạnh nhau.
Buổi sáng Quách Châu gọi mấy người đến văn phòng, tất cả đều không ở qua lâu rồi lại lần lượt trở về.
Mấy người đó sau khi trở về biểu cảm cũng không có gì thay đổi quá lớn, theo góc nhìn của Hứa Thanh Du thì không thể phân tích được những người này được gọi đến để hỏi về vấn đề gì.
Lúc Quách Châu đi, ngoại trừ Hứa Thanh Du đều sắp xếp nhiệm vụ thiết kế cho tất cả mọi người, có lẽ cũng có thể chỉ vẻn vẹn hỏi các cô tình hình hoàn thành nhiệm vụ.
Sắp đến trưa, Hứa Thanh Du dọn dẹp bàn làm việc một chút, nhiệm vụ trưa hôm nay nặng, cô phải tranh thủ thời gian.
Chỉ là đợi đến lúc tan làm, Quách Châu đi đến gọi cô.
Hứa Thanh Du vội vàng đi qua.
Trong văn phòng Quách Châu còn có một người, chính là cô gái trước kia cãi nhau trước mặt Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du nhìn cô ta, cũng lờ mờ hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Mắt cô gái đó đỏ ửng rõ ràng là đã khóc, nhìn thấy Hứa Thanh Du đến, mím môi chuyển ánh mắt sang bên cạnh.
Quách Châu nói với Hứa Thanh Du: “Người đã tìm được rồi, ngăn kéo của cô là do cô ta nạy, tài liệu cũng là do cô ta lấy.”
Đợi Quách Châu nói xong, cô gái đó liền mở miệng: “Đúng vậy, là tôi, tất cả đều là do tôi làm, tài liệu tôi đã phá hủy rồi, tài liệu đó tôi cũng biết để trong tay tôi là một cái mìn nổ, vậy nên tôi hôm qua sau khi lấy đi tôi đã đốt nó.”
Nói xong cô ta nhìn Hứa Thanh Du, nghểnh cô vẫn là dáng vẻ bảy phần không phục tám phần bất mãn: “Tôi chính là nhìn không ưa cô, có núi dựa tài giỏi à, tôi nói cho cô biết bất kể bọn họ có sợ cô hay không, dù sao tôi cũng không sợ.”
Hứa Thanh Du không có biểu cảm gì đặc biệt: “Vì vậy cô dùng cách trộm đồ này là tỏ ra cô không sợ tôi sao?”
Cô nói như vậy, biểu cảm của cô gái kia liền cứng đờ.
Quách Châu đi qua ngồi ở ghế, nhìn có vẻ tâm trạng của cô ta cũng không tốt,: “Tài liệu đã bị phá hủy rồi, vậy thì không cần truy hỏi nữa, nhưng Tiểu Nhã, cô đã chạm phải giới hạn của tôi rồi, nên làm như thế nào bản thân cô tự hiểu.”
Cô gái tên Tiểu Nhã kia vẫn hiểu biết, cho dù là Quách Châu không định truy cứu trách nhiệm của cô, thì cô cũng không còn mặt mũi tiếp tục làm việc ở Đỉnh Phong nữa.
Cô ta ừ một tiếng: “Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ đi tìm A Mai.”
Quách Châu gật đầu: “Được, vậy cô đi đi.”
Lúc cô gái đó xoay người rời đi, liếc nhìn Hứa Thanh Du một cái, ánh mắt cũng không tốt, mang theo oán hận.
Nhưng Hứa Thanh Du không sợ, Hứa Thanh Du nhìn qua, nhẹ nhàng cười lạnh một cái.
Đợi sau khi Tiểu Nhã kia rời đi rồi, Quách Châu mới thở nhẹ: “Tôi mới rời đi có mấy ngày liền xảy ra chuyện lớn như vậy, nói ra thật mất mặt.”
Hứa Thanh Du biết ý của Quách Châu, vì vậy cô nói: “Văn kiện kia tôi xem cũng gần xong rồi, tự tôi lên mạng tìm, nếu thật sự không được tôi nói với A Mai một tiếng, nói là do chính tôi không cẩn thận làm mất.”
Quách Châu xua xua tay: “Văn kiện này để tôi giúp cô làm lại một phần cũng được, chỉ là hi vọng cô nghĩ thoáng một chút, đừng để trong lòng, giữ tâm bình tĩnh, đừng quan tâm người khác nói gì, cứ làm việc của chính cô.”
Hứa Thanh Du gật đầu: “Tôi biết rồi, yên tâm đi, cô Quách.”
Quách Châu không nói gì khác, bảo Hứa Thanh Du về đi.
Vốn dĩ là sắp tan làm, Hứa Thanh Du trở về văn phòng, đúng lúc những đồng nghiệp khác đều đi ra bên ngoài.
Khóe mắt cô nhìn sang cô gái tên Tiểu Nhã đó, cô ta đang thu dọn đồ trên bàn làm việc, bên cạnh có một đám người vây quanh hỏi có chuyện gì xảy ra.
Những người này cũng nhìn ra được, cô ta đây là sắp rời đi rồi.
Huống hồ vành mắt cô ta đỏ nói không sao, người người khác không tin.
Tiểu Nhã làm sao có thể nói ra chuyện cô ta trộm đồ, cô ta chỉ mím môi không nói một câu nào.
Hứa Thanh Du không quan tâm nhiều, bản thân cầm đồ nhanh chóng tan làm.
Cô gọi xe trở về nhà trước, lấy nguyên liệu đã chuẩn bị xong từ trong tủ lạnh ra nhanh chóng nấu, sau đó gọi điện thoại cho Ninh Tôn, hỏi anh bây giờ đang làm gì.
Đương nhiên là Ninh Tôn nằm trên giường bấm điện thoại, hiện tại cũng không có việc gì khác để làm.
Trước đó Hứa Thanh Du gởi tin nhắn cho anh, nói buổi trưa sẽ mang cơm đến cho anh, thế nên anh cố ý uể oải nói trong điện thoại: “Anh đợi cơm của em đều đói sắp chết rồi.”
Giọng nói Hứa Thanh Du mang theo ý cười: “Xong ngay rồi đây, hiện tại đang về nấu, hơi trễ giờ một chút.”
Nói xong cô đột nhiên hỏi một câu: “Tô Yên hôm nay có đến thăm anh không?”
Ninh Tôn không hiểu rõ vì sao cô độ nhiên lại nhắc đến Tô Yên, trực tiếp cười: “Không có, yên tâm đi, việc người ta một đống lớn, nào có thời gian đến thăm anh?”
Hứa Thanh Du hừ hừ hai cái: “Vậy Nam Nhạc có đến thăm anh hay không?”
Nam Nhạc càng không, nếu như Hứa Thanh Du không nhắc đến cái tên Nam Nhạc, ngay cả người này Ninh Tôn cũng quên rồi.
Ninh Tôn nói: “Em nghĩ cái gì vậy, có lẽ bây giờ cô ta trốn anh còn không kịp.”
Bản thân Nam Nhạc bên kia một đống việc, không có thời gian quan tâm đến anh.
Hứa Thanh Du nghe Ninh Tôn nói như vậy cũng liền yên tâm, ở đây vẫn đang xào rau ở trong nồi không thể cứ nói chuyện mãi với Ninh Tôn, nên cô cũng liền cúp máy.
Động tác của Hứa Thanh Du rất nhanh, đợi xong khi làm xong rồi nhanh chóng đặt vào hộp giữ nhiệt, sau đó đem đồ đi xuống lầu gọi xe đến bệnh viện.
Vừa hay qua giờ cao điểm tan làm, trên đường không có quá nhiều xe, vì vậy lúc cô đến bệnh viện, thời gian vẫn không quá muộn.
Anh trai tài xế không còn trong phòng nữa, Ninh Tôn nói anh ta đi ăn cơm rồi.
Hứa Thanh Du nhanh chóng lấy thức ăn cô đã nấu xong bày ra: “Nhanh đến đây, tối hôm qua em tra thực đơn, đều là những món giúp anh phục hồi cơ thể.”
Ninh Tôn xuống giường, đi qua ôm Hứa Thanh Du từng phía sau: “Cô gái tốt, anh gặp được vận may gì, mà gặp được em.”
Hứa Thanh Du bật cười, dọn xong bát đũa trước, thuận theo lời anh nói: “Đúng vậy, em gặp vận may gì, mà gặp được anh.”
Thức ăn đã dọn ra xong, Hứa Thanh Du vỗ nhẹ tay Ninh Tôn, Ninh Tôn liền thả cô ra, quay người ngồi xuống ghế sofa.
Trước khi Ninh Tôn ăn cơm, cũng đột nhiên hỏi Hứa Thanh Du một chuyện: “Tống Vũ Kình có liên lạc với em không?”
Động tác của Hứa Thanh Du dừng lại, vẫn nói: “Không có.’
Hôm qua đưa cô về nhà, có lẽ hết rồi, sau đó mặc dù gởi tin nhắn cho cô, nhưng cũng không nói gì, vì vậy xem như là không phải liên lạc đi.
Bình luận facebook