Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1366
Chương 1366:
“Dùng hết thì dùng hết! Căn cứ đâu có bỏ rơi mấy người ở đây, cứ sau mười ngày sẽ có người mang vật dụng cần thiết đến.”
Tuy nói như vậy nhưng Lệ Nam Hành lại cầm lấy diêm và hộp quẹt từ tay Phong Lăng. Nhìn thấy hành động này của anh, Phong Lăng nhường lại đám củi khô cho anh theo bản năng.
Cô không hút thuốc, cũng hiếm khi dùng đến bật lửa hay diêm nên không quen tay khi dùng những thứ này.
Mặc dù trong căn cứ cũng huấn luyện cách sinh tồn ở nơi hoang dã nhưng tất cả đều có liên quan đến rừng cây nhiệt đới hoặc rừng rậm. Bởi vì cô lớn lên trong hang sói từ nhỏ nên vẫn luôn khá tự tin với những chuyện dã ngoại sinh tồn thế này. Kết quả, không ngờ sau khi cô đến căn cứ, lần dã ngoại sinh tồn đầu tiên lại là đến một nơi khô lạnh như thế này. Đến một người bình tĩnh như Phong Lăng tối qua còn chẳng thể ngủ ngon được, cứ trằn trọc mãi không biết làm cách nào để có thể sống được ở nơi lạnh lẽo này tận ba tháng.
Lệ Nam Hành ngồi xuống, đưa tay kiểm tra đống củi Phong Lăng đặt trêи mặt đất, thản nhiên nói: “Trêи đất toàn là tuyết, dưới lớp tuyết còn có một lớp băng dày, cậu định nhóm lửa ở đây sao? Cho dù có nhóm lên được lửa thì lửa cũng nhanh chóng cũng tắt ngóm thôi.”
Nói rồi, người đàn ông lại liếc nhìn hai chiếc lều không xa: “Lều có chức năng phòng cháy và chống lạnh, sao cậu không làm ở trong đấy?”
Phong Lăng chỉ vào một chỗ gần đấy: “Tôi muốn có một nơi rộng hơn ở đối diện lều nên mới định làm tan lớp tuyết này. Dù sao lều cũng là nơi để mọi người ở lại nghỉ ngơi, nếu đốt mấy thứ rơm củi và than đá do căn cứ vận chuyển tới ở bên trong thì tôi lo mọi người sẽ có nguy cơ bị ngộ độc khí than.”
“Có thể mở lều để thông gió, khi không khí được lưu thông thì không lo bị trúng độc nữa.” Lệ Nam Hành lại gẩy gẩy đám củi ở dưới đất, chỉ vài ba cái đã nhóm được lửa lên.
Sau đấy, đúng như anh nói, với kiểu gió lạnh thấu xương của nơi này, đốm lửa còn chưa kịp tiếp xúc với lớp tuyết đã bị thổi tắt ngỏm.
Người đàn ông vẫn ngồi ở đó kiểm tra xem lớp băng dưới tuyết dày chừng nào.
Phong Lăng đứng đằng sau anh, chiếc áo khoác đen dày cộm mà anh đang mặc trêи người giống hệt của cô. Cô đang thắc mắc không biết chiếc áo khoác mà mình đang mặc có phải được làm dựa trêи số đo của Lệ Nam Hành hay không? Chiếc áo to như vậy, mặc vào vừa dày vừa nặng. Nhớ tới lần đầu tiên cô mặc chiếc áo ấy, trông cô như đứa trẻ chập chững tập đi, mãi đến hôm nay mới quen được một chút.
Áo của Lệ Nam Hành cũng rất dày nhưng khi mặc trêи người anh lại chẳng thấy cồng kềnh chút nào, thậm chí trông còn khá ngầu.
Phong Lăng nhìn anh, sau đó lại nhìn ống quần đã xắn lên ba lớp của mình, cô mím môi, nhưng không nói gì.
Người đàn ông trước mặt cô đứng dậy, Phong Lăng lại nhìn đống củi khô ở dưới đất: “Không thể nhóm lửa được hả?”
Lệ Nam Hành quay đầu nhìn cô: “Đường đều do người đi mà thành, không có gì mà không thể làm được cả. Đám Tam Bàn đâu rồi?”
“Mấy ngày vừa qua bọn họ ăn nhiều lương khô đến phát ngán rồi, bọn họ bảo muốn xuống dưới chân núi tuyết tìm sông, phá băng để bắt ít cá về ăn.”
Lệ Nam Hành tiến lên vài bước, nhìn vừa giống đang đi bộ lại vừa giống đo độ dày của băng tuyết gần đó. Đi được vài phút, anh đứng cách chỗ ban nãy vài mét, đá văng hòn đá phủ đầy tuyết và nói: “Đợi đến khi bọn họ quay lại thì kêu họ dùng dụng cụ phá băng để xử lí băng tuyết trong vòng 20 mét vuông này trước. Trong xe của các cậu hẳn là có đồ đạc do căn cứ chuẩn bị. Đợi sau khi băng tuyết trêи mặt đất không còn nữa thì rải những thứ đó lên. Miễn là ngày nàop cũng giữ tốt, chắc chắn sẽ không bị đóng băng nữa.”
Hoá ra mấy món đồ trong xe là để dùng vào việc này. Chẳng trách khi người phụ trách đưa bọn họ đến bang Montana đã nói, mặc dù căn cứ sẽ gửi đồ tiếp tế cho mọi người theo định kì nhưng những thứ trêи xe đều sẽ phát huy hết tác dụng của nó.
Hoá ra là như vậy!
Không hổ là căn cứ XI, mọi thứ đều được chuẩn bị rất chu đáo.
“Nếu có thời gian tìm sông, phá băng, tốt hơn hết nên giải quyết lớp băng ở trước cửa đi.” Lệ Nam Hành lạnh lùng nói: “Vấn đề nhà ở còn chưa giải quyết xong đã đi tìm thức ăn trước rồi.”
Giọng điệu của Lệ lão đại có ý trách móc nhưng cũng có chút bất lực, nhưng phần nhiều vẫn là thông cảm. Dẫu sao trong hoàn cảnh này, bất kể là ăn hay ở đều là chuyện rất quan trọng.
“Lão đại, anh vào trong ngồi trước đi, ngoài này lạnh lắm.” Phong Lăng chỉ về hai chiếc lều.
Lệ Nam Hành không nhìn cô mà đi tới vách đá phía trước nhìn xuống.
Phong Lăng nhìn bóng lưng anh, nghĩ đến chuyện bản thân làm sai nên mới bị phạt đến đây làm nhiệm vụ. Lúc đó anh đã cho cô một cơ hội, nhưng cô lại không trân trọng, hiện tại không thèm để ý đến cô cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Cô không nói gì thêm, chỉ quay đầu nhìn đống tuyết và củi khô dưới đất.
“Dùng hết thì dùng hết! Căn cứ đâu có bỏ rơi mấy người ở đây, cứ sau mười ngày sẽ có người mang vật dụng cần thiết đến.”
Tuy nói như vậy nhưng Lệ Nam Hành lại cầm lấy diêm và hộp quẹt từ tay Phong Lăng. Nhìn thấy hành động này của anh, Phong Lăng nhường lại đám củi khô cho anh theo bản năng.
Cô không hút thuốc, cũng hiếm khi dùng đến bật lửa hay diêm nên không quen tay khi dùng những thứ này.
Mặc dù trong căn cứ cũng huấn luyện cách sinh tồn ở nơi hoang dã nhưng tất cả đều có liên quan đến rừng cây nhiệt đới hoặc rừng rậm. Bởi vì cô lớn lên trong hang sói từ nhỏ nên vẫn luôn khá tự tin với những chuyện dã ngoại sinh tồn thế này. Kết quả, không ngờ sau khi cô đến căn cứ, lần dã ngoại sinh tồn đầu tiên lại là đến một nơi khô lạnh như thế này. Đến một người bình tĩnh như Phong Lăng tối qua còn chẳng thể ngủ ngon được, cứ trằn trọc mãi không biết làm cách nào để có thể sống được ở nơi lạnh lẽo này tận ba tháng.
Lệ Nam Hành ngồi xuống, đưa tay kiểm tra đống củi Phong Lăng đặt trêи mặt đất, thản nhiên nói: “Trêи đất toàn là tuyết, dưới lớp tuyết còn có một lớp băng dày, cậu định nhóm lửa ở đây sao? Cho dù có nhóm lên được lửa thì lửa cũng nhanh chóng cũng tắt ngóm thôi.”
Nói rồi, người đàn ông lại liếc nhìn hai chiếc lều không xa: “Lều có chức năng phòng cháy và chống lạnh, sao cậu không làm ở trong đấy?”
Phong Lăng chỉ vào một chỗ gần đấy: “Tôi muốn có một nơi rộng hơn ở đối diện lều nên mới định làm tan lớp tuyết này. Dù sao lều cũng là nơi để mọi người ở lại nghỉ ngơi, nếu đốt mấy thứ rơm củi và than đá do căn cứ vận chuyển tới ở bên trong thì tôi lo mọi người sẽ có nguy cơ bị ngộ độc khí than.”
“Có thể mở lều để thông gió, khi không khí được lưu thông thì không lo bị trúng độc nữa.” Lệ Nam Hành lại gẩy gẩy đám củi ở dưới đất, chỉ vài ba cái đã nhóm được lửa lên.
Sau đấy, đúng như anh nói, với kiểu gió lạnh thấu xương của nơi này, đốm lửa còn chưa kịp tiếp xúc với lớp tuyết đã bị thổi tắt ngỏm.
Người đàn ông vẫn ngồi ở đó kiểm tra xem lớp băng dưới tuyết dày chừng nào.
Phong Lăng đứng đằng sau anh, chiếc áo khoác đen dày cộm mà anh đang mặc trêи người giống hệt của cô. Cô đang thắc mắc không biết chiếc áo khoác mà mình đang mặc có phải được làm dựa trêи số đo của Lệ Nam Hành hay không? Chiếc áo to như vậy, mặc vào vừa dày vừa nặng. Nhớ tới lần đầu tiên cô mặc chiếc áo ấy, trông cô như đứa trẻ chập chững tập đi, mãi đến hôm nay mới quen được một chút.
Áo của Lệ Nam Hành cũng rất dày nhưng khi mặc trêи người anh lại chẳng thấy cồng kềnh chút nào, thậm chí trông còn khá ngầu.
Phong Lăng nhìn anh, sau đó lại nhìn ống quần đã xắn lên ba lớp của mình, cô mím môi, nhưng không nói gì.
Người đàn ông trước mặt cô đứng dậy, Phong Lăng lại nhìn đống củi khô ở dưới đất: “Không thể nhóm lửa được hả?”
Lệ Nam Hành quay đầu nhìn cô: “Đường đều do người đi mà thành, không có gì mà không thể làm được cả. Đám Tam Bàn đâu rồi?”
“Mấy ngày vừa qua bọn họ ăn nhiều lương khô đến phát ngán rồi, bọn họ bảo muốn xuống dưới chân núi tuyết tìm sông, phá băng để bắt ít cá về ăn.”
Lệ Nam Hành tiến lên vài bước, nhìn vừa giống đang đi bộ lại vừa giống đo độ dày của băng tuyết gần đó. Đi được vài phút, anh đứng cách chỗ ban nãy vài mét, đá văng hòn đá phủ đầy tuyết và nói: “Đợi đến khi bọn họ quay lại thì kêu họ dùng dụng cụ phá băng để xử lí băng tuyết trong vòng 20 mét vuông này trước. Trong xe của các cậu hẳn là có đồ đạc do căn cứ chuẩn bị. Đợi sau khi băng tuyết trêи mặt đất không còn nữa thì rải những thứ đó lên. Miễn là ngày nàop cũng giữ tốt, chắc chắn sẽ không bị đóng băng nữa.”
Hoá ra mấy món đồ trong xe là để dùng vào việc này. Chẳng trách khi người phụ trách đưa bọn họ đến bang Montana đã nói, mặc dù căn cứ sẽ gửi đồ tiếp tế cho mọi người theo định kì nhưng những thứ trêи xe đều sẽ phát huy hết tác dụng của nó.
Hoá ra là như vậy!
Không hổ là căn cứ XI, mọi thứ đều được chuẩn bị rất chu đáo.
“Nếu có thời gian tìm sông, phá băng, tốt hơn hết nên giải quyết lớp băng ở trước cửa đi.” Lệ Nam Hành lạnh lùng nói: “Vấn đề nhà ở còn chưa giải quyết xong đã đi tìm thức ăn trước rồi.”
Giọng điệu của Lệ lão đại có ý trách móc nhưng cũng có chút bất lực, nhưng phần nhiều vẫn là thông cảm. Dẫu sao trong hoàn cảnh này, bất kể là ăn hay ở đều là chuyện rất quan trọng.
“Lão đại, anh vào trong ngồi trước đi, ngoài này lạnh lắm.” Phong Lăng chỉ về hai chiếc lều.
Lệ Nam Hành không nhìn cô mà đi tới vách đá phía trước nhìn xuống.
Phong Lăng nhìn bóng lưng anh, nghĩ đến chuyện bản thân làm sai nên mới bị phạt đến đây làm nhiệm vụ. Lúc đó anh đã cho cô một cơ hội, nhưng cô lại không trân trọng, hiện tại không thèm để ý đến cô cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Cô không nói gì thêm, chỉ quay đầu nhìn đống tuyết và củi khô dưới đất.