Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 227
1 –
Sau khi Án Hà Thanh tiêu diệt Bắc quốc, và cùng Tiêu Dư An đập trâm quyết tuyệt phân ly, đột nhiên cảm thấy sống thật là chẳng có ý nghĩa gì.
Đại thù quốc gia đã báo, và cái hắn bỏ qua, cũng giống như nước chảy hướng đông vậy, một đi không quay đầu.
Nhưng mà nam nhi muốn chết, chung quy là nên chết trên sa trường, một khoang nhiệt huyết da ngựa bọc thây.
Cho nên sau đó, Án Hà Thanh mỗi lần lên chiến trường, đều sẽ giống như không cần mạng nữa vậy mà xông ở trên phía trước nhất,
Nhưng thứ quái lạ là, hắn chính là không chết được.
Xông vào trong vòng vây, chớp mắt đã đột phá vòng vây.
Xông vào trong cạm bẫy, mưu kế đối phương xảy ra sự cố.
Cho dù thân rơi vào trong bế tắt, tình huống nguy cấp, nhưng cuối cùng luôn có thể không hiểu tại sao mà biến nguy thành an.
Gặp một người có thể đánh cũng không có?
Đây là nghi hoặc lớn nhất của Án Hà Thanh sau mỗi lần chiến thắng trở về.
2 –
Trong nguyên tác trước một ngày Dương Liễu An chết, từng đáp ứng qua Hiểu Phong Nguyệt, muốn đem hắn xuất cung, hai người cùng nhau đi tìm thế ngoại đào nguyên, gắn bó nương tựa nhau suốt một đời.
Khi Hiểu Phong Nguyệt nghe nói Dương Liễu An vì hộ chủ mà thân thủ hai nơi sau đó, ở gốc dưới cây dương liễu trong khu vườn nhỏ đã gảy cầm rất lâu rất lâu, một câu một khiêu, huyền mảnh liền khảm vào trong da thịt, máu khô nhuộm lên huyền cầm rơi lên trên mặt cầm.
Cầm âm đột nhiên cót két một tiếng, rồi sau đó vạn vật mất tiếng --- huyền đứt rồi.
Trong khoảnh khắc dây đàn đứt ra, khoét xuống máu thịt ở đầu ngón tay của Hiểu Phong Nguyệt, lộ ra một chút xương ngón tay.
Cơn đau đớn mười ngón liên kết với trái tim ước chừng như rất khó có thể che đậy, nhưng trái tim của Hiểu Phong Nguyệt đã chết rồi.
Ngày thứ hai, Hiểu Phong Nguyệt treo cổ tự tử chết đi, quyết tuyệt không sợ hãi.
Trong nguyên tác không có tổng tài bá đạo học qua cấp cứu CPR (phục hồi tim phổi), cho nên Hiểu Phong Nguyệt không có được cứu trở về.
3 –
[Liên kết với phiên ngoại hiện đại, sau khi nói ra bao nhiêu cái tên thì làm bao nhiêu lần, Án ca Tiêu tổng xuyên về cổ đại, Án ca và Tiêu tổng hiện đại tỉnh lại.]
Tiêu tổng hiện đại có một ngày từ trong ác mộng tỉnh dậy.
Phát hiện chiếc giướng lớn king size tượng trưng cho thân phận của mình không thấy đâu nữa.
Với lại bên cạnh của hắn còn có một người đàn ông nằm đó.
Một ngươi đàn ông toàn thân trần truồng được hắn ôm lấy.
Trên giường một cảnh bừa bãi, còn có dấu vết sự phóng túng của tối qua, vừa nhìn liền hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Phản ứng đầu tiên của Tiêu Dư An là.
Trời ** sau khi hắn say rượu đã gây ra tội lỗi rồi!
Sau khi Án Hà Thanh hiện đại tỉnh dậy, cũng ngây người.
Công ty của phụ thân hắn trước đó không lâu đối mặt với phá sản, may thay tập đoàn Tiêu gia nguyện ý giúp đỡ thu mua chỉnh đốn, hắn không có cùng người nhà trốn đến nước ngoài, thứ nhất là không muốn đùn đẩy trách nhiệm, thứ hai là muốn cảm ơn Tiêu Dư An.
Nhưng… … bây giờ
Bốn mắt nhìn nhau, có chút khó xử.
Hai người nhất thời đều không có phát hiện mình đã mất đi ký ức mấy chục ngày.
Rất lâu, Tiêu Dư An đưa tay vỗ vỗ vai của Án Hà Thanh, chín chắn mà nói: “Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi mà.”
Án Hà Thanh: “… …”
Tiêu Dư An đứng dậy, sau đó kêu thảm ra tiếng.
Hắn không hiểu.
Tại sao eo của hắn lại đau.
Chuyện gì xảy ra vậy a?
Sau đó một đoạn hào phú bá tổng thâm tình ngọt sủng xong rồi.
Tiêu Dư An một ngày đột nhiên đã hiểu.
Tại sao ngay hôm đó eo của hắn lại đau.
4 –
Tiêu Dư An là rất lâu rất lâu sau đó mới biết được Triệu công công là nhảy xuống từ Tế thiên đàn mà chết.
Tiêu Dư An thường xuyên sẽ mơ thấy Hồng Tụ và Lý Vô Định.
Nhưng hắn một lần cũng không có mơ thấy Triệu công công.
Sau đó tỉ mỉ suy nghĩ lại, chắc là có nguyên nhân a.
Suy cho cùng.
Hồng Tụ là vì Tiêu Dư An mà chết.
Lý Vô Định cũng là vì Tiêu Dư An mà chết.
Chỉ có Triệu công công.
Là vì quân vương Bắc quốc Châu Dục mà chết.
5 –
Nếu như bạn hỏi Hồng Tụ, nàng có sự vật gì sợ hãi hay không.
Hồng Tụ sẽ nói với bạn.
Nàng thứ nhất không tin thần, thứ hai không sợ quỷ, ba không lo sợ sinh tử, không có gì đáng sợ cả.
Nàng vì muội muội đệ đệ, đã bỏ qua tuổi xuất giá đẹp nhất của mình, lại ở năm mười tám tuổi kiên quyết dứt khoát mà bước vào trong bức tưởng đỏ tươi của hoàng cung, khốn khổ đem nàng mài dũa thành bộ dạng không lo không sợ, xác thực không có cái gì đáng phải sợ cả.
Cuối xuân, từ khi vào trong cung đến giờ, nhanh chóng đã qua đi nhiều năm, Hồng Tụ dần dần đã có thứ sợ hãi.
Nàng sợ sinh bệnh.
Ở trong cái cung điện sâu thẳm lạnh như băng này, bệnh nhỏ chịu đựng mà qua đi, bệnh nặng nghỉ ngơi hai ngày, cũng là chịu đựng, bổng lộc của nàng dường như toàn bộ đã gửi cho đệ muội, không có tiền mua thuốc, cho nên chịu đựng là cách duy nhất mà nàng trị bệnh.
Đây chính là Hồng Tụ thủ đoạn thâm độc, lòng dạ độc ác trong mắt người khác.
Nhưng người không phải làm bằng sắc thép, rồi sẽ có một ngày nhiễm phải bệnh.
Mùa đông lạnh lẽo, những ngày tháng gió lạnh xơ xác tiêu điều, Hồng Tụ một cái không cẩn thận nhiễm phải phong hàn.
Nhức đầu chóng mặt, cổ họng đau miệng khát.
Nhưng chuyện vụn vặt của hoàng cung một cái rồi đến một cái, nàng không có cách nào nghỉ ngơi.
Hồng Tụ qua loa nuốt một chút thuốc cỏ, uống vài ngụm nước nóng, miễn cưỡng chống đỡ thu xếp rõ ràng những chuyện trong cung, đến buổi tối, lại vội vã đến tẩm điện của hoàng thượng, hậu hạ quân vương tắm rửa thay y phục đi ngủ.
Phong hàn mang đến ốm đau và khó chịu chặt chẽ mà bóp lấy Hồng Tụ, khiến ý thức của nàng dần dần có chút không rõ ràng. Nhẫn nhịn một chút.
Hồng Tụ hơi hơi mơ hồ mà suy nghĩ trong lòng.
Nhẫn nhịn thêm một chút, đợi hoàng thượng ngủ rồi, liền có thể quay về nghỉ ngơi rồi.
Đột nhiên Hồng Tụ cảm giác một trận ngứa ngáy ở cổ họng, nhịn không được che miệng bắt đầu ho.
“Hồng Tụ, ngươi bị bệnh rồi ư?”
Hoàng thượng ở trước mặt đột nhiên mở miệng hỏi, rõ ràng giọng nói không lớn, nhưng lại giống như tiếng sấm vậy, đùng một cái nổ ra ở bên tai Hồng Tụ.
Hồng Tụ bỗng thấy toàn thân ớn lạnh.
Nàng làm sao có thể quên cơ chứ! Phong hàn mà nàng mắc phải, là sẽ truyền nhiễm!
Hồng Tụ ngay tức khắc quỳ xuống, khấu đầu ở trên đất, âm thanh run rẩy: “Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ không có cố ý mang bệnh đến tiếp cận hoàng thượng! Nhưng nô tỳ vẫn là tội đáng muôn chết, mong hoàng thượng nghiêm phạt.”
Tiêu Dư An bị Hồng Tụ bỗng nhiên quỳ xuống dọa đến một cái lắp bắp, suốt nửa ngày mới hiểu được nàng đang nói cái gì, vội vàng kéo người đứng dậy: “Cái gì mà phạt với không phạt chứ? Đừng quỳ nữa! Bệnh rồi còn quỳ cái gì chứ a! Nào nào nào, đứng đậy.”
Tiêu Dư An vừa mới đỡ cánh tay của Hồng Tụ, phát hiện nàng đã bởi vì sốt mà toàn thân nóng hổi, dọa đến hắn hét lên: “Ôi trời ơi, tại sao lại nóng như vậy, nhanh chóng nắm xuống, nằm xuống rồi, ta đi giúp ngươi gọi thái y.”
Hồng Tụ bị một loạt động tác và lời nói của Tiêu Dư An làm đến lờ mờ, sau khi phản ứng trở lại, phát hiện Tiêu Dư An bảo mình nằm lên trên giường của người, hoảng hoảng loạn loạn mà nói: “Không, hoàng thượng, đây, đây vượt quá phép tắc rồi!”
Tiêu Dư An thu xếp ổn thoả cho người nằm xuống, cho người đắp chăn xong, nói: “Quá phép tắc? Quá cái gì phép tắc chứ? Lão tử chính là phép tắc! Ai ya, đợi chút, ta thật sự rất có thiên bẩm a!”
Tiêu Dư An cười hi hi, thuận tay làm ướt một cái khăn được bỏ trong thao trên kệ gỗ, cho Hồng Tụ đắp lên trên trán.
Hồng Tụ đã bị dọa đến nói không ra lời gì nữa, chỉ cảm thấy mình dường như là đang ở trong mơ vậy.
Tiêu Dư An kêu thị vệ ở bên ngoài cửa tẩm cung đi gọi thái y, đi về phía giường, phát hiện Hồng Tụ vẫn còn đang trợn mắt, toàn thân cứng đờ, khổ não suy nghĩ ý của hoàng thượng, căn bản không dám nhắm mắt ngủ.
Tiêu Dư An tưởng rằng nàng là bị bệnh khó chịu, ngồi trắc ở bên cạnh giường, lầu bầu nói: “Sao biểu tình lại buồn khổ như vậy a? Có phải là đau đầu không? Ya, ta cũng không biết cái kiểu trêu chọc của tổng tài bá đạo đối với ngươi có tác đụng hay không, bằng không thì ta làm mặt quỷ cho ngươi nha.”
Nói rồi liền đưa tay lên véo mặt của mình, làm một cái mặt quỷ cực kỳ khoa trượng.
Hồng Tụ: “Phụt.”
Bạn quân như bạn hổ, người ở bên cạnh quân vương tuyệt đối sẽ không dễ dàng đem cảm xúc biểu hiện ra trên mặt.
Trừ phi là nhịn không được.
Hồng Tụ không có nhịn lại.
Tiêu Dư An thấy Hồng Tụ cười rồi, cũng yên tâm mà cười theo, sau đó nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, ngủ đi, ngủ một giấc liền khỏi mà.”
Nếu như là bình thường, Hồng Tụ nhất định sẽ tuân thủ nghiêm ngặt phép tắc và lễ nghi, kiên trì quay về.
Nhưng hôm nay nàng cảm thấy rất mệt.
Mệt đến nổi đến sức lực mở mắt cũng không có.
Sốt khiến cho nàng mê mê man man, vừa mới nhắm mắt, liền rơi vào mộng cảnh.
Trong mơ có gió ấm áp, có mặt trời nóng bức, có mặt đất mênh mông.
Còn có câu nói chưa từng có người nói qua nói nàng.
Đừng lo lắng.
Thái y sau đó đã đến, bắt mạch khám bệnh rồi mở một thoa thuốc, thề thốt sắc son vỗ lấy ngực mà nói một chén liền khỏi, Tiêu Dư An lại gọi đến một cung nữ, dặn dò nàng ấy giúp đỡ chăm sóc Hồng Tụ, sau đó khởi hành đi ra ngoài tẩm cung, thị vệ bên ngoài cửa không hiểu, hỏi: “Hoàng thượng người đi đâu vậy?”
Tiêu Dư An vẫy vẫy tay: “Kiếm trai lộn kiếm giường, không cần đi theo.”
Phòng thứ phía tây bên cạnh tẩm cung, thị vệ Án Hà Thanh đang chuẩn bị kéo áo đi ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn hơi hơi cau mày lại.
Tối như vậy rồi? Sẽ là ai?
Hắn đang lo lắng mà suy nghĩ, người ở ngoài cửa thanh thanh cổ họng, rồi hát: “Chú thỏ nhỏ ngoan ngoãn, mở cửa ra đi nào ~”
Án Hà Thanh: “… …”
Tiêu Dư An còn dự tính tiếp tục hát xuống dưới, cửa cót két mà được mở ra, hắn mượn ánh trăng mỏng và lạnh, miểu tả khuôn mặt của con người trước mắt này, nhếch mép cười nói: “Cho mượn ngủ thêm một đêm nha.”
“Lại xảy ra chuyện gì rồi?” Án Hà Thanh nghiêng người để Tiêu Dư An vào trong phòng.
Tiêu Dư An đem chuyện Hồng Tụ bị bệnh đơn giản mà nói một chút.
Án Hà Thanh trầm mặc rất lâu, nói: “Ngươi thật sự đối với người khác rất dịu dàng.”
Tiêu Dư An nói: “Hồng Tụ là cô nương tốt thiện giải ý người, đáng có được sự đối đãi như vậy.”
Lại là một trận trầm mặc.
Tiêu Dư An đang ngáp chuẩn bị hướng lên trên giường nằm, đột nhiên nghe thấy Án Hà Thanh hỏi: “Ngươi thích cô ấy?”
Tiêu Dư An: “… …”
Ấy! Cái tên nam chính xung mã văn ngươi!
Tóm lại là muội tử trong cuốn sách này, ta một người cũng không thể nhìn lén đúng không!
Hơn nữa ngươi vẫn thật sự cảm thấy là muội tử thì đều là của ngươi à?
Hồng Tụ không phải là hậu cung của ngươi nha!
Không oán ngươi là không được rồi!
Tiêu Dư An chống nạnh, hiếm khi tức giận với Án Hà Thanh, hắn nói: “Này này này, nói bậy cái gì đó, cái gì mà thích với không thích, đừng có suốt từ sáng đến tối chỉ biết đến tình tình ái ái chứ, trên thế gian này có rất nhiều loại tình cảm, không phải là tình ái có thể khái quát được đâu.”
Đúng vậy, không có cách nào khái quát a.
Ví dụ như người đó bởi vì hộ chủ, dũng cảm quên mình nhưng lại hoàn toàn không hối tiếc mà đưa tay đẩy ra.
Đến nước, hoa rơi nước chảy đó, nhàn sầu vô số loại, không lời oán đông phong.
Cây trâm hoa đỏ đó đem vĩnh viễn đâm vào trong lòng ngực của Tiêu Dư An.
Sau khi Án Hà Thanh tiêu diệt Bắc quốc, và cùng Tiêu Dư An đập trâm quyết tuyệt phân ly, đột nhiên cảm thấy sống thật là chẳng có ý nghĩa gì.
Đại thù quốc gia đã báo, và cái hắn bỏ qua, cũng giống như nước chảy hướng đông vậy, một đi không quay đầu.
Nhưng mà nam nhi muốn chết, chung quy là nên chết trên sa trường, một khoang nhiệt huyết da ngựa bọc thây.
Cho nên sau đó, Án Hà Thanh mỗi lần lên chiến trường, đều sẽ giống như không cần mạng nữa vậy mà xông ở trên phía trước nhất,
Nhưng thứ quái lạ là, hắn chính là không chết được.
Xông vào trong vòng vây, chớp mắt đã đột phá vòng vây.
Xông vào trong cạm bẫy, mưu kế đối phương xảy ra sự cố.
Cho dù thân rơi vào trong bế tắt, tình huống nguy cấp, nhưng cuối cùng luôn có thể không hiểu tại sao mà biến nguy thành an.
Gặp một người có thể đánh cũng không có?
Đây là nghi hoặc lớn nhất của Án Hà Thanh sau mỗi lần chiến thắng trở về.
2 –
Trong nguyên tác trước một ngày Dương Liễu An chết, từng đáp ứng qua Hiểu Phong Nguyệt, muốn đem hắn xuất cung, hai người cùng nhau đi tìm thế ngoại đào nguyên, gắn bó nương tựa nhau suốt một đời.
Khi Hiểu Phong Nguyệt nghe nói Dương Liễu An vì hộ chủ mà thân thủ hai nơi sau đó, ở gốc dưới cây dương liễu trong khu vườn nhỏ đã gảy cầm rất lâu rất lâu, một câu một khiêu, huyền mảnh liền khảm vào trong da thịt, máu khô nhuộm lên huyền cầm rơi lên trên mặt cầm.
Cầm âm đột nhiên cót két một tiếng, rồi sau đó vạn vật mất tiếng --- huyền đứt rồi.
Trong khoảnh khắc dây đàn đứt ra, khoét xuống máu thịt ở đầu ngón tay của Hiểu Phong Nguyệt, lộ ra một chút xương ngón tay.
Cơn đau đớn mười ngón liên kết với trái tim ước chừng như rất khó có thể che đậy, nhưng trái tim của Hiểu Phong Nguyệt đã chết rồi.
Ngày thứ hai, Hiểu Phong Nguyệt treo cổ tự tử chết đi, quyết tuyệt không sợ hãi.
Trong nguyên tác không có tổng tài bá đạo học qua cấp cứu CPR (phục hồi tim phổi), cho nên Hiểu Phong Nguyệt không có được cứu trở về.
3 –
[Liên kết với phiên ngoại hiện đại, sau khi nói ra bao nhiêu cái tên thì làm bao nhiêu lần, Án ca Tiêu tổng xuyên về cổ đại, Án ca và Tiêu tổng hiện đại tỉnh lại.]
Tiêu tổng hiện đại có một ngày từ trong ác mộng tỉnh dậy.
Phát hiện chiếc giướng lớn king size tượng trưng cho thân phận của mình không thấy đâu nữa.
Với lại bên cạnh của hắn còn có một người đàn ông nằm đó.
Một ngươi đàn ông toàn thân trần truồng được hắn ôm lấy.
Trên giường một cảnh bừa bãi, còn có dấu vết sự phóng túng của tối qua, vừa nhìn liền hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Phản ứng đầu tiên của Tiêu Dư An là.
Trời ** sau khi hắn say rượu đã gây ra tội lỗi rồi!
Sau khi Án Hà Thanh hiện đại tỉnh dậy, cũng ngây người.
Công ty của phụ thân hắn trước đó không lâu đối mặt với phá sản, may thay tập đoàn Tiêu gia nguyện ý giúp đỡ thu mua chỉnh đốn, hắn không có cùng người nhà trốn đến nước ngoài, thứ nhất là không muốn đùn đẩy trách nhiệm, thứ hai là muốn cảm ơn Tiêu Dư An.
Nhưng… … bây giờ
Bốn mắt nhìn nhau, có chút khó xử.
Hai người nhất thời đều không có phát hiện mình đã mất đi ký ức mấy chục ngày.
Rất lâu, Tiêu Dư An đưa tay vỗ vỗ vai của Án Hà Thanh, chín chắn mà nói: “Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi mà.”
Án Hà Thanh: “… …”
Tiêu Dư An đứng dậy, sau đó kêu thảm ra tiếng.
Hắn không hiểu.
Tại sao eo của hắn lại đau.
Chuyện gì xảy ra vậy a?
Sau đó một đoạn hào phú bá tổng thâm tình ngọt sủng xong rồi.
Tiêu Dư An một ngày đột nhiên đã hiểu.
Tại sao ngay hôm đó eo của hắn lại đau.
4 –
Tiêu Dư An là rất lâu rất lâu sau đó mới biết được Triệu công công là nhảy xuống từ Tế thiên đàn mà chết.
Tiêu Dư An thường xuyên sẽ mơ thấy Hồng Tụ và Lý Vô Định.
Nhưng hắn một lần cũng không có mơ thấy Triệu công công.
Sau đó tỉ mỉ suy nghĩ lại, chắc là có nguyên nhân a.
Suy cho cùng.
Hồng Tụ là vì Tiêu Dư An mà chết.
Lý Vô Định cũng là vì Tiêu Dư An mà chết.
Chỉ có Triệu công công.
Là vì quân vương Bắc quốc Châu Dục mà chết.
5 –
Nếu như bạn hỏi Hồng Tụ, nàng có sự vật gì sợ hãi hay không.
Hồng Tụ sẽ nói với bạn.
Nàng thứ nhất không tin thần, thứ hai không sợ quỷ, ba không lo sợ sinh tử, không có gì đáng sợ cả.
Nàng vì muội muội đệ đệ, đã bỏ qua tuổi xuất giá đẹp nhất của mình, lại ở năm mười tám tuổi kiên quyết dứt khoát mà bước vào trong bức tưởng đỏ tươi của hoàng cung, khốn khổ đem nàng mài dũa thành bộ dạng không lo không sợ, xác thực không có cái gì đáng phải sợ cả.
Cuối xuân, từ khi vào trong cung đến giờ, nhanh chóng đã qua đi nhiều năm, Hồng Tụ dần dần đã có thứ sợ hãi.
Nàng sợ sinh bệnh.
Ở trong cái cung điện sâu thẳm lạnh như băng này, bệnh nhỏ chịu đựng mà qua đi, bệnh nặng nghỉ ngơi hai ngày, cũng là chịu đựng, bổng lộc của nàng dường như toàn bộ đã gửi cho đệ muội, không có tiền mua thuốc, cho nên chịu đựng là cách duy nhất mà nàng trị bệnh.
Đây chính là Hồng Tụ thủ đoạn thâm độc, lòng dạ độc ác trong mắt người khác.
Nhưng người không phải làm bằng sắc thép, rồi sẽ có một ngày nhiễm phải bệnh.
Mùa đông lạnh lẽo, những ngày tháng gió lạnh xơ xác tiêu điều, Hồng Tụ một cái không cẩn thận nhiễm phải phong hàn.
Nhức đầu chóng mặt, cổ họng đau miệng khát.
Nhưng chuyện vụn vặt của hoàng cung một cái rồi đến một cái, nàng không có cách nào nghỉ ngơi.
Hồng Tụ qua loa nuốt một chút thuốc cỏ, uống vài ngụm nước nóng, miễn cưỡng chống đỡ thu xếp rõ ràng những chuyện trong cung, đến buổi tối, lại vội vã đến tẩm điện của hoàng thượng, hậu hạ quân vương tắm rửa thay y phục đi ngủ.
Phong hàn mang đến ốm đau và khó chịu chặt chẽ mà bóp lấy Hồng Tụ, khiến ý thức của nàng dần dần có chút không rõ ràng. Nhẫn nhịn một chút.
Hồng Tụ hơi hơi mơ hồ mà suy nghĩ trong lòng.
Nhẫn nhịn thêm một chút, đợi hoàng thượng ngủ rồi, liền có thể quay về nghỉ ngơi rồi.
Đột nhiên Hồng Tụ cảm giác một trận ngứa ngáy ở cổ họng, nhịn không được che miệng bắt đầu ho.
“Hồng Tụ, ngươi bị bệnh rồi ư?”
Hoàng thượng ở trước mặt đột nhiên mở miệng hỏi, rõ ràng giọng nói không lớn, nhưng lại giống như tiếng sấm vậy, đùng một cái nổ ra ở bên tai Hồng Tụ.
Hồng Tụ bỗng thấy toàn thân ớn lạnh.
Nàng làm sao có thể quên cơ chứ! Phong hàn mà nàng mắc phải, là sẽ truyền nhiễm!
Hồng Tụ ngay tức khắc quỳ xuống, khấu đầu ở trên đất, âm thanh run rẩy: “Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ không có cố ý mang bệnh đến tiếp cận hoàng thượng! Nhưng nô tỳ vẫn là tội đáng muôn chết, mong hoàng thượng nghiêm phạt.”
Tiêu Dư An bị Hồng Tụ bỗng nhiên quỳ xuống dọa đến một cái lắp bắp, suốt nửa ngày mới hiểu được nàng đang nói cái gì, vội vàng kéo người đứng dậy: “Cái gì mà phạt với không phạt chứ? Đừng quỳ nữa! Bệnh rồi còn quỳ cái gì chứ a! Nào nào nào, đứng đậy.”
Tiêu Dư An vừa mới đỡ cánh tay của Hồng Tụ, phát hiện nàng đã bởi vì sốt mà toàn thân nóng hổi, dọa đến hắn hét lên: “Ôi trời ơi, tại sao lại nóng như vậy, nhanh chóng nắm xuống, nằm xuống rồi, ta đi giúp ngươi gọi thái y.”
Hồng Tụ bị một loạt động tác và lời nói của Tiêu Dư An làm đến lờ mờ, sau khi phản ứng trở lại, phát hiện Tiêu Dư An bảo mình nằm lên trên giường của người, hoảng hoảng loạn loạn mà nói: “Không, hoàng thượng, đây, đây vượt quá phép tắc rồi!”
Tiêu Dư An thu xếp ổn thoả cho người nằm xuống, cho người đắp chăn xong, nói: “Quá phép tắc? Quá cái gì phép tắc chứ? Lão tử chính là phép tắc! Ai ya, đợi chút, ta thật sự rất có thiên bẩm a!”
Tiêu Dư An cười hi hi, thuận tay làm ướt một cái khăn được bỏ trong thao trên kệ gỗ, cho Hồng Tụ đắp lên trên trán.
Hồng Tụ đã bị dọa đến nói không ra lời gì nữa, chỉ cảm thấy mình dường như là đang ở trong mơ vậy.
Tiêu Dư An kêu thị vệ ở bên ngoài cửa tẩm cung đi gọi thái y, đi về phía giường, phát hiện Hồng Tụ vẫn còn đang trợn mắt, toàn thân cứng đờ, khổ não suy nghĩ ý của hoàng thượng, căn bản không dám nhắm mắt ngủ.
Tiêu Dư An tưởng rằng nàng là bị bệnh khó chịu, ngồi trắc ở bên cạnh giường, lầu bầu nói: “Sao biểu tình lại buồn khổ như vậy a? Có phải là đau đầu không? Ya, ta cũng không biết cái kiểu trêu chọc của tổng tài bá đạo đối với ngươi có tác đụng hay không, bằng không thì ta làm mặt quỷ cho ngươi nha.”
Nói rồi liền đưa tay lên véo mặt của mình, làm một cái mặt quỷ cực kỳ khoa trượng.
Hồng Tụ: “Phụt.”
Bạn quân như bạn hổ, người ở bên cạnh quân vương tuyệt đối sẽ không dễ dàng đem cảm xúc biểu hiện ra trên mặt.
Trừ phi là nhịn không được.
Hồng Tụ không có nhịn lại.
Tiêu Dư An thấy Hồng Tụ cười rồi, cũng yên tâm mà cười theo, sau đó nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, ngủ đi, ngủ một giấc liền khỏi mà.”
Nếu như là bình thường, Hồng Tụ nhất định sẽ tuân thủ nghiêm ngặt phép tắc và lễ nghi, kiên trì quay về.
Nhưng hôm nay nàng cảm thấy rất mệt.
Mệt đến nổi đến sức lực mở mắt cũng không có.
Sốt khiến cho nàng mê mê man man, vừa mới nhắm mắt, liền rơi vào mộng cảnh.
Trong mơ có gió ấm áp, có mặt trời nóng bức, có mặt đất mênh mông.
Còn có câu nói chưa từng có người nói qua nói nàng.
Đừng lo lắng.
Thái y sau đó đã đến, bắt mạch khám bệnh rồi mở một thoa thuốc, thề thốt sắc son vỗ lấy ngực mà nói một chén liền khỏi, Tiêu Dư An lại gọi đến một cung nữ, dặn dò nàng ấy giúp đỡ chăm sóc Hồng Tụ, sau đó khởi hành đi ra ngoài tẩm cung, thị vệ bên ngoài cửa không hiểu, hỏi: “Hoàng thượng người đi đâu vậy?”
Tiêu Dư An vẫy vẫy tay: “Kiếm trai lộn kiếm giường, không cần đi theo.”
Phòng thứ phía tây bên cạnh tẩm cung, thị vệ Án Hà Thanh đang chuẩn bị kéo áo đi ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn hơi hơi cau mày lại.
Tối như vậy rồi? Sẽ là ai?
Hắn đang lo lắng mà suy nghĩ, người ở ngoài cửa thanh thanh cổ họng, rồi hát: “Chú thỏ nhỏ ngoan ngoãn, mở cửa ra đi nào ~”
Án Hà Thanh: “… …”
Tiêu Dư An còn dự tính tiếp tục hát xuống dưới, cửa cót két mà được mở ra, hắn mượn ánh trăng mỏng và lạnh, miểu tả khuôn mặt của con người trước mắt này, nhếch mép cười nói: “Cho mượn ngủ thêm một đêm nha.”
“Lại xảy ra chuyện gì rồi?” Án Hà Thanh nghiêng người để Tiêu Dư An vào trong phòng.
Tiêu Dư An đem chuyện Hồng Tụ bị bệnh đơn giản mà nói một chút.
Án Hà Thanh trầm mặc rất lâu, nói: “Ngươi thật sự đối với người khác rất dịu dàng.”
Tiêu Dư An nói: “Hồng Tụ là cô nương tốt thiện giải ý người, đáng có được sự đối đãi như vậy.”
Lại là một trận trầm mặc.
Tiêu Dư An đang ngáp chuẩn bị hướng lên trên giường nằm, đột nhiên nghe thấy Án Hà Thanh hỏi: “Ngươi thích cô ấy?”
Tiêu Dư An: “… …”
Ấy! Cái tên nam chính xung mã văn ngươi!
Tóm lại là muội tử trong cuốn sách này, ta một người cũng không thể nhìn lén đúng không!
Hơn nữa ngươi vẫn thật sự cảm thấy là muội tử thì đều là của ngươi à?
Hồng Tụ không phải là hậu cung của ngươi nha!
Không oán ngươi là không được rồi!
Tiêu Dư An chống nạnh, hiếm khi tức giận với Án Hà Thanh, hắn nói: “Này này này, nói bậy cái gì đó, cái gì mà thích với không thích, đừng có suốt từ sáng đến tối chỉ biết đến tình tình ái ái chứ, trên thế gian này có rất nhiều loại tình cảm, không phải là tình ái có thể khái quát được đâu.”
Đúng vậy, không có cách nào khái quát a.
Ví dụ như người đó bởi vì hộ chủ, dũng cảm quên mình nhưng lại hoàn toàn không hối tiếc mà đưa tay đẩy ra.
Đến nước, hoa rơi nước chảy đó, nhàn sầu vô số loại, không lời oán đông phong.
Cây trâm hoa đỏ đó đem vĩnh viễn đâm vào trong lòng ngực của Tiêu Dư An.
Bình luận facebook