• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Yêu phải tổng tài tàn phế Full dịch (50 Viewers)

  • Chap-430

Chương 430: Ánh mắt khác thường




*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Người nhân viên cũng không nói gì, chỉ đến đi bên cạnh, Lâm Hân Hân đứng trong góc âm thầm nhìn hai người bọn họ.



“Bọn họ sao lại ở đây!”



Lâm Hân Hân có chút nghi vấn, nhưng ngay khoảnh khắc cô nhìn thấy Tư Tuấn tự mình đeo nhẫn cho Diệp Thiến Nhi, cô chợt hiểu vì sao lại gặp hai người họ ở đây.



“Diệp Thiến Nhi!”



Lâm Hân Hân cắn môi, hẳn học thốt ra tên Diệp Thiến Nhi, cô siết chặt tay, trong ánh mắt chỉ toàn sự lạnh lẽo!



Cô một chút cũng không cam tâm, dựa vào



cái gì mà cô thích Tư Tuấn như thể lại không có được tình yêu của anh, Diệp Thiến Nhi dựa vào cái gì mà có thể l



Diệp Thiến Nhi nhìn Tư Tuấn đeo nhẫn cho mình, cảm thấy thật ngọt ngào, trong lòng rất vui. "Được rồi, lần này em chạy không thoát rồi, vĩnh viễn chỉ có thể bên cạnh anh!”



Diệp Thiến Nhi nhìn chiếc nhẫn trên tay, có một viên kim cương nhỏ, nó có những vệt cắt vô cùng độc đáo, toàn bộ hiện ra một hàng tám cạnh.



“Chị ơi, lúc nãy chị nói chiếc nhẫn này tên gì!”



"Sao giữa đại dương!”



Sao giữa đại dương, cô lẩm nhẩm cái tên này trong lòng, dù sao cô đối với cái tên này rất có cảm tình



Diệp Thiến Nhi nhẹ nhàng nắm tay Tư Tuấn: “Đi thôi, em chỉ cần cái này.”



Tư Tuấn dẫn Diệp Thiến Nhi đi tính tiền, hai người họ liền rời đi.



Lâm Hân Hân dõi mắt theo bóng lưng hai người họ rời đi, trong lòng có chút cảm giác khó tá!



Cô bây giờ đã hận Diệp Thiến Nhi đến thấu xương thấu tủy, cô vẫn luôn cho rằng chính Diệp Thiến Nhi đã cướp đi Tư Tuấn, nếu không có sự xuất hiện của Diệp Thiến Nhi, Tư Tuấn sao lại có thể rời xa cô!



"Hai người cứ đợi đấy, Tư Tuấn, nhất định sẽ có ngày tôi khiến anh rời bỏ Diệp Thiến Nhi trở về bên tôi!”



Nói xong cô liền đi đến chỗ ban nãy Diệp



Thiến Nhi mua nhẫn đứng: "Chị, tôi có thể hỏi cái này không, khi nãy hai người họ mua nhẫn tên là gì, tôi rất thích, có thể lấy ra tôi xem chút không?” Nữ nhân viên đó nghe thấy cô nói vậy, cảm



thấy rất ngại: "Xin lỗi, nhẫn đó là bản giới hạn, chỉ



có 1 chiếc, hai người họ mua đi rồi!”



“Ồ, không sao, vậy có thể nói cho tôi biết tên nhẫn đó không, tôi nghe nói đằng sau chiếc nhẫn đó có một câu chuyện rất cảm động!”



Nữ nhân viên cười cười: “Tên là “Sao giữa đại dương", nó đúng là một câu chuyện rất cảm động, truyền thuyết nói chỉ cần gặp được người mình thật lòng yêu thương, được người đó đeo lên chiếc nhẫn, liền có thể trói chặt người đó bên cạnh, nhẫn muốn thảo cũng không được.



Lâm Hân Hân gật đầu: “Cảm ơn chị



Cô nói xong liền rời khỏi tiệm trang sức: “Hừ, thảo không ra đúng không? Người thật lòng yêu thương đúng không? Tôi cũng muốn xem xem hai người làm sao thật lòng yêu thương đây!”



Lâm Hân Hân tự chế giễu rồi bỏ đi.



Diệp Thiến Nhi trên đường về nhà, cứ nhìn mãi chiếc nhẫn trên tay, không biết vì sao, cô đối với chiếc nhẫn này có một cảm giác rất đặc biệt, có lẽ cũng vì câu chuyện cảm động đẳng sau nó!



“Tư Tuấn, anh nói xem câu chuyện đằng sau chiếc nhẫn này liệu có thật không, nghe thật sự có chút cảm động. Cả chiếc nhẫn này, thật sự đến từ đại dương sao? Nó thật sự linh nghiệm vậy sao?



Tư Tuấn không nói gì, chỉ cười cười: "Chúng ta không cần quan tâm câu chuyện này là thật hay giả, dù sao chỉ cần chúng ta thật lòng yêu thương nhau là được rồi!"



Diệp Thiến Nhi bỗng cảm thấy rất ngọt ngào, trước giờ chưa bao giờ có được tình cảm như này, cả khi bên cạnh Tư Tuấn luôn luôn có một cảm giác rất an toàn.



Trên bầu trời đầy sao điểm xuyết một vài vệt sách, bóng đêm dần mờ ảo, đèn đường cũng dần dần tắt.



Hôm nay Diệp Thiến Nhi dậy từ rất sớm, sau - khi Tư Tuấn đến công ty cô cũng theo dậy.



Cẩn thận quan sát hai khối bột mì mà cô đã chuẩn bị từ hôm qua trong lò nướng, khoảng nửa tiếng sau, cả phòng bếp ngập tràn trong hương thơm thoang thoảng, thơm đến nứt mũi.



Để nướng được món bánh này, Diệp Thiến Nhi không biết đã thử qua bao nhiêu phương pháp, bản thân cô khẳng định không tự biết cách làm, phải lên mạng tìm cách làm. Trong thùng rác đầy tác phẩm thử nghiệm của cô.



Diệp Thiến Nhi ngửi ngửi mùi từ lò nướng, nghĩ thầm: “Cuối cùng cũng nướng được rồi, thật thơml Anh ấy nhất định sẽ rất vui! Hình như còn thiếu gì đó?”



Đúng rồi, nghĩ tới bản thân trước giờ làm điều gì bất ngờ cho Tư Tuấn, Diệp Thiến Nhi bèn lấy mấy cái bánh gói vào hộp, cố ý thắt một chiếc nơ thật to, nhìn chiếc nơ đã thắt vừa ý, lái xe đi tìm Tư Tuan.



Đến công ty, nhân viên lớn lớn bé bé đều chỉ trẻ sau lưng Diệp Thiến Nhi: “Đó có phải là tiểu tam của tổng giám đốc không?”



"Không có chút khí chất, một đứa tiểu tam thì có gì để xem.



“Phu nhân tổng giám đốc chỉ có một người, là Lâm Hân Hân.



"Đúng, ủng hộ Lâm Hân Hân nhà tôi.” “Nhanh xem nhanh xem, bà chị đó lại đến bám tổng giám đốc của chúng ta rồi.”



“Có điều bà chị này thật sự cũng có vài phần nhan sắc, nếu lên giường nhất định rất xuất thần, ha ha ha."



“Anh không muốn sống rồi à, lời này mà để tổng giám đốc nghe thấy nhất định không để anh yên đầu.



Bình thường những người này trong công ty nhận được không ít sự quan tâm của Lâm Hàn Hân, cho dù chuyện của Lâm Hân Hân bị phanh phui trên mạng, cũng có rất nhiều người ở đây nịnh bợ Lâm Hân Hân.



Đối với những người như vậy Diệp Thiến Nhi vốn chẳng quan tâm, dù sao thì cô và Tư Tuấn cũng ở bên nhau rồi, miệng người khác nói gì cô cũng không nổi, cho dù Lâm Hân Hân cho họ không ít lợi ích, dù sao với cô cũng chẳng liên quan.



Trên đường đến phòng làm việc của Tư Tuấn, rất nhiều cặp mắt không ngừng quan sát cô, cô gõ cửa phòng làm việc của Tư Tuấn, bên trong truyền đến một giọng nói rất cuốn hút: "Mời vào.”



Đẩy cửa đi vào, Tư Tuấn mặt không đổi sắc, nhìn chằm chằm vào đống tài liệu dày đặc chữ trên bàn với vẻ mặt nghiêm túc, những văn kiện này đều là hạng mục công trình. Diệp Thiến Nhi cũng không nói gì, đến ngồi bên cạnh anh, Tư Tuấn giải quyết xong văn kiện trong tay, mỉm cười nhìn Diệp Thiến Nhi: “Anh chính là thích em như này, bất luận anh làm gì em đều đợi anh làm cho xong.



Diệp Thiến Nhi cười nheo mắt: “Nhìn anh đang chăm chú như vậy, em làm sao có thể làm phiền anh.



Nhìn Diệp Thiến Nhi đang cầm túi gì đó, Tư Tuấn có chút hiếu kỳ, mong đợi hỏi: “Em đem gì đến cho anh à?"



Diệp Thiến Nhi đưa hộp bên trong cho Tư



Tuấn, tinh nghịch nháy mắt: “Nói với anh thì hết vui rồi, anh phải tự mở mới có cảm giác thần bí!”



Tư Tuấn lần lượt tháo nơ, mở nắp hộp, bên trong là vài miếng bánh ngọt vẫn còn nóng hổi, mùi hương nức nở xộc vào mũi, Tư Tuấn lẩm bẩm: “Thơm quá.”



Tư Tuấn đưa những miếng bánh này đến trước Diệp Thiến Nhi, kiêu ngạo nói: “Nghĩ đến em làm món này vất vả như vậy, anh sẽ cho em ăn cùng anh!”



"Được!"



Diệp Thiến Nhi cũng không ngại ngùng, nhận lấy, cắn một miếng.



Không khí phòng làm việc hôm nay không có những áp lực và căng thẳng như mọi ngày, thêm vài phần thoải mái và vui vẻ, bên ngoài phòng làm việc, Lâm Hân Hân nghe thấy những âm thanh này thì mặt đỏ bừng tức giận, bàn tay nắm chặt thành quyền, trong lòng cười gắn: “Diệp Thiến Nhi, cô cứ phải muốn giành đàn ông với Lâm Hân Hân này sao? Nếu đã như vậy, cô cũng đừng trách tôi ác độc, dám chống đối tôi tôi thì cô nhất định hối hận.



Tư Tuấn giúp Diệp Tình Nhi lau sạch vụn bánh trên khóe miệng, khẽ sờ lên tóc cô, cười dịu dàng nói: “Thiến Nhi, anh tiến em xuống lầu. Văn phòng còn có việc phải xử lí, đợi anh về sẽ dành thời gian bên em.



Diệp Thiến Nhi gật đầu, nghe lời xuống lầu, chỉ là phía sau cô, có một người phụ nữ khác đi lại, thì ra là tình địch của cô, Lâm Hân Hân.



Khi đến sảnh lầu một, bỗng một tiếng hét từ phía sau vang lên: "Diệp Thiến Nhi, cô đứng lại cho tôi!”



Diệp Thiến Nhi quay người, thì thấy gương mặt đầy sự ghen tức của Lâm Hân Hân, điềm đạm nói: “Đây không phải là chị Lâm Hân Hân sao? Sao vậy? Có chuyện gì?”



Khóe miệng Lâm Hân Hân nhếch lên nụ cười giễu cợt, tự tin nói: "Phí lời, nếu không có việc thì tôi tìm cô làm gì! Tôi nói cho cô nghe, Tư Tuấn là của tôi, ai cũng không giành được đầu, cô tốt nhất nhanh sớm buông tay đi, nói về bối cảnh hay gia thể cô đều không phải là đối thủ của tôi đâu."



Diệp Thiến Nhi có chút buồn cười: “ồ! Vậy sao? Xem ra cô rất tự tin nhỉ, tôi lại không cảm thấy thế, cô căn bản không có tư cách giành với tôi, cô hiểu thế nào là yêu không? Tình yêu căn bản cũng không phải một loại trao đổi lợi ích cô hiểu không?”



“Ngoài ra, cô và anh ấy cũng đâu kết hôn, nếu đã như vậy, tại sao tôi lại không có cơ hội? Tình yêu là cuộc cạnh tranh công bằng, không chịu thua được thì đừng chơi nữa!”



Diệp Thiến Nhi thật sự coi thường hành vi, lời nói của Lâm Hân Hân, cô ngẩng cao đầu ưỡn ngực, khí thế không hề thua một phân một tác nào.



Nhìn thấy Diệp Thiến Nhi không bị yếu thế, Lâm Hân Hân tức điên người, bản thân vốn xuất thân vô cùng tốt, lại có người dám ngẩng đầu ưỡn ngực dưới khí thế của cô.



“Ha ha, Diệp Thiến Nhi, cô đừng giở mấy thứ vô dụng này với tôi, cái đồ tiểu tam như cô thì có tư cách gì bàn luận về tình yêu với tôi, đồ con gái không có chút gia thế như cô thì biết gì về tình yêu. Trao đổi lợi ích? Đó gọi là môn đăng hộ đối!”



Lâm Hân Hân điên cuồng cười, cả công ty bao nhiêu bảo vệ và nhân viên như thế lại không có một người vì Diệp Thiến Nhi đứng ra, đám người này đều bị Lâm Hân Hân mua chuộc, cụ thể thủ đoạn mua chuộc như nào cũng không rõ.



Diệp Thiến Nhi cạn lời rồi, Lâm Hân Hân bị thiểu năng rồi à! Tự nhiên tìm cô gây sự, gây sự liền như bị thiểu năng!



Lâm Hân Hân nắm lấy vai Diệp Thiến Nhi, móng tay sắc nhọn của cô ta cào vào mặt Diệp Thiến Nhi, trên má Diệp Thiến Nhi liền bị cào hai vết, Diệp Thiến Nhi túm lấy tóc Lâm Hân Hân, hai người cứ túm lấy nhau đánh.



Đánh nhau được một lúc, Lâm Hân Hân bỗng dừng lại, vẫn cố nói: “Diệp Thiến Nhi, tôi hỏi cô lần cuối, cô có rời khỏi Tư Tuấn hay không?"



"Dựa vào cái gì? Cô là ai chứ! Chuyện giữa tôi và anh ấy không đến lượt cô nhúng tay vào.”



Ánh mắt không có một chút cảm xúc, Diệp Thiến Nhi kiên định nói.



Lâm Hân Hân hạ ha một tiếng cười nói: “Cô tốt nhất đừng hối hận.”



Diệp Thiến Nhi có thể thua ai chứ không thể đứa trước một đứa tình địch nhận thua, huống hồ là một đứa tình địch đáng khinh như này, cô lau đi vết máu trên khóe miệng: “Có lẽ khiến cô thất vọng rồi, trước giờ chưa có bất cứ chuyện gì đáng để tôi thất vọng.”



Đám đông đứng quanh xem náo nhiệt, có người còn hô lên: “Cố lên, Hân Hân, chúng tôi ủng hộ chị, đánh chết con đó.”



“Này, có cần tôi giúp một tay không Hân Hân?"



“Đừng ồn ào nữa, có được chút lợi ích thì nhằm con mắt mở con mắt đi, cô biết hai người phụ nữ đó là ai không? Hai người đều không phải dạng vừa, chúng ta đứng xem là được rồi, đến lúc đó rước họa vào thân thì lại xui xẻo!”



“Chị nói cũng đúng!”



Xung quanh đầy rẫy tiếng bàn tán ồn ào, tập đoàn Tư Thị yên tĩnh của ngày thường hôm nay là nhốn nháo như sôi trào như sắp phát nổ, Diệp




Xem ảnh 1
1410158793.jpg
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom