• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Yêu phải tổng tài tàn phế Full dịch (47 Viewers)

  • Chap-432

Chương 432: Không thấy Lâm Hân Hân đầu nữa




*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Gọi taxi rồi liên lạc với đồn cảnh sát địa phương để điều tra camera nơi xảy ra vụ việc, chỗ đó đã được lắp camera 360 độ không góc chết từ trước, vì thế có thể thấy rõ hình dạng hung thủ, cảnh sát đấm một cú lên bàn, hừ lạnh một tiếng.



"Lại là anh ta. Người này ngoài chuyện tốt ra thì chuyện gì cũng làm, hơn nữa còn gây ra nhiều vụ tai nạn xe hơi, chuyên môn nhận tiền để hại người, anh ta lên là Vương Quân, trú ở toà nhà số 5, tiểu khu Hưng Khánh, sau này anh ta vắng mặt gần như quanh năm.



Tư Tuấn sau khi hỏi số chứng minh nhân dân của Vương Quân xong thì đến 3 doanh nghiệp về Unic và Telec, điều tra danh sách cuộc gọi hôm nay của Vương Quân, số điện thoại cuối cùng trong danh bạ khiến Tư Tuấn bất ngờ giật mình.



Được lắm, quả nhiên là có liên hệ với Lâm Hân Hân, vì khống cáo Lân Hân Hân, hai người lại đến công ty trích xuất camera theo dõi Lân Hân Hân.



Sau khi hoàn thành mọi việc, cả hai mới quay trở lại bệnh viện, trùng hợp gặp mẹ Tư Tuấn với Lâm Hân Hân đang đi ra ngoài, Lâm Hân Hân nhìn thấy Diệp Thiến bên cạnh Tư Tuấn liền tức giận nói.



"Tư Tuấn, anh xảy ra tai nạn xe đều là nhờ



người phụ nữ này ban cho, sao anh vẫn còn ở



cùng một chỗ với cô ta? mà anh mới tỉnh chưa được bao lâu liền cho em ra ngoài. Mẹ của Tư Tuấn cũng tức giận: "Cái đồ kém cỏi, người phụ nữ này có cái gì đáng để con đối



xử với cô ta như thế? hiện giờ con phải cắt đứt với



cô ta thì mẹ mới còn đứa con trai này.”



Lâm Hân Hân khiêu khích nhìn Tư Tuấn với Diệp Thiến, có mẹ của Tư Tuấn ở đây để hỗ trợ, cô ta sợ cái gì, đen cũng biến thành trắng, trắng cũng phải biến thành đen thôi, đây chính là suy nghĩ trong lòng cô ta.



Tư Tuấn cười lạnh: "Lâm Hân Hân, có bản lĩnh làm mà không có bản lĩnh nhận à? cô nói vụ tai nạn xe của tôi có liên quan tới Diệp Thiền, nhưng tôi nói vụ tai nạn xe của tôi có liên quan đến cô thì sao?"



Lâm Hân Hân thấy Tư Tuấn nghi ngờ, mơ hồ cảm thấy không đúng, vẫn căng da đầu cãi: " Tư Tuấn, anh điên rồi sao? anh vì bảo vệ người phụ nữ này, thế mà lại có thể ngậm máu phun người?”



Diệp Thiến không nói, có Tư Tuấn ở đây, mọi việc cứ để anh xử lý là được rồi, Tư Tuấn không bỏ qua cho Lâm Hân Hân: "cô nói cô bị oan, thì tôi phải tin cô sao? cô nói chuyện này do Diệp Thiến làm, thể cô có thể lấy chứng cứ ra không?"



Lâm Hân Hân sao có thể không rõ, liền lấy lời này trả lại cho Tư Tuấn: “thế anh vu khống em, thế có chứng cứ sao?"



Mẹ của Tư Tuấn ngược lại rất tin tưởng Lâm Hân Hân: "Tư Tuấn! Người khác không biết con người Hân Hân, con còn có thể không biết sao? Lâm Hân Hân tuyệt đối không làm ra loại chuyện như thế.”



Lâm Hân Hân gật đầu, giả vờ bộ dạng tử tế, nhưng dáng vẻ này chỉ lừa được mẹ Tư Tuấn mà thôi.



Cô ta đạo đức giả: "Đúng vậy, nhân phẩm của cháu đã được rèn từ nhỏ, không giống loại có bối cảnh như Diệp Thiến, cái gì cũng không hiểu.”



Diệp Thiến chỉ cảm thấy Lâm Hân Hân trước mặt ác độc chưa từng có, rõ ràng chuyện bỉ ổi như thể có thể làm ra được, thế mà giờ lại có thể đạo đức giả vờ tử thế thế này...



Tư Tuấn hừ một tiếng: "Nếu đã không biết hối cải, thế Lâm Hân Hân cô đi đến đồn cảnh sát với tôi một chuyến đi. dù tin tôi đổ oan cho cô, thế thì người ở đó cũng sẽ không đổ oan cho cô đâu.”



Vừa nghe đến đồn cảnh sát, ánh mắt Lâm Hân Hân gợi lên ý muốn rút lui, nếu đến đồn cảnh sát thì tất cả không phải sẽ bại lộ rồi sao, mẹ Tư Tuấn nằm lấy Lâm Hân Hân, an ủi nói: "Sợ cái gì, Hân Hân, dù sao chúng ta bị oan, cháu phải tin pháp luật công chính."



Lâm Hân Hân vừa nghe thấy đến đồn cảnh sát, phút chốc liền không bình tĩnh được, nếu đến đồn cảnh sát, thể không phải liền lộ rồi sao?



Không được, nói gì cô cũng không đi.



Lâm Hân Hân che giấu nỗi sợ hãi trong mắt, nhìn chằm chằm về phía Diệp Thiến.



"Sao đây, lẽ nào các người còn mua chuộc cảnh sát ở cục cảnh sát sao? Hay là nói, Diệp Thiến cô dựa vào việc Hoắc Minh Dương là anh rể cô nên muốn làm gì thì làm đó sao?”



Lâm Hân Hân vẫn chưa quên lúc đầu Hoắc Minh Dương ở buổi đấu giá sỉ nhục và làm ảnh hưởng cô ta.



Cho nên cũng rất hận Hoắc Minh Dương.



“Lâm Hân Hân, tôi mua chuộc thì có gì tốt, sự công bằng ở trong lòng người." Diệp Thiến luôn tuân theo nguyên tắc này.



“Nếu cô không đi, thì tôi sẽ bảo người chuyển video đó vào điện thoại tôi.”



Tư Tuấn còn không thèm nhìn Lâm Hân Hân,



nhấc điện thoại liền gọi cho đồn cảnh sát. "Alo... gửi giúp tôi video tôi nhờ các anh chuẩn



Tư Tuấn nói mấy câu vào điện thoại rồi ngắt



bị."



máy.



Lâm Hân Hân nghe thấy lời Tư Tuấn nói, khuôn mặt liền trở nên tái mét.



“Bác gái, con còn có việc, con đi trước.



Lâm Hân Hân nhanh như gió, vừa đi về phía cửa vừa quay đầu nói nói với bà Tư.



Lâm Hân Hân trong lúc chạy, không cẩn thận va phải Diệp Thiến. “Này, cháu đừng đi.” Bà Tư nhìn bóng Lâm



Hân Hân mà hô lên.



Tư Tuấn vội dìu Diệp Thiến bị Lâm Hân Hân va phải, đầy lo lắng.



"Em không sao." Diệp Thiến nắm lấy tay Tư Tuấn, ra hiệu cho anh ta đừng lo lắng.



"Ding Dong."



Lúc này, điện thoại Tư Tuấn vang lên. Tư Tuấn mở khóa điện thoại rồi đưa cho mẹ



mình.



Bà Tư nhận lấy, sau khi bà nhìn thấy chuyện Lâm Hân Hân làm trong video, cả khuôn mặt liền cau lại.



Được được được...



Người phụ nữ này cũng thật biết cách giả vờ. “Xin lỗi, Tư Tuấn Diệp Thiến, coi như mẹ bị mù đi.” Bà cảm thấy rất hổ thẹn khi nói như thế với Tư Tuấn.



Hôm sau, bà Tư mang video đi tìm Lâm Hân Hân, nhưng đến nhà họ Lâm thì lại bị đóng cửa không tiếp khách, bảo tìm Lâm Hân Hân nhưng cuối cùng lại nói không thấy người.



Bà Tư thực sự không còn cách nào khác chỉ đành bỏ đi dù trong lòng cực kì không cam tâm.



Đêm khuya gió nhẹ, Hà Vân Phi nằm trên giường thật lâu vẫn không ngủ được, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng xe cộ qua lại trên phố.



Tuy đã gần sáng rồi, chỉ là thành phố ồn ào cả ngày cũng không có ý định yên tĩnh lại, xe cộ trên đường vẫn nườm nượp, trên đường phố nhộn nhịp có vài người không ngủ lang bạc trên đường, xuyên qua cửa sổ Hà Vân Phi hoàn toàn nhìn thấy cả thế giới bên ngoài cửa sổ.



Cả ngày bận rộn đã khiến bản thân có chút mệt mỏi, nhưng khi đêm đến lại không có chút buồn ngủ, Hà Vân Phi cũng không có cách nào, chỉ ngơ ngác nhìn thành phố không ngủ.



Hà Vân Phi ngẩn ngơ ngồi ở bên giường, sức tưởng tượng của con gái quả thực khó mà tưởng tượng nổi, nhất là đối với con gái đang trong giai đoạn yêu đương, với tình yêu nhất định là có mong chờ, chỉ là trong lòng cũng có xáo trộn khi tình yêu đến.



Chớp mắt nhìn thấy trên đường dần ít người đi, Hàn Vân Phi chậm rãi đi đến bên giường, kéo thân thể mệt mỏi chìm vào giấc mộng ngọt ngào.



Mí mắt bắt đầu chạm vào mí dưới, mắt hai mí đẹp. Thời gian trong mộng luôn trôi nhanh, khi cô ngủ say cô liền cảm thấy có người ở sau lưng ôm mình, cô biết Hoắc Minh Dương về rồi, liền đổi hướng, trong vòng tay anh, lần này chìm sâu vào giấc ngủ.



Còn Hoắc Minh Dương để lại một nụ hôn nhẹ trên trán Hà Vân Phi, cả hai cùng nhau chìm vào giấc mơ ngọt ngào.



Tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu qua khe hở trên rèm cửa chiếu vào má của Hà Vân Phi, ánh nắng vàng làm đổi màu mái tóc của cô gái xinh đẹp này khiến người ta có chút say mê.



Mà người bên cạnh cô đã không ở đó nữa, cô từ từ mở mắt ra, nhìn mọi thứ xung quanh, sờ lên cái bụng tròn trịa của mình, mang theo ánh sáng người mẹ nói: “Chào buổi sáng, con yêu."



Hà Vân Phi đang tìm Hoắc Minh Dương, mang giày vào, dùng tay trái đỡ lấy eo, chậm rãi bước ra ngoài, tìm kiếm bóng dáng anh trong phòng khách, nhưng cô không thấy.



Đột nhiên cô cảm thấy bụng co quắp, Hà Vân



Phi nhịn không được nhíu mày, từ từ di chuyển đến trên ghế, ngồi rồi không ngừng hít thở sâu.



Dần dần, nàng cảm thấy bên dưới có thứ gì đó chảy ra. Cô không khỏi mở to mắt, trong lòng kinh ngạc: nước ối vỡ rồi, con yêu, con muốn ra ngoài sao?



Hà Vân Phi không ngừng hít thở sâu, để trong lòng bình tĩnh lại, lớn tiếng gọi: “Hoắc Minh Dương”



Trong vườn hoa, Hoắc Minh Dương nghe thấy giọng của Hà Vân Phi liền đặt đồ trong tay xuống, vội vàng đi đến, vừa vào phòng khách liền nhìn thấy cảnh này, trong lòng vừa kinh ngạc vừa sợ.



"Vân Phi, em sao thế? không có chuyện gì chứ?" Anh dìu cô, để cô dựa vào người mình.



“Minh Dương, nước ối của em vỡ rồi... Đau quá... Bụng em đột nhiên đau dữ dội." Cô không cẩn thận hét lên.



Hoắc Minh Dương vội nắm chặt tay cô, gọi điện thoại bảo tài xế lái xe đến, rồi ngắt điện thoại, gọi đến bệnh viện, nhanh chóng sắp xếp bác sĩ giỏi nhất, bắt đầu đỡ đẻ.



Thu xếp mọi việc xong, Hoắc Minh Dương ở bên cạnh Hà Vân Phi nói: "Vân Phi, đừng sợ, rất nhanh sẽ vượt qua thôi."



Sắc mặt hiện giờ của Hà Vân Phi có thể nói là rất nhợt nhạt, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.



Khuôn mặt cô ấy đầy kìm nén. Khi xe tới cửa, Hoắc Minh Dương bế Hà Vân Phi lên, còn cô vòng



tay qua cổ anh. “Mau lên, lái xe nhanh hơn cho tôi.” Hoặc Minh Dương rống to, lúc này nhìn vẻ mặt của Hà Vân



Phi, trong lòng anh rất đau đớn, lau mồ hôi trên



trán cho cô.



Cuối cùng, Hà Vân Phi được đẩy vào phòng phẫu thuật, còn Hoắc Minh Dương ở ngoài phòng phẫu thuật lo lắng chờ đợi. Anh vùi đầu vào cánh tay mình, trong lòng lẩm bẩm: Mọi chuyện thuận lợi.



Hoắc Minh Dương ở ngoài phòng phẫu thuật đi tới đi lui, vẻ mặt cực kì lo lắng, nhưng bây giờ anh chỉ có thể ngoan ngoãn chờ ở đó.



Hai tiếng sau, tiếng khóc của một đứa bé xé ngang bầu trời, lông mày của Hoắc Minh Dương thoáng chốc mở ra, nở nụ cười, nhìn thấy Hà Vân Phi được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, khuôn mặt cô đầy vẻ mệt mỏi, chìm vào giấc ngủ.



“Chúc mừng, anh Hoắc, là con gái. Hoắc Minh Dương dùng bàn tay to nhận lấy con gái anh, cẩn thận ôm lấy, sợ chớp mắt sẽ làm bị thương bảo bối của mình.



Trong lòng anh nghĩ: nhỏ như thế, vừa sinh ra đã ngủ, thật đáng yêu.



Cô bé này không có đỏ như đứa bé mới sinh,




Xem ảnh 1
514160810.jpg
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom