Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1817
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Duệ Duệ hơn một tuổi, đã biết nói chuyện. Duệ Duệ có thể nói rất nhiều rất nhiều chữ.
Đứa nhỏ này thông minh, lanh lợi làm cho người khác phải chậc lưỡi hít hà!
Trên căn bản Duệ Duệ muốn biểu đạt ý của mình, tất cả đều có thể chính xác biểu đạt ra ngoài.
“Mẹ, ba, ông nội, bà nội, heo lớn (cô), đại bùn (dì cả), câu cùng thiết thiết (giày cao gót), nồi nắp nồi nắp, rất nhiều đao (cà rem), bính khi (bánh bích quy)...”
Đô Đô cô em gái của Duệ Duệ, chỉ nói: “Mẹ, đói đói...”
Lăng Vi thật hoài nghi, hai đứa nhỏ này đều là từ trong bụng cô sanh ra sao?
Một đứa thông minh lanh lợi, một đứa ngây ngô khù khờ!
Cô thật nghĩ,có phải lúc cô sinh, y tá đã bế nhầm đứa trẻ hay không?
Đứa nhỏ Duệ Duệ này có lúc rất thông minh làm cho Lăng Vi cảm giác giống như người ngoài hành tinh.
Lúc Duệ Duệ lên hai tuổi, thuộc rất nhiều nhạc thiếu nhi, dám ở trước mặt người khác khiêu vũ, ca hát.
Đô Đô ngồi bên cạnh, giống như một đại gia ngồi trước một bàn thức ăn~
...
Duệ Duệ lên ba tuổi, đã biểu hiện giống như một đại nhân thành thục.
Lăng Vi liên lạc với Hạ Tiểu Hi, cô nói với Hạ Tiểu Hi: “Mình nghi ngờ Duệ Duệ của mình là một đứa trẻ chuyển kiếp tới, nó trưởng thành quá sớm làm mình có chút lo lắng.”
Hạ Tiểu Hi hỏi cô: “Là thế nào?”
Lăng Vi nói: “Mình dạy Duệ Duệ tô hình, mình dạy một lần, nó liền nhớ hết. Có một ngày, nó cầm những hình này tới hỏi mình. Nó cầm lên một hình tam giác, hỏi mình, đây là cái gì? Mình nói, đây là hình tam giác. Nó lại cầm lên một hình tròn hỏi mình, mình nói đây là hình tròn. Mình nghĩ là nó muốn cùng mình học tập, mình rất nghiêm túc dạy nó, kết quả, sau khi nó hỏi hết tất cả hình xong, hài lòng gật đầu một cái, sau đó, đưa tay sờ đầu mình, mặt đầy tán dương gật đầu, khen ngợi nói: Mẹ, mẹ đoán đúng hết a! Thật lợi hại! Khen ngợi, khen ngợi!”
Lăng Vi nói: “Lúc ấy, mình sững sốt một chút, đây là ý gì?”
Lăng Vi đột nhiên vui vẻ, nói: “Sau đó mình mới hiểu, thì ra là nó muốn thử mình a! Giống như mình hay kiểm tra nó vậy, lúc mình dạy nó, mình hỏi nó, nó sẽ rất nghiêm túc trả lời. Nếu nó đáp đúng, mình sẽ đưa tay sờ đầu nó một cái, tán dương nó, nói: Con biết hết rồi? Thật là giỏi! Khen ngợi khen ngợi!”
“Ha ha...” Hạ Tiểu Hi nói: “Duệ Duệ đứa bé này thật là thông minh! Thật là lợi hại, sao sao sao sao, thật là đáng yêu a a a a —— “
Lăng Vi còn nói: “Còn có một lần, mình cùng Duệ Duệ ăn cơm ở lầu một. Nó ăn xong trước, mình còn chưa ăn xong. Mình hỏi nó, sao con còn chưa lên lầu? Nó nói: Mẹ còn chưa ăn xong, con đợi mẹ. Mình thật cảm động! Thật là một đứa trẻ ấm áp, mình nói: Con không cần đợi mẹ, con lên lầu trước đi. Nó lại hỏi mình: Một mình mẹ ở phòng ăn, không sợ chứ? Nếu mẹ sợ, con sẽ ở đây với mẹ.”
“Ôi trời ơi...” Hạ Tiểu Hi thật ngưỡng mộ! Tại sao con trai của cô “Tiểu Đản Đản” ngoài ăn ra, chỉ biết khóc?
Duệ Duệ hơn một tuổi, đã biết nói chuyện. Duệ Duệ có thể nói rất nhiều rất nhiều chữ.
Đứa nhỏ này thông minh, lanh lợi làm cho người khác phải chậc lưỡi hít hà!
Trên căn bản Duệ Duệ muốn biểu đạt ý của mình, tất cả đều có thể chính xác biểu đạt ra ngoài.
“Mẹ, ba, ông nội, bà nội, heo lớn (cô), đại bùn (dì cả), câu cùng thiết thiết (giày cao gót), nồi nắp nồi nắp, rất nhiều đao (cà rem), bính khi (bánh bích quy)...”
Đô Đô cô em gái của Duệ Duệ, chỉ nói: “Mẹ, đói đói...”
Lăng Vi thật hoài nghi, hai đứa nhỏ này đều là từ trong bụng cô sanh ra sao?
Một đứa thông minh lanh lợi, một đứa ngây ngô khù khờ!
Cô thật nghĩ,có phải lúc cô sinh, y tá đã bế nhầm đứa trẻ hay không?
Đứa nhỏ Duệ Duệ này có lúc rất thông minh làm cho Lăng Vi cảm giác giống như người ngoài hành tinh.
Lúc Duệ Duệ lên hai tuổi, thuộc rất nhiều nhạc thiếu nhi, dám ở trước mặt người khác khiêu vũ, ca hát.
Đô Đô ngồi bên cạnh, giống như một đại gia ngồi trước một bàn thức ăn~
...
Duệ Duệ lên ba tuổi, đã biểu hiện giống như một đại nhân thành thục.
Lăng Vi liên lạc với Hạ Tiểu Hi, cô nói với Hạ Tiểu Hi: “Mình nghi ngờ Duệ Duệ của mình là một đứa trẻ chuyển kiếp tới, nó trưởng thành quá sớm làm mình có chút lo lắng.”
Hạ Tiểu Hi hỏi cô: “Là thế nào?”
Lăng Vi nói: “Mình dạy Duệ Duệ tô hình, mình dạy một lần, nó liền nhớ hết. Có một ngày, nó cầm những hình này tới hỏi mình. Nó cầm lên một hình tam giác, hỏi mình, đây là cái gì? Mình nói, đây là hình tam giác. Nó lại cầm lên một hình tròn hỏi mình, mình nói đây là hình tròn. Mình nghĩ là nó muốn cùng mình học tập, mình rất nghiêm túc dạy nó, kết quả, sau khi nó hỏi hết tất cả hình xong, hài lòng gật đầu một cái, sau đó, đưa tay sờ đầu mình, mặt đầy tán dương gật đầu, khen ngợi nói: Mẹ, mẹ đoán đúng hết a! Thật lợi hại! Khen ngợi, khen ngợi!”
Lăng Vi nói: “Lúc ấy, mình sững sốt một chút, đây là ý gì?”
Lăng Vi đột nhiên vui vẻ, nói: “Sau đó mình mới hiểu, thì ra là nó muốn thử mình a! Giống như mình hay kiểm tra nó vậy, lúc mình dạy nó, mình hỏi nó, nó sẽ rất nghiêm túc trả lời. Nếu nó đáp đúng, mình sẽ đưa tay sờ đầu nó một cái, tán dương nó, nói: Con biết hết rồi? Thật là giỏi! Khen ngợi khen ngợi!”
“Ha ha...” Hạ Tiểu Hi nói: “Duệ Duệ đứa bé này thật là thông minh! Thật là lợi hại, sao sao sao sao, thật là đáng yêu a a a a —— “
Lăng Vi còn nói: “Còn có một lần, mình cùng Duệ Duệ ăn cơm ở lầu một. Nó ăn xong trước, mình còn chưa ăn xong. Mình hỏi nó, sao con còn chưa lên lầu? Nó nói: Mẹ còn chưa ăn xong, con đợi mẹ. Mình thật cảm động! Thật là một đứa trẻ ấm áp, mình nói: Con không cần đợi mẹ, con lên lầu trước đi. Nó lại hỏi mình: Một mình mẹ ở phòng ăn, không sợ chứ? Nếu mẹ sợ, con sẽ ở đây với mẹ.”
“Ôi trời ơi...” Hạ Tiểu Hi thật ngưỡng mộ! Tại sao con trai của cô “Tiểu Đản Đản” ngoài ăn ra, chỉ biết khóc?
Bình luận facebook