Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1870
“Ôi trời ơi...” Mộ Khinh Hàn trợn mắt há mồm, nhiều “Yêu ma quỷ quái” thế này, là tìm diễn viên quần chúng từ đâu tới!
Hơn nửa đêm, còn có thể phát cơm hộp hả?
Tất cả mọi người đều đứng trong hành lang, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Mộ Khinh Hàn muốn đi đỡ Lôi Tuấn dậy, nhưng nhìn vào khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt của anh ta, cô thật sự không dám.
Cô nhìn thấy “Quỷ nữ lưỡi lưỡi” đưa tay vén đầu lưỡi lên, quỷ nữ đó vén đầu lưỡi lên đến bả vai, cô ấy khom người, đưa tay về phía Lôi Tuấn. Đỡ Lôi Tuấn đứng lên: “ Chú Tuấn, chú không sao chứ?”
“Quỷ nữ lưỡi dài” này là con gái của Lôi Niểu Niểu và Lý Thiên Mặc, Lý Đào.
Cô ấy vừa định khom người đỡ Lôi Tuấn dậy, lại phát hiện ra cái lưỡi dài này cực kỳ vướng víu, cô ấy hất cái lưỡi dài này ra phía sau, ai ôi... Động tác làm như nước chảy mây trôi, nhìn cực kỳ gọn gàng, lại hào sảng, có nội hàm, tất cả mọi người lớn ở trên hành lang đều cười phá lên sấm.
Mộ Khinh Hàn sắp cười đến điên luôn, cười nhiều đến nỗi bụng đau muốn chết. Cô cười mà nước mắt không ngừng tràn ra ngoài khóe mắt, cười to ha ha, rồi vội giơ tay lên lau nước mắt.
Càng buồn cười là, mặt của Lôi Tuấn được chát phấn trắng bệch, vừa rồi mặt đập xuống đất, làm phấn trắng trên mặt in hẳn trên thảm...
Anh ta được Lý Đào kéo lên, moi người cùng nhìn thấy trên thảm màu đỏ, in một cái mặt cương thi.
Hạ Tiểu Hi chống nạnh, nhe răng nanh quỷ hút máu, nhạo báng Lôi Tuấn: “Anh xem mình mập thành thế nào rồi, không khác gì cái bánh nướng bị ném trên đất vậy!”
Tất cả mọi người đều buồn cười... Hạ Tiểu Hi đỡ Lôi Tuấn đứng lên. Lôi Tuấn giả chết, dựa người vào người cô ấy, giống như con bạch tuộc tám vòi mềm nhũn.
“Chuyện gì vậy, sao mọi người đều đi ra hết rồi?” Lăng Vi và Kaya vừa mới chạy từ phòng bếp tầng một lên, đều mờ mịt đi đến.
Hai cô không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lăng Vi nhìn thấy Hàn Hàn đang ngồi xổm ở trên hành lang, một tay ôm bụng, một tay lau nước mắt.
Cô cho rằng đứa nhỏ này bị dọa sợ đến phát khóc...
Lăng Vi chay nhanh tới, ôm Mộ Khinh Hàn: “Hàn Hàn đừng sợ, dì chỉ đùa với cháu mà thôi. Chúng ta chỉ đùa với cháu...”
Kaya cũng chạy tới ôm cô ấy, kết quả, cả đoàn “Yêu ma quỷ quái” liền thấy một quỷ nữ tóc tai bù xù và một con quái vật mặt mũi dử tợn, đang an ủi một cô bé bị chọc cười đến rơi nước mắt...
Mộ Khinh Hàn xua xua tay, nói: “Cháu không sao... cháu chỉ cười đến đau cả bụng...”
Lăng Vi giơ tay lên, dịu dàng xoa xoa đầu cô bé.
Diệp Thần nói: “Mẹ có thể tháo chiếc mặt nạ này xuống khộng? Mẹ ôm Hàn Hàn thế này, làm con cảm thấy mẹ như muốn ăn thịt cô ấy, nhìn phát sợ luôn.”
Lăng Vi trợn mắt nhìn con, nói: “Mẹ con là loại người bụng đói cái gì cũng quơ sao? Đến con dâu mình cũng xuống miệng được?”
Lăng Vi vừa đứng lên, vừa nói với Diệp Thần: “Mau về phòng đi ngủ đi, mẹ không ăn con bé, giữ lại cho con đấy.”
Diệp Thần: “...” Sao anh nghe lời này nó đểu đểu thế nào ấy.
Mộ Khinh Hàn không suy nghĩ nhiều, hoàn toàn không nghe ra thâm ý ẩn giấu trong lời nói.
Cô nắm lấy tay Diệp Thần, bị anh dắt lên. Diệp Thần vẫy vẫy tay với tất cả mọi người: “Mọi người nhanh về đi ngủ đi.”
Tất cả người nhà đều không bình thường thế này, anh còn có thể nói gì... anh có thể nói, từ lúc mình ra đời đến bây giờ, đều bị bọn họ đầu độc như vậy lớn lên sao?
Tất cả mọi người đều chạy tới, nói xin lỗi với Mộ Khinh Hàn, Đô Đô nói: “Hàn Hàn, cô đừng nóng giận nhé, chúng tôi chỉ đùa giỡn mà thôi.”
Đô Đô lắc lư cái tay chân giả trong tay, vui vẻ hướng khuôn mặt đầy máu về phía cô.
Mộ Khinh Hàn chuyển tầm mắt, vừa cười, vừa lắc đầu nói: “Không sao cả, tôi không tức giận đâu. Hôm nay tôi chơi rất vui vẻ, đã lâu lắm rồi tôi không được cười vui vẻ thế này rồi.”
Hạ Tiểu Hi đưa tay, xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Sờ vào tóc, có bị sợ không...”
Mộ Khinh Hàn cảm thấy rất ấm áp, những đứa trẻ có cuộc sống ở trong gia đình thế này, chắc chắn tính cách sẽ rất tốt.
Diệp Thần bày tỏ mình rất tức giận, trợn mắt nhìn tất cả những người này một lần. Mộ Khinh Hàn lắc lắc tay anh, thấy sắc mặt của anh vẫn rất kém, cô lại đụng đụng cùi chỏ vào người anh.
Rốt cuộc sắc mặt của Diệp Thần mới chuyển biến tốt hơn.
Đô Đô làm mặt quỷ với Diệp Thần, ĐM... Mộ Khinh Hàn lập tức quay mặt sang chỗ khác... khuôn mặt đầy máu của Đô Đô, cộng thêm cái biểu tình này nữa, thật sự... quá dọa người.
Tất cả mọi người lại cười lớn ha ha, bọn họ đưa Mộ Khinh Hàn và Diệp Thần đến cửa phòng, Mộ Khinh Hàn đưa tay mở cửa, trong phòng tối đen như mực.
Đột nhiên, Mộ Khinh Hàn nhìn thấy một con ma treo cổ bên cửa sổ... bây giờ, cô đã hoàn toàn không sợ nữa.
Lại nghe thấy Hạ Tiểu Hi hét toáng lên “Á ——” Cô ấy lập tức nhảy vào trong ngực Lôi Tuấn. Hạ Tiểu Hi run rẩy cả người, cô ấy sắp bị sợ quá hóa khóc rồi!
“Ha ha ha ——” Lôi đản đản đang đóng giả làm “ Ma treo cổ “ ở bên cửa sổ, nhìn thấy mẹ mình bị mình dọa sợ đến nỗi gào khóc, làm cậu ta vui đến nỗi cười “Ha ha ha...”
Đản Đản đang nắm sợi dây thừng bằng hai tay, tránh cho thật sự bị treo cổ chết, cậu ta còn đang lắc lư hai chân sang bên phải bên trái, cậu ta cười ha ha nói: “Ai nha, mẹ ơi, lá gan của mẹ nhỏ như con thỏ đế ấy! Mẹ bị con dọa sợ rồi! Mấy thứ đồ chơi mẹ đóng giả kia, chỉ để dọa con nít mà thôi, con vẫn giỏi hơn!”
“Bụp ——” Lôi Tuấn bật đèn: “ Được rồi! Cái thằng nhóc con này! Bảo con dọa người, con không hù dọa người ta, còn dọa mẹ con sợ thế này! Xem cha có lột da con không!”
Lôi Tuấn đi lên muốn dạy dỗ cậu ta, Lôi Đản Đản bị dọa sợ hét thảm thiết “Á”, lập tức nhảy từ trên bệ cửa sổ xuống, chạy thẳng ra khỏi phòng.”Cụ ơi —— cha muốn đánh cháu!”
Một ông lão đeo mặt nạ hắc sơn lão yêu, tháo mặt nạ xuống...
“Nó dám động đến cháu, cụ đánh chết nó!”
“Phốc xuy...” Mộ Khinh Hàn không nhịn được, cười phun ra, ôi trời ơi, cụ ơi… cụ đã bao nhiêu tuổi rồi, đã chín mươi rồi hả?
Còn... ồn ào như con nít thế này...
Lôi Chấn Sơn mặt đầy uy nghiêm trợn mắt nhìn Lôi Tuấn, Lôi Tuấn khoát khoát tay với tất cả mọi người: “Thôi, đi ngủ! Cũng đã hơn mười hai giờ rồi, mau đi ngủ thôi!”
Lôi Niểu Niểu nói: “Mình thật hối hận...”
Cô ấy nhéo nhéo mặt mình: “Mọi người đeo mặt nạ, chỉ cần tháo mặt nạ xuống là xong chuyện, mọi người nhìn mặt của em này...”
Khuôn mặt cương thi được cô ấy vẽ —— trắng bệch, ngốc nghếch.
Cô ấy tẩy trang rất tốn công.
Lôi Tuấn nói: “Hai anh em ta đều ngu...”
Người khác đều đeo mặt nạ, chỉ có hai người bọn họ là cực khổ! Phải tốn công lau mặt!
“Chỉ có cô chú thôi hả?” Đô Đô chỉ chỉ vào khuôn mặt đầy máu của mình, nói: “Lớp hóa trang của cháu, không tốn sức hơn so với cô chú sao?”
“Ha ha ha...” Tất cả mọi người đều vui vẻ cười vang.
Diệp Thần muốn nhấc chân đạp cô ấy. Lăng Vi đã vội vàng kéo Đô Đô đi, còn không mau chạy... nhìn tiểu Thần Thần nhà cô có vẻ như đang tức giận lắm rồi.
Sau khi tất cả mọi người đều đi mất, nói thế nào Mộ Khinh Hàn cũng không dám ở căn phòng này nữa...
Diệp Thần mang cô ấy trở về phòng của mình, anh áy náy nói: “Người nhà anh đều cực kỳ thích đùa, em đừng để ý.”
Cô mỉm cười, mặt đầy thẹn thùng nói: “Em không ngại... Nhưng em muốn đi vệ sinh, mà không dám đi một mình...”
Diệp Thần: “...”
Anh nhìn chằm chằm vào cô ấy một lúc, cô ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Anh hít thật sâu, dịu dàng nói: “Anh đi cùng em.”
Hơn nửa đêm, còn có thể phát cơm hộp hả?
Tất cả mọi người đều đứng trong hành lang, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Mộ Khinh Hàn muốn đi đỡ Lôi Tuấn dậy, nhưng nhìn vào khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt của anh ta, cô thật sự không dám.
Cô nhìn thấy “Quỷ nữ lưỡi lưỡi” đưa tay vén đầu lưỡi lên, quỷ nữ đó vén đầu lưỡi lên đến bả vai, cô ấy khom người, đưa tay về phía Lôi Tuấn. Đỡ Lôi Tuấn đứng lên: “ Chú Tuấn, chú không sao chứ?”
“Quỷ nữ lưỡi dài” này là con gái của Lôi Niểu Niểu và Lý Thiên Mặc, Lý Đào.
Cô ấy vừa định khom người đỡ Lôi Tuấn dậy, lại phát hiện ra cái lưỡi dài này cực kỳ vướng víu, cô ấy hất cái lưỡi dài này ra phía sau, ai ôi... Động tác làm như nước chảy mây trôi, nhìn cực kỳ gọn gàng, lại hào sảng, có nội hàm, tất cả mọi người lớn ở trên hành lang đều cười phá lên sấm.
Mộ Khinh Hàn sắp cười đến điên luôn, cười nhiều đến nỗi bụng đau muốn chết. Cô cười mà nước mắt không ngừng tràn ra ngoài khóe mắt, cười to ha ha, rồi vội giơ tay lên lau nước mắt.
Càng buồn cười là, mặt của Lôi Tuấn được chát phấn trắng bệch, vừa rồi mặt đập xuống đất, làm phấn trắng trên mặt in hẳn trên thảm...
Anh ta được Lý Đào kéo lên, moi người cùng nhìn thấy trên thảm màu đỏ, in một cái mặt cương thi.
Hạ Tiểu Hi chống nạnh, nhe răng nanh quỷ hút máu, nhạo báng Lôi Tuấn: “Anh xem mình mập thành thế nào rồi, không khác gì cái bánh nướng bị ném trên đất vậy!”
Tất cả mọi người đều buồn cười... Hạ Tiểu Hi đỡ Lôi Tuấn đứng lên. Lôi Tuấn giả chết, dựa người vào người cô ấy, giống như con bạch tuộc tám vòi mềm nhũn.
“Chuyện gì vậy, sao mọi người đều đi ra hết rồi?” Lăng Vi và Kaya vừa mới chạy từ phòng bếp tầng một lên, đều mờ mịt đi đến.
Hai cô không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lăng Vi nhìn thấy Hàn Hàn đang ngồi xổm ở trên hành lang, một tay ôm bụng, một tay lau nước mắt.
Cô cho rằng đứa nhỏ này bị dọa sợ đến phát khóc...
Lăng Vi chay nhanh tới, ôm Mộ Khinh Hàn: “Hàn Hàn đừng sợ, dì chỉ đùa với cháu mà thôi. Chúng ta chỉ đùa với cháu...”
Kaya cũng chạy tới ôm cô ấy, kết quả, cả đoàn “Yêu ma quỷ quái” liền thấy một quỷ nữ tóc tai bù xù và một con quái vật mặt mũi dử tợn, đang an ủi một cô bé bị chọc cười đến rơi nước mắt...
Mộ Khinh Hàn xua xua tay, nói: “Cháu không sao... cháu chỉ cười đến đau cả bụng...”
Lăng Vi giơ tay lên, dịu dàng xoa xoa đầu cô bé.
Diệp Thần nói: “Mẹ có thể tháo chiếc mặt nạ này xuống khộng? Mẹ ôm Hàn Hàn thế này, làm con cảm thấy mẹ như muốn ăn thịt cô ấy, nhìn phát sợ luôn.”
Lăng Vi trợn mắt nhìn con, nói: “Mẹ con là loại người bụng đói cái gì cũng quơ sao? Đến con dâu mình cũng xuống miệng được?”
Lăng Vi vừa đứng lên, vừa nói với Diệp Thần: “Mau về phòng đi ngủ đi, mẹ không ăn con bé, giữ lại cho con đấy.”
Diệp Thần: “...” Sao anh nghe lời này nó đểu đểu thế nào ấy.
Mộ Khinh Hàn không suy nghĩ nhiều, hoàn toàn không nghe ra thâm ý ẩn giấu trong lời nói.
Cô nắm lấy tay Diệp Thần, bị anh dắt lên. Diệp Thần vẫy vẫy tay với tất cả mọi người: “Mọi người nhanh về đi ngủ đi.”
Tất cả người nhà đều không bình thường thế này, anh còn có thể nói gì... anh có thể nói, từ lúc mình ra đời đến bây giờ, đều bị bọn họ đầu độc như vậy lớn lên sao?
Tất cả mọi người đều chạy tới, nói xin lỗi với Mộ Khinh Hàn, Đô Đô nói: “Hàn Hàn, cô đừng nóng giận nhé, chúng tôi chỉ đùa giỡn mà thôi.”
Đô Đô lắc lư cái tay chân giả trong tay, vui vẻ hướng khuôn mặt đầy máu về phía cô.
Mộ Khinh Hàn chuyển tầm mắt, vừa cười, vừa lắc đầu nói: “Không sao cả, tôi không tức giận đâu. Hôm nay tôi chơi rất vui vẻ, đã lâu lắm rồi tôi không được cười vui vẻ thế này rồi.”
Hạ Tiểu Hi đưa tay, xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Sờ vào tóc, có bị sợ không...”
Mộ Khinh Hàn cảm thấy rất ấm áp, những đứa trẻ có cuộc sống ở trong gia đình thế này, chắc chắn tính cách sẽ rất tốt.
Diệp Thần bày tỏ mình rất tức giận, trợn mắt nhìn tất cả những người này một lần. Mộ Khinh Hàn lắc lắc tay anh, thấy sắc mặt của anh vẫn rất kém, cô lại đụng đụng cùi chỏ vào người anh.
Rốt cuộc sắc mặt của Diệp Thần mới chuyển biến tốt hơn.
Đô Đô làm mặt quỷ với Diệp Thần, ĐM... Mộ Khinh Hàn lập tức quay mặt sang chỗ khác... khuôn mặt đầy máu của Đô Đô, cộng thêm cái biểu tình này nữa, thật sự... quá dọa người.
Tất cả mọi người lại cười lớn ha ha, bọn họ đưa Mộ Khinh Hàn và Diệp Thần đến cửa phòng, Mộ Khinh Hàn đưa tay mở cửa, trong phòng tối đen như mực.
Đột nhiên, Mộ Khinh Hàn nhìn thấy một con ma treo cổ bên cửa sổ... bây giờ, cô đã hoàn toàn không sợ nữa.
Lại nghe thấy Hạ Tiểu Hi hét toáng lên “Á ——” Cô ấy lập tức nhảy vào trong ngực Lôi Tuấn. Hạ Tiểu Hi run rẩy cả người, cô ấy sắp bị sợ quá hóa khóc rồi!
“Ha ha ha ——” Lôi đản đản đang đóng giả làm “ Ma treo cổ “ ở bên cửa sổ, nhìn thấy mẹ mình bị mình dọa sợ đến nỗi gào khóc, làm cậu ta vui đến nỗi cười “Ha ha ha...”
Đản Đản đang nắm sợi dây thừng bằng hai tay, tránh cho thật sự bị treo cổ chết, cậu ta còn đang lắc lư hai chân sang bên phải bên trái, cậu ta cười ha ha nói: “Ai nha, mẹ ơi, lá gan của mẹ nhỏ như con thỏ đế ấy! Mẹ bị con dọa sợ rồi! Mấy thứ đồ chơi mẹ đóng giả kia, chỉ để dọa con nít mà thôi, con vẫn giỏi hơn!”
“Bụp ——” Lôi Tuấn bật đèn: “ Được rồi! Cái thằng nhóc con này! Bảo con dọa người, con không hù dọa người ta, còn dọa mẹ con sợ thế này! Xem cha có lột da con không!”
Lôi Tuấn đi lên muốn dạy dỗ cậu ta, Lôi Đản Đản bị dọa sợ hét thảm thiết “Á”, lập tức nhảy từ trên bệ cửa sổ xuống, chạy thẳng ra khỏi phòng.”Cụ ơi —— cha muốn đánh cháu!”
Một ông lão đeo mặt nạ hắc sơn lão yêu, tháo mặt nạ xuống...
“Nó dám động đến cháu, cụ đánh chết nó!”
“Phốc xuy...” Mộ Khinh Hàn không nhịn được, cười phun ra, ôi trời ơi, cụ ơi… cụ đã bao nhiêu tuổi rồi, đã chín mươi rồi hả?
Còn... ồn ào như con nít thế này...
Lôi Chấn Sơn mặt đầy uy nghiêm trợn mắt nhìn Lôi Tuấn, Lôi Tuấn khoát khoát tay với tất cả mọi người: “Thôi, đi ngủ! Cũng đã hơn mười hai giờ rồi, mau đi ngủ thôi!”
Lôi Niểu Niểu nói: “Mình thật hối hận...”
Cô ấy nhéo nhéo mặt mình: “Mọi người đeo mặt nạ, chỉ cần tháo mặt nạ xuống là xong chuyện, mọi người nhìn mặt của em này...”
Khuôn mặt cương thi được cô ấy vẽ —— trắng bệch, ngốc nghếch.
Cô ấy tẩy trang rất tốn công.
Lôi Tuấn nói: “Hai anh em ta đều ngu...”
Người khác đều đeo mặt nạ, chỉ có hai người bọn họ là cực khổ! Phải tốn công lau mặt!
“Chỉ có cô chú thôi hả?” Đô Đô chỉ chỉ vào khuôn mặt đầy máu của mình, nói: “Lớp hóa trang của cháu, không tốn sức hơn so với cô chú sao?”
“Ha ha ha...” Tất cả mọi người đều vui vẻ cười vang.
Diệp Thần muốn nhấc chân đạp cô ấy. Lăng Vi đã vội vàng kéo Đô Đô đi, còn không mau chạy... nhìn tiểu Thần Thần nhà cô có vẻ như đang tức giận lắm rồi.
Sau khi tất cả mọi người đều đi mất, nói thế nào Mộ Khinh Hàn cũng không dám ở căn phòng này nữa...
Diệp Thần mang cô ấy trở về phòng của mình, anh áy náy nói: “Người nhà anh đều cực kỳ thích đùa, em đừng để ý.”
Cô mỉm cười, mặt đầy thẹn thùng nói: “Em không ngại... Nhưng em muốn đi vệ sinh, mà không dám đi một mình...”
Diệp Thần: “...”
Anh nhìn chằm chằm vào cô ấy một lúc, cô ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Anh hít thật sâu, dịu dàng nói: “Anh đi cùng em.”
Bình luận facebook