Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lôi Tuấn và Lôi Đình quan sát sắc mặt Lăng Vi. Lăng Vi chỉ liếc mắt mấy mỹ nhân kia, liền chơi cầu trượt cùng Hạ Tiểu Hi.
Hai người không tim không phổi cười lớn.
Xếp hàng cùng đám trẻ con, trượt xuống, lại xếp hàng đi lên, lại trượt xuống…
Lăng Vi thích trẻ con, cũng thường xuyên dạy bọn nhỏ ở cô nhi viện, cho nên đặc biệt có duyên với trẻ con, mấy đứa bé nơi này lập tức hòa hợp với cô.
Hạ Tiểu Hi vốn đáng yêu, đứa bé nào cũng thích cô ta.
Hai người nghiễm nhiên trở thành vua của bọn nhỏ. Lôi Tuấn và Lôi Đình thật sự không thể chơi trò này, đi qua bên cạnh đánh bóng chuyền.
Lăng Vi ngồi trên cầu trượt, tựa như trở lại khi còn bé, lúc trượt xuống, trong đầu cô tưởng tượng được mẹ ấm áp ôm vào trong ngực… Lúc trượt vào trong nước, tưởng tượng ba ôm lấy.
Trong lòng cô vừa đau vừa hạnh phúc. Nước mắt hòa vào trong nước, nước lập tức bao lấy cô, giống như ôm đứa nhỏ của mình.
Cô rất cảm kích.
Không có người đàn ông nào có thể vĩnh viễn ở bên cạnh bạn, cũng không có bạn bè nào vĩnh viễn không rời xa bạn.
Thế nhưng, trên thế giới này vạn sự vạn vật, có rất nhiều thứ miễn là bạn cần, miễn là bạn đi tìm, nó sẽ không cần báo đáp gì mà xuất hiện bên cạnh bạn, ví dụ như không khí và nước.
Cô vừa sặc nước, mới biết không khí tốt đẹp. Từ trong nước nhô ra, lại hoài niệm làn nước ấm áp ôm lấy mình.
Cô rất cảm kích, lúc này, cô có thể tùy ý hít thở, có thể tùy ý chơi đùa trong nước.
Cô lai vui sướng đứng lên, lại leo lên cầu thang. Tựa như náo nhiệt bên kia không hề ảnh hưởng cô.
Diệp Đình bị một đám người vây quanh.
Gương mặt tuấn tú của anh băng bó, sắc mặt lạnh như băng, ánh mắt không sợ hãi sóng lớn, lộ ra khí thế cao không thể với tới và trầm mặc lạnh lùng.
Giai nhân tuyệt sắc trước mắt, dáng dấp quyến rũ. Diệp Đình nhìn những người phụ nữ này, lại không động tâm, chỉ cảm thấy chán ghét!
Ngay cả qua loa lấy lệ cũng cảm thấy dư thừa.
Tầm mắt anh khóa chặt Lăng Vi, cô giống như đứa bé vậy, đơn giản, vui vẻ, không buồn không lo. Cô chơi cùng bọn họ, nụ cười ngây thơ chất phác, truyền đến mọi người bên cạnh cô.
Thậm chí, có mấy người đàn ông lại dám bắt chuyện với cô!
Diệp Đình khẽ híp ánh mắt chứa đầy tức giận và lạnh lẽo, thậm chí tỏa ra tia… sát khí!
Lăng Vi chơi vui vẻ, hoàn toàn không nhìn thấy mấy con sâu đáng ghét đang vòng tới vòng lui bên cạnh cô.
“Đi ra!” Lăng Vi nổi giận.
“Đừng như vậy mà… Em gái nhỏ, chơi cùng đám con nít có ý nghĩa gì? Anh mang cưng đi “chơi” trò khác.” Một thiếu gia mặc áo sơ mi hoa, lối ăn mặc thời thượng, kề mặt tới gần gót chân của cô.
Lăng Vi cười nhạt: “Chơi cái gì?”
“Chơi cưỡi ngựa!”
Lăng Vi nhìn anh ta cũng cảm thấy chán ghét: “Chó bắt chước dáng người, há miệng cũng không nói tiếng người.”
“Aiya? Biết em đang nói chuyện với ai không?” Người đàn ông kia giơ tay chỉ mũi mình: “Từng nghe Tứ gia chưa? Lão tử vừa ý em, là phúc của em!” Nói xong, tay vươn tới Lăng Vi.
“Thật sao?” Thanh âm đàn ông lãnh khốc truyền tới. Thanh âm này lạnh đến cực điểm, lệ khí rất nặng!
Lôi Tuấn và Lôi Đình quan sát sắc mặt Lăng Vi. Lăng Vi chỉ liếc mắt mấy mỹ nhân kia, liền chơi cầu trượt cùng Hạ Tiểu Hi.
Hai người không tim không phổi cười lớn.
Xếp hàng cùng đám trẻ con, trượt xuống, lại xếp hàng đi lên, lại trượt xuống…
Lăng Vi thích trẻ con, cũng thường xuyên dạy bọn nhỏ ở cô nhi viện, cho nên đặc biệt có duyên với trẻ con, mấy đứa bé nơi này lập tức hòa hợp với cô.
Hạ Tiểu Hi vốn đáng yêu, đứa bé nào cũng thích cô ta.
Hai người nghiễm nhiên trở thành vua của bọn nhỏ. Lôi Tuấn và Lôi Đình thật sự không thể chơi trò này, đi qua bên cạnh đánh bóng chuyền.
Lăng Vi ngồi trên cầu trượt, tựa như trở lại khi còn bé, lúc trượt xuống, trong đầu cô tưởng tượng được mẹ ấm áp ôm vào trong ngực… Lúc trượt vào trong nước, tưởng tượng ba ôm lấy.
Trong lòng cô vừa đau vừa hạnh phúc. Nước mắt hòa vào trong nước, nước lập tức bao lấy cô, giống như ôm đứa nhỏ của mình.
Cô rất cảm kích.
Không có người đàn ông nào có thể vĩnh viễn ở bên cạnh bạn, cũng không có bạn bè nào vĩnh viễn không rời xa bạn.
Thế nhưng, trên thế giới này vạn sự vạn vật, có rất nhiều thứ miễn là bạn cần, miễn là bạn đi tìm, nó sẽ không cần báo đáp gì mà xuất hiện bên cạnh bạn, ví dụ như không khí và nước.
Cô vừa sặc nước, mới biết không khí tốt đẹp. Từ trong nước nhô ra, lại hoài niệm làn nước ấm áp ôm lấy mình.
Cô rất cảm kích, lúc này, cô có thể tùy ý hít thở, có thể tùy ý chơi đùa trong nước.
Cô lai vui sướng đứng lên, lại leo lên cầu thang. Tựa như náo nhiệt bên kia không hề ảnh hưởng cô.
Diệp Đình bị một đám người vây quanh.
Gương mặt tuấn tú của anh băng bó, sắc mặt lạnh như băng, ánh mắt không sợ hãi sóng lớn, lộ ra khí thế cao không thể với tới và trầm mặc lạnh lùng.
Giai nhân tuyệt sắc trước mắt, dáng dấp quyến rũ. Diệp Đình nhìn những người phụ nữ này, lại không động tâm, chỉ cảm thấy chán ghét!
Ngay cả qua loa lấy lệ cũng cảm thấy dư thừa.
Tầm mắt anh khóa chặt Lăng Vi, cô giống như đứa bé vậy, đơn giản, vui vẻ, không buồn không lo. Cô chơi cùng bọn họ, nụ cười ngây thơ chất phác, truyền đến mọi người bên cạnh cô.
Thậm chí, có mấy người đàn ông lại dám bắt chuyện với cô!
Diệp Đình khẽ híp ánh mắt chứa đầy tức giận và lạnh lẽo, thậm chí tỏa ra tia… sát khí!
Lăng Vi chơi vui vẻ, hoàn toàn không nhìn thấy mấy con sâu đáng ghét đang vòng tới vòng lui bên cạnh cô.
“Đi ra!” Lăng Vi nổi giận.
“Đừng như vậy mà… Em gái nhỏ, chơi cùng đám con nít có ý nghĩa gì? Anh mang cưng đi “chơi” trò khác.” Một thiếu gia mặc áo sơ mi hoa, lối ăn mặc thời thượng, kề mặt tới gần gót chân của cô.
Lăng Vi cười nhạt: “Chơi cái gì?”
“Chơi cưỡi ngựa!”
Lăng Vi nhìn anh ta cũng cảm thấy chán ghét: “Chó bắt chước dáng người, há miệng cũng không nói tiếng người.”
“Aiya? Biết em đang nói chuyện với ai không?” Người đàn ông kia giơ tay chỉ mũi mình: “Từng nghe Tứ gia chưa? Lão tử vừa ý em, là phúc của em!” Nói xong, tay vươn tới Lăng Vi.
“Thật sao?” Thanh âm đàn ông lãnh khốc truyền tới. Thanh âm này lạnh đến cực điểm, lệ khí rất nặng!
Bình luận facebook