Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Đình rũ mắt, ánh mắt nguy hiểm nhìn cô, đôi mắt như nổi lên gió bão: “Không có hứng thú với tôi lại có hứng thú với đám thiếu gia kia hả?”
Lăng Vi quật cường hất cằm, đôi mắt bốc lửa nhìn vào mắt anh.
Cô hừ một tiếng nói: “Tôi hứng thú với ai liên quan gì tới anh? Anh cũng không phải là ba tôi.”
Diệp Đình dùng sức hung hăng giữ cằm cô: “Tôi không phải là ba em nhưng em đang ở trong nhà tôi, tôi bảo vệ em chu toàn, tôi chính là người giám hộ của em.”
Ba chữ người giám hộ anh nói rất nhấn mạnh, Lăng Vi chấn động.
Từ 10 tuổi cô đã là cô nhi, chú ngồi tù, người giám hộ là cái gì cô đã quên, lâu ngày.. hoàn toàn không còn cảm giác. Dù làm chuyện gì, đối mặt với ai, không ai quyết định thay cô.
Cho tới giờ vẫn là tự cô làm lấy.
Cho tới giờ một mình cô đối mặt với tất cả.
Ba chữ người giám hộ này nặng nề đập vào tim cô.
Đâm cho trái tim cô chảy máu.
Diệp Đình híp mắt nhìn cô chằm chằm, trong mắt đầy ẩn nhẫn.
Đột nhiên Lăng Vi cười lanh: “Dù tôi ở trong nhà anh, được anh bảo vệ nhưng anh không có quyền khống chế tôi.”
“Phải không? Vậy chúng ta liền thử một chút!” Diệp Đình dán sát mặt, đột nhiên thô bạo hôn cô.
Lăng Vi tránh trái tránh phải trong miệng chỉ phát ra âm thanh ưm ưm: “Diệp Đình… ưm… anh…bà đây để cho anh sống không bằng chết.”
Diệp Đình mơn trớn môi cô: “Mặc cho em làm.”
“Tiên sinh… Lôi tiểu thư đưa quần áo tới.” Lưu tiên sinh ở bên ngoài gõ cửa.
Diệp Đình chẳng thèm để ý vẫn hôn cô. Rất lâu bên ngoài không có âm thanh nữa anh mới đột nhiên ngừng lại, buông cô ra để cho hai người cùng nhau thở dốc, nhìn nhau đầy căm tức.
“Mau thay quần áo, tính khí kém như vậy, làm gì cũng cần tôi dùng thủ đoạn cưỡng chết.” Anh buông tay xoay người ra ngoài, Lăng Vi nhấc chân đạp vào mông anh. Diệp Đình chân dài bước nhanh không bị cô đạp trúng. Đưa tay lau miệng, phi một tiếng: “Hai người chúng ta rốt cuộc là ai tính khí kém, anh nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.”
Diệp Đình nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên nhướn mày cười.
Anh đúng là cô bệnh, sao lại để ý cô như vậy.
Tính khí này…
Phải trị!
Nhưng là, người bình thường không trị được cô...
Khá tốt, anh không phải người bình thường.
“Lăng tiểu thư, đây là quần áo tiên sinh bảo tôi mang tới.” Diệp Đình rời đi, một người phụ nữ trung niên mang theo bộ quần áo màu trắng mang tới trước mặt cô: “Lăng tiểu thư, quần áo mới mua, cô có thể yên tâm mặc rồi.”
Lăng Vi đưa tay nhận lấy, người phụ nữ trung niên rời đi.
Lăng Vi mở quần áo ra, đang muốn mặc đột nhiên phát hiện… bên trong quần áo còn kẹp… chiếc áo lót gợi cảm 36C…
Lăng Vi trợn mắt.
Trời ạ…
Cái áo ngực này căn bản chẳng phải là áo.
Chỉ hai miếng lót nhỏ màu hồng, ở giữa còn đính đá…
Cánh hoa cũng đính đá.
Bảng giá 3400.
Người mua quần áo, đâu không bình thường hả?
Chút đồ này cũng mua phí như vậy, hơn ba ngàn? Không phải cô ở nhà quấn hai sợi dây là xong chuyện rồi sao? Đầu bị hư nên tới cửa hàng tổng hợp mua đồ chơi sao?
Lăng Vi nhìn số đo 36C.. buồn hoảng rồi.
Nhìn nó xem, rốt cuộc là mặc hay không mặc đây?
Diệp Đình rũ mắt, ánh mắt nguy hiểm nhìn cô, đôi mắt như nổi lên gió bão: “Không có hứng thú với tôi lại có hứng thú với đám thiếu gia kia hả?”
Lăng Vi quật cường hất cằm, đôi mắt bốc lửa nhìn vào mắt anh.
Cô hừ một tiếng nói: “Tôi hứng thú với ai liên quan gì tới anh? Anh cũng không phải là ba tôi.”
Diệp Đình dùng sức hung hăng giữ cằm cô: “Tôi không phải là ba em nhưng em đang ở trong nhà tôi, tôi bảo vệ em chu toàn, tôi chính là người giám hộ của em.”
Ba chữ người giám hộ anh nói rất nhấn mạnh, Lăng Vi chấn động.
Từ 10 tuổi cô đã là cô nhi, chú ngồi tù, người giám hộ là cái gì cô đã quên, lâu ngày.. hoàn toàn không còn cảm giác. Dù làm chuyện gì, đối mặt với ai, không ai quyết định thay cô.
Cho tới giờ vẫn là tự cô làm lấy.
Cho tới giờ một mình cô đối mặt với tất cả.
Ba chữ người giám hộ này nặng nề đập vào tim cô.
Đâm cho trái tim cô chảy máu.
Diệp Đình híp mắt nhìn cô chằm chằm, trong mắt đầy ẩn nhẫn.
Đột nhiên Lăng Vi cười lanh: “Dù tôi ở trong nhà anh, được anh bảo vệ nhưng anh không có quyền khống chế tôi.”
“Phải không? Vậy chúng ta liền thử một chút!” Diệp Đình dán sát mặt, đột nhiên thô bạo hôn cô.
Lăng Vi tránh trái tránh phải trong miệng chỉ phát ra âm thanh ưm ưm: “Diệp Đình… ưm… anh…bà đây để cho anh sống không bằng chết.”
Diệp Đình mơn trớn môi cô: “Mặc cho em làm.”
“Tiên sinh… Lôi tiểu thư đưa quần áo tới.” Lưu tiên sinh ở bên ngoài gõ cửa.
Diệp Đình chẳng thèm để ý vẫn hôn cô. Rất lâu bên ngoài không có âm thanh nữa anh mới đột nhiên ngừng lại, buông cô ra để cho hai người cùng nhau thở dốc, nhìn nhau đầy căm tức.
“Mau thay quần áo, tính khí kém như vậy, làm gì cũng cần tôi dùng thủ đoạn cưỡng chết.” Anh buông tay xoay người ra ngoài, Lăng Vi nhấc chân đạp vào mông anh. Diệp Đình chân dài bước nhanh không bị cô đạp trúng. Đưa tay lau miệng, phi một tiếng: “Hai người chúng ta rốt cuộc là ai tính khí kém, anh nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.”
Diệp Đình nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên nhướn mày cười.
Anh đúng là cô bệnh, sao lại để ý cô như vậy.
Tính khí này…
Phải trị!
Nhưng là, người bình thường không trị được cô...
Khá tốt, anh không phải người bình thường.
“Lăng tiểu thư, đây là quần áo tiên sinh bảo tôi mang tới.” Diệp Đình rời đi, một người phụ nữ trung niên mang theo bộ quần áo màu trắng mang tới trước mặt cô: “Lăng tiểu thư, quần áo mới mua, cô có thể yên tâm mặc rồi.”
Lăng Vi đưa tay nhận lấy, người phụ nữ trung niên rời đi.
Lăng Vi mở quần áo ra, đang muốn mặc đột nhiên phát hiện… bên trong quần áo còn kẹp… chiếc áo lót gợi cảm 36C…
Lăng Vi trợn mắt.
Trời ạ…
Cái áo ngực này căn bản chẳng phải là áo.
Chỉ hai miếng lót nhỏ màu hồng, ở giữa còn đính đá…
Cánh hoa cũng đính đá.
Bảng giá 3400.
Người mua quần áo, đâu không bình thường hả?
Chút đồ này cũng mua phí như vậy, hơn ba ngàn? Không phải cô ở nhà quấn hai sợi dây là xong chuyện rồi sao? Đầu bị hư nên tới cửa hàng tổng hợp mua đồ chơi sao?
Lăng Vi nhìn số đo 36C.. buồn hoảng rồi.
Nhìn nó xem, rốt cuộc là mặc hay không mặc đây?
Bình luận facebook