• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long (1 Viewer)

  • Chương 35-36

Chương 35: Tiêu Dao Thần Ngọc

"Vân tiên tử, dù sao chuyện ta nợ cô trước sau gì ta cũng phải trả. Bây giờ mượn danh tiếng của cô để khiến đám người này kinh hãi một phen, mong cô thứ tội”, trong lòng Mục Long than thở.

Vân Kinh Hồng còn trẻ, nhưng đã là cường giả Linh Văn cảnh, điều này cũng đủ cho thấy nàng ta có lai lịch bất phàm.

Ở trong Yêu Thần tháp, Hoan Nhi không khỏi khen ngợi: "Oa, Long ca ca thật thông minh”.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Thiên Nguyệt chân nhân và Thiên Âm chân nhân liền đưa mắt nhìn nhau, kìm nén sự kinh hãi trong lòng, nhìn chằm chằm Mục Long, thận trọng hỏi: "Ngươi nói Vân Kinh Hồng, người đến từ Tiêu Dao Thần Tông, nhân vật thiên kiêu của thể Băng Tâm Linh Lung, Vân Kinh Hồng sao?”

Mục Long nghe vậy thì trong lòng cũng chấn động: “Hóa ra Vân tiên tử là người đến từ Tiêu Dao Thần Tông, chẳng trách”, nghe xong năm chữ “thể Băng Tâm Linh Lung”, Mục Long đã chắc chắn.

Trong vương triều Đại Ly có tứ đại đỉnh cấp tông môn, Tiêu Dao Thần Tông là một trong số đó. Ngoài ra còn có Lăng Thiên Kiếm Tông, Tuyết Nguyệt Thần Cung và Đấu Chiến Thần Tông.

Tứ đại tông môn tiếng tăm lừng lẫy, Mục Long nghe nói đã lâu, hắn không ngờ hôm nay nói bừa như vậy lại có thể biết được xuất thân của Vân Kinh Hồng, thực sự là thu hoạch ngoài mong đợi.

Ngay lập tức, Mục Long liền cười nói: "Tôi không biết Tiêu Dao Thần Tông, nhưng về phần thể Băng Tâm Linh Lung thì tôi đã từng nghe cô ấy nhắc đến”.

Mục Long vừa nói xong, đại trưởng lão lập tức nhận thấy tình thế không đúng, lại lần nữa xen vào: "Hai vị chân nhân chớ nghe tên tiểu tử này nói năng bừa bãi, hắn làm gì quen người nào đến từ Tiêu Dao Thần Tông. Cho dù có người tên Vân Kinh Hồng, nhưng thiên hạ có rất nhiều người trùng tên, chưa chắc người đó đã đến từ Tiêu Dao Thần Tông! "

Nghe vậy, Mục Long cười thâm sâu: "Mặc dù lão cẩu này có chút phiền phức, nhưng lần này ông ta nói đúng, nói không chừng vương triều Đại Ly còn có thể Băng Tâm Linh Lung khác”.

Mục Cửu Giang bị chọc tức đến nỗi hồ đồ, nghe Mục Long nói xong, ông ta lập tức tiếp lời: "Hai vị chân nhân, lần này hai vị phải nghe cho rõ, hắn thực sự không bịa tiếp được nữa rồi”.

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn Mục Cửu Giang bằng ánh mắt kỳ quái, ông ta nói như vậy không phải đang thừa nhận bản thân ông ta là lão cẩu sao.

Thiên Nguyệt chân nhân nghe vậy liền mắng Mục Cửu Giang: "Câm miệng, ngươi cho rằng thể Băng Tâm Linh Lung là cỏ mọc ngoài đường sao? Danh hiệu của Vân Kinh Hồng, ngươi giả mạo thử xem?"

"Thế giới của cường giả, sao các ngươi có thể hiểu được?"

"Ta...”, Mục Cửu Giang bị mắng ở trước đám đông, cứng miệng không nói được gì, mặt đỏ bừng, lúc này ông ta mới nhận ra bản thân đã bị Mục Long gài bẫy.

Nếu ánh mắt có thể giết người thì đôi mắt của ông ta có thể chém Mục Long thành cả trăm ngàn mảnh.

Lúc này Thiên Nguyệt chân nhân mới nhìn về phía Mục Long, cười nói: "Mấy năm trước ta may mắn được gặp Vân tiên tử một lần, ta nhớ mang máng bên má trái cô ấy có một nốt ruồi nhỏ, nhưng không nhớ là nốt ruồi đen hay đỏ, không biết ngươi có thể giải đáp giúp ta không?”

Tâm tư của Thiên Nguyệt chân nhân như hồ ly, đương nhiên sẽ không dựa vào một câu nói mà tin Mục Long, bà ta lại hỏi tiếp.

Có điều, Mục Long nghe xong lại không nhịn được bật cười thành tiếng: "Vân tiên tử bình thường ra ngoài vẫn luôn đeo khăn che mặt. Ngay cả chuyện này cũng bị bà nhìn thấy, nhãn lực của Thiên Nguyệt chân nhân tốt thật đấy”.

"Nhưng mà, ta lại may mắn được nhìn thấy chân dung của cô ấy. Khuôn mặt của Vân tiên tử mịn màng như ngọc, thanh tú hoàn mỹ, vậy mà bà dám nói trên mặt cô ấy có nốt ruồi, nếu lời này truyền đến tai cô ấy...”, Mục Long nói đến đó, cố tình ngân dài.

Thiên Nguyệt chân nhân đột nhiên hoảng sợ: "Đùa thôi, tuyệt đối là nói đùa thôi. Mấy ngày nay ta tu luyện quá độ, thực sự là có chút hồ đồ, xin hãy lượng thứ, ta hoàn toàn không có ý mạo phạm Vân tiên tử".

Nghe Mục Long nói vậy, bà ta đột nhiên tin tưởng tám phần.

Từ lâu bà ta đã nghe nói hành tung của Vân tiên tử rất bí ẩn, nàng ta vẫn luôn dùng khăn che mặt. Vốn dĩ muốn gài Mục Long một phen, kết quả lại bị phản kích lại, quả thực có chút xấu hổ.

Có điều, bà ta vẫn còn nghi ngờ, bởi vì Mục Long nói đã từng nhìn thấy chân dung của Vân Kinh Hồng, điều này gần như là không thể. Một là quan hệ giữa hai người vô cùng tốt, hai là Mục Long đang nói dối, bà ta vẫn phải thử thêm một lần nữa.

Ngừng một lát, bà ta nói tiếp: "Không giấu gì ngươi, Vân tiên tử có tài hoa tuyệt thế, cho dù cùng là nữ tử, ta cũng đã hâm mộ cô ấy từ lâu. Nếu như ngươi từng nhìn thấy chân dung của Vân tiên tử, hẳn là có quan hệ rất thân thiết với cô ấy. Không biết ngươi có giữ vật gì của Vân tiên tử, có thể lấy ra cùng chiêm ngưỡng không, được vậy ta cũng xem như hoàn thành tâm nguyện kiếp này”.

“Lão hồ ly, tuyệt đối là lão hồ ly!”, nhìn thấy bộ dáng tươi cười của Thiên Nguyệt chân nhân, trong lòng Mục Long không khỏi thầm mắng một câu.

"Có điều, có lẽ bà nằm mơ cũng không ngờ được, ta và Vân tiên tử không chỉ gặp mặt mà còn có tiếp xúc da thịt cơ. Loại chuyện nhỏ nhặt này sao có thể làm khó ta được?”, trong lòng Mục Long cười khẩy, đưa tay vào áo lấy ra một thứ.

Vật này chính là chiếc trâm ngọc màu xanh mà Vân Kinh Hồng đã đánh rơi ngày hôm đó, Mục Long vẫn luôn giữ nó bên người.

Khoảnh khắc nhìn thấy thứ này, biểu cảm của Thiên Nguyệt chân nhân và Thiên Âm chân nhân thay đổi dữ dội, ánh mắt nhảy loạn xạ.

“Tiêu Dao Thần Ngọc, hóa ra là Tiêu Dao Thần Ngọc!”, Thiên Nguyệt chân nhân nhìn chằm chằm vào chiếc trâm ngọc trên tay Mục Long, kích động lạ thường, Mục Long cũng không biết bà ta đang kích động cái gì.

“Hóa ra, vật này có tên là Tiêu Dao Thần Ngọc sao?”, trong lòng Mục Long thầm nghĩ, sau đó hắn huyển chủ đề, mỉm cười hỏi: "Ồ, vậy mà bà lại biết vật này?"

“Đương nhiên, Tiêu Dao Thần Ngọc, đó là thần vật mà tất cả các nữ võ giả ước mong đấy. Đeo ngọc bội này có thể giữ mãi tuổi thanh xuân và dung mạo!”, Thiên Nguyệt chân nhân vừa nói vừa đưa hai tay sờ lên mặt, càng ngày càng hưng phấn.

Ngay khi những lời này nói ra, các nữ tử trong Mục gia cũng vô cùng ngưỡng mộ, trong mắt lấp lánh ánh sao.

Giữ mãi thanh xuân, dung mạo không đổi, đối với một người phụ nữ mà nói, đây quả thực là một cám dỗ chí mạng.
Chương 36: Nói dối trắng trợn

Nghe vậy, trong lòng Mục Long cũng sửng sốt, thầm nghĩ không xong rồi, hắn vốn nghĩ đó chỉ là một cây trâm bình thường, nhưng không ngờ lại quý giá đến mức này, còn bị hắn lấy ra cho người khác xem.

Thật ra, thời điểm biết được thân phận của Vân Kinh Hồng, hắn nên nghĩ được rằng đồ của nàng ta sao có thể là đồ bình thường được? Có điều bây giờ đã lấy ra rồi, vậy thì chỉ có thể nghĩ cách khác thôi.

“Mục Long công tử, ta có một yêu cầu quá đáng, mong công tử có thể đồng ý cho!”, ngay cả xưng hô với Mục Long, Thiên Nguyệt chân nhân cũng đã thay đổi.

Thực tế, ngay từ lúc Mục Long lấy Tiêu Dao Thần Ngọc ra, bà ta đã tin cao nhân phía sau Mục Long có lẽ chính là Vân Kinh Hồng.

Suy cho cùng, Tiêu Dao Thần Ngọc chỉ có ở Tiêu Dao Thần Tông, vô cùng quý giá. Có thể dùng loại thần ngọc này làm trâm cài, cho dù không phải Vân Kinh Hồng thì cũng là cao nhân của Tiêu Dao Thần Tông, chắc chắn không phải là người mà giới tán tu bọn họ có thể đắc tội.

“Bà muốn làm gì?”, nghe vậy, Mục Long theo bản năng thu Tiêu Dao Thần Ngọc lại, cảnh giác nhìn Thiên Nguyệt chân nhân.

Thấy vậy, Thiên Nguyệt chân nhân bất giác mỉm cười nói: "Mục công tử yên tâm, trâm Tiêu Dao Thần Ngọc này là vật của Vân tiên tử. Cấp độ tán tu như ta tuyệt đối không dám tranh giành”.

“Hừ, biết vậy là tốt!”, Mục Long vừa nói vừa quét mắt nhìn hai người Thiên Nguyệt và Thiên Âm, hắn phát hiện trong đáy mắt của Thiên Âm chân nhân rõ ràng có một tia u ám lướt qua.

Lúc này, Thiên Nguyệt chân nhân lại nịnh nọt: "Có điều, nếu Mục công tử đồng ý để ta chạm vào Tiêu Dao Thần Ngọc này một chút, cảm nhận thần lực trong đó thì sau này ta nhất định sẽ cảm kích khôn cùng”.

Quả nhiên, dung mạo là sinh mệnh thứ hai của nữ nhân, không liên quan gì đến thực lực cao thấp cả, đối với bảo vật có thể giúp trẻ mãi không già, giữ mãi tuổi xuân này, Thiên Nguyệt chân nhân không tài nào kháng cự được.

Thiên Âm chân nhân thấy vậy, cũng khẽ ho khan một tiếng: "Từ trước đến nay quan hệ của huynh muội chúng ta vẫn luôn rất tốt. Nếu Mục công tử có thể hoàn thành tâm nguyện của sư muội ta, sau này tại hạ nhất định sẽ hậu tạ”, mặc dù Thiên Âm chân nhân đang cười, nhưng ông ta vẫn cho người ta một loại cảm giác u ám giống như sói.

“Hừ, muốn hậu tạ hà tất gì phải đợi sau này, rõ ràng chỉ là lời ngon tiếng ngọt mà thôi”, trong lòng Mục Long cười khẩy, có điều hắn cũng không cần, hôm nay hắn chỉ cần tôn nghiêm và khí phách mà thôi.

Sau đó, hắn cân nhắc nói: “Nói như vậy, là các người đang cầu xin ta sao?”, Mục Long xoay xoay Tiêu Dao Thần Ngọc trong tay, lãnh đạm nói.

"Chuyện này...”, sắc mặt Thiên Nguyệt chân nhân có chút thay đổi.

“Sư huynh...”, Thiên Âm chân nhân trừng mắt nhìn ông ta một cái.

“Xem là vậy đi!”, Thiên Âm chân nhân nghiến răng nghiến lợi.

“Gì mà xem là vậy đi, miễn cưỡng quá, thôi vậy!”, Mục Long vừa nói, vừa định cất Tiêu Dao Thần Ngọc vào trong áo.

Khoảnh khắc này, Thiên Âm chân nhân thực sự có ý nghĩ muốn bóp chết Mục Long.

Nếu không phải vì sư muội, sao ông ta có thể cúi đầu trước một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch này? Bây giờ cúi đầu thì thôi đi, tên tiểu tử này còn được đằng chân lân đằng đầu, có tức không cơ chứ?

“Sư huynh!”, trong mắt Thiên Nguyệt hiện lên một tia oán hận, lúc này hệt như một tiểu nữ nhân.

“Ta…cầu xin Mục công tử, hoàn thành tâm nguyện của sư muội ta”, Thiên Âm chân nhân hành lễ với Mục Long trước mặt nhiều người như vậy, thực sự là không còn chút mặt mũi nào nữa.

Nếu không phải có Vân Kinh Hồng đứng sau Mục Long, lúc này ông ta đã không chút do dự mà giết người cướp bảo vật rồi.

“Ừm, như vậy mới đúng chứ”, nghe xong, Mục Long có vẻ rất hài lòng, mỉm cười đánh giá hai người Thiên Âm và Thiên Nguyệt, quan hệ giữa hai người này e rằng không chỉ đơn giản là sư huynh sư muội.

Sau đó, Mục Long di chuyển ánh mắt về phía Thiên Âm chân nhân, thay đổi giọng điệu: "Có điều, ta nhớ lúc nãy ông bắt ta quỳ xuống trước Mục Thiên Dao nhận sai, bắt ta giao Tịnh Tuyết Tương Liên ra, ông nói xem, nếu như ta nói chuyện này với Vân tiên tử..."

“Làm gì có chuyện đó, Mục công tử nói đùa rồi”, Thiên Nguyệt chân nhân nhanh chóng tiếp lời: “Sư huynh ta làm như vậy là vì lần đầu tiên nhìn thấy Mục công tử, đã cảm thấy Mục công tử không phải người thường, muốn được chứng kiến khí phách hơn người của Mục công tử. Quả nhiên không hổ là người mà Vân tiên tử nhìn trúng, thực sự là không ai sánh bằng.

“Vậy sao?”, Mục Long nghe xong liền đưa mắt nhìn về phía Thiên Âm chân nhân ở bên cạnh.

Người này trước đây rất kiêu căng ngạo mạn, chẳng coi ai ra gì. Lần này Mục Long chủ yếu muốn vả mặt ông ta.

"Ngươi...”, Thiên Âm chân nhân thực sự tức giận đến nỗi sắp bùng nổ, sắc mặt tím tái như gan lợn.

"Sư huynh...”, Thiên Nguyệt chân nhân ở bên cạnh kéo kéo tay, giọng điệu giống như đang làm nũng, Mục Long nghe mà nổi da gà.

“Đúng vậy!”, Thiên Âm chân nhân nghiến răng, mẹ nó thật là mất mặt chết đi được, trong lòng ông ta nghĩ vậy, lập tức quay mặt đi.

"Thôi ta tạm thời tin vậy, có điều lúc nãy ông còn muốn giết ta. Khí thế uy vũ của Ngự Hồn cảnh khiến ta vô cùng khiếp sợ, ngay cả đạo tâm của ta cũng bị ảnh hưởng, e là sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành sau này”, Mục Long vừa nói, vừa giả bộ vỗ ngực, hít thở sâu, dáng vẻ hoảng hốt lo sợ.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người có mặt ở đó đều trợn tròn mắt nhìn Mục Long với vẻ mặt không thể tin được.

"Ngươi còn vô cùng khiếp sợ?"

"Vừa rồi không biết là ai đang uy hiếp chân nhân kia, bọn ta mới thật sự khiếp sợ đây này”.

"Con mẹ nó nãy giờ ngay cả hít thở ta còn không dám, rắm cũng không dám thả, sợ ngươi chọc giận chân nhân, bọn ta đây mới sợ muốn chết, sắp bị ngươi dọa đến nỗi đau tim rồi, bây giờ ngươi nói ngươi sợ?”

"Ta suýt chút nữa tin luôn rồi!"

Phía dưới, một đám người mặt xanh mặt đỏ, mặc dù không nói, nhưng trong lòng vẫn đang không ngừng mắng chửi.

Bọn họ sống đến ngần này tuổi, đây là lần đầu tiên chứng kiến có kẻ nói dối trắng trợn như vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom