Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39-40
Chương 39: Tương kế tựu kế
Hắn đương nhiên nghe được ý đồ trong lời nói vừa nãy của Thiên Âm chân nhân, nhìn như suy nghĩ cho sự phát triển của Mục gia, nhưng thực tế thì rõ ràng là đang uy hiếp hắn: Mục Long ngươi tuy rằng có tấm bùa hộ thân Vân Kinh Hồng nhưng chỉ có thể bảo vệ một mình ngươi, Mục gia tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, đồng ý hợp tác, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Nhất thời, Mục Long cũng có chút khó xử, chỉ có bản thân hắn mới biết nhắc tới Vân Kinh Hồng chẳng qua chỉ là kế nhất thời trước mắt để khiến đối phương ném chuột sợ vỡ bình, không dám có hành động thiếu suy nghĩ nào với hắn.
Thế nhưng hai người này một khi mà kiên trì thì không nên để ông nội hắn Mục Cửu Uyên đi cùng, đây chắc chắn không chỉ là hợp tác đơn giản như vậy.
Như vậy tình thế mà hắn gặp phải lại càng phức tạp hơn.
Đám Mục gia là một đám cỏ đầu tường, Đại trưởng lão và Mục Thiên Dao trong lòng lại càng âm mưu kế hoạch nham hiểm, bất cứ lúc nào cũng muốn dồn hắn vào chỗ chết, về phần Thiêm Âm chân nhân và Thiên Nguyệt chân nhân rõ ràng là hai con lang sói, giấu diếm tâm cơ, mưu đồ không nhỏ.
Trong cả đại đường, người mà Mục Long tin tưởng duy nhất cũng chỉ có ông nội của hắn Mục Cửu Uyên mà thôi.
“Hai người này đã là Ngự Hồn cảnh đỉnh phong, nếu như hơi có cơ duyên thì sẽ thành công đột phá, trở thành cường giả Linh Văn cảnh, đến lúc đó chỉ sợ Vân tiên tử cũng không dọa được họ nữa, khi đó e rằng mới là kiếp nạn thật sự của Mục gia”.
“Về Phần Đại trưởng lão, nếu như ông nội rời khỏi Mục gia vậy thì chẳng khác nào rừng không hổ, khỉ xưng vương”.
“Hóa ra là vậy... hay cho một kế điệu hổ ly sơn!”
Mục Long lúc này dĩ nhiên đã bình tĩnh đến mức độ đáng sợ, trong lòng hắn không ngừng lóe lên thần sắc của mấy người trước đó, mỗi biểu cảm nhỏ xíu cũng không bỏ qua. Sự phẫn nộ của Đại trưởng lão cùng với vẻ đắc ý về sau, thần sắc Mục Thiên Dao bình thản mà lạnh lùng, lòng tham hiện lên trước đó trong ánh mắt Thiên Nguyệt chân nhân, sát ý của Thiên Âm chân nhân chưa từng tan biến... tất cả những thứ này đều tràn ngập mùi vị âm mưu, hơn nữa toàn bộ đều là nhắm vào hai ông cháu hắn.
“Đại trưởng lão mặc dù lòng lang dạ thú nhưng chỉ là kẻ bất tài, không cần lo lắng, điều quan trọng nhất là một ngày hai người Thiên Âm, Thiên Nguyệt này chưa chết thì tai họa của Mục gia vẫn chưa dừng lại”.
“Nói cho cùng vẫn là phải có thực lực, nếu như ta có thực lực Ngự Hồn cảnh thì việc gì phải tốn nước bọt với hai người bọn họ như vậy? Chỉ đáng tiếc hiện tại ta vẫn còn cách khá xa...”
“Ừ? Kim Tinh Quỷ Viên...”, nhớ tới cái tên này, mắt Mục Long sáng lên.
Hồi còn nhỏ hắn đã từng nghe mẫu thân nhắc tới Kim Tinh Quỷ Viên chính là dị chủng trời sinh, thực lực mạnh mẽ, ít nhất phải trên Linh Văn cảnh, cực kỳ khó chơi.
“Xem ra việc Kim Tinh Quỷ Viên bị trọng thương mà hai người này nói tới có đến tám chín mươi phần trăm là sự thật, bằng không hai người họ thực lực tuy mạnh nhưng cũng không dám chọc vào Kim Tinh Quỷ Viên”.
Trước đây lúc hắn rèn luyện ở trong dãy Nghi Lăng, khi sự tồn tại như ma hổ Phệ Linh U xuất hiện bên ngoài bìa rừng Mục Long đã nghi ngờ trong dãy Nghi Lăng xảy ra chuyện lớn gì đó, sau khi thu phục Hắc Hoàng, nó từng nói với Mục Long, vua của dãy Nghi Lăng đang chiến đấu với con người nên đã nổi giận.
“Chẳng lẽ Kim Tinh Ma Viên đó chính là vua của dãy Nghi Lăng ư?”, Mục Long ngẫm nghĩ, liệu có khả năng này hay không thì hỏi Hắc Hoàng là biết.
“Có điều, Yêu tộc coi trọng huyết mạch, cấp bậc nghiêm ngặt, ta đã từng dùng huyết mạch Thao Thiết để thu phục đàn hổ, Kim Tinh Quỷ Viên này nếu là Viên tộc... chân huyết yêu thần đầu tiên ta dung hợp chính là đến từ Hỗn Thế Ma Viên, không biết...”
Mục Long nghĩ như vậy rồi trong lòng sinh ra một suy nghĩ to gan, chuyện đến nước này hắn chỉ đành cược xem sao.
“Nhưng ta nên dùng lý do gì để đi mới không bị hai người này nghi ngờ đây?”, Mục Long nhanh chóng suy nghĩ.
Lúc này, Mục Thiên Dao mãi không lên tiếng đột nhiên mở miệng nói: “Sư tôn, đồ nhi có ý kiến, có lẽ có thể giúp sư tôn chuyến này càng thêm thuận lợi”.
“Ồ? Dao Nhi xưa nay thông minh, nếu đã có ý kiến thì mau vào đây!”, tròng mắt của Thiên Âm chân nhân lóe lên.
“Vâng, sư tôn”.
Sau đó, Mục Thiên Dao liếc nhìn Mục Long một cái rồi nói: “Đồ nhi nghe nói trong núi Vạn Quật đó rất nhiều yêu thú độc trùng, vừa hay Mục gia con có một người thiên về đối phó với yêu thú, nếu như người này có thể cùng đi thì ắt sẽ giúp sức được cho sư tôn!”
“Ồ, Mục gia có dị sĩ tài ba như vậy sao?”, nghe vậy, Thiên Âm chân nhân khẽ kinh ngạc, thuận thế liếc mắt nhìn về phía đám người Mục gia.
Mục Thiên Dao thấy vậy tiếp tục nói: “Sư tôn không cần tìm kiếm, người này xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt, chính là Mục Long”.
“Mấy ngày trước, hắn trở về từ dãy Nghi Lăng đã thu phục được một đàn ma hổ Phệ Linh U, thiết nghĩ cũng phải, vị Vân tiên tử đó đã từng nói hắn là người ngự thú, đến hung thú như ma hổ Phệ Linh U cũng thu phục được thì những yêu thú khác đương nhiên không thành vấn đề".
“Chuyện này tuyệt đối không thể!”, nghe vậy, Mục Cửu Uyên lập tức đập bàn đứng lên.
“Lão phu có thể đi cùng các người, nhưng cháu ta thì không được, nó là hy vọng liên quan đến tương lai của Mục gia ta, tuyệt đối không thể có bất cứ nguy hiểm nào!”
“Lão phu hôm nay nói như vậy ở đây, nếu như ai dám mưu đồ làm hại cháu ta thì lão phu có liều cái mạng già này cũng phải ngọc nát đá tan, cùng lắm thì cả hai bên đều tan biến!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của hai người Thiên Âm chân nhân và Thiên Nguyệt chân nhân đều lập tức trở nên hơi khó coi.
Lời nói này của Mục Cửu Uyên coi như đã thể hiện rõ thái độ, đó chính là chỉ cần liên quan tới Mục Long thì tuyệt đối không thỏa hiệp nhượng bộ!
Nghe vậy, Mục Long cảm thấy ấm áp trong lòng, cho dù Mục Thiên Dao nhìn chằm chằm vào hắn, vẻ mặt vui sướng chứng kiến người khác gặp họa, nhưng trong lòng hắn không khỏi bật cười khẩy.
“Mục Thiên Dao à Mục Thiên Dao, cô phải biết cô muốn hại ta nhưng cũng vừa hay giúp ta, ta sẽ tương kế tựu kế, nếu như ta thắng thì chắc chắn sẽ tóm cổ cả bọn lang sói hùm beo này của cô!”, ánh mắt Mục Long lóe lên một mạt tinh quang. Sau đó nói với Mục Cửu Uyên: “Ông nội không cần phải kích động, quán ngữ thường nói, đánh hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh, nhưng hiện giờ chỉ có thể là con đi”.
Chương 40: Tới núi Vạn Quật
“Long Nhi, con...”, Mục Cửu Uyên nghe vậy trong lòng run lên, nhìn Mục Long mà sốt ruột đến cực điểm, ông đã già rồi, có chết cũng không sao, nhưng Mục Long thì không được.
Thấy vậy, Mục Long xua tay, tiếp tục nói: “Thực lực của Mục Thiên Dao này tuy rằng tồi tệ nhưng mắt nhìn thì cũng đcược ba phần, không tồi, ta đã hiểu ý của việc ngự thú, vì ông nội ta ta nguyện đi cùng tới núi Vạn Quật!”
“Được, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên!”, Thiên Âm chân nhân nghe vậy liền vỗ tay khen ngợi, sau đó lập tức truyền âm nói với Thiên Nguyệt chân nhân: “Sư muội yên tâm, ta nhất định sẽ lấy được trâm ngọc Tiêu Dao Thần đó cho muội, đến lúc đó sẽ tính kế mượn đao giết người, để tên Mục Long này chết trong tay Kim Tinh Quỷ Viên, cho dù Vân Kinh Hồng đó muốn truy cứu thì chúng ta cũng hoàn toàn không cần lo sợ!”
“Quá khen!”
Mục Long gật đầu cười nói: “Không biết các người muốn khi nào sẽ đi núi Vạn Quật đây?”
“Đương nhiên là càng nhanh càng tốt”, Thiên Nguyệt chân nhân nói.
“Vậy ngày mai đi, sáng sớm ngày mai chúng ta khởi hành, thế nào?”, Mục Long nhìn thẳng vào hai người, nhìn như thương lượng nhưng thực tế là đang thông báo.
“Ngày mai... cũng được!”, hai huynh muội Thiên Âm chân nhân nhìn nhau một cái, thần sắc mỗi người đều có vẻ mưu mô, sau đó gật đầu thật mạnh.
“Nếu đã như vậy thì ta phải về chăm sóc cho cha ta, mong thứ lỗi không tiếp đón được thêm”, Mục Long ra hiệu cho Mục Cửu Uyên.
Thấy vậy, Mục Cửu Uyên cũng nói: “Vậy lão phu cũng phải về chuẩn bị một chút, Đại trưởng lão tự biết tiếp đãi hai vị”.
Mục Cửu Uyên không dài dòng dây dưa, thông báo một câu rồi cùng Mục Long rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của hai ông cháu Mục Cửu Uyên, gương mặt Đại trưởng lão lập tức không ngừng cười lạnh, rất có ý vị âm mưu sắp đạt được mục đích.
“Mục Cửu Uyên à Mục Cửu Uyên, đây có lẽ là lần cuối cùng ông ngồi ở vị trí gia chủ rồi”.
Nói xong, ánh mắt của ông ta nhìn về phía bảo tọa gia chủ bên trên đại đường, ánh mắt tràn ngập lửa nóng.
Mục Thiên Dao bên cạnh cũng rỏ ra lạnh lùng, không biết đang nghĩ gì.
...
Trong nội phủ Mục gia, chỉ có hai người Mục Cửu Uyên và Mục Long trong mật thất.
“Long Nhi, hôm nay con có hơi liều lĩnh rồi, hai người đó và Mục Cửu Giang rõ ràng là rắn chuột một ổ, bụng dạ khó lường, ông nội đã ở tuổi này rồi thì không quan trọng nữa, nhưng nếu như con có mệnh hệ gì, ông nội sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Mục gia mất!”, Mục Cửu Uyên đấm ngực thở dài nói.
“Ông nội, nếu như ông biết chúng lòng dạ khó lường thì chắc cũng biết nếu hai người này không chết, Mục gia ta sẽ mãi mãi không có ngày bình yên!”, Mục Long nói rồi sát ý trong ánh mắt lúc này cũng không thể che dấu nữa.
“Cái gì, Long Nhi, con nói vậy là sao?”, nghe thấy vậy, Mục Cửu Uyên mở to hai mắt, giọng nói bất giác nhỏ xuống rất nhiều.
Cho dù mấy ngày này Mục Long khiến ông kinh ngạc không ít nhưng lúc này vẫn nhìn chằm chằm vào Mục Long, chỉ sợ bản thân nghe nhầm.
“Không sai, sở dĩ con muốn đi cùng ông, thứ nhất là vì lo cho sự an nguy của ông, thứ hai chính là muốn nghĩ cách diệt trừ hai người đó!”, Mục Long nói rồi ánh mắt lóe lên một sợi hàn quang.
Nghe được Mục Long đích thân nói ra, Mục Cửu Uyên run lên bần bật, sau đó nhìn chằm chằm Mục Long hồi lâu mới mở miệng lên tiếng: “Cần ông nội làm gì không, nếu như đốt cỗ xương già này có thể thắp sáng cho tương lai của con và cả Mục gia dù chỉ một chút thôi, ông nội chết cũng không hối hận!”
Trong mắt Mục Cửu Uyên ẩn sâu vẻ kiên định, năm đó ông cũng sát phạt quyết đoán như vậy, mạnh mẽ vang dội, ông ấy biết chuyện này liên quan đến sinh tử tồn vong của Mục gia, Mục Long không thể nào mang ra đùa được.
“Ông nội quá lời rồi, chúng ta đều phải sống, Mục gia sẽ ngày càng hưng thịnh hơn, người đáng chết là bọn chúng!”
“Vốn dĩ con còn đang nghĩ xem nên dùng lý do gì để đi mới không bị nghi ngờ, Mục Thiên Dao đó đã giúp con một việc lớn rồi”, Mục Long cười nói.
Nghe vậy, Mục Cửu Uyên cảm thán nói: “Đứa trẻ Mục Thiên Dao này thiên phú không tệ, chỉ đáng tiếc là tâm thuật bất chính, đã đi sai đường”.
“Lần này chúng ta cùng đi, Đại trưởng lão ắt sẽ làm phản!”, Mục Cửu Uyên nhìn chằm chằm Mục Long, nói một cách cực kỳ kiên định.
Mục Long nghe vậy, cười nói: “Ông nội đã nhìn ra rồi sao? Nếu ông đã biết chuyện này vậy ông nghĩ thế nào?”
Mục Cửu Uyên mỉm cười nhìn Mục Long nói: “Long Nhi, mặc dù con tuổi còn nhỏ nhưng bốn năm mài giũa lại giúp con có thể nhìn thấu lòng người, chuyện này ông nội ngược lại muốn nghe nhận xét của con”, đối mặt với chuyện mưu phản thế này, Mục Cửu Uyên lúc này rõ ràng không hề sốt sắng.
“Trong nụ cười của ông không phải đã có đáp án rồi sao? Cha con phá bỏ phong ấn, lại hấp thu Tịnh Tuyết Vương Liên, hồi phục thần hồn, tu vi có lẽ cũng đã hồi phục được bảy tám phần rồi”, Mục Long nói rồi hai ông cháu lại nhìn nhau cười.
Về phần kế sách của Mục Long, Mục Cửu Uyên từ đầu đến cuối chưa từng hỏi qua, ông vô cùng yên tâm với tâm trí của Mục Long, biết quá nhiều ngược lại ngày mai sẽ càng dễ dàng bại lộ sơ hở.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người tính toán khởi hành tới núi Vạn Quật sâu trong dãy Nghi Lăng.
Trước khi đi, mọi người trong Mục gia tới tiễn, trong đó đương nhiên cũng không thể thiếu được Đại trưởng lão và Mục Thiên Dao.
Sau khi ông ta đưa mắt nhìn theo Mục Cửu Uyên và Mục Long rời đi, dã tâm che giấu trong đáy lòng nhiều năm vào giây phút này không thể tiếp tục che giấu được nữa, hoàn toàn bộc lộ.
“Đi đi, chuyến đi này các người sẽ không còn đường quay về được nữa!”
“Mấy chục năm rồi, lão phu cuối cùng đã đợi được, trời của Mục gia này nên đổi thôi!”
“Từ nay về sau, ta, Mục Cửu Giang chính là chủ nhân mới của Mục gia này!”
Sâu trong dãy Nghi Lăng, độc trùng mãnh thú nhiều vô số kể, nhưng đi cùng với ba vị cao thủ Ngự Hồn cảnh, Mục Long cũng không lo lắng gì.
Hắn đương nhiên nghe được ý đồ trong lời nói vừa nãy của Thiên Âm chân nhân, nhìn như suy nghĩ cho sự phát triển của Mục gia, nhưng thực tế thì rõ ràng là đang uy hiếp hắn: Mục Long ngươi tuy rằng có tấm bùa hộ thân Vân Kinh Hồng nhưng chỉ có thể bảo vệ một mình ngươi, Mục gia tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, đồng ý hợp tác, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Nhất thời, Mục Long cũng có chút khó xử, chỉ có bản thân hắn mới biết nhắc tới Vân Kinh Hồng chẳng qua chỉ là kế nhất thời trước mắt để khiến đối phương ném chuột sợ vỡ bình, không dám có hành động thiếu suy nghĩ nào với hắn.
Thế nhưng hai người này một khi mà kiên trì thì không nên để ông nội hắn Mục Cửu Uyên đi cùng, đây chắc chắn không chỉ là hợp tác đơn giản như vậy.
Như vậy tình thế mà hắn gặp phải lại càng phức tạp hơn.
Đám Mục gia là một đám cỏ đầu tường, Đại trưởng lão và Mục Thiên Dao trong lòng lại càng âm mưu kế hoạch nham hiểm, bất cứ lúc nào cũng muốn dồn hắn vào chỗ chết, về phần Thiêm Âm chân nhân và Thiên Nguyệt chân nhân rõ ràng là hai con lang sói, giấu diếm tâm cơ, mưu đồ không nhỏ.
Trong cả đại đường, người mà Mục Long tin tưởng duy nhất cũng chỉ có ông nội của hắn Mục Cửu Uyên mà thôi.
“Hai người này đã là Ngự Hồn cảnh đỉnh phong, nếu như hơi có cơ duyên thì sẽ thành công đột phá, trở thành cường giả Linh Văn cảnh, đến lúc đó chỉ sợ Vân tiên tử cũng không dọa được họ nữa, khi đó e rằng mới là kiếp nạn thật sự của Mục gia”.
“Về Phần Đại trưởng lão, nếu như ông nội rời khỏi Mục gia vậy thì chẳng khác nào rừng không hổ, khỉ xưng vương”.
“Hóa ra là vậy... hay cho một kế điệu hổ ly sơn!”
Mục Long lúc này dĩ nhiên đã bình tĩnh đến mức độ đáng sợ, trong lòng hắn không ngừng lóe lên thần sắc của mấy người trước đó, mỗi biểu cảm nhỏ xíu cũng không bỏ qua. Sự phẫn nộ của Đại trưởng lão cùng với vẻ đắc ý về sau, thần sắc Mục Thiên Dao bình thản mà lạnh lùng, lòng tham hiện lên trước đó trong ánh mắt Thiên Nguyệt chân nhân, sát ý của Thiên Âm chân nhân chưa từng tan biến... tất cả những thứ này đều tràn ngập mùi vị âm mưu, hơn nữa toàn bộ đều là nhắm vào hai ông cháu hắn.
“Đại trưởng lão mặc dù lòng lang dạ thú nhưng chỉ là kẻ bất tài, không cần lo lắng, điều quan trọng nhất là một ngày hai người Thiên Âm, Thiên Nguyệt này chưa chết thì tai họa của Mục gia vẫn chưa dừng lại”.
“Nói cho cùng vẫn là phải có thực lực, nếu như ta có thực lực Ngự Hồn cảnh thì việc gì phải tốn nước bọt với hai người bọn họ như vậy? Chỉ đáng tiếc hiện tại ta vẫn còn cách khá xa...”
“Ừ? Kim Tinh Quỷ Viên...”, nhớ tới cái tên này, mắt Mục Long sáng lên.
Hồi còn nhỏ hắn đã từng nghe mẫu thân nhắc tới Kim Tinh Quỷ Viên chính là dị chủng trời sinh, thực lực mạnh mẽ, ít nhất phải trên Linh Văn cảnh, cực kỳ khó chơi.
“Xem ra việc Kim Tinh Quỷ Viên bị trọng thương mà hai người này nói tới có đến tám chín mươi phần trăm là sự thật, bằng không hai người họ thực lực tuy mạnh nhưng cũng không dám chọc vào Kim Tinh Quỷ Viên”.
Trước đây lúc hắn rèn luyện ở trong dãy Nghi Lăng, khi sự tồn tại như ma hổ Phệ Linh U xuất hiện bên ngoài bìa rừng Mục Long đã nghi ngờ trong dãy Nghi Lăng xảy ra chuyện lớn gì đó, sau khi thu phục Hắc Hoàng, nó từng nói với Mục Long, vua của dãy Nghi Lăng đang chiến đấu với con người nên đã nổi giận.
“Chẳng lẽ Kim Tinh Ma Viên đó chính là vua của dãy Nghi Lăng ư?”, Mục Long ngẫm nghĩ, liệu có khả năng này hay không thì hỏi Hắc Hoàng là biết.
“Có điều, Yêu tộc coi trọng huyết mạch, cấp bậc nghiêm ngặt, ta đã từng dùng huyết mạch Thao Thiết để thu phục đàn hổ, Kim Tinh Quỷ Viên này nếu là Viên tộc... chân huyết yêu thần đầu tiên ta dung hợp chính là đến từ Hỗn Thế Ma Viên, không biết...”
Mục Long nghĩ như vậy rồi trong lòng sinh ra một suy nghĩ to gan, chuyện đến nước này hắn chỉ đành cược xem sao.
“Nhưng ta nên dùng lý do gì để đi mới không bị hai người này nghi ngờ đây?”, Mục Long nhanh chóng suy nghĩ.
Lúc này, Mục Thiên Dao mãi không lên tiếng đột nhiên mở miệng nói: “Sư tôn, đồ nhi có ý kiến, có lẽ có thể giúp sư tôn chuyến này càng thêm thuận lợi”.
“Ồ? Dao Nhi xưa nay thông minh, nếu đã có ý kiến thì mau vào đây!”, tròng mắt của Thiên Âm chân nhân lóe lên.
“Vâng, sư tôn”.
Sau đó, Mục Thiên Dao liếc nhìn Mục Long một cái rồi nói: “Đồ nhi nghe nói trong núi Vạn Quật đó rất nhiều yêu thú độc trùng, vừa hay Mục gia con có một người thiên về đối phó với yêu thú, nếu như người này có thể cùng đi thì ắt sẽ giúp sức được cho sư tôn!”
“Ồ, Mục gia có dị sĩ tài ba như vậy sao?”, nghe vậy, Thiên Âm chân nhân khẽ kinh ngạc, thuận thế liếc mắt nhìn về phía đám người Mục gia.
Mục Thiên Dao thấy vậy tiếp tục nói: “Sư tôn không cần tìm kiếm, người này xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt, chính là Mục Long”.
“Mấy ngày trước, hắn trở về từ dãy Nghi Lăng đã thu phục được một đàn ma hổ Phệ Linh U, thiết nghĩ cũng phải, vị Vân tiên tử đó đã từng nói hắn là người ngự thú, đến hung thú như ma hổ Phệ Linh U cũng thu phục được thì những yêu thú khác đương nhiên không thành vấn đề".
“Chuyện này tuyệt đối không thể!”, nghe vậy, Mục Cửu Uyên lập tức đập bàn đứng lên.
“Lão phu có thể đi cùng các người, nhưng cháu ta thì không được, nó là hy vọng liên quan đến tương lai của Mục gia ta, tuyệt đối không thể có bất cứ nguy hiểm nào!”
“Lão phu hôm nay nói như vậy ở đây, nếu như ai dám mưu đồ làm hại cháu ta thì lão phu có liều cái mạng già này cũng phải ngọc nát đá tan, cùng lắm thì cả hai bên đều tan biến!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của hai người Thiên Âm chân nhân và Thiên Nguyệt chân nhân đều lập tức trở nên hơi khó coi.
Lời nói này của Mục Cửu Uyên coi như đã thể hiện rõ thái độ, đó chính là chỉ cần liên quan tới Mục Long thì tuyệt đối không thỏa hiệp nhượng bộ!
Nghe vậy, Mục Long cảm thấy ấm áp trong lòng, cho dù Mục Thiên Dao nhìn chằm chằm vào hắn, vẻ mặt vui sướng chứng kiến người khác gặp họa, nhưng trong lòng hắn không khỏi bật cười khẩy.
“Mục Thiên Dao à Mục Thiên Dao, cô phải biết cô muốn hại ta nhưng cũng vừa hay giúp ta, ta sẽ tương kế tựu kế, nếu như ta thắng thì chắc chắn sẽ tóm cổ cả bọn lang sói hùm beo này của cô!”, ánh mắt Mục Long lóe lên một mạt tinh quang. Sau đó nói với Mục Cửu Uyên: “Ông nội không cần phải kích động, quán ngữ thường nói, đánh hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh, nhưng hiện giờ chỉ có thể là con đi”.
Chương 40: Tới núi Vạn Quật
“Long Nhi, con...”, Mục Cửu Uyên nghe vậy trong lòng run lên, nhìn Mục Long mà sốt ruột đến cực điểm, ông đã già rồi, có chết cũng không sao, nhưng Mục Long thì không được.
Thấy vậy, Mục Long xua tay, tiếp tục nói: “Thực lực của Mục Thiên Dao này tuy rằng tồi tệ nhưng mắt nhìn thì cũng đcược ba phần, không tồi, ta đã hiểu ý của việc ngự thú, vì ông nội ta ta nguyện đi cùng tới núi Vạn Quật!”
“Được, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên!”, Thiên Âm chân nhân nghe vậy liền vỗ tay khen ngợi, sau đó lập tức truyền âm nói với Thiên Nguyệt chân nhân: “Sư muội yên tâm, ta nhất định sẽ lấy được trâm ngọc Tiêu Dao Thần đó cho muội, đến lúc đó sẽ tính kế mượn đao giết người, để tên Mục Long này chết trong tay Kim Tinh Quỷ Viên, cho dù Vân Kinh Hồng đó muốn truy cứu thì chúng ta cũng hoàn toàn không cần lo sợ!”
“Quá khen!”
Mục Long gật đầu cười nói: “Không biết các người muốn khi nào sẽ đi núi Vạn Quật đây?”
“Đương nhiên là càng nhanh càng tốt”, Thiên Nguyệt chân nhân nói.
“Vậy ngày mai đi, sáng sớm ngày mai chúng ta khởi hành, thế nào?”, Mục Long nhìn thẳng vào hai người, nhìn như thương lượng nhưng thực tế là đang thông báo.
“Ngày mai... cũng được!”, hai huynh muội Thiên Âm chân nhân nhìn nhau một cái, thần sắc mỗi người đều có vẻ mưu mô, sau đó gật đầu thật mạnh.
“Nếu đã như vậy thì ta phải về chăm sóc cho cha ta, mong thứ lỗi không tiếp đón được thêm”, Mục Long ra hiệu cho Mục Cửu Uyên.
Thấy vậy, Mục Cửu Uyên cũng nói: “Vậy lão phu cũng phải về chuẩn bị một chút, Đại trưởng lão tự biết tiếp đãi hai vị”.
Mục Cửu Uyên không dài dòng dây dưa, thông báo một câu rồi cùng Mục Long rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của hai ông cháu Mục Cửu Uyên, gương mặt Đại trưởng lão lập tức không ngừng cười lạnh, rất có ý vị âm mưu sắp đạt được mục đích.
“Mục Cửu Uyên à Mục Cửu Uyên, đây có lẽ là lần cuối cùng ông ngồi ở vị trí gia chủ rồi”.
Nói xong, ánh mắt của ông ta nhìn về phía bảo tọa gia chủ bên trên đại đường, ánh mắt tràn ngập lửa nóng.
Mục Thiên Dao bên cạnh cũng rỏ ra lạnh lùng, không biết đang nghĩ gì.
...
Trong nội phủ Mục gia, chỉ có hai người Mục Cửu Uyên và Mục Long trong mật thất.
“Long Nhi, hôm nay con có hơi liều lĩnh rồi, hai người đó và Mục Cửu Giang rõ ràng là rắn chuột một ổ, bụng dạ khó lường, ông nội đã ở tuổi này rồi thì không quan trọng nữa, nhưng nếu như con có mệnh hệ gì, ông nội sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Mục gia mất!”, Mục Cửu Uyên đấm ngực thở dài nói.
“Ông nội, nếu như ông biết chúng lòng dạ khó lường thì chắc cũng biết nếu hai người này không chết, Mục gia ta sẽ mãi mãi không có ngày bình yên!”, Mục Long nói rồi sát ý trong ánh mắt lúc này cũng không thể che dấu nữa.
“Cái gì, Long Nhi, con nói vậy là sao?”, nghe thấy vậy, Mục Cửu Uyên mở to hai mắt, giọng nói bất giác nhỏ xuống rất nhiều.
Cho dù mấy ngày này Mục Long khiến ông kinh ngạc không ít nhưng lúc này vẫn nhìn chằm chằm vào Mục Long, chỉ sợ bản thân nghe nhầm.
“Không sai, sở dĩ con muốn đi cùng ông, thứ nhất là vì lo cho sự an nguy của ông, thứ hai chính là muốn nghĩ cách diệt trừ hai người đó!”, Mục Long nói rồi ánh mắt lóe lên một sợi hàn quang.
Nghe được Mục Long đích thân nói ra, Mục Cửu Uyên run lên bần bật, sau đó nhìn chằm chằm Mục Long hồi lâu mới mở miệng lên tiếng: “Cần ông nội làm gì không, nếu như đốt cỗ xương già này có thể thắp sáng cho tương lai của con và cả Mục gia dù chỉ một chút thôi, ông nội chết cũng không hối hận!”
Trong mắt Mục Cửu Uyên ẩn sâu vẻ kiên định, năm đó ông cũng sát phạt quyết đoán như vậy, mạnh mẽ vang dội, ông ấy biết chuyện này liên quan đến sinh tử tồn vong của Mục gia, Mục Long không thể nào mang ra đùa được.
“Ông nội quá lời rồi, chúng ta đều phải sống, Mục gia sẽ ngày càng hưng thịnh hơn, người đáng chết là bọn chúng!”
“Vốn dĩ con còn đang nghĩ xem nên dùng lý do gì để đi mới không bị nghi ngờ, Mục Thiên Dao đó đã giúp con một việc lớn rồi”, Mục Long cười nói.
Nghe vậy, Mục Cửu Uyên cảm thán nói: “Đứa trẻ Mục Thiên Dao này thiên phú không tệ, chỉ đáng tiếc là tâm thuật bất chính, đã đi sai đường”.
“Lần này chúng ta cùng đi, Đại trưởng lão ắt sẽ làm phản!”, Mục Cửu Uyên nhìn chằm chằm Mục Long, nói một cách cực kỳ kiên định.
Mục Long nghe vậy, cười nói: “Ông nội đã nhìn ra rồi sao? Nếu ông đã biết chuyện này vậy ông nghĩ thế nào?”
Mục Cửu Uyên mỉm cười nhìn Mục Long nói: “Long Nhi, mặc dù con tuổi còn nhỏ nhưng bốn năm mài giũa lại giúp con có thể nhìn thấu lòng người, chuyện này ông nội ngược lại muốn nghe nhận xét của con”, đối mặt với chuyện mưu phản thế này, Mục Cửu Uyên lúc này rõ ràng không hề sốt sắng.
“Trong nụ cười của ông không phải đã có đáp án rồi sao? Cha con phá bỏ phong ấn, lại hấp thu Tịnh Tuyết Vương Liên, hồi phục thần hồn, tu vi có lẽ cũng đã hồi phục được bảy tám phần rồi”, Mục Long nói rồi hai ông cháu lại nhìn nhau cười.
Về phần kế sách của Mục Long, Mục Cửu Uyên từ đầu đến cuối chưa từng hỏi qua, ông vô cùng yên tâm với tâm trí của Mục Long, biết quá nhiều ngược lại ngày mai sẽ càng dễ dàng bại lộ sơ hở.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người tính toán khởi hành tới núi Vạn Quật sâu trong dãy Nghi Lăng.
Trước khi đi, mọi người trong Mục gia tới tiễn, trong đó đương nhiên cũng không thể thiếu được Đại trưởng lão và Mục Thiên Dao.
Sau khi ông ta đưa mắt nhìn theo Mục Cửu Uyên và Mục Long rời đi, dã tâm che giấu trong đáy lòng nhiều năm vào giây phút này không thể tiếp tục che giấu được nữa, hoàn toàn bộc lộ.
“Đi đi, chuyến đi này các người sẽ không còn đường quay về được nữa!”
“Mấy chục năm rồi, lão phu cuối cùng đã đợi được, trời của Mục gia này nên đổi thôi!”
“Từ nay về sau, ta, Mục Cửu Giang chính là chủ nhân mới của Mục gia này!”
Sâu trong dãy Nghi Lăng, độc trùng mãnh thú nhiều vô số kể, nhưng đi cùng với ba vị cao thủ Ngự Hồn cảnh, Mục Long cũng không lo lắng gì.
Bình luận facebook