• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long (5 Viewers)

  • Chương 51-55

Chương 51: Cảnh giới Linh Văn

Ngược lại với mọi người, đại trưởng lão nhìn chằm chằm Mục Thanh Khung, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.

Vào lúc này, ông ta giải phóng sức mạnh thần hồn của mình để thăm dò tình hình của Mục Thanh Khung, nhưng không hề tìm thấy gì cả, không có bất kỳ làn sóng sức mạnh nào trên cơ thể của Mục Thanh Khung.

“Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, quỳ hay không?”, lúc này, Mục Thanh Khung ném thanh đao gãy trong tay xuống, từng bước đi về phía Mục Cửu Giang.

Phía sau, một bầy hổ cũng đi theo ông, Hắc Hoàng ở bên cạnh gầm nhẹ, trong đôi mắt đẫm máu lóe lên một tia dữ tợn.

"Chuyện này...”, nhìn thấy cảnh này, những người còn lại trong tộc đều cảm thấy sợ hãi vô cùng, lần lượt lùi lại phía sau, không biết từ khi nào đã lùi ra khỏi nội phủ.

Nhưng Mục Cửu Giang chỉ lùi lại một bước, sau đó liền phản ứng lại: "Không thể nào, tu vi của ngươi sớm đã bị phong ấn rồi, cả đời chỉ có thể làm phế nhân. Ta biết rồi, khí huyết của ngươi sắp cạn kiệt, hồi quang phản chiếu, ở đây giả thần giả quỷ!"

"Bổn gia chủ sao có thể sợ ngươi, Mục Thanh Khung, nộp mạng đi!"

Đại trưởng lão dường như đã hiểu ra, ông ta hét lớn một tiếng, linh lực trong lòng bàn tay vọt ra, giống như một con bò nổi giận, lao thẳng về phía Mục Thanh Khung.

Nhưng, chuyện sắp xảy ra ngay sau đó khiến mọi người trợn tròn mắt, thân thể căng thẳng, thậm chí không ai dám thở mạnh.

Ngay khi hai người chạm mặt nhau, bàn tay của Mục Thanh Khung đã siết chặt trên cổ Mục Cửu Giang.

Đường đường là cường giả Ngự Hồn cảnh, vậy mà khi nằm trong tay Mục Thanh Khung lại không thể làm được gì cả!

Đối với mọi người mà nói, cảnh tượng này giống như sấm sét giữa trời quang mây tạnh.

"Lẽ nào...”, khi nhìn thấy bóng dáng đó, bọn họ liền nghĩ đến một sự thật kinh khủng, hô hấp gần như đình trệ.

Khoảnh khắc tiếp theo, giọng nói của Mục Thanh Khung đã cho mọi người biết câu trả lời.

Ông túm Mục Cửu Giang trong tay, cười khẩy: "Chỉ với sức mạnh của Ngự Hồn cảnh cũng dám chủ động ra tay với bổn thiếu chủ Mục Thanh Khung ta, ngươi thật là can đảm!"

Ngay lập tức, cơ thể Mục Thanh Khung rung lên, khí thế trong cơ thể ông hoàn toàn bùng nổ.

"Bùm!"

Khí huyết của ông giống như vực thẳm không đáy, giống như đại dương bao la, tiếng gầm rú còn hơn tiếng sấm chín tầng mây!

Giữa tiếng ầm ầm của khí huyết, những đường nét huyền ảo trên cơ thể không ngừng nhấp nháy, sức mạnh dữ dội ẩn náu trong đó tạo ra những trận cuồng phong xung quanh ông.

Cơ thể tưởng chừng như gầy gò ốm yếu lúc này lại khiến cả Mục gia đột nhiên thay đổi.

Khí thế kinh hoàng lan ra xung quanh, nghiền nát tất cả, đúng lúc đó, sắc mặt của tất cả mọi người trong tộc đều tái nhợt.

Khí thế uy áp như trời sập này khiến bọn họ không dám ngẩng đầu lên, trong nháy mắt, như thể có một chiếc búa khổng lồ đang không ngừng nện vào tâm trí họ.

"Linh...Linh Văn!"

“Thiếu chủ, thiếu chủ, tha mạng!”, trong đám đông vang lên những tiếng run rẩy và sợ hãi.

Trong phút chốc, bọn họ đột nhiên phản ứng lại, nằm trên mặt đất, không dám thở mạnh.

Cảnh giới Linh Văn, thiếu chủ Mục Thanh Khung đã yên lặng bốn năm, vừa lộ diện đã là cảnh giới Linh Văn, đây là tin tức chấn động đến mức nào?

Cùng lúc đó, Mục gia, trong biệt uyển tinh xảo đẹp đẽ, thiếu nữ áo trắng phát giác được loại khí tức này, vẻ mặt đột nhiên thay đổi: "Lẽ nào...không xong rồi!"

Nàng ta sợ hãi nhìn về phía nội phủ của Mục gia, dường như nghĩ đến gì đó, vẻ mặt không cam, sau đó nghiến răng nghiến lợi, lấy ra một lá bùa màu xanh, trực tiếp bóp nát, cả người biến thành một làn gió mát, trốn khỏi Mục gia.

Nội phủ, phía trước đại điện.

"Không...chuyện này tuyệt đối không thể nào! Sao có thể?”, cổ của đại trưởng lão bị bóp chặt, sắc mặt đỏ bừng, kinh hãi rống lên.

Ngay lúc đó, cảm giác tuyệt vọng và bất lực dâng lên trong tâm trí ông ta, ông ta hoàn toàn không ngờ Mục Thanh Khung vậy mà lại là cường giả Linh Văn cảnh!

"Không gì là không thể. Người sa sút đến mức nào, cho dù là phế nhân nhưng chưa chết thì cuối cùng cũng sẽ vực dậy được! Đây là đạo lý ta học được trong suốt bốn năm qua. Nhưng không biết, Mục Cửu Giang ngươi cảm thấy bản thân còn có ngày vực dậy nổi không?"

Mục Thanh Khung vừa nói, ngón tay vừa di chuyển, sau đó một tiếng kêu thảm vang lên, Tử Phủ của Mục Cửu Giang bị xuyên thủng và vỡ tan, thần hồn khó mà tụ lại được!

Đại trưởng lão trước kia từng nắm giữ quy tắc thép của Mục gia, oai phong lẫm liệt, không ai bì nổi, nhưng hiện tại, ông ta hoàn toàn trở thành phế nhân.

Ông ta cất tiếng cười chói tai: "Mục Thanh Khung, không ngờ ta tính toán trăm phương ngàn kế, cuối cùng lại bại trong tay ngươi, có điều cho dù ngươi giết chết ta thì Mục Cửu Uyên và Mục Long cũng không thể trở lại, hahaha…"

Nghe được tiếng cười điên cuồng của đại trưởng lão, Mục Thanh Khung bình tĩnh nói: "Thực ra, người đánh bại ngươi, không phải là ta mà là con của ta, Mục Long. Ngươi tưởng bản thân đã tính toán kỹ càng nhưng ngươi không biết chính ngươi cũng nằm trong mưu tính của nó!"

"Sở dĩ ta không giết ngươi là vì ta muốn đợi cha ta trở về sẽ đích thân xử lý ngươi. Tốt nhất là ngươi nên cầu nguyện cho bọn họ có thể trở về an toàn, nếu không, ngươi chỉ có thể chết càng thảm hơn thôi!”, Mục Thanh Khung lạnh lùng nói.

Một lúc sau, một luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện trong Mục gia, giữa không trung lại vang lên một giọng nói vui mừng: "Chúc mừng phụ thân đã đột phá lên Linh Văn cảnh!"

Nghe thấy giọng nói này, một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt của Mục Thanh Khung, cả bầy hổ cũng bắt đầu gầm lên.

Khoảnh khắc tiếp theo, hai bóng người dần xuất hiện trong nội phủ của Mục gia, đó là hai ông cháu Mục Cửu Uyên và Mục Long.

Khoảnh khắc nhìn thấy hai bóng dáng này, cả người Mục Cửu Giang như bị ăn tươi nuốt sống, lập tức ói ra máu: "Sao có thể, sao các ngươi không chết dưới móng vuốt của Kim Tinh Quỷ Viên, hai vị chân nhân đâu?”

"Ngươi đang nói bổn đại nhân sao?"

Lời nói chưa dứt thì một thân ảnh to lớn khác đã đột nhiên đáp xuống nội phủ của Mục gia.

Với mái tóc trắng, đôi mắt vàng, thân hình như một ngọn núi nhỏ, dưới ánh mặt trời, trông vô cùng thần kỳ.

“Bổn đại nhân đồng ý lời mời của Mục huynh đệ, từ nay sẽ trấn thủ Mục gia!”, Viên Thiên Cương liếc nhìn Mục Cửu Giang rồi nói.

Giọng nói này dường như đầy sức mạnh hoang dã, khiến tất cả mọi người trong Mục gia kinh hoảng không thôi.

Có ba chữ, bọn họ nghe thấy rất rõ ràng, Mục huynh đệ, vương giả của Yêu tộc vậy mà lại xưng hô huynh đệ với Mục Long, hơn nữa sau này còn trấn thủ Mục gia!

Ngay sau đó, Mục Long vung tay một cái, trên mặt đất xuất hiện hai cục tròn tròn không ngừng lăn lông lốc đến chân Mục Cửu Giang.
Chương 52: Mục tiêu mới

Đây chính là thủ cấp của Thiên Âm và Thiên Nguyệt chân nhân, hiện tại bọn họ đều chết không nhắm mắt, giờ phút này đang nhìn chằm chằm vào Mục Cửu Giang.

Cảnh tượng này khiến Mục Cửu Giang sợ hết hồn, vốn ông ta còn hy vọng rằng nhị vị chân nhân này sẽ quay lại cứu ông ta, nhưng lúc này hy vọng cuối cùng của ông ta cũng đã mất nốt.

Đến hai vị chân nhân cũng đã bị giết chết, Mục Thanh Khung đột phá Linh Văn cảnh, Mục gia lại có đại yêu tọa trấn, sự quật khởi của Mục Long không thể ngăn cản, Mục Cửu Giang biết ông ta không còn cơ hội nữa.

"Ha ha ha..."

Lúc này, ánh mắt Mục Cửu Giang tràn ngập sự trào phúng, cười như điên dại, thần sắc bi thương nói: "Mục Cửu Uyên, đối đầu đã mấy chục năm cuối cùng vẫn là ta thua, nhưng ta không phục, bởi vì không phải ta thua ông..."

Mục Cửu Giang toàn thân run rẩy, giọng nói dừng lại im bặt, máu tươi điên cuồng chảy ra từ lỗ mũi, rồi ngã vật xuống đất, không còn hơi thở.

"Ông ta đã tự cắt đứt tim mạch rồi", Mục Cửu Uyên cảm thán một tiếng rồi quay mặt đi, trong lòng phức tạp.

Mục Long quay đầu lại nhìn đám người trong gia tộc đang run rẩy quỳ dưới đất đó, đột nhiên thay đổi ánh mắt, nói: "Tại sao không thấy Mục Thiên Dao đâu?"

Nghe vậy, ánh mắt Mục Cửu Uyên lạnh lại, định đích thân đi bắt Mục Thiên Dao. Hiện tại Mục Long đã giết sư tôn và sư thúc của nàng ta, ông nội của nàng ta dù tự sát nhưng cũng là chết ở Mục gia, với tính cách của Mục Thiên Dao, tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy.

Mục Cửu Uyên tính nhổ cỏ tận gốc để tránh hậu hoạn về sau.

Lúc này, Mục Thanh Khung thở dài nói: "Không cần nữa cha à, con bé đã bỏ đi rồi, lúc trước khi giải phóng khí tức đã mơ hồ cảm nhận được trong phủ xuất hiện khí tức Tốn Phong Thanh Quang phù, thiết nghĩ chính là Mục Thiên Dao".

"Tốn Phong Thanh Quang phù?", thần sắc Mục Long khẽ biến chuyển, sau đó mở nhẫn trữ vật của Thiên Âm chân nhân ra, bên trong quả nhiên còn có ba miếng Tốn Phong Thanh Quang phù.

Đây là một loại bùa chú bỏ trốn, thôi động vật này có thể khiến người hóa thành gió mát bỏ chạy, tốc độ cực kỳ nhanh.

"Bỏ đi, bất kể thế nào, Mục gia ta không thẹn với lòng, Mục Cửu Giang có kết cục ngày hôm nay hoàn toàn là tự mình chuốc lấy, nếu như Mục Thiên Dao đó tiếp tục chấp mê không tỉnh ngộ thì đừng trách Mục gia ta vô tình", Mục Cửu Uyên nói.

Sau đó ông nhìn về phía đám người trong tộc, hỏi: "Những trưởng lão và tộc nhân khác đâu rồi?"

"Bị... bị nghịch tặc Mục Cửa Giang giam cầm, gia chủ, xin hãy tha mạng, chúng ta đều bị Mục Cửu Giang lừa nên nhất thời hồ đồ...", có người khóc rống lên giàn dụa nước mắt, hối hận vì những việc đã làm.

"Hừ!"

"Kẻ đầu sỏ đã chết, đương nhiên ta sẽ không giết các ngươi, nhưng Mục gia ta cũng nên thay máu một lần thôi, các ngươi quỳ ở đây sám hối ba ngày đi!", Mục Cửu Uyên nghiêm khắc nói.

"Đa tạ gia chủ khoan hồng độ lượng".

"Đa tạ gia chủ pháp ngoại khai ân!"

Nhất thời các tộc nhân nước mắt nước mũi giàn dụa, quỳ dập đầu dưới đất, cảm ơn đại ơn đại đức.

Cứ như vậy, phong ba của Mục gia đã hoàn toàn bình ổn, hơn nữa thuận theo sự quật khởi của Mục Thanh Khung và Mục Long, còn có cả Kim Tinh Quỷ Viên, Viên Thiên Cương tọa trấn Mục gia.

Việc này khiến cả Mục gia vượt qua bờ vực suy sụp nhiều năm, bắt đầu dần dần hưng thịnh lại.

Mục Cửu Uyên đã làm gia chủ nhiều năm, vốn muốn truyền lại vị trí gia chủ này cho Mục Thanh Khung, kết quả Mục Thanh Khung sống chết không chịu, nói rằng ông ấy không phù hợp.

Vì vậy, Mục Cửu Uyên lại nghĩ tới Mục Long, Mục Long hiện tại không những độc bá một mặt mà thậm chí còn vượt xa tổ tông và các bậc tiền bối về vài mặt nào đó.

Nhưng Mục Long chỉ muốn một lòng tu hành, hoàn toàn không hề hứng thú với những sự vụ trong gia tộc, Mục Cửu Uyên cũng chỉ đành từ bỏ mà thôi.

Một ngày này, trong thành Hàn Giang xuất hiện tin tức cực kỳ bùng nổ, lan truyền chóng mặt trong thành, đương nhiên cũng truyền đến Mục gia.

"Sau một tháng nữa, cuộc thi đấu tuyển chọn lớn của thành Hàn Giang lần này sẽ có sứ giả của Tứ đại tông môn tới để tìm kiếm đệ tử cho tông môn, dưới 17 tuổi đều có thể tham dự, những người đứng đầu cuộc thi sẽ có cơ hội trở thành đệ tử đại tông".

Tứ đại tông môn bao gồm Tiêu Dao Thần Tông, Tuyết Nguyệt Thần Cung, Đấu Chiến Thần Tông và Lăng Thiên Kiếm Tông.

Đây là bốn tông môn vô cùng bá đạo của vương triều Đại Ly, đệ tử tông môn cho dù là đệ tử bình thường cũng đủ để gánh vác một gia tộc trăm năm.

Nếu như có thể trở thành đệ tử tông môn thì không chỉ có bản thân mà ngay đến địa vị của cả gia tộc cũng sẽ không ngừng được tăng cao.

Tin tức này khiến cả thành Hàn Giang dậy sóng, đây là cơ hội cá chép hóa rồng, đối với đại tông môn cỡ đó mà nói thì thành Hàn Giang chẳng qua chỉ là một nơi chật hẹp nhỏ bé.

"Tới thành Hàn Giang lựa chọn sao?", Mục Long thầm nói, trước đây khi hắn đánh bại Mục Thiên Dao, đối phương ẩn giấu thực lực chính là vì cuộc tuyển chọn ở thành Hàn Giang này.

Cùng với lúc đó, trong lòng Mục Long không khỏi lóe lên một đạo thân ảnh thướt tha lúc ẩn lúc hiện, hắn âm thầm hạ quyết tâm: "Vân tiên tử, cô yên tâm, ta nhất định sẽ tìm thấy cô!"

"Ừ, Hoan Nhi cũng cảm thấy Long ca ca nên tham gia cuộc tuyển chọn, những tông môn đó ít nhất đều có lịch sử hàng ngàn năm, nội tình thâm sâu, tài nguyên phong phú, gia nhập tông môn Long ca ca mới có thể nhanh chóng quật khởi, trở thành cường giả!", Hoan Nhi tán thành nói.

"Không sai, trời đất rộng lớn như vậy! Ta là thể Thiên Yêu, chỉ có trở nên mạnh hơn mới có thể dung hợp được nhiều chân huyết yêu thần hơn, khiến thể Thiên Yêu đại thành, cũng chỉ có vậy ta mới có thể đánh bại Ngạo Tuyệt Thần, cứu mẹ ta về!"

Mục Long hạ quyết tâm phải trở thành đệ tử tông môn, nhưng cảnh giới hiện tại của hắn dù sao cũng chỉ là Thoái Phàm cảnh tầng bốn.

Thành Hàn Giang này tuy nhỏ nhưng ngọa hổ tàng long, Mục Long không dám lơ là.

"Trong vòng một tháng không biết tu vi của ta có thể tiến đến mức độ nào!"

Mục gia hiện tại đang dần dần giàu mạnh, có thể cung cấp các loại tài nguyên cho Mục Long, hơn nữa Mục Long trước đó đã lấy được hai chiếc nhẫn trữ vật, trong đó là toàn bộ gia sản của Thiên Âm và Thiên Nguyệt chân nhân, về mặt tài nguyên đương nhiên cũng không ít.

Hắn bắt đầu đắm chìm vào trạng thái điên cuồng tu luyện.
Chương 53: Nộ Đào Cửu Trọng Phá

Mục Long trong lúc tu hành cũng không quên chiến đấu.

Cả ngày luận bàn với Hắc Hoàng, mặc dù nói là luận bàn nhưng lần nào cũng đánh cho Hắc Hoàng mặt mày bầm dập, sợ tới mức cả đàn hổ đến ngủ nướng cũng không dám, trời còn chưa sáng đã cùng luyện công với đệ tử Mục gia.

Có điều, Mục Long chỉ dồn hết tâm trí vào Hắc Hoàng mà thôi.

Cái ngữ này từ ngày đến Mục gia, cả ngày chỉ biết ăn, hơn nữa còn ăn thùng uống vại, ăn mãi không no, mập thù lù lên một đống, khiến Mục Long nghi ngờ liệu có phải hắn đã nuôi phải một con lợn hay không.

Nhưng nó dù sao cũng là dị chủng, trong cơ thể có một sợi huyết mạch Thao Thiết, ngày ngày chỉ biết ăn nhưng thực lực vẫn gia tăng, sau khi bị Mục Long tẩn cho một trận thì đã thuận lợi đột phá Bích Cung cảnh.

Việc này khiến Mục Long rất ngưỡng mộ, nên đã lựa chọn bế quan.

Năm ngày sau, Mục Long mặt mày đau khổ đi ra khỏi mật thất Mục gia, khí tức trên người hắn quả thực đã mạnh hơn trước đây, nhưng vỏn vẻ chỉ là Thoái Phàm cảnh tầng năm, còn ngốn hết một đống đan dược.

"Lẽ nào ta vẫn không bằng cái thứ chỉ biết ăn kia?", Mục Long liếc mắt nhìn sang một bên.

Hắc Hoàng đang nằm bò giữa sân, híp mắt lại tắm nắng, nước miếng chảy cả ra ngoài, đoán chừng lại nhớ tới thứ gì trong bếp rồi.

"Hừ, quả nhiên tích lũy càng nồng hậu thì càng khó đột phá", Mục Long cảm thán.

Hắn hiện tại mặc dù là Thoái Phàm cảnh nhưng một thân khí huyết và chân khí vô cùng nồng hậu, nếu như đối mặt với cường giả Bích Cung cảnh thì vẫn có thể đánh một trận.

Chính vì thế mà hắn đã nuốt một trăm miếng Hổ Cốt Tráng Huyết đan của Thiên Âm chân nhân mà cũng chỉ đột phá được một cảnh giới.

Nếu như đổi lại là cường giả Thoái Phàm cảnh khác thì một miếng Hổ Cốt Tráng Huyết đan là đủ qua ải, nếu dùng một trăm miếng thì chắc đã nổ tung xác rồi.

"Có điều khí huyết này lại lớn mạnh hơn không ít", Mục Long không hề thôi động chân huyết mà đánh ra một quyền khiến không khí nổ vang không ngừng, khổ luyện mười mấy ngày cũng coi như có chút thu hoạch.

"Thể lực tinh thuần của Long Nhi hiện nay e là gần đạt đến 10 vạn cân rồi", Mục Thanh Khung đi tới, nhìn thấy cảnh này mà trong lòng khẽ chấn động.

Thoái Phàm cảnh tầng mười đỉnh phong thông thường khi sử dụng chân khí cũng chỉ có lực lượng từ ba vạn đến năm vạn cân mà thôi.

Việc này cho thấy Mục Long hiện tại dù không sử dụng chân khí mà chỉ dựa vào thể lực bình thường cũng có thể nghiền áp Thoái Phàm cảnh.

"Hắc Hoàng, mấy ngày không gặp ngươi lại béo lên rồi, hay là rèn luyện chút đi, ngươi yên tâm ta sẽ nhẹ nhàng chút với ngươi", Mục Long vẫy vẫy tay.

Nhưng nhìn thấy nụ cười ngây thơ vô số tội đó của Mục Long, Hắc Hoàng lập tức run lên, sau đó ba chân bốn cẳng bỏ chạy, nhẹ nhàng ư? Không đời nào!

Nó nhớ rõ trước đó vài ngày Mục Long cũng nói như vậy, cũng là nụ cười này, nó đã tin nhưng kết quả là nó bị đánh sưng u cả đầu, uy tín bị giảm nghiêm trọng trong bầy hổ, mấy con hổ cái đó không còn yêu thích nó nữa rồi.

Thà rằng để tất cả đệ tử thanh niên của Mục gia cùng lên còn hơn là đối mặt với Mục Long, đó chính là một con yêu thú đội lốt người! Hắc Hoàng âm thầm tự nói với bản thân.

Mục Thanh Khung ở bên cạnh cũng nổi hứng chứng kiến cảnh này, mỉm cười rồi lắc đầu, sau đó hỏi: "Long Nhi, tiếp theo con định tu luyện thế nào?"

Nghe vậy, Mục Long cười khổ trả lời: "Trong thời gian ngắn tu vi của con e rằng không thể đột phá, vậy tiếp tục rèn luyện thân thể đi?"

"Vẫn còn muốn rèn luyện thân thể sao?", Mục Thanh Khung nghe xong, cơ mặt khẽ run run.

"Vâng, con muốn thể lực mạnh hơn chút nữa, đại khái khoảng mấy chục vạn cân là được", Mục Long nói, hắn nhớ đến Hoan Nhi đã từng nói, Hỗn Thế Ma Viên vừa ra đời đã có lực lượng mấy chục vạn cân.

"Cái gì? Mấy chục vạn cân... là được ư?", Mục Thanh Khung nghe xong liền nhìn chằm chằm Mục Long như nhìn một con quái vật, đây có còn là con trai của ông nữa không?

Nếu như người khác nói câu này thì Mục Thanh Khung đánh chết cũng không tin, nhưng vừa nghĩ tới lực huyết mạch cường hãn đó trong người Mục Long thì Mục Thanh Khung liền bình tĩnh lại.

"Nếu đã như vậy thì cũng được, vi phụ hôm nay tới là muốn truyền cho con một tuyệt học", thần sắc Mục Thanh Khung chấn động, nói.

"Ồ? Tuyệt học gì ạ?", Mục Long vừa nghe lập tức nổi hứng, mặc dù là đệ tử Mục gia nhưng vẫn chưa được tu luyện bao nhiêu tuyệt học của Mục gia.

Từ khi tu vi hồi phục tới giờ, lúc đối đầu với kẻ địch hắn vẫn luôn dựa vào chiêu thức trong Chiến Thiên Đồ Lục, mặc dù uy lực cực lớn nhưng tiêu hao quá nhiều, hơn nữa phong cách tấn công lại quá đơn giản, không đủ linh hoạt.

"Tuyệt học mà cha muốn dạy con tên là 'Nộ Đào Cửu Trọng Phá'. Đây là một loại môn pháp khống chế lực đạo cao thâm, có thể khiến lực lượng tự thận như chồng lên nhau như sóng biển, nếu như tu luyện đến đại thành thậm chí có thể đánh ra lực lượng gấp chín lần trong nháy mắt!", Mục Thanh Khung giải thích.

Mục Long nghe vậy, không khỏi nuốt nước miếng: "Cái gì, chín lần lực lượng, Mục gia ta có môn pháp cao siêu cỡ này tại sao con chưa từng nghe nói tới?"

Chín lần lực lượng, việc này đáng sợ thế nào chứ?

Giả sử lực thân thể của Mục Long hiện tại là 20 vạn cân, sau khi gia trì thêm chân khí thì có thể bạo phát ra cự lực trên 20 vạn cân, gấp chín lần chiến lực vậy thì là lực lượng gần 200 vạn cân, đây là khái niệm gì chứ?"

Một kích đánh chết cường giả Bích Cung cảnh đỉnh phong cũng không phải là chuyện khó!

Nhưng đây cũng chỉ là giả thiết, Mục Long biết công pháp càng cao thâm muốn tu luyện thì càng khó khăn.

Quả nhiên, sau đó liền nghe thấy Mục Thanh Khung nói: "Nộ Đào Cửu Trọng Phá này con chưa từng nghe tới cũng bình thường, bởi vì đây không phải là vật của Mục gia ta mà là pháp môn năm đó mẹ con có được trong ghi chép trên một cuốn sách da thú".

"Chỉ là, tu luyện công pháp này không những yêu cầu ngộ tính cực cao mà còn phải có khí huyết và thân thể cường đại, bằng không sẽ không thể chống đỡ được lực đạo trong đó, có thể nháy mắt khiến thân thể tan vỡ. Cả Mục gia e là cũng chỉ có mình con mới có thể tu luyện công pháp này".

Mục Thanh Khung nhắc đến công pháp này, ánh mắt toát lên sự kiêng dè.

Năm đó ông cũng đã từng thử qua, nhưng vì thân thể không đủ mạnh mẽ mà suýt chút nữa là bị lực lượng bạo phát ra xé rách, đến giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
Chương 54: Ngự không mà đi

"Ý con là tuyệt học khủng bố thế này nếu như có người có thể tu luyện thì thật sự là trời đất bất dung", Mục Long mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng lại đã vô cùng mong muốn công pháp Nộ Đào Cửu Trọng Phá này.

Thấy vẻ lấp lánh đó trong mắt Mục Long, Mục Thanh Khung khẽ cười nói: "Cha năm đó cũng như vậy, nhoáng một cái đã 20 năm trôi qua rồi..."

"Được, nếu Long Nhi muốn học, cha sẽ dạy con, có điều chúng ta phải nói rõ trước, công pháp này cực kỳ hung hiểm, thử thì được, tuyệt đối không được phô trương, hơn nữa không được nói cho ông nội con bằng không nếu xảy ra chuyện gì ông nội con sẽ đánh chết cha mất".

"Tiểu tử, con lại đang bí mật âm mưu chuyện gì với Mục Long vậy?", đúng lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng cười nói sang sảng, sau đó Mục Cửu Uyên vuốt râu đi vào, tinh thần của ông ấy hiện tại cực kỳ khỏe mạnh.

Đại khái là con trai và cháu trai đều quật khởi lần nữa, gánh nặng trong lòng ông cũng được xóa bỏ, suy nghĩ được thông suốt, tu vi đình trệ suốt nhiều năm lại lần nữa đột phá, đạt đến Vân Ngự Hồn cảnh tầng chín.

"Khụ, cha... cha đến rồi ạ, con đang nhắc đến cha với Long Nhi đó, vậy... con đi luyện công đây", Mục Thanh Khung chột dạ chuẩn bị đánh bài chuồn.

"Cha, không phải cha muốn dạy con Nộ Đào Cửu Trọng Phá sao, sao ông nội tới cha lại...", Mục Long có chút nghi ngờ.

Nghe vậy Mục Thanh Khung vừa xoay người định chuồn đi thì mặt lập tức đen xì lại, trong lòng vô cùng khổ sở: "Thằng nhóc này, bẫy cha rồi!"

"A? Chuyện gì vậy? Nộ Đào Cửu Trọng Phá? Chính là tà công pháp khiến con năm đó luyện đến mức nằm liệt giường gần nửa năm trời ư?", Mục Cửu Uyên vừa nghe xong lập tức nhíu mày, thần sắc nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Mục Thanh Khung.

"Cha, cha đừng nghe Long Nhi nói, tên tiểu tử này nói linh tinh đó!", Mục Thanh Khung từ từ quay người lại, nhìn Mục Cửu Uyên rồi gãi đầu gãi tai. Mặc dù hiện tại là cường giả Linh Văn cảnh nhưng con trai sợ cha có liên quan gì đến tu vi.

Đồng thời ông lại quát Mục Long: "Đứa trẻ này lại nói lung tung rồi, cái gì mà Nộ Đào Cửu Trọng Phá chứ? Đòi tuyệt học gì?", Mục Thanh Khung nói, còn nháy mắt ra hiệu với Mục Long.

Vì vậy, Mục Long giả vờ như không hiểu ra hiệu của phụ thân, mà còn tỏ ra ngay thẳng nói: "A, cha, cha làm sao vậy, sao cứ nháy mắt mãi thế?"

Nghe vậy, Mục Cửu Uyên lập tức quát lớn một tiếng: "Mục Thanh Khung!"

"Haiz, con đây, cha, mắt con có bụi bay vào, con đi rửa cái đã...", Mục Thanh Khung thấy tình hình không đúng lắm, Mục Long kiên quyết muốn bẫy cha hắn, phải chuồn trước đã rồi tính.

Có điều, Mục Thanh Khung vừa xoay người, Mục Cửu Uyên đã đá ngay vào mông ông ấy: "Con là con trai ta, ta còn không hiểu con sao? Tên tiểu tử nhà con từ nhỏ đã không biết nói dối, một khi nói dối là sẽ dụi mắt".

"Mục Cửu Uyên ta sống cả đời rồi, lần đầu tiên nghe thấy cường giả Linh Văn Cảnh còn có thể bị bụi bay vào mắt đó, con định giở trò quỷ gì đây?"

"Việc này... con...", Mục Thanh Khung á khẩu không nói được gì, đúng là con cái không thể qua mắt cha mẹ.

"Vậy con nói thẳng, Nộ Đào Cửu Trọng Phá này dù sao cũng là thứ do năm đó Thanh Nhi lấy được, uy lực cực lớn, chúng ta đều không thể khống chế, nhưng Long Nhi thì khác, thân thể nó cường đại, thiên chất phi phàm, vì thế con muốn để nó thử...", Mục Thanh Khung thành khẩn nói.

Nghe vậy, Mục Cửu Uyên lập tức khí khái nói: "Việc đó con cũng không xem xem Long Nhi là cháu của ai à".

"Đúng đúng, cha nói đúng", sắc mặt Mục Thanh Khung kỳ quái, trong lòng nói là cháu của người, nhưng là con trai của con mà.

"Ừ, thử cũng được, có điều nếu như công pháp này cực kỳ hung hiểm, hiện tại cuộc tuyển chọn thành Hàn Giang cũng sắp diễn ra, nhất thiết phải cẩn thận, nếu như cháu trai ta xảy ra sự cố gì thì ta sẽ nướng chín con đấy. Dù con giờ đã là cường giả Linh Văn cảnh rồi thì vẫn phải chịu đòn!", Mục Cửu Uyên cười nói.

Mục Long nghe vậy lén cười bên cạnh, hắn vô cùng vui mừng nói: "Nói như vậy thì cha đồng ý rồi ư?"

"Đồng ý, còn không đồng ý được à? Tiểu tử con lúc mười mấy tuổi mặc dù cũng là thiên tài nhưng so với Long Nhi thì vẫn còn kém đấy".

"Hiện tại Long Nhi bất kể trên người xảy ra cái gì ta đều không hề bất ngờ", Mục Cửu Uyên khí định thần nhàn nói.

"Đúng vậy, hậu sinh khả úy, đời sau giỏi hơn đời trước mà", Mục Thanh Khung cười nói.

Sau đó, ông truyền thụ lại tâm pháp của Nộ Đào Cửu Trọng Phá cho Mục Long, Mục Cửu Uyên cũng ở bên cạnh lắng nghe, mặc dù biết cháu mình thiên tư yêu nghiệt, bên ngoài tỏ ra rất bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn cực kỳ lo lắng.

Nộ Đào Cửu Trọng Phá, nghe tâm pháp không thôi đã đủ khiến lòng người tâm thần hỗn loạn rồi.

Mục Long xếp bằng ngồi bên cạnh, nghe đến xuất thần, sau khi nghe xong liền nhắm mắt lại, một canh giờ tiếp theo, Mục Long từ đầu đến cuối cứ như vậy. Mặc dù là thân thể thiếu niên nhưng như mặt giếng tĩnh lặng, như cổ thụ không hề nhúc nhích.

Mục Cửu Uyên và Mục Thanh Khung thấy vậy cũng không dám rời đi, chỉ sợ xảy ra sự cố gì.

Gió nổi lên rồi, phía chân trời bất ngờ thay đổi, mây đen như thủy triều, trong chốc lát tiếng sấm vang lên, tia chớp xé rách bầu trời, thanh thế khiến người ta khiếp sợ.

Vào đúng khoảnh khắc sấm chớp lóe lên, Mục Long mở trừng hai mắt, chỉ thấy lúc này trong ánh mắt hắn mang theo thần quang khác lạ, thân hình lập tức múa võ trong sân.

Cùng lúc đó, linh khí thiên địa bốn phía nhanh chóng ngưng tụ về phía này.

Hai cha con Mục Cửu Uyên cho rằng đây là dấu hiệu cho thấy tu vi của Mục Long sắp đột phá, thế nhưng ngay sau đó cảnh tượng xuất hiện trước mắt khiến họ phải sững sờ.

Chỉ thấy Mục Long trong lúc chạy qua chạy lại lại nhảy lên từ mặt đất, từng bước từng bước giẵm lên hư không, đi bộ trên không.

Bình thường chỉ có Ngự Hồn cảnh mới có thể ngự không mà đi, bước bộ trong hư không, nhưng tất cả chuyện này hiện tại đang xảy ra trên người Mục Long, hắn chẳng qua mới chỉ là Thoái Phàm cảnh!

Nhưng, cảnh tượng tiếp theo lại càng khiến người ta kinh hoảng hơn!
Chương 55: Vận may

Mỗi khi hắn cất bước, dưới chân sẽ mọc lên một bông sen, bông sen có màu xanh thuần khiết, khi nở ra trong hư không, vậy mà lại xuất hiện những chùm linh quang màu tím.

"Hư không sinh liên...”

Mục Thanh Khung nhớ đến một truyền thuyết xa xưa, ông nhìn chằm chằm vào bóng người trong khoảng không, vẻ mặt không thể tin được.

"Tương truyền khi thánh nhân giảng đạo, thiên địa đạo pháp sẽ hiển lộ, trên trời đầy hoa, dưới đất nở hoa sen vàng. Long Nhi, đây là...”

"Đây là dị tượng ‘thiên nhân hợp nhất’, là cảnh giới cao nhất của sự giác ngộ. Từ thời cổ đại, chỉ những người có thiên tư quái dị mới có thể bước vào trạng thái này. Cả triệu người mới có một người như thế này, hơn nữa đều là những bậc có tu vi cao thâm".

"Không ngờ, năng lực của Mục huynh đệ lại đáng sợ như vậy, chỉ ở Thoái Phàm cảnh lại có thể làm được thiên nhân hợp nhất”.

Ngay cả Viên Thiên Cương, người đã thấy qua cảnh đời, cũng phải giật mình trước dị tượng này, đôi mắt vàng của gã tràn đầy kinh ngạc, không thể tin được, sau đó sắc mặt gã cực kỳ vui mừng.

"Vận may lớn!"

"Nhìn thấy linh quang màu tím dưới chân đệ ấy chưa? Đây là thiên địa pháp quang. Một khắc tu luyện dưới ánh sáng này có thể đáng giá trăm năm!”, Viên Thiên Cương vô cùng kích động, lập tức ngồi bán già, ánh sáng Linh Văn trên cơ thể gã không ngừng nhấp nháy và trở nên sáng chói.

Mục Thanh Khung và Mục Cửu Uyên nghe vậy, trái tim bọn họ khẽ run lên, không dám nhiều lời nữa, lập tức ngồi bán già để tu hành.

Như Viên Thiên Cương đã nói, vận may này có thể gặp mà không thể cầu, không biết nó có thể tồn tại được bao lâu.

Mục Thanh Khung hoàn toàn không ngờ, để Mục Long lĩnh hội tuyệt học lại dẫn đến dị tượng này, có điều lúc này ông không có thời gian để nghĩ về chuyện đó.

Bên ngoài đình viện, một đám ma hổ Phệ Linh U đang nằm yên lặng, dưới sự chiếu rọi của thiên địa pháp quang màu tím, khí tức trên người chúng không ngừng bốc lên.

Giờ phút này, dưới chân Mục Long, thiên địa pháp quang giống như một cái ao hình bán nguyệt, một cái ao linh màu tím, trong ao linh lại nở ra những bông hoa sen xanh thuần khiết, vô cùng thần kỳ.

Nhưng trong khóm sen, chính Mục Long cũng không ý thức được tất cả những thứ này, hắn gần như rơi vào một loại trạng thái kỳ diệu, vô ngã vô tha, lúc động lúc tĩnh, lúc cười ha hả lúc trầm tư, trở lại nguyên trạng, làm theo ý muốn.

Hắn vừa bước chân vào trong ao sen, lập tức phát ra những gợn sóng, ánh sáng màu tím phát ra, giữa hai bàn tay và chân vang lên tiếng ầm ầm của khí huyết giống như tiếng chuông lớn.

"Ầm ầm ầm!"

Một quyền đấm ra, giống như sóng to gió lớn, cuồn cuộn dâng trào, trên không trung phát ra ba tiếng vang dội, tiếng sau mạnh hơn tiếng trước, chấn động kinh người.

Đây là Nộ Đào Cửu Trọng Phá, vô cùng nguy hiểm và khó tu luyện.

Nhưng Mục Long đắm chìm trong trạng thái huyền diệu này, thân thể không hề có ý thức, vậy mà lại có thể trực tiếp đánh ra sức mạnh mạnh gấp ba lần, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Hơn nữa, sự huyền diệu của “thiên nhân hợp nhất” còn hơn thế rất rất nhiều.

Một khắc sau, bóng dáng Mục Long chậm rãi hạ xuống đất, hoa sen xanh trong hư không bắt đầu khô héo, thiên địa pháp quang cũng bắt đầu tiêu tan, bay lên, tựa như bị trời cao thu lại.

Tuy nhiên, một vài tia ánh sáng tím vẫn chiếu xuống, không tiến vào cơ thể của Mục Long.

Cùng lúc đó, khí tức trên người Mục Long bắt đầu nhanh chóng tăng mạnh!

Thoái Phàm cảnh tầng sáu, tầng bảy, tầng tám, tầng chín...

Tầng mười!

Khí tức trên cơ thể Mục Long tăng vọt lên đến tầng mười Thoái Phàm cảnh đỉnh phong mới dừng lại hoàn toàn.

Nếu tiếp tục đột phá lên nữa, thì chính là Bích Cung cảnh, khai mở huyền cung, ngưng tụ chân nguyên.

Hơn nữa, không chỉ tu vi mà khí huyết của Mục Long cũng mạnh hơn trước, ước chừng sức mạnh của nhục thể không dưới bảy mươi ngàn cân.

“Vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”, sau khi Mục Long kết thúc trạng thái thiên nhân hợp nhất, những ký ức vừa rồi bắt đầu dần dung hợp.

Hắn nhìn vào tay mình, cảm nhận sức mạnh đột ngột dâng trào trong cơ thể, nhất thời cảm thấy hơi bối rối.

Hắn lại nhìn sang bên cạnh, Viên Thiên Cương, Mục Cửu Uyên và Mục Thanh Khung đang ngồi bán già tu hành, khí tức của họ mạnh hơn trước.

Xung quanh nội viện, một đám hổ đang nằm yên lặng trên mặt đất, từ trong miệng lóe lên vô số yêu vật chưa từng biến hóa, dựa vào phương pháp nhả khí để tiến vào tu luyện.

“Long ca ca là thể Thiên Yêu, vốn có năng lực rất cao, sau đó lại đạt được sức mạnh nguyên âm của thể Băng Tâm Linh Lung. Bây giờ nhận thức của huynh đã đạt đến mức đáng sợ, cho nên mới có thể tiến vào trạng thái huyền diệu thiên nhân hợp nhất”, trong Yêu Thần tháp vang lên giọng nói vui mừng của Hoan Nhi.

“Ý cô là, trạng thái huyền diệu vừa rồi được gọi là thiên nhân hợp nhất?”, Mục Long bối rối hỏi.

"Đúng vậy, thiên nhân hợp nhất có thể được xem là cảnh giới giác ngộ cao nhất. Long ca ca, chờ một chút, Hoan Nhi sẽ giải thích cho huynh”, giây tiếp theo, Hoan Nhi trực tiếp nói một loạt tin tức của thiên nhân hợp nhất cho Mục Long nghe.

“Hóa ra là vậy, quả thực là huyền diệu trên cả huyền diệu”, sau khi biết rõ về thiên nhân hợp nhất, Mục Long không kìm được cảm khái.

Ngay lập tức, trái tim hắn rung động, khí huyết trong cơ thể bắt đầu sôi trào với một tần số kỳ lạ.

Khoảnh khắc tiếp theo, chân khí và sức mạnh của xác thịt bùng nổ, không có bất kỳ sự giữ lại nào!

Ầm ầm!

Chân khí màu vàng, huyết khí màu đỏ, như sóng to gió lớn, mênh mông cuồn cuộn, giống như sóng thần phun trào, thanh thế to lớn, ùn ùn kéo đến.

"Nổ Đào Tam Trọng Phá!"

Đây là kết quả của việc Mộ Long lĩnh ngộ dưới trạng thái "thiên nhân hợp nhất", với sức mạnh hiện tại chỉ có thể thi triển đến tầng ba, nếu không thân thể sẽ không chịu nổi.

Nhưng loại tuyệt học độc nhất vô nhị này, dù sao cũng là do Ngạo Diệu Thanh lấy được từ Thú Bì Cổ Quyển, có lai lịch bí ẩn và sức mạnh to lớn.

Nổ Đào Tam Trọng tức là sức mạnh gấp ba lần, Mục Long bây giờ, dưới sự bộc phát của toàn bộ chân khí và nhục thể, sức mạnh là khoảng một trăm năm mươi ngàn cân, gấp ba lần sức chiến đấu, tiếp đó là gần năm trăm ngàn cân, chính là sức mạnh có thể rung chuyển một ngọn núi nhỏ.

"Không xong rồi!"

Khi Mục Long tung ra một quyền này, chợt phát giác được sự bất thường.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom