Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 366: Không thể kiểm soát được miệng của phụ nữ
“Nếu anh bị sét đánh chết, tôi sẽ vì anh mà ở góa, không lấy chồng nữa!” Tô Lam vươn tay sờ má anh, yêu thương nói.
Cô không giỏi nói mấy lời ngọt ngào, lời vừa thốt ra đều là cảm xúc chân thực từ tận đáy lòng cô. Cả đời này, cô sẽ không yêu thêm một ai khác ngoại trừ anh cả.
Nghe vậy, Quan Triều Viễn bèn nhíu mày nói: “Em không bao giờ có cơ hội đó đâu, tôi chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi.”
“Tôi…tôi nói sai rồi, nhưng mà tôi không nghĩ ra được lời nào để diễn tả tâm tình của mình lúc này cả.” Tô Lam tỏ vẻ đáng thương như đứa trẻ làm sai điều gì.
Trời ơi, bình thường miệng mồm cô lanh lẹ như vậy, sao bây giờ lại không thốt ra được lời nào hết?
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, bụng dưới của Quan Triều Viễn căng chặt, không nhịn được mà bước tới cúi đầu hôn cô.
Lúc này, trong đầu Tô Lam chợt tuôn ra rất nhiều lời muốn nói.
Em yêu anh!
Em yêu anh muốn chết!
Cả đời này em sẽ không yêu một ai khác ngoài anh cả!
Triều Viễn, bọn mình mãi mãi ở bên nhau có được không?
Nếu anh bị sét đánh chết rồi, vậy thì em cũng không cần phải sống một mình trên cõi đời này nữa…
Thật nhiều, thật nhiều lời trong lòng muốn thốt ra. Tô Lam hận bản thân mình muốn chết, tại sao lớn như vậy rồi, lời nên nói thì không nói, vừa mở miệng ra nói được một câu thì lại nói muốn vì anh mà ở góa.
Tô Lam thật muốn tìm một cái hố để chui vào.
Đêm nay, nụ hôn của anh vừa dịu dàng lại vừa nhiệt tình, hôn được một lúc đã khiến cho Tô Lam hồn siêu phách lạc.
Tô Lam muốn đẩy anh ra, tỏ tình với anh một phen để bù đắp những lời nói không hay vừa nãy của cô.
Nhưng anh giống như muốn quấn lấy cô không rời, thực lòng không muốn tách rời khỏi cô một giây phút nào cả.
Vả lại, cô cũng không muốn anh rời khỏi cô một chút nào.
Thế nên, Tô Lam liền từ bỏ suy nghĩ muốn bày tỏ với anh, hai tay ôm lấy cổ anh, hành động so với lời nói không phải là thẳng thắn hơn hay sao? Nói không chừng anh còn thích cô nói ít làm nhiều hơn.
Mọi người thường hay nói “Một mồi lửa nhỏ, thiêu cả cánh đồng”, đối với bọn họ, chỉ cần một mồi lửa nhỏ đã có thể thiêu cháy cả hai thành tro bụi.
Đêm nay, Tô Lam dường như vừa được sống lại, bắt đầu một hành trình mới.
Cô cũng từ một cô gái ngây thơ trở thành một người phụ nữ hai con, mà người đã gây nên những điều này lại chính là người đàn ông trước mặt.
Nếu như ban đầu chỉ có con tim cô say đắm người đàn ông này, thì bây giờ ngay cả thân thể của cô cũng không cưỡng lại được những cám dỗ mà anh mang lại, dù cho ở bên ngoài hay là trên giường đều khiến cho cô không có cách nào từ chối được.
Một đêm này, cả linh hồn lẫn thể xác của cả hai đều được kết hợp đến mức hoàn mỹ.
Tô Lam chỉ nhớ được sau khi cô mệt mỏi rã rời gần như kiệt sức thì cả hai ôm nhau mà tiến vào mộng đẹp…
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Lam lại đến trễ.
Đây đã lần thứ hai trong tuần rồi, Tô Lam không khỏi chán nản.
Tất nhiên, hôm nay cô vẫn quàng chiếc khăn lụa mà Quan Triều Viễn chê ỏng chê eo vì trên cổ cô lại có nhiều dấu hôn hơn nữa rồi.
Khi Tô Lam mặc một chiếc váy dài màu xanh lam bước vào văn phòng, các nhân viên nữ trong sáu nhóm đều ngẩng đầu nhìn cô vài giây.
Tô Lam bắt gặp ánh mắt các cô sai sai, trong lòng hơi hoảng hốt, rồi nhanh chân chạy về bàn làm việc của mình.
Tô Lam cúi đầu kiểm tra toàn thân cả buổi, quần áo không có vấn đề gì, mặt mũi cũng sạch sẽ, khăn quàng trên cổ cũng che hết được mấy dấu hôn, dáng vẻ của cô đúng là không có việc gì cả.
Lúc này Tô Lam mới hoàn toàn yên tâm, ngồi trên ghế da thở dài nhẹ nhõm.
Sáng sớm hôm nay lúc cô tỉnh dậy thì người bên gối đã đi từ lúc nào rồi.
Anh biết chắc rằng sớm muộn gì cũng phải đi làm, mặc dù ở công ty chín giờ mới bắt đầu làm việc nhưng tám giờ hơn đã phải ngồi trong phòng làm việc giải quyết công việc.
Vệ sinh cá nhân xong, sau khi mở tủ quần áo, Tô Lam chấn động bởi hình ảnh trước mắt.
Trong tủ đều là quần áo, nội y, giày dép vả cả túi xách của cô, so với lúc anh gọi công ty bách hóa chuyển tới vào mấy ngày trước còn nhiều hơn, dường như nhét chật ních tủ quần áo ở phía bên này của bức tường.
Hai mắt Tô Lam mở to vì kinh ngạc khi nhìn thấy toàn bộ những thứ này, nhưng trong lòng cũng có chút vui vẻ.
Chắc là anh đã tốn hết một ngày để nhờ người mua hết đống quần áo và giày dép phù hợp với số đo của cô, vả lại còn phải xếp vào tủ nữa, thì ra anh đã có ý định này từ lâu rồi.
Tô Lam chọn một chiếc váy màu xanh và đôi giày màu trắng sữa từ trong tủ mặc vào, đến giờ đi làm rồi, cả đoạn đường đi đến công ty đều như muốn bay lên.
Cốc cốc…Cốc cốc…
Cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị gõ.
Tô Lam nhanh chóng sửa sang lại chiếc khăn quấn trên cổ rồi mới cất tiếng: “Mời vào!”
Cửa phòng bị đẩy ra ngay lập tức, chị Tiểu Lệ bước vào.
Chị Tiểu Lệ đi đến trước bàn làm việc của Tô Lam, đặt một xấp văn bản trước mặt Tô Lam cười nói: “Giám đốc Tô, vụ án này đã được bàn giao với khách hàng, cần chữ ký của cô để xác nhận.”
“Được rồi.” Tô Lam lật xem xấp văn bản, sau đó cầm bút ký tên.
Ký tên xong, Tô Lam mỉm cười cầm văn bản trả lại chị Tiểu Lệ.
Chị Tiểu Lệ nhận lại văn bản, dợm bước muốn đi chợt nhớ ra gì đó bèn quay người lại cười hỏi Tô Lam: “Giám đốc Tô, quần áo của cô hai ngày nay đẹp thật đấy, nhìn phát liền biết là của hãng hàng lớn, giá cả chắc là đắt lắm nhỉ? Mấy người phụ nữ bên ngoài ngưỡng mộ muốn chết luôn ấy!”
Nghe vậy, Tô Lam cúi đầu nhìn quần áo của mình, vươn tay sờ mặt một lát, nhanh chóng phủ nhận: “Chỉ là giá hơi đắt chút thôi chứ không quý giá gì đâu.”
Hai ngày nay cô đâu có nghĩ nhiều tới vậy, mặc quần áo mà Quan Triều Viễn mua cho ra ngoài, quên mất nơi làm việc rất phức tạp, dựa vào tiền lương của cô thì mặc một hai bộ quần áo đắt tiền còn dễ nói, nếu như ngày nào cũng mặc, chắc chắn sẽ bị đồng nghiệp nữ nói ra nói vào. Chắc là ngày mai cô không để mặc quần áo mới ra đường rồi.
Đôi chân mày của chị Tiểu Lệ cong cong, nói: “Giám đốc Tô, cô đừng khiêm tốn nữa, bây giờ trợ lý Lâm của Thịnh Thế đã là bạn trai cô rồi, xuất thân của anh ta không thể coi thường, nghe nói anh ta còn là cổ đông của Thịnh Thế, mấy bộ quần áo này của cô đều được anh ta mua cho đúng không?”
“Không…Không phải đâu.” Tô Lam nghe tới đây đã trực tiếp bác bỏ.
Trời ạ! Mấy cô ấy còn tung tin đồn nhảm chuyện cô với trợ lý Lâm nữa, bây giờ phải làm sao đây? Tô Lam hơi nhức đầu.
Nhưng những lời phủ nhận của Tô Lam vào lúc này ở trong mắt chị Tiểu Lệ trở nên càng bôi càng đen.
“Giám đốc Tô, việc gì cô phải phủ nhận? Mặc dù cô đã từng ly hôn nhưng bây giờ còn đang độc thân mà, trợ lý Lâm còn là người đàn ông độc thân hoàng kim, các cô nhìn thấy còn không sáng rỡ mắt à?” Chị Tiểu Lệ cười nói.
“Ừm.” Cuối cùng, Tô Lam chỉ đành cười cho qua.
Bọn họ muốn nói gì cũng được, cô cũng không có cách nào kiểm soát được miệng của mấy người phụ nữ đó.
Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên trở nên ồn ào.
Tô Lam và chị Tiểu Lệ nhìn nhau, sau đó Tô Lam lập tức bước ra ngoài, chị Tiểu Lệ cũng nhanh chóng theo sau.
Vừa bước ra tới cửa phòng làm việc, Tô Lam đã bắt gặp một người đàn ông sắc mặt tăm tối đang đứng la lối, còn quăng hết công văn trên bàn làm việc xuống đất.
Cô không giỏi nói mấy lời ngọt ngào, lời vừa thốt ra đều là cảm xúc chân thực từ tận đáy lòng cô. Cả đời này, cô sẽ không yêu thêm một ai khác ngoại trừ anh cả.
Nghe vậy, Quan Triều Viễn bèn nhíu mày nói: “Em không bao giờ có cơ hội đó đâu, tôi chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi.”
“Tôi…tôi nói sai rồi, nhưng mà tôi không nghĩ ra được lời nào để diễn tả tâm tình của mình lúc này cả.” Tô Lam tỏ vẻ đáng thương như đứa trẻ làm sai điều gì.
Trời ơi, bình thường miệng mồm cô lanh lẹ như vậy, sao bây giờ lại không thốt ra được lời nào hết?
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, bụng dưới của Quan Triều Viễn căng chặt, không nhịn được mà bước tới cúi đầu hôn cô.
Lúc này, trong đầu Tô Lam chợt tuôn ra rất nhiều lời muốn nói.
Em yêu anh!
Em yêu anh muốn chết!
Cả đời này em sẽ không yêu một ai khác ngoài anh cả!
Triều Viễn, bọn mình mãi mãi ở bên nhau có được không?
Nếu anh bị sét đánh chết rồi, vậy thì em cũng không cần phải sống một mình trên cõi đời này nữa…
Thật nhiều, thật nhiều lời trong lòng muốn thốt ra. Tô Lam hận bản thân mình muốn chết, tại sao lớn như vậy rồi, lời nên nói thì không nói, vừa mở miệng ra nói được một câu thì lại nói muốn vì anh mà ở góa.
Tô Lam thật muốn tìm một cái hố để chui vào.
Đêm nay, nụ hôn của anh vừa dịu dàng lại vừa nhiệt tình, hôn được một lúc đã khiến cho Tô Lam hồn siêu phách lạc.
Tô Lam muốn đẩy anh ra, tỏ tình với anh một phen để bù đắp những lời nói không hay vừa nãy của cô.
Nhưng anh giống như muốn quấn lấy cô không rời, thực lòng không muốn tách rời khỏi cô một giây phút nào cả.
Vả lại, cô cũng không muốn anh rời khỏi cô một chút nào.
Thế nên, Tô Lam liền từ bỏ suy nghĩ muốn bày tỏ với anh, hai tay ôm lấy cổ anh, hành động so với lời nói không phải là thẳng thắn hơn hay sao? Nói không chừng anh còn thích cô nói ít làm nhiều hơn.
Mọi người thường hay nói “Một mồi lửa nhỏ, thiêu cả cánh đồng”, đối với bọn họ, chỉ cần một mồi lửa nhỏ đã có thể thiêu cháy cả hai thành tro bụi.
Đêm nay, Tô Lam dường như vừa được sống lại, bắt đầu một hành trình mới.
Cô cũng từ một cô gái ngây thơ trở thành một người phụ nữ hai con, mà người đã gây nên những điều này lại chính là người đàn ông trước mặt.
Nếu như ban đầu chỉ có con tim cô say đắm người đàn ông này, thì bây giờ ngay cả thân thể của cô cũng không cưỡng lại được những cám dỗ mà anh mang lại, dù cho ở bên ngoài hay là trên giường đều khiến cho cô không có cách nào từ chối được.
Một đêm này, cả linh hồn lẫn thể xác của cả hai đều được kết hợp đến mức hoàn mỹ.
Tô Lam chỉ nhớ được sau khi cô mệt mỏi rã rời gần như kiệt sức thì cả hai ôm nhau mà tiến vào mộng đẹp…
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Lam lại đến trễ.
Đây đã lần thứ hai trong tuần rồi, Tô Lam không khỏi chán nản.
Tất nhiên, hôm nay cô vẫn quàng chiếc khăn lụa mà Quan Triều Viễn chê ỏng chê eo vì trên cổ cô lại có nhiều dấu hôn hơn nữa rồi.
Khi Tô Lam mặc một chiếc váy dài màu xanh lam bước vào văn phòng, các nhân viên nữ trong sáu nhóm đều ngẩng đầu nhìn cô vài giây.
Tô Lam bắt gặp ánh mắt các cô sai sai, trong lòng hơi hoảng hốt, rồi nhanh chân chạy về bàn làm việc của mình.
Tô Lam cúi đầu kiểm tra toàn thân cả buổi, quần áo không có vấn đề gì, mặt mũi cũng sạch sẽ, khăn quàng trên cổ cũng che hết được mấy dấu hôn, dáng vẻ của cô đúng là không có việc gì cả.
Lúc này Tô Lam mới hoàn toàn yên tâm, ngồi trên ghế da thở dài nhẹ nhõm.
Sáng sớm hôm nay lúc cô tỉnh dậy thì người bên gối đã đi từ lúc nào rồi.
Anh biết chắc rằng sớm muộn gì cũng phải đi làm, mặc dù ở công ty chín giờ mới bắt đầu làm việc nhưng tám giờ hơn đã phải ngồi trong phòng làm việc giải quyết công việc.
Vệ sinh cá nhân xong, sau khi mở tủ quần áo, Tô Lam chấn động bởi hình ảnh trước mắt.
Trong tủ đều là quần áo, nội y, giày dép vả cả túi xách của cô, so với lúc anh gọi công ty bách hóa chuyển tới vào mấy ngày trước còn nhiều hơn, dường như nhét chật ních tủ quần áo ở phía bên này của bức tường.
Hai mắt Tô Lam mở to vì kinh ngạc khi nhìn thấy toàn bộ những thứ này, nhưng trong lòng cũng có chút vui vẻ.
Chắc là anh đã tốn hết một ngày để nhờ người mua hết đống quần áo và giày dép phù hợp với số đo của cô, vả lại còn phải xếp vào tủ nữa, thì ra anh đã có ý định này từ lâu rồi.
Tô Lam chọn một chiếc váy màu xanh và đôi giày màu trắng sữa từ trong tủ mặc vào, đến giờ đi làm rồi, cả đoạn đường đi đến công ty đều như muốn bay lên.
Cốc cốc…Cốc cốc…
Cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị gõ.
Tô Lam nhanh chóng sửa sang lại chiếc khăn quấn trên cổ rồi mới cất tiếng: “Mời vào!”
Cửa phòng bị đẩy ra ngay lập tức, chị Tiểu Lệ bước vào.
Chị Tiểu Lệ đi đến trước bàn làm việc của Tô Lam, đặt một xấp văn bản trước mặt Tô Lam cười nói: “Giám đốc Tô, vụ án này đã được bàn giao với khách hàng, cần chữ ký của cô để xác nhận.”
“Được rồi.” Tô Lam lật xem xấp văn bản, sau đó cầm bút ký tên.
Ký tên xong, Tô Lam mỉm cười cầm văn bản trả lại chị Tiểu Lệ.
Chị Tiểu Lệ nhận lại văn bản, dợm bước muốn đi chợt nhớ ra gì đó bèn quay người lại cười hỏi Tô Lam: “Giám đốc Tô, quần áo của cô hai ngày nay đẹp thật đấy, nhìn phát liền biết là của hãng hàng lớn, giá cả chắc là đắt lắm nhỉ? Mấy người phụ nữ bên ngoài ngưỡng mộ muốn chết luôn ấy!”
Nghe vậy, Tô Lam cúi đầu nhìn quần áo của mình, vươn tay sờ mặt một lát, nhanh chóng phủ nhận: “Chỉ là giá hơi đắt chút thôi chứ không quý giá gì đâu.”
Hai ngày nay cô đâu có nghĩ nhiều tới vậy, mặc quần áo mà Quan Triều Viễn mua cho ra ngoài, quên mất nơi làm việc rất phức tạp, dựa vào tiền lương của cô thì mặc một hai bộ quần áo đắt tiền còn dễ nói, nếu như ngày nào cũng mặc, chắc chắn sẽ bị đồng nghiệp nữ nói ra nói vào. Chắc là ngày mai cô không để mặc quần áo mới ra đường rồi.
Đôi chân mày của chị Tiểu Lệ cong cong, nói: “Giám đốc Tô, cô đừng khiêm tốn nữa, bây giờ trợ lý Lâm của Thịnh Thế đã là bạn trai cô rồi, xuất thân của anh ta không thể coi thường, nghe nói anh ta còn là cổ đông của Thịnh Thế, mấy bộ quần áo này của cô đều được anh ta mua cho đúng không?”
“Không…Không phải đâu.” Tô Lam nghe tới đây đã trực tiếp bác bỏ.
Trời ạ! Mấy cô ấy còn tung tin đồn nhảm chuyện cô với trợ lý Lâm nữa, bây giờ phải làm sao đây? Tô Lam hơi nhức đầu.
Nhưng những lời phủ nhận của Tô Lam vào lúc này ở trong mắt chị Tiểu Lệ trở nên càng bôi càng đen.
“Giám đốc Tô, việc gì cô phải phủ nhận? Mặc dù cô đã từng ly hôn nhưng bây giờ còn đang độc thân mà, trợ lý Lâm còn là người đàn ông độc thân hoàng kim, các cô nhìn thấy còn không sáng rỡ mắt à?” Chị Tiểu Lệ cười nói.
“Ừm.” Cuối cùng, Tô Lam chỉ đành cười cho qua.
Bọn họ muốn nói gì cũng được, cô cũng không có cách nào kiểm soát được miệng của mấy người phụ nữ đó.
Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên trở nên ồn ào.
Tô Lam và chị Tiểu Lệ nhìn nhau, sau đó Tô Lam lập tức bước ra ngoài, chị Tiểu Lệ cũng nhanh chóng theo sau.
Vừa bước ra tới cửa phòng làm việc, Tô Lam đã bắt gặp một người đàn ông sắc mặt tăm tối đang đứng la lối, còn quăng hết công văn trên bàn làm việc xuống đất.
Bình luận facebook