Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 385: Sự thật
Chiều hôm nay, vì tiện đường đem tài liệu cho khách hàng nên Tô Lam tan ca về nhà sớm.
Trong phòng khách yên tĩnh, Tô Lam đi tới trước phòng ngủ thì thấy Xuân Xuân vẫn đang ngủ trong nôi, còn Minh An lúc này vẫn chưa tan học.
Nhìn Xuân Xuân đáng yêu một cái, sau đó Tô Lam nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Lúc này, cô chợt nghe thấy có người đang thấp giọng nói chuyện, tiếng nói phát ra từ trong bếp.
Tô Lam còn ngửi thấy mùi thơm của canh hầm, biết mẹ Trần đang nấu canh, chắc chắn chị Hồng ở bên cạnh giúp đỡ.
Có vẻ họ trò chuyện rất hăng nên không nghe thấy cô về.
Tô Lam vốn muốn xoay người lên lầu, nhưng nội dung họ đang nói khiến cô dừng lại.
“Phương Ngọc Hoan còn trẻ đã mất, đáng thương quá. Nghe nói không có một người thân hay bạn bè nào, hậu sự do một mình cậu Quan lo.” Đây là giọng của chị Hồng.
“Đáng thương thì đáng thương, nhưng cô ta cũng không vô tội, đây là quả báo!” Mẹ Trần thấp giọng nói.
“Chẳng phải cô ta muốn đẩy cô Tô xuống để đến với cậu Quan sao? Chút chuyện này mà gặp quả báo như vậy cũng hơi quá đúng không?” Chị Hồng khó hiểu nói.
“Cô biết gì không? Chuyện này dì nói với cô thôi đấy, cô đừng có nói ra ngoài!” Mẹ Trần dặn.
“Dì nói đi, chắc chắn cháu không nói với ai khác.” Chị Hồng đảm bảo.
Sau đó, mẹ Trần nói: “Lúc đầu cô Tô mang thai Minh An là do dì chăm sóc, có một ngày bà chủ, cũng là mẹ của cậu Quan ấy, đột nhiên đến tìm dì, muốn dì báo cáo nhất cử nhất động của cô Tô cho bà ấy. Lúc đó dì cũng chẳng nghĩ nhiều, dì biết bà chủ luôn không hài lòng đứa con dâu như cô Tô, có lẽ cũng muốn bới móc lỗi sai của cô ấy. Dù sao trước đây dì cũng hầu hạ bà chủ mà, nên chỉ có thể làm theo lời bà ấy. Ai mà ngờ, thì ra bà chủ báo tin cho Phương Ngọc Hoan, có một lần Phương Ngọc Hoan xông thẳng đến chỗ ở của cô Tô, sỉ nhục cô Tô một tràng, còn nói gì mà người cậu chủ yêu là cô ta, cố ý làm cô Tô tức giận đến nỗi sinh non đấy!”
“Vậy thì đúng là thiếu đạo đức, theo như cháu biết thì cậu Quan không phải người lăng nhăng, chắc chắn là cô ta nói bậy.” Chị Hồng phân tích.
“Thì nói bậy đấy. Theo dì thấy, có lẽ bà chủ thích Phương Ngọc Hoan hơn nên mới bắt tay nhau chèn ép cô Tô. Còn chuyện quá đáng hơn, lần đó cô Tô sinh non được đưa đến bệnh viện, không biết Phương Ngọc Hoan lấy đâu ra số điện thoại của một người bạn nam khá thân với cô Tô rồi gọi người đó đến, cái này chẳng sao cả, nhưng vừa khéo gặp ngay cậu chủ cũng đến. Người bạn đó của cô Tô từng theo đuổi cô Tô, thế là cậu chủ hiểu lầm, hai người đánh nhau ở bệnh viện luôn. Cái cô Phương Ngọc Hoan đó càng ác hơn, bà chủ cũng ngu muội, không ngờ lại vu khống đứa bé trong bụng cô Tô không phải của cậu chủ. Cô nói xem một người kiêu ngạo như cậu chủ sao có thể chịu được điều này? Hơn nữa khi đó cậu chủ với cô Tô giận dỗi nhau, vì vậy cuối cùng cậu chủ với cô Tô ly hôn.” Mẹ Trần nói.
Nghe đến đây, Tô Lam đứng bên ngoài lập tức ngẩn ra.
Cô biết lúc đó Phương Ngọc Hoan muốn giành vị trí, nhưng có nằm mơ cô cũng không ngờ cô ta lại bắt tay với mẹ Quan Triều Viễn – Lục Trang Đài để đối phó với cô.
Chẳng trách lúc đó Quan Triều Viễn nói dối con đã mất rồi, thì ra khi đó anh hiểu lầm cô.
Tô Lam siết chặt tay, thảo nào Phương Ngọc Hoan muốn gặp mặt xin lỗi cô, cô ta chết cũng không nhắm mắt, thì ra trong lòng cô ta rõ nhất những chuyện xấu cô ta làm.
Nhưng cách làm của Lục Trang Đài càng khiến người ta khó chấp nhận hơn, nói thế nào thì con trong bụng cô cũng là cháu của bà ta, sao bà ta có thể hắt nước bẩn vào cô như vậy? Trong lòng Tô Lam bỗng đầy căm hận Lục Trang Đài.
Vì nếu không phải bọn họ thì cô và Minh An sẽ không cách xa, có lẽ Minh An sẽ không mắc bệnh ung thư máu, Minh An sẽ không chịu nhiều khổ cực như vậy.
“Vậy xem ra Phương Ngọc Hoan thật sự gặp quả báo rồi, nhưng bà chủ nhà mọi người tồi tệ quá, sao có thể đối xử với cô Tô như vậy chứ?” Chị Hồng oán hận nói.
Mẹ Trần thở dài lên tiếng: “Thực ra bà chủ cũng có suy nghĩ của bà ấy, bà ấy coi thường xuất thân của cô Tô, muốn tìm một cô gái môn đăng hộ đối cho cậu chủ, nhưng mà cậu chủ không thích.”
“Cậu chủ sống với cô Tô hay bà ấy sống với cô Tô? Đúng là mẹ chồng ác độc!” Chị Hồng vừa nhặt rau vừa trút bất mãn.
“Thực ra trong lòng dì cũng áy náy lắm, thấy mấy năm qua cô Tô cực khổ như vậy, dì muốn nói với cô ấy, nhưng mà dì không dám. Lúc đó bà chủ lấy con trai dì uy hiếp dì, con trai dì là cái thằng không có chí nợ tiền bài bạc, là do bà chủ trả giúp. Bà chủ có ơn với dì, dì cũng không thể vong ơn bội nghĩa được. Haiz, mấy năm qua dì thật sự ngủ không ngon.” Mẹ Trần vô cùng tự trách, nói.
“Phận người làm như chúng ta hoàn toàn không lo được chuyện của chủ, dì cũng không còn cách nào khác mà, đừng nghĩ nhiều.” Chị Hồng an ủi mẹ Trần.
Nghe đến đây, Tô Lam nhấc chân nhẹ nhàng lên lầu.
Đóng cửa phòng, dựa lên cửa, một lúc lâu mà trái tim Tô Lam vẫn không thể bình tĩnh được.
Lục Trang Đài, bà ta ác quá. Cho dù không thích cô thì cũng không cần phải dùng cách vô đạo đức như vậy chứ?
Nhưng nghĩ lại thì Lục Trang Đài là mẹ ruột của Quan Triều Viễn, sau này cô không thể không gặp bà ta, nghĩ thôi mà Tô Lam đã thấy nản lòng.
Nếu sau này cô kết hôn với Quan Triều Viễn, cô là con dâu của người ta, cho dù không sớm tối sống chung thì cũng thường gặp mặt, hơn nữa còn phải gọi bà ta một tiếng mẹ, Tô Lam cảm thấy bây giờ nghĩ thôi đã đau đầu.
Vả lại, với tính cách hiếu thắng không chịu thua của Lục Trang Đài, bà ta không hài lòng về cô, sau này chắc chắn sẽ dùng nhiều cách để đối phó với cô, còn cô thì sao? Bảo cô từ bỏ Quan Triều Viễn chắc là không thể, vậy sau này cô phải sống trong cuộc sống mẹ chồng nàng dâu sao?
Hay là làm rõ chuyện này, về sau không đội trời chung với Lục Trang Đài?
Vừa nghĩ đến đây Tô Lam đã phủ định ngay suy nghĩ này, vì dù sao cô cũng không có chứng cứ, Phương Ngọc Hoan đã chết rồi, hoàn toàn không thể chứng thực được tính thật giả của chuyện này, không có chứng cứ xác thực thì Quan Triều Viễn sẽ không tin mẹ mình làm ra chuyện này.
Vì vậy Tô Lam suy nghĩ một lúc lâu, cô không thể lùi bước, vì Lục Trang Đài mà từ bỏ tình cảm của Quan Triều Viễn, chẳng những cô không muốn mà Quan Triều Viễn cũng không muốn. Vậy thì chỉ có thể làm theo ý của Lục Trang Đài, để các con của cô chịu tổn thương.
Quyết định cuối cùng của Tô Lam là: Sau này chắc chắn không sống chung với Lục Trang Đài, như vậy xác suất gặp nhau sẽ ít hơn rất nhiều. Nếu bà ta có thể vì bọn trẻ mà chấp nhận cô, vậy thì họ vẫn là người một nhà vui vẻ hòa thuận. Nếu bà ta vẫn dùng thủ đoạn gì đó, vậy thì cô sẽ đón nhận đánh trả, chắc chắn không mềm lòng, vì cô phải bảo vệ hôn nhân của cô, bảo vệ các con của cô!
Trong phòng khách yên tĩnh, Tô Lam đi tới trước phòng ngủ thì thấy Xuân Xuân vẫn đang ngủ trong nôi, còn Minh An lúc này vẫn chưa tan học.
Nhìn Xuân Xuân đáng yêu một cái, sau đó Tô Lam nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Lúc này, cô chợt nghe thấy có người đang thấp giọng nói chuyện, tiếng nói phát ra từ trong bếp.
Tô Lam còn ngửi thấy mùi thơm của canh hầm, biết mẹ Trần đang nấu canh, chắc chắn chị Hồng ở bên cạnh giúp đỡ.
Có vẻ họ trò chuyện rất hăng nên không nghe thấy cô về.
Tô Lam vốn muốn xoay người lên lầu, nhưng nội dung họ đang nói khiến cô dừng lại.
“Phương Ngọc Hoan còn trẻ đã mất, đáng thương quá. Nghe nói không có một người thân hay bạn bè nào, hậu sự do một mình cậu Quan lo.” Đây là giọng của chị Hồng.
“Đáng thương thì đáng thương, nhưng cô ta cũng không vô tội, đây là quả báo!” Mẹ Trần thấp giọng nói.
“Chẳng phải cô ta muốn đẩy cô Tô xuống để đến với cậu Quan sao? Chút chuyện này mà gặp quả báo như vậy cũng hơi quá đúng không?” Chị Hồng khó hiểu nói.
“Cô biết gì không? Chuyện này dì nói với cô thôi đấy, cô đừng có nói ra ngoài!” Mẹ Trần dặn.
“Dì nói đi, chắc chắn cháu không nói với ai khác.” Chị Hồng đảm bảo.
Sau đó, mẹ Trần nói: “Lúc đầu cô Tô mang thai Minh An là do dì chăm sóc, có một ngày bà chủ, cũng là mẹ của cậu Quan ấy, đột nhiên đến tìm dì, muốn dì báo cáo nhất cử nhất động của cô Tô cho bà ấy. Lúc đó dì cũng chẳng nghĩ nhiều, dì biết bà chủ luôn không hài lòng đứa con dâu như cô Tô, có lẽ cũng muốn bới móc lỗi sai của cô ấy. Dù sao trước đây dì cũng hầu hạ bà chủ mà, nên chỉ có thể làm theo lời bà ấy. Ai mà ngờ, thì ra bà chủ báo tin cho Phương Ngọc Hoan, có một lần Phương Ngọc Hoan xông thẳng đến chỗ ở của cô Tô, sỉ nhục cô Tô một tràng, còn nói gì mà người cậu chủ yêu là cô ta, cố ý làm cô Tô tức giận đến nỗi sinh non đấy!”
“Vậy thì đúng là thiếu đạo đức, theo như cháu biết thì cậu Quan không phải người lăng nhăng, chắc chắn là cô ta nói bậy.” Chị Hồng phân tích.
“Thì nói bậy đấy. Theo dì thấy, có lẽ bà chủ thích Phương Ngọc Hoan hơn nên mới bắt tay nhau chèn ép cô Tô. Còn chuyện quá đáng hơn, lần đó cô Tô sinh non được đưa đến bệnh viện, không biết Phương Ngọc Hoan lấy đâu ra số điện thoại của một người bạn nam khá thân với cô Tô rồi gọi người đó đến, cái này chẳng sao cả, nhưng vừa khéo gặp ngay cậu chủ cũng đến. Người bạn đó của cô Tô từng theo đuổi cô Tô, thế là cậu chủ hiểu lầm, hai người đánh nhau ở bệnh viện luôn. Cái cô Phương Ngọc Hoan đó càng ác hơn, bà chủ cũng ngu muội, không ngờ lại vu khống đứa bé trong bụng cô Tô không phải của cậu chủ. Cô nói xem một người kiêu ngạo như cậu chủ sao có thể chịu được điều này? Hơn nữa khi đó cậu chủ với cô Tô giận dỗi nhau, vì vậy cuối cùng cậu chủ với cô Tô ly hôn.” Mẹ Trần nói.
Nghe đến đây, Tô Lam đứng bên ngoài lập tức ngẩn ra.
Cô biết lúc đó Phương Ngọc Hoan muốn giành vị trí, nhưng có nằm mơ cô cũng không ngờ cô ta lại bắt tay với mẹ Quan Triều Viễn – Lục Trang Đài để đối phó với cô.
Chẳng trách lúc đó Quan Triều Viễn nói dối con đã mất rồi, thì ra khi đó anh hiểu lầm cô.
Tô Lam siết chặt tay, thảo nào Phương Ngọc Hoan muốn gặp mặt xin lỗi cô, cô ta chết cũng không nhắm mắt, thì ra trong lòng cô ta rõ nhất những chuyện xấu cô ta làm.
Nhưng cách làm của Lục Trang Đài càng khiến người ta khó chấp nhận hơn, nói thế nào thì con trong bụng cô cũng là cháu của bà ta, sao bà ta có thể hắt nước bẩn vào cô như vậy? Trong lòng Tô Lam bỗng đầy căm hận Lục Trang Đài.
Vì nếu không phải bọn họ thì cô và Minh An sẽ không cách xa, có lẽ Minh An sẽ không mắc bệnh ung thư máu, Minh An sẽ không chịu nhiều khổ cực như vậy.
“Vậy xem ra Phương Ngọc Hoan thật sự gặp quả báo rồi, nhưng bà chủ nhà mọi người tồi tệ quá, sao có thể đối xử với cô Tô như vậy chứ?” Chị Hồng oán hận nói.
Mẹ Trần thở dài lên tiếng: “Thực ra bà chủ cũng có suy nghĩ của bà ấy, bà ấy coi thường xuất thân của cô Tô, muốn tìm một cô gái môn đăng hộ đối cho cậu chủ, nhưng mà cậu chủ không thích.”
“Cậu chủ sống với cô Tô hay bà ấy sống với cô Tô? Đúng là mẹ chồng ác độc!” Chị Hồng vừa nhặt rau vừa trút bất mãn.
“Thực ra trong lòng dì cũng áy náy lắm, thấy mấy năm qua cô Tô cực khổ như vậy, dì muốn nói với cô ấy, nhưng mà dì không dám. Lúc đó bà chủ lấy con trai dì uy hiếp dì, con trai dì là cái thằng không có chí nợ tiền bài bạc, là do bà chủ trả giúp. Bà chủ có ơn với dì, dì cũng không thể vong ơn bội nghĩa được. Haiz, mấy năm qua dì thật sự ngủ không ngon.” Mẹ Trần vô cùng tự trách, nói.
“Phận người làm như chúng ta hoàn toàn không lo được chuyện của chủ, dì cũng không còn cách nào khác mà, đừng nghĩ nhiều.” Chị Hồng an ủi mẹ Trần.
Nghe đến đây, Tô Lam nhấc chân nhẹ nhàng lên lầu.
Đóng cửa phòng, dựa lên cửa, một lúc lâu mà trái tim Tô Lam vẫn không thể bình tĩnh được.
Lục Trang Đài, bà ta ác quá. Cho dù không thích cô thì cũng không cần phải dùng cách vô đạo đức như vậy chứ?
Nhưng nghĩ lại thì Lục Trang Đài là mẹ ruột của Quan Triều Viễn, sau này cô không thể không gặp bà ta, nghĩ thôi mà Tô Lam đã thấy nản lòng.
Nếu sau này cô kết hôn với Quan Triều Viễn, cô là con dâu của người ta, cho dù không sớm tối sống chung thì cũng thường gặp mặt, hơn nữa còn phải gọi bà ta một tiếng mẹ, Tô Lam cảm thấy bây giờ nghĩ thôi đã đau đầu.
Vả lại, với tính cách hiếu thắng không chịu thua của Lục Trang Đài, bà ta không hài lòng về cô, sau này chắc chắn sẽ dùng nhiều cách để đối phó với cô, còn cô thì sao? Bảo cô từ bỏ Quan Triều Viễn chắc là không thể, vậy sau này cô phải sống trong cuộc sống mẹ chồng nàng dâu sao?
Hay là làm rõ chuyện này, về sau không đội trời chung với Lục Trang Đài?
Vừa nghĩ đến đây Tô Lam đã phủ định ngay suy nghĩ này, vì dù sao cô cũng không có chứng cứ, Phương Ngọc Hoan đã chết rồi, hoàn toàn không thể chứng thực được tính thật giả của chuyện này, không có chứng cứ xác thực thì Quan Triều Viễn sẽ không tin mẹ mình làm ra chuyện này.
Vì vậy Tô Lam suy nghĩ một lúc lâu, cô không thể lùi bước, vì Lục Trang Đài mà từ bỏ tình cảm của Quan Triều Viễn, chẳng những cô không muốn mà Quan Triều Viễn cũng không muốn. Vậy thì chỉ có thể làm theo ý của Lục Trang Đài, để các con của cô chịu tổn thương.
Quyết định cuối cùng của Tô Lam là: Sau này chắc chắn không sống chung với Lục Trang Đài, như vậy xác suất gặp nhau sẽ ít hơn rất nhiều. Nếu bà ta có thể vì bọn trẻ mà chấp nhận cô, vậy thì họ vẫn là người một nhà vui vẻ hòa thuận. Nếu bà ta vẫn dùng thủ đoạn gì đó, vậy thì cô sẽ đón nhận đánh trả, chắc chắn không mềm lòng, vì cô phải bảo vệ hôn nhân của cô, bảo vệ các con của cô!
Bình luận facebook