Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81-85
Chương 81: Mục Long bị đánh lén
Hành động của Triệu Linh Đan khiến ba vị đại nhân còn lại đều phải thất kinh.
Đây là Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ, một trong bát đại cổ tửu trong thiên hạ, cực kỳ trân quý, người bình thường dù chỉ cần ngửi được hương vị này thôi cũng đủ để đời này không còn gì nuối tiếc.
Thế nhưng lúc này, Triệu Linh Đan lại trực tiếp mở ra tặng cho Mục Long.
"Tong tong".
Nước rượu màu tím chảy ra ngoài, Triệu Linh Đan thuận tay ném bầu rượu đi, không hề có chút rối rắm nào.
Tiêu Nhược Cuồng và Kiếm Thập Tam thấy vậy thì cùng lúc ra tay, nhặt bầu rượu đó lên liếc mắt nhìn một cái rồi lập tức vẻ mặt tỏ ra tiếc hận.
Trong bầu rượu không còn giọt nào, đến cơ hội liếm bầu rượu cũng không để lại cho bọn họ.
"Haiz, Triệu sư muội đã kích động rồi".
"Rượu Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ này dù sao cũng là một trong tám danh tửu, lực lượng hàm chứa trong đó cuồn cuộn xiết bao, muội không sợ Mục Long sẽ bị nổ chết sao?"
"Khụ khụ, ta thấy nhân lúc hiện giờ vẫn còn kịp chi bằng thu lại về một ít, ta đây cũng là vì muốn tốt cho hắn thôi", Tiêu Nhược Cuồng ho nhẹ một tiếng, nhìn chằm chằm vào chỗ rượu đó mà liếm môi liếm mép.
"Không cần, một bầu rượu thôi mà, cứ coi như là quà chúc mừng ta tặng cho hắn!", Triệu Linh Đan bình thản đáp.
"Một bầu... một bầu rượu mà thôi ư...", lời nói này khiến người nghe càng nghe càng đau lòng.
Cùng lúc đó, lực lượng sắp gần cạn kiệt trong cơ thể Mục Long đột nhiên có thêm một trận lực lượng bàng bạc chảy vào trong cơ thể, khiến tứ chi bách hài của hắn tái tạo sức sống từ đầu.
"Lực lượng tinh thuần quá, là ai đang ra tay giúp ta sao?", đây không nghi ngờ gì chính là nắng hạn gặp mưa rào, khiến trong lòng Mục Long cực kỳ cảm động.
"Đây là Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ, là một loại rượu cổ cực kỳ quý giá, được ủ ít nhất lên đến ngàn năm, tinh khí trong đó đủ để giúp Long ca ca ngưng tụ ra 'phệ chủng' rồi".
"Xem ra nàng ấy đã ra tay", nghe Hoan Nhi nói vậy, Mục Long càng đoán ra được là ai, bảo vật cỡ này tuyệt đối người bình thường không thể có được.
Có điều, thời khắc này chính là thời điểm then chốt để dung hợp huyết mạch, có thể ngưng tụ được phệ chủng hay không là nằm ở hành động này, Mục Long không dám có sự phân tâm nào.
Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ đó được linh khí bao vây, treo ngay lơ lửng trên đầu Mục Long, hóa thành từng sợi tinh khí tử sắc, không ngừng chui vào trong cơ thể Mục Long.
"Có lẽ hắn không thể hấp thu toàn bộ được, nói không chừng có thể còn sót lại chút..."
Kiếm Thập Tam và Tiêu Nhược Cuồng vẫn luôn dán mắt lên đỉnh đầu của Mục Long, mặc dù không phải là đồ của mình nhưng mỗi khi Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ mất đi một phần là bọn họ trong lòng lại đau đớn thêm một phần.
"Nếu như có thể còn lại chút thì tốt rồi", Tiêu Nhược Cuồng không khỏi chậc lưỡi, nhưng Mục Long từ đầu đến cuối không có bất cứ ý định dừng lại nào.
"Việc này... Mục Long, tu vi của ngươi vẫn thấp, tuyệt đối không được cậy mạnh mà chủ quan, cơ thể quan trọng hơn...", Tiêu Nhược Cuồng vẻ mặt đau xót, đứng lẩm bẩm ở đó.
Thế nhưng, sau khi nhìn thấy Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ trên đỉnh đầu Mục Long hoàn toàn biến mất thì Tiêu Nhược Cuồng đã cảm thấy tuyệt vọng.
"Xong rồi, không còn một giọt..."
"Haiz, đây chính là số mệnh rồi, đời này của ta e là không thể uống được nữa..."
"Hắn rốt cuộc là quái vật gì vậy, lại có thể hấp thu hết một bình rượu, e rằng cường giả Ngự Hồn cảnh cũng phải bạo thể mà chết ấy chứ!"
Sau khi đau lòng, hắn ta đột nhiên nghĩ đến một sự thật khủng bố như vậy.
Cùng lúc đó, bên dưới lôi đài, lửa hận trong hai tròng mắt của Tiết Vạn Triệt đã nổi lên đến cực điểm.
"Tiểu tử Mục Long, ta bắt ngươi phải đền mạng!"
Trong lúc rống giận, Tiết Vạn Triệt đột nhiên thân hình bạo khởi, đánh một quyền về phía sau lưng Mục Long.
Cảnh tượng này đều nằm ngoài dự đoán của mọi người, đồng thời cũng khiến cưởng giả có mặt ở đó trở tay không kịp.
Ai có thể ngờ được vào khoảnh khắc Mục Long trở thành quán quân trong cuộc tuyển chọn thành Hàn Giang vô cùng vinh quanh này sẽ bị đánh lén chứ.
Tiết Vạn Triệt, đường đường là cường giả Ngự Hồn cảnh cao cấp lại làm ra chuyện như vậy!
"To gan!"
Triệu Linh Đan vẫn luôn đặt sự chú ý vào Mục Long nhưng lúc phản ứng kịp cũng đã muộn rồi.
Còn Mục Thanh Khung thì đang lo lắng cho trạng thái của Mục Long nên cũng không kịp thời ra tay ngăn cản.
Còn bản thân Mục Long, cho dù có Hoan Nhi nhắc nhở nhưng lúc này đang ở trong thời khắc quan trọng nhất nên căn bản không thể động đậy, hơn nữa, tốc độ của Ngự Hồn cảnh cho dù có tránh cũng cực kỳ khó khăn.
Vì vậy mà một chưởng này không có chút lệch lạc nào, trúng ngay lên lưng Mục Long.
Ngay lập tức cơ thể của Mục Long bay ra ngoài, rơi xuống giữa trung tâm lôi đài, sống chết không rõ.
"Lãng Nhi, con nhìn thấy chưa, cha đã giết chết Mục Long trả thù cho con rồi..."
"Ha ha ha... con trai ta có thể an nghỉ trên trời rồi!"
Dưới lôi đài, Tiết Vạn Triệt đang đứng ở vị trí mà Mục Long vốn đang ngồi xếp bằng mà cười như phát điên.
"Tên khốn nạn, ta giết chết ngươi!"
Chứng kiến cảnh này, Mục Thanh Khung hai mắt như muốn rách ra, trở nên đỏ au, trong lúc giơ tay lên đã đánh một quyền về phía Tiết Vạn Triệt, sau đó nháy mắt bay về phía Mục Long.
"Long Nhi..."
"Con thấy thế nào rồi?", Mục Thanh Khung ôm Mục Long lên, hai tay của ông cũng như nội tâm, đều đang run rẩy kịch liệt.
Mục Long trước đây lúc chiến đấu với Mục Thiên Dao vốn đã bị trọng thương, mà hôm nay lại chịu một kích của cường giả Ngự Hồn cảnh trong trạng thái không chút phòng bị, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.
Nhìn con trai đang hấp hối, miệng đầy máu, trong lòng Mục Thanh Khung trào dâng bi phẫn: "Đều tại ta, bốn năm trước không bảo vệ được mẹ con, giờ đến con cũng..."
"Tiết... Vạn... Triệt!"
"Dám đả thương con ta, hôm nay ta sẽ giết sạch Huyết Sát Môn của ngươi, chó gà cũng không tha!"
"A...!"
Giây phút này, giọng nói của ông lạnh lẽo đến cùng cực, tựa như ma quỷ trở về từ cửu u địa ngục, toàn thân tản phát ra từng trận sát khí khiến người ta không rét mà run, trong lúc khua tay, Tử Điện Long Ảnh thương kêu lên ong ong, sắc bén chết người.
"Xằng bậy!", trên cao tọa, Kiếm Thập Tam nhìn chằm chằm về phía Huyết Sát Môn, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Còn Triệu Linh Đan thì trừng mắt liếc nhìn ông ta một cái rồi nháy mắt xuất hiện bên cạnh Mục Long.
"Vẫn cứu được!", Triệu Linh Đan mừng rỡ, sau đó lấy ra một viên đan dược luyện hóa dược lực chuẩn bị rót vào trong người Mục Long.
Thế nhưng lúc này Mục Long lại tỉnh, hắn yếu ớt mở hai mắt ra.
"Ta... không sao..."
Giọng nói của hắn vô cùng yếu ớt nhưng tinh quang trong ánh mắt thì không hề giảm đi.
Thấy vậy, Mục Thanh Khung vốn đang định giết Huyết Sát Môn cũng lập tức thu lại binh đao.
"Phốc..."
"Hí..."
Mục Long lần nữa phun ra máu tươi từ miệng, đồng thời cũng tác động đến vết thương khiến hắn đau đến hít ngược một ngụm khí lạnh.
Một chưởng này của Tiết Vạn Triệt quả thực uy lực khổng lồ, khiến hắn bị trọng thương, nguy hiểm đến tính mạng nhưng có một câu nói rất hay thế này, đại nạn không chết ắt có hậu phúc!
Chương 82: Mục Long khôi phục thương thế
Vốn dĩ, Mục Long đã đến thời khắc then chốt ngưng tụ phệ chủng, lực lượng của bản thân và lực lượng của phệ chủng giằng co lẫn nhau, tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng một chưởng này của Tiết Vạn Triệt vừa hay đánh vỡ sự giằng co này, đồng nghĩa với việc là giúp Mục Long.
Lúc này, trong cơ thể hắn đang có một hạt giống đen nhánh trôi nổi, khí đen quanh quẩn lượn lờ, phát ra từng trận khí tức thôn phệ đáng sợ.
Đây chính là phệ chủng, thuộc về truyền thừa của Thao Thiết.
Yêu thần Thao Thiết có thể nuốt thiên địa vạn vật, đó là nhờ vào càn khôn trong bụng, mà phệ chủng này chính là ngọn nguồn của lực thôn phệ, có thể dựa vào thôn phệ mà không ngừng tiến hóa.
Có điều, vừa nãy quả thực là nguy hiểm, đương nhiên Tiết Vạn Triệt không ra tay đúng vào thời khắc then chốt khi phệ chủng hình thành, bị phệ chủng hấp thu tuyệt đại đa số lực lượng thì Mục Long ắt chết không nghi ngờ gì.
Triệu Linh Đan ra tay đương nhiên phải là linh đan trị thương đỉnh cấp, mà cơ thể của Mục Long vốn đã mạnh mẽ, cộng thêm có phệ chủng nữa nên hấp thu cực nhanh, thương thế cũng có thể hồi phục bằng tốc độ nhìn thấy được bằng mắt thường.
Sau một lát, gương mặt tái nhợt đã trở nên hồng hào hơn, lực lượng trong cơ thể cũng dần dần hồi phục.
Chứng kiến một màn này, Triệu Linh Đan mới từ từ yên tâm, đồng thời trong lòng cũng âm thầm khiếp sợ. Đọc nhanh nhất tại V ietwriter.vn
"Xem ra, lựa chọn của mình không sai, hắn dùng Thoái Phàm cảnh đánh bại Bích Cung, lại có thể đột phá ngay khi lâm trận, chống lại thập phương huyền cung, phế kiếm Thực Cốt Băng Viêm, giành được quán quân, hiện giờ lại thân mang trọng thương chịu một chưởng của Ngự Hồn cảnh mà không chết".
"Mỗi chuyện này đều không phải là việc mà người thường có thể làm được, có lẽ chỉ có người không ngừng tạo ra kỳ tích mới xứng được gọi là rồng nhỉ? Cũng chỉ có người như vậy mới có thể xoay chuyển càn khôn khi nạn kiếp đó giáng xuống..."
Mục Long ngồi xếp bằng trị thương, Triệu Linh Đan cũng canh giữ ở bên cạnh.
Nàng ta yên lặng nhìn chằm chằm vào gương mặt thiếu niên kiên nghị, trong lòng dấy lên lựa chọn chắc chắn của bản thân.
Sau đó chuyển ánh mắt về phía Kiếm Thập Tam, tựa như đang chất vấn.
Tứ đại tông môn, mỗi bên đều tự dựng đại bản doanh của mình, vì lợi ích mà tranh đấu gay gắt không ngừng suốt mấy ngàn năm qua, mà hiện tại Lãnh Vô Nhai mà Kiếm Thập Tam nhìn trúng là người của Huyết Sát Môn, vào đúng lúc quan trọng nhất thì người của Huyết Sát Môn lại ra tay đánh lén Mục Long.
Tất cả những việc này đều không khỏi khiến người khác nghi ngờ là Kiếm Thập Tam đứng sau sai khiến, mục đính chính là khiến Mục Long, con rồng thành Hàn Giang thuộc về Tiêu Dao Thần Tông này phải chết ngay từ trong nôi, dù sao thiên phú của Mục Long thực sự khiến người khác phải e sợ.
Triệu Linh Đan bình thường luôn có bộ dạng dịu dàng điềm tĩnh, thế nhưng ánh mắt lúc này lại khiến Kiếm Thập Tam run sợ trong lòng, đương nhiên hắn ta hiểu ý nghĩa ánh mắt này của Triệu Linh Đan.
"Triệu sư muội, tuyệt đối đừng hiểu lầm, cho dù giữa bốn tông xưa nay luôn tranh đấu gay gắt, nhưng chuyện này rất quan trọng, ta tuyệt đối không dám làm việc hồ đồ thế này", Kiếm Thập Tam phủ nhận nói.
Hắn ta vô cùng rõ rằng bốn chữ rồng thành Hàn Giang trong di ngôn này đối với bốn tông mà nói có ý nghĩa gì? Tội danh giết rồng thành Hàn Giang, hắn ta tuyệt đối không thể gánh nổi.
"Tốt nhất là như vậy", giọng nói của Triệu Linh Đan nghe rất bình tĩnh, không có bất cứ hỉ nộ nào.
Còn ở một bên khác, Tiết Vạn Triệt nhìn về phía bóng dáng của Mục Long, lập tức cảm thấy có chút khó mà chấp nhận: "Việc này... không thể nào... sao có thể?"
"Tên tiểu súc sinh này chẳng quan chỉ là Bích Cung cảnh, chịu một chưởng của ta sao có thể còn sống được?"
Niềm vui mừng vì báo được đại thù trong mắt ông ta lập tức trở nên vô cùng điên cuồng.
"Tiết Vạn Triệt, đến lúc chết của ngươi rồi!"
Thấy Mục Long may mắn không chết, thương thế đang không ngừng hồi phục, Mục Thanh Khung coi như đã yên tâm phần nào, nhưng đồng thời cũng đến lúc ông tính sổ rồi.
Tiết Vạn Triệt, dù sao cũng chỉ là Ngự Hồn cảnh, trước mặt cường giả Linh Văn cảnh như Mục Thanh Khung căn bản không mảy may có khả năng trở tay nào.
Nháy mắt đã bị Mục Thanh Khung đánh trọng thương, trực tiếp phế đi tu vi, giống như một con chó gãy xương sống nằm vật trong bụi bặm.
"Mạng của ngươi nên do con trai ta đích thân lấy đi!", Mục Thanh Khung không trực tiếp giết chết ông ta.
Từ đầu đến cuối Kiếm Thập Tam đều không tỏ thái độ gì với chuyện này, mà không tỏ thái độ gì cũng là một dạng bày tỏ thái độ.
Tiết Vạn Triệt này dù sao cũng là tôn thân của Lãnh Vô Nhai, nếu như chuyện khác hắn ta có thể ra mặt dàn xếp nhưng riêng chuyện này thì không được, cho dù Lãnh Vô Nhai có ra mặt cầu xin cũng không được.
Sau khi luyện hóa đan dược trị thương, thương thế của Mục Long coi như đã hồi phục được tám chín phần.
"Cha, Triệu tiên tử, để hai người phải lo lắng rồi", Mục Long đứng lên, lau vết máu trên miệng đi.
"Không sao là được, không sao là được", Mục Thanh Khung hoàn toàn phở phào nhẹ nhõm, còn Triệu Linh Đan chỉ khẽ mỉm cười.
Sau đó, Mục Long nhìn về phía Tiết Vạn Triệt, lúc này sống chết của Tiết Vạn Triệt hoàn toàn phụ thuộc vào một ý niệm của hắn mà thôi.
"Ông dốc toàn lực đánh lén một chưởng, nhưng không thể đánh chết ta, cho nên ta rất muốn hỏi ông, có tức không?", nhìn Tiết Vạn Triệt, Mục Long cười như không cười hỏi.
Nghe vậy, Tiết Vạn Triệt vốn dĩ mặt mày dữ tợn nháy mắt tức đến nỗi thổ huyết, hai mắt nhìn chằm chằm vào Mục Long, thần sắc oán độc, nói: "Mục Long, tên tiểu súc sinh nhà ngươi, ngươi giết chết con trai ta, ta hận nỗi không thể băm vằm ngươi ra, moi tim móc gan, chỉ hận ông trời không phù hộ ta, cho dù ta có hóa thành lệ quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!"
Thấy vậy, Mục Long cười lạnh nói: "Vậy sao? Không sai, Tiết Đoạn Lãng đó quả thật là do ta giết chết".
"Một tháng trước, ta một mình lẻ loi rèn luyện trong dãy núi Nghi Lăng, Tiết Đoạn Lãng đó thấy ta chỉ có tu vi Thoái Phàm cảnh tầng ba, thừa nước đục thả câu không thành nên muốn giết chết ta".
"Hắn ta và Tiết Đồ hai người một người là Thoái Phàm cảnh tầng tám, một kẻ là cường giả Bích Cung cảnh, liên thủ muốn giết ta, chẳng lẽ ta phải dơ cổ ra chịu chém?"
Mục Long nhìn thẳng vào Tiết Vạn Triệt, lạnh lùng nói.
Nghe được những lời nói này, mặc dù Tiết Vạn Triệt oán hận nhưng lại không thể phản kháng, chỉ đành cắt chặt răng.
Nhưng đám đông nghe được thì lại âm thầm kinh hãi.
Quả nhiên, thiết nghĩ hạng thiên kiêu như Mục Long thế này từ xưa tới nay đều không tầm thường.
Ở Thoái Phàm cảnh tầng ba mà đã có thể giết chết Thoái Phàm cảnh tầng tám và cường giả Bích Cung cảnh, hơn nữa còn trong tình huống hai người liên thủ với nhau.
"Kẻ muốn giết người thì sẽ bị người giết lại, Tiết Đoạn Lãng đó chết cũng chưa hết tội, lần này Mục Long có đức có tài không sai chút nào cả", thành chủ Mạnh Nam Thiên thấy đại thế của Huyết Sát Môn đã mất, sắp tàn lụi đến nơi, còn Mục Long và Mục gia lại quật khởi đã định, vì thế liền thừa cơ giậu đổ bìm leo.
Chương 83: Bắt buộc ly biệt
Nhưng Mục Long hoàn toàn khinh miệt không thèm đếm xỉa đến kẻ như Mạnh Nam Thiên, chỉ tiếp tục nói: "Ông với tu vi Ngự Hồn cảnh ra tay đánh lén ta, theo lý mà nói ta vốn dĩ nên ăn miếng trả miếng, lấy mạng của ông, nhưng Mục Long ta không phải hạng tàn nhẫn thích giết người, huống hồ, ông đã bị cha ta phế đi tu vi cũng coi như đã phải trả giá".
"Tiết Vạn Triệt, ông nghe cho rõ đây, mặc dù ông không phải loại tốt đẹp gì, nhưng ông là một người cha tốt, nên hôm nay mới dám giết ta, báo thù cho Tiết Đoạn Lãng, hôm nay ta không giết ông, ông tự giải quyết đi!"
Giết người chẳng qua chỉ là hành động chấm dứt mọi chuyện, việc đáng sợ hơn là giết chết tâm ý.
Đối với Tiết Vạn Triệt mà nói, lời nói này của Mục Long chẳng khác gì lời nói đâm thẳng vào trái tim.
"Tại sao? Tại sao lại thế này... ông trời ơi, tại sao?"
Tiết Vạn Triệt như mất đi linh hồn, từ hai tròng mắt chảy ra rõ ràng là hàng lệ huyết sắc, ông ta ngửa mặt lên trời khóc rống, trạng thái như phát điên.
"Lãng Nhi, Lãng Nhi của ta..."
"Nếu không thể bảo vệ con chu toàn ở kiếp này, vi phụ sẽ xuống dưới cửu tuyền, chúng ta lại làm cha con tiếp!"
Đột nhiên, ánh mắt Tiết Vạn Triệt lộ ra vẻ đoạn tuyệt, sau đó đâm đầu vào trụ ngọc phía lôi đài, đụng đến nỗi vỡ sọ mà chết.
"Ài..."
Kiếm Thập Tam thở dài, vỗ vỗ vai Lãnh Vô Nhai, ý bảo hắn ta nén bi thương lại.
Lãnh Vô Nhai đi từng bước tới, lạnh lùng liếc nhìn Mục Long một cái, sau đó ôm thi thể của Tiết Vạn Triệt lên, thì thầm nói: "Sư tôn, chúng ta về nhà..."
"Lần này, quán quân trong cuộc tuyển chọn thành Hàn Giang là Mục Long, Mục gia!", cả quá trình buổi tuyển chọn này cũng không vì những chuyện xen ngang mà đứt đoạn, vào thời khắc cuối cùng, Mạnh Nam Thiên đã lớn giọng tuyên bố.
Lúc này, toàn thành sôi trào, nhất là người của Mục gia, ai nấy đều vui mừng như điên.
Còn ai dám tranh phong với Mục gia ở thành Hàn Giang này chứ?
"Chúc mừng ngươi, Mục Long!", Triệu Linh Đan mỉm cười, lúm đồng tiền như hoa, thanh khiết đẹp đẽ xán lạn.
Thấy vậy, Mục Long cũng cúi người hành lễ: "Mục Long xin ghi nhớ trong lòng sự quan tâm của Triệu tiên tử, sau này nhất định sẽ báo đáp!", Mục Long vẻ mặt chân thành từ tận đáy lòng.
Thấy bộ dạng trịnh trọng này của Mục Long, Triệu Linh Đan không khỏi nổi lên ý muốn trêu chọc, ánh mắt khẽ động, cười nói: "Ngươi nên báo đáp ta tử tế vào, lần này ta đã tặng một bầu Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ cho ngươi, đó là một trong bát đại cổ tửu danh chấn thiên hạ, hiếm thấy trên đời đó".
"Có điều, lần này ngươi đã đạt được quán quân, đợi sau khi về tông môn sẽ có giải thưởng cho quán quân, Cửu Khiếu Hóa Long đan, nếu như ngươi muốn thì cứ tặng lại cho ta là được", Triệu Linh Đan khẽ cười.
Nghe vậy, Mục Long nghiêm túc nói: "So với đại ân của Triệu tiên tử, vỏn vẻn đan dược không đáng để nhắc tới, nếu như ta có được vật này nhất định sẽ tặng cho tiên tử để bày tỏ chút tấm lòng".
"Ha ha ha...", Triệu Linh Đan nghe vậy thì cười đến mức toàn thân run lên, trông cực kỳ xinh đẹp.
"Ta trêu ngươi thôi, Cửu Khiếu Hóa Long đan đó không phải vật bình thường, thật không biết ngươi ngoài miệng nói không tiếc hay là thật sự không tiếc. Nếu như ngươi thật sự muốn báo đáp ta thì sau khi vào tông môn hãy nỗ lực tu hành, sớm ngày trở thành cường giả, cũng không uổng phí một phen vất vả của ta".
"Còn nữa, cái gọi là tiên tử chẳng qua chỉ là cách gọi phàm tục mà thôi, ngươi hiện tại đã coi như là đệ tử của Tiêu Dao Thần Tông, sau này cứ gọi ta một tiếng sư tỷ là được".
"Triệu sư tỷ yên tâm, Mục Long nhất định sẽ không quên những lời nói ngày hôm nay", Mục Long ánh mắt kiên quyết đáp lời.
"Không, người khác gọi ta là Triệu sư tỷ, ngươi gọi là Đan sư tỷ đi, như vậy mới khác với đám đông".
"Ba ngày sau, cũng vào đúng thời gian này, ta sẽ tới Mục gia đưa ngươi tới Tiêu Dao Thần Tông", Triệu Linh Đan nói rồi nhanh nhẹn rời đi, thân ảnh như tiên, chỉ còn lại giọng nói linh hoạt kỳ ảo, quanh quẩn trong không trung.
"Ba ngày sao? Đủ rồi", Mục Long nhìn chằm chằm vào thân ảnh đó, tự lẩm bẩm nói.
"Mục gia ta cuối cùng đã có một đệ tử tông môn, tốt lắm, cứ như vậy cho dù có xuống dưới cửu tuyền gặp liệt tổ liệt tông thì lão tử cũng có thể ngẩng cao đầu rồi".
"Đúng vậy, năm đó mẹ con đặt cho con cái tên 'Long' này danh đúng như thực, con trai ta chính là rồng của Mục gia, rồng của thành Hàn Giang!"
Mục Thanh Khung cực kỳ kích động, bước vào tông môn có nghĩa rằng Mục Long đã bước vào thế giới của cường giả, cũng coi như đã bù đắp được tiếc nuối năm đó của ông.
"Với thiên tư của Mục sư đệ, vào tông môn chính là hổ mọc thêm cánh, cá về với biển, tương lai gần tới đây ắt sẽ là một cường giả danh chấn một phương, bát rượu này ta xin mời đệ!"
Một tráng hán khôi ngô đứng bên cạnh Mục Long, tóc xõa dài trên lưng, trong lúc nói chuyện, giọng nói tựa như hồng chuông, hắn uống một hơi can sạch chén rượu trên tay sau đó lau miệng, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát lên một cỗ hào sảng.
Người này chính là Viên Thiên Cương.
Mấy ngày trước, đúng trong lúc mục Long vào thiên nhân hợp nhất, hắn ta cũng thu được lợi ích, tu vi khôi phục trên diện rộng, hiện tại đã vượt qua Linh Văn cảnh, bước vào thế giới thần thông, thuận lợi biến hóa.
"Đa tạ những lời tốt lành của Viên huynh, ta nhất định sẽ nỗ lực tu hành, sớm ngày đuổi kịp cảnh giới của Viên huynh!", Mục Long đáp lễ nói.
Thời gian ba ngày nói ngắn mà không ngắn, nói dài cũng không dài, nhất là gần tới lúc chia ly lại càng không nỡ tính.
"Lần này tới Tiêu Dao Thần Tông đem theo ngươi e rằng sẽ không tiện, lúc ta không ở nhà ngươi đi theo Viên huynh đi, tiện bề tu hành hơn, không được lười biếng, nhớ chưa?", trước lúc đi, Mục Long dặn dò Hắc Hoàng.
Nó từ ngày tới Mục gia, không có thiên địch nên ngày ngày ăn uống ngon lành, còn thường ăn vụng uống lén, ngày tháng trôi qua vô cùng thoải mái, gần đây Mục Long bận rộn cho cuộc tuyển chọn nên Hắc Hoàng không có ai quản thúc, lại béo thêm một vòng nữa.
Nghe vậy, Hắc Hoàng gật gật cái đầu hổ khổng lồ, sau đó cọ cọ vào người Mục Long, con mắt màu đỏ híp lại, hơi có chút nũng nịu như mèo nhà.
"Được rồi, ta cũng đâu phải không trở về nữa", Mục Long cười rồi vỗ vỗ vào đầu Hắc Hoàng, đám Phệ Linh U ma hổ phía sau cũng đang quỳ ở đó, lúc lúc lại phát ra tiếng gầm nhẹ.
"Đến lúc đi thôi...", Mục Long quay đầu lại, nhìn lại Mục gia lần cuối, đây là nơi hắn đã sinh sống 16 năm trời, lần này đi xa đúng là cũng có chút không nỡ.
Có điều, muốn trở thành cường giả, ly biệt là điều không thể tránh.
Hắn xốc lại tinh thần, ánh mắt tràn đầy vẻ tự tin, sau đó bước ra khỏi cánh cổng Mục gia.
Lúc này, bên ngoài Mục gia có một bóng hình xinh đẹp nhanh nhẹn, khoan thai bước tới...
Chương 84: Đến Tiêu Dao Thần Tông
"Mục Long sư đệ, đi thôi".
Triệu Linh Đan vẫn ôm con thỏ tên "Sơ Nhất", đứng lơ lửng giữa không trung, giọng nói dịu dàng dễ nghe như dòng suối mát.
"Vâng".
Điều cần nói cũng đã nói hết trong ba ngày qua rồi, Mục Long quay đầu, liếc nhìn mọi người trong Mục gia. Sau đó, Triệu Linh Đan bèn dẫn hắn cưỡi mây mà đi.
Trên bầu trời đằng xa, Mục Long lại quay đầu nhìn lại, dưới ánh ráng chiều, thành Hàn Giang như được phủ thêm một lớp vải mỏng mông lung, càng ngày càng xa, mãi đến khi không nhìn thấy được nữa.
Nhưng bỗng nhiên, trái tim Mục Long chợt đập lỡ một nhịp, sắc mặt kỳ lạ nhìn xung quanh.
"Làm sao thế, Mục Long sư đệ?", Triệu Linh Đan hỏi.
"Không, chỉ là cứ cảm thấy có một đôi mắt đang lén lút nhìn chằm chằm ta", Mục Long cũng không chắc, hắn nhìn xung quanh một vòng nhưng cũng không có kết quả.
"Không thể nào, nơi này đã sớm rời ra thành Hàn Giang, ta và đệ lại ở giữa không trung, chắc đây là lần đầu tiên sư đệ bay cao như vậy nên sinh ra ảo giác đó", Triệu Linh Đan nhìn xung quanh, ngay cả Phá Vọng Thần Đồng của nàng ta cũng không phát hiện ra bất cứ điều gì lạ.
"Có lẽ là sư tỷ nói đúng", Mục Long cười, không để ý tới nữa.
Lúc này, Triệu Linh Đan lấy ra một thứ làm Mục Long sáng mắt.
Đó là một con thuyền nhỏ rất đẹp, trông như món đồ chơi trẻ em, nhưng khi Triệu Linh Đan truyền linh lực vào, rồi ném ra giữa không trung thì bỗng có một con thuyền khổng lồ xuất hiện.
"Đây là phi thuyền hư không, là bảo bối chuyên dùng để phi hành, có tốc độ cực nhanh, một ngày có thể bay mấy chục cây số. Sau khi tiến vào phi thuyền thì sư đệ sẽ không có cảm giác ấy nữa".
"Tiêu Dao Thần Tông ở phía đông của vương triều Đại Ly, cách nơi này hơn 1000 cây số. Người bình thường đi cả 9 10 năm chắc cũng chưa đến nổi. Nhưng, chúng ta có phi thuyền hư không thì chỉ cần 3 ngày là đến".
Triệu Linh Đan nói xong, dẫn Mục Long vào phi thuyền, mở hết tốc độ bay về phía Tiêu Dao Thần Tông.
Giờ phút này, Mục Long cũng không biết là ở một đám mây đen trong hư không xa xôi trên đầu hắn, có một gương mặt mờ mờ ảo ảo phát ra một tiếng thở dài: "Ngươi, cuối cùng vẫn bước lên con đường không lối về này..."
Sau đó, mây đen tản đi như chưa từng xuất hiện...
...
Trên đường đi đến Tiêu Dao Thần Tông, Triệu Linh Đan liên tục giảng giải những việc trong tông môn và sự ảo diệu trong tu hành cho Mục Long nghe. Mục Long cũng kể một số điều thú vị được nghe từ mẹ, nên cũng không cảm thấy đường xa buồn chán.
Ba ngày thoáng cái đã qua, Mục Long phát hiện tuy Triệu Linh Đan là thiên kiêu Linh Văn cảnh, nhưng vẫn có sự đáng yêu, hồn nhiên vô tư của một cô gái, đã thế còn không kiêu ngạo, nên quan hệ của cả hai cũng thân thiết hơn.
"Sư đệ, thấy ngọn núi lớn đằng trước không? Đấy là Tiêu Dao Thần Tông đó, chúng ta đến rồi".
Trong phi thuyền hư không, bàn tay trắng nõn của Triệu Linh Đan chỉ vào phía trước, nói với Mục Long.
"Đây là Tiêu Dao Thần Tông ư?"
"Thật là bao la và hùng vĩ!"
Mục Long chưa thấy ngọn núi nào cao lớn hùng vĩ như vậy, nó giống như một cây trụ trời đứng sừng sững ở đó, bên trên có khắc bốn từ "Tiêu Dao Thần Tông" vừa to vừa mạnh mẽ và cứng cáp, mơ hồ toát ra một cảm giác xuất trần.
Sau khi tiến vào sơn môn, lại thấy mây mù lượn lờ khắp xung quanh, đủ loại linh phong cự thạch được điêu khắc tài tình ẩn hiện trong mây. Nhìn thoáng qua, cứ trông như chốn bồng lai, thắng cảnh.
Trên linh phong lại có các cung điện san sát nối tiếp nhau, tràn ngập khí thế, bên trong còn mơ hồ truyền ra từng tiếng chuông ngân vang, mây mù lượn lờ rực rỡ sắc màu mang đầy điềm lành.
Những kỳ hoa dị thảo kia cũng đua nhau khoe sắc, lung linh rực rỡ. Giữa núi đồi là từng con linh cầm dị thú, linh thảo, bạch hạc giương cánh bay lượn giữa không trung, tiên lộc thảnh thơi dạo bước... Giống như một thế ngoại đào nguyên.
Giờ phút này, Mục Long vậy mà lại nhìn mê mẩn, tò mò như một đứa trẻ vừa chào đời.
Triệu Linh Đan cũng không chê phiền, thấy Mục Long phấn khích như vậy, nên phi thuyền hư không bèn lượn vòng trên không mấy vòng, đợi hắn nhìn đã rồi mới hạ xuống.
Cuối cùng, Triệu Linh Đan mới dẫn Mục Long đi đến Tiêu Dao Phong.
Đây là ngọn linh phong nguy nha hùng vĩ nhất trong Tiêu Dao Thần Tông, nó giống như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên trời.
Trên Tiêu Dao Phong có một tòa cung điện tên "Tiêu Dao Thiên Điện", là nơi ở của giáo chủ Tiêu Dao Thần Tông và cũng là nơi bàn bạc chuyện quan trong của các cao tầng trong tông môn.
Triệu Linh Đan trực tiếp dẫn Mục Long đi thẳng lên cao, tiến vào trong điện.
"Đệ tử Triệu Linh Đan ra mắt các vị trưởng bối trong tông môn".
"Đệ tử đã may mắn không làm thất vọng, thuận lợi hoàn thành chuyện tuyển chọn ở thành Hàn Giang. Mục Long tư chất hơn người, dùng sức mạnh vượt qua ba tông môn khác, đạt được quán quân. Giờ đã theo đệ tử trở về tông môn đợi lệnh".
Khi Triệu Linh Đan trình báo, Mục Long cũng làm lễ.
Nhưng trong lòng hắn bỗng sinh ra một nghi vấn, lẽ ra dù hắn có tư chất hơn người, nhưng cũng chỉ là một đệ tử nho nhỏ, tại sao lại có thể đến một nơi như này?
Những người ngồi ở đây đều là những cao tầng trong tông môn, khí thế ẩn ẩn toát ra trên người quả thật như biển sâu không đáy, sâu không lường được.
Lúc này, trên đại điện bỗng vang lên một tiếng hừ lạnh.
"Hừ, may mắn không làm thất vọng? Triệu Linh Đan, ngươi có biết tội của mình không?"
Giọng nói này truyền đến từ sâu trong đại điện, kèm theo đó là vô vàn uy áp, thoáng chốc bầu không khí trong Tiêu Dao Thiên Điện như đọng lại. Khí thế ấy khiến trái tim Mục Long đập lên thình thịch, hắn chỉ lén liếc nhìn một cái mà hoảng sợ không thôi.
Đó là một người đàn ông trung niên có dáng người cao lớn, mặc một bộ đạo bào màu đen, mặt mày tuấn tú, vừa lạnh lùng lại uy nghiêm.
Con ngươi của ông ta còn đen hơn người bình thường mấy lần, giống như một đầm giếng sâu, vừa lạnh nhạt lại âm u vắng lặng. Ông ta chỉ đứng đó thôi mà đã tỏa ra một khí thế kinh khủng khiến người ta khó thở.
Ngươi này chính là Hộ giáo Đại Pháp Vương của Tiêu Dao Thần Tông.
Trong giới tu hành, chỉ có cao thủ bước vào Nguyên Thần cảnh, tu luyện thành nguyên thần mới có tư cách được xưng là vương giả.
Nguyên Vô Thiên chính là cao thủ Nguyên Thần cảnh, cũng là Hộ giáo Đại Pháp Vương của Tiêu Dao Thần Tông, quản lý pháp vụ trong tông môn, chuyên về thưởng phạt, địa vị cao cả, chỉ dưới giáo chủ.
Triệu Linh Đan nghe vậy sửng sốt, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh, nhíu mày nói: "Không biết Pháp Vương nói vậy là vì cớ gì?"
"Hừ, cớ gì?"
Chương 85: Phàm thể cũng là bá thể!
"Bổn vương hỏi ngươi, cuộc tuyển chọn lần này, ba tông môn khác tuyển đều là những đệ tử như thế nào?", giọng Nguyên Vô Thiên vang lên như sấm, nghe mà hãi hùng.
Triệu Linh Đan lại chỉ thong dong nhìn ông ta đáp: "Đấu Chiến Thần Tông chọn Xích Huyết Bá thể Cơ Trọng Dương".
"Lăng Thiên Kiếm Tông có Tiên Thiên Kiếm Cốt Lãnh Vô Nhai. Lần này, Tuyết Nguyệt Thần Cung tuyển một đệ tử tên là Mục Thiên Dao có Thiên Linh Hàn thế, hơn nữa, còn mở ra được thập phương huyền cung".
Cứ mỗi khi Triệu Linh Đan nói ra một cái tên thì sắc mặt mọi người trong đại điện lại chấn động một lần, đặc biệt là Mục Thiên Dao, khiến họ không khỏi ồ lên.
Đương nhiên, điều làm họ chấn động cũng không phải tên của ba người kia, mà là thể chất đặc biệt của họ.
Tiên Thiên Kiếm Cốt, Xích Huyết Bá thể, Thiên Linh Hàn thể, bất cứ cái nào đều là thể chất kinh thế vô song. Hơn nữa, còn phù hợp với truyền thừa của tông môn họ. Mai sau, chắc chắn sẽ vùng dậy.
Mục Thiên Dao kia không chỉ là Thiên Linh Hàn thể, mà còn mở được thập phương huyền cung. Đây đã là đánh nát quy tắc rồi, tư chất cỡ ấy thì phải đáng sợ thế nào chứ?
"Tuy ba người họ đều là thể chất hiếm có, nhưng xét về tư chất và thực lực lại thua xa Mục Long", Triệu Linh Đan nghe thấy mọi người cảm thán không thôi bèn mở miệng.
Quả nhiên, sau khi nàng ta nói xong, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Mục Long, dường như muốn nhìn xuyên hắn.
Triệu Linh Đan thấy vậy mới chậm rãi nói: "Đầu tiên, Mục Long dùng tu vi Thoái Phàm đỉnh đánh bại Tiên Thiên Kiếm Cốt có tu vi Bích Cung cảnh tầng tám. Còn Xích Huyết Bá thể, dù chưa đánh, nhưng lại thua trong tay Thiên Linh Hàn thể. Mà Mục Long, khi gặp phải Thiên Linh Hàn thể lại phá tan sự chèn ép của thập phương huyền cung, chẳng những đột phá ngay trong trận đấu còn đánh bại Mục Thiên Dao, lại đánh gãy thanh kiếm Thực Cốt Băng Viêm của Tuyết Nguyệt Thần Cung".
Câu ấy vừa được nói ra, cả đại điện đều chìm trong im lặng.
Bên trong Tiêu Dao Thiên Điện có các phong chủ đứng đầu các ngọn núi lớn và những trưởng lão khác. Bọn họ tu hành nhiều năm, gặp được vô số thiên kiêu.
Nhưng giờ, câu nói ấy của Triệu Linh Đan lại khiến họ cảm thấy hết sức khó tin.
Tiên Thiên Kiếm Cốt, đó là thể chất kinh khủng cỡ nào? Vị khai sơn tổ sư của Lăng Thiên Kiếm Tông chính là người có thể chất ấy, kiếm khí Tiên Thiên Ngũ Hành vừa ra thì cả cái vương triều Đại Ly này ai dám đỡ?
Nhưng Tiên Thiên Kiếm Cốt Bích Cung cảnh tầng tám lại thua trong tay thiếu niên trước mặt, mà hắn chỉ có tu vi Thoái Phàm đỉnh.
Còn Thiên Linh Hàn thế, nếu tu luyện thành công thì có thể đóng băng ngàn dặm núi sông chỉ trong một suy nghĩ. Có câu Thiên Linh giận dữ, bầu trời đổ tuyết. Thiên kiêu cỡ đó lại mở ra được thập phương huyền cung, nhưng vẫn không phải đối thủ của Mục Long.
Thế nên, bọn họ đều đang cẩn thẩn quan sát, trong mắt lóe lên vẻ cuồng nhiệt như muốn nhìn rõ thiếu niên này là thần thánh phương nào, có được loại thể chất kinh người gì.
Lúc này, sâu trong đại điện lại vang lên giọng nói của Hộ giáp Pháp Vương: "Ngươi đã nói Mục Long kia bất phàm, vậy hắn đương nhiên cũng là thể chất hiếm thấy?"
Trong giọng nói của ông ta rõ ràng có chút chế giễu.
Triệu Linh Đan nghe vậy như hiểu được điều gì, sau đó nàng ta nhìn về phía Mục Long với vẻ áy náy, cuối cùng lại nhìn mọi người trong điện, hơi thở thơm tho nói ra mấy chữ: "Hắn là... phàm thể!"
Thoáng chốc, toàn bộ Tiêu Dao Thiên Điện đều yên lặng như tờ.
Nhưng sự yên tĩnh ấy chỉ xảy ra trong nháy mắt, ngay sau đó là vô số tiếng bàn tán đầy kinh ngạc.
"Cái gì? Phàm thể? Có nghĩa là hắn chẳng qua chỉ là một người bình thường?"
"Cuộc tuyển chọn lần này rất quan trọng, con rồng Hàn Giang trong lời trăng trối của Thái thượng trưởng lão sẽ là một người bình thường sao?"
"Ba tông môn khác đều là thể chất đặc biệt, tại sao Tiêu Dao Thần Tông lại chỉ lấy một phàm thể?"
Triệu Linh Đan thấy cảnh ấy vội lớn tiếng nói: "Các vị trưởng bối, không biết mọi người có thể nghe ta nói một câu hay không?"
Mọi người nghe vậy, ánh mắt lập tức đổ dồn lên người Triệu Linh Đan.
"Tuy thể chất đặc biệt rất mạnh, nhưng con rồng Hàn Giang không phải chỉ dựa vào tư chất, mà còn có tính cách, lòng có mãnh hổ thì phàm thể cũng là bá thể!"
Triệu Linh Đan vừa nói vừa nhìn thẳng vào mọi người với vẻ mặt hết sức kiên định, trong con ngươi đầy trong trẻo kia cũng toát ra một phong thái khác.
Lòng có mãnh hổ thì phàm thể cũng là bá thể!
Câu ấy vừa được nói ra, ánh mắt mọi người lập tức nghiêm túc lên, trong lòng như hiểu được gì đó.
"Đúng vậy, tu đạo, quan trọng nhất là phải có một tấm lòng vững như thái sơn. Nếu không có ý chí kiên định thì tư chất vô song cũng chỉ như mây bay...", một ông lão tiên phong đạo cốt trong góc chợt nỉ non.
"Đúng là làm bậy!"
Đúng lúc này, Hộ giáo Pháp Vương Nguyên Vô Thiên bỗng quát lên, trong giọng nói tràn ngập sự tức giận.
"Cuộc tuyển chọn ở thành Hàn Giang lần này liên quan đến tương lại của Tiêu Dao Thần Tông ta, ngươi tự mình làm chủ làm trái ý của tông mông đã là tội nặng, thế mà giờ còn dám ăn nói bừa bãi?"
"Cái gì mà phàm thể cũng là bá thể, đúng là ăn nói bậy bạ!", Nguyên Vô Thiên quát, Nguyên Thần cảnh tức giận thì cả Tiêu Dao Thiên Điện cũng không ai dám hó hé câu nào.
Sau đó, ông ta lại cười lạnh nhìn Triệu Linh Đan nói: "Theo bổn vương biết, lúc tuyển chọn ở thành Hàn Giang, rõ ràng có xuất hiện bốn thể chất đặc biệt, ngoài ba người kia, còn có một thiếu niên tên Lâm Cảnh Thiên".
"Người này là Thanh Mộc Linh thể, rất có duyên với Tiêu Dao Thần Tông ta, ngươi lại mặc kệ thiên kiêu, tuyển một tên phàm thể trở về, ngươi nghĩ rằng mình có thể lừa dối mọi người chắc?"
Nguyên Vô Thần vừa nói xong, trong đôi mắt thâm thúy chợt lóe lên vẻ sắc bén, dường như muốn nhìn xuyên Triệu Linh Đan và Mục Long.
Mà câu đó cũng khiến mọi người chấn động không thôi.
Thanh Mộc Linh thể đó, nghe đồn đó là thiên tài luyện đan trời sinh, kết hợp với khí tức thanh mộc, sức sống tràn trề, tuổi thọ dài lâu.
Trên con đường tu hành, ngoài tài nguyên ra thì cái gì là quan trọng nhất? Đương nhiên đó là thời gian, là tuổi thọ!
Chỉ cần có thời gian thì một con heo cũng có thể tu luyện thành tinh. Trái lại, dù ngươi có kinh tài tuyệt diễm thế nào, khi tuổi thọ hao hết cũng khó tránh khỏi bị vùi vào đất.
"Xem ra, trong chốn u minh đều có số mệnh hết rồi. Không uổng công Thái thượng trưởng lão vì nó mà tiêu hao hết tuổi thọ ngã xuống".
Hành động của Triệu Linh Đan khiến ba vị đại nhân còn lại đều phải thất kinh.
Đây là Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ, một trong bát đại cổ tửu trong thiên hạ, cực kỳ trân quý, người bình thường dù chỉ cần ngửi được hương vị này thôi cũng đủ để đời này không còn gì nuối tiếc.
Thế nhưng lúc này, Triệu Linh Đan lại trực tiếp mở ra tặng cho Mục Long.
"Tong tong".
Nước rượu màu tím chảy ra ngoài, Triệu Linh Đan thuận tay ném bầu rượu đi, không hề có chút rối rắm nào.
Tiêu Nhược Cuồng và Kiếm Thập Tam thấy vậy thì cùng lúc ra tay, nhặt bầu rượu đó lên liếc mắt nhìn một cái rồi lập tức vẻ mặt tỏ ra tiếc hận.
Trong bầu rượu không còn giọt nào, đến cơ hội liếm bầu rượu cũng không để lại cho bọn họ.
"Haiz, Triệu sư muội đã kích động rồi".
"Rượu Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ này dù sao cũng là một trong tám danh tửu, lực lượng hàm chứa trong đó cuồn cuộn xiết bao, muội không sợ Mục Long sẽ bị nổ chết sao?"
"Khụ khụ, ta thấy nhân lúc hiện giờ vẫn còn kịp chi bằng thu lại về một ít, ta đây cũng là vì muốn tốt cho hắn thôi", Tiêu Nhược Cuồng ho nhẹ một tiếng, nhìn chằm chằm vào chỗ rượu đó mà liếm môi liếm mép.
"Không cần, một bầu rượu thôi mà, cứ coi như là quà chúc mừng ta tặng cho hắn!", Triệu Linh Đan bình thản đáp.
"Một bầu... một bầu rượu mà thôi ư...", lời nói này khiến người nghe càng nghe càng đau lòng.
Cùng lúc đó, lực lượng sắp gần cạn kiệt trong cơ thể Mục Long đột nhiên có thêm một trận lực lượng bàng bạc chảy vào trong cơ thể, khiến tứ chi bách hài của hắn tái tạo sức sống từ đầu.
"Lực lượng tinh thuần quá, là ai đang ra tay giúp ta sao?", đây không nghi ngờ gì chính là nắng hạn gặp mưa rào, khiến trong lòng Mục Long cực kỳ cảm động.
"Đây là Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ, là một loại rượu cổ cực kỳ quý giá, được ủ ít nhất lên đến ngàn năm, tinh khí trong đó đủ để giúp Long ca ca ngưng tụ ra 'phệ chủng' rồi".
"Xem ra nàng ấy đã ra tay", nghe Hoan Nhi nói vậy, Mục Long càng đoán ra được là ai, bảo vật cỡ này tuyệt đối người bình thường không thể có được.
Có điều, thời khắc này chính là thời điểm then chốt để dung hợp huyết mạch, có thể ngưng tụ được phệ chủng hay không là nằm ở hành động này, Mục Long không dám có sự phân tâm nào.
Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ đó được linh khí bao vây, treo ngay lơ lửng trên đầu Mục Long, hóa thành từng sợi tinh khí tử sắc, không ngừng chui vào trong cơ thể Mục Long.
"Có lẽ hắn không thể hấp thu toàn bộ được, nói không chừng có thể còn sót lại chút..."
Kiếm Thập Tam và Tiêu Nhược Cuồng vẫn luôn dán mắt lên đỉnh đầu của Mục Long, mặc dù không phải là đồ của mình nhưng mỗi khi Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ mất đi một phần là bọn họ trong lòng lại đau đớn thêm một phần.
"Nếu như có thể còn lại chút thì tốt rồi", Tiêu Nhược Cuồng không khỏi chậc lưỡi, nhưng Mục Long từ đầu đến cuối không có bất cứ ý định dừng lại nào.
"Việc này... Mục Long, tu vi của ngươi vẫn thấp, tuyệt đối không được cậy mạnh mà chủ quan, cơ thể quan trọng hơn...", Tiêu Nhược Cuồng vẻ mặt đau xót, đứng lẩm bẩm ở đó.
Thế nhưng, sau khi nhìn thấy Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ trên đỉnh đầu Mục Long hoàn toàn biến mất thì Tiêu Nhược Cuồng đã cảm thấy tuyệt vọng.
"Xong rồi, không còn một giọt..."
"Haiz, đây chính là số mệnh rồi, đời này của ta e là không thể uống được nữa..."
"Hắn rốt cuộc là quái vật gì vậy, lại có thể hấp thu hết một bình rượu, e rằng cường giả Ngự Hồn cảnh cũng phải bạo thể mà chết ấy chứ!"
Sau khi đau lòng, hắn ta đột nhiên nghĩ đến một sự thật khủng bố như vậy.
Cùng lúc đó, bên dưới lôi đài, lửa hận trong hai tròng mắt của Tiết Vạn Triệt đã nổi lên đến cực điểm.
"Tiểu tử Mục Long, ta bắt ngươi phải đền mạng!"
Trong lúc rống giận, Tiết Vạn Triệt đột nhiên thân hình bạo khởi, đánh một quyền về phía sau lưng Mục Long.
Cảnh tượng này đều nằm ngoài dự đoán của mọi người, đồng thời cũng khiến cưởng giả có mặt ở đó trở tay không kịp.
Ai có thể ngờ được vào khoảnh khắc Mục Long trở thành quán quân trong cuộc tuyển chọn thành Hàn Giang vô cùng vinh quanh này sẽ bị đánh lén chứ.
Tiết Vạn Triệt, đường đường là cường giả Ngự Hồn cảnh cao cấp lại làm ra chuyện như vậy!
"To gan!"
Triệu Linh Đan vẫn luôn đặt sự chú ý vào Mục Long nhưng lúc phản ứng kịp cũng đã muộn rồi.
Còn Mục Thanh Khung thì đang lo lắng cho trạng thái của Mục Long nên cũng không kịp thời ra tay ngăn cản.
Còn bản thân Mục Long, cho dù có Hoan Nhi nhắc nhở nhưng lúc này đang ở trong thời khắc quan trọng nhất nên căn bản không thể động đậy, hơn nữa, tốc độ của Ngự Hồn cảnh cho dù có tránh cũng cực kỳ khó khăn.
Vì vậy mà một chưởng này không có chút lệch lạc nào, trúng ngay lên lưng Mục Long.
Ngay lập tức cơ thể của Mục Long bay ra ngoài, rơi xuống giữa trung tâm lôi đài, sống chết không rõ.
"Lãng Nhi, con nhìn thấy chưa, cha đã giết chết Mục Long trả thù cho con rồi..."
"Ha ha ha... con trai ta có thể an nghỉ trên trời rồi!"
Dưới lôi đài, Tiết Vạn Triệt đang đứng ở vị trí mà Mục Long vốn đang ngồi xếp bằng mà cười như phát điên.
"Tên khốn nạn, ta giết chết ngươi!"
Chứng kiến cảnh này, Mục Thanh Khung hai mắt như muốn rách ra, trở nên đỏ au, trong lúc giơ tay lên đã đánh một quyền về phía Tiết Vạn Triệt, sau đó nháy mắt bay về phía Mục Long.
"Long Nhi..."
"Con thấy thế nào rồi?", Mục Thanh Khung ôm Mục Long lên, hai tay của ông cũng như nội tâm, đều đang run rẩy kịch liệt.
Mục Long trước đây lúc chiến đấu với Mục Thiên Dao vốn đã bị trọng thương, mà hôm nay lại chịu một kích của cường giả Ngự Hồn cảnh trong trạng thái không chút phòng bị, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.
Nhìn con trai đang hấp hối, miệng đầy máu, trong lòng Mục Thanh Khung trào dâng bi phẫn: "Đều tại ta, bốn năm trước không bảo vệ được mẹ con, giờ đến con cũng..."
"Tiết... Vạn... Triệt!"
"Dám đả thương con ta, hôm nay ta sẽ giết sạch Huyết Sát Môn của ngươi, chó gà cũng không tha!"
"A...!"
Giây phút này, giọng nói của ông lạnh lẽo đến cùng cực, tựa như ma quỷ trở về từ cửu u địa ngục, toàn thân tản phát ra từng trận sát khí khiến người ta không rét mà run, trong lúc khua tay, Tử Điện Long Ảnh thương kêu lên ong ong, sắc bén chết người.
"Xằng bậy!", trên cao tọa, Kiếm Thập Tam nhìn chằm chằm về phía Huyết Sát Môn, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Còn Triệu Linh Đan thì trừng mắt liếc nhìn ông ta một cái rồi nháy mắt xuất hiện bên cạnh Mục Long.
"Vẫn cứu được!", Triệu Linh Đan mừng rỡ, sau đó lấy ra một viên đan dược luyện hóa dược lực chuẩn bị rót vào trong người Mục Long.
Thế nhưng lúc này Mục Long lại tỉnh, hắn yếu ớt mở hai mắt ra.
"Ta... không sao..."
Giọng nói của hắn vô cùng yếu ớt nhưng tinh quang trong ánh mắt thì không hề giảm đi.
Thấy vậy, Mục Thanh Khung vốn đang định giết Huyết Sát Môn cũng lập tức thu lại binh đao.
"Phốc..."
"Hí..."
Mục Long lần nữa phun ra máu tươi từ miệng, đồng thời cũng tác động đến vết thương khiến hắn đau đến hít ngược một ngụm khí lạnh.
Một chưởng này của Tiết Vạn Triệt quả thực uy lực khổng lồ, khiến hắn bị trọng thương, nguy hiểm đến tính mạng nhưng có một câu nói rất hay thế này, đại nạn không chết ắt có hậu phúc!
Chương 82: Mục Long khôi phục thương thế
Vốn dĩ, Mục Long đã đến thời khắc then chốt ngưng tụ phệ chủng, lực lượng của bản thân và lực lượng của phệ chủng giằng co lẫn nhau, tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng một chưởng này của Tiết Vạn Triệt vừa hay đánh vỡ sự giằng co này, đồng nghĩa với việc là giúp Mục Long.
Lúc này, trong cơ thể hắn đang có một hạt giống đen nhánh trôi nổi, khí đen quanh quẩn lượn lờ, phát ra từng trận khí tức thôn phệ đáng sợ.
Đây chính là phệ chủng, thuộc về truyền thừa của Thao Thiết.
Yêu thần Thao Thiết có thể nuốt thiên địa vạn vật, đó là nhờ vào càn khôn trong bụng, mà phệ chủng này chính là ngọn nguồn của lực thôn phệ, có thể dựa vào thôn phệ mà không ngừng tiến hóa.
Có điều, vừa nãy quả thực là nguy hiểm, đương nhiên Tiết Vạn Triệt không ra tay đúng vào thời khắc then chốt khi phệ chủng hình thành, bị phệ chủng hấp thu tuyệt đại đa số lực lượng thì Mục Long ắt chết không nghi ngờ gì.
Triệu Linh Đan ra tay đương nhiên phải là linh đan trị thương đỉnh cấp, mà cơ thể của Mục Long vốn đã mạnh mẽ, cộng thêm có phệ chủng nữa nên hấp thu cực nhanh, thương thế cũng có thể hồi phục bằng tốc độ nhìn thấy được bằng mắt thường.
Sau một lát, gương mặt tái nhợt đã trở nên hồng hào hơn, lực lượng trong cơ thể cũng dần dần hồi phục.
Chứng kiến một màn này, Triệu Linh Đan mới từ từ yên tâm, đồng thời trong lòng cũng âm thầm khiếp sợ. Đọc nhanh nhất tại V ietwriter.vn
"Xem ra, lựa chọn của mình không sai, hắn dùng Thoái Phàm cảnh đánh bại Bích Cung, lại có thể đột phá ngay khi lâm trận, chống lại thập phương huyền cung, phế kiếm Thực Cốt Băng Viêm, giành được quán quân, hiện giờ lại thân mang trọng thương chịu một chưởng của Ngự Hồn cảnh mà không chết".
"Mỗi chuyện này đều không phải là việc mà người thường có thể làm được, có lẽ chỉ có người không ngừng tạo ra kỳ tích mới xứng được gọi là rồng nhỉ? Cũng chỉ có người như vậy mới có thể xoay chuyển càn khôn khi nạn kiếp đó giáng xuống..."
Mục Long ngồi xếp bằng trị thương, Triệu Linh Đan cũng canh giữ ở bên cạnh.
Nàng ta yên lặng nhìn chằm chằm vào gương mặt thiếu niên kiên nghị, trong lòng dấy lên lựa chọn chắc chắn của bản thân.
Sau đó chuyển ánh mắt về phía Kiếm Thập Tam, tựa như đang chất vấn.
Tứ đại tông môn, mỗi bên đều tự dựng đại bản doanh của mình, vì lợi ích mà tranh đấu gay gắt không ngừng suốt mấy ngàn năm qua, mà hiện tại Lãnh Vô Nhai mà Kiếm Thập Tam nhìn trúng là người của Huyết Sát Môn, vào đúng lúc quan trọng nhất thì người của Huyết Sát Môn lại ra tay đánh lén Mục Long.
Tất cả những việc này đều không khỏi khiến người khác nghi ngờ là Kiếm Thập Tam đứng sau sai khiến, mục đính chính là khiến Mục Long, con rồng thành Hàn Giang thuộc về Tiêu Dao Thần Tông này phải chết ngay từ trong nôi, dù sao thiên phú của Mục Long thực sự khiến người khác phải e sợ.
Triệu Linh Đan bình thường luôn có bộ dạng dịu dàng điềm tĩnh, thế nhưng ánh mắt lúc này lại khiến Kiếm Thập Tam run sợ trong lòng, đương nhiên hắn ta hiểu ý nghĩa ánh mắt này của Triệu Linh Đan.
"Triệu sư muội, tuyệt đối đừng hiểu lầm, cho dù giữa bốn tông xưa nay luôn tranh đấu gay gắt, nhưng chuyện này rất quan trọng, ta tuyệt đối không dám làm việc hồ đồ thế này", Kiếm Thập Tam phủ nhận nói.
Hắn ta vô cùng rõ rằng bốn chữ rồng thành Hàn Giang trong di ngôn này đối với bốn tông mà nói có ý nghĩa gì? Tội danh giết rồng thành Hàn Giang, hắn ta tuyệt đối không thể gánh nổi.
"Tốt nhất là như vậy", giọng nói của Triệu Linh Đan nghe rất bình tĩnh, không có bất cứ hỉ nộ nào.
Còn ở một bên khác, Tiết Vạn Triệt nhìn về phía bóng dáng của Mục Long, lập tức cảm thấy có chút khó mà chấp nhận: "Việc này... không thể nào... sao có thể?"
"Tên tiểu súc sinh này chẳng quan chỉ là Bích Cung cảnh, chịu một chưởng của ta sao có thể còn sống được?"
Niềm vui mừng vì báo được đại thù trong mắt ông ta lập tức trở nên vô cùng điên cuồng.
"Tiết Vạn Triệt, đến lúc chết của ngươi rồi!"
Thấy Mục Long may mắn không chết, thương thế đang không ngừng hồi phục, Mục Thanh Khung coi như đã yên tâm phần nào, nhưng đồng thời cũng đến lúc ông tính sổ rồi.
Tiết Vạn Triệt, dù sao cũng chỉ là Ngự Hồn cảnh, trước mặt cường giả Linh Văn cảnh như Mục Thanh Khung căn bản không mảy may có khả năng trở tay nào.
Nháy mắt đã bị Mục Thanh Khung đánh trọng thương, trực tiếp phế đi tu vi, giống như một con chó gãy xương sống nằm vật trong bụi bặm.
"Mạng của ngươi nên do con trai ta đích thân lấy đi!", Mục Thanh Khung không trực tiếp giết chết ông ta.
Từ đầu đến cuối Kiếm Thập Tam đều không tỏ thái độ gì với chuyện này, mà không tỏ thái độ gì cũng là một dạng bày tỏ thái độ.
Tiết Vạn Triệt này dù sao cũng là tôn thân của Lãnh Vô Nhai, nếu như chuyện khác hắn ta có thể ra mặt dàn xếp nhưng riêng chuyện này thì không được, cho dù Lãnh Vô Nhai có ra mặt cầu xin cũng không được.
Sau khi luyện hóa đan dược trị thương, thương thế của Mục Long coi như đã hồi phục được tám chín phần.
"Cha, Triệu tiên tử, để hai người phải lo lắng rồi", Mục Long đứng lên, lau vết máu trên miệng đi.
"Không sao là được, không sao là được", Mục Thanh Khung hoàn toàn phở phào nhẹ nhõm, còn Triệu Linh Đan chỉ khẽ mỉm cười.
Sau đó, Mục Long nhìn về phía Tiết Vạn Triệt, lúc này sống chết của Tiết Vạn Triệt hoàn toàn phụ thuộc vào một ý niệm của hắn mà thôi.
"Ông dốc toàn lực đánh lén một chưởng, nhưng không thể đánh chết ta, cho nên ta rất muốn hỏi ông, có tức không?", nhìn Tiết Vạn Triệt, Mục Long cười như không cười hỏi.
Nghe vậy, Tiết Vạn Triệt vốn dĩ mặt mày dữ tợn nháy mắt tức đến nỗi thổ huyết, hai mắt nhìn chằm chằm vào Mục Long, thần sắc oán độc, nói: "Mục Long, tên tiểu súc sinh nhà ngươi, ngươi giết chết con trai ta, ta hận nỗi không thể băm vằm ngươi ra, moi tim móc gan, chỉ hận ông trời không phù hộ ta, cho dù ta có hóa thành lệ quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!"
Thấy vậy, Mục Long cười lạnh nói: "Vậy sao? Không sai, Tiết Đoạn Lãng đó quả thật là do ta giết chết".
"Một tháng trước, ta một mình lẻ loi rèn luyện trong dãy núi Nghi Lăng, Tiết Đoạn Lãng đó thấy ta chỉ có tu vi Thoái Phàm cảnh tầng ba, thừa nước đục thả câu không thành nên muốn giết chết ta".
"Hắn ta và Tiết Đồ hai người một người là Thoái Phàm cảnh tầng tám, một kẻ là cường giả Bích Cung cảnh, liên thủ muốn giết ta, chẳng lẽ ta phải dơ cổ ra chịu chém?"
Mục Long nhìn thẳng vào Tiết Vạn Triệt, lạnh lùng nói.
Nghe được những lời nói này, mặc dù Tiết Vạn Triệt oán hận nhưng lại không thể phản kháng, chỉ đành cắt chặt răng.
Nhưng đám đông nghe được thì lại âm thầm kinh hãi.
Quả nhiên, thiết nghĩ hạng thiên kiêu như Mục Long thế này từ xưa tới nay đều không tầm thường.
Ở Thoái Phàm cảnh tầng ba mà đã có thể giết chết Thoái Phàm cảnh tầng tám và cường giả Bích Cung cảnh, hơn nữa còn trong tình huống hai người liên thủ với nhau.
"Kẻ muốn giết người thì sẽ bị người giết lại, Tiết Đoạn Lãng đó chết cũng chưa hết tội, lần này Mục Long có đức có tài không sai chút nào cả", thành chủ Mạnh Nam Thiên thấy đại thế của Huyết Sát Môn đã mất, sắp tàn lụi đến nơi, còn Mục Long và Mục gia lại quật khởi đã định, vì thế liền thừa cơ giậu đổ bìm leo.
Chương 83: Bắt buộc ly biệt
Nhưng Mục Long hoàn toàn khinh miệt không thèm đếm xỉa đến kẻ như Mạnh Nam Thiên, chỉ tiếp tục nói: "Ông với tu vi Ngự Hồn cảnh ra tay đánh lén ta, theo lý mà nói ta vốn dĩ nên ăn miếng trả miếng, lấy mạng của ông, nhưng Mục Long ta không phải hạng tàn nhẫn thích giết người, huống hồ, ông đã bị cha ta phế đi tu vi cũng coi như đã phải trả giá".
"Tiết Vạn Triệt, ông nghe cho rõ đây, mặc dù ông không phải loại tốt đẹp gì, nhưng ông là một người cha tốt, nên hôm nay mới dám giết ta, báo thù cho Tiết Đoạn Lãng, hôm nay ta không giết ông, ông tự giải quyết đi!"
Giết người chẳng qua chỉ là hành động chấm dứt mọi chuyện, việc đáng sợ hơn là giết chết tâm ý.
Đối với Tiết Vạn Triệt mà nói, lời nói này của Mục Long chẳng khác gì lời nói đâm thẳng vào trái tim.
"Tại sao? Tại sao lại thế này... ông trời ơi, tại sao?"
Tiết Vạn Triệt như mất đi linh hồn, từ hai tròng mắt chảy ra rõ ràng là hàng lệ huyết sắc, ông ta ngửa mặt lên trời khóc rống, trạng thái như phát điên.
"Lãng Nhi, Lãng Nhi của ta..."
"Nếu không thể bảo vệ con chu toàn ở kiếp này, vi phụ sẽ xuống dưới cửu tuyền, chúng ta lại làm cha con tiếp!"
Đột nhiên, ánh mắt Tiết Vạn Triệt lộ ra vẻ đoạn tuyệt, sau đó đâm đầu vào trụ ngọc phía lôi đài, đụng đến nỗi vỡ sọ mà chết.
"Ài..."
Kiếm Thập Tam thở dài, vỗ vỗ vai Lãnh Vô Nhai, ý bảo hắn ta nén bi thương lại.
Lãnh Vô Nhai đi từng bước tới, lạnh lùng liếc nhìn Mục Long một cái, sau đó ôm thi thể của Tiết Vạn Triệt lên, thì thầm nói: "Sư tôn, chúng ta về nhà..."
"Lần này, quán quân trong cuộc tuyển chọn thành Hàn Giang là Mục Long, Mục gia!", cả quá trình buổi tuyển chọn này cũng không vì những chuyện xen ngang mà đứt đoạn, vào thời khắc cuối cùng, Mạnh Nam Thiên đã lớn giọng tuyên bố.
Lúc này, toàn thành sôi trào, nhất là người của Mục gia, ai nấy đều vui mừng như điên.
Còn ai dám tranh phong với Mục gia ở thành Hàn Giang này chứ?
"Chúc mừng ngươi, Mục Long!", Triệu Linh Đan mỉm cười, lúm đồng tiền như hoa, thanh khiết đẹp đẽ xán lạn.
Thấy vậy, Mục Long cũng cúi người hành lễ: "Mục Long xin ghi nhớ trong lòng sự quan tâm của Triệu tiên tử, sau này nhất định sẽ báo đáp!", Mục Long vẻ mặt chân thành từ tận đáy lòng.
Thấy bộ dạng trịnh trọng này của Mục Long, Triệu Linh Đan không khỏi nổi lên ý muốn trêu chọc, ánh mắt khẽ động, cười nói: "Ngươi nên báo đáp ta tử tế vào, lần này ta đã tặng một bầu Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ cho ngươi, đó là một trong bát đại cổ tửu danh chấn thiên hạ, hiếm thấy trên đời đó".
"Có điều, lần này ngươi đã đạt được quán quân, đợi sau khi về tông môn sẽ có giải thưởng cho quán quân, Cửu Khiếu Hóa Long đan, nếu như ngươi muốn thì cứ tặng lại cho ta là được", Triệu Linh Đan khẽ cười.
Nghe vậy, Mục Long nghiêm túc nói: "So với đại ân của Triệu tiên tử, vỏn vẻn đan dược không đáng để nhắc tới, nếu như ta có được vật này nhất định sẽ tặng cho tiên tử để bày tỏ chút tấm lòng".
"Ha ha ha...", Triệu Linh Đan nghe vậy thì cười đến mức toàn thân run lên, trông cực kỳ xinh đẹp.
"Ta trêu ngươi thôi, Cửu Khiếu Hóa Long đan đó không phải vật bình thường, thật không biết ngươi ngoài miệng nói không tiếc hay là thật sự không tiếc. Nếu như ngươi thật sự muốn báo đáp ta thì sau khi vào tông môn hãy nỗ lực tu hành, sớm ngày trở thành cường giả, cũng không uổng phí một phen vất vả của ta".
"Còn nữa, cái gọi là tiên tử chẳng qua chỉ là cách gọi phàm tục mà thôi, ngươi hiện tại đã coi như là đệ tử của Tiêu Dao Thần Tông, sau này cứ gọi ta một tiếng sư tỷ là được".
"Triệu sư tỷ yên tâm, Mục Long nhất định sẽ không quên những lời nói ngày hôm nay", Mục Long ánh mắt kiên quyết đáp lời.
"Không, người khác gọi ta là Triệu sư tỷ, ngươi gọi là Đan sư tỷ đi, như vậy mới khác với đám đông".
"Ba ngày sau, cũng vào đúng thời gian này, ta sẽ tới Mục gia đưa ngươi tới Tiêu Dao Thần Tông", Triệu Linh Đan nói rồi nhanh nhẹn rời đi, thân ảnh như tiên, chỉ còn lại giọng nói linh hoạt kỳ ảo, quanh quẩn trong không trung.
"Ba ngày sao? Đủ rồi", Mục Long nhìn chằm chằm vào thân ảnh đó, tự lẩm bẩm nói.
"Mục gia ta cuối cùng đã có một đệ tử tông môn, tốt lắm, cứ như vậy cho dù có xuống dưới cửu tuyền gặp liệt tổ liệt tông thì lão tử cũng có thể ngẩng cao đầu rồi".
"Đúng vậy, năm đó mẹ con đặt cho con cái tên 'Long' này danh đúng như thực, con trai ta chính là rồng của Mục gia, rồng của thành Hàn Giang!"
Mục Thanh Khung cực kỳ kích động, bước vào tông môn có nghĩa rằng Mục Long đã bước vào thế giới của cường giả, cũng coi như đã bù đắp được tiếc nuối năm đó của ông.
"Với thiên tư của Mục sư đệ, vào tông môn chính là hổ mọc thêm cánh, cá về với biển, tương lai gần tới đây ắt sẽ là một cường giả danh chấn một phương, bát rượu này ta xin mời đệ!"
Một tráng hán khôi ngô đứng bên cạnh Mục Long, tóc xõa dài trên lưng, trong lúc nói chuyện, giọng nói tựa như hồng chuông, hắn uống một hơi can sạch chén rượu trên tay sau đó lau miệng, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát lên một cỗ hào sảng.
Người này chính là Viên Thiên Cương.
Mấy ngày trước, đúng trong lúc mục Long vào thiên nhân hợp nhất, hắn ta cũng thu được lợi ích, tu vi khôi phục trên diện rộng, hiện tại đã vượt qua Linh Văn cảnh, bước vào thế giới thần thông, thuận lợi biến hóa.
"Đa tạ những lời tốt lành của Viên huynh, ta nhất định sẽ nỗ lực tu hành, sớm ngày đuổi kịp cảnh giới của Viên huynh!", Mục Long đáp lễ nói.
Thời gian ba ngày nói ngắn mà không ngắn, nói dài cũng không dài, nhất là gần tới lúc chia ly lại càng không nỡ tính.
"Lần này tới Tiêu Dao Thần Tông đem theo ngươi e rằng sẽ không tiện, lúc ta không ở nhà ngươi đi theo Viên huynh đi, tiện bề tu hành hơn, không được lười biếng, nhớ chưa?", trước lúc đi, Mục Long dặn dò Hắc Hoàng.
Nó từ ngày tới Mục gia, không có thiên địch nên ngày ngày ăn uống ngon lành, còn thường ăn vụng uống lén, ngày tháng trôi qua vô cùng thoải mái, gần đây Mục Long bận rộn cho cuộc tuyển chọn nên Hắc Hoàng không có ai quản thúc, lại béo thêm một vòng nữa.
Nghe vậy, Hắc Hoàng gật gật cái đầu hổ khổng lồ, sau đó cọ cọ vào người Mục Long, con mắt màu đỏ híp lại, hơi có chút nũng nịu như mèo nhà.
"Được rồi, ta cũng đâu phải không trở về nữa", Mục Long cười rồi vỗ vỗ vào đầu Hắc Hoàng, đám Phệ Linh U ma hổ phía sau cũng đang quỳ ở đó, lúc lúc lại phát ra tiếng gầm nhẹ.
"Đến lúc đi thôi...", Mục Long quay đầu lại, nhìn lại Mục gia lần cuối, đây là nơi hắn đã sinh sống 16 năm trời, lần này đi xa đúng là cũng có chút không nỡ.
Có điều, muốn trở thành cường giả, ly biệt là điều không thể tránh.
Hắn xốc lại tinh thần, ánh mắt tràn đầy vẻ tự tin, sau đó bước ra khỏi cánh cổng Mục gia.
Lúc này, bên ngoài Mục gia có một bóng hình xinh đẹp nhanh nhẹn, khoan thai bước tới...
Chương 84: Đến Tiêu Dao Thần Tông
"Mục Long sư đệ, đi thôi".
Triệu Linh Đan vẫn ôm con thỏ tên "Sơ Nhất", đứng lơ lửng giữa không trung, giọng nói dịu dàng dễ nghe như dòng suối mát.
"Vâng".
Điều cần nói cũng đã nói hết trong ba ngày qua rồi, Mục Long quay đầu, liếc nhìn mọi người trong Mục gia. Sau đó, Triệu Linh Đan bèn dẫn hắn cưỡi mây mà đi.
Trên bầu trời đằng xa, Mục Long lại quay đầu nhìn lại, dưới ánh ráng chiều, thành Hàn Giang như được phủ thêm một lớp vải mỏng mông lung, càng ngày càng xa, mãi đến khi không nhìn thấy được nữa.
Nhưng bỗng nhiên, trái tim Mục Long chợt đập lỡ một nhịp, sắc mặt kỳ lạ nhìn xung quanh.
"Làm sao thế, Mục Long sư đệ?", Triệu Linh Đan hỏi.
"Không, chỉ là cứ cảm thấy có một đôi mắt đang lén lút nhìn chằm chằm ta", Mục Long cũng không chắc, hắn nhìn xung quanh một vòng nhưng cũng không có kết quả.
"Không thể nào, nơi này đã sớm rời ra thành Hàn Giang, ta và đệ lại ở giữa không trung, chắc đây là lần đầu tiên sư đệ bay cao như vậy nên sinh ra ảo giác đó", Triệu Linh Đan nhìn xung quanh, ngay cả Phá Vọng Thần Đồng của nàng ta cũng không phát hiện ra bất cứ điều gì lạ.
"Có lẽ là sư tỷ nói đúng", Mục Long cười, không để ý tới nữa.
Lúc này, Triệu Linh Đan lấy ra một thứ làm Mục Long sáng mắt.
Đó là một con thuyền nhỏ rất đẹp, trông như món đồ chơi trẻ em, nhưng khi Triệu Linh Đan truyền linh lực vào, rồi ném ra giữa không trung thì bỗng có một con thuyền khổng lồ xuất hiện.
"Đây là phi thuyền hư không, là bảo bối chuyên dùng để phi hành, có tốc độ cực nhanh, một ngày có thể bay mấy chục cây số. Sau khi tiến vào phi thuyền thì sư đệ sẽ không có cảm giác ấy nữa".
"Tiêu Dao Thần Tông ở phía đông của vương triều Đại Ly, cách nơi này hơn 1000 cây số. Người bình thường đi cả 9 10 năm chắc cũng chưa đến nổi. Nhưng, chúng ta có phi thuyền hư không thì chỉ cần 3 ngày là đến".
Triệu Linh Đan nói xong, dẫn Mục Long vào phi thuyền, mở hết tốc độ bay về phía Tiêu Dao Thần Tông.
Giờ phút này, Mục Long cũng không biết là ở một đám mây đen trong hư không xa xôi trên đầu hắn, có một gương mặt mờ mờ ảo ảo phát ra một tiếng thở dài: "Ngươi, cuối cùng vẫn bước lên con đường không lối về này..."
Sau đó, mây đen tản đi như chưa từng xuất hiện...
...
Trên đường đi đến Tiêu Dao Thần Tông, Triệu Linh Đan liên tục giảng giải những việc trong tông môn và sự ảo diệu trong tu hành cho Mục Long nghe. Mục Long cũng kể một số điều thú vị được nghe từ mẹ, nên cũng không cảm thấy đường xa buồn chán.
Ba ngày thoáng cái đã qua, Mục Long phát hiện tuy Triệu Linh Đan là thiên kiêu Linh Văn cảnh, nhưng vẫn có sự đáng yêu, hồn nhiên vô tư của một cô gái, đã thế còn không kiêu ngạo, nên quan hệ của cả hai cũng thân thiết hơn.
"Sư đệ, thấy ngọn núi lớn đằng trước không? Đấy là Tiêu Dao Thần Tông đó, chúng ta đến rồi".
Trong phi thuyền hư không, bàn tay trắng nõn của Triệu Linh Đan chỉ vào phía trước, nói với Mục Long.
"Đây là Tiêu Dao Thần Tông ư?"
"Thật là bao la và hùng vĩ!"
Mục Long chưa thấy ngọn núi nào cao lớn hùng vĩ như vậy, nó giống như một cây trụ trời đứng sừng sững ở đó, bên trên có khắc bốn từ "Tiêu Dao Thần Tông" vừa to vừa mạnh mẽ và cứng cáp, mơ hồ toát ra một cảm giác xuất trần.
Sau khi tiến vào sơn môn, lại thấy mây mù lượn lờ khắp xung quanh, đủ loại linh phong cự thạch được điêu khắc tài tình ẩn hiện trong mây. Nhìn thoáng qua, cứ trông như chốn bồng lai, thắng cảnh.
Trên linh phong lại có các cung điện san sát nối tiếp nhau, tràn ngập khí thế, bên trong còn mơ hồ truyền ra từng tiếng chuông ngân vang, mây mù lượn lờ rực rỡ sắc màu mang đầy điềm lành.
Những kỳ hoa dị thảo kia cũng đua nhau khoe sắc, lung linh rực rỡ. Giữa núi đồi là từng con linh cầm dị thú, linh thảo, bạch hạc giương cánh bay lượn giữa không trung, tiên lộc thảnh thơi dạo bước... Giống như một thế ngoại đào nguyên.
Giờ phút này, Mục Long vậy mà lại nhìn mê mẩn, tò mò như một đứa trẻ vừa chào đời.
Triệu Linh Đan cũng không chê phiền, thấy Mục Long phấn khích như vậy, nên phi thuyền hư không bèn lượn vòng trên không mấy vòng, đợi hắn nhìn đã rồi mới hạ xuống.
Cuối cùng, Triệu Linh Đan mới dẫn Mục Long đi đến Tiêu Dao Phong.
Đây là ngọn linh phong nguy nha hùng vĩ nhất trong Tiêu Dao Thần Tông, nó giống như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên trời.
Trên Tiêu Dao Phong có một tòa cung điện tên "Tiêu Dao Thiên Điện", là nơi ở của giáo chủ Tiêu Dao Thần Tông và cũng là nơi bàn bạc chuyện quan trong của các cao tầng trong tông môn.
Triệu Linh Đan trực tiếp dẫn Mục Long đi thẳng lên cao, tiến vào trong điện.
"Đệ tử Triệu Linh Đan ra mắt các vị trưởng bối trong tông môn".
"Đệ tử đã may mắn không làm thất vọng, thuận lợi hoàn thành chuyện tuyển chọn ở thành Hàn Giang. Mục Long tư chất hơn người, dùng sức mạnh vượt qua ba tông môn khác, đạt được quán quân. Giờ đã theo đệ tử trở về tông môn đợi lệnh".
Khi Triệu Linh Đan trình báo, Mục Long cũng làm lễ.
Nhưng trong lòng hắn bỗng sinh ra một nghi vấn, lẽ ra dù hắn có tư chất hơn người, nhưng cũng chỉ là một đệ tử nho nhỏ, tại sao lại có thể đến một nơi như này?
Những người ngồi ở đây đều là những cao tầng trong tông môn, khí thế ẩn ẩn toát ra trên người quả thật như biển sâu không đáy, sâu không lường được.
Lúc này, trên đại điện bỗng vang lên một tiếng hừ lạnh.
"Hừ, may mắn không làm thất vọng? Triệu Linh Đan, ngươi có biết tội của mình không?"
Giọng nói này truyền đến từ sâu trong đại điện, kèm theo đó là vô vàn uy áp, thoáng chốc bầu không khí trong Tiêu Dao Thiên Điện như đọng lại. Khí thế ấy khiến trái tim Mục Long đập lên thình thịch, hắn chỉ lén liếc nhìn một cái mà hoảng sợ không thôi.
Đó là một người đàn ông trung niên có dáng người cao lớn, mặc một bộ đạo bào màu đen, mặt mày tuấn tú, vừa lạnh lùng lại uy nghiêm.
Con ngươi của ông ta còn đen hơn người bình thường mấy lần, giống như một đầm giếng sâu, vừa lạnh nhạt lại âm u vắng lặng. Ông ta chỉ đứng đó thôi mà đã tỏa ra một khí thế kinh khủng khiến người ta khó thở.
Ngươi này chính là Hộ giáo Đại Pháp Vương của Tiêu Dao Thần Tông.
Trong giới tu hành, chỉ có cao thủ bước vào Nguyên Thần cảnh, tu luyện thành nguyên thần mới có tư cách được xưng là vương giả.
Nguyên Vô Thiên chính là cao thủ Nguyên Thần cảnh, cũng là Hộ giáo Đại Pháp Vương của Tiêu Dao Thần Tông, quản lý pháp vụ trong tông môn, chuyên về thưởng phạt, địa vị cao cả, chỉ dưới giáo chủ.
Triệu Linh Đan nghe vậy sửng sốt, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh, nhíu mày nói: "Không biết Pháp Vương nói vậy là vì cớ gì?"
"Hừ, cớ gì?"
Chương 85: Phàm thể cũng là bá thể!
"Bổn vương hỏi ngươi, cuộc tuyển chọn lần này, ba tông môn khác tuyển đều là những đệ tử như thế nào?", giọng Nguyên Vô Thiên vang lên như sấm, nghe mà hãi hùng.
Triệu Linh Đan lại chỉ thong dong nhìn ông ta đáp: "Đấu Chiến Thần Tông chọn Xích Huyết Bá thể Cơ Trọng Dương".
"Lăng Thiên Kiếm Tông có Tiên Thiên Kiếm Cốt Lãnh Vô Nhai. Lần này, Tuyết Nguyệt Thần Cung tuyển một đệ tử tên là Mục Thiên Dao có Thiên Linh Hàn thế, hơn nữa, còn mở ra được thập phương huyền cung".
Cứ mỗi khi Triệu Linh Đan nói ra một cái tên thì sắc mặt mọi người trong đại điện lại chấn động một lần, đặc biệt là Mục Thiên Dao, khiến họ không khỏi ồ lên.
Đương nhiên, điều làm họ chấn động cũng không phải tên của ba người kia, mà là thể chất đặc biệt của họ.
Tiên Thiên Kiếm Cốt, Xích Huyết Bá thể, Thiên Linh Hàn thể, bất cứ cái nào đều là thể chất kinh thế vô song. Hơn nữa, còn phù hợp với truyền thừa của tông môn họ. Mai sau, chắc chắn sẽ vùng dậy.
Mục Thiên Dao kia không chỉ là Thiên Linh Hàn thể, mà còn mở được thập phương huyền cung. Đây đã là đánh nát quy tắc rồi, tư chất cỡ ấy thì phải đáng sợ thế nào chứ?
"Tuy ba người họ đều là thể chất hiếm có, nhưng xét về tư chất và thực lực lại thua xa Mục Long", Triệu Linh Đan nghe thấy mọi người cảm thán không thôi bèn mở miệng.
Quả nhiên, sau khi nàng ta nói xong, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Mục Long, dường như muốn nhìn xuyên hắn.
Triệu Linh Đan thấy vậy mới chậm rãi nói: "Đầu tiên, Mục Long dùng tu vi Thoái Phàm đỉnh đánh bại Tiên Thiên Kiếm Cốt có tu vi Bích Cung cảnh tầng tám. Còn Xích Huyết Bá thể, dù chưa đánh, nhưng lại thua trong tay Thiên Linh Hàn thể. Mà Mục Long, khi gặp phải Thiên Linh Hàn thể lại phá tan sự chèn ép của thập phương huyền cung, chẳng những đột phá ngay trong trận đấu còn đánh bại Mục Thiên Dao, lại đánh gãy thanh kiếm Thực Cốt Băng Viêm của Tuyết Nguyệt Thần Cung".
Câu ấy vừa được nói ra, cả đại điện đều chìm trong im lặng.
Bên trong Tiêu Dao Thiên Điện có các phong chủ đứng đầu các ngọn núi lớn và những trưởng lão khác. Bọn họ tu hành nhiều năm, gặp được vô số thiên kiêu.
Nhưng giờ, câu nói ấy của Triệu Linh Đan lại khiến họ cảm thấy hết sức khó tin.
Tiên Thiên Kiếm Cốt, đó là thể chất kinh khủng cỡ nào? Vị khai sơn tổ sư của Lăng Thiên Kiếm Tông chính là người có thể chất ấy, kiếm khí Tiên Thiên Ngũ Hành vừa ra thì cả cái vương triều Đại Ly này ai dám đỡ?
Nhưng Tiên Thiên Kiếm Cốt Bích Cung cảnh tầng tám lại thua trong tay thiếu niên trước mặt, mà hắn chỉ có tu vi Thoái Phàm đỉnh.
Còn Thiên Linh Hàn thế, nếu tu luyện thành công thì có thể đóng băng ngàn dặm núi sông chỉ trong một suy nghĩ. Có câu Thiên Linh giận dữ, bầu trời đổ tuyết. Thiên kiêu cỡ đó lại mở ra được thập phương huyền cung, nhưng vẫn không phải đối thủ của Mục Long.
Thế nên, bọn họ đều đang cẩn thẩn quan sát, trong mắt lóe lên vẻ cuồng nhiệt như muốn nhìn rõ thiếu niên này là thần thánh phương nào, có được loại thể chất kinh người gì.
Lúc này, sâu trong đại điện lại vang lên giọng nói của Hộ giáp Pháp Vương: "Ngươi đã nói Mục Long kia bất phàm, vậy hắn đương nhiên cũng là thể chất hiếm thấy?"
Trong giọng nói của ông ta rõ ràng có chút chế giễu.
Triệu Linh Đan nghe vậy như hiểu được điều gì, sau đó nàng ta nhìn về phía Mục Long với vẻ áy náy, cuối cùng lại nhìn mọi người trong điện, hơi thở thơm tho nói ra mấy chữ: "Hắn là... phàm thể!"
Thoáng chốc, toàn bộ Tiêu Dao Thiên Điện đều yên lặng như tờ.
Nhưng sự yên tĩnh ấy chỉ xảy ra trong nháy mắt, ngay sau đó là vô số tiếng bàn tán đầy kinh ngạc.
"Cái gì? Phàm thể? Có nghĩa là hắn chẳng qua chỉ là một người bình thường?"
"Cuộc tuyển chọn lần này rất quan trọng, con rồng Hàn Giang trong lời trăng trối của Thái thượng trưởng lão sẽ là một người bình thường sao?"
"Ba tông môn khác đều là thể chất đặc biệt, tại sao Tiêu Dao Thần Tông lại chỉ lấy một phàm thể?"
Triệu Linh Đan thấy cảnh ấy vội lớn tiếng nói: "Các vị trưởng bối, không biết mọi người có thể nghe ta nói một câu hay không?"
Mọi người nghe vậy, ánh mắt lập tức đổ dồn lên người Triệu Linh Đan.
"Tuy thể chất đặc biệt rất mạnh, nhưng con rồng Hàn Giang không phải chỉ dựa vào tư chất, mà còn có tính cách, lòng có mãnh hổ thì phàm thể cũng là bá thể!"
Triệu Linh Đan vừa nói vừa nhìn thẳng vào mọi người với vẻ mặt hết sức kiên định, trong con ngươi đầy trong trẻo kia cũng toát ra một phong thái khác.
Lòng có mãnh hổ thì phàm thể cũng là bá thể!
Câu ấy vừa được nói ra, ánh mắt mọi người lập tức nghiêm túc lên, trong lòng như hiểu được gì đó.
"Đúng vậy, tu đạo, quan trọng nhất là phải có một tấm lòng vững như thái sơn. Nếu không có ý chí kiên định thì tư chất vô song cũng chỉ như mây bay...", một ông lão tiên phong đạo cốt trong góc chợt nỉ non.
"Đúng là làm bậy!"
Đúng lúc này, Hộ giáo Pháp Vương Nguyên Vô Thiên bỗng quát lên, trong giọng nói tràn ngập sự tức giận.
"Cuộc tuyển chọn ở thành Hàn Giang lần này liên quan đến tương lại của Tiêu Dao Thần Tông ta, ngươi tự mình làm chủ làm trái ý của tông mông đã là tội nặng, thế mà giờ còn dám ăn nói bừa bãi?"
"Cái gì mà phàm thể cũng là bá thể, đúng là ăn nói bậy bạ!", Nguyên Vô Thiên quát, Nguyên Thần cảnh tức giận thì cả Tiêu Dao Thiên Điện cũng không ai dám hó hé câu nào.
Sau đó, ông ta lại cười lạnh nhìn Triệu Linh Đan nói: "Theo bổn vương biết, lúc tuyển chọn ở thành Hàn Giang, rõ ràng có xuất hiện bốn thể chất đặc biệt, ngoài ba người kia, còn có một thiếu niên tên Lâm Cảnh Thiên".
"Người này là Thanh Mộc Linh thể, rất có duyên với Tiêu Dao Thần Tông ta, ngươi lại mặc kệ thiên kiêu, tuyển một tên phàm thể trở về, ngươi nghĩ rằng mình có thể lừa dối mọi người chắc?"
Nguyên Vô Thần vừa nói xong, trong đôi mắt thâm thúy chợt lóe lên vẻ sắc bén, dường như muốn nhìn xuyên Triệu Linh Đan và Mục Long.
Mà câu đó cũng khiến mọi người chấn động không thôi.
Thanh Mộc Linh thể đó, nghe đồn đó là thiên tài luyện đan trời sinh, kết hợp với khí tức thanh mộc, sức sống tràn trề, tuổi thọ dài lâu.
Trên con đường tu hành, ngoài tài nguyên ra thì cái gì là quan trọng nhất? Đương nhiên đó là thời gian, là tuổi thọ!
Chỉ cần có thời gian thì một con heo cũng có thể tu luyện thành tinh. Trái lại, dù ngươi có kinh tài tuyệt diễm thế nào, khi tuổi thọ hao hết cũng khó tránh khỏi bị vùi vào đất.
"Xem ra, trong chốn u minh đều có số mệnh hết rồi. Không uổng công Thái thượng trưởng lão vì nó mà tiêu hao hết tuổi thọ ngã xuống".
Bình luận facebook