Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-15
Chương 11: Máu mủ tình thâm
"Tiểu Long, ta biết trong lòng con tràn ngập oán hận với mình. Dù làm một người cha hay ông thì ta đều vô cùng thất bại. Bốn năm nay, ta đều nhìn thấy mọi cơ cực mà các con đã phải chịu..."
"Ta yêu các con hơn bất cứ kẻ nào, nhưng, ông nội cũng có nỗi khổ riêng. Mặc dù ta là tộc trưởng, chỉ là một Mục gia to như vậy không phải do một mình ông quyết định được. Hơi sơ sẩy một chút thôi cũng sẽ bị người ta bắt lấy điểm yếu, liên lụy đến các con..."
Giờ phút này, Mục Cửu Uyên chẳng hề có chút uy nghiêm nào của tộc trưởng, mà giống như một ông lão cô đơn, nhìn cháu mình nước mắt giàn giụa.
"Bốn năm nay, không có lúc nào là ta không dằn vặt trong tuyệt vọng. Là ta vô dụng, là tộc trưởng lại không thể bảo vệ nổi người nhà. Chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ con bị bắt, nhìn cha con chịu đủ đau đớn, nhìn con..."
"Song, ông trời có mắt, chỉ cần cháu ta có thể khôi phục tu vi, bộ xương già như ta có chết cũng không oán không hối!"
"Ông đừng nói nữa, ông nội..."
Ai cũng nói đàn ông khó rơi nước mắt, nhưng nhớ tới cảnh tượng bốn năm trước, lòng Mục Long lại đau như đao cắt.
Bốn năm nay, thực ra hắn đã nhìn thấu lòng người, nên sao lại không biết ông nội không đến gặp họ là vì bảo vệ họ. Đến giờ, hắn mới bị ngừng cung cấp đều do ông nội cố gắng tranh thủ cho.
Vì vậy, một tộc trưởng từng kiên cường mạnh mẽ lững lẫy khi xưa đã học được nhún nhường vì lợi ích của tổng thể.
Mục Long đều hiểu hết, chỉ là trong lòng hắn vẫn cứ nghẹn một cục tức, không cam lòng.
"Bốn năm, Tiểu Long của ta, cuối cùng con cũng chịu nhận người ông này...", cơ thể Mục Cửu Uyên run rẩy, khóc không thành tiếng.
Khoảnh khắc ấy, tình cảm trong lòng như nước lũ, lập tức vỡ đê.
Mãi một lúc lâu sau, hai ông cháu mới bình tĩnh lại. Mục Cửu Uyên cảm giác được một sự sắc bén giấu kín trên người Mục Long, hô hấp cũng mang theo một sự vui vẻ.
"Tiểu Long, giờ tu vi con đã khôi phục. Vậy ông nội sẽ không kiêng dè gì nữa. Con có yêu cầu nào cứ nói, ông nội sẽ thỏa mãn con!"
"Điều duy nhất con còn lăn tăn đó chính là cha, nhưng ông yên tâm, con đã tìm được cách chữa khỏi cho ông ấy rồi!"
"Con nói thật ư?", Mục Cửu Uyên bỗng dưng như bị sét đánh, trợn to hai mắt, đôi tay nắm chặt lấy bả vai Mục Long.
"Thật mà!"
"Ông quên rồi à? Mạng con là do cao nhân cứu. Ngay cả kinh mạch và tu vi của con cũng có thể khôi phục thì có gì là không thể chứ!"
Mục Long vẫn chưa nói ra chuyện về Yêu Thần tháp, cái gọi là cao nhân chỉ là cái cớ do hắn đã nghĩ ra từ trước để giải thích kỳ ngộ của bản thân.
"Tốt, tốt, tốt!"
"Con xem, ông nội vui quá hóa ngốc luôn rồi!", Mục Cửu Uyên kích động nhìn Mục Long, mặt mày hồng hào. Bốn năm qua, ông ta chưa bao giờ vui vẻ như hôm nay.
"Song, có lẽ còn phải cần chút thời gian. Nhưng ông yên tâm, chỉ cần con đột phá Thoái Phàm cảnh là có thể chữa khỏi cho cha. Chỉ là linh dược của con đã bị cướp đi, rơi vào trong tay Mục Thiên Dao. Trước mắt lại phải bổ sung khí huyết cho cha...", trên mặt Mục Long mặt lộ vẻ khó xử.
"Chuyện này cứ giao cho ông, vốn dĩ hôm nay ông cũng định đưa đan dược đến. Việc này không thể chậm trễ được, ông sẽ cử người đưa cha con đến tự mình chăm sóc. Mặt khác, ông còn muốn phân phát tài nguyên cho con, khiến con có thể yên tâm tu luyện trong tộc!"
Ánh mắt Mục Cửu Uyên lộ ra vẻ kích động, lập tức cử người đi đón Mục Thanh Khung.
"Vâng, có người tự mình chăm sóc thì con yên tâm rồi. Có điều, sau hôm nay, trong tộc tất nhiên sẽ gió thổi mây phun. Thế nên, con muốn ra ngoài rèn luyện, vậy sẽ không bị làm phiền, tu vi cũng đột phá nhanh hơn", Mục Long nói ra suy nghĩ của mình.
"Chuyện này cũng tốt. Cháu ta thật là suy nghĩ cặn kẽ! Nhưng, con phải nói cho ông con định đi đâu rèn luyện", Mục Cửu Uyên hiền hòa nói.
"Dãy Nghi Lăng ở phía tây, nghe nói ở đó đa số là yêu thú và đủ loại linh dược, vừa hay thích hợp để đi rèn luyện".
"Dãy Nghi Lăng? Xem ra là ý trời mà, hồi đó cha con đã gặp được mẹ con ở trong dãy Nghi Lăng đó", Mục Cửu Uyên cười nói.
"Ơ, thật ạ?", Mục Long vui vẻ nói.
"Ừ, có điều con phải nhớ là không thể vào sâu, chỉ có thể ở bên ngoài thôi. Sáu ngày sau là đại hội khảo nghiệm, con nhất định phải về kịp đó", Mục Cửu Uyên dặn.
"Đại hội khảo nghiệm của gia tộc ư? Vâng, con biết rồi".
"Nhớ là phải tuyệt đối giữ bí mật chuyện của cha con. Còn nữa, Mục Thiên Dao kia là cháu gái của đại trưởng lão, hôm nay con trở mặt với nàng ta, mai sau chắc chắn sẽ bị đối phó, phải cẩn thận đó".
"Ông nội yên tâm đi, lần này con chắc chắn sẽ vùng dậy, không ai có thể ngăn cản con đâu!", Mục Long vô cùng tự tin nói.
...
Lúc này, Mục gia giống như là một mặt hồ yên ả bị ném vào một viên đá, trông thì nhỏ bé, nhưng lại khiến cho mạch nước ngầm của cả gia tộc bắt đầu khởi động!
"Nếu tên kia không phải một thằng ăn hại thì nhất định không thể để hắn sống!", trong một căn hầm bí mật của Mục gia, đại trưởng lão Mục Cửu Giang lộ ra vẻ nham hiểm tàn nhẫn nói. Mà người đứng trước mặt ông ta chính là Mục Thiên Dao.
"Ông nội yên tâm đi, sư tôn và hai vị sư thúc đang ở sâu trong dãy Nghi Lăng đuổi giết một con đại yêu. Đợi đến khi họ về, đó là ngày Mục gia đổi chủ".
...
Chương 12: Dãy Nghi Lăng
Nửa ngày sau, tại dãy Nghi Lăng.
Mục Long đứng dưới dòng thác cao cả trăm mét, mặc cho dòng nước xiết đập lên người.
Điều quan trọng nhất của Luyện Huyết cảnh là phải cô đọng huyết mạch, kích thích sự linh hoạt của nó. Chỉ khi khí huyết linh hoạt mới có thể chứa đựng linh khí, tăng cường sức mạnh. Cao thủ Khí Huyết cảnh đỉnh có thể đạt được sức mạnh trăm quân, cũng chính là khoảng 3000 4000kg.
Nhưng giờ, Mục Long đã dung hợp Hỗn Thế Ma Viên Chân Huyết nên khí huyết rất mạnh mẽ. Chỉ cần ở Luyện Huyết cảnh tầng tám thôi sức mạnh đã không ít hơn 8000kg. Đây là còn chưa dung hợp hết Ma Viên Chân Huyết đó.
Thế nên, cách luyện thể bình thường đã không có hiệu quả với Mục Long nữa. Tuy cách rèn thể khác người này cực kỳ nguy hiểm, hơi sơ suất xíu thôi cả người sẽ dập xương, nhưng lại phù hợp với cơ thể Mục Long.
Ngoài việc rèn thể bằng cách khác người đó ra, thời gian còn lại, Mục Long bèn khiêu chiến yêu thú xung quanh, gian nan chiến đấu để dung hợp huyết mạch.
Ba ngày sau, Mục Long bước ra khỏi thác nước, cơ bắp cả người rắn rỏi như đao tước, lộ ra một cảm giác giàu sức mạnh.
Huyết mạch của Hỗn Thế Ma Viên cũng dung hợp thêm vài phần. Nay, sức mạnh của cơ thể hắn đã trên dưới 10000kg, nhưng cảnh giới vẫn là Luyện Huyết cảnh tầng tám.
"Xem ra khí huyết càng nhiều sẽ càng khó có thể đột phá".
Mục Long lấy một nắm Khí Huyết đan trong nhẫn trữ vật ra nhét vào miệng. Trước khi đi, Mục Cửu Uyên đã cho hắn cả 1000 viên Khí Huyết đan.
"Long ca, ngài đừng nản lòng mà, khí huyết càng mạnh thì sau khi bước vào Thoái Phàm cảnh, chân khí sẽ càng mạnh hơn đó", Hoan Nhi ngọt ngào nói.
Mục Long bị gọi là "Thiên Yêu đại nhân" hoài phiền bèn bảo Hoan Nhi gọi tên mình. Kết quả cô nhóc kia trực tiếp gọi hắn là Long ca, nghe cũng khá thoải mái.
"Ừ, kế tiếp, ta muốn đi vào sâu hơn một chút. Yêu thú quanh đây đừng nói là luyện tập, giờ gặp ta không chạy đã coi như dũng cảm rồi!", Mục Long có chút bất đắc dĩ nói.
Ba ngày này, đối với yêu thú xung quanh có thể nói là ác mộng. Chúng nó đã biết dưới thác nước có một con thú dữ hình người, nên mấy ngày nay toàn trốn chui trốn nhủi, không thì sẽ bị đánh.
Ngày hôm nay, Mục Long gặp được ba con Bạo Hùng Kim Cương có Luyện Huyết cảnh đỉnh phong. Sau khi đuổi theo chúng đánh 300 trận, khí huyết cũng tiêu hao cực kỳ nghiêm trọng.
Nhưng, ngay khi hắn ngồi xuống nghỉ ngơi, chợt thấy trên trời có hai bóng người một đen một trắng bay tới, chiến đấu kịch liệt với nhau.
Có thể đạp không phi hành thì ít nhất cũng có thực lực trên Ngự Hồn cảnh, cao thủ cỡ đó đánh nhau chết sống dù cách khá xa, nhưng khí thế khủng bố ấy cũng đủ để khiến lòng người lạnh run. Yêu thú xung quanh đều bị ảnh hưởng.
Cổ thụ che trời bị kiếm quang nghiền nát, hóa thành vụn gỗ bay bay đầy trời, những táng đá khổng lồ cũng lập tức nổ tung rớt xuống, tình hình chiến đấu cực kỳ kịch liệt.
Mục Long lại dũng cảm hơn đám yêu thú kia, hắn lặng lẽ đến gần vây xem cuộc chiến.
Hóa ra, bóng trắng kia là một cô gái, trong tay cầm kiếm múa may như hình với bóng. Tuy dùng lụa mỏng che mặt, nhưng cái dáng người yểu điệu, mơ hồ toát ra vẻ linh động kia vừa nhìn đã biết là một giai nhân tuyệt sắc.
Còn bóng người màu đen lại là một người đàn ông, cả người tràn ngập ma khí, đằng đằng sát khí khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Thanh ma đao trong tay gã lại càng đáng sợ hơn!
Khoảnh khắc khi vung lên, diện tích cả mấy ki-lô-mét đều tràn ngập mùi máu, mơ hồ còn có tiếng oan hồn kêu gào, cũng không biết đã giết chết bao nhiêu sinh linh.
Dường như trước khi đến đây, hai người họ đã đánh nhau rất lâu, mà còn là liều mạng người chết ta sống. Cả hai đều bị thương nặng, cuối cùng không còn sức để chiến đấu, chỉ có thể cảnh giác đối phương.
"Người nào?", nhưng đúng lúc này, người đàn ông áo đen kia chợt quát lên, hướng kia chính là chỗ của Mục Long.
Ngay sau đó, Mục Long bỗng cảm thấy một sức hút đáng sợ truyền đến, cơ thể hắn thế mà lại không tự chủ được bay về phía đối phương.
"Lần này tiêu rồi".
Trong lòng Mục Long hơi hối hận, sớm biết thế đã đứng nhìn từ xa, không nên đến gần như vậy rồi.
"Hóa ra là một tên phàm nhân Luyện Huyết cảnh, ha ha ha, đúng là trời cũng giúp ta. Vân Kinh Hồng, đợi ta nuốt tên nhóc này rồi thi triển Huyết Chú Đại Pháp thì đó chính là ngày chết của ngươi!"
Người đàn ông áo đen mặt mày tái nhợt không chút máu, khi hút Mục Long về phía mình, hai tay gã giống như vuốt quỷ, dài ra móng tay màu đỏ trông vừa khủng bố mà quỷ quyệt.
"Liều mạng!"
Khoảnh khác bị đối phương hút đến bên cạnh, Mục Long nghiến răng, quyết định liều chết một phen.
"Phúc Hải Trầm Uyên!"
Tuy khí huyết của Mục Long đã tăng lên nhiều, sức mạnh cũng trên dưới 10000kg, nhưng khi thi triển thức thứ hai trong Chiến Thiên Đồ Lục vẫn cực kỳ khó khăn. Chẳng qua, trước sự sống và cái chết, hắn đã không để ý gì được nhiều. Đây đã là chiêu mạnh nhất mà hắn có thể thi triển.
Ầm!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một chưởng của Mục Long lập tức đập thẳng vào ngực của người đàn ông áo đen kia.
Chắc có lẽ người đàn ông áo đen kia cũng không ngờ một tên người trần nhỏ bé cũng chẳng bị mình dọa rớt gan, trái lại còn dám ra tay với mình.
Lực chú ý của gã đều đặt lên người Vân Kinh Hồng, hơn nữa, một chưởng của phàm nhân há có thể đe dọa đến gã?
Nhưng mà, có vẻ gã đã quên giờ mình đang bị thương nặng, lực phòng ngự cũng giảm mạnh.
Khi một chưởng ấy đập lên ngực gã, một tiếng răng rắc giòn rụm vang lên thì sắc mặt gã mới hoàn toàn thay đổi.
Chương 13: Đào Mị Hợp Hoan Tán
"Không... không thể nào?", người đàn ông áo đen bay ngược ra sau, trong miệng không ngừng trào ra máu đen.
Một chưởng "Phúc Hải Trầm Uyên" này là thủ đoạn chinh phục thế giới của Hỗn Thế Ma Viên, sức mạnh của nó đủ để lật úp biển rộng mênh mông, khiến vực sâu vô tận biến mất. Thế nên, há có thể khinh thường?
Dù cho thực lực bây giờ của Mục Long rất yếu, nhưng hắn đốt cháy khí huyết cả người, liều chết bùng nổ thì sức mạnh cũng khoảng 80000kg.
Sức mạnh cỡ 80000kg, đó là một khái niệm cỡ nào? Nghĩa là chỉ riêng sức mạnh khí huyết thôi cũng đủ để đánh nát cơ thể bình thường rồi.
Tuy người đàn ông áo đen kia là cao thủ, nhưng bản thân lại bị thương nặng, bất ngờ không kịp đề phòng, cũng trực tiếp bị đập vỡ tim gan phèo phổi!
"Không ngờ, Lệ Vô Cữu ta... đường đường là cao thủ Linh Văn cảnh lại chết trong tay của hạng người không chút tên tuổi, còn là một tên nhóc Khí Huyết cảnh..."
Lệ Vô Cữu nằm im trên mặt đất, máu tươi tựa như nước suối không ngừng trào ra từ trong miệng.
Mục Long quỳ rạp trên mặt đất, há miệng thở hổn hển, có chút không tài nào tin nổi: "Ta... ta thế mà lại giết được một cao thủ Linh Văn cảnh!", toàn bộ thành Hàn Giang cũng không có cao thủ cỡ đó.
"Chết đi!", lúc này, bóng người Vân Kinh Hồng bay vụt tới từ đằng sau, vung kiếm đâm vào ngực Lệ Vô Cữu.
Lệ Vô Cữu này chính là cao thủ ma đạo, có rất nhiều thủ đoạn, nhất định phải tự tay giết chết gã thì Vân Kinh Hồng mới yên tâm được.
Thế nhưng, ngay khi nàng ta cầm kiếm đâm về phía Lệ Vô Cữu, gã vốn đã chết lại bỗng nhiên nảy người lên!
Gã không tránh không né, mà là xông thẳng vào mũi kiếm của Vân Kinh Hồng, phụt một tiếng, gã bị đâm xuyên người.
Nhưng trong mắt Lệ Vô Cữu lại lộ ra nét điên cuồng, một đoàn sương mù màu hồng trong tay lập tức bao phủ cả người Vân Kinh Hồng.
"Khà khà khà... Vân Kinh Hồng, chẳng phải cô vẫn coi đàn ông trên thế giới này đều như cặn bã sao? Nếu ta không có được cô, vậy ta sẽ tặng kỳ độc khó giải Đào Mị Hợp Hoan Tán này cho cô trước khi chết!"
"Nhóc con, tiện nghi cho ngươi rồi!", Lệ Vô Cữu oán hận liếc Mục Long, sau đó ngã xuống, tắt thở bỏ mạng.
Mục Long nhìn cảnh ấy mà hết hồn.
Không hổ là cao thủ Linh Văn cảnh, vậy mà còn có thủ đoạn cỡ đó. Nhưng, hắn vẫn không hiểu câu cuối cùng của Lệ Vô Cữu cho lắm?
"Vân tiên tử, cô bị sao thế?", Mục Long bình tĩnh lại, chợt phát hiện Vân Kinh Hồng nằm trên đất, hô hấp cực kỳ rối loạn.
"Đúng rồi, nàng ta trúng độc!"
"Trước đó, Lệ Vô Cữu có nói là kỳ độc khó giải, tên này đúng là nham hiểm thật".
Mục Long phát hiện, hình như Vân Kinh Hồng đang cố gắng nhẫn nhịn cơn đau nào đó, thở dồn dập, làn da lộ ra màu hồng nhạt, còn tỏa ra một mùi hương như hoa đào.
Khăn che mặt của nàng ta đã rớt xuống, bên dưới là gương mặt vô cùng xinh đẹp, vẻ ngoài như này có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành. Mặc dù là đang nhíu mày cũng mang một nét đẹp khác, tựa như tiên nữ trên trời dính chút khói lửa trần gian. Chỉ cần liếc nhìn một cái thôi cũng đủ để người ta điên đảo.
Mục Long xem ngẩn ngơ, ánh mắt có chút mê ly. Hắn vô thức khẽ cắn đầu lưỡi, bấy giờ mới hoàn hồn lại: "Không đúng, mùi hoa đào này chắc chắn có vấn đề, có thể khiến lòng người rối loạn".
"Mau... mau rời khỏi đây, mặc... mặc kệ ta!"
Trên gương mặt xinh đẹp của Vân Kinh Hồng nhuộm một màu hồng phấn, cả người bủn rủn mệt nhoài, nói chuyện cũng không được rõ ràng, dường như đang cố gắng chèn ép chất độc.
"Không, sao có thể làm vậy được. Nào có chuyện thấy người khác gặp nạn mà mặc kệ không cứu chứ? Vân tiên tử, cô đừng lo, ta sẽ nghĩ cách giúp cô!"
Mục Long tự nhận không phải loại người như vậy, hắn cõng Vân Kinh Hồng lên, lúc đi tiện tay lấy nhẫn trữ vật của Lệ Vô Cữu đi. Sau đó, mới vội vàng xuống núi.
Điên cuồng chạy một đường, hắn có thể cảm giác được cơ thể của Vân Kinh Hồng càng ngày càng nóng, hơi thở thở ra cũng nóng rực.
"Không được, không thể mang nàng ta về nhà được. Xem ra, chỉ có thể nghĩ cách cứu người trước", Mục Long nghĩ bụng.
"Hoan Nhi, cô có biết 'Đào Mị Hợp Hoan Tán' này là loại độc gì không? Sao ta lại cảm thấy kỳ lạ như vậy?"
"Hic, Long ca thật xấu, Hoan Nhi là cô gái nhỏ, mới không biết nó là gì đâu!", trong giọng nói của Hoan Nhi tràn ngập vẻ e thẹn.
Mục Long: "..."
"Được rồi, chắc là một loại độc hỏa, nàng đã có chút mơ màng hồ đồ rồi", cảm thấy bàn tay ngọc ngà của Vân Kinh Hồng bắt đầu vuốt ve cơ thể mình, Mục Long thầm giật mình, lập tức chạy nhanh hơn.
Hắn nhớ là mấy ngày trước đây khi luyện công thì ở dưới thác nước có một cái hang động tự nhiên, bên ngoài bị làn nước che khuất, bên trong cực kỳ ẩm ướt. Mục Long gọi nó là động Thủy Liêm, rất thích hợp để hạ nhiệt.
Bên trong động Thủy Liêm có rất nhiều tảng đá sáng lên, nên ánh sáng trong động rất khả quan. Mục Long đặt Vân Kinh Hồng lên một tảng đá, định tìm chút nước sạch cho nàng ta. Nhưng, hắn vừa đứng dậy, đã thấy trước mắt đen thui.
"Đầu... đầu ta choáng quá...", Mục Long hít vào quá nhiều hương hoa đào nên lúc này đầu óc có chút không tỉnh táo như muốn ngất.
"Nóng... nóng quá..."
Làn môi thơm của Vân Kinh Hồng khẽ nhếch, thở ra nóng rực, gương mặt xinh đẹp càng đỏ hơn.
Nàng ta vô thức cởi áo ra, lại lột quần xuống, một cơ thể ngọc ngà lung linh cứ thế lộ ra trong không khí.
Chương 14: Tu vi tăng vọt!
Con ngươi của nàng ta đã không còn trong suốt, mà là mê ly như mộng ảo, cơ thể mềm mại không kiềm được ngã vào người Mục Long, hơi thở truyền đến từ trên người hắn khiến Vân Kinh Hồng khó có thể cưỡng lại được.
Một lát sau, trong động Thủy Liêm chợt phát ra từng tiếng rên rỉ yêu kiều hết đợt này đến đợt khác, kéo dài khoảng một ngày.
"Oa, ngại quá ngại quá, ta không thấy gì hết, không thấy gì hết trơn...", trong Yêu Thần tháp, Hoan Nhi đỏ mặt, đôi tay nhỏ bé che mắt lại nói.
...
Lúc Mục Long tỉnh lại đã là chuyện rất lâu sau đó, hơn nữa cả người cũng trần như nhộng.
"Xảy ra chuyện gì thế?", Mục Long lập tức ngồi bật dậy, bóng dáng Vân Kinh Hồng đã không còn ở trong động Thủy Liêm nữa.
"Sao mà eo của ta vừa mỏi vừa đau vậy!", Mục Long ngơ ngác, rồi bỗng nhiên giật mình bởi khí thế của mình.
"Tu vi của ta, thế mà lại là... Thoái Phàm cảnh tầng ba. Rốt cuộc chuyện này là sao!", Mục Long có thể cảm giác được hình như trong cơ thể mình có một sức mạnh cực kỳ dồi dào.
"Long ca, chúc mừng huynh đã chiếm được sức mạnh Nguyên Âm của thể Băng Tâm Linh Lung khiến tu vi tăng vọt. Có điều, nàng ta đã đi rồi", trong Yêu Thần tháp truyền đến tiếng cười ngại ngùng của Hoan Nhi.
"Cô nói gì? Thể Băng Tâm Linh Lung? Sức mạnh Nguyên Âm?", cái này thì dù Mục Long có ngu cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
"Hoan Nhi, có phải cô đã sớm biết tác dụng của Đào Mị Hợp Hoan Tán, vả lại còn nhìn thấy hết đúng không?", Mục Long cảm thấy cô nhóc kia đang chơi mình.
"Cái này... thực ra Hoan Nhi cũng không rõ lắm. Chỉ là nhìn thấy chị gái kia cởi quần áo của Long ca, sau đó làm một số chuyện rất kỳ lạ, kéo dài tận một ngày luôn".
"Cái gì? Cả một ngày?", vừa nghĩ tới trong lúc mình mê man đã xảy ra chuyện như vậy, còn bị Hoan Nhi nhìn thấy, Mục Long như sắp tự bế.
"Dù sao, Long ca cũng không thiệt. Thể Băng Tâm Linh Lung thuần khiết như ngọc, là thể chất hiếm có trong tu đạo. Cái quý giá nhất chính là sức mạnh Nguyên Âm của thể chất đó. Nó chẳng những có thể khiến tu vi người ta tăng vọt, mà còn gia tăng tư chất tu đạo. Là một trong những thể chất hoàn mỹ nhất để làm bạn song tu", Hoan Nhi giải thích.
"Thì ra là thế, cuối cùng ta cũng hiểu được câu nói trước khi chết của Lệ Vô Cữu. Hoan Nhi, có vẻ biết rất rõ về vấn đề này nhỉ? Biết còn chơi ta nữa...", Mục Long có hơi cạn lời.
"Trời ơi, làm gì có chứ! Hoan Nhi ngây thơ vậy mà, không biết gì hết trơn", Hoan Nhi lại trở nên hết sức e thẹn.
Mục Long: "..."
"Vậy... nàng ta sao rồi? Trước khi đi có nói gì không?", Mục Long cắn răng, chuyện này là hắn có lỗi với Vân Kinh Hồng.
"Nàng ta khóc, suýt nữa thì giết huynh, nhưng cuối cùng cũng không đâm kiếm trong tay xuống. Sau đó khóc, cầm nhẫn trữ vật của Lệ Vô Cữu đi rồi".
"Nhưng khi nàng ta làm chuyện ấy với Long ca có rớt xuống một cây trâm gài tóc".
Mục Long nghe thấy Hoan Nhi nói vậy bèn tìm kiếm trong hang động, quả nhiên tìm được một cây trâm gài tóc bằng ngọc, bề mặt bóng loáng mát lạnh, trông hết sức trang nhã giống như khí chất của Vân Kinh Hồng.
"Vân tiên tử, cô yên tâm, tuy là cô chủ động, nhưng Mục Long ta chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với cô", Mục Long nhìn chằm chằm cây trâm gài tóc, thề son sắt trong tiếng cười trộm của Hoan Nhi.
"Chúng ta đến dãy Nghi Lăng cũng năm sáu ngày rồi nhỉ, cũng nên ra ngoài thôi", Mục Long cứ có cảm giác chuyện với Vân Kinh Hồng như một giấc mơ. Hắn đỡ eo đi ra khỏi động Thủy Liêm.
Ngay khi vừa đi ra ngoài, ánh mắt Mục Long bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, dưới thác nước thế mà lại có một con yêu thú đang đứng.
Con yêu thú kia có vẻ ngoài cực kỳ kỳ lạ tựa như hổ, bộ lông đen thui, trên người tràn ngập đường vằn đỏ như máu, trên đầu có một cái sừng đen lóe ra ánh sáng, trong con ngươi xanh sẫm toát ra vẻ tàn ác, trông hết sức hung dữ.
"Ma hổ Phệ Linh U?"
Sắc mặt Mục Long khẽ thay đổi, con thú này có thực lực trên Thoái Phàm tầng ba, vừa ranh mãnh vừa hung ác, có thể cắn nuốt chân nguyên của con người, có thể nói nó là ác mộng của những tu sĩ ra ngoài rèn luyện.
Chỉ là, con thú nguy hiểm này chỉ sống sâu trong dãy Nghi Lăng thôi mà, không ngờ giờ lại xuất hiện bên ngoài. Điều này khiến cho Mục Long có chút khó hiểu.
Con ma hổ Phệ Linh U kia đang uống nước, bỗng dưng thấy con người, trong con ngươi màu xanh sẫm lập tức lóe ra vẻ hung ác.
Nó nhe răng, chảy nước miếng, bước từng bước một về phía Mục Long.
Mục Long thấy vậy cũng không chút sợ sệt: "Ta vừa đột phá, đang lo không thể rèn luyện tu vi. Giờ mày lại tự động dâng lên tận cửa!"
Ngay sau đó, một người một hổ lập tức lao vào nhau, ngươi tới ta đi. Khi Mục Long giơ nắm tay lên, chân khí phóng ra khiến ngay cả hắn cũng phải thầm hoảng sợ.
Hắn đã từng thấy rất nhiều loại chân khí, có màu xanh, màu vàng, màu đỏ, màu lam. Nhưng chưa từng thấy loại chân khí nào lại có màu vàng kim.
Hơn nữa, chân khí này còn cực kỳ đậm đặc, dường như muốn hóa thành thực chất. Đây là trình độ mà chỉ có cao thủ Bích Cung cảnh mới có thể đạt được.
Thể lực của Mục Long rất tốt, sức bật cũng trước nay chưa từng có, đấm một quyền ra, sức mạnh đã không dưới 80000kg.
Chỉ một quyền mà con ma hổ Phệ Linh U kia đã bị đánh cho hét thảm, thoáng chốc bay ngược ra sau hơn 10m, liên tục đâm gãy ba cây cổ thụ mà hai người mới ôm hết được.
Chương 15: Hổ vương U Ma
Uy lực của một chưởng này khiến Mục Long thầm chép miệng: "Lẽ nào ta đã hoàn toàn dung hợp được chân huyết Hỗn Thế Ma Viên rồi ư? Lực lượng cỡ này thực sự là quá bá đạo rồi".
Nghe vậy, Hoan Nhi cười nói: "Long ca ca không cần kinh ngạc, tộc Hỗn Thế Ma Viên trời sinh thể chất mạnh mẽ, nam hài của tộc này vừa sinh ra đã có lực lượng mấy chục vạn cân rồi!"
"Cái gì, vừa sinh ra đã có mấy chục vạn cân!", thân là Nhân tộc, Mục Long tỏ vẻ bị đả kích sâu đậm, Nhân tộc vừa sinh ra có lực lượng vài cân đã được coi là rất khá rồi.
"Có điều, hiện tại ta hoàn toàn dung hợp được Ma Viên chân huyết, nghĩa là có huyết mạch Hỗn Thế Ma Viên chỉ cần khổ luyện, thuận theo tu vi tăng trưởng thì sức lực huyết mạch cũng sẽ ngày càng nồng đậm!"
Mục Long đã xác định tinh thần, nhìn về phía con ma hổ Phệ Linh U cách đó không xa, chiến ý trong mắt tăng vọt.
Con yêu thú này vô cùng giảo hoạt, Mục Long vốn cho rằng nó chẳng qua chỉ biết bỏ chạy nhưng không ngờ con súc sinh này lại đứng yên ở đó, phát ra tiếng rống kinh thiên, chấn động đến mức khiến núi rừng rung chuyển.
"Quả nhiên không hổ là yêu hổ, có phong phạm vương giả, không dễ dàng đánh bại", Mục Long nhìn con ma hổ Phệ Linh U này âm thầm cảm thán. Nhưng ngay sau đó hắn liền nhận ra điều dị thường. Giữa núi rừng đột nhiên cuộn lên từng trận cuồng phong, cuốn bay lá rụng, cát bay đá chạy, trong đó tựa như có một mùi huyết tinh nồng đậm.
Thông thường, mây theo rồng, gió theo hổ, mãnh hổ xuất hiện ắt có tinh phong.
"Không hay rồi, con súc sinh này trước đó là đang gọi đồng loại tới!"
Mục Long vừa dứt lời liền phát hiện ra mình đã bị bao vây, giữa núi rừng xung quanh xuất hiện rất nhiều thân ảnh lông đen hoa văn màu máu, đếm sơ qua thì có khoảng 20 đến 30 con.
"Sâu trong dãy Nghi Lăng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đám yêu thú cấp độ này lại xuất hiện thành đàn ở bên ngoài dãy núi", cảnh tượng này khiến Mục Long phải chửi thầm.
Nếu như đổi lại là tu sĩ bình thường thì sớm đã bị dọa cho tè ra quần rồi, mặc dù Mục Long tài cao gan dạ nhưng cũng phải sởn da gà.
"Đây không phải là bẫy người sao?"
Không sợ sói kết đôi, chỉ sợ hổ thành đàn, yêu hổ xưa nay thường di chuyển đơn độc, nhưng lần này lại xuất hiện một bầy 2-30 con.
"Gầm...!"
Tiếng rống to truyền đến, Mục Long cảm thấy màng nhĩ của mình sắp rách ra. Trên cự thạch, một con ma hổ Phệ Linh U đang ngồi chồm hổm, to hơn gấp đôi con yêu hổ khác, ước chừng cao hơn một trượng, hơn nữa toàn thân đen thùi lùi ớn lạnh, không hề có một sợi lông khác màu nào. Trên đầu nó còn có một chiếc độc sừng vừa nhọn vừa dài, hắc khí lởn vởn, ánh mắt huyết sắc hình ngọn lửa đang bốc cháy, nó đang há miệng ăn cự thạch bên dưới.
"Đây là... hổ vương, đến đá mà cũng ăn được!", thấy được sự cường hãn của hổ vương, thần sắc Mục Long ngưng trọng, địch đông hắn lại chỉ có một mình, xem ra không thể đánh bừa được.
Lúc này, Hoan Nhi đột nhiên phát ra một tiếng kinh hô khe khẽ trong Yêu Thần tháp: "Long ca ca, vận khí của huynh tốt thật, con hổ vương này lại sinh ra biến dị, tiến hóa ra được một sợi huyết mạch Thao Thiết!"
"Ý cô nói là yêu thú thái cổ, Thao Thiết?", nghe vậy, Mục Long trong lòng chấn động.
"Chẳng trách con hổ vương này ăn được cả đá", Mục Long thì thầm tự nói, ánh mắt tràn ngập hưng phấn.
Nghe đồn yêu thần Thao Thiết cực kỳ tàn bạo tham ăn, cùng với Đào Ngột, Cùng Kỳ, Hỗn Độn được xưng là 'Tứ đại chí hung' thái cổ.
Trong cơ thể Thao Thiết tự tạo nên một phương thiên địa, thiên địa vạn vật, không gì không ăn, hơn nữa vĩnh viễn ăn không no, đói đến mức ăn cả chính mình!
Có điều, Mục Long không quan tâm tới truyền thuyết, điều hắn để tâm vẫn là hổ vương dị biến trước mắt đây.
Nếu hổ vương có một sợi huyết mạch Thao Thiết vậy thì nếu như có được tinh huyết của nó, hiến tế cho Yêu Thần tháp thì có thể giải phóng Thao Thiết chân huyết chân chính.
Đó là chân huyết của yêu thần thái cổ, những nơi bá đạo từ sau khi dung hợp Ma Viên chân huyết, Mục Long lại càng có nhận thức sâu hơn, nếu như có thể có được huyết mạch Thao Thiết, vậy thì...
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Mục Long đột nhiên thay đổi, đôi mắt hắn nhìn về phía hổ vương, tinh quang chớp lóe, phảng phất như đó là bảo vật tuyệt thế vậy.
Hổ vương cũng cảm nhận được ánh mắt này, nháy mắt bạo nộ, nó lại bị một con người nhỏ bé nhắm trúng, há có lý này, uy nghiêm vương giả không thể sỉ nhục!
"Rống!"
Hổ vương ngửa mặt lên trời rống gào, ngay sau đó lắc lư cái đuôi rồi lăng không bổ nhào về phía Mục Long.
Cái nhảy bổ này quả thực khủng bố, cự thạch dưới móng vuốt nháy mắt vỡ vụn, dấy lên từng trận tinh phong, khiếp hồn lạc phách.
Thấy vậy, toàn thân Mục Long chiến ý tăng vọt, sấm sét kim sắc trong mắt chớp lóe, chân khí ngưng tụ, nháy mắt chiến đấu với hổ vương.
Thực lực của con hổ vương này quả nhiên không hổ là sự tồn tại dị biến, thực lực đã đạt tới Thoái Phàm cảnh tầng tám, cảm giác nó mang lại cho Mục Long so với Mục Thiên Dao Thoái Phàm cảnh tầng 10 đỉnh phong còn cường hãn hơn rất nhiều.
Nhưng thực lực hiện tại của Mục Long bạo tăng, mặc dù là Thoái Phàm cảnh tầng ba nhưng chân khí vô cùng thuần túy nồng hậu, lại có huyết mạch Hỗn Thế Ma Viên, chiến đấu điên cuồng, càng đánh càng hăng.
Lực lượng tám vạn cân cùng với móng hổ to như cái bồn rửa mặt va chạm với nhau, hỏa quang tắt lóe, kim quang lập lòe, phát ra âm thanh như tiếng kim thiết va vào nhau.
Hổ vương này không biết đã nuốt thứ gì mà vuốt hổ tựa như kim thạch!
Ma hổ Phệ Linh U thấy cuộc chiến ác liệt giữa con người và vua của chúng liền lũ lượt kéo tới giúp đỡ, nhưng khí lãng do hai bên bạo phát ra quá đỗi khủng bố, bọn chúng còn chưa tới gần đã bị dư ba đáng sợ này hất đi.
"Tiểu Long, ta biết trong lòng con tràn ngập oán hận với mình. Dù làm một người cha hay ông thì ta đều vô cùng thất bại. Bốn năm nay, ta đều nhìn thấy mọi cơ cực mà các con đã phải chịu..."
"Ta yêu các con hơn bất cứ kẻ nào, nhưng, ông nội cũng có nỗi khổ riêng. Mặc dù ta là tộc trưởng, chỉ là một Mục gia to như vậy không phải do một mình ông quyết định được. Hơi sơ sẩy một chút thôi cũng sẽ bị người ta bắt lấy điểm yếu, liên lụy đến các con..."
Giờ phút này, Mục Cửu Uyên chẳng hề có chút uy nghiêm nào của tộc trưởng, mà giống như một ông lão cô đơn, nhìn cháu mình nước mắt giàn giụa.
"Bốn năm nay, không có lúc nào là ta không dằn vặt trong tuyệt vọng. Là ta vô dụng, là tộc trưởng lại không thể bảo vệ nổi người nhà. Chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ con bị bắt, nhìn cha con chịu đủ đau đớn, nhìn con..."
"Song, ông trời có mắt, chỉ cần cháu ta có thể khôi phục tu vi, bộ xương già như ta có chết cũng không oán không hối!"
"Ông đừng nói nữa, ông nội..."
Ai cũng nói đàn ông khó rơi nước mắt, nhưng nhớ tới cảnh tượng bốn năm trước, lòng Mục Long lại đau như đao cắt.
Bốn năm nay, thực ra hắn đã nhìn thấu lòng người, nên sao lại không biết ông nội không đến gặp họ là vì bảo vệ họ. Đến giờ, hắn mới bị ngừng cung cấp đều do ông nội cố gắng tranh thủ cho.
Vì vậy, một tộc trưởng từng kiên cường mạnh mẽ lững lẫy khi xưa đã học được nhún nhường vì lợi ích của tổng thể.
Mục Long đều hiểu hết, chỉ là trong lòng hắn vẫn cứ nghẹn một cục tức, không cam lòng.
"Bốn năm, Tiểu Long của ta, cuối cùng con cũng chịu nhận người ông này...", cơ thể Mục Cửu Uyên run rẩy, khóc không thành tiếng.
Khoảnh khắc ấy, tình cảm trong lòng như nước lũ, lập tức vỡ đê.
Mãi một lúc lâu sau, hai ông cháu mới bình tĩnh lại. Mục Cửu Uyên cảm giác được một sự sắc bén giấu kín trên người Mục Long, hô hấp cũng mang theo một sự vui vẻ.
"Tiểu Long, giờ tu vi con đã khôi phục. Vậy ông nội sẽ không kiêng dè gì nữa. Con có yêu cầu nào cứ nói, ông nội sẽ thỏa mãn con!"
"Điều duy nhất con còn lăn tăn đó chính là cha, nhưng ông yên tâm, con đã tìm được cách chữa khỏi cho ông ấy rồi!"
"Con nói thật ư?", Mục Cửu Uyên bỗng dưng như bị sét đánh, trợn to hai mắt, đôi tay nắm chặt lấy bả vai Mục Long.
"Thật mà!"
"Ông quên rồi à? Mạng con là do cao nhân cứu. Ngay cả kinh mạch và tu vi của con cũng có thể khôi phục thì có gì là không thể chứ!"
Mục Long vẫn chưa nói ra chuyện về Yêu Thần tháp, cái gọi là cao nhân chỉ là cái cớ do hắn đã nghĩ ra từ trước để giải thích kỳ ngộ của bản thân.
"Tốt, tốt, tốt!"
"Con xem, ông nội vui quá hóa ngốc luôn rồi!", Mục Cửu Uyên kích động nhìn Mục Long, mặt mày hồng hào. Bốn năm qua, ông ta chưa bao giờ vui vẻ như hôm nay.
"Song, có lẽ còn phải cần chút thời gian. Nhưng ông yên tâm, chỉ cần con đột phá Thoái Phàm cảnh là có thể chữa khỏi cho cha. Chỉ là linh dược của con đã bị cướp đi, rơi vào trong tay Mục Thiên Dao. Trước mắt lại phải bổ sung khí huyết cho cha...", trên mặt Mục Long mặt lộ vẻ khó xử.
"Chuyện này cứ giao cho ông, vốn dĩ hôm nay ông cũng định đưa đan dược đến. Việc này không thể chậm trễ được, ông sẽ cử người đưa cha con đến tự mình chăm sóc. Mặt khác, ông còn muốn phân phát tài nguyên cho con, khiến con có thể yên tâm tu luyện trong tộc!"
Ánh mắt Mục Cửu Uyên lộ ra vẻ kích động, lập tức cử người đi đón Mục Thanh Khung.
"Vâng, có người tự mình chăm sóc thì con yên tâm rồi. Có điều, sau hôm nay, trong tộc tất nhiên sẽ gió thổi mây phun. Thế nên, con muốn ra ngoài rèn luyện, vậy sẽ không bị làm phiền, tu vi cũng đột phá nhanh hơn", Mục Long nói ra suy nghĩ của mình.
"Chuyện này cũng tốt. Cháu ta thật là suy nghĩ cặn kẽ! Nhưng, con phải nói cho ông con định đi đâu rèn luyện", Mục Cửu Uyên hiền hòa nói.
"Dãy Nghi Lăng ở phía tây, nghe nói ở đó đa số là yêu thú và đủ loại linh dược, vừa hay thích hợp để đi rèn luyện".
"Dãy Nghi Lăng? Xem ra là ý trời mà, hồi đó cha con đã gặp được mẹ con ở trong dãy Nghi Lăng đó", Mục Cửu Uyên cười nói.
"Ơ, thật ạ?", Mục Long vui vẻ nói.
"Ừ, có điều con phải nhớ là không thể vào sâu, chỉ có thể ở bên ngoài thôi. Sáu ngày sau là đại hội khảo nghiệm, con nhất định phải về kịp đó", Mục Cửu Uyên dặn.
"Đại hội khảo nghiệm của gia tộc ư? Vâng, con biết rồi".
"Nhớ là phải tuyệt đối giữ bí mật chuyện của cha con. Còn nữa, Mục Thiên Dao kia là cháu gái của đại trưởng lão, hôm nay con trở mặt với nàng ta, mai sau chắc chắn sẽ bị đối phó, phải cẩn thận đó".
"Ông nội yên tâm đi, lần này con chắc chắn sẽ vùng dậy, không ai có thể ngăn cản con đâu!", Mục Long vô cùng tự tin nói.
...
Lúc này, Mục gia giống như là một mặt hồ yên ả bị ném vào một viên đá, trông thì nhỏ bé, nhưng lại khiến cho mạch nước ngầm của cả gia tộc bắt đầu khởi động!
"Nếu tên kia không phải một thằng ăn hại thì nhất định không thể để hắn sống!", trong một căn hầm bí mật của Mục gia, đại trưởng lão Mục Cửu Giang lộ ra vẻ nham hiểm tàn nhẫn nói. Mà người đứng trước mặt ông ta chính là Mục Thiên Dao.
"Ông nội yên tâm đi, sư tôn và hai vị sư thúc đang ở sâu trong dãy Nghi Lăng đuổi giết một con đại yêu. Đợi đến khi họ về, đó là ngày Mục gia đổi chủ".
...
Chương 12: Dãy Nghi Lăng
Nửa ngày sau, tại dãy Nghi Lăng.
Mục Long đứng dưới dòng thác cao cả trăm mét, mặc cho dòng nước xiết đập lên người.
Điều quan trọng nhất của Luyện Huyết cảnh là phải cô đọng huyết mạch, kích thích sự linh hoạt của nó. Chỉ khi khí huyết linh hoạt mới có thể chứa đựng linh khí, tăng cường sức mạnh. Cao thủ Khí Huyết cảnh đỉnh có thể đạt được sức mạnh trăm quân, cũng chính là khoảng 3000 4000kg.
Nhưng giờ, Mục Long đã dung hợp Hỗn Thế Ma Viên Chân Huyết nên khí huyết rất mạnh mẽ. Chỉ cần ở Luyện Huyết cảnh tầng tám thôi sức mạnh đã không ít hơn 8000kg. Đây là còn chưa dung hợp hết Ma Viên Chân Huyết đó.
Thế nên, cách luyện thể bình thường đã không có hiệu quả với Mục Long nữa. Tuy cách rèn thể khác người này cực kỳ nguy hiểm, hơi sơ suất xíu thôi cả người sẽ dập xương, nhưng lại phù hợp với cơ thể Mục Long.
Ngoài việc rèn thể bằng cách khác người đó ra, thời gian còn lại, Mục Long bèn khiêu chiến yêu thú xung quanh, gian nan chiến đấu để dung hợp huyết mạch.
Ba ngày sau, Mục Long bước ra khỏi thác nước, cơ bắp cả người rắn rỏi như đao tước, lộ ra một cảm giác giàu sức mạnh.
Huyết mạch của Hỗn Thế Ma Viên cũng dung hợp thêm vài phần. Nay, sức mạnh của cơ thể hắn đã trên dưới 10000kg, nhưng cảnh giới vẫn là Luyện Huyết cảnh tầng tám.
"Xem ra khí huyết càng nhiều sẽ càng khó có thể đột phá".
Mục Long lấy một nắm Khí Huyết đan trong nhẫn trữ vật ra nhét vào miệng. Trước khi đi, Mục Cửu Uyên đã cho hắn cả 1000 viên Khí Huyết đan.
"Long ca, ngài đừng nản lòng mà, khí huyết càng mạnh thì sau khi bước vào Thoái Phàm cảnh, chân khí sẽ càng mạnh hơn đó", Hoan Nhi ngọt ngào nói.
Mục Long bị gọi là "Thiên Yêu đại nhân" hoài phiền bèn bảo Hoan Nhi gọi tên mình. Kết quả cô nhóc kia trực tiếp gọi hắn là Long ca, nghe cũng khá thoải mái.
"Ừ, kế tiếp, ta muốn đi vào sâu hơn một chút. Yêu thú quanh đây đừng nói là luyện tập, giờ gặp ta không chạy đã coi như dũng cảm rồi!", Mục Long có chút bất đắc dĩ nói.
Ba ngày này, đối với yêu thú xung quanh có thể nói là ác mộng. Chúng nó đã biết dưới thác nước có một con thú dữ hình người, nên mấy ngày nay toàn trốn chui trốn nhủi, không thì sẽ bị đánh.
Ngày hôm nay, Mục Long gặp được ba con Bạo Hùng Kim Cương có Luyện Huyết cảnh đỉnh phong. Sau khi đuổi theo chúng đánh 300 trận, khí huyết cũng tiêu hao cực kỳ nghiêm trọng.
Nhưng, ngay khi hắn ngồi xuống nghỉ ngơi, chợt thấy trên trời có hai bóng người một đen một trắng bay tới, chiến đấu kịch liệt với nhau.
Có thể đạp không phi hành thì ít nhất cũng có thực lực trên Ngự Hồn cảnh, cao thủ cỡ đó đánh nhau chết sống dù cách khá xa, nhưng khí thế khủng bố ấy cũng đủ để khiến lòng người lạnh run. Yêu thú xung quanh đều bị ảnh hưởng.
Cổ thụ che trời bị kiếm quang nghiền nát, hóa thành vụn gỗ bay bay đầy trời, những táng đá khổng lồ cũng lập tức nổ tung rớt xuống, tình hình chiến đấu cực kỳ kịch liệt.
Mục Long lại dũng cảm hơn đám yêu thú kia, hắn lặng lẽ đến gần vây xem cuộc chiến.
Hóa ra, bóng trắng kia là một cô gái, trong tay cầm kiếm múa may như hình với bóng. Tuy dùng lụa mỏng che mặt, nhưng cái dáng người yểu điệu, mơ hồ toát ra vẻ linh động kia vừa nhìn đã biết là một giai nhân tuyệt sắc.
Còn bóng người màu đen lại là một người đàn ông, cả người tràn ngập ma khí, đằng đằng sát khí khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Thanh ma đao trong tay gã lại càng đáng sợ hơn!
Khoảnh khắc khi vung lên, diện tích cả mấy ki-lô-mét đều tràn ngập mùi máu, mơ hồ còn có tiếng oan hồn kêu gào, cũng không biết đã giết chết bao nhiêu sinh linh.
Dường như trước khi đến đây, hai người họ đã đánh nhau rất lâu, mà còn là liều mạng người chết ta sống. Cả hai đều bị thương nặng, cuối cùng không còn sức để chiến đấu, chỉ có thể cảnh giác đối phương.
"Người nào?", nhưng đúng lúc này, người đàn ông áo đen kia chợt quát lên, hướng kia chính là chỗ của Mục Long.
Ngay sau đó, Mục Long bỗng cảm thấy một sức hút đáng sợ truyền đến, cơ thể hắn thế mà lại không tự chủ được bay về phía đối phương.
"Lần này tiêu rồi".
Trong lòng Mục Long hơi hối hận, sớm biết thế đã đứng nhìn từ xa, không nên đến gần như vậy rồi.
"Hóa ra là một tên phàm nhân Luyện Huyết cảnh, ha ha ha, đúng là trời cũng giúp ta. Vân Kinh Hồng, đợi ta nuốt tên nhóc này rồi thi triển Huyết Chú Đại Pháp thì đó chính là ngày chết của ngươi!"
Người đàn ông áo đen mặt mày tái nhợt không chút máu, khi hút Mục Long về phía mình, hai tay gã giống như vuốt quỷ, dài ra móng tay màu đỏ trông vừa khủng bố mà quỷ quyệt.
"Liều mạng!"
Khoảnh khác bị đối phương hút đến bên cạnh, Mục Long nghiến răng, quyết định liều chết một phen.
"Phúc Hải Trầm Uyên!"
Tuy khí huyết của Mục Long đã tăng lên nhiều, sức mạnh cũng trên dưới 10000kg, nhưng khi thi triển thức thứ hai trong Chiến Thiên Đồ Lục vẫn cực kỳ khó khăn. Chẳng qua, trước sự sống và cái chết, hắn đã không để ý gì được nhiều. Đây đã là chiêu mạnh nhất mà hắn có thể thi triển.
Ầm!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một chưởng của Mục Long lập tức đập thẳng vào ngực của người đàn ông áo đen kia.
Chắc có lẽ người đàn ông áo đen kia cũng không ngờ một tên người trần nhỏ bé cũng chẳng bị mình dọa rớt gan, trái lại còn dám ra tay với mình.
Lực chú ý của gã đều đặt lên người Vân Kinh Hồng, hơn nữa, một chưởng của phàm nhân há có thể đe dọa đến gã?
Nhưng mà, có vẻ gã đã quên giờ mình đang bị thương nặng, lực phòng ngự cũng giảm mạnh.
Khi một chưởng ấy đập lên ngực gã, một tiếng răng rắc giòn rụm vang lên thì sắc mặt gã mới hoàn toàn thay đổi.
Chương 13: Đào Mị Hợp Hoan Tán
"Không... không thể nào?", người đàn ông áo đen bay ngược ra sau, trong miệng không ngừng trào ra máu đen.
Một chưởng "Phúc Hải Trầm Uyên" này là thủ đoạn chinh phục thế giới của Hỗn Thế Ma Viên, sức mạnh của nó đủ để lật úp biển rộng mênh mông, khiến vực sâu vô tận biến mất. Thế nên, há có thể khinh thường?
Dù cho thực lực bây giờ của Mục Long rất yếu, nhưng hắn đốt cháy khí huyết cả người, liều chết bùng nổ thì sức mạnh cũng khoảng 80000kg.
Sức mạnh cỡ 80000kg, đó là một khái niệm cỡ nào? Nghĩa là chỉ riêng sức mạnh khí huyết thôi cũng đủ để đánh nát cơ thể bình thường rồi.
Tuy người đàn ông áo đen kia là cao thủ, nhưng bản thân lại bị thương nặng, bất ngờ không kịp đề phòng, cũng trực tiếp bị đập vỡ tim gan phèo phổi!
"Không ngờ, Lệ Vô Cữu ta... đường đường là cao thủ Linh Văn cảnh lại chết trong tay của hạng người không chút tên tuổi, còn là một tên nhóc Khí Huyết cảnh..."
Lệ Vô Cữu nằm im trên mặt đất, máu tươi tựa như nước suối không ngừng trào ra từ trong miệng.
Mục Long quỳ rạp trên mặt đất, há miệng thở hổn hển, có chút không tài nào tin nổi: "Ta... ta thế mà lại giết được một cao thủ Linh Văn cảnh!", toàn bộ thành Hàn Giang cũng không có cao thủ cỡ đó.
"Chết đi!", lúc này, bóng người Vân Kinh Hồng bay vụt tới từ đằng sau, vung kiếm đâm vào ngực Lệ Vô Cữu.
Lệ Vô Cữu này chính là cao thủ ma đạo, có rất nhiều thủ đoạn, nhất định phải tự tay giết chết gã thì Vân Kinh Hồng mới yên tâm được.
Thế nhưng, ngay khi nàng ta cầm kiếm đâm về phía Lệ Vô Cữu, gã vốn đã chết lại bỗng nhiên nảy người lên!
Gã không tránh không né, mà là xông thẳng vào mũi kiếm của Vân Kinh Hồng, phụt một tiếng, gã bị đâm xuyên người.
Nhưng trong mắt Lệ Vô Cữu lại lộ ra nét điên cuồng, một đoàn sương mù màu hồng trong tay lập tức bao phủ cả người Vân Kinh Hồng.
"Khà khà khà... Vân Kinh Hồng, chẳng phải cô vẫn coi đàn ông trên thế giới này đều như cặn bã sao? Nếu ta không có được cô, vậy ta sẽ tặng kỳ độc khó giải Đào Mị Hợp Hoan Tán này cho cô trước khi chết!"
"Nhóc con, tiện nghi cho ngươi rồi!", Lệ Vô Cữu oán hận liếc Mục Long, sau đó ngã xuống, tắt thở bỏ mạng.
Mục Long nhìn cảnh ấy mà hết hồn.
Không hổ là cao thủ Linh Văn cảnh, vậy mà còn có thủ đoạn cỡ đó. Nhưng, hắn vẫn không hiểu câu cuối cùng của Lệ Vô Cữu cho lắm?
"Vân tiên tử, cô bị sao thế?", Mục Long bình tĩnh lại, chợt phát hiện Vân Kinh Hồng nằm trên đất, hô hấp cực kỳ rối loạn.
"Đúng rồi, nàng ta trúng độc!"
"Trước đó, Lệ Vô Cữu có nói là kỳ độc khó giải, tên này đúng là nham hiểm thật".
Mục Long phát hiện, hình như Vân Kinh Hồng đang cố gắng nhẫn nhịn cơn đau nào đó, thở dồn dập, làn da lộ ra màu hồng nhạt, còn tỏa ra một mùi hương như hoa đào.
Khăn che mặt của nàng ta đã rớt xuống, bên dưới là gương mặt vô cùng xinh đẹp, vẻ ngoài như này có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành. Mặc dù là đang nhíu mày cũng mang một nét đẹp khác, tựa như tiên nữ trên trời dính chút khói lửa trần gian. Chỉ cần liếc nhìn một cái thôi cũng đủ để người ta điên đảo.
Mục Long xem ngẩn ngơ, ánh mắt có chút mê ly. Hắn vô thức khẽ cắn đầu lưỡi, bấy giờ mới hoàn hồn lại: "Không đúng, mùi hoa đào này chắc chắn có vấn đề, có thể khiến lòng người rối loạn".
"Mau... mau rời khỏi đây, mặc... mặc kệ ta!"
Trên gương mặt xinh đẹp của Vân Kinh Hồng nhuộm một màu hồng phấn, cả người bủn rủn mệt nhoài, nói chuyện cũng không được rõ ràng, dường như đang cố gắng chèn ép chất độc.
"Không, sao có thể làm vậy được. Nào có chuyện thấy người khác gặp nạn mà mặc kệ không cứu chứ? Vân tiên tử, cô đừng lo, ta sẽ nghĩ cách giúp cô!"
Mục Long tự nhận không phải loại người như vậy, hắn cõng Vân Kinh Hồng lên, lúc đi tiện tay lấy nhẫn trữ vật của Lệ Vô Cữu đi. Sau đó, mới vội vàng xuống núi.
Điên cuồng chạy một đường, hắn có thể cảm giác được cơ thể của Vân Kinh Hồng càng ngày càng nóng, hơi thở thở ra cũng nóng rực.
"Không được, không thể mang nàng ta về nhà được. Xem ra, chỉ có thể nghĩ cách cứu người trước", Mục Long nghĩ bụng.
"Hoan Nhi, cô có biết 'Đào Mị Hợp Hoan Tán' này là loại độc gì không? Sao ta lại cảm thấy kỳ lạ như vậy?"
"Hic, Long ca thật xấu, Hoan Nhi là cô gái nhỏ, mới không biết nó là gì đâu!", trong giọng nói của Hoan Nhi tràn ngập vẻ e thẹn.
Mục Long: "..."
"Được rồi, chắc là một loại độc hỏa, nàng đã có chút mơ màng hồ đồ rồi", cảm thấy bàn tay ngọc ngà của Vân Kinh Hồng bắt đầu vuốt ve cơ thể mình, Mục Long thầm giật mình, lập tức chạy nhanh hơn.
Hắn nhớ là mấy ngày trước đây khi luyện công thì ở dưới thác nước có một cái hang động tự nhiên, bên ngoài bị làn nước che khuất, bên trong cực kỳ ẩm ướt. Mục Long gọi nó là động Thủy Liêm, rất thích hợp để hạ nhiệt.
Bên trong động Thủy Liêm có rất nhiều tảng đá sáng lên, nên ánh sáng trong động rất khả quan. Mục Long đặt Vân Kinh Hồng lên một tảng đá, định tìm chút nước sạch cho nàng ta. Nhưng, hắn vừa đứng dậy, đã thấy trước mắt đen thui.
"Đầu... đầu ta choáng quá...", Mục Long hít vào quá nhiều hương hoa đào nên lúc này đầu óc có chút không tỉnh táo như muốn ngất.
"Nóng... nóng quá..."
Làn môi thơm của Vân Kinh Hồng khẽ nhếch, thở ra nóng rực, gương mặt xinh đẹp càng đỏ hơn.
Nàng ta vô thức cởi áo ra, lại lột quần xuống, một cơ thể ngọc ngà lung linh cứ thế lộ ra trong không khí.
Chương 14: Tu vi tăng vọt!
Con ngươi của nàng ta đã không còn trong suốt, mà là mê ly như mộng ảo, cơ thể mềm mại không kiềm được ngã vào người Mục Long, hơi thở truyền đến từ trên người hắn khiến Vân Kinh Hồng khó có thể cưỡng lại được.
Một lát sau, trong động Thủy Liêm chợt phát ra từng tiếng rên rỉ yêu kiều hết đợt này đến đợt khác, kéo dài khoảng một ngày.
"Oa, ngại quá ngại quá, ta không thấy gì hết, không thấy gì hết trơn...", trong Yêu Thần tháp, Hoan Nhi đỏ mặt, đôi tay nhỏ bé che mắt lại nói.
...
Lúc Mục Long tỉnh lại đã là chuyện rất lâu sau đó, hơn nữa cả người cũng trần như nhộng.
"Xảy ra chuyện gì thế?", Mục Long lập tức ngồi bật dậy, bóng dáng Vân Kinh Hồng đã không còn ở trong động Thủy Liêm nữa.
"Sao mà eo của ta vừa mỏi vừa đau vậy!", Mục Long ngơ ngác, rồi bỗng nhiên giật mình bởi khí thế của mình.
"Tu vi của ta, thế mà lại là... Thoái Phàm cảnh tầng ba. Rốt cuộc chuyện này là sao!", Mục Long có thể cảm giác được hình như trong cơ thể mình có một sức mạnh cực kỳ dồi dào.
"Long ca, chúc mừng huynh đã chiếm được sức mạnh Nguyên Âm của thể Băng Tâm Linh Lung khiến tu vi tăng vọt. Có điều, nàng ta đã đi rồi", trong Yêu Thần tháp truyền đến tiếng cười ngại ngùng của Hoan Nhi.
"Cô nói gì? Thể Băng Tâm Linh Lung? Sức mạnh Nguyên Âm?", cái này thì dù Mục Long có ngu cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
"Hoan Nhi, có phải cô đã sớm biết tác dụng của Đào Mị Hợp Hoan Tán, vả lại còn nhìn thấy hết đúng không?", Mục Long cảm thấy cô nhóc kia đang chơi mình.
"Cái này... thực ra Hoan Nhi cũng không rõ lắm. Chỉ là nhìn thấy chị gái kia cởi quần áo của Long ca, sau đó làm một số chuyện rất kỳ lạ, kéo dài tận một ngày luôn".
"Cái gì? Cả một ngày?", vừa nghĩ tới trong lúc mình mê man đã xảy ra chuyện như vậy, còn bị Hoan Nhi nhìn thấy, Mục Long như sắp tự bế.
"Dù sao, Long ca cũng không thiệt. Thể Băng Tâm Linh Lung thuần khiết như ngọc, là thể chất hiếm có trong tu đạo. Cái quý giá nhất chính là sức mạnh Nguyên Âm của thể chất đó. Nó chẳng những có thể khiến tu vi người ta tăng vọt, mà còn gia tăng tư chất tu đạo. Là một trong những thể chất hoàn mỹ nhất để làm bạn song tu", Hoan Nhi giải thích.
"Thì ra là thế, cuối cùng ta cũng hiểu được câu nói trước khi chết của Lệ Vô Cữu. Hoan Nhi, có vẻ biết rất rõ về vấn đề này nhỉ? Biết còn chơi ta nữa...", Mục Long có hơi cạn lời.
"Trời ơi, làm gì có chứ! Hoan Nhi ngây thơ vậy mà, không biết gì hết trơn", Hoan Nhi lại trở nên hết sức e thẹn.
Mục Long: "..."
"Vậy... nàng ta sao rồi? Trước khi đi có nói gì không?", Mục Long cắn răng, chuyện này là hắn có lỗi với Vân Kinh Hồng.
"Nàng ta khóc, suýt nữa thì giết huynh, nhưng cuối cùng cũng không đâm kiếm trong tay xuống. Sau đó khóc, cầm nhẫn trữ vật của Lệ Vô Cữu đi rồi".
"Nhưng khi nàng ta làm chuyện ấy với Long ca có rớt xuống một cây trâm gài tóc".
Mục Long nghe thấy Hoan Nhi nói vậy bèn tìm kiếm trong hang động, quả nhiên tìm được một cây trâm gài tóc bằng ngọc, bề mặt bóng loáng mát lạnh, trông hết sức trang nhã giống như khí chất của Vân Kinh Hồng.
"Vân tiên tử, cô yên tâm, tuy là cô chủ động, nhưng Mục Long ta chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với cô", Mục Long nhìn chằm chằm cây trâm gài tóc, thề son sắt trong tiếng cười trộm của Hoan Nhi.
"Chúng ta đến dãy Nghi Lăng cũng năm sáu ngày rồi nhỉ, cũng nên ra ngoài thôi", Mục Long cứ có cảm giác chuyện với Vân Kinh Hồng như một giấc mơ. Hắn đỡ eo đi ra khỏi động Thủy Liêm.
Ngay khi vừa đi ra ngoài, ánh mắt Mục Long bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, dưới thác nước thế mà lại có một con yêu thú đang đứng.
Con yêu thú kia có vẻ ngoài cực kỳ kỳ lạ tựa như hổ, bộ lông đen thui, trên người tràn ngập đường vằn đỏ như máu, trên đầu có một cái sừng đen lóe ra ánh sáng, trong con ngươi xanh sẫm toát ra vẻ tàn ác, trông hết sức hung dữ.
"Ma hổ Phệ Linh U?"
Sắc mặt Mục Long khẽ thay đổi, con thú này có thực lực trên Thoái Phàm tầng ba, vừa ranh mãnh vừa hung ác, có thể cắn nuốt chân nguyên của con người, có thể nói nó là ác mộng của những tu sĩ ra ngoài rèn luyện.
Chỉ là, con thú nguy hiểm này chỉ sống sâu trong dãy Nghi Lăng thôi mà, không ngờ giờ lại xuất hiện bên ngoài. Điều này khiến cho Mục Long có chút khó hiểu.
Con ma hổ Phệ Linh U kia đang uống nước, bỗng dưng thấy con người, trong con ngươi màu xanh sẫm lập tức lóe ra vẻ hung ác.
Nó nhe răng, chảy nước miếng, bước từng bước một về phía Mục Long.
Mục Long thấy vậy cũng không chút sợ sệt: "Ta vừa đột phá, đang lo không thể rèn luyện tu vi. Giờ mày lại tự động dâng lên tận cửa!"
Ngay sau đó, một người một hổ lập tức lao vào nhau, ngươi tới ta đi. Khi Mục Long giơ nắm tay lên, chân khí phóng ra khiến ngay cả hắn cũng phải thầm hoảng sợ.
Hắn đã từng thấy rất nhiều loại chân khí, có màu xanh, màu vàng, màu đỏ, màu lam. Nhưng chưa từng thấy loại chân khí nào lại có màu vàng kim.
Hơn nữa, chân khí này còn cực kỳ đậm đặc, dường như muốn hóa thành thực chất. Đây là trình độ mà chỉ có cao thủ Bích Cung cảnh mới có thể đạt được.
Thể lực của Mục Long rất tốt, sức bật cũng trước nay chưa từng có, đấm một quyền ra, sức mạnh đã không dưới 80000kg.
Chỉ một quyền mà con ma hổ Phệ Linh U kia đã bị đánh cho hét thảm, thoáng chốc bay ngược ra sau hơn 10m, liên tục đâm gãy ba cây cổ thụ mà hai người mới ôm hết được.
Chương 15: Hổ vương U Ma
Uy lực của một chưởng này khiến Mục Long thầm chép miệng: "Lẽ nào ta đã hoàn toàn dung hợp được chân huyết Hỗn Thế Ma Viên rồi ư? Lực lượng cỡ này thực sự là quá bá đạo rồi".
Nghe vậy, Hoan Nhi cười nói: "Long ca ca không cần kinh ngạc, tộc Hỗn Thế Ma Viên trời sinh thể chất mạnh mẽ, nam hài của tộc này vừa sinh ra đã có lực lượng mấy chục vạn cân rồi!"
"Cái gì, vừa sinh ra đã có mấy chục vạn cân!", thân là Nhân tộc, Mục Long tỏ vẻ bị đả kích sâu đậm, Nhân tộc vừa sinh ra có lực lượng vài cân đã được coi là rất khá rồi.
"Có điều, hiện tại ta hoàn toàn dung hợp được Ma Viên chân huyết, nghĩa là có huyết mạch Hỗn Thế Ma Viên chỉ cần khổ luyện, thuận theo tu vi tăng trưởng thì sức lực huyết mạch cũng sẽ ngày càng nồng đậm!"
Mục Long đã xác định tinh thần, nhìn về phía con ma hổ Phệ Linh U cách đó không xa, chiến ý trong mắt tăng vọt.
Con yêu thú này vô cùng giảo hoạt, Mục Long vốn cho rằng nó chẳng qua chỉ biết bỏ chạy nhưng không ngờ con súc sinh này lại đứng yên ở đó, phát ra tiếng rống kinh thiên, chấn động đến mức khiến núi rừng rung chuyển.
"Quả nhiên không hổ là yêu hổ, có phong phạm vương giả, không dễ dàng đánh bại", Mục Long nhìn con ma hổ Phệ Linh U này âm thầm cảm thán. Nhưng ngay sau đó hắn liền nhận ra điều dị thường. Giữa núi rừng đột nhiên cuộn lên từng trận cuồng phong, cuốn bay lá rụng, cát bay đá chạy, trong đó tựa như có một mùi huyết tinh nồng đậm.
Thông thường, mây theo rồng, gió theo hổ, mãnh hổ xuất hiện ắt có tinh phong.
"Không hay rồi, con súc sinh này trước đó là đang gọi đồng loại tới!"
Mục Long vừa dứt lời liền phát hiện ra mình đã bị bao vây, giữa núi rừng xung quanh xuất hiện rất nhiều thân ảnh lông đen hoa văn màu máu, đếm sơ qua thì có khoảng 20 đến 30 con.
"Sâu trong dãy Nghi Lăng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đám yêu thú cấp độ này lại xuất hiện thành đàn ở bên ngoài dãy núi", cảnh tượng này khiến Mục Long phải chửi thầm.
Nếu như đổi lại là tu sĩ bình thường thì sớm đã bị dọa cho tè ra quần rồi, mặc dù Mục Long tài cao gan dạ nhưng cũng phải sởn da gà.
"Đây không phải là bẫy người sao?"
Không sợ sói kết đôi, chỉ sợ hổ thành đàn, yêu hổ xưa nay thường di chuyển đơn độc, nhưng lần này lại xuất hiện một bầy 2-30 con.
"Gầm...!"
Tiếng rống to truyền đến, Mục Long cảm thấy màng nhĩ của mình sắp rách ra. Trên cự thạch, một con ma hổ Phệ Linh U đang ngồi chồm hổm, to hơn gấp đôi con yêu hổ khác, ước chừng cao hơn một trượng, hơn nữa toàn thân đen thùi lùi ớn lạnh, không hề có một sợi lông khác màu nào. Trên đầu nó còn có một chiếc độc sừng vừa nhọn vừa dài, hắc khí lởn vởn, ánh mắt huyết sắc hình ngọn lửa đang bốc cháy, nó đang há miệng ăn cự thạch bên dưới.
"Đây là... hổ vương, đến đá mà cũng ăn được!", thấy được sự cường hãn của hổ vương, thần sắc Mục Long ngưng trọng, địch đông hắn lại chỉ có một mình, xem ra không thể đánh bừa được.
Lúc này, Hoan Nhi đột nhiên phát ra một tiếng kinh hô khe khẽ trong Yêu Thần tháp: "Long ca ca, vận khí của huynh tốt thật, con hổ vương này lại sinh ra biến dị, tiến hóa ra được một sợi huyết mạch Thao Thiết!"
"Ý cô nói là yêu thú thái cổ, Thao Thiết?", nghe vậy, Mục Long trong lòng chấn động.
"Chẳng trách con hổ vương này ăn được cả đá", Mục Long thì thầm tự nói, ánh mắt tràn ngập hưng phấn.
Nghe đồn yêu thần Thao Thiết cực kỳ tàn bạo tham ăn, cùng với Đào Ngột, Cùng Kỳ, Hỗn Độn được xưng là 'Tứ đại chí hung' thái cổ.
Trong cơ thể Thao Thiết tự tạo nên một phương thiên địa, thiên địa vạn vật, không gì không ăn, hơn nữa vĩnh viễn ăn không no, đói đến mức ăn cả chính mình!
Có điều, Mục Long không quan tâm tới truyền thuyết, điều hắn để tâm vẫn là hổ vương dị biến trước mắt đây.
Nếu hổ vương có một sợi huyết mạch Thao Thiết vậy thì nếu như có được tinh huyết của nó, hiến tế cho Yêu Thần tháp thì có thể giải phóng Thao Thiết chân huyết chân chính.
Đó là chân huyết của yêu thần thái cổ, những nơi bá đạo từ sau khi dung hợp Ma Viên chân huyết, Mục Long lại càng có nhận thức sâu hơn, nếu như có thể có được huyết mạch Thao Thiết, vậy thì...
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Mục Long đột nhiên thay đổi, đôi mắt hắn nhìn về phía hổ vương, tinh quang chớp lóe, phảng phất như đó là bảo vật tuyệt thế vậy.
Hổ vương cũng cảm nhận được ánh mắt này, nháy mắt bạo nộ, nó lại bị một con người nhỏ bé nhắm trúng, há có lý này, uy nghiêm vương giả không thể sỉ nhục!
"Rống!"
Hổ vương ngửa mặt lên trời rống gào, ngay sau đó lắc lư cái đuôi rồi lăng không bổ nhào về phía Mục Long.
Cái nhảy bổ này quả thực khủng bố, cự thạch dưới móng vuốt nháy mắt vỡ vụn, dấy lên từng trận tinh phong, khiếp hồn lạc phách.
Thấy vậy, toàn thân Mục Long chiến ý tăng vọt, sấm sét kim sắc trong mắt chớp lóe, chân khí ngưng tụ, nháy mắt chiến đấu với hổ vương.
Thực lực của con hổ vương này quả nhiên không hổ là sự tồn tại dị biến, thực lực đã đạt tới Thoái Phàm cảnh tầng tám, cảm giác nó mang lại cho Mục Long so với Mục Thiên Dao Thoái Phàm cảnh tầng 10 đỉnh phong còn cường hãn hơn rất nhiều.
Nhưng thực lực hiện tại của Mục Long bạo tăng, mặc dù là Thoái Phàm cảnh tầng ba nhưng chân khí vô cùng thuần túy nồng hậu, lại có huyết mạch Hỗn Thế Ma Viên, chiến đấu điên cuồng, càng đánh càng hăng.
Lực lượng tám vạn cân cùng với móng hổ to như cái bồn rửa mặt va chạm với nhau, hỏa quang tắt lóe, kim quang lập lòe, phát ra âm thanh như tiếng kim thiết va vào nhau.
Hổ vương này không biết đã nuốt thứ gì mà vuốt hổ tựa như kim thạch!
Ma hổ Phệ Linh U thấy cuộc chiến ác liệt giữa con người và vua của chúng liền lũ lượt kéo tới giúp đỡ, nhưng khí lãng do hai bên bạo phát ra quá đỗi khủng bố, bọn chúng còn chưa tới gần đã bị dư ba đáng sợ này hất đi.
Bình luận facebook