Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-11
Quyển 1 - Chương 11: Cả ngày nghĩ đến nàng
Gần đây trong triều việc nhiều, Đoan quốc Thái tử nửa tháng sau sẽ đến, Kiều Vũ Mặc vừa hồi phủ lại bận đến đầu óc choáng váng. Thường ngày không đến thư phòng, nay Thanh Yên lại tự nhiên đến, cũng không có nói gì nhiều, chỉ ở một bên hầu hạ bưng trà đưa nước. Vẫn là bộ dáng nàng đó giờ, váy dài xanh nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, điềm tĩnh ngoan ngoãn.
Kiều Vũ Mặc không thích để nữ tử vào thư phòng, Thanh Yên cũng biết, hôm nay chủ yếu là đến để chăm sóc cho hắn những ngày gần đây bận rộn, tuy nghĩ vậy, nhưng hắn cũng không kêu nàng ra ngoài, lặng yên ngồi đó, xử lý triều vụ.
Có người thê tử hiểu chuyện như thế, ra dáng nữ nhân, dịu dàng hiền lương. Kiều Vũ Mặc từ trước đến nay đối với nữ nhân không coi trọng lắm, bởi vậy trong phòng cũng chỉ cần có một người tri kỉ như thế là được. Đâu giống nữ nhân kia, cả gan làm loạn, nhanh mồm dẻo miệng, đối mặt với phu quân kiêu ngạo hung hãn, không chút nào là có thể chịu được.
Huống chi nàng quá mức quyến rũ, có câu hồng nhan họa thủy, nam tử hán đại trượng phu trọng nhất lập công gây nghiệp, không nên tham luyến sắc đẹp.
Một đêm mất hồn kia, hắn từ trên người nàng nhận thấy được ngọn lửa cháy hừng hực cùng tình cảm mãnh liệt, nhìn nàng dưới thân rên rỉ thở dốc, nói lời dâm ngôn, thân thể trắng nõn không tì vết bị hắn thọc vào rút ra ở hạ thân làm từng trận co rút run rẩy, thế nhưng làm hắn cảm thấy từng trận khoái cảm cùng với kì dị thỏa mãn. Cái loại thỏa mãn này, so với khi chiến trắng quân địch trên sa trường càng làm cho người say mê. Nam nhân cùng với nữ nhân cùng hợp lại thành một...
Kiều Vũ Mặc nghĩ mãi, ngòi bút lệnh đi một đường, kinh ngạc phát hiện vừa rồi đã thất thần, chữ đã viết sai, lại quệt lệnh bút, mắt thấy viết đã xong một nửa nhưng bây giờ lại bị hỏng, trong lòng lại bùng lên một ngọn lửa giận không tên.
Như thế nào lại nghĩ đến nàng? Ban ngày ở trong triều nghị sự cũng thế, trong đầu cứ phảng phất hình ảnh thân thể kiều mị của nàng, ngay cả Hoàng thượng hỏi cũng không đáp. May thay, Người không truy cứu.
Nữ nhân kia thật sự là yêu tinh, chỉ có một đêm liền mê hoặc hắn đến như vậy, ở trong phủ lại có chút đứng ngồi không yên. Kiều Vũ Mặc buồn bực, ném bút xuống, đứng dậy dạo bước trong thư phòng.
Thanh Yên nhìn sắc mặt hắn, nghĩ là hắn mệt mỏi bởi vì sự vụ trong triều, liền mềm giọng khuyên nhủ: "Hầu gia vất vả rồi, nếu mệt nhọc quá, không ngại nghỉ ngơi một chút."
Kiều Vũ Mặc nhìn Thanh Yên, ngày thường còn cảm thấy nàng rất dễ nhìn, hiện giờ xem ra lại có chút bình đạm, so ra kém nữ nhân kiều mị kia. Nhìn kĩ cũng thấy không sai lầm, cũng chẳng thú vị.
Hắn đây là đang làm gì? Chẳng lẽ lại nhớ đến nàng?
Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, làm hắn càng thêm nôn nóng.
Ngay lúc tâm trạng đang hết sức phiền não, khắp thư phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân gấp gáp, còn có tiếng vui cười cùng kêu nháo.
Mặt Kiều Vũ Mặc thoáng băng sương: "Lý phú!"
Tên lính vẫn luôn canh giữ ngoài cửa lập tức đẩy cửa bước vào, hành lễ, đáp: "Hầu gia."
"Bên ngoài lại nháo gì đó?"
"Việc này... Nô tài cũng không rõ, chỉ là mới vừa rồi rất nhiều hạ nhân nha hoàn đều nhốn nháo chạy đến hậu viện phía sau, để nô tài chạy đi hỏi thăm."
"Không cần, ta tự mình đến." Kiều Vũ Mặc phất tay áo rời đi.
Hầu phủ hạ nhân cùng nha hoàn tụ lại một đám, lúc này thật sự có không ít người ở hậu viện, thấy hắn đến, vội vàng im tiếng thi lễ, không dám tiếp tục ồn ào.
Thanh Yên đi theo phía sau Kiều Vũ Mặc, trong lòng có chút thấp thỏm, hết thảy đều xảy ra ngoài dự đoán, chẳng lẽ là Đường thái thất thủ?
Hậu hoa viên đã sớm thắp đèn, các góc xó xỉnh đều được chiếu đến sáng trưng, Kiều Vũ Mặc cùng Thanh Yên đến gần chỗ các hạ nhân quỳ lạy, liền nghe không xa truyền đến thanh âm dâm mĩ cùng tiếng rên rỉ ngâm nga.
Đến gần mới rõ, một đôi nam nử trần truồng đang ôm ấp ở cùng nhau, lưng nữ tử dựa vào một tảng đá lớn bóng loáng, nam tử uy vũ hùng tráng, hai tay ôm cặp mông của nàng ta, nam căn dưới thân hung hăng xuyên vào, vòng eo không biết mỏi mệt mà nhanh chóng kích thích, túi ngọc va chạm vào thân thể, tiếng nước ướt dẫm làm người nghe mặt đỏ tim đập.
Hai chân nữ tử cuốn lấy vòng eo nam nhân, sung sướng kêu to: "A a... Thật nhanh... Cắm đến thật sướng... Ân..."
Hạ nhân trong phủ sắc mặt khác nhau, bọn nha hoàn cúi đầu không dám nhìn tới, ai lá gan lớn lại ngẩng hai mắt lên nhìn trộm, nhóm nam tử chỉ cảm thấy hạ thân cương cứng, hận không thể lập tức cởi quần dể thủ dâm một phen.
Ánh sáng màu vàng nhạt ấp ám của đèn dầu chiếu vào hai người kia, thật không ngờ đó lại là Đường thái cùng Lan Hương.
Gần đây trong triều việc nhiều, Đoan quốc Thái tử nửa tháng sau sẽ đến, Kiều Vũ Mặc vừa hồi phủ lại bận đến đầu óc choáng váng. Thường ngày không đến thư phòng, nay Thanh Yên lại tự nhiên đến, cũng không có nói gì nhiều, chỉ ở một bên hầu hạ bưng trà đưa nước. Vẫn là bộ dáng nàng đó giờ, váy dài xanh nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, điềm tĩnh ngoan ngoãn.
Kiều Vũ Mặc không thích để nữ tử vào thư phòng, Thanh Yên cũng biết, hôm nay chủ yếu là đến để chăm sóc cho hắn những ngày gần đây bận rộn, tuy nghĩ vậy, nhưng hắn cũng không kêu nàng ra ngoài, lặng yên ngồi đó, xử lý triều vụ.
Có người thê tử hiểu chuyện như thế, ra dáng nữ nhân, dịu dàng hiền lương. Kiều Vũ Mặc từ trước đến nay đối với nữ nhân không coi trọng lắm, bởi vậy trong phòng cũng chỉ cần có một người tri kỉ như thế là được. Đâu giống nữ nhân kia, cả gan làm loạn, nhanh mồm dẻo miệng, đối mặt với phu quân kiêu ngạo hung hãn, không chút nào là có thể chịu được.
Huống chi nàng quá mức quyến rũ, có câu hồng nhan họa thủy, nam tử hán đại trượng phu trọng nhất lập công gây nghiệp, không nên tham luyến sắc đẹp.
Một đêm mất hồn kia, hắn từ trên người nàng nhận thấy được ngọn lửa cháy hừng hực cùng tình cảm mãnh liệt, nhìn nàng dưới thân rên rỉ thở dốc, nói lời dâm ngôn, thân thể trắng nõn không tì vết bị hắn thọc vào rút ra ở hạ thân làm từng trận co rút run rẩy, thế nhưng làm hắn cảm thấy từng trận khoái cảm cùng với kì dị thỏa mãn. Cái loại thỏa mãn này, so với khi chiến trắng quân địch trên sa trường càng làm cho người say mê. Nam nhân cùng với nữ nhân cùng hợp lại thành một...
Kiều Vũ Mặc nghĩ mãi, ngòi bút lệnh đi một đường, kinh ngạc phát hiện vừa rồi đã thất thần, chữ đã viết sai, lại quệt lệnh bút, mắt thấy viết đã xong một nửa nhưng bây giờ lại bị hỏng, trong lòng lại bùng lên một ngọn lửa giận không tên.
Như thế nào lại nghĩ đến nàng? Ban ngày ở trong triều nghị sự cũng thế, trong đầu cứ phảng phất hình ảnh thân thể kiều mị của nàng, ngay cả Hoàng thượng hỏi cũng không đáp. May thay, Người không truy cứu.
Nữ nhân kia thật sự là yêu tinh, chỉ có một đêm liền mê hoặc hắn đến như vậy, ở trong phủ lại có chút đứng ngồi không yên. Kiều Vũ Mặc buồn bực, ném bút xuống, đứng dậy dạo bước trong thư phòng.
Thanh Yên nhìn sắc mặt hắn, nghĩ là hắn mệt mỏi bởi vì sự vụ trong triều, liền mềm giọng khuyên nhủ: "Hầu gia vất vả rồi, nếu mệt nhọc quá, không ngại nghỉ ngơi một chút."
Kiều Vũ Mặc nhìn Thanh Yên, ngày thường còn cảm thấy nàng rất dễ nhìn, hiện giờ xem ra lại có chút bình đạm, so ra kém nữ nhân kiều mị kia. Nhìn kĩ cũng thấy không sai lầm, cũng chẳng thú vị.
Hắn đây là đang làm gì? Chẳng lẽ lại nhớ đến nàng?
Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, làm hắn càng thêm nôn nóng.
Ngay lúc tâm trạng đang hết sức phiền não, khắp thư phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân gấp gáp, còn có tiếng vui cười cùng kêu nháo.
Mặt Kiều Vũ Mặc thoáng băng sương: "Lý phú!"
Tên lính vẫn luôn canh giữ ngoài cửa lập tức đẩy cửa bước vào, hành lễ, đáp: "Hầu gia."
"Bên ngoài lại nháo gì đó?"
"Việc này... Nô tài cũng không rõ, chỉ là mới vừa rồi rất nhiều hạ nhân nha hoàn đều nhốn nháo chạy đến hậu viện phía sau, để nô tài chạy đi hỏi thăm."
"Không cần, ta tự mình đến." Kiều Vũ Mặc phất tay áo rời đi.
Hầu phủ hạ nhân cùng nha hoàn tụ lại một đám, lúc này thật sự có không ít người ở hậu viện, thấy hắn đến, vội vàng im tiếng thi lễ, không dám tiếp tục ồn ào.
Thanh Yên đi theo phía sau Kiều Vũ Mặc, trong lòng có chút thấp thỏm, hết thảy đều xảy ra ngoài dự đoán, chẳng lẽ là Đường thái thất thủ?
Hậu hoa viên đã sớm thắp đèn, các góc xó xỉnh đều được chiếu đến sáng trưng, Kiều Vũ Mặc cùng Thanh Yên đến gần chỗ các hạ nhân quỳ lạy, liền nghe không xa truyền đến thanh âm dâm mĩ cùng tiếng rên rỉ ngâm nga.
Đến gần mới rõ, một đôi nam nử trần truồng đang ôm ấp ở cùng nhau, lưng nữ tử dựa vào một tảng đá lớn bóng loáng, nam tử uy vũ hùng tráng, hai tay ôm cặp mông của nàng ta, nam căn dưới thân hung hăng xuyên vào, vòng eo không biết mỏi mệt mà nhanh chóng kích thích, túi ngọc va chạm vào thân thể, tiếng nước ướt dẫm làm người nghe mặt đỏ tim đập.
Hai chân nữ tử cuốn lấy vòng eo nam nhân, sung sướng kêu to: "A a... Thật nhanh... Cắm đến thật sướng... Ân..."
Hạ nhân trong phủ sắc mặt khác nhau, bọn nha hoàn cúi đầu không dám nhìn tới, ai lá gan lớn lại ngẩng hai mắt lên nhìn trộm, nhóm nam tử chỉ cảm thấy hạ thân cương cứng, hận không thể lập tức cởi quần dể thủ dâm một phen.
Ánh sáng màu vàng nhạt ấp ám của đèn dầu chiếu vào hai người kia, thật không ngờ đó lại là Đường thái cùng Lan Hương.
Bình luận facebook