Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-98
Quyển 4 - Chương 14: Thức tỉnh và sống lại
Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Nhoáng cái đã nửa năm qua đi.
Chiến sự hừng hực khí thế, thổi quét đến mọi nơi trên Trung Nguyên.
Sau khi thân thể hồi phục tốt, không đến nửa tháng, Hình Quyết liền bắt đầu tự mình quản lý, tiếp nhận quy phục, điều binh khiển tướng, chỉ huy tác chiến, dẫn đầu xông pha.
Phản quân không ngừng lớn mạnh, binh lính gần xa cuồn cuộn tụ tập lại.
Thời gian ba tháng, liền đem chiến tuyến dời đến Đức An. Hình Quyết lệnh cho Bành Việt trấn thủ Đức An, còn hắn tự mình dẫn binh đi hướng Nam, tránh đi nơi canh giữ nghiêm mật của Hình Thiên là Thương Châu, chuyển về hướng Giang Bắc đánh tới, thành công đoạt được lãnh thổ.
Bành Minh gánh lấy trọng trách tiên phong dẫn đầu. Hình Quyết sau đó nghỉ chân tại trấn Mộc Lan Trì, phái một vài vị tướng trọng yếu đến bàn chiến lược.
Vô luận đi đến đâu, Hình Quyết đều mang Hứa Diệc Hàm theo, để nàng yên tĩnh bên trong trướng màn. Hắn cũng phân phó mười mấy tên thủ vệ thân tín bảo hộ an toàn cho nàng.
Nhưng nàng vẫn còn chưa tỉnh lại. Xương cốt, ngoại thương, đều có chuyển biến tốt đẹp, nội thương cũng đã được điều trị kha khá, tính mạng cũng đã thoát khỏi giai đoạn hiểm nguy, bây giờ chỉ còn chờ nàng tỉnh lại.
Hứa Diệc Hàm bây giờ đã tốt hơn nhiều so với khi trước, hô hấp đều, không còn yếu ớt mỏng manh nữa. Thời gian ngủ say thật lâu thật dài, phần lớn nàng cũng không có ý thức gì. Trong đầu nàng hiện giờ chỉ là một mảnh trống rỗng, thỉnh thoảng có linh khí, sương mù dày đặc vờn quanh, hồn xác không biết đang trôi dạt về phương nào.
Ngay lúc nàng có khái niệm bản thân đang còn "tồn tại", hệ thống nhiệm vụ lại một lần nữa nhảy ra trong không gian, thanh âm lãnh đạm máy móc: "Người chơi, có muốn sử dụng sự trợ giúp của hệ thống không?"
"Tôi... Còn sống?" Hứa Diệc Hàm có chút mê mang hỏi.
"Đúng vậy, nếu như bị chết trong nhiệm vụ, thì sẽ quy thành thất bại. Hệ thống sẽ tự động rút lui người chơi khỏi thế giới này, trừ đi 1000 nguyện lực điểm, đồng thời người chơi cũng phải đón nhận sự trừng phạt. Ngươi, hiện tại có muốn sử dụng sự trợ giúp hay không?"
1000? Còn bị trừng phạt? Đầu óc Hứa Diệc Hàm như muốn nổ tung... Bất quá so với việc nhiệm vụ thất bại, người chơi liền chết, thì vẫn khá hơn nhiều.
Tựa như nhận thấy được nghi vấn của nàng, hệ thống giải thích: "Nếu người chơi thất bại trong nhiệm vụ, thì hệ thống cần phải cải tạo một lần nữa, chọn lựa người chơi mới, đây là giới hạn lớn nhất của hệ thống. Hơn nữa việc trừ đi 1000 nguyện lực điểm là để kéo dài mạng sống của nguyên chủ chân chính."
"Tôi có thể cho chính mình mau hồi phục được không?" Hứa Diệc Hàm hỏi.
"Có thể, nhưng sẽ tiêu hao 50% tiến độ hoàn thành nhiệm vụ." Hệ thống trả lời.
"Vậy được, hãy cho tôi sống lại với tốc độ nhanh nhất."
"Tốt, đang ở giai đoạn tái nhập thân thể, hiệu suất đang tăng, giai đoạn đang được tiến hành..." Theo từng lời nói của hệ thống, Hứa Diệc Hàm cảm nhận được bản thân đang thay đổi một cách rõ ràng, thân thể cạn khô đang chậm rãi đón nhận một ngườn sức sống mới...
Ban đêm.
Sau khi phân phát vài mệnh lệnh cũng như xử lý quân sự xong, Hình Quyết nhanh chóng trở lại soái trướng. Lúc hắn làm việc thì không có ở đây, bởi vì hắn sợ tướng sĩ lui tới sẽ quấy rầy Hứa Diệc Hàm nghỉ ngơi. Nhưng mà... Hắn cũng rất hy vọng nàng sẽ bị quấy rầy bởi những việc này.
Vòng qua bình phong, hắn quen thuộc mà bước về phía giường, bước chân vội vàng của hắn bỗng chốc trì trệ lại, không thể tin được mà chớp chớp mắt, vô cùng hoài nghi cảnh tượng trước mắt.
Hứa Diệc Hàm tỉnh rồi!
Nàng thậm chí còn ngồi dậy.
Nửa nằm trên giường, Hứa Diệc Hàm an tĩnh mà nhìn hắn, trong mắt rõ ràng còn có ý cười.
"Thệ nhi..." Hình Quyết tựa như một cơn gió bay đến bên mép giường, một tay giữ chặt nàng, thân thể hơi nhướng về phía trước, hai mắt mở to, vui mừng như điên.
Sau cơn ác mộng ngày đó, đây là lần đầu tiên bọn họ đối mặt với nhau.
Hứa Diệc Hàm đánh giá Hình Quyết, giờ phút này hắn đang mặc áo giáp, trên khuôn mặt lạnh lùng kiên nghị lại pha chút bi thương. Hắn đen hơn, cũng gầy đi rất nhiều, trên mặt không có miếng thịt dư thừa nào, xương gò má càng thêm sắc bén, tăng thêm vẻ sát khí, tàn bạo.
Ánh mắt nửa năm trước còn lạnh nhạt, thu liễm, nay lại tăng thêm chút bá đạo, làm người khác vừa nhìn đến lại không tự chủ được mà run sợ.
Khí chất quân thần. Không lâu trước đây, Hình Quyết đã tự mình dẫn binh đi chinh chiến khắp nơi, mỗi một mảnh đất đi qua, máu chảy thành sông, ngân thương nhiễm máu tươi, đâm thủng từng lớp da thịt của phản tặc. Một thân một ngựa, liên trảm trăm người, binh lính dưới trướng hắn thấy cảnh tượng này đều phải rùng mình, tôn hắn làm bậc đế vương.
Hắn đã không còn là Hình Quyết lãnh đạm khi còn tuyệt ẩn trên núi. Hắn giờ phút này, càng thêm sắc bén, khí phách ngút trời. Tấm màn mỏng bị xé mở, diện mạo chân chính của hắn lúc này mới hiện ra.
Hứa Diệc Hàm tham luyến vỗ về khuôn mặt hắn.
Nửa năm này, đối với Hình Quyết mà nói, nhất định là rất quan trọng. Nhưng, nàng lại không ở bên cạnh bồi hắn.
"Quyết, chàng vất vả rồi."
Hình Quyết một tay cầm lấy cổ tay trắng nõn của nàng, ánh mắt kích động, vui sướng. Hắn khó có thể tin được, những ngày này, nàng yếu ớt đến nỗi ngay cả tay hắn cũng không dám nắm chặt. Mà giờ, nàng thật sự tỉnh lại rồi, nàng thật sự đụng vào hắn rồi.
Hắn thường xuyên hoảng loạn, e sợ rằng chỉ trong khoảnh khắc nào đó nàng sẽ theo gió mà biến mất.
"Thệ nhi, nàng thật sự tỉnh..." Hắn dường như không biết nên nói gì, khuôn mặt bình tĩnh xưa nay giờ lại có chút lúng túng, hắn nên cười sao? Đã lâu lắm rồi cũng chưa cười, hắn không biết nên làm biểu tình đó như thế nào...
Không đợi Hứa Diệc Hàm trả lời, hắn liền nói: "Nàng đừng nói chuyện, chỉ vừa mới tỉnh thôi mà... Lâm lão... Được, được! Để ta đi gọi Lâm lão! Nàng ngoan ngoãn nằm ở đây nhé, để ta đi gọi Lâm lão đến xem nàng." Hắn chưa bao giờ hỗn loạn như thế, mang theo sự kinh hỉ cùng bất an. Hắn rất lo sợ đây chỉ là hồi quang phản chiếu.
Hồi quang phản chiếu: trước giây phút đối mặt với sinh – tử, con người thường trở nên khỏe mạnh và minh mẫn lạ thường
Lâm lão đó chính là thần y chữa trị cho Hứa Diệc Hàm. Hình Quyết như một cơn gió lốc bay ra ngoài, nhanh chóng đem lão giả đạo cốt tiên phong kia mời đến đây.
Hứa Diệc Hàm ngoan ngoãn mà nghe theo lời của hắn, để cho Lâm lão bắt mạch cho chính mình, cũng để làm cho hắn yên tâm.
Hệ thống thật đúng là chuẩn xác. Tốc độ Hứa Diệc Hàm khôi phục có thể nói là kỳ tích, cho dù là với thần y trị bách bệnh như Lâm lão đây, cũng là một điều quá kinh hãi.
Một tháng sau, Hứa Diệc Hàm đã có thể xuống giường đi lại.
Tuy Hình Quyết vẫn còn tập trung xử lý quân vụ, nhưng thật ra toàn bộ tâm tư của hắn đều đã di dời hết đến trên người của Hứa Diệc Hàm.
Đã nhiều ngày nay, tướng quân của bọn họ đã không còn mặt mày ưu thương như trước, mà hai mắt tỏa sáng, tinh thần phấn chấn. Thủ hạ, binh lính đều có thể nhìn ra hắn đang rất cao hứng, ngay cả khi thảo luận về quân binh, mọi người cũng cảm thấy hạnh phúc thay hắn.
Là do, hắn đã quá nghiêm khắc.
Một số tướng sĩ trước nay thường tiếp xúc với hắn, đều có thể cảm giác được sự thay đổi rõ rệt của hắn. Lạnh lẽo, nghiêm khắc, thậm chí là lãnh khốc... Hắn dường như còn mất đi cả nhân tính của mình, suốt ngày chỉ biết chém giết.
Nhưng hiện tại, kỳ tích phát sinh, tòa băng cứng lạnh lẽo đã bị hòa tan, Hình Quyết của bọn họ đã sống lại.
Giờ phút này, tất cả tướng sĩ đang nghỉ ngơi ngoài doanh trướng đều lén lút vén rèm lên, tụ tập bên cạnh nhau, trộm nhìn về hai thân ảnh dưới ánh trăng xa xa kia.
Hình Quyết sánh đôi cùng với Hứa Diệc Hàm, hai người ăn ý mà đi cạnh nhau. Dù ở một khoảng cách rất xa, nhưng mọi người vẫn có thể nhìn đến ánh mắt thâm tình và không khí hòa hợp giữa hai người bọn họ.
.....
Chương sau phải là cái gì đây? ~~~
Nên đợi thương thế lành hẳn, hay là quất trực tiếp luôn nhỉ? Kkk
Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Nhoáng cái đã nửa năm qua đi.
Chiến sự hừng hực khí thế, thổi quét đến mọi nơi trên Trung Nguyên.
Sau khi thân thể hồi phục tốt, không đến nửa tháng, Hình Quyết liền bắt đầu tự mình quản lý, tiếp nhận quy phục, điều binh khiển tướng, chỉ huy tác chiến, dẫn đầu xông pha.
Phản quân không ngừng lớn mạnh, binh lính gần xa cuồn cuộn tụ tập lại.
Thời gian ba tháng, liền đem chiến tuyến dời đến Đức An. Hình Quyết lệnh cho Bành Việt trấn thủ Đức An, còn hắn tự mình dẫn binh đi hướng Nam, tránh đi nơi canh giữ nghiêm mật của Hình Thiên là Thương Châu, chuyển về hướng Giang Bắc đánh tới, thành công đoạt được lãnh thổ.
Bành Minh gánh lấy trọng trách tiên phong dẫn đầu. Hình Quyết sau đó nghỉ chân tại trấn Mộc Lan Trì, phái một vài vị tướng trọng yếu đến bàn chiến lược.
Vô luận đi đến đâu, Hình Quyết đều mang Hứa Diệc Hàm theo, để nàng yên tĩnh bên trong trướng màn. Hắn cũng phân phó mười mấy tên thủ vệ thân tín bảo hộ an toàn cho nàng.
Nhưng nàng vẫn còn chưa tỉnh lại. Xương cốt, ngoại thương, đều có chuyển biến tốt đẹp, nội thương cũng đã được điều trị kha khá, tính mạng cũng đã thoát khỏi giai đoạn hiểm nguy, bây giờ chỉ còn chờ nàng tỉnh lại.
Hứa Diệc Hàm bây giờ đã tốt hơn nhiều so với khi trước, hô hấp đều, không còn yếu ớt mỏng manh nữa. Thời gian ngủ say thật lâu thật dài, phần lớn nàng cũng không có ý thức gì. Trong đầu nàng hiện giờ chỉ là một mảnh trống rỗng, thỉnh thoảng có linh khí, sương mù dày đặc vờn quanh, hồn xác không biết đang trôi dạt về phương nào.
Ngay lúc nàng có khái niệm bản thân đang còn "tồn tại", hệ thống nhiệm vụ lại một lần nữa nhảy ra trong không gian, thanh âm lãnh đạm máy móc: "Người chơi, có muốn sử dụng sự trợ giúp của hệ thống không?"
"Tôi... Còn sống?" Hứa Diệc Hàm có chút mê mang hỏi.
"Đúng vậy, nếu như bị chết trong nhiệm vụ, thì sẽ quy thành thất bại. Hệ thống sẽ tự động rút lui người chơi khỏi thế giới này, trừ đi 1000 nguyện lực điểm, đồng thời người chơi cũng phải đón nhận sự trừng phạt. Ngươi, hiện tại có muốn sử dụng sự trợ giúp hay không?"
1000? Còn bị trừng phạt? Đầu óc Hứa Diệc Hàm như muốn nổ tung... Bất quá so với việc nhiệm vụ thất bại, người chơi liền chết, thì vẫn khá hơn nhiều.
Tựa như nhận thấy được nghi vấn của nàng, hệ thống giải thích: "Nếu người chơi thất bại trong nhiệm vụ, thì hệ thống cần phải cải tạo một lần nữa, chọn lựa người chơi mới, đây là giới hạn lớn nhất của hệ thống. Hơn nữa việc trừ đi 1000 nguyện lực điểm là để kéo dài mạng sống của nguyên chủ chân chính."
"Tôi có thể cho chính mình mau hồi phục được không?" Hứa Diệc Hàm hỏi.
"Có thể, nhưng sẽ tiêu hao 50% tiến độ hoàn thành nhiệm vụ." Hệ thống trả lời.
"Vậy được, hãy cho tôi sống lại với tốc độ nhanh nhất."
"Tốt, đang ở giai đoạn tái nhập thân thể, hiệu suất đang tăng, giai đoạn đang được tiến hành..." Theo từng lời nói của hệ thống, Hứa Diệc Hàm cảm nhận được bản thân đang thay đổi một cách rõ ràng, thân thể cạn khô đang chậm rãi đón nhận một ngườn sức sống mới...
Ban đêm.
Sau khi phân phát vài mệnh lệnh cũng như xử lý quân sự xong, Hình Quyết nhanh chóng trở lại soái trướng. Lúc hắn làm việc thì không có ở đây, bởi vì hắn sợ tướng sĩ lui tới sẽ quấy rầy Hứa Diệc Hàm nghỉ ngơi. Nhưng mà... Hắn cũng rất hy vọng nàng sẽ bị quấy rầy bởi những việc này.
Vòng qua bình phong, hắn quen thuộc mà bước về phía giường, bước chân vội vàng của hắn bỗng chốc trì trệ lại, không thể tin được mà chớp chớp mắt, vô cùng hoài nghi cảnh tượng trước mắt.
Hứa Diệc Hàm tỉnh rồi!
Nàng thậm chí còn ngồi dậy.
Nửa nằm trên giường, Hứa Diệc Hàm an tĩnh mà nhìn hắn, trong mắt rõ ràng còn có ý cười.
"Thệ nhi..." Hình Quyết tựa như một cơn gió bay đến bên mép giường, một tay giữ chặt nàng, thân thể hơi nhướng về phía trước, hai mắt mở to, vui mừng như điên.
Sau cơn ác mộng ngày đó, đây là lần đầu tiên bọn họ đối mặt với nhau.
Hứa Diệc Hàm đánh giá Hình Quyết, giờ phút này hắn đang mặc áo giáp, trên khuôn mặt lạnh lùng kiên nghị lại pha chút bi thương. Hắn đen hơn, cũng gầy đi rất nhiều, trên mặt không có miếng thịt dư thừa nào, xương gò má càng thêm sắc bén, tăng thêm vẻ sát khí, tàn bạo.
Ánh mắt nửa năm trước còn lạnh nhạt, thu liễm, nay lại tăng thêm chút bá đạo, làm người khác vừa nhìn đến lại không tự chủ được mà run sợ.
Khí chất quân thần. Không lâu trước đây, Hình Quyết đã tự mình dẫn binh đi chinh chiến khắp nơi, mỗi một mảnh đất đi qua, máu chảy thành sông, ngân thương nhiễm máu tươi, đâm thủng từng lớp da thịt của phản tặc. Một thân một ngựa, liên trảm trăm người, binh lính dưới trướng hắn thấy cảnh tượng này đều phải rùng mình, tôn hắn làm bậc đế vương.
Hắn đã không còn là Hình Quyết lãnh đạm khi còn tuyệt ẩn trên núi. Hắn giờ phút này, càng thêm sắc bén, khí phách ngút trời. Tấm màn mỏng bị xé mở, diện mạo chân chính của hắn lúc này mới hiện ra.
Hứa Diệc Hàm tham luyến vỗ về khuôn mặt hắn.
Nửa năm này, đối với Hình Quyết mà nói, nhất định là rất quan trọng. Nhưng, nàng lại không ở bên cạnh bồi hắn.
"Quyết, chàng vất vả rồi."
Hình Quyết một tay cầm lấy cổ tay trắng nõn của nàng, ánh mắt kích động, vui sướng. Hắn khó có thể tin được, những ngày này, nàng yếu ớt đến nỗi ngay cả tay hắn cũng không dám nắm chặt. Mà giờ, nàng thật sự tỉnh lại rồi, nàng thật sự đụng vào hắn rồi.
Hắn thường xuyên hoảng loạn, e sợ rằng chỉ trong khoảnh khắc nào đó nàng sẽ theo gió mà biến mất.
"Thệ nhi, nàng thật sự tỉnh..." Hắn dường như không biết nên nói gì, khuôn mặt bình tĩnh xưa nay giờ lại có chút lúng túng, hắn nên cười sao? Đã lâu lắm rồi cũng chưa cười, hắn không biết nên làm biểu tình đó như thế nào...
Không đợi Hứa Diệc Hàm trả lời, hắn liền nói: "Nàng đừng nói chuyện, chỉ vừa mới tỉnh thôi mà... Lâm lão... Được, được! Để ta đi gọi Lâm lão! Nàng ngoan ngoãn nằm ở đây nhé, để ta đi gọi Lâm lão đến xem nàng." Hắn chưa bao giờ hỗn loạn như thế, mang theo sự kinh hỉ cùng bất an. Hắn rất lo sợ đây chỉ là hồi quang phản chiếu.
Hồi quang phản chiếu: trước giây phút đối mặt với sinh – tử, con người thường trở nên khỏe mạnh và minh mẫn lạ thường
Lâm lão đó chính là thần y chữa trị cho Hứa Diệc Hàm. Hình Quyết như một cơn gió lốc bay ra ngoài, nhanh chóng đem lão giả đạo cốt tiên phong kia mời đến đây.
Hứa Diệc Hàm ngoan ngoãn mà nghe theo lời của hắn, để cho Lâm lão bắt mạch cho chính mình, cũng để làm cho hắn yên tâm.
Hệ thống thật đúng là chuẩn xác. Tốc độ Hứa Diệc Hàm khôi phục có thể nói là kỳ tích, cho dù là với thần y trị bách bệnh như Lâm lão đây, cũng là một điều quá kinh hãi.
Một tháng sau, Hứa Diệc Hàm đã có thể xuống giường đi lại.
Tuy Hình Quyết vẫn còn tập trung xử lý quân vụ, nhưng thật ra toàn bộ tâm tư của hắn đều đã di dời hết đến trên người của Hứa Diệc Hàm.
Đã nhiều ngày nay, tướng quân của bọn họ đã không còn mặt mày ưu thương như trước, mà hai mắt tỏa sáng, tinh thần phấn chấn. Thủ hạ, binh lính đều có thể nhìn ra hắn đang rất cao hứng, ngay cả khi thảo luận về quân binh, mọi người cũng cảm thấy hạnh phúc thay hắn.
Là do, hắn đã quá nghiêm khắc.
Một số tướng sĩ trước nay thường tiếp xúc với hắn, đều có thể cảm giác được sự thay đổi rõ rệt của hắn. Lạnh lẽo, nghiêm khắc, thậm chí là lãnh khốc... Hắn dường như còn mất đi cả nhân tính của mình, suốt ngày chỉ biết chém giết.
Nhưng hiện tại, kỳ tích phát sinh, tòa băng cứng lạnh lẽo đã bị hòa tan, Hình Quyết của bọn họ đã sống lại.
Giờ phút này, tất cả tướng sĩ đang nghỉ ngơi ngoài doanh trướng đều lén lút vén rèm lên, tụ tập bên cạnh nhau, trộm nhìn về hai thân ảnh dưới ánh trăng xa xa kia.
Hình Quyết sánh đôi cùng với Hứa Diệc Hàm, hai người ăn ý mà đi cạnh nhau. Dù ở một khoảng cách rất xa, nhưng mọi người vẫn có thể nhìn đến ánh mắt thâm tình và không khí hòa hợp giữa hai người bọn họ.
.....
Chương sau phải là cái gì đây? ~~~
Nên đợi thương thế lành hẳn, hay là quất trực tiếp luôn nhỉ? Kkk
Bình luận facebook