• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Âm dương sư (1 Viewer)

  • Phần 2

4.

Cho dù pháp lực của những thứ tà ác bình thường có lớn đến đâu thì cũng không thể đảo ngược âm dương.

Thứ có thể biến thanh thiên bạch nhật thành nửa đêm canh ba được gọi là “hung thần”.

Người làm nghề âm dương có một câu châm ngôn:

“Thà xua đuổi một trăm con quỷ còn hơn là chọc vào một hung thần.”

Điều này đủ để thấy rằng ngay cả những vị tiền bối có pháp lực cao cường cũng không dám khiêu khích thứ này.

Điều kiện để trở thành hung thần thực ra rất đơn giản: Oán khí.

Chỉ cần oán khí đủ lớn, người sống cũng có thể trở thành hung thần, mỗi khi hung thần xuất hiện thì xác c/h/ế/t la liệt khắp mọi nơi.

Tôi cau mày nhìn tộc trưởng:

“Tộc trưởng, trong làng của ông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Oán khí lớn như vậy sẽ không xuất hiện ở những nơi bình thường.”

Tộc trưởng nhìn tôi, sắc mặt không tốt lắm, rít xong hai hơi thuốc lá mới nói:

“Haiz, e rằng tôi cũng có lỗi trong chuyện này.”

“Trong những năm đầu, khi ngôi làng của chúng tôi được dựng lại, một đứa trẻ đã bị đè c/h/ế/t khi đang làm đường cái ngoài kia.”

“Để đỡ rắc rối và tránh tốn tiền, mọi người đã bí mật chôn cất đứa trẻ.”

“Sau đó, người chôn cất đứa trẻ được phát hiện đã c/h/ế/t trong nhà.”

“Từ đó đến nay xảy ra nhiều vụ lật xe trên đường cái, nhưng đường cao tốc là huyết mạch của sự sống, chúng tôi không thể phá bỏ được.”

“Cho nên chuyện này kéo dài đến tận bây giờ.”

Tôi nhìn tộc trưởng một lượt, ông ta đang nói dối, đè c/h/ế/t một đứa trẻ cũng không đến mức gây ra oán khí lớn như vậy.

Nhìn tộc trưởng nói có sách mách có chứng, tôi cười giận dữ:

“Quên đi quên đi! Tôi không quan tâm đến chuyện của các người nữa.”

“Nghiền nát một đứa trẻ đến c/h/ế/t? Oán khí lớn như vậy, chẳng lẽ ông đè c/h/ế/t Na Tra à?”

Tôi nghiến răng lấy ra một nắm nhang trong túi, đốt chúng lên rồi đặt xuống đất, quỳ lạy ba lần trên con đường ở lối vào làng:

“Oan có đầu nợ có chủ, không có ý xúc phạm.”

“Con chỉ tìm kế sinh nhai mà thôi, xin hãy để cho con đi, con là huyết mạch núi Thiết Sát, đương nhiên đội ơn đội nghĩa.”

Hương cháy được nửa phút, bầu trời tối đen lại biến thành ban ngày tươi sáng, lộ ra một con đường rời khỏi làng.

Khi tộc trưởng nghe tôi nói câu “oan có đầu nợ có chủ”, sắc mặt ông ta đã tái mét, không níu kéo tôi nữa.

Trên lý thuyết, vấn đề nên kết thúc ở đây. Suy cho cùng, những gì đã buông bỏ thì không nên lấy lại.

Nhưng qua một khoảng thời gian, huyện Thang m trở nên sôi động, các âm dương sư ở khắp nơi liên tục lui tới.

Những người từ phía Đông Bắc, phía Nam đều đến nhập cuộc, thậm chí một vài thầy tu bình thường cũng đến.

Một vị sư bá của tôi đã tới huyện Thang m, ông ấy đã đến gặp tôi trước và hỏi về tình hình ở đây.

Tôi kể tình hình cho sư bá. Tối hôm đó, sư bá đã uống rượu với tôi và rời đi vào ngày hôm sau.

Trước khi đi, sư bá nói:

“Nhóc con, ta nói cho con biết, ai muốn đi thì đi, nhưng họ đưa bao nhiêu tiền cho chuyện này thì cũng không lấy được.”

Tôi vội vàng giữ lấy sư bá, hỏi về hung thần và trăm quan tài giấu xác.

Ông ấy chưa từng thấy trăm quan tài giấu xác, nhưng ông ấy biết về hung thần.

Những năm đầu, hung thần xuất hiện ở vùng Đông Bắc, ông nội tôi và bọn họ đã đối đầu với thứ đó, sau này những người biết chuyện đều giữ im lặng.

Sư bá giữ lấy tôi, thì thầm:

“Con có biết vì sao Đường chủ đương thời lại tên là Ngô Lục Chỉ không?”

Tôi lắc đầu.

Sư bá cười nhạt:

“Đó là vì khi ông ấy gặp hung thần, chỉ trong một trận đối đầu mà bị cắt đứt bốn ngón tay.”

“Mười ngón tay chỉ còn lại sáu ngón, chẳng phải là Ngô Lục Chỉ (*) sao!”

(*) Lục: sáu - Chỉ: ngón tay.

Tuy nhiên, sư bá nghiêm nghị nói:

“Con đừng xem thường Ngô Lục Chỉ, đó là Đường chủ, một thầy đồng sống sờ sờ. Ông ấy mà đứng thứ hai thì không ai dám đứng đầu.”

5.

Tộc trưởng của làng Nhâm Trang không nói gì về hung thần, những âm dương sư đến đó đều nghĩ rằng đó là một thứ gì đó khó nhằn.

Kết quả là chỉ trong vài ngày đã có mấy vụ án mạng liên tiếp.

Mấy cảnh sát qua xem đều lắc đầu, làm sao họ có thể điều tra được, làm gì có ai từng thấy có người tự bóp cổ mình đến c/h/ế/t?

Huống hồ có cả những người c/h/ế/t cóng vào mùa hè và c/h/ế/t đuối trên mặt đất bằng phẳng.

Người thê thảm nhất đang sống sờ sờ lại tự cào mình đến c/h/ế/t, m/á/u thịt lẫn lộn.

Nghe người ta kể lại thảm cảnh đó, tôi lại nhớ đến một sự việc tà ác ở vùng Đông Bắc xưa.

Mọi người có thể sẽ không biết tại sao gió lạnh ở phía Đông Bắc được gọi là máy cạo xương.

Vào mùa đông ở vùng Đông Bắc, nhiệt độ xuống tới âm 30 độ. Nếu ai bị thứ gì đó che mắt và gặp phải quỷ đả tường trong đêm đông gió lạnh, có thể sẽ bị đóng băng hoàn toàn trong vòng một giờ.

Cơ thể bị tê cóng sẽ cảm thấy ngứa không chịu được.

Lớp băng trên người rất dễ vỡ, tay cào sẽ nứt toạc thành những vệt m/á/u chảy đầm đìa, nhưng người đó sẽ không hề cảm thấy đau đớn chút nào.

Bọn họ cào cho đến khi cơ thể cảm thấy dễ chịu thì phần thịt lành lặn trên người đã không còn, hay được gọi là tự cạo sạch chính mình.

Đây chính là máy cạo xương nổi danh, bất cứ ai nghe đến cũng đều sợ hãi.

Sau này, thứ đó đã bị Đường chủ đương thời bắt và phát hiện nó đã tu luyện hàng ngàn năm.

Có thể thấy được cái thứ ở làng Nhâm Trang hung tàn đến mức nào.

Sau những vụ án mạng kia, chỉ còn rất ít âm dương sư lui tới.

Thậm chí người ta còn truyền tai nhau rằng, làng Nhâm Trang xảy ra chuyện lớn, những thứ bên trong căn bản không phải là thứ mà con người có thể giải quyết được.

Nghe nói, cuối cùng chuyện này đã lan truyền tới núi Long Hổ, kinh động đến một vị đạo sĩ hoàng bào.

Đạo sĩ hoàng bào lập tức ra lệnh cho tất cả đệ tử của môn đạo không được đến làng Nhâm Trang nữa, đợi ông ta chuẩn bị xong sẽ đến xem nơi đó có gì.

Khi tộc trưởng tìm đến tôi lần nữa thì đã là năm ngày sau.

Ông ta ở lại nhà tôi không chịu rời đi, cả mặt nịnh nọt:

“Thưa thầy, thầy phải giúp chúng tôi.”

“Những ngày này, mọi người khó mà sống sót được.”

“Thầy là người duy nhất có thể an toàn rời khỏi làng Nhâm Trang, chính là nhờ đạo hạnh cao cường.”

“Miễn là thầy có thể giúp chúng tôi giải quyết chuyện này, chúng tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho thầy.”

Sắc mặt tôi trở nên nghiêm trọng, âm dương sư bình thường sẽ không quay lại làm chuyện này vì nó rất xui xẻo.

Nhưng dù sao thì tôi vẫn còn trẻ, đứng trước một tộc trưởng hơn năm mươi tuổi quỳ xuống lạy tôi - một thanh niên ở độ tuổi đôi mươi, tôi lập tức cảm thấy không ổn, nếu tôi không giúp bọn họ, trong lòng sẽ không bỏ được cái dằm này.

Tôi không đồng ý ngay, chỉ châm điếu thuốc, hít một hơi rồi nói:

“Nếu ông muốn tôi giúp thì phải nói cho tôi biết toàn bộ mọi chuyện về làng Nhâm Trang.”

Tộc trưởng trông có vẻ khó xử, nhưng vẫn nghiến răng nói:

“Tôi đã nói dối, thực ra… không phải chỉ có một đứa trẻ đã c/h/ế/t, mà là một đám trẻ.”

Tôi cau mày:

“Một nhóm có bao nhiêu người?”

Tộc trưởng suy nghĩ một lát:

“Tám đứa, một nhóm trẻ em đang chơi ở con đường đang được xây dựng, người lái xe nâng đẩy tường nhưng không nhìn thấy bọn chúng, nên tất cả đều bị đè bên dưới.”

“Lúc đó, chúng tôi đã giấu kín chuyện này để làm đường, thậm chí còn không tổ chức lễ tang.”

“Mấy đứa trẻ bị ném xuống sông, gia đình của bọn trẻ nhận không ít tiền bồi thường, chuyện này cứ như vậy mà khép lại.”

Nghe đến đây, trái tim tôi đã nguội lạnh một nửa, tôi giận đến mức nghiến răng:

“Một đám súc sinh!”

Tộc trưởng vội vàng hùa theo:

“Vâng, vâng, vâng, chúng tôi đều là súc sinh, nhưng những người khác vô tội.”

“Ngài cũng không muốn nhìn thấy làng Nhâm Trang diệt vong chứ?”

Nghe tộc trưởng hỏi, tôi nhận ra một điểm mấu chốt:

“Những đứa trẻ bị ném xuống sông nhưng không bị ai phát hiện sao? Đây là một tin lớn mà?”

Sắc mặt tộc trưởng trở nên khó coi:

“Có một bếp lò trong làng, nhưng tro cốt đã biến mất…”

6.

Tôi nghiêm mặt, cuối cùng nói với tộc trưởng rằng tôi có thể lo được cho những người vô tội, nhưng những người có liên quan đến tội ác đều phải ra đầu thú.

Cho dù bọn họ có tin hay không, với tư cách là âm dương sư, tôi tất nhiên hiểu được đạo lý nhân quả luân hồi.

Một khi bắt được những kẻ ác này, có lẽ sẽ không quá khó giải quyết vấn đề về hung thần.

Lúc tôi quay lại làng Nhâm Trang, tộc trưởng đã xác nhận ba người trong làng.

Bọn chúng là những kẻ súc sinh đã xử lý đám trẻ hồi đó.

Đồng thời, cảnh sát cũng đến làng Nhâm Trang để bắt giữ đám người này, sau đó yêu cầu hung thủ xác định địa điểm gây ra án mạng.

Sau khi các đồng chí cảnh sát rời đi, tôi dẫn tộc trưởng vào giữa nơi làm phép.

Chiếc đèn lồng bảy sao kết nối với âm dương được sử dụng để liên lạc với những đứa trẻ đã c/h/ế/t, nhưng tôi không biết liệu nó có thể giao tiếp được với hung thần hay không.

La bàn chỉ hướng Tây Nam, tôi đặt ba bó nhang ở trong góc, mỗi bó có chín mươi chín nén.

Lễ vật cũng được đặt ở góc phía Tây Nam. Sau đó, tôi đánh trống mời các vị thần tới đàm phán.

Lễ vật cho Mẹ Đen được chuẩn bị ở núi Thiết Sát, đại sảnh có tượng đài Thanh Phong trấn thủ, ngoài ra còn có lệnh bài năm binh mã hung hãn.

Tắm rửa thay quần áo xong, tôi đứng chân trần trên mặt đất, cầm trống lên đánh từng nhịp.

Theo tiếng hô “Mẹ Đen đến!”, trên mặt đất bằng phẳng nổi lên một cơn gió tà, tôi cảm thấy sau lưng mình ngày càng mát.

Thế nhưng điều kỳ lạ là lúc trước chỉ cần tôi gọi, Mẹ Đen sẽ đến, ấy vậy mà lần này lại không xuất hiện.

Ngay cả tượng đài Thanh Phong cũng không thấy tăm hơi.

Gió tà trên mặt đất càng lúc càng dữ dội, trong gió còn mang theo mùi tanh.

Tôi nhìn kỹ thì thấy dường như có vô số khối bộ phận tứ chi đứt gãy trong cơn gió, khiến người ta buồn nôn.

Tôi sốc lại tinh thần, giả vờ bình tĩnh và hét lên:

“Này! Yêu quái phương nào, còn không mau rời đi!”

“Nhân có nhân đạo, yêu có đường yêu, nếu ngươi không rời đi ngay, ta nhất định sẽ khiến ngươi tan thành mây khói!”

Thông thường vào những lúc này, yêu tà sẽ biến mất ngay. Suy cho cùng yêu vật cũng có linh hồn, thực sự không muốn rơi vào kết cục hồn bay phách tán.

Nhưng gió tà vẫn xoáy tròn trên mặt đất bằng phẳng, cuối cùng thổi bay hết toàn bộ bàn thờ.

Ba bó hương kia bất ngờ gãy đôi, hai kim chỉ la bàn cứ quay tròn như con quay.

Cảm giác tức ngực đột nhiên xuất hiện, tôi nôn ra một ngụm máu lớn.

Không còn cách nào khác, tôi đành lấy ra lệnh bài năm binh mã hung hãn.

Tức thời, tôi nghe thấy một tiếng sấm vang lên bên tai, thất khiếu (*) chảy m/á/u, tôi lập tức ngã thẳng xuống đất.

(*) thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng

Khi tôi tỉnh lại thì đã là một tiếng sau.

Tôi đốt một tờ giấy vàng, tro giấy biến thành một chữ “hung” vô cùng kỳ dị.

Tôi không dám ở lại nơi này nữa, đành thất vọng về trước, mãi đến khi về tới nhà, đầu óc mới tỉnh táo.

Ban đêm tôi ngủ mơ thấy Mẹ Đen không nói một lời nào, chỉ tức giận trừng mắt nhìn đại diện của núi Thiết Sát.

Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, tượng điêu khắc Mẹ Đen ở một bên Hương đường đã bị vỡ làm đôi.

Tôi gọi cho sư bá để kể cho ông ấy nghe sự tình ở làng Nhâm Trang.

Sư bá ở đầu dây bên kia quát lớn:

“Không phải lúc rời đi ta đã nói với con không được dính dáng đến chỗ đó rồi hay sao?”

“Ta nói cho con biết, con muốn c/h/ế/t cũng đừng kéo theo ông đây!”

Tôi cười gượng gạo, nói:

“Sư bá, không phải tổ tiên chúng ta luôn nói, cứu một mạng người…”

Tôi chưa kịp nói hết câu, sư bá lại mắng tiếp:

“Cứu người? Con có bản lĩnh đó không cơ chứ!”

“Ta nói cho con biết, tượng thần nứt vỡ chính là lật đổ lễ đường, về sau con đừng mơ đến việc ra tay hành sự.”

“Đó là do Mẹ Đen đã ngăn chặn tai họa thay cho con, nếu không con đã c/h/ế/t từ lâu rồi.”

Tuy nhiên, sư bá không hoàn toàn dứt khoát mà vẫn để lại một câu:

“Con đừng tới đó nữa! Ta đi tìm ông Lục, rồi chúng ta cùng nhau đến đó…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom