• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Âm dương sư (2 Viewers)

  • Phần 3

7.

Ông Lục chính là Đường chủ Ngô Lục Chỉ của các thầy đồng vùng Đông Bắc, những thầy đồng chính tông khắp thiên hạ này đều nằm dưới tay Ngô Lục Chỉ.

Khi ông Lục nhìn thấy tôi, việc đầu tiên ông ấy làm là tát tôi một cái thật đau.

Một âm dương sư có thể làm đến mức lật đổ lễ đường, chẳng trách một Đường chủ như ông ấy sao không tức giận cho được.

Hôm đó chúng tôi ăn tối xong, ngày hôm sau ông Lục bắt đầu giúp tôi sửa chữa lễ đường.

Mối quan hệ giữa ông nội tôi và Ngô Lục Chỉ rất tốt.

Nghe nói nếu như lúc đầu không có sự giúp đỡ của ông nội tôi, có thể Ngô Lục Chỉ đã đổi tên thành Ngô Đoạn Đầu hoặc đại loại như vậy.

Vì vậy, ông Lục không coi tôi như người ngoài mà trực tiếp dẫn trợ thủ của mình đến giúp tôi lập lại lễ đường.

Sau ba ngày vất vả, cuối cùng ông Lục cũng giải quyết xong sự việc bên này.

Ông ấy nghiêm mặt nói với tôi:

“Nhãi con, ta nói cho cháu biết, cháu đừng tưởng nội tình của chuyện này đơn giản như thế.”

“Ông đây sống hơn nửa đời người mới gặp hung thần một lần, cháu nói xem chuyện này có đơn giản không?”

Tôi gật gật đầu, sau đó kể lại chính xác cho ông Lục những gì tộc trưởng đã nói.

Ông Lục chỉ cười nhạt:

“Hừ! Chỉ bằng tám đứa nhóc mà cũng đòi gọi hung thần tới ư? Ông ta chỉ bắt nạt sức lực của cháu kém nên mới lừa cháu làm kẻ c/h/ế/t thay mà thôi.”

Ông ấy lộ ra vẻ mặt u ám lạnh lẽo, nói tiếp:

“Cháu có biết lần trước ta gặp được hung thần ở đâu không?”

Tôi lắc lắc đầu, sau đó nghe ông Lục kể lại câu chuyện về hung thần.

Lần cuối cùng hung thần xuất hiện là ở Nột Hà vùng Đông Bắc. Lúc đó, một kẻ sát nhân đã lấy mạng bốn mươi hai người.

Những người đó c/h/ế/t oan uổng, lại bị ném xuống một khu hầm ngầm, tất cả đều thối rữa và bốc mùi hôi thối.

Mặc dù sau đó kẻ sát nhân đã bị bắt, nhưng nơi đó có oán khí rất nặng, bởi vì kẻ sát nhân không chỉ g/i/ế/t người… còn cụ thể đã làm những gì thì mọi người có thể tự xem tin tức.

Không bao lâu sau, hung thần đã xuất hiện ở đó, đầu tiên là một người c/h/ế/t trong làng.

Giống như quân cờ domino, bắt đầu từ người đầu tiên, sau đó là hàng chục người c/h/ế/t cùng một lúc.

Có người cảm thấy có gì đó không ổn, các cụ già trong làng đi mời âm dương sư về xem, đương nhiên vùng Đông Bắc gọi là thầy đồng.

Trong hơn chục thầy đồng, họ mới mời được năm người nổi danh nhất lúc bấy giờ, trong đó ông Lục, ông nội tôi và sư bá.

Sư phụ Lưu không nói cho tôi biết chính xác làm thế nào để tiêu diệt hung thần vì sợ dọa c/h/ế/t tôi.

Nhưng nhìn vào những ngón tay của ông ấy, tôi có thể tưởng tượng được sự nguy hiểm trong đó.

Dù sao thì bọn họ là những vị thầy đồng đầu tiên lúc bấy giờ, cũng coi như ngang hàng với Thiên Chủ tử bào của núi Long Hổ.

Đêm ấy, tôi dẫn ông Lục và sư bá đi đến phía ngoài làng Nhâm Trang.

Một trăm lẻ tám chiếc quan tài được đặt ngay ngắn ở đó.

Không phải dân làng không muốn khiêng quan tài đi, mà là họ không thể, giống như quan tài mọc rễ dưới đất vậy.

Ông Lục đốt một cây nến trắng rồi ném mạnh xuống đất. Cây nến cắm chặt xuống lòng đất.

Ông Lục nói, đây gọi là hỏi đèn đường, nếu như ngọn nến chưa tắt thì chúng tôi có thể tiếp tục dò xét, nến nến tắt rồi thì phải quay người rời đi.

Tôi nghi ngờ hỏi ông Lục:

“Người thắp nến, ma thổi đèn. Đây chẳng phải là thủ đoạn của kẻ trộm mộ hay sao?”

Ông Lục cầm chiếc quạt gấp trên tay đánh mạnh vào tôi:

“Hừ, đạo thuật trong thiên hạ cùng chung một nhà, dùng được thì dùng, cái gì mà của anh của tôi chứ?”

Ông Lục vòng quanh quan tài mấy lần, rồi lẩm bẩm một mình:

“Cái này không đúng, không có trận nhãn.”

Ông Lục lại lấy la bàn ra, vòng quanh những quan tài kia vài vòng theo la bàn, suy tư điều gì đó.

Tôi cũng lấy la bàn ra nhưng nó không nghe lời nữa, cứ quay tròn không ngừng và không ra điều gì.

Ông Lục xoay người hai lần, đột nhiên chạy tới góc phía Tây Nam, thọc tay xuống đất.

Chúng tôi thắp đèn lên thì thấy ở đó có một chiếc quan tài dọc, trên quan tài phủ đầy tóc đỏ…

8.

Lúc chúng tôi nhìn thấy chiếc quan tài tóc đỏ, ngọn nến đột nhiên tắt đi, bốn phía toàn là tiếng khóc, khiếp sợ đến thấu xương.

Ông Lục vỗ vai tôi, cùng sư bá mỗi người nắm lấy một cánh tay tôi, bước nhanh về phía huyện Thang Âm.

Thật kỳ quái! Khi ông Lục và sư bá xốc tôi lên, làn sương trắng xung quanh không lọt vào được.

Phía trước là một con đường sáng sủa, nhưng xung quanh lại là một màu trắng xóa, dường như có vô số oán linh tụ tập lại.

Khi chúng tôi tiến về phía trước, tôi có thể cảm nhận được bước chân của ông Lục và sư bá ngày càng nặng.

Sau hai mươi phút, chúng tôi chỉ đi được hai dặm, cố gắng lắm mới thoát khỏi được phạm vi của con đường nhỏ này.

Khi sương mù trắng biến mất, ông Lục và sư bá mới thở phào nhẹ nhõm.

Sư bá lướt qua người tôi, ngoảnh đầu lại nhìn ông Lục:

“Quan tài tóc đỏ, thứ đó đang quá âm.”

Ông Lục cũng gật đầu, chỉ có tôi giống như kẻ ngốc, hỏi:

“Quá âm là gì? Con thấy chữ này trong sách, nhưng không có ghi chép chi tiết.”

Ông Lục cau mày, sau đó thư thái nói:

“Phỏng chừng là do ông nội cháu xé rồi, ông ấy làm vậy để tốt cho cháu đấy.”

“Nhưng bây giờ lại gặp phải thì ta sẽ kể cho cháu nghe chuyện này.”

Ông Lục kể lại tỉ mỉ, đúng vậy, bắt đầu kể từ thuyết âm dương.

Ông ấy nói rằng người c/h/ế/t hít phải dương khí thì sẽ trở thành xác sống, còn người sống hít phải âm khí sẽ trở thành người tạm.

Tỷ lệ âm dương mất cân bằng biến người đó thành một thứ không phải người cũng chẳng phải ma.

Nếu như người c/h/ế/t có oán hận, muốn mượn xác hoàn hồn thì cách tốt nhất là hút dương khí của người sống.

Quan tài là một vật chứa kín, nếu đặt người sống vào quan tài, người c/h/ế/t ở dưới lòng đất có thể hút dương khí của người sống.

Âm khí dư thừa từ người c/h/ế/t sẽ được truyền vào cơ thể người sống.

Động tác truyền âm khí này được gọi là quá âm.

Thứ mà quan tài tóc đỏ chứa đựng chính là hung thần có oán khí muốn hồi sinh.

Do oán khí quá nặng, không thể đầu thai chuyển kiếp nên nó buộc phải dùng phương pháp quá âm để tái sinh.

Nhưng trời không dung, đất không tha cho những kẻ tái sinh như thế, cái gọi là kiêu nhân (*) trong tương lai nhất định sẽ là kẻ gian trá độc ác, thậm chí có thể gây ra cảnh đổ m/á/u ngàn dặm.

(*) kiêu nhân: kiêu là loài cú, kiêu nhân ám chỉ một người ngỗ nghịch bất hiếu. Truyền thuyết kể rằng cú là loài chim độc ác ăn thịt mẹ.

Nếu chuyện ở làng Nhâm Trang tiếp diễn, lúc đó sẽ có một trăm lẻ tám người tạm nằm trong từng đó chiếc quan tài, sinh ra thứ trong quan tài dọc. Lúc ấy, nó chỉ cần biến thành hình dạng một người dân làng Nhâm Trang là được.

Chuyện này làm tôi sợ hãi dựng tóc gáy, gần như vượt quá tầm hiểu biết của tôi.

Nếu ông Lục không đích thân kể cho tôi, tôi còn tưởng đây là một tình tiết nào đó trong tiểu thuyết.

Chúng tôi chuẩn bị rời khỏi con đường nhỏ ở làng Nhâm Trang thì thấy một người bước đến.

Ông Lục quen ông ấy, hai người là đạo hữu.

Lúc đó tôi mới biết, đây chính là vị đạo sĩ hoàng bào sắp đến làng Nhâm Trang, đồng thời là người có năng lực hạng nhất.

Ông Lục thở dài, nói với đạo sĩ:

“Đừng đi nữa! Chúng tôi vừa về sau khi kinh động đến hung thần.”

“Lần sau chúng ta gặp lại nó, chắc sẽ là cảnh một mất một còn.”

Vị đạo sĩ cau mày rồi theo chúng tôi về nhà.

Mặc dù cả ông Lục và sư bá đều có kinh nghiệm diệt trừ hung thần, nhưng mỗi một hung thần đều khác nhau.

Hung thần ở làng Nhâm Trang thuộc loại quá âm, nếu cứ để yên thì nó sẽ biến thành người sống đến cuối đời.

Nhưng giờ chúng tôi đã kinh động đến nó, ước tính trong vòng bảy ngày, nó sẽ biến tất cả người dân ở làng Nhâm Trang thành người tạm.

Ông Lục và đạo sĩ bàn bạc suốt đêm, cuối cùng vẫn đặt hy vọng vào tôi.

Hai mắt tôi lập tức mở to, tôi hỏi lại:

“Cháu?”

Đạo sĩ gật đầu:

“Năng lực của đạo hữu thấp nhất nên sẽ không làm kinh động tới hung thần. Cháu là người phù hợp đi tìm hiểu chuyện xảy ra ở làng Nhâm Trang nhất.”

Vừa thốt ra hai chữ “sợ lắm”, tôi lập tức ăn mấy cú đánh từ ông Lục.

“Đừng càm ràm nữa, bảo cháu đi thì cứ đi đi!”

“Có mấy lão già bọn ta ở đây bảo vệ thì còn xảy ra chuyện gì được chứ?”

9.

Chuyện xảy ra ở làng Nhâm Trang thật kỳ dị, chắc chắn không đơn giản như tộc trưởng kể.

Thế nhưng lúc tôi gặp tộc trưởng, ông ta vẫn im lặng chẳng nói chẳng rằng, trông như đang nói cùng lắm là c/h/ế/t.

Nhiều người ở làng Nhâm Trang đã biết chuyện và tiết lộ một vài thông tin.

Nhưng khi tôi nhắc đến cái c/h/ế/t của đám trẻ, tất cả đều không nói tiếp nữa.

Câu chuyện đột ngột kết thúc ở đây.

Không còn cách nào khác, chúng tôi đành nhờ sự giúp đỡ của cảnh sát.

Nhóm chúng tôi tìm khắp làng, thượng nguồn và hạ lưu sông mà vẫn không có dấu vết nào của đứa trẻ mất tích.

Ông Lục vẫn kiên định nói:

“Nhất định là thi thể chưa được xử lý, bằng không hung thần sẽ không xuất hiện ở đây.”

“Tôi đề nghị đào đường, có thể phía dưới ẩn giấu thứ gì đó.”

Đề xuất của ông Lục gây khó khăn cho cảnh sát. Đào đường không phải chuyện nhỏ, ít nhất cũng phải được cấp trên chấp thuận.

Tộc trưởng kịch liệt phản đối việc này, thậm chí còn chặn đường vào làng.

Ông ta nói:

“Đào đường đồng nghĩa với việc cắt đứt kế sinh nhai của làng Nhâm Trang.”

“Các người muốn đào đường cũng được, nhưng trước hết phải bước qua xác ta.”

Lần này, ngay cả tôi cũng nhận thấy nhất định có bí mật nào đó ở bên dưới.

Nhưng chúng tôi không còn lựa chọn nào khác trước thái độ cương quyết của tộc trưởng và tình trạng của hơn một trăm dân làng nằm giữa đường.

Ông Lục và đạo sĩ tự nhốt mình trong nhà cả ngày.

Sau đó họ ra ngoài, trực tiếp đến gặp cảnh sát và nói:

“Đồng chí cảnh sát, đồng chí nghĩ có bao nhiêu khả năng đào được đường?”

Đồng chí cảnh sát cau mày:

“Đây không phải chuyện nhỏ, nếu bên dưới không có gì thì không ai có thể gánh được trách nhiệm.”

Các đạo sĩ không quan tâm, trực tiếp nói với cảnh sát:

“Tôi sẽ yêu cầu hiệp hội cấp giấy chứng nhận cho anh sau. Cứ nói rằng đây là đề nghị của chúng tôi!”

“Bên dưới… ước tính có ít nhất năm mươi thi thể…”

Nghe đến con số này, mọi người đều lạnh sống lưng. Đây không phải là chuyện nhỏ nữa rồi.

Lúc trước tộc trưởng nói tám đứa trẻ đã đủ khiến những kẻ ác bị xử bắn, bây giờ con số lại trở thành năm mươi. Quả thực rất đáng sợ!

Nếu có năm mươi xác c/h/ế/t thì có lẽ cả làng sẽ không có ai vô tội.

Một ngày sau, việc đào đường được thông qua, một đội ngũ cảnh sát được trang bị vũ khí đầy đủ đứng chặn dân làng lại.

Máy xúc khổng lồ bắt đầu đào toàn bộ đoạn đường lên. Đây không phải là một công trình nhỏ.

Đào được hai phần ba quãng đường mà vẫn chưa có gì. Điều này khiến ai cũng toát mồ hôi.

Có thể nói đây là chuyện kinh thiên động địa, nếu không tìm thấy gì thì mọi người ở đây không thể gánh nổi trách nhiệm.

Tuy nhiên, cảnh tượng mà chúng tôi lo sợ nhất đã xảy ra, sau khi đào bới suốt một ngày đêm vẫn không tìm thấy gì cả.

Toàn bộ con đường đã bị phá hủy, nhưng không tìm thấy thứ gì bên dưới.

Tộc trưởng ngồi bệt xuống đất gào khóc:

“Các ngươi đã hủy hoại kế sinh nhai của làng Nhâm Trang. Các ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng.”

“Tôi đã nói dưới này không có gì rồi, tại sao các ngươi lại tin vào lời nói của đám thần côn (*) này chứ?”

(*) thần côn: những người giả danh ma quỷ để lừa bịp mọi người

Tuy nhiên lúc này, ông Lục gắt gỏng chỉ thẳng vào bia đá bên đường:

“Đào nó cho tôi, chẳng phải còn chỗ này chưa đào hay sao?”

Tộc trưởng lập tức đứng chắn trước bia đá:

“Cái gì, ngay cả bộ mặt của chúng tôi mà ông cũng muốn đào lên à? Sao ông không g/i/ế/t chúng tôi luôn đi!”

Ông Lục đá tộc trưởng ngã xuống, giơ cuốc lên đập mạnh vào mặt bia đá.

Một tiếng “rầm” vang lên, bia đá bị đập vỡ, hóa ra phía dưới trống rỗng…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom