• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Bảo Gia Tiên (1 Viewer)

Vietwriter OTP

๖ۣۜNora♀Nancy♕
Staff member
Moderator
  • Phần 1

Ảnh bìa
Tác giả
FB Mắt Nâu.
Thể loại
  1. Huyền Huyễn
  2. HE
  3. Truyện Ma
  4. Đô Thị
  5. Linh Dị
Tình trạng
Hoàn thành
Số chương
4P
Lượt đọc
830
Cập nhật
1.

Ngày em gái tôi chào đời, hàng xóm xúm đông xúm đỏ, vây kín trước cửa nhà chúng tôi.

"Mọi người thử đoán xem, đứa trẻ sắp ra đời của nhà lão Lý có phải con gái không?”

Con dâu nhà họ Lưu bĩu môi một cái:

“Nhìn cái bụng có vẻ giống đấy, nhưng mà..."

Tôi trốn đằng sau họ, vểnh tai lên nghe.

"Mấy ngày nay khoé miệng của bà cụ Lý sắp nhếch đến tận mang tai luôn rồi, phỏng chừng là bầu con trai đấy."

"Ôi, nếu thật sự đẻ ra con trai thì sau này cuộc sống của con dâu nhà họ mới tốt hơn.”

Trong khi người trong thôn mồm năm miệng mười nói chuyện phiếm, mẹ tôi nằm trong phòng đau đến mức kêu trời kêu đất.

Khi trở vào trong nhà, tôi thấy bà nội đang nhàn rỗi ngồi trước cửa phòng.

Trước đây, bà thường đi khắp nơi, mời rất nhiều thầy thuốc đến để hỏi về bài thuốc gia truyền có thể giúp mẹ tôi sinh con trai.

Lần này, bà tin chắc trong bụng mẹ là con trai nên mới yên tâm như thế sao?

Tiếng gào đứt hơi khản tiếng trong phòng càng lúc càng lớn.

Đợi đến khi tiếng kêu thảm thiết của mẹ dừng lại, bà nội tôi mới đứng dậy.

Tôi bước theo sau, nghe thấy tiếng khóc oe oe của trẻ con vang lên.

"Sinh rồi, là con gái!"

Nghe thế, cơ thể bà nội tôi run lên.

Cha tôi đi vào, hùng hổ quát to:

“Đồ vô dụng, có mỗi việc sinh con trai thôi mà cũng không làm được, nhà họ Lý chúng tôi đúng là xui xẻo mới cưới phải cô!”

Tôi sợ hãi trốn sau cánh cửa, nghe tiếng khóc nức nở của mẹ từ trong phòng vọng ra.

Nhìn em gái nằm trong lòng bà đỡ, tôi không khỏi cảm thấy thất vọng.

Nếu là em trai thì tốt quá, tôi và mẹ sẽ không phải nghe mắng hàng ngày nữa.

Không biết tại sao, bà nội tôi, người trước giờ lúc nào cũng mong ngóng cháu trai lại tỏ ra cực kì bình tĩnh.

"Hải Trụ, con đưa tiền cho bà đỡ rồi tiễn bà ấy về đi.”

Cha bất đắc dĩ nói:

“Con khốn ch/et tiệt, sau này tao sẽ bắt mày phải bù lại số tiền này, đúng là xúi quẩy mà!”

Đến khi bắt gặp ánh mắt của bà nội tôi, ông ta mới thôi kháy khịa.

Sau khi bà đỡ rời đi, bà nội bế em gái vừa chào đời lên.

Không biết bà và cha thì thầm với nhau điều gì, trên mặt hai người dần hiện ra nụ cười bí ẩn.

Họ thấy em gái đáng yêu nên không cần cháu trai nữa ư?

Hi vọng là thế.

Đến nửa đêm, tôi bị tiếng đập cửa đột ngột của cha đánh thức.

"Con nhóc ch/et tiệt, mau dậy làm việc đi.”

Tôi cuống quýt bật dậy, mặc quần áo tử tế, vừa bước ra đã thấy bà nội tôi đang đứng trong sân, trên bàn bày la liệt một đống đồ vật.

Hương khói, bài vị, còn có cả.... Một chậu nước sôi.

"Mẹ, cho nó đi theo có ổn không thế?”

Cha không yên tâm, trừng mắt nhìn tôi.

Bà nội phất tay một cái:

“Việc này âm khí nặng, con đừng vào đó, để con nhóc đi là thích hợp nhất."

"Đúng rồi, đã lấy được thứ kia từ chỗ vợ con chưa?"

Cha cười hì hì đưa tới một bình thuốc nhỏ:

“Cô ta đã không sinh được con trai, làm sao dám phản đối chứ?"

Tôi co rúm người, ôm lấy em gái, theo bà nội đi vào nhà kho.

Em gái nằm trong lòng tôi không khóc không quấy, cái mũi nhỏ dường như ngửi được gì đó nên hơi giật giật.

Tiếng cọt kẹt vang lên, cửa gỗ mục nát mở ra.

Căn phòng này vốn là nhà thờ tổ, lâu năm không dùng đến nên trở thành nhà kho.

Vừa bước vào trong, đập vào mắt tôi là một không gian đỏ rực.

Căn phòng rách nát vẫn dùng để cất dụng cụ làm nông bấy giờ hoàn toàn thay đổi.

Mấy dải lụa đỏ treo xung quanh chiếc bàn vuông, bốn góc bàn đều thắp nến đỏ.

Trên tường dán đầy giấy màu đỏ chói, phía trên có vô số những ký hiệu kỳ quái được vẽ bằng bút đen.

Nửa đêm, ánh trăng chiếu rọi, mọi thứ trong căn phòng này đều toát lên sự quỷ dị vô cùng.

Bà nội bưng chậu nước sôi lên bàn.

Bà đặt bài vị lên trên bàn thờ, thắp ba nén hương.

"Hương khói ngập khắp đất trời, thắp nến đỏ xuyên cửa trời. Hôm nay xin hiến dâng cháu gái lên cho gia tiên, mong cho phúc vận nhà họ Lý sẽ luôn tràn đầy."

Khấn xong, bà ta nhìn về phía tôi, nở nụ cười nham hiểm, từng bước một đến gần.

Tôi áp chặt lưng vào ván cửa, hai tay ôm lấy em gái, tim như thắt lại.

"Bà ơi, hay là cháu đưa em về ngủ trước..."

Tôi ngập ngừng hỏi.

Bà nội khiến tôi cảm thấy cực kì sợ hãi.

Bà ta dường như biến thành người khác, cứ nhìn chằm chằm vào em gái đang nằm trong lòng tôi, mỉm cười nói:

"Haha, để nó đi thì ai sẽ mang đến phúc vận cho nhà chúng ta đây?"

Dứt lời, bà ta giật lấy em gái khỏi vòng tay tôi.

Mọi thứ xảy ra nhanh như cắt, bà nội tôi xoay người, n/é/m thẳng em gái vào trong chậu nước sôi.

2.

Khoảnh khắc làn da mềm mại của em gái tôi rơi vào trong chậu nước, khắp người em đỏ rực lên.

Trong chốc lát, tiếng la khóc vang vọng cả căn nhà.

Âm thanh ấy nghe mà đau thấu tim gan.

Tôi vừa muốn chạy tới để ôm lấy em gái mình thì bị bà nội dùng gậy cản lại.

Bà làm như không nghe thấy tiếng la khóc, cầm cái bàn chải thép lên, vừa cười vừa nói:

“Chải một cái, xui xẻo tan biến như làn khói, bảo đảm nhà họ Lý sẽ luôn gặp may mắn.”

“Chải hai cái, cơ thể cháu gái xuôi theo dòng chảy, bảo vệ tài sản nhà họ Lý ta.”

“Chải ba cái, vận rủi bay đi như cánh chim, nhà họ Lý con đàn cháu đống.”

Tôi trợn mắt nhìn bà nội cầm bàn chải thép, chải từng cái một lên cơ thể em gái mình.

Da thịt bị b/ỏ/n/g nước sôi bong tróc ra từng mảng một.

Từng lớp m/á/u thịt bị bàn chải thép chải rớt xuống chậu nước sôi, có nhiều chỗ dần lộ ra xương trắng.

Tôi không chịu nổi cảnh em gái mình bị tra tấn như vậy nên bịt chặt tai, run rẩy ngồi xổm trong góc.

Chờ đến khi tôi mở mắt ra lần nữa, trong phòng đã không còn tiếng động, trên bàn thờ xuất hiện một bộ xương trắng.

Hai mắt bà nội đờ đẫn si dại, bà ta đang nhỏ vài giọt nước màu đỏ trong chai thuốc lên trên bộ xương.

Chẳng mấy chốc, khung xương kia dần tỏa ra một thứ ánh sáng kỳ lạ.

Bà mỉm cười lẩm bẩm với bài vị:

“Cơ thể làm từ xương trắng, Bảo Gia Tiên.”

“Về sau phúc khí nhà chúng ta sẽ hưởng mãi không hết.”

Nói xong, bà xoay người nhìn về phía tôi, trong mắt tràn đầy sự chán ghét:

“Con nhóc ch/e/t tiệt kia, đứng thẫn người ra đó làm gì, còn không mau dọn dẹp đi?”

Tôi đi tới bên cạnh chiếc bàn vuông, nhìn những thứ đỏ trắng lẫn lộn trong chậu mà dạ dày cuộn trào từng cơn.

Đến khi mùi m/á/u tươi xộc vào trong khoang mũi, tôi không kìm nén nổi, nôn thốc nôn tháo.

Bà nội bóp mũi đi ra ngoài:

“Đồ vô dụng."

Tôi lau nước mắt trên mặt, ngơ ngác nhìn lên bài vị trên bàn thờ.

"Bảo Gia Tiên - nhà họ Lý thờ phụng.”

Chỉ mới vài phút trước, em gái hẵng còn nằm ngoan ngoãn trong ngực tôi, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ, ấy vậy mà giờ đây, em tôi đã hoá thành một bộ xương nằm gọn trên bàn thờ, hương khói mịt mù.

Trong sự hoảng hốt, tôi dường như thấy em mình vẫn còn sống, vẫn đang hít thở.

Đến khi dụi mắt, mọi thứ lại trở về như cũ.

Ngoài cửa vọng tới tiếng cười của cha và bà nội.

"Haha, không ngờ sinh ra con nhóc kia còn tác dụng này, biết thế, khi đứa đầu tiên ra đời thì biến nó thành Bảo Gia Tiên luôn cho rồi.”

Nghe thấy những lời này, sau lưng tôi đổ đầy mồ hôi lạnh, thấm ướt bộ quần áo mỏng manh đang mặc trên người.

Trước khi rời đi, tôi nhìn về phía bài vị Bảo Gia Tiên, cảm thấy cực kì nực cười.

Mạng sống của em gái tôi thật sự có thể phù hộ cho cái nhà này sao?

Thế nhưng, những chuyện xảy ra tiếp theo, từng chuyện từng chuyện đều như đang nói với tôi rằng, Bảo Gia Tiên thật sự tồn tại.

3.

Sau khi em gái bị làm thành Bảo Gia Tiên, trong nhà cứ như chưa hề xuất hiện đứa bé này vậy.

Mỗi ngày bà nội đều đến nhà thờ tổ thắp hương thờ cúng, chưa từng gián đoạn.

Người trong thôn cũng không ai hỏi tới, bởi suy cho cùng, việc bé gái mới ra đời bị n/é/m ra sau núi trong thôn chúng tôi nào phải việc hiếm lạ gì.

Chỉ là, thỉnh thoảng tôi đi ngang qua nhà thờ tổ, vẫn sẽ nghe thấy bên trong có âm thanh ma sát rất lạ.

Nghe hệt như tiếng bà nội dùng bàn chải thép ch/ải qua ch/ải lại trên da thịt em gái tôi vào đêm hôm đó vậy.

Lần đầu nghe thấy, tôi sợ hãi gọi bà tới, thế nhưng không biết vì sao mà bà không nghe thấy như tôi, còn tát cho tôi một phát.

"Mày dám nói nhăng nói cuội nữa thì đừng trách tao phạt mày!”

Từ đó về sau, tôi không dám hó hé gì đến chuyện ở nhà thờ tổ nữa.

Nửa năm sau, gia đình tôi nhận được tin vui, mẹ tôi lại mang bầu.

Điều này khiến bà nội và cha tôi sung sướng phát rồ, họ luôn miệng khẳng định là do Bảo Gia Tiên hiển linh.

"Cái thai này được Bảo Gia Tiên che chở, chắc chắn sẽ là con trai."

Cha dịu dàng vuốt ve bụng mẹ.

Bà nội hiếm khi thể hiện sự yêu thương chiều chuộng:

"Con uống hết bát canh gà này để bồi bổ đi, trong bụng con bây giờ là cháu đích tôn nhà họ Lý đấy.”

Bình thường, trong nhà rất ít khi ngửi thấy mùi dầu mỡ thế này.

Mẹ tôi bưng bát lên, uống một hơi hết sạch.

Tôi cúi đầu ăn cơm, không dám nhìn vào bụng mẹ.

Ban nãy khi mẹ uống canh gà, tôi lại nghe được tiếng ma sát kỳ quái đó. Nghe như nó phát ra từ trong bụng mẹ vậy.

Trong khoảng thời gian mẹ mang thai, mẹ không cần phải phải làm việc nhà nữa, luôn nằm trên giường nghỉ ngơi dưỡng thai.

Thật ra có đôi khi, tôi rất muốn hỏi mẹ rằng, rốt cuộc bà có biết đêm đó em gái tôi đã phải trải qua những gì hay không?

Thế nhưng, mỗi lần định hỏi thì tôi lại thấy mẹ mỉm cười vuốt ve bụng mình.

Miệng bà lẩm bẩm:

“Cuối cùng cũng có con trai rồi, phải tranh thủ đòi một ít lợi ích chứ.”

Nói xong, mẹ ngẩng cao đầu. Gả cho cha tôi nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên bà ấy có thể ngẩng cao đầu trong cái nhà này.

Mấy ngày sau đó, mẹ tôi đột nhiên liên tục kêu la, không ngừng than đau bụng.

Bà nội nghe thấy thì rất lo lắng, bà vội vã chạy tới nhà thờ tổ, không biết lấy ra hai lá bùa từ đâu, đốt ngay trước bàn thờ.

"Gia tiên phù hộ, chỉ cần con dâu tôi thuận lợi sinh ra cháu trai, ngài muốn thân già này làm gì cũng được.”

Bà nội tôi khấn xong, nến đỏ hai bên bàn thờ bỗng nhiên đung đưa.

Bà nội bỏ tro của lá bùa vào trong cốc, hòa với nước rồi đưa cho mẹ uống.

Thần kỳ là, sau khi uống xong, bụng mẹ tôi thật sự không thấy đau nữa.

Đợi đến khi bào thai được hơn ba tháng, bà nội vội vã đưa mẹ đi khám.

Khi họ về, tôi nghe thấy giọng bà nội vọng vào từ ngoài cửa.

"Thầy thuốc nói trong bụng con dâu tôi chắc chắn là con trai."

Người trong thôn rối rít khen ngợi, sau đó rất nhiều người đều tìm tới nhà của tôi xin bài thuốc gia truyền, mong có thể sinh được con trai.

Không chỉ vậy, gần đây khi đi câu cá, cha tôi lúc nào cũng câu được rất nhiều.

Ban đầu chỉ hơi đầy lưới chút thôi, lúc sau lại nặng trịch không thể xách nổi.

Những ngư dân đi câu cá cùng cha chỉ có thể ngậm ngùi ghen tị.

Dường như ở một góc tối tăm nào đó, Bảo Gia Tiên thật sự đang phù hộ gia đình chúng tôi.

Cha tìm người vay tiền, mua rất nhiều dụng cụ để mở ngư trường.

Sau một thời gian hoạt động, chuyện làm ăn của ông càng ngày càng tốt hơn.

Cha tôi rất thích ngồi trong phòng đếm tiền, lúc vui vẻ còn lấy ra hai tờ tiền trêu chọc tôi.

"Tới đây, hôm nay cha kiếm được tiền, cho mày tiền đi mua kẹo ăn này."

Tôi nuốt nước bọt, bước từng bước nhỏ tới cầm lấy số tiền kia.

Nào ngờ, vừa vươn tay ra đã bị cha đá một phát vào bụng:

“Mày mơ đẹp quá ha, một tờ tiền tao cũng không cho cái loại lỗ vốn như mày đâu!”

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía mẹ, bà chỉ cúi đầu vỗ về bụng mình, làm như không nghe thấy gì cả.

Đúng vậy, cái đêm em gái tôi bị biến thành Bảo Gia Tiên, mẹ tôi cũng giống hệt bây giờ vậy, không hề để tâm đến chúng tôi.

Trong khi tôi từ từ bò dậy khỏi mặt đất, đột nhiên nghe được tiếng hét thảm thiết của mẹ.

Bụng của bà ấy nhô ra một cái sừng nhọn.

Cái sừng tựa như muốn đâm rách bụng bà, chầm chậm nhô về phía trước.

Cha tôi vội vàng nhìn về phía tôi, hét lớn:

"Mau, mau đi gọi bà nội mày sang đây ngay!”
1710759827195.png
 
Advertisement

Danh sách chương

  • Loading...

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom