4.
Chờ đến khi tôi gọi bà nội đến, bụng mẹ tôi đã căng đến mức sắp nổ tung.
Bà nội tôi vỗ đùi:
“Hỏng rồi, thế này là Bảo Gia Tiên đang trêu người."
Cha tôi lo lắng hỏi:
“Mẹ, vậy bây giờ phải làm sao đây? Cô ta chịu được, nhưng con trai con trong bụng cô ta không chịu nổi đâu.”
Không biết là mẹ bị sừng nhọn đâm nên đau đớn hay là do bà sợ hãi, cứ thét gào chói tai khiến người khác nghe mà choáng váng cả đầu.
"Bảo Gia Tiên trêu người chắc là vì việc thờ cúng không khiến ngài ấy hài lòng."
Bà nội lo lắng đi ra đi vào trong phòng.
"Bây giờ chỉ có một cách nhanh nhất, chính là tế m/á/u!”
Tế m/á/u là làm gì?
Chưa kịp đặt câu hỏi, cổ áo của tôi đã bị bà nội tóm lấy.
"Đi, mày đi theo tao đến nhà thờ tổ."
Lực tay mạnh mẽ của bà ta khiến tôi không thể vùng vẫy nổi, chỉ đành theo đến nơi mà tôi vẫn luôn sợ hãi.
Một tia sáng trắng lóe lên, tôi hét lên đau đớn.
Bà nội lấy một con d/a/o ra c/ắ/t cổ tay tôi.
M/á/u trong cơ thể tôi dọc theo cổ tay, từng giọt từng giọt chảy xuống bộ xương của em gái.
"Bảo Gia Tiên xin hãy nguôi giận, xin ngài đừng giày vò con dâu tôi nữa."
"Thân già này bảo đảm từ nay về sau mỗi ngày đều thờ cúng ba lần, xin gia tiên giơ cao đánh khẽ."
M/á/u của tôi dần dần thấm vào bộ xương của em gái, trong lòng tôi nảy sinh cảm giác kỳ dị.
Tôi linh cảm, Bảo Gia Tiên hành hạ mẹ tôi không chỉ vì chuyện thờ cúng.
M/á/u chảy càng lúc càng nhiều, hai chân tôi bắt đầu đứng không vững nữa.
Ngay khi tôi sắp ngã khuỵu xuống, tôi nghe thấy giọng nói của cha vang lên bên ngoài.
"Mẹ, ổn rồi! Sừng trên bụng biến mất rồi!”
Nghe thế, bấy giờ bà nội mới bằng lòng thả tay tôi ra.
Bà vội vàng quỳ rạp xuống trước bàn thờ, lẩm bẩm khấn vái:
“A Di Đà Phật, Gia Tiên phù hộ."
Nhưng việc phù hộ này chỉ kéo dài được hai ngày, tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.
Ban đêm, khi đi tiểu, bước ngang qua căn phòng của cha mẹ, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng "sàn sạt" phát ra từ bên trong.
Là tiếng bàn chải thép!
Đêm khuya yên tĩnh, cha mẹ tôi ngủ say từ sớm.
Tôi nhịn không được sự tò mò, đẩy nhẹ cánh cửa đang khép hờ, rón rén bước vào.
Ngay khi tôi tới gần tiếng động kia, lông tơ trên người dựng đứng cả lên.
Tôi không dám tin vào mắt mình.
Trên bụng mẹ tôi đang nhô lên đến cả trăm chấm tròn.
Chúng xếp ngay ngắn từ trên xuống dưới.
Tựa như... một cái bàn chải thép đang chà đi chà lại bên trong bụng mẹ tôi.
Âm thanh quỷ dị đó khiến cả người tôi run lên.
Tôi hoảng sợ chạy ra khỏi phòng cha mẹ, nào ngờ, vừa quay người đã bắt gặp ánh mắt âm u của bà nội.
"Con nhóc ch/e/t tiệt kia, mày vào trong đó làm gì?"
5.
Tôi đưa tay ra sau lưng, đóng chặt cửa phòng cha mẹ:
“Không có gì, cháu không làm gì cả ạ.”
"Cháu mơ thấy ác mộng nên thấy sợ, muốn đến tìm mẹ cháu."
Bà nội nắm lấy tay tôi, kéo tôi đi:
“Mày có biết trong bụng mẹ mày đang mang cháu đích tôn nhà họ Lý chúng tao không?"
"Biến đi ngủ đi, đừng quấy rầy sự yên tĩnh của cháu trai tao."
Tôi nơm nớp lo sợ trở về phòng mình, cảnh tượng ban nãy vẫn không ngừng hiện lên trong đầu.
Bàn chải thép trong tay bà nội đêm đó đã trở thành cơn ác mộng không thể xóa nhòa trong lòng tôi.
Tiếng la khóc của em gái vẫn luôn văng vẳng bên tai.
Cho dù Bảo Gia Tiên mang đến bao nhiêu tiền tài cho gia đình này, tôi vẫn cứ cảm thấy bất an một cách khó hiểu.
Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, tôi nhìn về phía nhà thờ tổ.
Em gái tôi nằm ở nơi đó, không biết có cảm thấy lạnh không?
Không ai biết rõ, cũng chẳng ai quan tâm cả.
Ngày hôm sau, trong lúc ăn cơm, bà nội múc một bát đầy thịt kho tàu.
"Quế Cầm à, ngày nào cũng cho con ăn ngon mà sao con vẫn gầy thế?”
"Đây, ăn hết bát thịt này đi. Đừng để cháu trai mẹ đói bụng."
Mẹ ngoan ngoãn nhận lấy bát thịt kho tàu bóng mỡ, ăn từng miếng một.
Tôi vừa ăn cơm trắng trong bát, vừa lặng lẽ ngước mắt nhìn mẹ.
Nhắc tới mới thấy kỳ lạ.
Ngày nào cũng cho mẹ ăn thịt mà sao bà ấy lại càng ngày càng gầy đi vậy nhỉ?
Cánh tay gầy guộc chỉ có da bọc xương, vết sẹo năm ngoái giống như một con rắn đang uốn lượn trên đó.
Khuôn mặt mẹ trở nên sâu hoắm, da vàng như nghệ.
Chỉ có mỗi chiếc bụng kia là nhìn giống phụ nữ đang mang thai.
Tôi không dám nhìn thẳng vào bụng mẹ, rất sợ sẽ nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như đêm hôm qua.
"Đúng đó Quế Cầm, người trong thôn nhìn thấy cô thế này lại tưởng ông đây không đối xử tốt với vợ mình."
"Bây giờ nhà họ Lý chúng ta là người có tiền rồi, đừng để tôi bị người khác chê cười.”
Nhắc tới việc này, trên mặt cha đầy vẻ đắc ý.
Từ khi ông ấy mở ngư trường đến nay, tiền kiếm được càng ngày càng nhiều.
Rất nhiều người trong thôn mong đợi cha tôi sẽ thu mua cá mà họ bắt được mỗi ngày.
Mỗi tối khi đếm tiền, đôi mắt của cha đều hiện lên sự điên cuồng.
Nghe thấy lời chồng nói, mẹ tôi vội vàng nhét từng miếng thịt trong bát vào miệng.
Cho dù những miếng thịt mỡ kia khiến bà buồn nôn thì nỗi sợ hãi chồng suốt nhiều năm nay vẫn khiến cho bà phải cố gắng nuốt xuống.
Tôi nhìn ra chỗ khác, vờ như không biết gì giống như cách mẹ vẫn thường làm, không hề để tâm.
Đêm xuống, khi đang nằm trên giường, tôi bỗng dưng nghe thấy vài tiếng gọi vang lên bên tai.
"Chị ơi, em đói..."
"Chị ơi..."
Tiếng trẻ con khiến tôi giật mình tỉnh giấc.
Thì ra chỉ là mơ.
Cũng phải, em gái tôi vừa ra đời đã bị biến thành Bảo Gia Tiên rồi, vốn dĩ không thể nói chuyện được.
Khi tôi cựa mình chuẩn bị ngủ tiếp, bên tai lại vang lên tiếng kêu đó.
"Chị ơi, ở đây lạnh quá..."
Bấy giờ, tôi sợ đến mức nổi hết da gà da vịt lên.
Tôi nhìn về phía nhà thờ tổ, không thể tin được tiếng kêu kia lại phát ra từ bên trong đó.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại từ từ đứng dậy, đi về phía căn nhà thờ tổ.
Có thật là em gái đang gọi tôi không?
6.
Tôi càng đến gần nhà thờ tổ, tiếng gọi bên tai càng rõ ràng hơn.
Ánh trăng len lỏi qua những đám mây, chiếu xuống đất tạo thành những chiếc bóng kỳ lạ, khiến căn phòng tối đen như mực kia càng trở nên khủng khiếp hơn.
Xung quanh yên tĩnh lạ thường, chỉ có mỗi tiếng kêu đưa tôi đến nơi này không ngừng vang vọng.
Tôi cả gan đẩy cửa ra.
Bên trong tối om, chỉ có ánh nến ở hai bên bàn thờ.
Chờ đến khi tôi nhìn rõ mọi thứ trên đó, trong nháy mắt cả người tôi như đông cứng lại.
"Chị ơi, chị cũng không cần em sao?"
Một bé gái trắng trẻo mịn màng đang ngồi trước bài vị, giang hai tay về phía tôi.
Điều đáng sợ hơn là, cô bé chỉ có một nửa cơ thể.
Từ eo trở xuống đều là xương trắng...
Đó thật sự là em gái tôi ư?
Tôi do dự, không dám bước vào trong, thế nhưng nét mặt của bé gái lại khiến tôi cảm thấy hơi quen thuộc.
Nhớ tới em gái bé bỏng mà mình ôm trong lòng ngày hôm đó, chân tôi chậm rãi di chuyển.
"Chị đang sợ em ư?"
Bé gái trên bàn thờ thoạt nhìn chỉ mới hai, ba tuổi.
Biểu cảm trên mặt em bỗng nhiên trở nên cực kì tủi thân.
"Em còn tưởng chị khác với bọn họ, em lạnh lắm, em đói lắm."
Trong đầu tôi chợt thoáng qua hình ảnh em gái bị tra t/ấ/n đêm nọ, trong lòng đau xót không tả nổi.
Sức nặng của cốt nhục tình thân khiến tôi hoảng hốt, từ từ đi về phía bàn thờ.
Tôi cầm lấy con dao bà nội để trên bàn, c/ắ/t đ/ứ/t đầu ngón tay của mình.
Tôi đưa ngón tay lên miệng em gái:
“Em ngoan, ăn rồi sẽ không thấy đói nữa.”
Cho dù có phản ứng chậm thế nào đi nữa, tôi vẫn có thể nhìn ra em gái mình lúc này đã không còn là đứa trẻ bình thường.
Em ôm lấy ngón tay tôi, mút lấy mút để.
Tôi dường như thấy được chính mình thuở còn bé.
Khi đó, tôi đói đến nỗi hoa mắt chóng mặt, không dám đi tìm cha và bà nội.
Khi tôi đi tới trước mặt mẹ, cẩn thận níu lấy ống quần bà, bà vẫn giả vờ như không nhìn thấy, lặng lẽ kéo ống quần ra khỏi tay tôi.
Tôi biết bà ấy sợ cha, bởi vì cha từng nói tôi là hàng lỗ vốn, không muốn lãng phí lương thực trong nhà cho tôi ăn.
Vì thế, tôi chỉ có thể núp trong xó xỉnh, lục thùng rác để tìm thức ăn giúp bản thân no bụng.
Mãi đến sau này, khi đã lớn hơn, có thể giúp đỡ việc nhà thì tôi mới được ngồi trên bàn ăn cơm.
"Uống đi, uống xong sẽ không đói nữa."
Tôi dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của em gái.
Em mút một lúc rồi buông ngón tay tôi ra.
"Đã thấy no chưa?"
Em gái lắc đầu trả lời:
“Thân thể chị không chịu nổi đâu, thế này là đủ rồi."
Vừa dứt lời, nửa người dưới của em bỗng tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Tựa như đang mọc thêm m/á/u thịt.
Em gái thần bí ghé vào tai tôi thương lượng:
“Đây là bí mật của hai chúng ta, chị đừng nói cho người khác biết nhé."
Tôi gật đầu một cách máy móc.
Em ấy cười vui vẻ nói:
“Em biết mà, chỉ có chị là tốt nhất."
Nghe thế, tôi chẳng những không thấy vui mừng mà còn thấy lạnh sống lưng.
Không biết khi cơ thể em gái tôi lớn lên, em có còn là Bảo Gia Tiên nữa không?
Từ đó về sau, cứ đến nửa đêm, hễ nghe thấy tiếng gọi của em gái là tôi sẽ chạy ngay tới đó.
Ban ngày, bà nội đến thờ cúng không hề phát hiện ra sự bất thường nào.
Xương cốt của em gái vẫn lẻ loi trơ trọi nằm trên bàn thờ.
Mãi đến tận ngày ấy, khi cơ thể chỉ còn da bọc xương của mẹ không chống đỡ nổi nữa, té xỉu trong phòng.
Sau khi bà ấy tỉnh lại, cái thai chưa đủ tháng bắt đầu quấy phá.
Bà nội quỳ trong nhà thờ tổ cả đêm để cầu xin.
Chỉ mong sao cái thai nam bảy tháng trong bụng mẹ có thể sinh hạ thuận lợi.
Bà đỡ đứng ở ngoài cửa do dự nói:
“Nếu không mau đưa ra quyết định, cả mẹ và con đều không sống nổi đâu."
"Thai nhi trong bụng vẫn còn sống. Tình hình hiện tại..."
Bà nội hiểu ý của bà đỡ.
Bà nhìn lên bài vị đang được thờ cúng, mở cửa nói với bà đỡ:
“M/ổ bụng lấy con đi, có Bảo Gia Tiên ở đây, tôi không tin đứa bé này sẽ ch/et!”
Bình luận facebook