7.
Trong phòng, tay chân mẹ tôi bị tr/ói chặt bằng lụa đỏ, bà đau khổ vùng vẫy.
Bà đỡ lấy từ trong túi vải ra một cây kéo sắc nhọn, đổ rượu mạnh lên trên lưỡi kéo.
Bà ta đi đến bên người mẹ tôi, nhìn kĩ cái bụng tròn trịa, dường như không biết phải xuống tay từ đâu.
Cuối cùng, sau khi ước lượng được vị trí, bà đỡ ch/ọc mũi kéo vào bụng mẹ.
Thời điểm cây kéo đ/â/m sâu vào trong da thịt, trong phòng vang lên tiếng gào thét chói tai.
Mẹ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, giống như không hiểu nổi vì sao mình mang bầu con trai rồi mà vẫn phải chịu đau khổ thế này.
Ngoài cửa, cha thì thầm nói chuyện với bà nội tôi:
“Mẹ, nếu nó ch/et rồi thì sau này ai làm vợ con đây?”
Bà nội đứng bên cạnh lạnh lùng trả lời:
"Miễn là Bảo Gia Tiên còn ở đây, có tiền thì lo gì không kiếm được vợ mới?"
Tiếng kêu gào của mẹ trong phòng không kéo dài lâu.
Khi chiếc kéo của bà đỡ đ/â/m vào trong bụng mẹ thì dường như bị thứ gì đó cản lại.
Tiếng kim loại va vào nhau vô cùng quỷ dị.
Cha và bà nội tôi thấy động tĩnh bên trong có gì đó không ổn, vội vàng bước vào.
Lúc này, bụng mẹ tôi lại bắt đầu động đậy.
Những chấm nhỏ dày đặc nổi lên, xếp ngay ngắn từ trên xuống dưới chà đi chà lại.
Âm thanh sàn sạt vang vọng khắp căn phòng.
Cảnh tượng trước mắt khiến tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Tốc độ của những chấm tròn đó càng lúc càng nhanh, bụng mẹ sắp bị cọ đến nỗi r/ách một lớp da, thậm chí bắt đầu có m/á/u chảy ra từ trên bụng.
Bà nội muốn kéo tôi đi tế m/á/u cho Bảo Gia Tiên, thế nhưng muộn mất rồi.
Bụng mẹ bị cọ đến mức nổ tung, rách toạc ra, cây kéo theo đà bắn ra ngoài, chọc thẳng vào mắt trái của bà đỡ.
Có thứ gì đó từ trong bụng mẹ bò ra ngoài.
Thì ra là vô số sợi tóc đen.
Mỗi một sợi tóc đều dính liền với cơ thể mẹ, thẳng tắp như sợi dây thép.
Bà nội không thể tin được đứa cháu đích tôn mà mình vẫn luôn mong ngóng ngày đêm lại biến thành thứ khủng khiếp như vậy.
Bà liều lĩnh bước tới để nhìn cho rõ.
Ai ngờ, những sợi tóc đen kia bỗng cuốn thành một lọn dài, quấn chặt lấy cổ bà nội.
Trong giây lát, mặt bà ta đỏ bừng lên, hai mắt sắp lồi cả ra.
"Kéo... C/ắ/t mau.”
Nghe thấy tiếng kêu của bà, cha mới giật mình hoảng hốt, chạy vào tìm cây kéo.
Ông phớt lờ tiếng rên rỉ của bà đỡ, trực tiếp rút cây kéo ra.
Đợi khi cha c/ắ/t đ/ứ/t những sợi tóc đó, bà nội đã ngất xỉu luôn rồi.
Tôi thừa dịp mọi người không chú ý, nhặt từng sợi tóc rơi trên mặt đất lên.
Nó mềm mại y như những sợi tóc của em gái tôi vậy.
8.
Từ sau cái đêm mẹ sinh con, nhà chúng tôi bắt đầu chìm trong u ám, ảm đạm.
Cha nói, mẹ ch/et sẽ mang đến rất nhiều vận xui, nếu ch/ôn trong phần mộ tổ tiên thì sẽ phá hủy sự thanh tĩnh của tổ tiên, vậy nên thi thể của mẹ được chở đến một nơi nào đó tôi không rõ ngay trong đêm ấy.
Tôi chỉ biết, mấy ngày nay ngư trường của cha cực kì náo nhiệt.
Sau khi bà nội tỉnh lại, tứ chi bị liệt, không thể cử động được nữa.
Mỗi ngày bà ta chỉ nằm chờ được người khác bón cháo cho.
Cha cho bà ăn được mấy hôm là mất kiên nhẫn, giao hết việc cho tôi.
Ông cầm một xấp tiền đi mất dạng, đến đêm cũng không về.
Mấy ngày nay, tôi không nghe thấy tiếng gọi của em gái nữa, chạy đến nhà thờ tổ thì chỉ thấy bộ xương trắng trơ trọi nằm trên bàn thờ.
Tôi thắp hương, cúng vái mỗi ngày như bà nội vẫn hay làm.
Tôi làm vậy không phải để cầu tiền tài, tôi chỉ hi vọng em gái mình không phải ăn đói mặc rách nữa.
Nếu như có thể, mong em hãy đầu thai vào một gia đình tốt hơn.
Một tuần sau, cha tôi về nhà với cặp mắt đỏ bừng.
Ông lục tung các hộc tủ tìm kiếm. Sau đó, ông ta đá văng cửa phòng bà nội.
"Tiền đâu? Tiền tôi kiếm về không phải đã đưa hết cho bà rồi sao?"
"Bà để tiền ở đâu rồi, mau nói cho tôi biết đi. Ông đây không tin ông không trở mình được."
Trước đây, bà nội không bao giờ cho phép cha ra ngoài thôn đánh bac.
Chỉ là bây giờ bà nằm liệt trên giường, đâu còn quản được cha tôi nữa.
Thấy bà nội nhắm mắt không chịu nói, cha giật lấy bát canh trong tay tôi, ném xuống đất.
“Không nói đúng không, nếu không nói cho tôi biết thì bà chờ ch/et đói trên giường đi!"
Bà nội vẫn còn minh mẫn, sao có thể không nhận ra cha đánh bạc đến nghiện được.
Do dự mãi, sau cùng bà nội vẫn nhìn về chiếc hộp trong hộc tủ, trong miệng phát ra âm thanh "ư a.”
Cha hài lòng cầm tiền đi.
Tôi nhặt những mảnh sứ vỡ trên mặt đất, lẳng lặng nhìn bà rồi nói:
“Bà dùng mạng của em gái cháu để làm ra Bảo Gia Tiên.”
“Nhưng bà lại quên mất rằng, không phải Bảo Gia Tiên nào cũng tốt."
Nghe tôi nói thế, hai mắt bà nội lập tức trở nên đờ đẫn.
Một dòng nước mắt đục ngầu chảy dài trên khuôn mặt bà.
Tôi múc một chén canh mới, đút cho bà ăn.
"Đừng vội, Bảo Gia Tiên do chính tay bà mời về thì bà nên tự mình chứng kiến mọi chuyện sắp xảy ra đi."
Đến khi cha tôi quay về lần nữa là vào một buổi tối.
Mặt mũi ông đầy vết thương.
Ông ta lặng lẽ trèo tường vào nhà, không dám đi cửa chính.
Đây là lần đầu tiên cha tôi bước vào nhà thờ tổ, ông ta châm một nén nhang, quay về phía bàn thờ bái lạy.
"Van cầu Bảo Gia Tiên hiển linh, cho tôi thắng lại toàn bộ số tiền kia."
"Tôi không cần gì nhiều, chỉ mong có thể lấy lại tiền vốn thôi."
Tôi trốn bên ngoài nhà thờ tổ, nhìn thấy bộ xương của em gái lóe sáng sau mỗi lần cha tôi dập đầu.
Thân hình của một bé gái dần dần hiện ra phía sau lưng cha.
Là em tôi, cơ thể con bé cuối cùng đã hoàn thiện rồi.
Tôi ngạc nhiên che miệng, chỉ thấy em gái ghé vào tai cha nói gì đó.
Cha bỗng ngồi thẳng lên, dường như ông không nhìn thấy cơ thể của con bé.
Ông chỉ biết cười ngây ngô, đến khi ra khỏi rồi mà miệng hẵng còn lẩm bẩm:
"Bảo Gia Tiên hiển linh rồi!"
Không ngờ, đêm đó bà nội tôi bị lôi vào trong nhà thờ tổ.
Cha cắt vỡ mạch m/á/u trên cổ tay bà, nhỏ m/á/u tươi xuống bộ xương của em gái.
"Hahaha, Bảo Gia Tiên do bà mời về thật sự hiển linh rồi."
"Bảo Gia Tiên nói, chỉ cần hiến máu của bà lên để thờ cúng thì tôi có thể hồi vốn ngay."
"Lão già như bà vẫn có tác dụng đấy chứ."
M/á/u tươi chảy xuống rất nhanh đã được xương trắng hấp thụ.
Chỉ chốc lát sau, một bóng dáng dần xuất hiện bên cạnh người cha.
Em gái tôi vỗ tay vui vẻ, hét lên bằng giọng trẻ con:
“Quá tốt rồi, quá tốt rồi, có thể lớn thêm nữa rồi."
Trong khoảnh khắc em gái xuất hiện, bà nội phát ra tiếng kêu "Ô, a."
Cơ thể đang nằm trên ghế của bà trượt xuống dưới, bị cha túm lại.
Tôi biết, chắc chắn bà đã nhìn thấy em gái.
Không biết khi bà nội gặp lại cháu gái bị chính tay mình gi/ế/t ch/et, trong lòng có cảm giác gì ngoài sự sợ hãi hay không?
Cha tôi chưa kịp rút hết máu của bà nội thì cửa chính nhà tôi đã bị đạp đổ.
Một đám người cầm gậy gộc xông vào, la hét bắt ông ta trả tiền.
Cha tôi thấy thế, vội vã thả tay bà ra, cắm đầu chạy ra sân sau.
Một vài người đuổi theo ông ta, những người còn lại thì xông vào nhà tôi như ong vỡ tổ.
Sau một trận ồn ào, họ lấy đi hết những vật dụng có giá trị trong nhà.
Bà nội nhìn những món đồ bị mang đi, giãy giụa muốn bò tới ngăn cản, bị người ta lạnh lùng đá văng ra.
Bà ta trơ mắt nhìn đám người khoét rỗng ngôi nhà nhưng chẳng thể làm gì được.
Có lẽ, lúc này bà ta mới hiểu ra.
Từ giây phút bà nhẫn tâm biến em gái tôi thành Bảo Gia Tiên, ấy cũng là lúc tai họa bắt đầu ập đến.
9.
Trong căn nhà đổ nát trống trải chỉ còn lại tôi và bà nội.
"Ôi... Sao có cảm giác như bà ấy sắp ch/et vậy, em vẫn chưa chơi đủ mà."
Một tiếng thở dài vang lên bên tai tôi.
Em gái vừa biến mất lại hiện ra.
Em nhảy nhót không ngừng bên cạnh tôi, vui vẻ hỏi:
“Chị ơi, bây giờ chị vẫn còn sợ em sao?"
Tôi cưng chiều xoa đầu em rồi đáp lời:
“Em gái chị là bé gái đáng yêu nhất trên đời."
Tôi cố gắng cõng bà nội về phòng.
Em gái đứng bên cạnh khó hiểu hỏi:
"Chị, sao chị lại cứu bà ta?"
Sau khi hỏi, con ngươi của em bỗng nhiên trở nên tăm tối trống rỗng.
"Chị có nhớ bà chính là kẻ đã hại em không…”
Tôi vừa kéo lê bà trên mặt đất, vừa giải thích:
“Bà hại em vì tham vọng của mình."
"Vậy chúng ta hãy để cho bà ta nhìn những mong muốn của mình bị phá hủy nhé?”
Em gái nghe tôi nói như vậy, cơn giận dần vơi đi.
Em vỗ tay nói:
“Được được, ai bảo bà ta xấu xa như thế."
Từ đó, em gái thường xuyên xuất hiện trong nhà, thỉnh thoảng còn đi hù dọa bà nội.
Sau khi nhìn thấy vết bẩn trên giường bà nội lần thứ ba, tôi không nhịn được nhéo mũi em gái, nói:
“Ngoan ngoãn vâng lời nào, đừng dọa bà nữa, chị vẫn muốn sống tiếp ở đây đấy."
Những lúc bình thường, tính tình em gái tôi giống như những đứa trẻ bình thường khác.
Thế nhưng, cứ hễ nhắc tới cha và bà nội, cả người em ấy lập tức trở nên hung dữ.
"Bọn họ và người phụ nữ xấu xa đó đều giống như nhau, đều không muốn em được sinh ra trên đời này!"
Người phụ nữ xấu xa?
Hẳn là em ấy muốn nói đến mẹ.
Gần đây, tôi tình cờ biết được cách bà nội tạo ra Bảo Gia Tiên.
Nếu như muốn tạo ra Bảo Gia Tiên, cần phải được mẹ ruột của bé gái cầu nguyện mới có thể thành công.
Không chỉ có như vậy, giọt m/á/u đầu tiên nhỏ xuống bộ xương kia cũng phải đến từ mẹ ruột.
Không chỉ có hung thủ h/ạ/i người mà còn có những đồng loã lặng lẽ tiếp tay.
Sau mấy ngày yên tĩnh, cuối cùng cha tôi cũng trở về nhà.
Chẳng qua, lần này ông ta còn dẫn theo một người khác về chung.
Người kia mặc áo cà sa, mặt mũi dữ tợn đứng trước cửa nhà tôi.
"Để ta xem là yêu nghiệt phương nào, lại dám phá hại nhà các người?"
"Phổ Trúc đại sư, Bảo Gia Tiên kia ở bên trong nhà thờ tổ, ngài mau đi theo tôi."
Cha dắt hòa thượng kia đi thẳng về nhà thờ tổ, ông ta uất hận nói:
“Nếu không phải tôi gặp được ngài ở ngoài sòng bạc, không biết tôi sẽ bị thứ này lừa thành cái dạng gì nữa."
Tôi sợ họ làm h/ại em gái mình, chạy như bay vào phòng tìm em.
Nhưng không hiểu sao, bất kể tôi có gọi thế nào cũng đều không thấy em ấy đâu cả.
Thế là tôi vội vàng chạy tới nhà thờ tổ, nhìn chằm chằm vào hành động của họ.
"Bảo Gia Tiên mà nhà các người đang thờ tuy có vài phần tà tính nhưng cách thờ cúng không sai."
"Chỉ là có kẻ lấy m/á/u nuôi linh hồn, khiến oan hồn trở lại nhà các người."
Cha tôi đá một cái vào bàn thờ rồi hét lên:
“Kẻ nào tự tìm đường ch/et, dám làm chuyện xằng bậy trong nhà của tao hả!"
Hòa thượng nhìn thấy tôi đứng ngoài cửa, nghi ngờ hiện rõ trong mắt.
Cha nhìn tôi theo ánh mắt hắn ta, túm lấy cổ áo tôi:
“Trong nhà này ngoại trừ mày ra còn có thể là ai nữa?"
Ông ta đạp bay tôi lên bàn thờ, lưng tôi đập thẳng vào tấm bài vị.
Rầm rầm, cái bàn vỡ thành từng mảnh.
Tôi nhanh chóng ôm thật chặt bộ xương vào trong lòng, muốn bảo vệ em gái mình.
Lúc này có nói gì cũng là vô ích, tôi trốn trong góc, muốn tìm cơ hội bỏ chạy.
"Đại sư, bây giờ phải làm sao đây?”
Cha lo lắng hỏi.
Hòa thượng kia nhìn xương trắng trong lồng ngực tôi rồi nói:
“Không sao, chỉ cần ta dùng xương trắng này làm phép, âm khí trong nhà sẽ tự khắc tiêu tan."
Nói xong, hắn đi tới, muốn cướp bộ xương của em gái tôi đi.
Tôi liều mình cắn một phát vào tay hắn, nhân lúc hắn kêu đau thì cắm đầu chạy ra khỏi nhà thờ tổ.
"Con nhóc này to gan thật!”
"Đã vậy, đêm nay ta sẽ luyện cả ngươi và oan hồn này thành âm khí luôn!”
Bình luận facebook