- Tác giả
- Zhihu
- Thể loại
- Nữ Cường
- Đô Thị
- Linh Dị
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 3C
- Nguồn
- Tiểu An Bảo Bối
- Lượt đọc
- 98
- Cập nhật
1.
“Khương Vô, nhìn kìa, hôm nay nắng chiều thật đẹp, mặt biển cũng chuyển sang màu tím.”
Mẹ ta nằm trên giường, quần áo xộc xệch, ánh mắt đờ đẫn, trên gương mặt mang theo một sắc đỏ kỳ lạ.
Ta cẩn thận dùng khăn nhúng nước ấm, nhẹ nhàng lau thân thể bà. Vải bông lướt qua những vết thương lở loét, da bong tróc, nhưng bà không có chút phản ứng nào.
Ta lo lắng nhìn mẹ.
“Mẹ, phòng này không có cửa sổ, không nhìn được ra biển.”
“Có phải mẹ sắp ch*t không?”
Người ta nói rằng trước khi ch*t, sẽ thấy lại những cảnh tượng tươi đẹp nhất của cuộc đời. Mẹ bị nhốt trong căn phòng tối tăm này, đã lâu không thấy ánh mặt trời. Giờ bà thấy ánh hoàng hôn, thấy biển rộng, liệu có phải bà sắp ch*t không?
Ta rất sợ mẹ sẽ ch*t.
Một tháng trước, Đỗ Tử Minh đã cùng vợ mình bàn luận: “Gần đây khách đều phản ánh rằng thời gian vận may của họ ngày càng ngắn đi, có phải Khương Yên sắp ch*t rồi không?”
Tôn Ngọc Liên gật đầu.
“Vận may của cá koi có hạn, dùng hết sẽ ch*t. Nàng ta đã tiếp khách 14 năm rồi, theo lẽ thì không còn nhiều thời gian nữa.”
“Nhưng sao phải lo? Nàng ta ch*t thì có Khương Vô đấy thôi.”
Khi ấy, ta đang quỳ trên mặt đất rửa chân cho bà ta, nghe thấy những lời này, cả người không khỏi run rẩy.
Tôn Ngọc Liên liền đưa tay nhéo cằm ta.
“Tiện nhân, mấy ngày trước đã câu dẫn cả Hạo Ca nhà chúng ta, khiến nó cứ nhìn chằm chằm vào ngươi. Chắc ngươi ngứa da, muốn được tiếp khách từ lâu lắm rồi phải không?”
Bà ta túm lấy tóc ta, mạnh tay tát mấy cái, rồi ấn đầu ta xuống thùng nước rửa chân.
Thật ngốc, ta là cá, sao ta có thể sợ nước chứ?
Đầu ta chạm đáy thùng gỗ, mắt mở to, cảm nhận dòng nước ấm bao quanh mặt, trong cơ thể dường như cũng bừng lên một chút sức sống.
“Ngọc Liên, bà điên à? Đừng để nó chạm vào nước!”
Đỗ Tử Minh xông tới, kéo ta ra khỏi chậu nước, Tôn Ngọc Liên ngượng ngùng thu tay về.
“Ta chỉ muốn dạy dỗ con tiện tì này chút thôi.”
Ta bị Đỗ Tử Minh túm chặt cánh tay, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi chậu nước rửa chân kia.
Mẹ từng nói, nước có thể mang lại cho chúng ta sức mạnh.
Chỉ cần ta có thể trốn vào trong nước, loài người sẽ không làm gì được ta.
Vì thế, Đỗ Tử Minh luôn canh phòng rất nghiêm ngặt. Mỗi ngày, ta chỉ được cho ba ly nước để uống, duy trì sự sống mong manh. Ngay cả nước ấm dùng để lau người cho mẹ cũng bị nấu với cây cỏ dê, nhằm hạn chế mẹ hấp thu sức mạnh từ nước.
2.
Bọn họ đều nhất mực tin vào điều đó.
Nhưng ta lại cảm thấy mẹ đang nói dối.
“Nếu cá koi thật sự mạnh mẽ như vậy khi ở trong nước, mẹ, tại sao mẹ lại bị ông ta bắt được?”
Mẹ dường như không nghe thấy ta nói, gương mặt mang theo một nụ cười nhè nhẹ, ánh mắt say mê nhìn lên trần nhà.
“Ánh nắng chiều thật đẹp...”
Mẹ rất ít khi phản ứng lại lời ta, hầu hết thời gian chỉ có ta tự lầm bầm một mình. Ta đã quen với điều đó từ lâu, liền vắt khăn và tiếp tục lau cánh tay của bà.
Khăn vừa nhẹ nhàng lướt qua, một mảng lớn da khô cứng bong ra từ cánh tay của mẹ.
Do bị thiếu nước quá lâu, da mẹ ngày càng khô ráp, bề mặt da phủ kín những vết nứt nhỏ màu trắng, giống như một đầm lầy khô cạn. Khách đến chịu bỏ tiền ra cũng ngày càng ít.
Ta thường xuyên thấy những ngư dân tanh hôi đứng trước cửa, cò kè mặc cả với Đỗ Tử Minh. Đỗ Tử Minh quần là áo lượt, tay phe phẩy chiếc quạt lụa, tranh cãi kịch liệt với đám ngư dân chỉ vì vài đồng tiền lẻ, nước bọt bay tứ tung.
Ông ta thực sự rất yêu tiền.
Ông ta đã kiếm lời từ mẹ hơn mười năm, trở thành người giàu có nhất thị trấn, nhưng tại sao vẫn không thấy đủ?
“Con người mãi mãi không bao giờ thỏa mãn.”
Giọng nói khàn khàn của mẹ vang lên trên đỉnh đầu, ta kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Mẹ — mẹ không sao chứ? Da mẹ rơi ngày càng nhiều hơn.”
Mẹ không nói gì, bỗng nhiên đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ta.
Lòng bàn tay mẹ rất thô ráp, giống như vỏ cây khô, cào vào mặt ta, khiến ta đau rát, nhưng ta cố gắng chịu đựng, không dám cử động.
Một cảm giác kỳ lạ bỗng trào lên trong lòng, đôi mắt ta cay cay.
Mẹ chưa bao giờ chạm vào ta như vậy.
Mẹ luôn ghét ta.
Từ khi ta lên 4 tuổi, Tôn Ngọc Liên đã bắt ta làm việc, quét dọn phòng của mẹ, giặt quần áo cho mẹ. Sau mỗi lần tiếp khách, ta phải nấu nước cỏ dê thật kỹ, rồi mang vào lau người cho mẹ.
Ban đầu, Đỗ Tử Minh không đồng ý.
“Nó còn quá nhỏ, để nó thấy những chuyện này không tốt.”
“Nhỏ gì mà nhỏ? Dù sao về sau nó cũng phải làm việc này, học từ nhỏ thì có gì không tốt?”
“Sao thế, ông xót con bé vì nó là con của ông với con tiện tì kia à?”
Tôn Ngọc Liên trừng mắt, Đỗ Tử Minh không nói thêm được lời nào.
3.
Chờ người khách rời đi, ta bưng chậu nước bước vào phòng. Mẹ nằm trần trụi trên giường, ánh mắt nhìn ta như nhìn một kẻ xa lạ.
Ta rụt rè đứng nép vào góc tường, khẽ chào bà:
“Chào mẹ, họ nói mẹ là mẹ của con...”
Mẹ là người quan trọng nhất trong cuộc đời của mỗi người, sẽ ôm con vào lòng, dịu dàng vỗ về và an ủi. Ta thường thấy Tôn Ngọc Liên ôm Đỗ Văn Hạo vào lòng, gọi hắn là bảo bối quý giá nhất trên đời.
Liệu mẹ có ôm ta không? Có chê mái tóc của ta hôi hám không?
Ta hồi hộp căng cứng cả người, khuôn mặt nóng bừng vì lo lắng.
Nhưng bà chỉ khẽ cười nhạo, rồi trở mình.
“Cút đi!”
Lúc này mẹ lại sẵn sàng chạm vào mặt ta.
Ta không kìm lòng được, nâng nửa bên má lên, chạm nhẹ vào lòng bàn tay mẹ.
“Mẹ... A...!”
Ngay giây tiếp theo, móng tay của mẹ cào mạnh vào mặt ta, ta đau đớn hét lên thảm thiết.
Mẹ cũng gào lên theo:
“Đỗ Tử Minh! Ta nguyền rủa ngươi đời đời kiếp kiếp, sống không yên ổn, ch*t không tử tế,...”
Mẹ gào đến khàn cả giọng, da thịt từng mảng lớn bong ra khỏi khuôn mặt, m///áu tươi phun trào, nhuộm đỏ cả ga giường.
Chỉ vài phút sau, mẹ mở to mắt, cứng đờ người, hai chân dần biến mất, hóa thành một cái đuôi cá.
Trong lòng ta trống rỗng, như thể có một lỗ hổng lớn.
Mẹ ch*t rồi.
Ta không còn mẹ nữa.
Đỗ Tử Minh bịt mũi, ghét bỏ, gọi người đến mang x///ác bà đi.
Tôn Ngọc Liên chỉ vào mặt ta, mắng chửi om sòm:
“Con tiện nhân này chết mà còn làm ta tức điên! Ông nhìn xem, nó cào rách mặt Khương Vô, thành ra như vậy thì ai mà muốn mua nữa!”
Đỗ Tử Minh cố an ủi bà ta:
“Thôi, đám khách kia cũng chẳng để ý mặt mũi nó trông như thế nào đâu. Bà xem Khương Yên toàn thân lở loét mà chúng vẫn cứ đến tìm đấy thôi.”
“Sao mà so được!”
“Đêm đầu tiên của Khương Vô, nhị thúc ta đã bỏ ra hai trăm lượng để mua! Thúc ấy là người rất kén chọn, đến cái chén sứ sứt một chút cũng không chịu dùng, huống gì là mặt mũi bị biến dạng thế này!”
“Ông mau đi lấy ít thuốc, chữa lành mặt nó trước đã, rồi mới tiếp khách được.”
Hai vợ chồng họ hùng hổ bỏ đi, còn ta đứng đờ đẫn tại chỗ, trước mắt chỉ còn lại chiếc giường trống rỗng.
Mẹ cố tình cào nát mặt ta.
Hóa ra, bà ấy cũng thương ta.
Ta đi tới, quỳ xuống bên giường, dán mặt vào tấm ga giường, tham lam hấp thụ chút hơi ấm cuối cùng của mẹ.
Máu trên giường dính vào da ta, thấm vào tận cơ thể.
Cơ thể ta ngày càng nóng lên, đầu óc cũng ngày càng nặng nề, ta chỉ thấy choáng váng một hồi, rồi ngất lịm đi.
4.
Ánh nắng chiều rực rỡ biến toàn bộ mặt biển thành một màu tím diễm lệ. Ta bơi qua lại dưới làn nước, thi thoảng nhảy lên khỏi mặt nước, vui sướng đến mức như muốn phát đi///ên.
Một chiếc thuyền đánh cá từ xa tiến lại gần, ta giật mình, nhanh chóng lặn đầu xuống nước.
Trên thuyền vang lên một tiếng cười quen thuộc:
“Yên Yên, đừng trốn, là ta mà.”
“Đỗ Tử Minh ——”
Ta bơi về phía thuyền, trên đầu thuyền là một thiếu niên da trắng nõn, khuôn mặt tươi cười còn rạng rỡ hơn cả ánh hoàng hôn.
“Đây là bánh hoa đào ta mua cho nàng. Ở trấn này, chỉ nhà giàu mới có thể ăn được. Nàng mau nếm thử đi.”
Ta vươn tay đón lấy miếng bánh hoa đào, nhưng thiếu niên lại nắm lấy tay ta.
“Yên Yên, chúng ta quen biết đã ba năm rồi.”
“Ngày mai là sinh nhật ta, nàng có thể đến nhà ta làm khách, ăn một bát mì trường thọ do ta tự tay làm không? Nàng đến vào nửa đêm, trong thôn sẽ không ai phát hiện ra đâu.”
Hình ảnh bỗng chuyển đổi, ta bị một tấm lưới lớn bao phủ, tay chân đều bị đóng đinh, Đỗ Tử Minh đứng một bên, mặt mày hớn hở, ôm trong lòng một nữ nhân khác.
“Ngọc Liên, ta bắt được cá koi rồi! Cha nàng đã đồng ý hôn sự của chúng ta!”
Ta bị trói ba canh giờ, máu chảy đến hơi thở dần yếu đi, sau đó bị đưa vào một căn phòng kín.
Có người liên tục ép ta uống hết chén thuốc này đến chén thuốc khác, toàn thân đau đớn như thể từng khớp xương đều bị đập nát.
Đau quá, mẹ ơi, đau quá...
“Mẹ ——”
Ta hét lên một tiếng, mở to mắt.
Lúc này ta mới nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường gỗ, ngủ một đêm. Những vệt máu trên khăn trải giường đã biến mất, chỉ còn lại màu hồng nhàn nhạt, giống như một đóa diên vĩ khổng lồ.
Đỗ Văn Hạo đứng bên cạnh ta, trong tay cầm một chiếc trâm, cố sức ấn lên mặt ta.
“Ngươi làm gì vậy!”
Ta giãy giụa, lùi lại, Đỗ Văn Hạo hoảng hốt.
“Khương Vô, ngươi đừng trốn, ngươi là tỷ tỷ của ta, ta sẽ không hại ngươi đâu.”
“Vết thương của ngươi đang khép lại. Vết thương trên mặt ngươi đang dần lành lại ——”
5.
“Cái gì mà miệng vết thương đang khép lại?”
Ngoài cửa, một giọng nói sắc bén vang lên. Đỗ Văn Hạo sợ đến mức mặt tái nhợt, vội vàng giấu cây trâm vào tay áo.
“Mẹ ——”
Tôn Ngọc Liên bước vào, túm lấy tai Đỗ Văn Hạo, dùng sức đẩy hắn ra ngoài.
“Nói con bao nhiêu lần rồi, tránh xa tiện tỳ này một chút!”
Nói xong, bà bóp chặt cằm ta, ép mặt ta phải ngẩng lên.
“Ồ, sắp lành thật rồi này, ha ha ha, tốt quá rồi. Văn Hạo, mau đi thông báo cho nhị ngoại tổ của con chuẩn bị sẵn sàng, con phải tự mình đi!”
Đỗ Văn Hạo đứng chắn trước mặt ta, không chịu rời đi.
“Mẹ, Khương Vô mới có mười ba tuổi thôi ——”
“Mười ba tuổi thì sao! Nếu không phải con mẹ phế vật của nó cố kéo dài chút vận khí cuối cùng thì đã đến phiên nó tiếp khách từ lâu rồi!”
“Đây không phải là việc con nên bận tâm. Người đâu, mang thiếu gia ra ngoài!”
Đám hạ nhân lập tức tiến lên, kéo Đỗ Văn Hạo đi.
Một lát sau, mấy nha hoàn bước tới, dùng nước cỏ dê lau sạch cơ thể ta, gội rửa mái tóc, rồi thay cho ta một bộ xiêm y mới tinh.
Khi ta rời khỏi Đỗ gia, mọi người xung quanh đều đến xem.
“Nhìn kìa, hôm nay Khương Vô sẽ tiếp khách đấy.”
“Nó đẹp hơn mẹ nó nhiều, trắng trẻo mịn màng. Mẹ nó như vỏ cây khô ấy, nhìn mà chán.”
“Ngươi sai rồi, lúc mẹ nó mới đến đây còn xinh đẹp hơn nó bây giờ nhiều. Nếu không thì làm sao Tôn Ngọc Liên lại ghen đến thế. Đỗ Tử Minh mới ghé phòng Khương Yên một lần mà bị Tôn Ngọc Liên đuổi đánh.”
Đám đông cười rộ lên, còn Tôn Ngọc Liên thì tức phì nước bọt.
“Câm cái miệng thối của các ngươi lại! Còn nói thêm nữa, nhà ta sẽ không buôn bán với các ngươi nữa đâu!”
Trong tiếng ồn ào, mấy nha hoàn đỡ ta lên xe ngựa. Ta ngước mắt lên, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm về phía chân trời.
“Hoàng hôn đẹp quá ——”
“Nước biển phải chăng đã chuyển thành màu tím?”
6.
Bên cạnh, một nha hoàn phản bác.
“Nước biển sao mà màu tím được? Nước biển là màu lam!”
Một nha hoàn khác khinh thường đẩy ta lên xe.
“Nàng ta chưa từng thấy biển, nói chuyện làm gì.”
Ta cúi đầu, thuận theo chui vào xe ngựa.
Đúng vậy, ta chưa từng thấy biển, ta thậm chí chưa từng rời khỏi cửa Đỗ gia.
Mỗi ngày, ta chỉ làm việc giặt giũ, quét sân, và sau khi khách rời đi, lại bưng nước vào lau người cho mẹ.
Thể chất của cá koi rất đặc biệt, trăng tròn thì sức mạnh dồi dào, trăng khuyết thì mệt mỏi. Khi trăng tròn, khí vận trong cơ thể tràn đầy, mới có thể có vận khí tốt để giúp người khác.
Vì thế, mỗi tháng, mẹ chỉ làm việc nửa tháng.
Để kiếm tiền, Tôn Ngọc Liên sắp xếp thời gian của mẹ rất sít sao.
Ta đứng trong viện, chăm chú nhìn bóng mặt trời giữa sân, vừa hết giờ là chạy tới gõ cửa. Có khách bực dọc ra ngoài đấm đá ta vài cái, ta chỉ biết ôm đầu, ngồi xổm ở góc tường không dám phát ra tiếng.
Khi họ đi rồi, ta lại bưng chậu nước, đi vào lau mình cho mẹ.
Mẹ thấy mặt ta đầy thương tích, chỉ chán ghét quay đi. Ta cũng chỉ im lặng, không dám nói chuyện.
Cả hai đều trầm mặc.
Nhưng nửa tháng không có khách thì khác.
Ta sẽ rửa và phơi cỏ dê cả ngày, làm xong việc, ta có thể chạy vào phòng mẹ.
Đôi khi, mẹ sẽ bằng lòng nói chuyện với ta vài câu.
Mẹ nói “hạ có cẩm lý, thượng có mây tía, kéo dài nếu tồn, dùng chi bất tận.”
Bà không giải thích rõ ý nghĩa, nhưng kỳ lạ thay, ta lại hiểu. Khi trên biển có mây tía, đó là thời điểm loài cá koi có khí vận mạnh nhất.
Vì vậy, hôm đó mẹ mới lên bờ.
Đáng tiếc, Đỗ Tử Minh lại bỏ độc vào bánh hoa đào.
Ta không biết đó là loại độc dược gì, có thể làm cho một nàng tiên cá koi mạnh như mẹ không có sức phản kháng.
Con người luôn có những vật kỳ quái để đối phó chúng ta, giống như cỏ dê, một loại thảo mộc bình thường, đi đường chỗ nào cũng gặp. Khi phơi khô và nấu nước, nó có thể tiêu hao năng lượng của cá koi.
Con người là khắc tinh duy nhất của cá koi, mẹ thật sự không nên lên bờ.
“Khương Vô, nhìn kìa, hôm nay nắng chiều thật đẹp, mặt biển cũng chuyển sang màu tím.”
Mẹ ta nằm trên giường, quần áo xộc xệch, ánh mắt đờ đẫn, trên gương mặt mang theo một sắc đỏ kỳ lạ.
Ta cẩn thận dùng khăn nhúng nước ấm, nhẹ nhàng lau thân thể bà. Vải bông lướt qua những vết thương lở loét, da bong tróc, nhưng bà không có chút phản ứng nào.
Ta lo lắng nhìn mẹ.
“Mẹ, phòng này không có cửa sổ, không nhìn được ra biển.”
“Có phải mẹ sắp ch*t không?”
Người ta nói rằng trước khi ch*t, sẽ thấy lại những cảnh tượng tươi đẹp nhất của cuộc đời. Mẹ bị nhốt trong căn phòng tối tăm này, đã lâu không thấy ánh mặt trời. Giờ bà thấy ánh hoàng hôn, thấy biển rộng, liệu có phải bà sắp ch*t không?
Ta rất sợ mẹ sẽ ch*t.
Một tháng trước, Đỗ Tử Minh đã cùng vợ mình bàn luận: “Gần đây khách đều phản ánh rằng thời gian vận may của họ ngày càng ngắn đi, có phải Khương Yên sắp ch*t rồi không?”
Tôn Ngọc Liên gật đầu.
“Vận may của cá koi có hạn, dùng hết sẽ ch*t. Nàng ta đã tiếp khách 14 năm rồi, theo lẽ thì không còn nhiều thời gian nữa.”
“Nhưng sao phải lo? Nàng ta ch*t thì có Khương Vô đấy thôi.”
Khi ấy, ta đang quỳ trên mặt đất rửa chân cho bà ta, nghe thấy những lời này, cả người không khỏi run rẩy.
Tôn Ngọc Liên liền đưa tay nhéo cằm ta.
“Tiện nhân, mấy ngày trước đã câu dẫn cả Hạo Ca nhà chúng ta, khiến nó cứ nhìn chằm chằm vào ngươi. Chắc ngươi ngứa da, muốn được tiếp khách từ lâu lắm rồi phải không?”
Bà ta túm lấy tóc ta, mạnh tay tát mấy cái, rồi ấn đầu ta xuống thùng nước rửa chân.
Thật ngốc, ta là cá, sao ta có thể sợ nước chứ?
Đầu ta chạm đáy thùng gỗ, mắt mở to, cảm nhận dòng nước ấm bao quanh mặt, trong cơ thể dường như cũng bừng lên một chút sức sống.
“Ngọc Liên, bà điên à? Đừng để nó chạm vào nước!”
Đỗ Tử Minh xông tới, kéo ta ra khỏi chậu nước, Tôn Ngọc Liên ngượng ngùng thu tay về.
“Ta chỉ muốn dạy dỗ con tiện tì này chút thôi.”
Ta bị Đỗ Tử Minh túm chặt cánh tay, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi chậu nước rửa chân kia.
Mẹ từng nói, nước có thể mang lại cho chúng ta sức mạnh.
Chỉ cần ta có thể trốn vào trong nước, loài người sẽ không làm gì được ta.
Vì thế, Đỗ Tử Minh luôn canh phòng rất nghiêm ngặt. Mỗi ngày, ta chỉ được cho ba ly nước để uống, duy trì sự sống mong manh. Ngay cả nước ấm dùng để lau người cho mẹ cũng bị nấu với cây cỏ dê, nhằm hạn chế mẹ hấp thu sức mạnh từ nước.
2.
Bọn họ đều nhất mực tin vào điều đó.
Nhưng ta lại cảm thấy mẹ đang nói dối.
“Nếu cá koi thật sự mạnh mẽ như vậy khi ở trong nước, mẹ, tại sao mẹ lại bị ông ta bắt được?”
Mẹ dường như không nghe thấy ta nói, gương mặt mang theo một nụ cười nhè nhẹ, ánh mắt say mê nhìn lên trần nhà.
“Ánh nắng chiều thật đẹp...”
Mẹ rất ít khi phản ứng lại lời ta, hầu hết thời gian chỉ có ta tự lầm bầm một mình. Ta đã quen với điều đó từ lâu, liền vắt khăn và tiếp tục lau cánh tay của bà.
Khăn vừa nhẹ nhàng lướt qua, một mảng lớn da khô cứng bong ra từ cánh tay của mẹ.
Do bị thiếu nước quá lâu, da mẹ ngày càng khô ráp, bề mặt da phủ kín những vết nứt nhỏ màu trắng, giống như một đầm lầy khô cạn. Khách đến chịu bỏ tiền ra cũng ngày càng ít.
Ta thường xuyên thấy những ngư dân tanh hôi đứng trước cửa, cò kè mặc cả với Đỗ Tử Minh. Đỗ Tử Minh quần là áo lượt, tay phe phẩy chiếc quạt lụa, tranh cãi kịch liệt với đám ngư dân chỉ vì vài đồng tiền lẻ, nước bọt bay tứ tung.
Ông ta thực sự rất yêu tiền.
Ông ta đã kiếm lời từ mẹ hơn mười năm, trở thành người giàu có nhất thị trấn, nhưng tại sao vẫn không thấy đủ?
“Con người mãi mãi không bao giờ thỏa mãn.”
Giọng nói khàn khàn của mẹ vang lên trên đỉnh đầu, ta kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Mẹ — mẹ không sao chứ? Da mẹ rơi ngày càng nhiều hơn.”
Mẹ không nói gì, bỗng nhiên đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ta.
Lòng bàn tay mẹ rất thô ráp, giống như vỏ cây khô, cào vào mặt ta, khiến ta đau rát, nhưng ta cố gắng chịu đựng, không dám cử động.
Một cảm giác kỳ lạ bỗng trào lên trong lòng, đôi mắt ta cay cay.
Mẹ chưa bao giờ chạm vào ta như vậy.
Mẹ luôn ghét ta.
Từ khi ta lên 4 tuổi, Tôn Ngọc Liên đã bắt ta làm việc, quét dọn phòng của mẹ, giặt quần áo cho mẹ. Sau mỗi lần tiếp khách, ta phải nấu nước cỏ dê thật kỹ, rồi mang vào lau người cho mẹ.
Ban đầu, Đỗ Tử Minh không đồng ý.
“Nó còn quá nhỏ, để nó thấy những chuyện này không tốt.”
“Nhỏ gì mà nhỏ? Dù sao về sau nó cũng phải làm việc này, học từ nhỏ thì có gì không tốt?”
“Sao thế, ông xót con bé vì nó là con của ông với con tiện tì kia à?”
Tôn Ngọc Liên trừng mắt, Đỗ Tử Minh không nói thêm được lời nào.
3.
Chờ người khách rời đi, ta bưng chậu nước bước vào phòng. Mẹ nằm trần trụi trên giường, ánh mắt nhìn ta như nhìn một kẻ xa lạ.
Ta rụt rè đứng nép vào góc tường, khẽ chào bà:
“Chào mẹ, họ nói mẹ là mẹ của con...”
Mẹ là người quan trọng nhất trong cuộc đời của mỗi người, sẽ ôm con vào lòng, dịu dàng vỗ về và an ủi. Ta thường thấy Tôn Ngọc Liên ôm Đỗ Văn Hạo vào lòng, gọi hắn là bảo bối quý giá nhất trên đời.
Liệu mẹ có ôm ta không? Có chê mái tóc của ta hôi hám không?
Ta hồi hộp căng cứng cả người, khuôn mặt nóng bừng vì lo lắng.
Nhưng bà chỉ khẽ cười nhạo, rồi trở mình.
“Cút đi!”
Lúc này mẹ lại sẵn sàng chạm vào mặt ta.
Ta không kìm lòng được, nâng nửa bên má lên, chạm nhẹ vào lòng bàn tay mẹ.
“Mẹ... A...!”
Ngay giây tiếp theo, móng tay của mẹ cào mạnh vào mặt ta, ta đau đớn hét lên thảm thiết.
Mẹ cũng gào lên theo:
“Đỗ Tử Minh! Ta nguyền rủa ngươi đời đời kiếp kiếp, sống không yên ổn, ch*t không tử tế,...”
Mẹ gào đến khàn cả giọng, da thịt từng mảng lớn bong ra khỏi khuôn mặt, m///áu tươi phun trào, nhuộm đỏ cả ga giường.
Chỉ vài phút sau, mẹ mở to mắt, cứng đờ người, hai chân dần biến mất, hóa thành một cái đuôi cá.
Trong lòng ta trống rỗng, như thể có một lỗ hổng lớn.
Mẹ ch*t rồi.
Ta không còn mẹ nữa.
Đỗ Tử Minh bịt mũi, ghét bỏ, gọi người đến mang x///ác bà đi.
Tôn Ngọc Liên chỉ vào mặt ta, mắng chửi om sòm:
“Con tiện nhân này chết mà còn làm ta tức điên! Ông nhìn xem, nó cào rách mặt Khương Vô, thành ra như vậy thì ai mà muốn mua nữa!”
Đỗ Tử Minh cố an ủi bà ta:
“Thôi, đám khách kia cũng chẳng để ý mặt mũi nó trông như thế nào đâu. Bà xem Khương Yên toàn thân lở loét mà chúng vẫn cứ đến tìm đấy thôi.”
“Sao mà so được!”
“Đêm đầu tiên của Khương Vô, nhị thúc ta đã bỏ ra hai trăm lượng để mua! Thúc ấy là người rất kén chọn, đến cái chén sứ sứt một chút cũng không chịu dùng, huống gì là mặt mũi bị biến dạng thế này!”
“Ông mau đi lấy ít thuốc, chữa lành mặt nó trước đã, rồi mới tiếp khách được.”
Hai vợ chồng họ hùng hổ bỏ đi, còn ta đứng đờ đẫn tại chỗ, trước mắt chỉ còn lại chiếc giường trống rỗng.
Mẹ cố tình cào nát mặt ta.
Hóa ra, bà ấy cũng thương ta.
Ta đi tới, quỳ xuống bên giường, dán mặt vào tấm ga giường, tham lam hấp thụ chút hơi ấm cuối cùng của mẹ.
Máu trên giường dính vào da ta, thấm vào tận cơ thể.
Cơ thể ta ngày càng nóng lên, đầu óc cũng ngày càng nặng nề, ta chỉ thấy choáng váng một hồi, rồi ngất lịm đi.
4.
Ánh nắng chiều rực rỡ biến toàn bộ mặt biển thành một màu tím diễm lệ. Ta bơi qua lại dưới làn nước, thi thoảng nhảy lên khỏi mặt nước, vui sướng đến mức như muốn phát đi///ên.
Một chiếc thuyền đánh cá từ xa tiến lại gần, ta giật mình, nhanh chóng lặn đầu xuống nước.
Trên thuyền vang lên một tiếng cười quen thuộc:
“Yên Yên, đừng trốn, là ta mà.”
“Đỗ Tử Minh ——”
Ta bơi về phía thuyền, trên đầu thuyền là một thiếu niên da trắng nõn, khuôn mặt tươi cười còn rạng rỡ hơn cả ánh hoàng hôn.
“Đây là bánh hoa đào ta mua cho nàng. Ở trấn này, chỉ nhà giàu mới có thể ăn được. Nàng mau nếm thử đi.”
Ta vươn tay đón lấy miếng bánh hoa đào, nhưng thiếu niên lại nắm lấy tay ta.
“Yên Yên, chúng ta quen biết đã ba năm rồi.”
“Ngày mai là sinh nhật ta, nàng có thể đến nhà ta làm khách, ăn một bát mì trường thọ do ta tự tay làm không? Nàng đến vào nửa đêm, trong thôn sẽ không ai phát hiện ra đâu.”
Hình ảnh bỗng chuyển đổi, ta bị một tấm lưới lớn bao phủ, tay chân đều bị đóng đinh, Đỗ Tử Minh đứng một bên, mặt mày hớn hở, ôm trong lòng một nữ nhân khác.
“Ngọc Liên, ta bắt được cá koi rồi! Cha nàng đã đồng ý hôn sự của chúng ta!”
Ta bị trói ba canh giờ, máu chảy đến hơi thở dần yếu đi, sau đó bị đưa vào một căn phòng kín.
Có người liên tục ép ta uống hết chén thuốc này đến chén thuốc khác, toàn thân đau đớn như thể từng khớp xương đều bị đập nát.
Đau quá, mẹ ơi, đau quá...
“Mẹ ——”
Ta hét lên một tiếng, mở to mắt.
Lúc này ta mới nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường gỗ, ngủ một đêm. Những vệt máu trên khăn trải giường đã biến mất, chỉ còn lại màu hồng nhàn nhạt, giống như một đóa diên vĩ khổng lồ.
Đỗ Văn Hạo đứng bên cạnh ta, trong tay cầm một chiếc trâm, cố sức ấn lên mặt ta.
“Ngươi làm gì vậy!”
Ta giãy giụa, lùi lại, Đỗ Văn Hạo hoảng hốt.
“Khương Vô, ngươi đừng trốn, ngươi là tỷ tỷ của ta, ta sẽ không hại ngươi đâu.”
“Vết thương của ngươi đang khép lại. Vết thương trên mặt ngươi đang dần lành lại ——”
5.
“Cái gì mà miệng vết thương đang khép lại?”
Ngoài cửa, một giọng nói sắc bén vang lên. Đỗ Văn Hạo sợ đến mức mặt tái nhợt, vội vàng giấu cây trâm vào tay áo.
“Mẹ ——”
Tôn Ngọc Liên bước vào, túm lấy tai Đỗ Văn Hạo, dùng sức đẩy hắn ra ngoài.
“Nói con bao nhiêu lần rồi, tránh xa tiện tỳ này một chút!”
Nói xong, bà bóp chặt cằm ta, ép mặt ta phải ngẩng lên.
“Ồ, sắp lành thật rồi này, ha ha ha, tốt quá rồi. Văn Hạo, mau đi thông báo cho nhị ngoại tổ của con chuẩn bị sẵn sàng, con phải tự mình đi!”
Đỗ Văn Hạo đứng chắn trước mặt ta, không chịu rời đi.
“Mẹ, Khương Vô mới có mười ba tuổi thôi ——”
“Mười ba tuổi thì sao! Nếu không phải con mẹ phế vật của nó cố kéo dài chút vận khí cuối cùng thì đã đến phiên nó tiếp khách từ lâu rồi!”
“Đây không phải là việc con nên bận tâm. Người đâu, mang thiếu gia ra ngoài!”
Đám hạ nhân lập tức tiến lên, kéo Đỗ Văn Hạo đi.
Một lát sau, mấy nha hoàn bước tới, dùng nước cỏ dê lau sạch cơ thể ta, gội rửa mái tóc, rồi thay cho ta một bộ xiêm y mới tinh.
Khi ta rời khỏi Đỗ gia, mọi người xung quanh đều đến xem.
“Nhìn kìa, hôm nay Khương Vô sẽ tiếp khách đấy.”
“Nó đẹp hơn mẹ nó nhiều, trắng trẻo mịn màng. Mẹ nó như vỏ cây khô ấy, nhìn mà chán.”
“Ngươi sai rồi, lúc mẹ nó mới đến đây còn xinh đẹp hơn nó bây giờ nhiều. Nếu không thì làm sao Tôn Ngọc Liên lại ghen đến thế. Đỗ Tử Minh mới ghé phòng Khương Yên một lần mà bị Tôn Ngọc Liên đuổi đánh.”
Đám đông cười rộ lên, còn Tôn Ngọc Liên thì tức phì nước bọt.
“Câm cái miệng thối của các ngươi lại! Còn nói thêm nữa, nhà ta sẽ không buôn bán với các ngươi nữa đâu!”
Trong tiếng ồn ào, mấy nha hoàn đỡ ta lên xe ngựa. Ta ngước mắt lên, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm về phía chân trời.
“Hoàng hôn đẹp quá ——”
“Nước biển phải chăng đã chuyển thành màu tím?”
6.
Bên cạnh, một nha hoàn phản bác.
“Nước biển sao mà màu tím được? Nước biển là màu lam!”
Một nha hoàn khác khinh thường đẩy ta lên xe.
“Nàng ta chưa từng thấy biển, nói chuyện làm gì.”
Ta cúi đầu, thuận theo chui vào xe ngựa.
Đúng vậy, ta chưa từng thấy biển, ta thậm chí chưa từng rời khỏi cửa Đỗ gia.
Mỗi ngày, ta chỉ làm việc giặt giũ, quét sân, và sau khi khách rời đi, lại bưng nước vào lau người cho mẹ.
Thể chất của cá koi rất đặc biệt, trăng tròn thì sức mạnh dồi dào, trăng khuyết thì mệt mỏi. Khi trăng tròn, khí vận trong cơ thể tràn đầy, mới có thể có vận khí tốt để giúp người khác.
Vì thế, mỗi tháng, mẹ chỉ làm việc nửa tháng.
Để kiếm tiền, Tôn Ngọc Liên sắp xếp thời gian của mẹ rất sít sao.
Ta đứng trong viện, chăm chú nhìn bóng mặt trời giữa sân, vừa hết giờ là chạy tới gõ cửa. Có khách bực dọc ra ngoài đấm đá ta vài cái, ta chỉ biết ôm đầu, ngồi xổm ở góc tường không dám phát ra tiếng.
Khi họ đi rồi, ta lại bưng chậu nước, đi vào lau mình cho mẹ.
Mẹ thấy mặt ta đầy thương tích, chỉ chán ghét quay đi. Ta cũng chỉ im lặng, không dám nói chuyện.
Cả hai đều trầm mặc.
Nhưng nửa tháng không có khách thì khác.
Ta sẽ rửa và phơi cỏ dê cả ngày, làm xong việc, ta có thể chạy vào phòng mẹ.
Đôi khi, mẹ sẽ bằng lòng nói chuyện với ta vài câu.
Mẹ nói “hạ có cẩm lý, thượng có mây tía, kéo dài nếu tồn, dùng chi bất tận.”
Bà không giải thích rõ ý nghĩa, nhưng kỳ lạ thay, ta lại hiểu. Khi trên biển có mây tía, đó là thời điểm loài cá koi có khí vận mạnh nhất.
Vì vậy, hôm đó mẹ mới lên bờ.
Đáng tiếc, Đỗ Tử Minh lại bỏ độc vào bánh hoa đào.
Ta không biết đó là loại độc dược gì, có thể làm cho một nàng tiên cá koi mạnh như mẹ không có sức phản kháng.
Con người luôn có những vật kỳ quái để đối phó chúng ta, giống như cỏ dê, một loại thảo mộc bình thường, đi đường chỗ nào cũng gặp. Khi phơi khô và nấu nước, nó có thể tiêu hao năng lượng của cá koi.
Con người là khắc tinh duy nhất của cá koi, mẹ thật sự không nên lên bờ.