-
Chương 3 END
13.
Ta dựa lưng vào sập, vừa nhấm nháp trà vừa ăn điểm tâm, không mảy may để ý khi thấy Tôn Ngọc Liên bước vào, đôi mắt ta không thèm động đậy dù chỉ một chút.
Tôn Ngọc Liên lập tức nổi cơn thịnh nộ, lao thẳng tới nắm tóc ta.
"Ngươi, tiện tì này! Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà ngươi đã vênh váo lắm rồi sao? Không thèm về nhà nữa, ngươi tưởng ở Tôn gia thì ta không thể thu thập ngươi sao?"
Ta ngẩng đầu lên nhìn, trong phòng chẳng có lấy một kẻ hầu người hạ nào.
Không do dự, ta lập tức phản công.
Ta giáng một cú đấm mạnh vào bụng bà ta, khiến Tôn Ngọc Liên đau đến mức cong cả người lại. Ta không dám đánh vào những chỗ dễ thấy, chỉ nhắm vào những nơi được quần áo che phủ, đánh đấm liên tục và véo mạnh, dồn hết sức lực.
Tôn Ngọc Liên đau đớn kêu gào: "Á, á!" Ta thì véo đùi bà ta, ghé sát tai mà cảnh cáo.
"Tôn lão gia đã nói sẽ nạp ta làm thiếp, về sau ta không cần phải về nhà ngươi nhìn sắc mặt ngươi nữa."
"Cái Đỗ gia của ngươi ấy à, chẳng qua là nhờ vào mẫu thân ta mà kiếm chút tiền khi sa cơ lỡ vận. So với Tôn gia thì là cái gì? Tôn lão gia bảo đi hướng đông, các ngươi dám đi hướng tây sao?"
"Ngươi gọi ta là tiện tì, nhưng xét về bối phận, giờ ngươi phải gọi ta là thím rồi đó!"
Tôn Ngọc Liên tức đến phát điên, gào thét, lao vào đ///ánh ta.
Thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa, ta lập tức buông tay, chật vật ôm đầu, khóc lóc.
"Đừng đánh nữa, con sẽ về mà... hu hu... Là Tôn lão gia bảo con ở lại đây, con không muốn trốn mà!"
Tôn Ngọc Liên tức giận đến mất kiểm soát, chẳng còn nghĩ ngợi gì mà nói loạn cả lên.
"Ông ta là cái gì chứ! Một lão già gần đất xa trời, dưới gối không có nổi một đứa con trai. Chờ ông ta ch*t rồi, gia sản này chẳng phải sẽ thuộc về Hạo Ca nhà ta sao?"
"Con tiện nhân to gan, muốn dựa vào ông ta chống lưng à? Phi! Đừng nói một con tiện tì như ngươi, kể cả thím ta thì ta vẫn đ///ánh như thường!"
"Tôn Ngọc Liên!"
Một tiếng quát lớn bất ngờ vang lên từ phía sau. Tôn Ngọc Liên sợ đến mức run rẩy, quay đầu lại thì thấy Tôn Chính với gương mặt đầy giận dữ. Bà ta xấu hổ, vội rụt tay lại, ấp úng nói:
"Nhị thúc... đều là do tiện tì này... nó —"
Tôn Chính nghiến răng ken két.
"Ra ngoài."
Tôn Ngọc Liên quay đầu lại nhìn ta. Ta nhân lúc Tôn Chính không để ý, khẽ nhếch môi, trừng mắt khiêu khích bà ta.
14.
Tôn Ngọc Liên không kiềm chế nổi nữa.
Bà ta vung tay lên, "Bốp!" một tiếng, một cái tát mạnh mẽ giáng xuống mặt ta. Ta ngơ ngác đứng im tại chỗ, cả người run rẩy, không dám cử động.
"Nhị thúc, ta nói thẳng luôn, theo như chúng ta đã thỏa thuận, Khương Vô đến chỗ thúc chỉ ở một đêm. Khách khứa phía sau của ta đã sắp xếp xong hết rồi, thúc không thể giữ lại mãi không thả người."
Tôn Chính nhìn chằm chằm vào mặt ta, thấy rõ dấu bàn tay đỏ in hằn cùng mái tóc rối bù của ta, cau mày.
"Tiền bạc ta đưa thêm, chẳng phải đều để ngươi xoay sở sao? Giờ ý ngươi là thế nào?"
"Có ý gì? Ta mới là người phải hỏi thúc có ý gì! Khương Vô là cây tiền của nhà ta, thúc cho chút tiền lẻ như vậy thì khác gì bố thí, làm sao đủ?"
Thúc cháu hai người lời qua tiếng lại, dần dần xô xát. Nghe qua vài câu, ta cũng hiểu rõ tình hình.
Tôn Chính vốn dĩ đã trả tiền đầy đủ theo thỏa thuận, ban đầu Tôn Ngọc Liên rất hài lòng. Nhưng sau đó đột nhiên có một khách khác ra giá cao muốn gặp ta, số tiền Tôn Chính đưa không còn đủ nữa.
Hai người càng cãi nhau, không khí mỗi lúc một căng thẳng. Tôn Ngọc Liên xông tới kéo tay ta, định lôi ta đi cùng. Ta lập tức lao vào ôm chặt lấy Tôn Chính, vừa khóc vừa gào.
"Tôn lão gia, con không muốn đi!"
"Ngươi, đồ tiện nhân hèn hạ! Lão già thở hắt chân run mà ngươi cũng bám riết cho được."
"Câm miệng!"
Lời nói của Tôn Ngọc Liên đã chọc đúng chỗ đau của Tôn Chính. Lão ta giận long sòng sọc, vung tay giáng một cái tát vào mặt bà ta.
Tôn Ngọc Liên từ nhỏ đã được nuông chiều, sau khi gả cho Đỗ Tử Minh càng được cưng chiều hết mực, làm sao chịu nổi sự nhục nhã này. Bà ta lập tức lăn ra ăn vạ, la hét khóc lóc om sòm.
Hai người cứ ầm ĩ mãi không dứt, cho đến khi Đỗ Tử Minh cùng những người khác trong họ nghe tin chạy tới, phải kéo ra và khuyên can mãi, không khí mới dần yên ổn trở lại.
Tôn Ngọc Liên đòi đưa ta về lại Đỗ gia, Tôn Chính cương quyết không đồng ý.
Cuối cùng không còn cách nào khác, Tôn Chính đành bỏ thêm một khoản tiền lớn và hứa hẹn rằng sau một tháng nhất định sẽ đưa ta trở về, mới tạm làm Tôn Ngọc Liên nguôi giận.
15.
Chờ Tôn Ngọc Liên rời đi, ta rơi nước mắt, quỳ xuống trước mặt Tôn Chính, cúi đầu xin lỗi.
"Thực xin lỗi, Tôn lão gia, vốn dĩ ngày mai con đã có thể tiến hành nghi thức. Nhưng Đỗ phu nhân đã làm con bị thương, khiến quá trình dưỡng thương phải kéo dài thêm thời gian."
Tôn Chính không nhìn ta, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta không có nhi tử — ha ha, sau này ta còn sống lâu hơn cả tôn tử của nó thì cần gì nhi tử?”
Tôn Chính đột nhiên nắm chặt lấy bả vai ta, ánh mắt rực lửa.
"Khương Vô—ngươi hãy dưỡng thương thật tốt. Đi theo ta, lão gia sẽ không bạc đãi ngươi."
Ta nhân cơ hội này đưa ra nhiều yêu cầu hơn, nào là thảo dược tốt nhất, nhân sâm quý hiếm, tất cả đều để phục hồi thân thể nhanh chóng, nhằm tiếp tục tiến hành nghi thức cộng sinh. Tôn Chính gần như đáp ứng mọi thứ ta cần.
Ta kéo dài thời gian, rồi lại tiến hành thêm một lần nghi thức cộng sinh. Lần này, năng lượng sau khi được chuyển đổi lại truyện sang cho Tôn Chính. Khóe mắt lão ta vốn đầy nếp nhăn giờ dần dần giãn ra, cả người trông trẻ trung hơn không ít.
Giống như lần trước, phía sau các hộ vệ không giấu được sự kinh ngạc, phát ra những tiếng hít sâu. Ta giả bộ bị phân tâm, yếu ớt phun ra một ngụm máu.
Tôn Chính tức đ///iên, lập tức sai người đánh hai tên hộ vệ kia một trận thừa sống thiếu ch*t.
Ta áy náy cúi đầu.
"Vẫn là tại vận khí của con còn quá yếu, chỉ một chút động tĩnh đã làm con phân tâm, lãng phí không ít những thứ tốt mà lão gia đã chuẩn bị."
"Ngày mai bắt đầu là kỳ trăng khuyết, trì hoãn lần này phải chờ thêm nửa tháng nữa mới có thể tiếp tục."
Tôn Chính đứng trước gương, mê mải vuốt ve từng tấc da thịt trên khuôn mặt đang dần hồi xuân.
"Chỉ nửa tháng thôi, lão gia ta chờ được!"
Để giúp ta nhanh chóng khôi phục thân thể, ngoài việc mỗi ngày cung cấp thuốc bổ và đồ ăn ngon, Tôn Chính còn chuẩn bị một chậu nước nhỏ để ta ngâm chân.
Nhưng nha hoàn hầu hạ ta tỏ rõ thái độ khó chịu, ném chậu nước xuống đất.
"Phi! Chỉ là một kỹ nữ hèn hạ, sao ta phải hầu hạ ngươi? Muốn rửa chân thì tự ra giếng mà múc nước!"
Trong viện Tôn gia có một cái giếng rất lớn, nước ngọt dùng hàng ngày đều được múc lên từ đó.
Trước kia, Tôn Chính canh phòng nghiêm ngặt, chưa bao giờ để ta đến gần cái giếng đó.
Nhưng lần này, nha hoàn kéo ta đến cạnh giếng, xung quanh lại không có ai canh giữ.
Trái tim ta đập thình thịch, kinh hoàng xen lẫn kích động. Ta cúi xuống nhìn, sóng nước lấp lánh, phản chiếu lại một khuôn mặt thanh tú.
16.
"Khương Vô, ngươi biết không? Hôm nay đi học, tiên sinh kể cho chúng ta về một người rất giỏi, hắn tên là Câu Tiễn."
"Có chí giả, sự thế nhưng thành, đập nồi dìm thuyền, trăm nhị Tần quan chung thuộc Sở. Khổ tâm người, thiên không phụ, nằm gai nếm mật, ba nghìn binh giáp mà nuốt Ngô."
Đỗ Văn Hạo đặt sách lên đầu ta, cười hì hì nói: "Thôi, có nói ngươi cũng chẳng hiểu. Đại ý là một người muốn thành công, phải nhẫn nhịn rất nhiều, rất nhiều thứ. Câu Tiễn thật sự quá lợi hại, nhưng ta hy vọng mình không phải như Câu Tiễn, vì nếu thế, ta sẽ phải chịu đựng rất nhiều khổ sở. Không chỉ có chịu khổ, hắn còn ăn... phân của Ngô Vương!"
"Phân gì? Văn Hạo ca muốn nhìn Khương Vô ăn phân sao?"
Đám anh em họ của Đỗ Văn Hạo bên cạnh vỗ tay cười thích thú.
"Thật là ý kiến hay a! Người đâu, dẫn Khương Vô ra chuồng ngựa!"
...
Ta nhìn chằm chằm mặt nước, nuốt nước miếng, siết chặt lòng bàn tay, từ từ lùi lại.
"Hỉ Thước tỷ tỷ, lão gia không cho ta đến đây. Nếu tỷ không muốn múc nước, thì hôm nay ta sẽ không rửa chân nữa. Ta đi về trước."
"Sợ cái gì chứ!"
Hỉ Thước kéo lấy tay ta, hạ giọng dụ dỗ: "Người ta thường nói cá koi đều thích nước mà. Hôm nay lão gia không có ở đây, đừng nói rửa chân, ngươi có muốn xuống ngâm mình một chút cũng không sao. Ta sẽ không nói cho lão gia biết đâu."
Ta vùng tay ra, nước mắt rơi xuống, khóc lóc.
"Ta không cần, Tôn lão gia sẽ tức giận. Tôn lão gia nói sau khi hoàn tất nghi thức cộng sinh sẽ cho ta ra biển. Lão gia đối với ta rất tốt, ta không muốn làm lão gia giận!”
"Ngươi khóc cái gì chứ, không muốn thì thôi, ta cũng chẳng quan tâm."
Hỉ Thước hậm hực vẫy tay rồi quay lưng đi thẳng.
Ta đứng một mình bên cạnh giếng, bên dưới là mặt nước sóng sánh lấp lánh, hơi nước bốc lên, tỏa ra sự cám dỗ vô tận.
Nhưng ta chỉ biết đứng khóc lớn.
Mẹ ơi, con rất muốn nhảy xuống, rất muốn được thoải mái ngâm mình trong làn nước, giống như đồng loại của chúng ta. Nhưng con không thể.
Ta biết thời cơ chưa chín muồi. Ở khúc rẽ phía xa, Tôn Chính đang mang theo một đám hộ vệ, như hổ rình mồi dõi theo ta.
Độc trên người ta vẫn chưa được giải hết, ta không thể mạo hiểm.
Vừa nức nở, ta vừa lẩm bẩm tự nhủ: "A Vô là bé ngoan, A Vô không muốn chọc giận Tôn lão gia."
Ta ôm chiếc thùng trống quay trở lại phòng ngủ, thân hình biến mất khỏi tầm mắt của Tôn Chính.
Ở nơi không ai nhìn thấy, ta cùng Tôn Chính đều khẽ nhếch khóe môi, nở một nụ cười vừa lòng.
17.
Nửa tháng trôi qua nhanh chóng, đã đến thời gian ước định giữa Tôn Chính và Tôn Ngọc Liên.
Tôn Chính vẫn không chịu thả người, lần này Tôn Ngọc Liên làm lớn chuyện, hạ nhân hai bên còn đánh nhau.
Ta được bảo vệ sau lưng đám hạ nhân, Tôn Ngọc Liên không động được đến một sợi tóc của ta, tức đến mức mắt long sòng sọc, mắng Tôn Chính càng không lựa lời, Đỗ Tử Minh cũng ở một bên châm ngòi thổi gió.
“Nhị thúc, thúc không thể nói chuyện không giữ lời, đây là đồ vật của nhà ta, thúc thích là chiếm lấy, không màng tình thân đúng không?”
Tôn Chính cười lạnh.
“Đồ của nhà ngươi? Lúc trước khi ngươi đi bắt Khương Yên, những đồ ăn, trang sức đắt đỏ mà ngươi đưa cho nàng ta, là ai cho ngươi?”
“Nào là thuốc, nào là người, nhiếp hồn đinh, thúc hình võng, tất cả đều là bạc ta bỏ ra làm!”
“Lúc ấy ngươi nói hay lắm, nói là bắt được cá koi thần rồi sẽ để nàng ta bồi ta vài ngày nhưng cuối cùng thì sao, nửa đêm ngươi đến trộm đi mất, ngươi có để nhị thúc như ta vào mắt không?”
Ta đột nhiên bật khóc nức nở, ôm chặt lấy Tôn Chính cánh tay.
“Tôn lão gia, lão gia là người tốt, nếu lúc ấy mẹ con ở trong tay ngài đã không phải chịu nhiều khổ sở như vậy, nhất định mẹ cũng sẽ nguyện ý cộng sinh với lão gia.”
“Đỗ Tử Minh đã cướp mẹ con đi, giờ còn muốn cướp con nữa, bọn họ thật hư.”
Tôn Chính ôm chặt lấy ta.
“A Vô ngoan, lần này, dù thế nào lão gia cũng sẽ không để bọn chúng mang A Vô đi.”
Hai bên lại đánh nhau túi bụi, Tôn Ngọc Liên mời trưởng họ đến, cuối cùng, Tôn Chính bỏ ra một số tiền khổng lồ, lại kéo dài kỳ hạn thêm một tháng.
Bọn họ đang đàm phán, Đỗ Văn Hạo tìm cơ hội lén gặp ta.
“A Vô, vừa rồi ta thấy ngươi ôm cánh tay ông ta.”
Đỗ Văn Hạo cắn môi dưới, mày rậm nhíu chặt.
“Ông ta đáng tuổi ông nội ngươi đó, ngươi —— ngươi có cam tâm tình nguyện không?”
Ta cười nhạo một tiếng: “Không thì sao, về nhà ngươi rồi sống giống như mẹ ta à?”
“Sẽ không!”
Đỗ Văn Hạo lập tức ngắt lời ta.
“Ta —— ta sẽ không để ngươi khổ sở như vậy.”
“A Vô, ngươi tin ta, ta sẽ cứu ngươi ra ngoài.”
Đỗ Văn Hạo nhìn trái nhìn phải, nhét một viên thuốc vào tay ta rồi hạ giọng thì thầm.
“Thứ này có thể giải độc trên người ngươi, ba ngày sau vào giờ Tý, ta sẽ chờ ngươi ngoài tường.”
18.
Ba ngày sau, mười lăm tháng tám, trung thu.
Lần này, Tôn Chính không chuẩn bị thau tắm, mà lão dùng hẳn bồn tắm lớn mà bình thường vẫn dùng.
Ta quỳ gối bên chân lão, giúp lão cởi bỏ áo ngoài.
“Tôn lão gia, ngài hãy dùng xiềng xích khóa con lại đi.”
“Nghi lễ cộng sinh đòi hỏi cả hai phải hết sức tập trung, con không muốn ngài vì sợ con chạy trốn mà phân tâm.”
Ta ngẩng mặt nhìn lão, hơi nước bốc lên lượn quanh, phảng phất như một đóa phù dung trắng chớm nở.
“Con biết ngài vẫn chưa hoàn toàn tin con, nhưng không sao, chờ đến khi cộng sinh xong, chúng ta sẽ là những người thân thiết nhất trong thế giới này.”
“Ngài sẽ cùng sống với con, sẽ sở hữu tất cả sức mạnh của con. Ngài sẽ là chủ nhân của con — chủ nhân duy nhất.”
Giọng nói dịu dàng như có mê lực, Tôn Chính không kìm lòng được, nắm cằm ta.
“Được rồi, A Vô, ngươi quả thật là đứa bé ngoan.”
Tôn Chính vỗ tay, hạ nhân bên ngoài nối đuôi nhau vào, đã chuẩn bị sẵn xiềng xích. Một đầu là vòng cổ tròng lên cổ ta, đầu kia Tôn Chính nắm trong nay.
“Đợi lát nữa, khi nghi thức diễn ra, vì phải liên kết linh hồn, sẽ có chút đau đớn. Lão gia cố gắng chịu đựng đừng kêu ra tiếng.”
“Nếu có kêu ra tiếng, cũng đừng để người bên ngoài vào quấy rầy.”
Ta đã cùng Tôn Chính bàn luận về quá trình này rất nhiều lần. Những lần trước thất bại trong cộng sinh cũng đã chứng minh những gì ta nói. Tôn Chính không chút nghi ngờ, ra lệnh cho hạ nhân bên ngoài, mặc kệ có nghe thấy động tĩnh gì cũng không được vào.
Chờ mọi thứ đã chuẩn bị xong, ta cùng Tôn Chính bỏ hết quần áo, bước vào nước, ta nắm lấy tay Tôn Chính, nhắm mắt lại.
Một sức mạnh mãnh liệt tràn vào cơ thể ta, ta kêu lên một tiếng, nước mắt không tự chủ trào ra.
“Thế giới này thật sự không công bằng với loài cá koi.”
“Cỏ dê ngâm trong nước là có thể chặn sức mạnh của cá koi, sắc thành thuốc cho uống hàng ngày là khiến cá koi trúng độc. Đã vậy cỏ dê còn mọc khắp nơi, con người muốn đối phó với giống loài của chúng ta, sao lại đơn giản như vậy?”
Tôn Chính nhìn ta với ánh mắt nghi hoặc.
“Khương Vô, ngươi đang nói gì vậy?”
Ta cười lớn.
“Tôn lão gia, ta vẫn nhớ ngươi.”
19.
Ta tiến gần về phía Tôn Chính, dùng sợi xích quấn chặt quanh cổ lão.
“Ta vẫn nhớ khi ta còn nhỏ, ngươi cũng từng là khách của mẹ ta.”
“Mỗi lần ngươi đến, mẹ ta sẽ bị thương rất nặng, mấy ngày sẽ không nói chuyện với ta.”
Ta siết chặt xích hơn, hai mắt Tôn Chính trợn trừng như muốn lòi ra ngoài. Ta đưa tay về phía trước, móng tay dài hóa thành những chiếc vây cá sắc nhọn.
Ta vừa khóc vừa dùng vây cắt từng lát thịt trên người Tôn Chính.
“Tôn lão gia, ngươi có đau không? Có đau bằng mẹ ta lúc đó không?”
Tôn Chính gào thét thảm thiết, tiếng khò khè phát ra từ cổ họng, m///áu nhuộm đỏ khắp nơi.
“Ta nghĩ là không đâu.”
Vây cá đ///âm thẳng vào đôi mắt của lão.
“Không ai đau đớn hơn bà ấy cả ——”
“Cũng không ai đau như ta.”
Ta nghẹn ngào, tiếp tục dùng vây cá r///ạch nát khuôn mặt của lão.
Trong nước, ta quay cuồng, bọt nước bắn tung tóe.
Dòng nước ấm áp liên tục tẩy rửa thân thể ta, chưa bao giờ ta cảm thấy sung sướng như thế.
Ta hành hạ Tôn Chính đến ch*t, sau đó vứt x///ác lão xuống sàn.
Rồi ta phá cửa sổ, từ hậu viện chạy ra ngoài.
Những tên hộ vệ canh giữ bên ngoài đuổi theo, nhưng tất cả đều bị ta gi*t sạch.
Ta vừa múa đao vừa lớn tiếng hét: “Đỗ Văn Hạo gi*t Tôn lão gia, hắn định bắt ta đi —— cứu ta —— mau cứu ta ——”
Tôn phủ hoàn toàn hỗn loạn.
Ta trèo qua tường, trên người chỉ khoác một tấm sa mỏng, chân trần chạy điên cuồng ra ngoài.
Đỗ Văn Hạo đứng từ xa chờ ta.
Hắn dang rộng hai tay về phía ta.
Ta cười lớn.
Tiếng kéo sợi xích trên cổ ta vang lên đinh linh leng keng, tựa như một màn pháo hoa hoành tráng.
“Đỗ Văn Hạo ——”
Ta hét lớn.
“Em trai ——”
Ngoài dự đoán của ta, nét mặt Đỗ Văn Hạo trở nên cứng đờ, môi run rẩy, hắn lại tránh ánh mắt của ta.
Cùng lúc đó, xe ngựa xuất hiện, Đỗ Tử Minh cùng Tôn Ngọc Liên dẫn theo một đội hộ vệ, như những con sói dữ tợn nhào tới.
Tôn Ngọc Liên kéo lấy sợi xích của ta giữ ta lại, như bắt một con ch///ó.
“Hahaha, con tiện nhân này, cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay ta.”
Đỗ Văn Hạo bối rối quay mặt đi, nước mắt lăn dài trên má.
“Thực xin lỗi, A Vô —— thật xin lỗi, tất cả đều là do mẹ ép ta ——”
“Không sao cả.”
Ta mỉm cười, vuốt ve khuôn mặt Đỗ Văn Hạo.
“Ta chưa bao giờ thực sự tin tưởng ngươi cả.”
Phía sau, người của Tôn phủ giơ đuốc đuổi theo, hung hăng lao vào đội ngũ của nhà Đỗ.
20.
Đỗ Văn Hạo đưa cho ta một viên kẹo, ta cẩn thận liếm thử, sau đó nắm nó trong lòng bàn tay, mang về đưa cho mẹ.
Mẹ cau mày hỏi:
“Từ đâu ra?”
“Đỗ Văn Hạo cho con, hắn nói, hắn là em trai con —— mẹ, con mang về cho mẹ ăn, đây là thứ ngon nhất trên thế gian.”
Mẹ nhận lấy viên kẹo rồi ném xuống đất, sau đó dùng chân nghiền nát.
“Khương Vô, đừng bao giờ tin tưởng bất cứ con người nào.”
Đó là cuộc trò chuyện nghiêm túc nhất mà mẹ từng có với ta, và ta đã luôn khắc sâu trong lòng.
Không nên tin tưởng bất cứ con người nào, kể cả Đỗ Văn Hạo.
Dù hắn không xấu xa như Đỗ Tử Minh và những kẻ khác, nhưng những gì hắn hưởng thụ ở Đỗ phủ, tất cả đều là từ máu và nước mắt của mẹ ta mà có.
Ta hiểu rõ điều đó.
Tôn Chính tuy không có con trai, nhưng lão có ba người con gái, và còn rước một người con rể vào ở rể.
Cả gia đình bọn họ đều dựa vào Tôn Chính để kiếm tiền. Bây giờ lão đã chết, làm sao họ chịu để yên? Hai bên đều bừng bừng tức giận, xung đột không thể tránh khỏi.
Trong cảnh hỗn loạn, không ai có thời gian để ý đến ta.
Ta chạy vội theo gió biển, không khí mặn mòi của biển táp vào mặt ta, tất cả đều phảng phất vị mặn của nước biển.
Ta cứ chạy mãi, chạy mãi, cho đến khi đến bờ biển mới dừng lại. Biển cả vô biên vô hạn, phủ lên một lớp mây tím nhạt, ta nhảy xuống, xiềng xích trên cổ ngay lập tức bị nước biển làm vỡ nát.
Ta xoay mình trong nước, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trăng tròn vằng vặc.
Mẹ, mẹ có thấy không?
Tết Trung Thu, tết đoàn viên, con và biển cuối cùng đã được gặp nhau.
(Hết phần truyện chính)
Ngoại truyện
Toàn bộ dân chúng huyện Tùng Dương đều xôn xao bàn tán về một sự kiện lớn xảy ra ở huyện bên cạnh.
"Nghe gì chưa? Người ta nói rằng tất cả là vì tranh giành một cá koi nhỏ."
"Đến mức đó sao? Cá koi chỗ chúng ta cũng có, chỉ ba đồng bạc một đêm, ai đến cũng được. Nghe nói họ Tôn đó là một phú thương, sao lại vì một con cá koi nhỏ ngoi mà đ///ánh lên đ///ánh xuống, nhất định không chịu buông vậy?”
"Ai mà biết được, chỉ biết là đánh đấm loạn lạc hết cả, cuối cùng mỗi bên ch*t không biết bao nhiêu người."
"Mà con cá koi nhỏ đó còn trốn đi mất rồi. Nghe đâu con trai độc nhân của vợ chồng Đỗ Tử Minh cũng mất mạng trong trận ẩu đả đó. Còn hai vợ chồng sau khi bị xét nhà, bị lưu đày, cuối cùng ch*t dọc đường."
"Ưm… ư …ư"
Tên người hầu bị câm bên canh ta đột nhiên kích động, ta liền vung mạnh một roi, lạnh lùng ra lệnh:
"Ách nô, quỳ xuống."
Đỗ Tử Minh run rẩy quỳ xuống, hai tên phú thương kia bị dọa đến giật mình, vội vàng đứng dậy lùi sang một bên.
"Vị công tử này, đây là nô tài của công tử sao?"
"Công tử thật là phú quý, không biết công tử kinh doanh lĩnh vực gì?"
Ta liếc nhìn khuôn mặt thanh tú của Đỗ Tử Minh.
"Kinh doanh da thịt."
"Ta cũng có hứng thú với cá koi, không biết có vị nào giúp ta giới thiệu chút được không?”
"Haha, công tử tìm đúng người rồi. Mời công tử sang bên này ——"
Hai người họ dẫn ta lên nhã gian lầu hai, cửa sổ đối diện với biển.
Mặt trời đã lặn về phía tây, ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu lên mặt biển.
Ta mỉm cười, quay đầu nhìn Đỗ Tử Minh.
"Ách nô, ngươi xem, hôm nay hoàng hôn thật đẹp, nước biển đều biến thành màu tím."
Ta dựa lưng vào sập, vừa nhấm nháp trà vừa ăn điểm tâm, không mảy may để ý khi thấy Tôn Ngọc Liên bước vào, đôi mắt ta không thèm động đậy dù chỉ một chút.
Tôn Ngọc Liên lập tức nổi cơn thịnh nộ, lao thẳng tới nắm tóc ta.
"Ngươi, tiện tì này! Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà ngươi đã vênh váo lắm rồi sao? Không thèm về nhà nữa, ngươi tưởng ở Tôn gia thì ta không thể thu thập ngươi sao?"
Ta ngẩng đầu lên nhìn, trong phòng chẳng có lấy một kẻ hầu người hạ nào.
Không do dự, ta lập tức phản công.
Ta giáng một cú đấm mạnh vào bụng bà ta, khiến Tôn Ngọc Liên đau đến mức cong cả người lại. Ta không dám đánh vào những chỗ dễ thấy, chỉ nhắm vào những nơi được quần áo che phủ, đánh đấm liên tục và véo mạnh, dồn hết sức lực.
Tôn Ngọc Liên đau đớn kêu gào: "Á, á!" Ta thì véo đùi bà ta, ghé sát tai mà cảnh cáo.
"Tôn lão gia đã nói sẽ nạp ta làm thiếp, về sau ta không cần phải về nhà ngươi nhìn sắc mặt ngươi nữa."
"Cái Đỗ gia của ngươi ấy à, chẳng qua là nhờ vào mẫu thân ta mà kiếm chút tiền khi sa cơ lỡ vận. So với Tôn gia thì là cái gì? Tôn lão gia bảo đi hướng đông, các ngươi dám đi hướng tây sao?"
"Ngươi gọi ta là tiện tì, nhưng xét về bối phận, giờ ngươi phải gọi ta là thím rồi đó!"
Tôn Ngọc Liên tức đến phát điên, gào thét, lao vào đ///ánh ta.
Thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa, ta lập tức buông tay, chật vật ôm đầu, khóc lóc.
"Đừng đánh nữa, con sẽ về mà... hu hu... Là Tôn lão gia bảo con ở lại đây, con không muốn trốn mà!"
Tôn Ngọc Liên tức giận đến mất kiểm soát, chẳng còn nghĩ ngợi gì mà nói loạn cả lên.
"Ông ta là cái gì chứ! Một lão già gần đất xa trời, dưới gối không có nổi một đứa con trai. Chờ ông ta ch*t rồi, gia sản này chẳng phải sẽ thuộc về Hạo Ca nhà ta sao?"
"Con tiện nhân to gan, muốn dựa vào ông ta chống lưng à? Phi! Đừng nói một con tiện tì như ngươi, kể cả thím ta thì ta vẫn đ///ánh như thường!"
"Tôn Ngọc Liên!"
Một tiếng quát lớn bất ngờ vang lên từ phía sau. Tôn Ngọc Liên sợ đến mức run rẩy, quay đầu lại thì thấy Tôn Chính với gương mặt đầy giận dữ. Bà ta xấu hổ, vội rụt tay lại, ấp úng nói:
"Nhị thúc... đều là do tiện tì này... nó —"
Tôn Chính nghiến răng ken két.
"Ra ngoài."
Tôn Ngọc Liên quay đầu lại nhìn ta. Ta nhân lúc Tôn Chính không để ý, khẽ nhếch môi, trừng mắt khiêu khích bà ta.
14.
Tôn Ngọc Liên không kiềm chế nổi nữa.
Bà ta vung tay lên, "Bốp!" một tiếng, một cái tát mạnh mẽ giáng xuống mặt ta. Ta ngơ ngác đứng im tại chỗ, cả người run rẩy, không dám cử động.
"Nhị thúc, ta nói thẳng luôn, theo như chúng ta đã thỏa thuận, Khương Vô đến chỗ thúc chỉ ở một đêm. Khách khứa phía sau của ta đã sắp xếp xong hết rồi, thúc không thể giữ lại mãi không thả người."
Tôn Chính nhìn chằm chằm vào mặt ta, thấy rõ dấu bàn tay đỏ in hằn cùng mái tóc rối bù của ta, cau mày.
"Tiền bạc ta đưa thêm, chẳng phải đều để ngươi xoay sở sao? Giờ ý ngươi là thế nào?"
"Có ý gì? Ta mới là người phải hỏi thúc có ý gì! Khương Vô là cây tiền của nhà ta, thúc cho chút tiền lẻ như vậy thì khác gì bố thí, làm sao đủ?"
Thúc cháu hai người lời qua tiếng lại, dần dần xô xát. Nghe qua vài câu, ta cũng hiểu rõ tình hình.
Tôn Chính vốn dĩ đã trả tiền đầy đủ theo thỏa thuận, ban đầu Tôn Ngọc Liên rất hài lòng. Nhưng sau đó đột nhiên có một khách khác ra giá cao muốn gặp ta, số tiền Tôn Chính đưa không còn đủ nữa.
Hai người càng cãi nhau, không khí mỗi lúc một căng thẳng. Tôn Ngọc Liên xông tới kéo tay ta, định lôi ta đi cùng. Ta lập tức lao vào ôm chặt lấy Tôn Chính, vừa khóc vừa gào.
"Tôn lão gia, con không muốn đi!"
"Ngươi, đồ tiện nhân hèn hạ! Lão già thở hắt chân run mà ngươi cũng bám riết cho được."
"Câm miệng!"
Lời nói của Tôn Ngọc Liên đã chọc đúng chỗ đau của Tôn Chính. Lão ta giận long sòng sọc, vung tay giáng một cái tát vào mặt bà ta.
Tôn Ngọc Liên từ nhỏ đã được nuông chiều, sau khi gả cho Đỗ Tử Minh càng được cưng chiều hết mực, làm sao chịu nổi sự nhục nhã này. Bà ta lập tức lăn ra ăn vạ, la hét khóc lóc om sòm.
Hai người cứ ầm ĩ mãi không dứt, cho đến khi Đỗ Tử Minh cùng những người khác trong họ nghe tin chạy tới, phải kéo ra và khuyên can mãi, không khí mới dần yên ổn trở lại.
Tôn Ngọc Liên đòi đưa ta về lại Đỗ gia, Tôn Chính cương quyết không đồng ý.
Cuối cùng không còn cách nào khác, Tôn Chính đành bỏ thêm một khoản tiền lớn và hứa hẹn rằng sau một tháng nhất định sẽ đưa ta trở về, mới tạm làm Tôn Ngọc Liên nguôi giận.
15.
Chờ Tôn Ngọc Liên rời đi, ta rơi nước mắt, quỳ xuống trước mặt Tôn Chính, cúi đầu xin lỗi.
"Thực xin lỗi, Tôn lão gia, vốn dĩ ngày mai con đã có thể tiến hành nghi thức. Nhưng Đỗ phu nhân đã làm con bị thương, khiến quá trình dưỡng thương phải kéo dài thêm thời gian."
Tôn Chính không nhìn ta, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta không có nhi tử — ha ha, sau này ta còn sống lâu hơn cả tôn tử của nó thì cần gì nhi tử?”
Tôn Chính đột nhiên nắm chặt lấy bả vai ta, ánh mắt rực lửa.
"Khương Vô—ngươi hãy dưỡng thương thật tốt. Đi theo ta, lão gia sẽ không bạc đãi ngươi."
Ta nhân cơ hội này đưa ra nhiều yêu cầu hơn, nào là thảo dược tốt nhất, nhân sâm quý hiếm, tất cả đều để phục hồi thân thể nhanh chóng, nhằm tiếp tục tiến hành nghi thức cộng sinh. Tôn Chính gần như đáp ứng mọi thứ ta cần.
Ta kéo dài thời gian, rồi lại tiến hành thêm một lần nghi thức cộng sinh. Lần này, năng lượng sau khi được chuyển đổi lại truyện sang cho Tôn Chính. Khóe mắt lão ta vốn đầy nếp nhăn giờ dần dần giãn ra, cả người trông trẻ trung hơn không ít.
Giống như lần trước, phía sau các hộ vệ không giấu được sự kinh ngạc, phát ra những tiếng hít sâu. Ta giả bộ bị phân tâm, yếu ớt phun ra một ngụm máu.
Tôn Chính tức đ///iên, lập tức sai người đánh hai tên hộ vệ kia một trận thừa sống thiếu ch*t.
Ta áy náy cúi đầu.
"Vẫn là tại vận khí của con còn quá yếu, chỉ một chút động tĩnh đã làm con phân tâm, lãng phí không ít những thứ tốt mà lão gia đã chuẩn bị."
"Ngày mai bắt đầu là kỳ trăng khuyết, trì hoãn lần này phải chờ thêm nửa tháng nữa mới có thể tiếp tục."
Tôn Chính đứng trước gương, mê mải vuốt ve từng tấc da thịt trên khuôn mặt đang dần hồi xuân.
"Chỉ nửa tháng thôi, lão gia ta chờ được!"
Để giúp ta nhanh chóng khôi phục thân thể, ngoài việc mỗi ngày cung cấp thuốc bổ và đồ ăn ngon, Tôn Chính còn chuẩn bị một chậu nước nhỏ để ta ngâm chân.
Nhưng nha hoàn hầu hạ ta tỏ rõ thái độ khó chịu, ném chậu nước xuống đất.
"Phi! Chỉ là một kỹ nữ hèn hạ, sao ta phải hầu hạ ngươi? Muốn rửa chân thì tự ra giếng mà múc nước!"
Trong viện Tôn gia có một cái giếng rất lớn, nước ngọt dùng hàng ngày đều được múc lên từ đó.
Trước kia, Tôn Chính canh phòng nghiêm ngặt, chưa bao giờ để ta đến gần cái giếng đó.
Nhưng lần này, nha hoàn kéo ta đến cạnh giếng, xung quanh lại không có ai canh giữ.
Trái tim ta đập thình thịch, kinh hoàng xen lẫn kích động. Ta cúi xuống nhìn, sóng nước lấp lánh, phản chiếu lại một khuôn mặt thanh tú.
16.
"Khương Vô, ngươi biết không? Hôm nay đi học, tiên sinh kể cho chúng ta về một người rất giỏi, hắn tên là Câu Tiễn."
"Có chí giả, sự thế nhưng thành, đập nồi dìm thuyền, trăm nhị Tần quan chung thuộc Sở. Khổ tâm người, thiên không phụ, nằm gai nếm mật, ba nghìn binh giáp mà nuốt Ngô."
Đỗ Văn Hạo đặt sách lên đầu ta, cười hì hì nói: "Thôi, có nói ngươi cũng chẳng hiểu. Đại ý là một người muốn thành công, phải nhẫn nhịn rất nhiều, rất nhiều thứ. Câu Tiễn thật sự quá lợi hại, nhưng ta hy vọng mình không phải như Câu Tiễn, vì nếu thế, ta sẽ phải chịu đựng rất nhiều khổ sở. Không chỉ có chịu khổ, hắn còn ăn... phân của Ngô Vương!"
"Phân gì? Văn Hạo ca muốn nhìn Khương Vô ăn phân sao?"
Đám anh em họ của Đỗ Văn Hạo bên cạnh vỗ tay cười thích thú.
"Thật là ý kiến hay a! Người đâu, dẫn Khương Vô ra chuồng ngựa!"
...
Ta nhìn chằm chằm mặt nước, nuốt nước miếng, siết chặt lòng bàn tay, từ từ lùi lại.
"Hỉ Thước tỷ tỷ, lão gia không cho ta đến đây. Nếu tỷ không muốn múc nước, thì hôm nay ta sẽ không rửa chân nữa. Ta đi về trước."
"Sợ cái gì chứ!"
Hỉ Thước kéo lấy tay ta, hạ giọng dụ dỗ: "Người ta thường nói cá koi đều thích nước mà. Hôm nay lão gia không có ở đây, đừng nói rửa chân, ngươi có muốn xuống ngâm mình một chút cũng không sao. Ta sẽ không nói cho lão gia biết đâu."
Ta vùng tay ra, nước mắt rơi xuống, khóc lóc.
"Ta không cần, Tôn lão gia sẽ tức giận. Tôn lão gia nói sau khi hoàn tất nghi thức cộng sinh sẽ cho ta ra biển. Lão gia đối với ta rất tốt, ta không muốn làm lão gia giận!”
"Ngươi khóc cái gì chứ, không muốn thì thôi, ta cũng chẳng quan tâm."
Hỉ Thước hậm hực vẫy tay rồi quay lưng đi thẳng.
Ta đứng một mình bên cạnh giếng, bên dưới là mặt nước sóng sánh lấp lánh, hơi nước bốc lên, tỏa ra sự cám dỗ vô tận.
Nhưng ta chỉ biết đứng khóc lớn.
Mẹ ơi, con rất muốn nhảy xuống, rất muốn được thoải mái ngâm mình trong làn nước, giống như đồng loại của chúng ta. Nhưng con không thể.
Ta biết thời cơ chưa chín muồi. Ở khúc rẽ phía xa, Tôn Chính đang mang theo một đám hộ vệ, như hổ rình mồi dõi theo ta.
Độc trên người ta vẫn chưa được giải hết, ta không thể mạo hiểm.
Vừa nức nở, ta vừa lẩm bẩm tự nhủ: "A Vô là bé ngoan, A Vô không muốn chọc giận Tôn lão gia."
Ta ôm chiếc thùng trống quay trở lại phòng ngủ, thân hình biến mất khỏi tầm mắt của Tôn Chính.
Ở nơi không ai nhìn thấy, ta cùng Tôn Chính đều khẽ nhếch khóe môi, nở một nụ cười vừa lòng.
17.
Nửa tháng trôi qua nhanh chóng, đã đến thời gian ước định giữa Tôn Chính và Tôn Ngọc Liên.
Tôn Chính vẫn không chịu thả người, lần này Tôn Ngọc Liên làm lớn chuyện, hạ nhân hai bên còn đánh nhau.
Ta được bảo vệ sau lưng đám hạ nhân, Tôn Ngọc Liên không động được đến một sợi tóc của ta, tức đến mức mắt long sòng sọc, mắng Tôn Chính càng không lựa lời, Đỗ Tử Minh cũng ở một bên châm ngòi thổi gió.
“Nhị thúc, thúc không thể nói chuyện không giữ lời, đây là đồ vật của nhà ta, thúc thích là chiếm lấy, không màng tình thân đúng không?”
Tôn Chính cười lạnh.
“Đồ của nhà ngươi? Lúc trước khi ngươi đi bắt Khương Yên, những đồ ăn, trang sức đắt đỏ mà ngươi đưa cho nàng ta, là ai cho ngươi?”
“Nào là thuốc, nào là người, nhiếp hồn đinh, thúc hình võng, tất cả đều là bạc ta bỏ ra làm!”
“Lúc ấy ngươi nói hay lắm, nói là bắt được cá koi thần rồi sẽ để nàng ta bồi ta vài ngày nhưng cuối cùng thì sao, nửa đêm ngươi đến trộm đi mất, ngươi có để nhị thúc như ta vào mắt không?”
Ta đột nhiên bật khóc nức nở, ôm chặt lấy Tôn Chính cánh tay.
“Tôn lão gia, lão gia là người tốt, nếu lúc ấy mẹ con ở trong tay ngài đã không phải chịu nhiều khổ sở như vậy, nhất định mẹ cũng sẽ nguyện ý cộng sinh với lão gia.”
“Đỗ Tử Minh đã cướp mẹ con đi, giờ còn muốn cướp con nữa, bọn họ thật hư.”
Tôn Chính ôm chặt lấy ta.
“A Vô ngoan, lần này, dù thế nào lão gia cũng sẽ không để bọn chúng mang A Vô đi.”
Hai bên lại đánh nhau túi bụi, Tôn Ngọc Liên mời trưởng họ đến, cuối cùng, Tôn Chính bỏ ra một số tiền khổng lồ, lại kéo dài kỳ hạn thêm một tháng.
Bọn họ đang đàm phán, Đỗ Văn Hạo tìm cơ hội lén gặp ta.
“A Vô, vừa rồi ta thấy ngươi ôm cánh tay ông ta.”
Đỗ Văn Hạo cắn môi dưới, mày rậm nhíu chặt.
“Ông ta đáng tuổi ông nội ngươi đó, ngươi —— ngươi có cam tâm tình nguyện không?”
Ta cười nhạo một tiếng: “Không thì sao, về nhà ngươi rồi sống giống như mẹ ta à?”
“Sẽ không!”
Đỗ Văn Hạo lập tức ngắt lời ta.
“Ta —— ta sẽ không để ngươi khổ sở như vậy.”
“A Vô, ngươi tin ta, ta sẽ cứu ngươi ra ngoài.”
Đỗ Văn Hạo nhìn trái nhìn phải, nhét một viên thuốc vào tay ta rồi hạ giọng thì thầm.
“Thứ này có thể giải độc trên người ngươi, ba ngày sau vào giờ Tý, ta sẽ chờ ngươi ngoài tường.”
18.
Ba ngày sau, mười lăm tháng tám, trung thu.
Lần này, Tôn Chính không chuẩn bị thau tắm, mà lão dùng hẳn bồn tắm lớn mà bình thường vẫn dùng.
Ta quỳ gối bên chân lão, giúp lão cởi bỏ áo ngoài.
“Tôn lão gia, ngài hãy dùng xiềng xích khóa con lại đi.”
“Nghi lễ cộng sinh đòi hỏi cả hai phải hết sức tập trung, con không muốn ngài vì sợ con chạy trốn mà phân tâm.”
Ta ngẩng mặt nhìn lão, hơi nước bốc lên lượn quanh, phảng phất như một đóa phù dung trắng chớm nở.
“Con biết ngài vẫn chưa hoàn toàn tin con, nhưng không sao, chờ đến khi cộng sinh xong, chúng ta sẽ là những người thân thiết nhất trong thế giới này.”
“Ngài sẽ cùng sống với con, sẽ sở hữu tất cả sức mạnh của con. Ngài sẽ là chủ nhân của con — chủ nhân duy nhất.”
Giọng nói dịu dàng như có mê lực, Tôn Chính không kìm lòng được, nắm cằm ta.
“Được rồi, A Vô, ngươi quả thật là đứa bé ngoan.”
Tôn Chính vỗ tay, hạ nhân bên ngoài nối đuôi nhau vào, đã chuẩn bị sẵn xiềng xích. Một đầu là vòng cổ tròng lên cổ ta, đầu kia Tôn Chính nắm trong nay.
“Đợi lát nữa, khi nghi thức diễn ra, vì phải liên kết linh hồn, sẽ có chút đau đớn. Lão gia cố gắng chịu đựng đừng kêu ra tiếng.”
“Nếu có kêu ra tiếng, cũng đừng để người bên ngoài vào quấy rầy.”
Ta đã cùng Tôn Chính bàn luận về quá trình này rất nhiều lần. Những lần trước thất bại trong cộng sinh cũng đã chứng minh những gì ta nói. Tôn Chính không chút nghi ngờ, ra lệnh cho hạ nhân bên ngoài, mặc kệ có nghe thấy động tĩnh gì cũng không được vào.
Chờ mọi thứ đã chuẩn bị xong, ta cùng Tôn Chính bỏ hết quần áo, bước vào nước, ta nắm lấy tay Tôn Chính, nhắm mắt lại.
Một sức mạnh mãnh liệt tràn vào cơ thể ta, ta kêu lên một tiếng, nước mắt không tự chủ trào ra.
“Thế giới này thật sự không công bằng với loài cá koi.”
“Cỏ dê ngâm trong nước là có thể chặn sức mạnh của cá koi, sắc thành thuốc cho uống hàng ngày là khiến cá koi trúng độc. Đã vậy cỏ dê còn mọc khắp nơi, con người muốn đối phó với giống loài của chúng ta, sao lại đơn giản như vậy?”
Tôn Chính nhìn ta với ánh mắt nghi hoặc.
“Khương Vô, ngươi đang nói gì vậy?”
Ta cười lớn.
“Tôn lão gia, ta vẫn nhớ ngươi.”
19.
Ta tiến gần về phía Tôn Chính, dùng sợi xích quấn chặt quanh cổ lão.
“Ta vẫn nhớ khi ta còn nhỏ, ngươi cũng từng là khách của mẹ ta.”
“Mỗi lần ngươi đến, mẹ ta sẽ bị thương rất nặng, mấy ngày sẽ không nói chuyện với ta.”
Ta siết chặt xích hơn, hai mắt Tôn Chính trợn trừng như muốn lòi ra ngoài. Ta đưa tay về phía trước, móng tay dài hóa thành những chiếc vây cá sắc nhọn.
Ta vừa khóc vừa dùng vây cắt từng lát thịt trên người Tôn Chính.
“Tôn lão gia, ngươi có đau không? Có đau bằng mẹ ta lúc đó không?”
Tôn Chính gào thét thảm thiết, tiếng khò khè phát ra từ cổ họng, m///áu nhuộm đỏ khắp nơi.
“Ta nghĩ là không đâu.”
Vây cá đ///âm thẳng vào đôi mắt của lão.
“Không ai đau đớn hơn bà ấy cả ——”
“Cũng không ai đau như ta.”
Ta nghẹn ngào, tiếp tục dùng vây cá r///ạch nát khuôn mặt của lão.
Trong nước, ta quay cuồng, bọt nước bắn tung tóe.
Dòng nước ấm áp liên tục tẩy rửa thân thể ta, chưa bao giờ ta cảm thấy sung sướng như thế.
Ta hành hạ Tôn Chính đến ch*t, sau đó vứt x///ác lão xuống sàn.
Rồi ta phá cửa sổ, từ hậu viện chạy ra ngoài.
Những tên hộ vệ canh giữ bên ngoài đuổi theo, nhưng tất cả đều bị ta gi*t sạch.
Ta vừa múa đao vừa lớn tiếng hét: “Đỗ Văn Hạo gi*t Tôn lão gia, hắn định bắt ta đi —— cứu ta —— mau cứu ta ——”
Tôn phủ hoàn toàn hỗn loạn.
Ta trèo qua tường, trên người chỉ khoác một tấm sa mỏng, chân trần chạy điên cuồng ra ngoài.
Đỗ Văn Hạo đứng từ xa chờ ta.
Hắn dang rộng hai tay về phía ta.
Ta cười lớn.
Tiếng kéo sợi xích trên cổ ta vang lên đinh linh leng keng, tựa như một màn pháo hoa hoành tráng.
“Đỗ Văn Hạo ——”
Ta hét lớn.
“Em trai ——”
Ngoài dự đoán của ta, nét mặt Đỗ Văn Hạo trở nên cứng đờ, môi run rẩy, hắn lại tránh ánh mắt của ta.
Cùng lúc đó, xe ngựa xuất hiện, Đỗ Tử Minh cùng Tôn Ngọc Liên dẫn theo một đội hộ vệ, như những con sói dữ tợn nhào tới.
Tôn Ngọc Liên kéo lấy sợi xích của ta giữ ta lại, như bắt một con ch///ó.
“Hahaha, con tiện nhân này, cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay ta.”
Đỗ Văn Hạo bối rối quay mặt đi, nước mắt lăn dài trên má.
“Thực xin lỗi, A Vô —— thật xin lỗi, tất cả đều là do mẹ ép ta ——”
“Không sao cả.”
Ta mỉm cười, vuốt ve khuôn mặt Đỗ Văn Hạo.
“Ta chưa bao giờ thực sự tin tưởng ngươi cả.”
Phía sau, người của Tôn phủ giơ đuốc đuổi theo, hung hăng lao vào đội ngũ của nhà Đỗ.
20.
Đỗ Văn Hạo đưa cho ta một viên kẹo, ta cẩn thận liếm thử, sau đó nắm nó trong lòng bàn tay, mang về đưa cho mẹ.
Mẹ cau mày hỏi:
“Từ đâu ra?”
“Đỗ Văn Hạo cho con, hắn nói, hắn là em trai con —— mẹ, con mang về cho mẹ ăn, đây là thứ ngon nhất trên thế gian.”
Mẹ nhận lấy viên kẹo rồi ném xuống đất, sau đó dùng chân nghiền nát.
“Khương Vô, đừng bao giờ tin tưởng bất cứ con người nào.”
Đó là cuộc trò chuyện nghiêm túc nhất mà mẹ từng có với ta, và ta đã luôn khắc sâu trong lòng.
Không nên tin tưởng bất cứ con người nào, kể cả Đỗ Văn Hạo.
Dù hắn không xấu xa như Đỗ Tử Minh và những kẻ khác, nhưng những gì hắn hưởng thụ ở Đỗ phủ, tất cả đều là từ máu và nước mắt của mẹ ta mà có.
Ta hiểu rõ điều đó.
Tôn Chính tuy không có con trai, nhưng lão có ba người con gái, và còn rước một người con rể vào ở rể.
Cả gia đình bọn họ đều dựa vào Tôn Chính để kiếm tiền. Bây giờ lão đã chết, làm sao họ chịu để yên? Hai bên đều bừng bừng tức giận, xung đột không thể tránh khỏi.
Trong cảnh hỗn loạn, không ai có thời gian để ý đến ta.
Ta chạy vội theo gió biển, không khí mặn mòi của biển táp vào mặt ta, tất cả đều phảng phất vị mặn của nước biển.
Ta cứ chạy mãi, chạy mãi, cho đến khi đến bờ biển mới dừng lại. Biển cả vô biên vô hạn, phủ lên một lớp mây tím nhạt, ta nhảy xuống, xiềng xích trên cổ ngay lập tức bị nước biển làm vỡ nát.
Ta xoay mình trong nước, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trăng tròn vằng vặc.
Mẹ, mẹ có thấy không?
Tết Trung Thu, tết đoàn viên, con và biển cuối cùng đã được gặp nhau.
(Hết phần truyện chính)
Ngoại truyện
Toàn bộ dân chúng huyện Tùng Dương đều xôn xao bàn tán về một sự kiện lớn xảy ra ở huyện bên cạnh.
"Nghe gì chưa? Người ta nói rằng tất cả là vì tranh giành một cá koi nhỏ."
"Đến mức đó sao? Cá koi chỗ chúng ta cũng có, chỉ ba đồng bạc một đêm, ai đến cũng được. Nghe nói họ Tôn đó là một phú thương, sao lại vì một con cá koi nhỏ ngoi mà đ///ánh lên đ///ánh xuống, nhất định không chịu buông vậy?”
"Ai mà biết được, chỉ biết là đánh đấm loạn lạc hết cả, cuối cùng mỗi bên ch*t không biết bao nhiêu người."
"Mà con cá koi nhỏ đó còn trốn đi mất rồi. Nghe đâu con trai độc nhân của vợ chồng Đỗ Tử Minh cũng mất mạng trong trận ẩu đả đó. Còn hai vợ chồng sau khi bị xét nhà, bị lưu đày, cuối cùng ch*t dọc đường."
"Ưm… ư …ư"
Tên người hầu bị câm bên canh ta đột nhiên kích động, ta liền vung mạnh một roi, lạnh lùng ra lệnh:
"Ách nô, quỳ xuống."
Đỗ Tử Minh run rẩy quỳ xuống, hai tên phú thương kia bị dọa đến giật mình, vội vàng đứng dậy lùi sang một bên.
"Vị công tử này, đây là nô tài của công tử sao?"
"Công tử thật là phú quý, không biết công tử kinh doanh lĩnh vực gì?"
Ta liếc nhìn khuôn mặt thanh tú của Đỗ Tử Minh.
"Kinh doanh da thịt."
"Ta cũng có hứng thú với cá koi, không biết có vị nào giúp ta giới thiệu chút được không?”
"Haha, công tử tìm đúng người rồi. Mời công tử sang bên này ——"
Hai người họ dẫn ta lên nhã gian lầu hai, cửa sổ đối diện với biển.
Mặt trời đã lặn về phía tây, ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu lên mặt biển.
Ta mỉm cười, quay đầu nhìn Đỗ Tử Minh.
"Ách nô, ngươi xem, hôm nay hoàng hôn thật đẹp, nước biển đều biến thành màu tím."
Bình luận facebook