• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Cá Koi Báo Thù (1 Viewer)

  • Chương 2

7.

Xe ngựa nhanh chóng đến nơi, trước mắt ta hiện ra một bức tường viện cao ngất, khí thế còn hơn cả Đỗ gia.

Tôn gia là nhà giàu có bậc nhất ở huyện Thanh Phong. Khác với Đỗ Tử Minh, kẻ dựa vào mẹ ta để phát tài, gia đình họ luôn kinh doanh ngựa xe, đã giàu có qua nhiều thế hệ. Vì vậy, lúc trước Đỗ Tử Minh đến cầu thân với Tôn Ngọc Liên mới khó khăn đến thế.

Vào phủ qua cửa hông, ta vừa đi vừa nhìn quanh, tất cả những gì lọt vào tầm mắt đều khiến ta cảm thấy kỳ lạ.

Một nha hoàn của Tôn phủ ghét bỏ mà lẩm bẩm: “Đây là cá koi đây à? Sao lại không có quy củ thế?”

“Đúng vậy, cứ tưởng sẽ có chút phúc phận, thế mà cũng chẳng thấy gì.”

“Haha, phúc phận của nàng là dành cho đàn ông, ngủ một lần mới có thể dính được. Hỉ Thước tỷ tỷ, đừng có mơ mộng viển vông.”

Trong những tiếng xì xào của mọi người, ta bị nha hoàn dẫn vào một gian phòng ngủ tráng lệ, nơi đó đã có một ông già đang ngồi trên giường chờ sẵn.

Ông ta bụng phệ, tóc bạc lốm đốm, khi cười, đôi mắt tam giác nhỏ như hạt đậu nheo lại thành một khe hở. Đó là Tôn Chính, nhị thúc của Tôn Ngọc Liên.

Ta đã từng gặp ông ta một lần ở Đỗ gia. Khi đó, ông ta đang ôm ấp một nha hoàn nhỏ tuổi hơn ta, ve vãn. Ông ta dường như đặc biệt thích những tiểu cô nương tầm mười mấy tuổi.

Cửa phòng đóng lại, ta thu người lại, khẽ run vai, cung kính quỳ xuống.

“Tôn lão gia.”

“Ừ, ngươi là Khương Vô phải không, cũng khá hiểu lễ nghĩa.”

Tôn Chính vẫy tay ra hiệu cho ta.

“Lại đây.”

Ta gật đầu, ngoan ngoãn đứng lên, trong lúc bước tới gần ông ta, ánh mắt ta liên tục đảo quanh, nhìn đông ngó tây.

Tôn Chính nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng.

“Ngươi đang nhìn gì thế?”

“Tôn lão gia, nhà ngài thật đẹp, vừa lớn vừa lộng lẫy, hơn hẳn Đỗ gia. Trong viện nhà ngài trồng rất nhiều hoa, còn ở Đỗ gia chỉ có gạch xanh lớn, dùng để phơi cỏ chín lá.”

Ta ngồi xuống dưới chân Tôn Chính, đầu tựa vào đùi ông ta.

“Chỉ có một điều không ổn… ôi… con lỡ lời…”

Ta ngây thơ lè lưỡi, làm bộ trẻ con. Tôn Chính cười lớn, ngực phập phồng, cái bụng to của ông ta rung lên từng đợt.

“Chỗ nào không tốt? Nói ta nghe, không sao cả.”

8.

“Có một tỷ tỷ mặc áo hồng nói xằng bậy, nàng bảo rằng cá koi chúng con chỉ có thể ban phúc cho đàn ông, và chỉ ngủ chung mới có thể ban phúc. Nàng nói bậy, căn bản không phải như vậy!”

Ta giả vờ thể hiện sự tức giận, khiến Tôn Chính lập tức sững người. Ánh mắt hắn lóe lên tia sáng hứng thú, rồi từ bàn nhỏ bên cạnh, hắn cầm lấy một miếng điểm tâm và nhét vào tay ta.

“Không phải như thế sao? Chẳng lẽ Khương Vô ngươi còn biết cách nào khác để ban phúc? Nói cho lão gia ta nghe, nói đúng sẽ có thưởng.”

Ta nhận miếng điểm tâm và nhét vào miệng, ăn ngấu nghiến, vừa đấm ngực vừa tức giận nói: “Đương nhiên không phải thế rồi! Ngủ thì chỉ có thể ban được chút ít phúc phần thôi. Tộc cá koi chúng con, có cách ban phúc gọi là —— ặc ——”

Miếng điểm tâm làm ta nghẹn đến mức mắt trợn trắng. Tôn Chính vội vàng rót trà đưa cho ta. Ta uống liền ba ly, mới lấy lại được hơi thở, rồi nhanh chóng ôm lấy chân Tôn Chính, vỗ về lấy lòng.

“Tôn lão gia, ngài thật là tốt với con!”

Tôn Chính kiên nhẫn vỗ nhẹ lên đầu ta để trấn an.

“Tiếp tục nói đi, cách đó gọi là gì?”

“Nó gọi là cộng sinh, cá koi và con người sẽ thực hiện một nghi thức đặc biệt. Nhờ đó, cá koi có thể truyền toàn bộ phúc phần cho người này, và phúc phần sẽ cứ thế mà cuồn cuộn không ngừng. Càng tu luyện mạnh mẽ, người cộng sinh với cá koi sẽ càng trở nên cường đại.”

“Mẹ con từng nói “hạ có cẩm lý, thượng có mây tía, tử khí đông lai” chính là dấu hiệu của đế vương. Cá koi chúng con có thể giúp một người trở thành hoàng đế, nhưng con người chẳng ai biết dùng cách này.”

Ta tỏ vẻ uất ức.

“Hoàng đế là người mạnh nhất trong thiên hạ, vậy tại sao Đỗ Tử Minh lại không muốn trở thành hoàng đế? Hắn chỉ để mẹ con tiếp khách kiếm chút tiền, đám ngư dân thì cũng chỉ muốn ngủ với mẹ con để đi biển có thêm chút tôm cá. Con cũng chẳng hiểu họ nghĩ gì.”

Tôn Chính đã choáng váng, hắn cúi đầu lẩm bẩm.

“Tử khí đông lai? Hoàng đế? Thảo nào, thảo nào ——”

Hai mắt Tôn Chính sáng rỡ lên, ông ta nắm lấy vai ta.

“Khương Vô, ngươi có nguyện ý cộng sinh với ta không?”

Ta ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt hướng về phía đĩa điểm tâm: “Tôn lão gia đối tốt với con như vậy, con đương nhiên là nguyện ý rồi ——”

9.

Tôn Chính cười ha hả, bước tới nhét cả đĩa điểm tâm vào lòng ta.

Ta thong thả ngồi ăn, uống trà từng ly từng ly một.

Đỗ Tử Minh chưa bao giờ để ta uống nhiều nước như vậy. Những ngày hè oi bức, ta thường ngồi xổm trong sân, nhìn bóng mặt trời, trước mắt chỉ toàn là những mảng sáng trắng nhòa đi. Đôi môi khô nứt nẻ, từng mảng da môi trắng bong lên. Ta không ngừng xé chúng, đến khi môi rỉ máu, rồi khát khô mà liếm những giọt m///áu trên môi mình.

Thực ra không có nước uống thì m///áu cũng rất ngon —— Tôn Chính ngửa đầu cười lớn, ta chỉ chăm chăm nhìn vào cái cổ thô kệch của ông ta, như thể bị thôi miên.

“Khương Vô, nghi thức này cần làm gì?” Tôn Chính hỏi với giọng ngày càng dịu dàng. Ta tiếp tục cúi đầu, vùi mặt vào đĩa điểm tâm.

“Phải chuẩn bị một cái thau tắm lớn, cả hai người cùng ngâm mình trong đó, sau đó —— a ——”

Ta còn chưa nói dứt câu, Tôn Chính bất ngờ bóp chặt lấy cổ ta.

Đĩa điểm tâm trên tay rơi xuống đất, vỡ nát thành từng mảnh. Hai tay ta cố giãy giụa, đẩy hắn ra.

“Khương Vô, ngươi nghĩ ta là đứa trẻ ba tuổi sao? Dùng cái trò này để lừa ta?”

Tôn Chính siết chặt bàn tay, ghì mạnh lên cổ ta, sau đó thô bạo gạt hai tay ta ra.

Ta bị ông ta đẩy đến hoa mắt chóng mặt, ông ta lại chuyển sang túm lấy tóc ta, ép đầu ta xuống, dập mạnh vào ván giường.

“Bụp —— bụp ——”

Từng tiếng đập vang lên, cùng với những lời thóa mạ.

“Thau tắm? Ngâm mình? Ngươi định trốn phải không? Ai cũng biết cá koi gặp nước sẽ mạnh hơn, ngươi định lừa ta à?”

Ta bị đập đến choáng váng, chỉ biết khóc lóc, giãy giụa trong tuyệt vọng.

Nhìn thấy bộ dạng của ta, hơi thở của Tôn Chính đột nhiên trở nên dồn dập.

Lão ta thò tay kéo xiêm y của ta, cười một cách nham hiểm: “Tưởng là một đứa bé thật thà, hóa ra cá nhỏ lại có nhiều tâm cơ như vậy. Để lão gia ta xem thử ngươi còn giấu bao nhiêu mánh lới nữa.”

10.

Ta đã quá chủ quan. Tôn lão gia này cảnh giác hơn những người ta biết, mà cũng thô bạo hơn nhiều.

Ta không phản kháng, để mặc lão xé rách xiêm y của ta. Bàn tay ta chạm xuống đất, nắm chặt lấy một mảnh sứ vỡ.

Bàn tay Tôn Chính len lỏi vào trong lớp vạt áo, cảm giác ghê tởm từ da thịt truyền lên. Lòng bàn tay ta siết chặt, mảnh sứ vỡ cắm sâu vào thịt.

Ta có thể gi*t lão.

Hôm nay là ngày rằm, ngày cá koi mạnh nhất.

Ta đã hấp thụ m///áu của mẹ, vừa rồi cũng uống khá nhiều nước, ta đủ sức gi*t lão già này.

Chỉ cần dùng mảnh sứ này cắt đứt yết hầu lão, rạch nát thân thể lão, hút sạch m///áu lão.

Nhưng ta không làm vậy.

Đỗ Tử Minh mỗi ngày đều bắt mẹ uống thuốc, ta cũng phải uống.

Ta không biết đó là thuốc gì, nhưng suốt nhiều năm, mẹ không có cách nào trốn thoát.

Tôn Chính là cơ hội duy nhất của ta, ta không dám mạo hiểm.

Khương Vô, nhẫn nhịn một chút, chỉ cần nhịn thêm một chút nữa thôi.

Giây phút này quyết định vân mệnh, lão ta sẽ tin tưởng ngươi.

Hơi thở thối hoắc của Tôn Chính phả lên cổ ta. Ta quay đầu sang hướng khác, bật khóc.

“Tôn lão gia, con thực sự không lừa ngài. Nếu ngài không tin, con có bằng chứng để chứng minh.”

Tôn Chính ngẩng đầu, đôi mắt tam giác lóe lên tia hung ác.

“Khương Vô, lừa người là chuyện trẻ con không nên làm, lão gia không thích.”

Ta vừa khóc vừa lắc đầu.

“Con không lừa ngài. Con chưa bao giờ ra khỏi Đỗ gia, cũng không học chữ, mọi thứ con biết đều là ký ức truyền thừa của tộc cá koi chúng con, đó là bản năng, nó nằm sẵn trong đầu con.”

Lời này Tôn Chính tin.

Đỗ Tử Minh đã ra lệnh cấm bất cứ ai trong phủ giao tiếp với ta, từ nhỏ đến lớn, ngoài Đỗ Văn Hạo, không ai nói chuyện với ta.

Ta gần như là một đứa trẻ câm, chỉ biết cắm đầu làm việc.

Đỗ Văn Hạo hay lén chạy ra tìm ta chơi mỗi khi người lớn ngủ trưa, kể cho ta nghe những chuyện mới mẻ bên ngoài.

“Khương Vô, ngươi lớn hơn ta ba tháng. Họ nói ngươi là tỷ tỷ của ta.”

“Ta vừa soi gương đồng, thấy mũi chúng ta có chút giống nhau!”

Đỗ Văn Hạo đưa tay vuốt mũi mình, vẻ mặt hài lòng.

“Mũi là bộ phận đẹp nhất trên khuôn mặt ta, Khương Vô, ngươi thật là có phúc.”

“Khương Vô, hôm nay ta học ở tư thục, tiên sinh dạy niên hiệu. Ngươi có biết hoàng đế không? Đó là người quyền lực nhất trên đời này.”

“Khương Vô, bạn ta ở trường nói rằng thái gia hắn 120 tuổi vẫn còn sống. Chúng ta đều bảo hắn nói khoác, nhưng hắn khẳng định thái nãi nãi của hắn là thuyền nữ trên biển, từng vớt được tiên thảo. Mẹ ngươi đã bao giờ thấy tiên thảo chưa?”

“Đừng nhắc đến mẹ ta.”

“Ồ! Khương Vô, ngươi biết nói thật à?”

“……”

11.

Khuôn mặt Tôn Chính thoáng qua trước mắt ta, cắt đứt dòng suy nghĩ.

“Chứng minh thế nào?”

Tôn Chính buông tay ra, ta vội vã chỉnh lại xiêm y, rút lui về một góc.

“Vừa rồi con còn chưa nói hết. Bình thường cá koi có thể sống hơn hai trăm tuổi, cộng sinh là phải chia một nửa tuổi thọ cho con người. Tôn lão gia, ngài hiểu biết sâu rộng, chẳng lẽ chưa từng nghe ai sống cực kỳ lâu? Bên cạnh người đó chắc chắn có cá koi cộng sinh.”

“Sống trường thọ… thuyền nương…”

Tôn Chính lẩm bẩm, đôi mắt dần sáng rực.

Mẹ ta nói đúng, con người đều tham lam. Nếu dụ hoặc về hoàng đế chưa đủ, vậy trường sinh thì sao?

Tôn Chính đã có tuổi, mong muốn trường sinh của lão mãnh liệt hơn bất cứ ai khác. Lão ta chắc chắn sẽ cắn câu.

Quả nhiên, vẻ mặt Tôn Chính lộ rõ sự giằng xé tột độ. Ta ôm đầu gối, cuộn mình trong góc, nhỏ giọng khóc thút thít.

“Huhu… A Vô ngoan mà… A Vô chưa từng lừa ai, A Vô từ nhỏ đến giờ chưa từng lừa ai…”

“Cộng sinh nghĩa là từ nay về sau, A Vô chỉ hầu hạ một mình Tôn lão gia, không cần phải tiếp khách nữa. Khách xấu xa lắm, còn hôi thối nữa, còn Tôn lão gia thì có hương thơm trên người, trong phòng cũng thơm.”

Ta lẩm bẩm không ngừng. Tôn Chính đi quanh phòng một vòng, cuối cùng nghiến răng quyết định.

“Người đâu, chuẩn bị thau tắm và mang đến hai sợi xích.”

Tính Tôn Chính thật sự quá cẩn thận.

Lão ta quấn hai sợi xích quanh cổ ta như một con ch/ó, sau đó giao hai tên hộ vệ to khỏe giữ đầu còn lại, đứng giám sát suốt toàn bộ quá trình.

“Khương Vô, nghi thức cộng sinh này, có họ đứng bên cạnh xem, có ổn không?”

“Không sao, Tôn lão gia.”

Trong thau tắm là nước biển đun sôi, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt. Trước mắt ta chỉ có lớp sương trắng mờ mịt, không thể nhìn rõ gì.

Ta làm lơ hai tên hộ vệ, ung dung cởi hết xiêm y, ngâm mình vào thau nước. Tôn lão gia cười, cũng nhanh chóng bước vào, tay lão từ từ mò đến vai ta.

“Đừng cử động!”

Ta lạnh giọng quát, nghiêm túc nhìn chằm chằm Tôn Chính.

“Tôn lão gia, nghi thức cộng sinh cần phải kết nối khí vận của cả hai, rất nguy hiểm. Khi thực hiện nghi thức, ngài không được lộn xộn.”

Tôn Chính cười, buông tay.

“Được, được, ta nghe theo ngươi.”

12.

Ta nhắm mắt lại, cảm nhận dòng nước ấm áp từ từ thấm qua lỗ chân lông, len lỏi vào cơ thể, sau đó tụ lại thành từng luồng ấm nóng ở đan điền.

Chưa bao giờ ta cảm thấy thoải mái như thế, giống như mảnh đất khô cằn lâu ngày được tưới mát bởi cơn mưa ngọt lành, những cỏ cây chết héo đón nhận nguồn sống mới. Ta khao khát giữ lấy nguồn lực ấy, muốn nuốt trọn nó, làm cho sức mạnh của nước biển lan tỏa khắp mọi mạch máu.

Nhưng vẫn chưa được, giờ chưa phải là lúc.

Ta mở mắt, nắm lấy tay Tôn Chính, cố nén cơn khát vọng dâng trào từ sâu trong linh hồn, ép dòng sức mạnh ấy ra, rồi truyền vào cơ thể Tôn Chính.

Quá trình này là một sự giày vò khủng khiếp, ta phải khó khăn lắm mới chịu được. Gân xanh trên trán nổi bật, mồ hôi lạnh nhỏ từng giọt liên tục.

Một tên hộ vệ bên cạnh la lên hoảng hốt: “A, tóc của lão gia đang chuyển đen!”

Nhân cơ hội đó, ta buông tay, người mềm nhũn dựa vào thau tắm, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Tôn Chính hốt hoảng: “Khương Vô, ngươi sao rồi?”

Ta cố gắng nhếch khóe miệng, mặt trắng bệch như tờ giấy.

“Tôn lão gia, con… quá trình nghi thức không thể bị quấy rầy, nghi thức đã thất bại.”

Tôn Chính nổi giận đùng đùng.

“Hai tên phế vật các ngươi, cút ra ngoài cho ta!”

Ta nói với Tôn Chính rằng mình đã kiệt sức, cần phải tĩnh dưỡng vài ngày mới có thể tiến hành nghi thức một lần nữa. Tôn Chính nhìn vào gương, thấy một lọn tóc đã chuyển sang màu đen, cười híp cả mắt.

“Tốt, Khương Vô, ngươi mau chóng hồi phục, lão gia đây trông chờ vào ngươi.”

Thế là ta cứ như vậy mà ở lại Tôn gia.

Tôn Chính lúc này cung phụng ta đủ đầy, không còn giới hạn ta mỗi ngày chỉ uống ba ly nước. Ta có thể cảm nhận sức mạnh của mình ngày một tăng lên, nhưng điều này vẫn chưa đủ, còn lâu mới đủ.

Đúng lúc đó, Tôn Ngọc Liên tìm đến.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom