20.
Người vợ gào khóc thảm thiết, cả đầu vú gần như bị nhai nát.
Máu tươi lẫn trộn với sữa, nhuộm đỏ cả vạt áo trước của chị ta. Ngay cả ga giường phía dưới cũng thấm ướt một mảng.
Người đàn ông ôm đứa bé trong lòng, sợ hãi mất hồn mất vía, hận không thể ném xuống đất cho nó chet ngay.
Thế nhưng, suy cho cùng đây vẫn là đứa con trai mà anh ta mong ngóng bao năm nay, anh ta vừa không nỡ lại vừa không dám.
Đúng vào lúc này, đứa bé trong ngực anh ta đột nhiên cử động.
Nó giơ bàn tay nhỏ lên, nhanh chóng túm lấy khuôn mặt của người đàn ông.
Chỉ nghe người đàn ông la một tiếng thảm thương, nhãn cầu mắt phải bị móc luôn ra ngoài!
Người đàn ông ngã nhào xuống đất, lăn lộn la hét trên mặt đất.
Đứa bé cũng bị ném lên giường đất.
21.
Lần này bà đồng đến rất nhanh.
Người đàn ông liên tục gào thét điên cuồng, người vợ khóc ầm ĩ, bà mẹ chồng cũng đứng trong sân nhà lau nước mắt.
Đứa bé đó nằm trên giường cười khúc khích, trên mặt dính toàn là máu, bàn tay nhỏ đang cầm một bên nhãn cầu của người đàn ông vung vẩy.
Người vợ đột nhiên trở nên tức giận.
Dân gian có câu “tuy trẻ con nhưng rất hiểu biết” là vì làm người không dễ dàng, hồn ma phải chịu đựng mọi tra tấn ở âm phủ mới đổi được một cơ hội đầu thai làm người.
Nếu không thể sinh ra, sau khi hóa thành ma sẽ vô cùng hung ác, rất khó đối phó.
Vì thế, khi gặp ma thai nhi, người hóa giải đều không muốn cứng chọi cứng, đa phần đều chọn độ hóa cho chúng. Oán niệm quá sâu đương nhiên không thể độ hóa được, vậy thì dùng cách che mắt để cắt đứt oán niệm của nó, để nó yên ổn rời đi.
Thế nhưng bào thai ma này thực sự quá hung dữ, bà đồng cũng phải mạnh tay hơn.
Bà ta nghiến răng nghiến lợi nói, vào giữa trưa ngày hôm sau, cũng là lúc dương khí mạnh nhất sẽ trực tiếp đánh cho nó hồn bay phách tán.
22.
Người đàn ông mất một tai, mù một mắt, nghe nói có thể đánh tan oan hồn này, giữ lại con trai cho mình thì vô cùng biết ơn.
Ngày hôm sau, anh ta dậy cực kì sớm, chi rất nhiều tiền giết gà hầm thịt, thu xếp chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn.
Bà mẹ chồng và người vợ trông coi đứa bé, không dám cho nó bú, càng không dám ôm, chỉ có thể nhìn nó từ một khoảng cách vừa đủ.
Hai người họ không ai để tâm đến việc người đàn ông vẫn luôn bận rộn trong bếp đã không còn động tĩnh nữa.
Thi thể người đàn ông được tìm thấy trong chuồng lợn.
Đầu anh ta bị nhai nát mất một nửa, thịt ở mông và đùi bị ăn hết, nội tạng trộn lẫn với bùn và phân heo, hôi thối không tả nổi.
Trước cảnh tượng này, không ít dân làng ôm bụng, nôn mửa tại chỗ.
Bà mẹ chồng ngồi trên mặt đất, vỗ đùi gào khóc thảm thiết.
Khung cảnh trở nên hỗn loạn.
Bà đồng nhíu chặt mày, sờ đầu ngón tay, quay vài vòng rồi hỏi:
“Tro cốt đứa cháu gái nhà bà bị ném đi đâu?”
Bà mẹ chồng khóc nấc lên, nghe thấy câu này thì đột nhiên giật nảy người.
“Chính là trong chuồng lợn này.”
23.
Khi đó là thời điểm lạnh nhất trong năm, người đàn ông không muốn ra ngoài vứt xác.
Đứa bé bị thiêu trong lò than ám mùi khắp nơi, ngửi vào rất khó chịu. Người đàn ông đem tro cốt của nó ném luôn vào trong chuồng lợn nhà mình.
Không cần hỏi, chắc chắn là bị giày xéo.
“Chẳng trách, chẳng trách.”
Bà đồng lầm bầm, chỉ có vài người dũng cảm dùng bồ cào cào thi thể người đàn ông ra.
Đương lúc bận rộn, người vợ trong nhà lại làm ầm lên.
24.
“Đói quá, đói quá!”
Người vợ gào hét kêu la.
Một đám người vây quanh bà đồng chen vào, nhìn thấy người vợ đang không ngừng nhét bông gòn vào trong miệng.
Chăn bông dính máu và sữa của cô ta bị xé rách một mảng lớn.
Bông gòn bên trong thiếu đi không ít, không cần hỏi cũng biết là đã chui hết vào bụng chị ta rồi.
Mấy người vội vàng đè chị ta lên giường đất.
“Đói quá! Đói quá! Để tôi ăn! Để tôi ăn!”
Người vợ vùng vẫy hét lên, trong cổ phát ra những âm thanh kỳ lạ.
“Cô muốn ăn cái gì?”
Bà đồng gõ vào cạnh giường, nhìn chằm chằm chị ta mà hỏi.
Người vợ ngừng hét, đảo mắt, mở miệng nói:
“Trứng chiên lá hương thung non!”
Thấy bào thai ma chịu thương lượng, bà đồng thở phào nhẹ nhõm.
Thứ hung ác như vậy, không cần đối đầu trực tiếp đương nhiên là điều may, thế nên ngay lập tức dặn dò nấu ăn.
Người vợ không làm loạn nữa, bắt đầu gào khóc thảm thiết, vung tay đá chân.
Mấy người đè chị ta mệt đến mức đổ mồ hôi đầy trán.
Trong căn phòng gà bay chó sủa, bà mẹ chồng bỗng tiến đến kéo tay bà đồng.
“Trứng chiên lá hương thung non là món con dâu tôi thích nhất, bào thai ma cũng ăn thứ đó ư?”
25.
Hóa ra, con dâu nhà này có đam mê ăn uống, trứng chiên lá hương thung non là món cô ta thích nhất.
Nhưng lá hương thung tính hàn, sau khi chị ta mang thai thì mẹ chồng không cho chị ta ăn nữa.
Sau đó lại xảy ra chuyện trong làng có người phụ nữ nọ sinh con, đứa con quá lớn nên không sinh ra được.
Người đàn ông nhà đó bảo bà đỡ mổ chỗ đó của người mẹ ra, cuối cùng hại sản phụ băng huyết mà chet.
Sau sự việc đó, người vợ sợ con quá lớn sẽ khó sinh nên bắt đầu kiêng ăn, không dám ăn uống thoải mái như trước.
Thế nhưng cô ta đói bụng, chỉ có thể ngày qua ngày sờ bụng thì thầm.
“Con trai, đợi sinh con ra xong, mẹ dẫn con ăn vài bữa thật ngon nhé. Trứng chiên lá hương thung non này, gà mái già, cá…”
Bà đồng vừa nghe đã hiểu, đứa trẻ trong bụng có thể nghe được âm thanh bên ngoài.
Hơn nữa chị ta còn là mẹ ruột, một ngày ba cữ cứ lẩm bẩm như vậy mãi khiến cho nó tràn đầy hy vọng, ngỡ rằng sau khi sinh ra có thể ăn no thoả mãn.
Nào ngờ, không những không được sinh ra mà còn chet không toàn thây, bị mèo hoang chó hoang ăn.
Chẳng trách, bào thai ma này oán niệm sâu đến như vậy, luôn kêu đói đòi ăn.
26.
Bấy giờ, thịt gà vịt và cá do người đàn ông chuẩn bị trở nên có ích.
Bà đồng dặn dò dân làng chuẩn bị bị mấy món ăn, bưng lên trên giường.
Người vợ vừa thấy thì đột nhiên dùng sức, đẩy người đang đè mình ra, vừa lăn vừa bò lao đến bên giường.
Tay trái chị ta cầm thịt gà, tay phải cầm đùi heo, nhét từng miếng lớn vào miệng, ngấu nghiến nuốt xuống bụng.
Mọi người trong phòng nhìn đến ngây ngốc cả người.
Chỉ mới ba đến năm phút mà người vợ đã ăn sạch một bàn thức ăn.
Đầu cá và xương gà cũng không nhổ ra, miệng chị ta đầy máu, bụng bắt đầu phình ra.
Thế nhưng chị ta vẫn chưa thấy đủ, vừa lau miệng đã đập bàn, hét lên than đói, đòi ăn thêm.
Bà đồng nhíu chặt hai hàng lông mày.
Với cái kiểu ăn này, cho dù bào thai ma đi rồi thì mạng của người vợ cũng chẳng giữ nổi nữa.
“Nói chuyện tử tế không muốn, chẳng lẽ muốn ta cho mày hồn bay phách tán sao!”
Bà đồng đột nhiên đập bàn, hét lớn.
Người vợ kia bị dọa cho sững sờ, nhìn bà ta vài cái rồi đột nhiên ngửa mặt lên trời, ngã ngửa xuống giường, khua tay múa chân khóc lớn.
27.
“Đồ thứ ác ôn, bà đây bụng lớn như vậy còn phải chịu mày giày vò nữa sao!”
“Đau chet tôi mất! Mau cắt đi! Mau cắt đi! Cắt thành từng mảnh rồi ném cho chó ăn!”
“Con ranh vô dụng, chet rồi càng tốt, xem nó còn dám đầu thai vào bụng tôi nữa không!”
Người vợ nhe nanh múa vuốt, vừa khóc vừa chửi.
Bà đỡ đứng trong đám đông nghe mà rùng mình ớn lạnh.
Khi sinh đứa đầu tiên, người vợ đã mắng những lời như vậy, nửa chữ không sai.
Hóa ra, thai nhi đó nghe thấy hết cả, ghi tạc trong lòng.
Chẳng trách, bảo sao nó báo thù mẹ ruột mình không nương tay chút nào.
28.
Chớp mắt một cái, một sự cố đột ngột xảy ra.
Người vợ đột nhiên giơ tay phải của mình lên, nhét vào trong miệng.
Chị ta cắn đứt luôn hai ngón tay.
Mọi người nhìn mà choáng váng.
Chỉ thấy người vợ này vẻ mặt hung dữ, ngón tay bị nhai mạnh đến nát bấy cả ra.
“Mau, mau đè cô ta lại!”
Bà đồng la lớn.
Nghe thế, mọi người mới tỉnh lại, cùng nhau lao tới đè tay chân người vợ lại.
Người vợ vươn cổ, “ừng ực” một tiếng nuốt ngón tay vào bụng, hung dữ nhìn bà đồng.
Bà đồng vừa ngạc nhiên vừa tức giận, liên tục quát tháo, sai người đi lấy máu chó mực và đinh, nhất định phải khiến cho hồn ma này hồn bay phách lạc, mãi mãi không siêu thoát.
Thế nhưng người vợ không hề sợ hãi chút nào, chị ta cười khẩy một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn.
Những người đè chị ta không kịp tránh, bị phun đầy máu thì sợ hãi hét lên.
Người vợ vẫn tiếp tục cười khẩy, trong miệng cứ nhai nuốt gì đó.
Đợi đến khi mọi người bình tĩnh lại thì chị ta đã tắt thở mất rồi.
Thứ cuối cùng chị ta nhai trong miệng chính là lưỡi của chị ta.
29.
“Ọe…”
Tôi bịt miệng, nôn khan.
Bà cô vỗ lưng tôi, đưa cho tôi một cốc nước.
Nói thật, câu chuyện này thật sự khiến tôi buồn nôn.
Cái gì mà lợn ăn thi thể, tự nhai lưỡi tự sát, hết cái này đến cái khác khiêu khích giới hạn chịu đựng của tôi.
Tôi sờ bụng một lúc, cuối cùng cũng đè nén được cơn bồn chồn trong dạ dày, thế nhưng sự tò mò vẫn bị khơi dậy.
“Thù lớn đã báo được rồi, hai bào thai ma kia đã thực sự đi chưa?”
“Đi rồi.”
Bà cô gật đầu.
Tôi thở phào nhẹ nhóm, nhưng sau đó, một ý nghĩ nảy ra trong đầu tôi.
Không đúng!
Người đàn ông và vợ đều chet cả rồi, trong nhà chỉ còn lại bà mẹ chồng và đứa bé trai.
Bà mẹ chồng này chỉ một mực nghĩ đến canh trường thọ của bà ta, ngay cả khi cháu trai chào đời cũng không hề vui vẻ.
Vậy kết cục của đứa bé đáng thương này sẽ như thế nào?
Tôi kinh hãi, vội vàng hỏi bà cô chuyện xảy ra sau đó.
Bình luận facebook