5.
Khi mẹ tôi bị kéo đến nhà họ Ngô, đến cả tôi cũng cảm nhận được sự kỳ lạ trong nhà của họ.
Mảnh sứ vỡ vụn rơi vãi trong sân.
“Chị dâu, sáng sớm nay nhà tôi tỉnh dậy thì phát hiện đĩa, bát và tất cả những gì làm bằng sứ đều vỡ nát hết cả.”
“Còn rơi vãi đầy trong sân, chị xem chuyện này có phải hơi kỳ quái không?”
“Hôm qua nhà chúng tôi không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.”
Sắc mặt mẹ tôi lạnh lùng, bà ta nói:
“Hôm nọ tôi đã bảo các người rồi, cát vàng che mặt trời ắt có tai họa.”
“Các người nhất quyết muốn tiếp tục làm cô gái sứ, bây giờ trách ai được đây?”
Bấy giờ ông Ngô mới khập khiễng ra khỏi nhà, ông ta than khóc nói:
“Cả đêm tôi cứ nằm mơ thấy một đứa trẻ da mỏng, cả người đ.ẫ.m m.á.u bóp cổ mình.”
“Nếu không phải vì kiếm tiền chữa bệnh cho cháu trai, chúng tôi cũng không cần làm vậy. Cô giúp nhà chúng tôi nghĩ cách đi mà.”
Con dâu nhà họ Ngô đứng bên cạnh lẩm bẩm:
“Ban đầu đưa cho bà không ít tiền, chuyện này bà nhất định phải chịu trách nhiệm.”
Mẹ tôi nghe thế bèn đảo mắt, không vui nói:
“Cô gái sứ vẫn chưa giao hàng đúng không, đưa tôi đi xem đi.”
Thấy mẹ tôi chịu giúp, ông Ngô lập tức trở nên phấn chấn, chống gậy bước nhanh đến một căn nhà trong sân:
“Chưa giao chưa giao, ban đầu cô dặn phải phơi khô bốn mươi chín ngày, vẫn để ở nhà tôi.”
Họ đặt cô gái sứ làm xong trong phòng kho ẩm ướt, bên trên phủ một tấm vải đỏ.
Mẹ tôi thấy vậy thì lo lắng mắng:
“Ai cho các người để thế này!”
“Không phải tôi đã nói với các người rồi sao, cô gái sứ thuộc âm, phải đặt ở nơi thoáng mát thông gió.”
Con dâu nhà họ Ngô ngập ngừng nói:
“Người nhà chúng tôi nhìn thấy thứ đồ này sẽ hoảng sợ.”
“Ở đây bình thường không có ai đến, vậy nên muốn đặt ở đây một thời gian.”
Cô gái sứ thuộc âm, mẹ tôi nói không sai.
Bây giờ tôi đứng trong căn phòng ẩm ướt này, cảm thấy cả người rất khoan khoái, dễ chịu.
“Các người gặp họa lớn rồi!”
Mẹ tôi vén tấm vải đỏ che cô gái sứ lên.
Mấy người trong phòng lập tức bị dọa sợ, lùi ra phía sau mấy bước.
“Đây… đây là xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô gái sứ mới hôm qua vẫn trắng như tuyết, hôm nay hoàn toàn biến đổi.
Mắt cô bé chảy ra hai dòng nước mắt m/á/u, rỏ thẳng xuống viên gạch vàng mà bé đang ôm trong lòng.
“Thế này là cô gái sứ hồi hồn rồi, nhà các người tự lo đi.”
Nói xong, mẹ tôi xoay người muốn rời đi.
Con dâu nhà họ Ngô kia sợ hãi, vội ôm chặt lấy đùi mẹ tôi.
“Chị dâu, chị không thể đi được, chị cứu chúng tôi với.”
“Chị yên tâm, chỉ cần có thể khiến cho cô gái sứ này không quậy phá nữa, chị muốn bao nhiêu tiền cũng được!”
Mẹ tôi nghe xong, một tia sáng khó thấy lóe lên trong mắt bà ta.
Bà ta lấy ra vài tấm bùa màu vàng, nói với nhà họ Ngô rằng mình cần một ít gạo nếp và rượu.
Bà ta chia những lá bùa này ra dán vào thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng) của cô gái sứ.
“Thất khiếu đã phong ấn rồi, cho dù hồn phách có về thì cũng m.ù đ.i.ế.c, không tìm ra các người được đâu.”
“Các người phải nhớ, nhất định không được để những lá bùa này rơi xuống, nếu không tôi cũng không cứu nổi các người.”
Người nhà họ Ngô sợ hãi ra khỏi phòng, liên tục cảm ơn mẹ tôi, vội vàng đưa cho bà ta một sấp tiền.
Ông Ngô nhân lúc không ai chú ý còn lén lút véo eo tôi.
Trong ánh mắt đục ngầu của ông ta lộ ra sự dâm đãng khó giấu.
Chính vào khoảnh khắc đóng cửa lại, dường như tôi nhìn thấy tay của cô gái sứ kia động đậy.
Cô bé từ từ rút tay ra khỏi viên gạch vàng và biến nó thành chiếc kéo.
Xoẹt, xoẹt... Một phần của lá bùa bị cắt đi.
6.
Sau khi mẹ dạy dân làng bí quyết làm đồ sứ, nhà nào cũng bận rộn.
Hễ là nhà có con gái thì đều nảy ra ý tưởng này.
“Mọi người biết bây giờ một cô gái sứ có thể bán được bao nhiêu tiền không hả? Con trai tôi nghe ngóng ở trong thành phố, những người có tiền đó bằng lòng trả mức giá này.”
Nói xong, một người phụ nữ trong làng phấn khích giơ hai tay.
Người con dâu đang mang thai bên cạnh ngạc nhiên hỏi:
“Thật sự là con số này ư?”
“Số tiền này gần bằng thu hoạch trong mấy năm đó!”
Cô ta sờ bụng, trong miệng tính toán:
“Nếu như cái thai này của tôi là một bé gái, sinh xong rồi biến nó thành cô gái sứ thì không chừng sẽ phát tài luôn!”
Tôi ngồi bên cạnh bẻ ngô, bực bội khi nghe thấy những lời này.
Không biết từ khi nào, cô Từ đã đến bên cạnh tôi.
Bà ấy tức giận nói:
“Người làng chúng ta bị mẹ con làm cho điên hết rồi, trong mắt chỉ có tiền, ngay cả ruột thịt cũng không màng.”
Tay tôi vẫn chưa dừng b.ẻ, tôi nói một cách vô cảm:
“Quan hệ huyết thống trong lòng họ không có giá trị.”
Cô Từ nặng nề thở dài, bà ấy lo lắng nhìn tôi.
“Con cũng sắp trưởng thành rồi, cần phải vạch sẵn kế hoạch cho bản thân đi thôi. Chẳng lẽ con thực sự để cho mẹ con đấu giá sao?”
“Những người đàn ông đó trong làng chúng ta, nào có ai tốt chứ.”
Động tác của tôi khựng lại.
Đúng rồi, qua nửa tháng nữa tôi là tôi sẽ trưởng thành.
Những người đàn ông trong làng đểu mong đợi ngày này.
Trong lúc tôi đang mải mê suy nghĩ, bên cạnh tôi lại vang lên âm thanh cãi vã.
Hóa ra cô Từ đang cãi nhau với đám phụ nữ đó.
“Đồ góa phụ hôi thối nhà cô, chạy đến chỗ chúng tôi chỉ chỉ chỏ chỏ, lời ra tiếng vào giả vờ làm người tốt gì chứ.”
“Bà cũng muốn làm cô gái sứ kiếm tiền nhưng không thể sinh được nên mới ghen tức mắng mỏ chúng tôi chứ gì!”
Người con dâu mang thai đó không đứng dậy nhưng mắng rất hăng.
Nghe thấy những lời này chọc đến điểm yếu của cô Từ, tôi vội kéo bà ấy đi.
Trên đường trở về, cô Từ nghiến răng nghiến lợi:
“Những kẻ nhẫn tâm này, đối xử với con mình như vậy, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!”
“Thật sự ước rằng trẻ con trong làng này đều chạy tới con đường núi nhỏ phía sau kia, đừng ở lại ngôi làng bẩn thỉu này nữa.”
Từ đó về sau, bà ấy không nói gì với những người đó nữa, chỉ lạnh lùng nhìn hành động điên cuồng ngày càng tham lam của những người trong làng.
Tế đàn trong làng cứ cách vài tháng lại dựng nên, rất nhiều bé gái được làm thành cô gái sứ.
Tiếng khóc chói tai đó vọng lại rất lâu trong làng núi khép kín này.
Ba mẹ của những đứa bé đứng bên cạnh tế đàn, miệng cười ngoác đến mang tai.
Cứ thế, không bao lâu sau, làng chúng tôi bắt đầu xảy ra những chuyện kỳ quái.
7.
Sáng sớm, trong làng đã truyền ra một tin đồn.
Cô gái sứ trong nhà họ Ngô biến mất rồi!
Cả nhà họ tìm khắp làng, tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng cô gái sứ đâu.
Ông Ngô ngồi trên đất khóc thảm thiết:
“Sao mãi không tìm thấy chứ, cháu trai tôi còn đang đợi lấy tiền để cứu mạng mà.”
Dân làng bên cạnh hóng chuyện nghe thế bèn cười nói:
“Có phải chỉ vì cháu trai của ông đâu, ông già biến thái này còn muốn dành tiền mua đêm đầu tiên của cô gái sứ sống cơ mà.”
Lão Ngô tức giận đến mức cởi giày ra, ném vào mặt người đàn ông vừa nói.
Sau khi cô gái sứ của nhà họ Ngô biến mất, những điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra thường xuyên ở làng chúng tôi.
Vô số xác cá ch/et trôi nổi trong con mương phía sau làng, mùi tanh tanh lan đến mọi ngóc ngách.
Người bên ngoài bịt miệng, bịt mũi phàn nàn.
Những cánh đồng ngũ cốc ở làng chúng tôi khô héo hết, chuyển sang màu vàng chỉ sau một đêm.
Những con chim lần lượt rơi xuống từ trên trời, rơi xuống đất ch/et.
Điều kỳ lạ là, tôi luôn có thể nhìn thấy bóng dáng cô gái sứ nhà họ Ngô đi ngang qua những nơi đó.
Vụ thu hoạch năm nay gần như không còn, nhiều dân làng bắt đầu hoảng sợ.
Bọn họ mặc kệ tất cả, dần dần đặt hết kỳ vọng vào cô gái sứ.
Thậm chí có những cô bé đã lên năm lên sáu trong một số gia đình vẫn bị người thân ép lên tế đàn, làm thành cô gái sứ.
Mùi tanh khó tiêu tan nhiều ngày không chỉ xuất phát từ cá ch/et tôm thối.
Mà còn xuất phát từ dòng m/á/u tươi chảy trên dàn tế.
Những người già trong làng không thể ngồi yên nữa, họ luôn có cảm giác sợ hãi với những hiện tượng kỳ lạ xảy ra gần đây.
Lúc này, có người nhớ đến mẹ tôi.
“Hôm đó chị dâu Lý nói, cát vàng che trời ắt có tai họa. Liệu có liên quan đến chuyện này không?”
Một lời nói khơi dậy ngàn sóng gió.
Mọi người trong làng đến gặp mẹ tôi để tìm cách giải quyết.
Rốt cuộc, mùa vụ thất thu, tất cả cá và chim đều ch/et hết. Dù nói thế nào thì đây đều không phải một dấu hiệu tốt.
Mẹ tôi cầm chuỗi hạt đỏ trong tay, lạnh lùng liếc nhìn dân làng.
“Tôi đã nói từ lâu rồi, đây là hậu quả của việc không tuân theo luật trời.”
"Tuy nhiên, nếu muốn xoa dịu cơn thịnh nộ của trời đất, không phải không có cách.”
Mọi người nghe xong, không thấy mẹ tôi nói gì thêm thì trong lòng đã hiểu được ý bà ta.
Họ gom góp rất nhiều tiền bạc, nhét hết vào tay mẹ tôi.
”Cô gái sứ chúng tôi làm phải chờ mấy ngày nữa mới giao hàng được, nhưng mà những chuyện kỳ lạ trong làng ta nếu xảy ra thêm một ngày nữa thì không ai chịu nổi đâu.”
Mẹ tôi nghe vậy, sắc mặt vui vẻ hơn.
“Vậy thì mau đưa toàn bộ cô gái sứ trong làng tới đây đi, tôi sẽ cử hành nghi lễ cho làng.”
Dân làng nghe xong bèn đồng ý ngay.
Mỗi lần nghĩ tới cô gái sứ nhà họ Ngô mất tích, họ vẫn không khỏi lo lắng.
Tất cả những điều này là sự giận dữ trừng phạt của đất trời, hay chính là nỗi oán giận của con người đây?
Bình luận facebook