11.
Bây giờ người trong thôn rất tin lời mẹ tôi.
Hôm đó, họ đem các cô gái sứ phơi khô trong nhà chuyển đến trên tế đàn.
Mẹ tôi thì bận rộn dọn dẹp nhà suốt đêm.
Sáng sớm hôm sau, tất cả người dân trong làng đều tập trung để chờ buổi đấu giá.
Mẹ tôi lấy một túi vải nặng ra, đặt ở bên cạnh.
Bà ta đẩy tôi vào giữa tế đàn, tuyên bố bắt đầu buổi đấu giá.
Bên dưới, một vài gã đàn ông nhịn không nổi nữa, vừa bắt đầu đã la hét ra giá.
Lúc này có người hét to:
“Ông Ngô đâu? Ngày nào ông ta cũng đòi mua đêm đầu tiên của cô gái sứ mà? Ông ta ra giá bao nhiêu?”
Mọi người xung quanh tìm kiếm một vòng, vẫn không nhìn thấy bóng dáng ông ta đâu.
Bình thường ông Ngô luôn tìm cơ hội để sờ mó người tôi, thế mà hôm nay lại không xuất hiện.
“Mau đi gọi ông ta đến đi, chắc lão già này ngủ quên rồi.”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người tôi.
Tôi nghe theo yêu cầu của mẹ, làm đủ loại tư thế quyến rũ.
“Hãy nhìn làn da này đi, tôi nuôi con bé trắng hơn cả ngọc.”
“Cô gái sứ sống duy nhất, đừng nói đêm đầu tiên, ngay cả bàn tay nhỏ này của con bé cũng chưa từng để bất cứ người đàn ông nào nắm.”
“Đêm đầu tiên là khai phúc của cô gái sứ, không phải ai cũng có thể tận hưởng phúc khí tốt thế này đâu!”
Những người đàn ông đó ra giá càng lúc càng điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu như thú dữ.
Mãi đến khi bác Phúc lấy sổ quan tài dưỡng già của ông ta ra, cuộc đấu giá mới dần dừng lại.
Ông ta kích động cầm tiền, hô lớn:
“Đợi bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng có thể nếm thử rồi!”
Đúng lúc này, người vừa mới đi gọi ông Ngô bỗng dưng trở lại.
Anh ta hét lên:
“Giết người rồi, ông Ngô ch/et rồi!”
Tiếng hét của anh ta thu hút tất cả mọi người.
“Anh nói gì vậy, hôm qua ông Ngô hẵng còn khoẻ lắm mà? Làm sao lại ch/et được?”
Vẻ mặt người nọ hốt hoảng, kích động nói:
“Tôi lừa anh làm gì? Tôi vừa vào sân đã thấy ông ta nằm gục trên đất.”
“Các người không biết đâu, trên người ông Ngô toàn là vết m/á/u, mắt bị m.ó.c rỗng luôn.”
“Lúc tôi đến, côn trùng bò đầy trên thi thể ông ta.”
Anh ta vừa nói, vừa run rẩy cả người:
“Trong nhà ông ta không còn ai sống sót cả, tất cả đều ch/et cả rồi.”
Người trong làng nghe đến đây, lập tức trở nên hoảng loạn.
“Sao lại thế? Chẳng lẽ làng chúng ta thật sự chọc giận ông trời rồi sao?”
Người bên cạnh không vui ngắt lời:
“Ai bảo thế, chúng ta đâu có làm gì ác độc.”
Đúng lúc này, từ xa vọng đến tiếng cười của bé gái.
Người trong làng nhìn xung quanh, tìm kiếm nơi âm thanh phát ra.
Bóng dáng cô gái sứ nhà họ Ngô đột nhiên xuất hiện trước mắt cả làng.
Cô bé bằng xương bằng thịt, cơ thể vô cùng linh hoạt.
Những cô gái sứ bày trên tế đàn cũng bắt đầu vặn vẹo cơ thể.
Cơ thể đông cứng từ từ chuyển động, giãn ra.
Trên mặt các cô bé ấy nở nụ cười quỷ dị.
Người trong làng bị bao vây, họ sợ hãi nhìn mẹ tôi cầu cứu.
Ai ngờ, mẹ tôi nhặt túi vải chứa tiền lên, cắm đầu bỏ chạy.
Đáng tiếc, đã quá muộn rồi.
Hai bóng người nhanh như cắt lao đến chặn lối đi của mẹ tôi.
Một là tôi, người còn lại là chị gái tôi.
12.
Gió mạnh thổi vù vù, cát vàng bay tung toé, mặt trời khuất núi từ lâu.
Sấm đánh đùng đoàng trên đỉnh ngôi làng, mặt đất dường như rung chuyển theo từng tiếng sấm vang.
Khoảnh khắc mẹ tôi nhìn thấy chị gái, bà ta không giấu được cảm giác tội lỗi trong ánh mắt.
Chị gái tôi tạm thời lấy lại được m/á/u thịt, hoá thành hình dạng cô gái nhỏ.
Nhưng những đường nét và dấu vết để lại trên khắp cơ thể chị ấy vẫn ghi lại sự tra tấn dã man mà chị phải chịu đựng năm xưa.
Mẹ cảm nhận được sự oán giận tỏa ra từ chị gái tôi, bà ta ôm mặt khóc.
“Việc này không thể trách mẹ được, năm đó gia đình ta thật sự nghèo đến độ không sống nổi.”
“Nếu mẹ đói ch/et, không phải con cũng ch/et theo sao.”
Chị gái nắm tay tôi, lạnh lùng quát:
“Vậy em ấy thì sao?”
“Bà bán tôi được nhiều tiền như thế, tại sao còn vì lòng tham mà hành hạ em gái tôi thành ra như vậy!”
“Con người bà không xứng làm mẹ, hôm nay chúng tôi phải tính sổ với bà!”
Nói xong, hàng chục con d/a/o bạc xuất hiện xung quanh chị gái tôi, trong nháy mắt bay thẳng về phía người phụ nữ đối diện.
Trên người mẹ tôi bị d/a/o bạc ch/é/m ra vô số vết thương.
Bà ta hét lên, lấy ra chuỗi hạt đỏ từ trong túi vải, ném về phía chị gái.
Chuỗi hạt đỏ đó nổ tung, tạo thành những màu sắc kỳ lạ trên cát vàng.
Một hàng rào chắn màu đỏ ngăn cản chị em chúng tôi.
Mẹ tôi che vết thương, cười khẩy với chúng tôi:
“Chúng mày thật sự cho là bà đây ăn chay hả? Hẵng còn non lắm!”
Thấy chị tôi định bước xuyên qua hàng rào chắn, tôi vội cản chị lại.
Mẹ tôi đứng đối diện, kiêu ngạo hét lên:
“Sao mày không để nó qua đây?”
“Tao nói cho chúng mày biết, chuỗi hạt m/á/u này chuyên dùng để tạo ra cô gái sứ. Chỉ cần chạm vào thì chúng mày sẽ lập tức tan thành mây khói ngay!”
Tôi nhìn dáng vẻ điên cuồng của bà ta, đưa ngón tay chầm chầm tiến lại gần hàng rào chắn đó.
“Vậy sao? Chẳng lẽ trong bí thuật truyền cho bà không nói cho bà biết, chuỗi hạt máu này không có tác dụng với nữ hoàng sứ sao?”
Mẹ tôi nhìn cả người tôi xuyên qua rào chắn thì đờ đẫn cả người.
Tôi đi đến bên cạnh bà ta, nghiêng người nói nhỏ:
“Không chỉ có bà chờ đợi tôi trưởng thành.”
“Thật ra, tôi đã chờ rất lâu rồi…”
13.
Mẹ tôi chỉ biết tôi khác với những cô gái khác, là trường hợp sống sót hiếm thấy.
Thế nhưng, điều bà ta không biết là, cô gái sứ có thể sống đến 18 tuổi thì sẽ trở thành nữ hoàng sứ, là người có quyền uy tối cao nhất đối với tất cả các cô gái sứ.
Vậy nên, tôi đợi chờ ngày trưởng thành này rất lâu rồi.
Trước khi trưởng thành, linh lực của tôi quá thấp, chỉ có thể âm thầm gọi linh hồn của các cô gái sứ trong làng.
Thế nên khi bị cô Từ nhốt trong quan tài, tôi không thể tự cứu mình được.
May mắn làm sao, hôm ấy chị gái tôi tới kịp lúc, giúp tôi có thể nhìn thấy mặt trời thêm lần nữa.
Nay tôi trưởng thành rồi, sao có thể sợ những chiêu trò này của mẹ tôi nữa?
Theo tiếng gọi của tôi, cô gái sứ nhà họ Ngô giơ cao chiếc búa lên, đ.ậ.p về phía mẹ tôi.
Các cô gái sứ dưới tế đàn được chỉ dẫn, bắt đầu phát ra những tiếng gào thét chói tai.
Họ đem sự căm phẫn trong lòng nhắm về ba mẹ ruột của mình, đích thân l.ó.c xương l.ộ.t da gia đình để trả thù.
Những tiếng xương gãy không ngừng vang lên bên tai.
Dân làng trơ mắt nhìn xương khắp cơ thể bị b.ẻ gãy, da thịt trên người từng chút từng chút biến thành mảnh sứ, không ngừng kinh hãi hét lên nhưng chẳng thể chống cự nổi.
Những cô gái sứ đó hút hết những mảnh sứ mà ba mẹ họ hóa thành.
Từng cô gái trở về với dáng vẻ tràn trề nhựa sống, lần nữa sống lại trên mảnh đất này.
Khi chị tôi ôm cô gái sứ bụ bẫm trắng trẻo nhà họ Ngô đứng bên cạnh tôi, cơ thể chị đã linh hoạt hơn vài phần.
Da của chị không còn những vết khắc đó nữa.
Người phụ nữ độc ác gi/ết hại những bé gái kia, bấy giờ đã biến mất khỏi thế gian này.
Nhưng mà, chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây, có một người vẫn chưa xuất hiện.
“Em gái, ban nãy chị tìm trong làng rồi mà không thấy bóng dáng người phụ nữ đó đâu.”
Khi cô Từ nghe thấy động tĩnh, bà ấy đã sớm chạy trốn rồi.
Không sao cả, tôi biết hiện tại bà ấy đang ở đâu.
Tôi giao cô gái sứ nhà họ Ngô cho những cô gái sứ lớn hơn kia chăm sóc, dắt chị gái đi về hướng sau núi, cho đến khi đến nghĩa trang của ngôi làng.
Một người phụ nữ ngồi đơn độc trước ngôi mộ nhỏ, khóc lóc thảm thiết.
Bà ấy có thể từ bỏ hết tất cả mọi thứ, ngoại trừ đứa con trai của mình.
Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, cô Từ không hoảng sợ như tôi nghĩ.
Dường như bà ấy biết trước rằng tôi sẽ đến đây.
Bà cầm chai rượu ở bên cạnh lên, uống một ngụm rồi tự nói:
“Cô vẫn luôn cho rằng, cô khác với những kẻ điên cuồng nhẫn tâm trong làng ta.”
14.
Sau ngày hôm đó, những ngôi làng xung quanh bắt đầu gọi chúng tôi là làng “thiếu nữ.”
Mỗi sáng tinh mơ thức dậy, ghé đến làng tôi là có thể nhìn thấy bóng dáng các cô thiếu nữ bận rộn, và cả nhóm các bé gái đáng yêu chơi đùa cả ngày bên bờ sông.
Con gái nhà họ Ngô lớn hơn một chút, xinh đẹp đáng yêu, tinh thần phấn chấn.
Mọi người đều nói, làng thiếu nữ chúng tôi làm đồ sứ giỏi nhất.
Ai ai cũng có tay nghề điêu luyện.
Rất nhiều người ở bên ngoài tìm đến chỉ vì muốn mua những món đồ sứ có kiểu dáng mới nhất mà chúng tôi làm ra.
Tôi đọc được những phương pháp này từ cuốn sổ bí thuật kia của mẹ tôi.
Cho dù là kỹ thuật chạm khắc hay phương pháp tráng men, nếu sử dụng theo cách khác thì sẽ cho ra kết quả khác.
Nếu như lúc đầu mẹ tôi nghĩ đến điểm này, chắc chắn bà ta có thể sống một cuộc sống tốt hơn.
Một bước sai, vạn dặm sai.
“Em gái, đừng ngồi ở đó nữa. Bên ngoài trời lạnh lắm, em mau vào nhà ăn cơm đi.”
Ngửi thấy mùi thức ăn, bụng tôi bắt đầu kêu lên ùng ục.
“Vâng ạ, em đến ngay đây.”
Bình luận facebook