-
Phần 3
8.
Tôi bỗng nhớ lại, chị tôi cũng là cô gái sứ, mấy hôm trước hình như tôi nhìn thấy những mảnh xương gãy của chị ấy đang dần lành lại.
Vì thế, nửa đêm tôi lại đến căn phòng bí mật kia.
Khi tôi mở cửa ra, cảnh tượng xảy ra trước mắt khiến tôi kinh ngạc.
Mới chỉ một khoảng thời gian ngắn mà bộ xương g.ã.y của chị tôi đã gần như hoàn chỉnh.
Tôi nhặt những mảnh xương vụn cuối cùng trên mặt đất lên, dùng sức cắn mạnh đầu lưỡi mình, m/á/u chảy hoà với nước mắt nhẹ nhàng nhỏ lên trên đó.
Quả nhiên, những chiếc xương gãy đã đó nhanh chóng trở về vị trí cũ, nối liền như thể chưa hề tách ra.
Bộ xương của chị tôi cuối cùng đã lành lặn, nguyên vẹn như ban đầu.
Tôi bế chị lên, tay nhẹ nhàng xoa liên tục lên bộ x.ư.ơ.n.g
Năm đó chị gái bị làm thành cô gái sứ giống như tôi.
Chị phải chịu nỗi đau đớn tận cùng đ.ụ.c k.h.o.é.t xương tuỷ không hề kém gì so với tôi.
Đúng lúc này, bộ xương của chị tôi đột nhiên cử động.
Tôi sợ hãi lùi hai bước, nhìn chị nhảy ra khỏi lòng tôi rồi từng bước từng bước đi về phía cửa.
Tôi theo chị ra khỏi căn phòng.
Trên con đường làng nhỏ trong đêm tối, chỉ có những cành cây được gió thổi đong đưa, ánh trăng chiếu lên bóng của chúng tôi.
Tôi theo chị đến tận cửa nhà họ Ngô.
Chị đứng trước cửa một lúc, như thể cần chắc chắn điều gì đó rồi mới nhảy thẳng vào sân.
Chẳng lẽ chị tôi đến đây để tìm cô gái sứ đó ư?
Đương nhiên, tôi không thể lao vào như chị tôi, đợi một lúc, sau khi xác nhận không xảy ra chuyện gì, tôi chuẩn bị trở về nhà.
Khi tôi quay lại, tôi đụng phải vài người đàn ông say rượu đang đứng phía sau.
Họ nhìn tôi với nụ cười d.â.m đ.ã.n.g.
9.
“Người đẹp, đêm hôm em thèm đàn ông hả?”
“Tối nay để các anh vui vẻ với em nhé.”
Tôi vội vàng lùi ra sau, tay của những gã đàn ông đó đã đưa ra trước mặt tôi.
Nếu như tối nay tôi rơi vào tay bọn họ, tôi không dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra.
Nhân lúc cơ thể họ loạng choạng, tôi nắm bắt cơ hội, chạy thật nhanh ra ngoài.
Mấy người đàn ông nọ đuổi theo sau lưng tôi, trong miệng liên tục chửi bới.
Cơ thể tôi yếu ớt từ nhỏ, làm sao có thể trốn được những tên đàn ông sức dài vai rộng này đây.
Tôi đột nhiên nhớ đến, con đường nhỏ núi sau làng có một khu rừng, có lẽ tôi có thể trốn được.
Nghĩ đến đây, tôi liều mạng chạy về hướng.
Trong lúc hoảng loạn, tôi không may vấp phải một hòn đá, ngã nhào ra đường.
Tôi ôm lấy mắt cá chân dường như đã bong gân, nhìn những người đàn ông phía sau càng lúc càng đến gần, đáy lòng tràn ngập sự tuyệt vọng.
Đúng lúc này, trước mặt tôi xuất hiện một bàn tay.
Bàn tay đó nắm chặt cánh tay tôi, cõng tôi lên lưng.
Là cô Từ!
“Đứa bé này, nửa đêm con chạy ra ngoài làm gì hả, chả lẽ con không biết những gã kia ngày nào cũng thèm khát con à!”
Cô Từ thở hổn hển, cõng tôi chạy vào trong rừng.
Vốn dĩ, suốt những năm nay, tôi luôn quen với việc che giấu cảm xúc của mình trước mặt mọi người.
Thế nhưng trong khoảnh khắc này, nước mắt tôi không ngừng chảy ra.
“Cô Từ, cảm ơn cô. Nếu không có cô, hôm nay con…”
Những người đàn ông phía sau vẫn cứ đuổi theo, cô Từ cõng tôi suốt cả chặng đường vào rừng.
Một lát sau, tôi nhảy xuống đất, khập khiễng tìm chỗ trốn.
Sương mù bao phủ quanh khu rừng vào ban đêm.
Tôi lê cái chân bị thương của mình, cố gắng đi vào sâu hơn.
"Suỵt, nhẹ thôi. Những gã đó vẫn đuổi theo kìa.”
Nghe thế, tôi đi khẽ khàng hơn hẳn, bước chân rón rén.
Nơi này bị che khuất bởi rừng cây và sương mù, họ không thể dễ dàng tìm ra tôi ngay.
"Người đẹp, em muốn chơi trốn tìm với bọn anh à!”
"Mau ra ngoài đi. Trong rừng này âm khí nặng nề quá, làm sao thoải mái bằng trong lòng các anh được?"
Những âm thanh ngày một gần hơn, thôi thúc tôi nhìn xung quanh để tìm lối thoát.
Khi đi ngang qua mấy tán cây rậm rạp, tôi nhìn thấy một chiếc quan tài trống rỗng đặt trên mặt đất.
Ai lại để quan tài ở đây?
Tôi khó hiểu, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô Từ.
Bà ấy cũng giật mình nhìn tôi.
Nhưng mà tình thế quá cấp bách, tôi không kịp suy nghĩ thêm.
Cô Từ nhìn ra phía sau, vội nói với tôi:
“Con mau trốn vào bên trong đi, cô đi dụ những kẻ đó.”
Tôi không kiêng kị gì với những chuyện này.
Thế là, tôi quay người bước vào quan tài trống rỗng, nhờ cô Từ giúp đóng nắp quan tài lại.
“Đợi bọn họ đi thì cô sẽ đến gọi con.”
Nói xong câu này, bước chân của cô Từ dần dần đi xa.
Tôi nín thở, trốn bên trong.
Một lúc sau, đám đàn ông đó mới tìm tới nơi.
“Mẹ kiếp, con ranh đó chạy đâu mất rồi?”
Lúc này, một người đàn ông hoảng sợ lên tiếng:
“Đại… đại ca. Anh có nhìn thấy quan tài đó không?”
“Mẹ kiếp, ai đặt quan tài ở đây thế?”
“Mau đi thôi, gần đây trong làng xảy ra nhiều chuyện kì quái lắm, cố gắng tránh những thứ này càng xa càng tốt.”
Nói xong, tiếng bước chân của bọn họ xa dần.
Tôi vẫn còn hoảng sợ, xoa xoa ngực, lần này hẳn là an toàn rồi.
Không biết cô Từ chạy đi đâu rồi nhỉ?
Tôi không dám lơ là, im lặng nằm trong quan tài chờ cô Từ trở lại tìm tôi.
Sau một lúc lâu, tôi mới nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của người phụ nữ.
Tôi nhịn không được thấp giọng gọi:
“Cô Từ, bọn họ đã đi rồi, cô mau giúp con đẩy nắp quan tài ra đi.”
Nhưng dường như người bên ngoài không nghe thấy, càng không quan tâm đến tôi.
Tôi đưa tay đẩy tấm gỗ trên đầu ra, bấy giờ mới phát hiện không biết phía trên đã bị cái gì đó đè nặng xuống rồi.
“Cô Từ, là cô sao?”
“Bên trên có cái gì đó đè rồi, con đẩy không ra.”
Lần này, trả lời tôi là âm thanh búa nặng đóng đinh.
Tôi hoảng loạn đập quan tài, lớn tiếng kêu:
“Cô muốn làm gì vậy? Thả con ra.”
Bên ngoài quan tài cuối cùng cũng vang lên giọng nói quen thuộc.
“Ban đầu cô định chờ lúc con tự chạy ra khỏi làng thì mới nhốt con vào đây.”
“Không ngờ ngay cả ông trời cũng giúp cô.”
Giọng nói của cô Từ lúc này mang theo vài phần kích động, bà ấy vừa dùng lực đóng, vừa lẩm bẩm:
“Những người đàn ông trong thôn này nào có ai có thể xứng với khuôn mặt xinh đẹp nhường này của con chứ, chỉ có con trai cô mới đủ tư cách thôi!”
Tôi không dám tin những lời này lại thốt ra từ miệng cô Từ, chỉ có thể dùng sức đạp vào quan tài, liên tục hét lớn:
“Con trai cô đã ch/et từ lâu rồi, cô làm vậy có tác dụng gì đâu?”
Bà ấy nghe xong, búa trong tay dường như càng lúc càng n.ệ.n mạnh xuống.
“Con của cô là đứa trẻ tốt nhất trên đời này, cho dù nó ch/et rồi thì cô cũng phải cưới cho nó người vợ xinh đẹp nhất.”
“Thay vì để những gã đàn ông trong làng được hời, không bằng con gả cho con trai cô đi!”
Sau đó, những chiếc đinh đã được đóng xong, tôi không cách nào đẩy quan tài ra được nữa.
Cô Từ ngồi ở bên ngoài quan tài khóc một lúc lâu.
“Con yên tâm đi, xuống dưới đó vẫn có con trai cô làm bạn. Qua vài ngày nữa, cô sẽ đến ch.ô.n các con cùng nhau.”
Cô Từ dứt lời, xung quanh không còn tiếng động nào nữa.
Tôi bất lực nằm trong quan tài, móng tay cắm sâu vào trong gỗ.
Trong cái làng này, có lẽ tôi không nên ôm hy vọng với bất kỳ ai.
10.
Ngày hôm sau, tôi xuất hiện ở nhà như thường lệ, mẹ tôi vẫn kéo tôi vào căn phòng bí mật để bôi men sứ.
Lần này, ánh sáng thanh khiết trong cơ thể phát ra càng thêm tinh xảo.
Đây là lần đầu tiên mẹ cho tôi mặc bộ váy đẹp nhất trong nhà.
Chờ đến khi bà ta dắt tôi đến tế đàn trong làng, tôi mới hiểu ra mục đích của việc này.
“Gần đây làng chúng ta không được thanh tĩnh, để cuộc sống của mọi người bình yên trở lại, hôm nay tôi muốn thông báo hai việc.”
Mẹ tôi nhìn mọi người phía dưới, giọng nói hơi hưng phấn.
“Việc đầu tiên chính là, ngày mai tôi sẽ dùng bí thuật để cầu xin thần linh ban phước cho làng.”
Bà ta nắm tay tôi, tiếp tục nói:
“Việc thứ hai, ngày mai con gái tôi trưởng thành rồi. Đây là cô gái sứ sống độc nhất vô nhị, ai muốn mua đêm đầu tiên của con bé thì hãy đến buổi đấu giá ngày mai!”
Bà ta vừa dứt lời, những người đàn ông dưới tế đàn đều vỗ tay hoan nghênh.
Từng người một trong số họ nhìn chằm chằm vào cơ thể tôi, mong muốn giây tiếp theo có thể lập tức đ.è tôi xuống.
Ngoại trừ duy nhất một người.
Đó là cô Từ đang trốn sau đám người.
Vẻ mặt bà ấy hoảng sợ nhìn tôi, như thể không tin rằng tôi có thể sống sót đứng ở nơi này.
Tôi bước xuống, nhẹ nhàng nắm tay cô Từ, mỉm cười với bà ấy rồi nhỏ giọng nói:
“Mẹ chồng tốt của tôi à, con trai cô bảo tôi về ở cùng với cô đó.”