• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Con gái nuôi (2 Viewers)

  • Chương 1

1.

Em ơi! em có đã có Tiểu Thần rồi, sao tự nhiên lại muốn nhận nuôi thêm một đứa con gái?

Trong lúc mơ màng tôi nghe được giọng của mẹ.

“Em thấy chị rất hạnh phúc khi có một đứa con gái, em cũng muốn có một đứa!”

Giọng nói của dì cũng lọt vào tai tôi, tôi choáng váng.

Tôi chết rồi, làm sao còn nghe được tiếng họ?

Vội vàng mở mắt ra, phát hiện mình nằm ở trên sofa, có một quyển sách che trên mặt, chắc là đang ngủ gật.

Lấy quyển sách xuống, tôi thấy mẹ cùng dì đang nói chuyện với nhau.

Vậy là… tôi đã sống lại?

Tôi còn chưa kịp phản ứng, dì đột nhiên quay đầu nhìn tôi: “Kiều Kiều, con có muốn có thêm một đứa em họ để chơi cùng không, cô bé đó rất xinh đẹp và hiểu chuyện.”

Vừa nói, dì vừa lấy điện thoại di động ra đưa một bức ảnh cho tôi xem: “Viện Trưởng cũng gửi ảnh cho dì xem rồi.”

Tôi ngơ ngác nhìn bức ảnh, khi nhìn rõ bức ảnh một cô gái đang cười, tôi trợn mắt và tức giận.

Chính khuôn mặt vô hại non nớt này đã gi.ết ch.ết tôi và con tôi!

Tôi sờ lên cái bụng phẳng lì của mình, lúc này tôi mới tốt nghiệp đại học.

2.

Kiếp trước, cũng chính vào thời điểm này, dì tôi đã đến nhà tôi và nói với mẹ tôi rằng dì muốn nhận một bé gái năm tuổi tên là Giai Giai.

Mẹ tôi khuyên dì là dì đã có em họ Trương Thần rồi, nên không cần nuôi thêm đứa nào nữa.

Mà tôi cũng ngồi gần đó, tôi nhớ tới vài bạn học trong nhà có nhận thêm con nuôi, họ đều nói nhận con nuôi mạo hiểm rất lớn.

Giống như mở chiếc hộp Blind Box.

Nếu đứa bé đó có gien tốt, vậy thì may mắn rồi, cả đời không phải lo gì cả, về già còn được báo đáp, phụng dưỡng.

Nhưng phần lớn là xấu.

Bạn nghĩ xem những bậc cha mẹ vứt bỏ đứa con của chính mình, gien nhân phẩm của họ có thể tốt đến mức nào.

Cho nên lúc ấy tôi liền khuyên dì, không nên tùy tiện nhận nuôi một đứa trẻ.

Đặc biệt là cô bé Giai Giai kia đã 5 tuổi đã hiểu chuyện, khó mà dạy dỗ lại.

Lỡ như cha mẹ cô bé kia có nhân phẩm không tốt, mình phải chịu đựng cả đời.

Hơn nữa em trai cũng đã lớn rồi, nếu cả hai không hòa thuận thì làm sao.

Nhưng dì không chịu nghe tôi, còn nói tôi có phải thấy Giai Giai xinh đẹp như vậy, sợ lớn lên sẽ xinh đẹp hơn tôi phải không.

Tôi hết nói nổi nên không khuyên nữa.

Dì đã nhận nuôi Giai Giai như ý muốn. Nhưng mỗi lần Giai Gia gây chuyện, dì lại đánh và mắng nó: “Tao nên nghe lời chị họ của mày, không nên nhân nuôi mày làm gì, con sói mắt trắng này!”

Dì nói càng nhiều, Giai Gia càng ghét tôi hơn.

Nhưng con bé che giấu rất tốt, cho đến khi tôi kết hôn và mang thai mới lộ răng nanh ra.

Hôm đó tình cờ tôi về nhà cha mẹ, nhà dì tôi ở đối diện, thang máy đang bảo trì nên tôi đi cầu thang bộ.

Đi đến nửa đường thì gặp Giai Giai, lúc đó con bé đã ra dáng một cô gái xinh đẹp.

Thấy tôi đi một mình, con bé nhìn quanh không có ai, chưa kịp chào hỏi đã tức giận nói: “Chị là cái gì mà dám khuyên mẹ không nhận nuôi tôi, khiến tôi mỗi ngày đều bị mẹ mắng.”

Tôi chỉ sững người tại chỗ và quên mất phải làm gì.

Con bé bước xuống cầu thang rồi đẩy tôi với tốc độ cực nhanh!

Tôi bàng hoàng ngã về phía sau và lăn xuống hai tầng cầu thang.

Cả tôi và cái thai trong bụng đều không cứu được.

Và vì không có camera giám sát ở cầu thang này nên tôi không biết làm cách nào mà con bé đã xóa tan mọi nghi ngờ và tiếp tục sống bình yên.

Con bé hoàn toàn quên mất rằng tôi và con tôi đã chết trong tay nó.

Người đau lòng nhất là gia đình tôi và gia đình chồng tôi!

3.

Tôi vuốt ve ảnh của Giai Giai trên điện thoại của dì, có lẽ xem hơi lâu, dì bối rối gọi tôi: “Kiều Kiều! Kiều Kiều!”

Mẹ tôi cũng lên tiếng: “Kiều Kiều! con bị sao vậy? Trả điện thoại cho dì đi, con sờ sắp mòn điện thoại rồi?”

Bị kéo ra khỏi ký ức, tôi không thể phân biệt được giữa thực tế và tưởng tượng trong vài giây.

Sau khi đưa điện thoại cho dì, tôi bình tĩnh nói: "Được á dì, con bé rất xinh đẹp."

Dì tôi cười rạng rỡ, càng nhìn ảnh càng thích Giai Giai.

Mẹ thấy tôi cũng đồng ý thì mẹ cũng im lặng.

Dì tôi vui vẻ về nhà chuẩn bị phòng,dì nói đã hẹn ngày mai sau khi hoàn tất thủ tục nhận con nuôi sẽ mang con bé về chăm sóc.

Sau khi dì tôi đi rồi, tôi nằm trên ghế sofa một lúc rồi mới chấp nhận sự thật rằng mình đã sống lại.

Lời khuyên can vô tình ở kiếp trước đã trở thành con dao hại ch.ết tôi.

Đời này tôi sẽ không bao giờ can thiệp vào việc của người khác nữa.

4.

Khi Giai Giai được đón về nhà, dì đã tổ chức một bữa tiệc thật lớn.

Mẹ tôi đi còn tôi thì không.

Tôi sợ rằng tôi không nhịn được mà bóp cổ con bé.

Dù tôi không đi nhưng con bé vẫn đến nhà tôi.

Vì mẹ và dì tôi có mối quan hệ tốt nên họ đã mua nhà ở đối diện nhau.

Giai Giai được dì dẫn qua, vừa vào cửa đã đẩy vào người tôi: “Kiều Kiều, con xem này!”

Nhìn kẻ thù trong lòng mình, lửa giận sôi sục trong tôi.

Tôi đẩy con bé ra, kìm nén tức giận, cười nói: “Thật đáng yêu, dì thật là may mắn!”

Dì mỉm cười ôm Giai Giai vào lòng, đắc ý nói: “Đôi mắt chớp chớp này đã chinh phục được Tiểu Thần đó!”

Em họ tôi lớn hơn Giai Giai năm tuổi.

Tôi nói cho có lệ: “Vậy cũng tốt, chúc mừng dì~”

Dì cười và nói: "Dì cũng nghĩ điều đó đáng để chúc mừng, hahaha."

Tôi cạn lời, không muốn nói chuyện nữa nên đứng dậy đi vào phòng.

Chỉ là dì thôi, mong dì có thể hạnh phúc đến già.

Lúc tôi đang định đóng cửa lại, giọng nói non nớt của Giai Giai từ phía sau vang lên: “Mẹ, chị họ của con không thích con phải không?”

Dì hừ lạnh một tiếng: "Bảo bối ngoan, mặc kệ chị họ đi. Nó thích hay không không quan trọng, chỉ cần mẹ thích là được rồi."

Giai Giai nhẹ nhàng đáp: “Dạ.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom