• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Con gái nuôi (5 Viewers)

  • Chương 2

5.

Lúc vừa mới về nhà, Giai Giai cực kỳ ngoan ngoãn.

Khi ăn cơm hay chơi đồ chơi đều quan sát sắc mặt của dì và tiểu Thần, họ cười thì con bé mới tiếp tục làm.

Dượng tôi có công việc bận rộn, cũng không tỏ thái độ gì đặc biệt với con bé.

Dì mỗi ngày đều dẫn con bé ra ngoài chơi và mua quần áo đẹp cho nó, sau đó nó sẽ ăn mặc thật đẹp và đi khoe với mọi người.

Ngay cả con chó bên đường cũng không thoát được.

Chờ sau khi hoàn thành thủ tục, thì Giai Giai bắt đầu đi học.

Có hôm, sau khi đưa Giai Giai đi học một lúc, dì lại nhận được điện thoại và vội vã chạy lên trường.

Bởi vì tình cờ gặp dì ấy trước cửa nhà, với tâm lý hóng chuyện nên tôi đã đi cùng dì ấy.

Cô giáo nói rằng Giai Giai bị đánh.

Khi vừa đến nơi chúng tôi đã thấy trên mặt Giai Giai có năm dấu tay đỏ bừng.

Đôi mắt mở to, ngập nước nhìn tôi và dì.

Dì lập tức xót con, tức giận đau lòng đan xen, mắng cô giáo: “Ai đánh con gái tôi, trường học các người làm ăn kiểu gì vậy?”

Cô giáo kéo một cậu bé qua với vẻ mặt có lỗi và nói: "Thật xin lỗi, mẹ của Giai Giai, tôi đã la cậu bé này rồi."

Tôi nhìn cậu bé, tuy là thủ phạm nhưng tôi cảm thấy cậu bé đang ôm bụng, vẻ mặt đau đớn.

Lúc này cậu bé cũng bào chữa: “Con không đánh cậu ấy trước, tại cậu ấy đá vào bụng con trước!”

Giai Giai nhanh chóng phủ nhận: “Tôi không có, là cậu nhìn lén tôi đi wc, Mẹ tôi nói không được nhìn lén người khác đi wc.”

Dì tôi nghe vậy lo lắng, giơ tay lên định đánh người nhưng cô giáo nhanh chóng cản lại.

Cậu bé kinh ngạc nhìn Giai Giai, không ngừng phủ nhận: "Con không có! Con thực sự không có! Là cậu ấy đá con!"

Tôi thấy vẻ mặt của cậu bé có gì đó không ổn nên nhanh chóng đề nghị: "Sao chúng ta không kiểm tra cậu bé trước? Tôi thấy sắc mặt của cậu bé không được tốt lắm."

Trong lúc đang nói chuyện thì cha mẹ cậu bé cũng đến, hai bên xảy ra tranh cãi.

Sau đó, cậu bé bất ngờ ngã xuống đất ngất đi.

Cha mẹ cậu bé quá sợ hãi nên nhanh chóng đưa đến bệnh viện, kết quả cho thấy các cơ quan trong bụng của cậu bé đã bị tổn thương nghiêm trọng!

Điều này chứng thực cậu bé đó đã bị đá vào bụng.

Mọi người kinh ngạc nhìn Giai Giai.

Giai Giai hoảng sợ lắc đầu, không ngừng bào chữa: Không phải con, là cậu ta lén nhìn con đi wc.

Dì có chút khó xử.

Chỉ có tôi là không bất ngờ, thì ra còn nhỏ như vậy đã xấu tính rồi.

Khó trách đời trước đẩy tôi dứt khoát như vậy, không hề hoảng sợ.

Bởi vì vụ việc xảy ra ở chỗ không có camera giám sát. Hai đứa trẻ cũng có lý lẽ riêng không thể tra rõ.

Cuối cùng để dì tôi bồi thường tiền thuốc men.

Dù sao thì cũng chỉ có hai đứa nó đánh nhau, không đổ cho ai khác được.

Ban đầu đáng lẽ phải bồi thường 10.000 nhưng vì Giai Giai cũng bị đánh, cuối cùng dì phải trả 8000.

6.

Một trận đánh nhau của con nít khiến dì tôi tốn 8000.

Sau khi về đến nhà, dì thật sự tức giận, đây là lần đầu tiên dì tức giận như vậy từ khi mang Giai Giai về: “Con còn nhỏ như vậy, sức lực đâu mà đá đến người ta đi bệnh viện?”

Nhìn Giai Giai cúi đầu khóc, dì nhịn không được, dịu giọng nói: “Cho dù là cậu bé đó sai trước, nhưng tiền này cũng khó kiếm, cha con đi làm cũng rất vất vả!”

Lúc này, tiểu Thần cũng nghe được chuyện, đứng ra che chở cho Giai Giai: “Mẹ, đừng la em nữa, em cũng không phải cố ý!”

Dì nhìn hai đứa nó, đột nhiên mềm lòng, thay vì tiếp tục mắng Giai Giai, lại ôm nó vào lòng an ủi.

Đây là một hình ảnh ấm áp, nếu không nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng Giai Giai.

Khi nhìn thấy, tôi thầm kinh ngạc, còn trẻ như vậy đã biết lợi dụng lòng người, chẳng trách dù đã năm tuổi con bé vẫn được dì tôi nhận nuôi.

Cậu bé chuyển đến trường khác và Giai Giai không bao giờ đánh ai nữa.

Mặc dù mọi thứ ở trường đều yên bình nhưng ở nhà đôi khi lại có chuyện không ổn.

Ví dụ như hư hao vài món đồ linh tinh, nếu tiểu Thần có gì đó, con bé cũng muốn có.

Không ngừng thăm dò sức chịu đựng của dì tôi.

Dì tôi bắt đầu qua nhà tôi than phiền, lần nào tôi cũng khuyên dì: "Giai Giai còn nhỏ, con bé giành đồ chơi là vì cảm thấy tự ti, thiếu thốn, dì nên quan tâm nó nhiều hơn.”

Dì ngơ ngác nhìn tôi: ‘Thật vậy sao?”

Tôi khẳng định liền: “Đúng rồi, huống chi mấy món đồ chơi này cũng không lớn lao gì, sao này con bé lớn rồi sẽ không thèm nữa đâu, dì nghĩ xem chẳng qua là con bé muốn dì thương nó một chút, bao dung nó một chút.”

Sau đó dì mỉm cười nhẹ nhõm và nói: "Đúng vậy, Giai Giai rất nhạy cảm. Có thể con bé đang cố gắng thu hút sự chú ý của tôi."

Tôi vỗ tay tán thành: “Dì à dì thật tốt bụng”.

7.

Từ đó trở đi, dì tôi càng cưng chiều Giai Giai, thậm chí còn cưng hơn cả tiểu Thần.

Tiểu Thần lúc đầu cũng có chút ghen tỵ, nhưng sau đó, dì tôi đem những lời tôi từng nói “cải tiến” thêm chút xíu để tẩy não tiểu Thần.

Không ngờ tiểu Thần đã ngừng ghen tị, thậm chí còn đứng về phía Giai Giai nhiều hơn.

Trong một thời gian dài, Giai Giai thật sự là bảo bối của gia đình dì.

Thậm chí khi con bé qua nhà tôi chơi, nó dùng ánh mắt bề trên mà nhìn tôi, thậm chí chỉ tay vào notebook của tôi và ra lệnh: “Chị họ, đưa cho em.”

Nó cho rằng cả thế giới đều là của nó phải không?

Tôi từ chối: “Em còn nhỏ, chưa xài được!”

Thấy tôi từ chối, con bé bắt đầu khóc lớn: "Em không chịu, em muốn chơi! hu hu hu"

Tôi vẫn từ chối và không đưa cho nó.

Ngay cả khi mẹ tôi ở bên cạnh khuyên tôi đưa cho con bé chơi một lát, tôi cũng không đồng ý.

Giai Giai nhìn một hồi đột nhiên tức giận, vừa chạy vừa khóc, hất notebook cùng bàn phím của tôi văng xuống đất.

Miệng còn hét to: “Không cho em chơi thì ai cũng không được chơi!”

Nghĩ đến hận thù đời trước và việc notebook bị vỡ, tôi tức giận kéo con bé lại đánh vào mông nó.

Lần này nó càng khóc càng to, kêu gào thảm thiết.

Khóc đến nổi cả gia đình dì đều kéo qua tới.

Dì vừa bước vào cửa, Giai Giai đã nhào vào lòng dì méc: “Mẹ ơi, chị họ không cho con chơi notebook còn đánh con.”

Dì tôi có vẻ đau khổ, ôm con bé vào lòng mắng tôi: “Kiều Kiều, con lớn như vậy, sao còn đánh em!?”

Trương Thần cũng bước ra nói: “Chị, sao lại keo kiệt như vậy?”

Dượng không lỗ mãng như hai người kia, bình tĩnh quan sát tình hình liền thấy cái notebook trên mặt đất. Sắc mặt lập tức thay đổi.

Dượng kéo Giai Giai ra khỏi vòng tay của dì rồi nghiêm khắc hỏi: “Giai Giai! con đập vỡ notebook của chị họ đúng không?”

Dì và tiểu Thần sững sờ.

Tôi cố ý im lặng.

Mẹ tôi liền đứng dậy nói: “Vừa rồi Giai Giai muốn chơi, nhưng chúng tôi nghĩ nó còn quá nhỏ để chơi nên không đưa cho con bé. Sau đó con bé đã đập vỡ, nên Kiều Kiều đã đánh nó.”

Dượng tức giận: “Sao con lại làm như vậy, không cho con chơi thì con lại đập vỡ?”

Đối mặt với sự tức giận của dượng, Giai Giai lại không hề hoảng sợ, thậm chí còn khóc lóc kể lể: “Con không cố ý, con chỉ vô tình làm rơi mà thôi!”

Dì tôi liền ôm lấy Giai Giai vào lòng, như sợ dượng sẽ đánh nó.

Tôi ra vẻ rộng lượng nói: “Dượng ơi, không sao đâu. Có lẽ nó còn quá nhỏ nên sơ ý thật.”

Dượng tôi dù không đánh con bé, nhưng vẫn xin lỗi tôi và chuyển 5.000 từ Alipay để tôi mua cái mới.

Mẹ và tôi đều nói không cần nhưng ông nhất quyết đưa.

Chuyển khoản trên Alipay không cần phải chấp nhận mới nhận được, tiền trực tiếp vào tài khoản. (cái này mình chưa xài nên không rành)

Sau khi tôi nhận được tiền, dượng và gia đình mới quay về.

Giai Giai đi sau cùng, trước khi đóng cửa nhà liền quay mặt nhìn tôi, le lưỡi.

Tôi cười.

Không sao, cứ như vậy mà lớn lên nhé.

Giỏi lắm.

Lúc nãy là tôi cố tình chọc con bé đập vỡ notebook, dù sao cũng dùng lâu rồi, không còn đủ chức năng nữa, tính đổi cái mới.

Vừa hay, mai đã có cái mới.

8.

Con bé nhập học nửa chừng nên theo không kịp.

Mọi chuyện càng khó khăn hơn khi nó lên lớp 2, các thầy cô bộ môn đều phàn nàn con bé nghe không hiểu bài giảng.

Những bạn học khác đều nghe hiểu nhưng con bé thì không.

Thành tích luôn đứng cuối lớp.

Dì không tin, liền cùng nó làm bài tập ở nhà, vài lần dì cũng bó tay.

Có vẻ như nó thực sự không thể dạy được.

Nếu dì muốn mắng nó, còn chưa mở miệng, Giai Giai đã khóc trước rồi, khóc lóc như mưa rồi hứa sẽ học tập chăm chỉ, xin dì đừng mắng nó.

Miệng dì vừa mở ra đã ngậm lại, rốt cuộc không thể mắng nổi nữa.

Sau đó, dì liền mời một giáo viên dạy kèm chuyên nghiệp, chi hơn 100.000 trong mấy năm liền, nghiêm khắc dạy dỗ, cuối cùng cũng có chút tiến bộ.

Dì tôi thở phào nhẹ nhõm, cho rằng những ngày tháng tốt đẹp sắp tới rồi.

Dì không hề biết rằng đây chính là khởi đầu cho cơn ác mộng của gia đình dì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom