• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [ZHIHU] CÔNG THỨC TÍNH TỔNG (2 Viewers)

  • Phần 1

1.

Cháu gái đã yêu sớm, phải mời phụ huynh lên

Anh trai tôi và chị dâu đều không có thời gian vì quá bận rộn làm việc.

Người rảnh rỗi nhất hiện tại chính là tôi.

Vì vậy, như đinh đóng cột, nhiệm vụ này lại rơi vào đầu tôi.

Tôi nhìn đứa cháu gái còn nhỏ như thế đã yêu đương sớm, thở dài sâu sắc.

Con bé bé như thế đã có người yêu rồi, còn tôi gần 30 tuổi , một người theo đuổi cũng không có.

Giữa người với người, thật đáng giận mà!

Như cảm nhận được ánh mắt của tôi, Manh Manh mở to đôi mắt, ngây thơ nhìn tôi:

"Cô ơi, lát nữa cô có hứng thú gặp cháu rể của cô không?”

Ta nói muốn thổ huyết tại chỗ, con bé có ý gì đây.

Nhìn đi, đây có phải là một câu nói phù hợp với lứa tuổi thế này không?

Khi tôi đến trường học, cảm thấy có chút lo lắng.

Tôi không khỏi nhớ đến cái cảnh ngày trước tôi cũng yêu sớm và bị mời phụ huynh, bỗng dưng bước chân có chút yếu ớt.

Có vẻ ai rồi cũng sẽ có một nỗi sợ sâu sắc với trường học.

Ví dụ, tôi...

"Cô, nhìn thấy cháu rể, cô sẽ không kích động như vậy chứ!” Cháu gái tôi nhìn tôi với vẻ mặt không nói nên lời.

Manh Manh đột nhiên cảm thấy tôi có chút không đáng tin cậy, liền nói: "Cô à, giáo viên chủ nhiệm của bọn con rất đẹp trai, lát nữa sẽ gặp lại, cô đừng làm khó con!”

Khóe miệng không khỏi giật giật, không hổ là cháu gái, còn nhỏ đã có thể phân biệt được ai xấu ai đẹp!

Được! Có khí phách như tôi năm đó!

Tôi kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng và bước vào văn phòng.

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm của con bé, tôi hoàn toàn chết lặng, đây không phải là bông hoa cao lãnh mà tôi đã bỏ rơi sao?

Người trước mắt mặc áo sơ mi trắng, các đốt ngón tay rõ ràng, mày mắt lạnh lùng, cho dù là ăn mặc đơn giản cũng khó có thể che giấu khí chất của cậu ấy.

Cháu gái của tôi nhìn thấy tôi đang nhìn chằm chằm vào giáo viên chủ nhiệm của con bé, không khỏi véo chân tôi và nói nhỏ:

"Cô đừng làm con mất mặt chứ.!"

Rất tiếc! Cô không thể giúp nổi!

Vì cái thứ thể diện ch*t tiệt này, trước mặt cậu ấy đã mất sạch rồi.

Nhìn thấy tôi, đôi mắt đen của Giang Cảnh Hàn có những cảm xúc mà tôi không thể hiểu được, cậu ấy lạnh lùng nói: "Lâm Manh Manh là con gái của cô sao?"

Trái tim tôi khẽ run lên, khàn giọng nói: “Mí mắt to, xinh đẹp, tất nhiên là con gái tôi rồi."

Cháu gái:……

Nghe vậy, ánh mắt Giang Cảnh Hàn càng lạnh hơn, ánh mắt nhìn tôi khiến tôi rùng mình,

“Chẳng lẽ, yêu sớm cũng là tính kế thừa truyền thống luôn hả?”

Tôi không cười nổi, chẳng lẽ phải nhắc vụ đó sao?

Tôi: "Con theo ba, liên quan gì đến tôi!"

Lời vừa ra khỏi miệng, Giang Cảnh Hàn càng lạnh lùng nhìn tôi: “Ngày thường cô giáo dục con cái như vậy à?”

Tôi: "Ba nó dạy bảo con bé suốt!"

Chẳng có vấn đề gì với việc này cả! Ngày thường, anh trai giáo dục cháu gái, chị dâu cũng không quan tâm.

Giang Cảnh Hàn lạnh lùng nhìn tôi một cái, bình tĩnh nói: "Nếu ba đã dạy bảo con rất nhiều, chúng ta nên mời ba đến trường!"

Tôi:……

Có phải là tôi đã tự kê đá vào chân mình rồi không?

Tôi vội vàng chữa lại: “Thật ra ngày thường tôi cũng dạy bảo Manh Manh."

Tiếp theo là Giang Cảnh Hàn nghiêm khắc giáo dục tư tưởng, cũng đã nhân tiện phổ biến cho tôi những tác hại của tình yêu "chó con".

Hồi đó, cô giáo chủ nhiệm cũng đã dạy bảo tôi về những tác hại của việc yêu sớm.

Người nghe không thay đổi nhưng người nói thì thay đổi.

Ở trường trung học, Giang Cảnh Hàn là một bông hoa cao lãnh nổi tiếng trong lớp chúng tôi.

Tuân thủ nguyên tắc không buông tha cho một anh chàng đẹp trai nào.

Giang Cảnh Hàn đã thành công thu hút mọi sự chú ý từ tôi.

Khi tôi theo đuổi cậu ấy, cả lớp đều nghĩ tôi và cậu đã bên nhau rồi, sau đó rất vinh dự bị mời phụ huynh tới trường.

Cậu ấy cũng từ vị trí thứ nhất tụt xuống hạng 30.

Chuyện cũ không thể nào không nhớ!

Cháu gái tôi sau khi được Giang Cảnh Hàn giáo dục, con bé đã hứa với cậu ấy rất ngoan ngoãn: "Thầy ơi, con hứa sẽ không yêu sớm!"

Tôi đã thực sự nghĩ rằng con bé sẽ nghe lời.

Ngay khi rời khỏi văn phòng, con bé đã chạy nhanh đến chỗ bạn trai nhỏ của mình.

Tôi:……

2

Sau khi trở về nhà, tôi nằm trên giường với vẻ mặt chán nản, đăng một story :

"Vừa gặp phải thảm hoạ, giờ người không còn rồi."

Người bạn thân nhất của tôi đã bình luận trong vài giây: " Đừng nói nhảm nữa, vài hôm nữa là buổi họp mặt cấp 3."

"Nghe nói Giang Cảnh Hàn cũng đi!"

Tôi im lặng một lúc, tôi có thể nói tôi vừa gặp cậu ấy không?

Tôi im lặng đáp: “Tao nói hôm nay tao mới gặp cậu ấy, mày có tin không?”

Giây tiếp theo, Wechat của tôi đổ chuông.

Là chị em thân thiết của tôi.

Ngay khi tôi nhận cuộc gọi, người kia đã nóng lòng muốn hỏi tôi chuyện gì đang xảy ra.

Tôi thở dài: “Chuyện dài lắm, cậu ấy là thầy chủ nhiệm của cháu gái tao mà!”

Bạn thân tôi tỏ vẻ khó hiểu: "Cậu ta điên à? Tiến sĩ mà đi dạy tiểu học à? Thừa hơi hay gì!"

Đâu chỉ là Thiên tài......

Phí lời! Tôi nghĩ đơn giản là cậu ta bị bệnh! Thật là lãng phí!

Bằng cấp tốt như vậy, cho tôi thì tốt biết bao?

Sau khi nghe chuyện xảy ra hôm nay, bạn thân của tôi cười như điên: "Lâm Ngôn, mày thật thông minh! Tao dám đảm bảo rằng Giang Cảnh Hàn sẽ không bao giờ quên nổi mối tình này."

Hahahahahhahahahahahahaha.

Tôi mạnh mẽ bác bỏ.

"Nếu không tin, thì mày cứ chờ xem!"

"Đừng quên đến buổi họp lớp nhé!"

Tôi không nghe những lời còn lại, trong đầu luôn vang lên câu: "Giang Cảnh Hàn vẫn chưa quên được mày đâu."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom