• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [ZHIHU] CÔNG THỨC TÍNH TỔNG (1 Viewer)

  • Phần 3

5.

Trong nhà thầy chủ nhiệm, tôi ngơ ngác ngồi trên ghế sofa.

Trong lòng vô cùng hối hận, lẽ ra tôi không nên mềm lòng đưa Giang Cảnh Hàn về nhà.

Kết quả là tôi bồn chồn ở đây, còn cậu ấy ngồi sang một bên rất thoải mái.

Vợ thầy nhìn thấy tôi thì rất vui, còn nhiệt tình rót cho tôi một cốc nước: "Ngôn Ngôn, đã lâu không gặp, càng ngày còn càng xinh đẹp ra!”

Vẫn là sư mẫu hiền dịu. Yêu cô quá đi!

Thầy chủ nhiệm uống một hớp trà, hừ lạnh một tiếng: " Tôi biết cô đối với con trai tôi có ý xấu, nhưng không nghĩ tới cô lại là tai họa như vậy!"

Là tai hoạ trước đây, bây giờ không phải nữa rồi!

Ngay khi tôi định giải thích, Giang Cảnh Hàn đã ngắt lời tôi.

Cậu ấy dùng đôi mắt đen láy liếc nhìn tôi, hừ lạnh một tiếng: “Không chỉ là một tai họa, sau đó còn vứt bỏ không thương tiếc .”

Tôi:……

Thầy chủ nhiệm im lặng ba giây, sau đó chậm rãi nói: " Lâm Ngôn, tại sao cô chỉ gây hoạ với chúng tôi?"

"Từ yêu sớm đến thành tích tụt dốc......"

"Bây giờ cô còn muốn hại con trai tôi, cô còn không muốn thừa nhận sao?"

Tôi muốn khóc mà không ra nước mắt, hồi đó tôi còn trẻ con, phù phiếm và ngu dốt!

Tôi như chim cút, liên tục xin lỗi: “Thưa thầy, trước đây em còn trẻ con nông nổi, ngu dốt, mong thầy thứ lỗi!”.

Thầy chủ nhiệm ánh mắt lóe sáng: "Nếu xin lỗi có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì?"

Tôi trả lời trong tiềm thức: "Vậy thì em nên làm gì?"

Thầy giả vờ do dự, suy nghĩ một chút nói:

"Vậy cô nói xem, có phải là cần có trách nhiệm với con trai tôi không?"

Tôi liếc nhìn Giang Cảnh Hàn, nuốt nước bọt vô vọng, khiến cậu ấy tụt hạng thành tích cũng cần có trách nhiệm sao?

Nhưng không ngờ được, khi tôi không kịp đề phòng, đã bắt gặp ánh mắt của cậu ấy, ánh mắt mờ mịt không rõ ràng.

Sau khi nhìn tôi thật sâu, cậu liền quay sang phía thầy chủ nhiệm nói: “Ba, con cô ấy đã học tiểu học rồi!"

Thầy chủ nhiệm cau mày, thẳng thừng nói:

"Con ngốc à? Ba thấy mẹ con bé mỗi ngày đều đăng bài hẹn hò giấu mặt cho nó trong nhóm hẹn hò giấu mặt."

"Con bé rõ ràng là viện cớ không chịu trách nhiệm với con đó!"

Mẹ tôi thật xứng là cao thủ khu phố , giờ làm tôi mất hết mặt mũi.

Giang Cảnh Hàn trong mắt tựa hồ tràn đầy sóng gió, nhẹ giọng nói: "Thật sao?"

What the f*ckkkk!

Cũng may, Giang Cảnh Hàn vẫn là người hiểu chuyện, thấy tôi im lặng, cậu ấy đề nghị đưa tôi về nhà.

Tính ra cậu ấy vẫn là người ! Nếu tôi ở lại nữa, tôi sẽ ch*t mất!

Chỉ là, cậu ấy say thì làm sao có thể đưa tôi về?

Tôi liếc nhìn Giang Cảnh Hàn bên cạnh, ánh trăng rọi xuống gương mặt cậu, sống mũi cao và góc nghiêng như dao, chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ khiến người ta chìm đắm.

Tôi không khỏi nuốt nước miếng, tại sao tên chó này trông đẹp trai như vậy?

Trong một thoáng tôi quên mất mình định nói gì.

Cậu nheo mắt nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: "Đẹp không?"

Tôi gật đầu, vô thức nói ra những gì trong lòng mình: "Cũng khá đẹp đấy, nhưng chỉ nhìn thôi cũng không ngủ được, thật đáng tiếc!"

Nói xong tôi thật muốn chết, tôi đang nói cái từ hổ sói gì thế này?

Có cái lỗ nào không? Tôi muốn chui xuốngggggggg!!!!!!

Cậu ấy đứng hình, dừng lại và nhìn tôi thật sâu: "Có vẻ như bạn học Lâm rất có tham vọng với cơ thể của tôi?"

Giang Cảnh Hàn đột nhiên đến gần, hơi thở nóng bỏng phả vào chóp mũi của tôi, khiến tim tôi đập nhanh hơn.

Bạn học Lâm là cái tên cậu ấy gọi tôi khi còn học trung học, bây giờ khi tôi nghe lại nó, cảm thấy như đã xa cách cả đời.

Sau bao nhiêu năm, tôi vẫn không khỏi xúc động khi cậu ấy gọi tôi như vậy.

Tôi cố nén cơn nhói trong tim và gần như bỏ chạy.

Trong một đêm chạy trốn đến tận hai lần, một lần là từ tay ba cậu ấy, lần này là từ tay cậu ấy.

Họ chẵc chắn là khắc tinh của tôi rồi. Đáng sợ zl

Vì một cuộc sống yên bình, phải tránh xa thôi!!!

6.

Tôi càng muốn tránh xa Giang Cảnh Hàn, chúa sẽ càng chống lại tôi.

Tôi có thể nhìn thấy cậu ấy khi tôi đưa cháu đến trường và nhìn thấy cậu ấy khi tôi đón con bé về.

Tôi thậm chí còn có thể gặp cậu ấy khi tôi. đi mua sắm.

Nói chính xác ra là cậu ấy và một cô gái.

Cô gái bên cạnh Giang Cảnh Hàn vừa cao vừa mảnh khảnh, mặc chiếc váy ống màu đen gợi cảm, vừa đầy đặn vừa đầy nữ tính, mỗi cử động, cái nhíu mày và nụ cười của cô ấy đều rất quyến rũ, ngay cả tôi, một người phụ nữ cũng sẽ lưu luyến vì vẻ đẹp của cô ấy.

Giang Cảnh Hàn, người luôn tỏ ra thờ ơ khi chúng tôi yêu nhau, giờ đây sự xa cách giữa lông mày và ánh mắt của cậu ấy đã dịu đi một chút, cậu ấy còn nghiêng đầu lại để lắng nghe giọng nói của cô gái đó một cách cẩn thận.

Người qua đường nhìn thấy hai người đều không khỏi nhìn lại một cái, thở dài nói: " Họ thật đẹp đôi."

Tôi nén chua xót trong lòng, quay đầu rời đi.

Thì ra không phải tự nhiên cậu ấy lại đối xử với tôi lạnh nhạt như vậy.

Để tránh tiếp xúc nhiều hơn với cậu ấy và giữ cho trái tim không rung động nữa, tôi đã nói thẳng với anh trai và chị dâu rằng tôi sẽ không đón Manh Manh nữa.

Nhưng người tính không bằng trời tính, càng muốn trốn càng không thoát được.

Tôi nhận được điện thoại từ anh trai rằng Manh Manh bị ngã cầu thang gãy tay.

Cả anh trai và chị dâu tôi đang đi công tác nên tối nay mới về đến nhà.

Khi tôi biết tin, tôi không thể quan tâm đến bất cứ điều gì.

Tôi gần như đã lớn lên cùng với Manh Manh, con bé đối với tôi rất quan trọng.

Bây giờ biết con bé bị thương, trái tim tôi như thắt lại.

Khi tôi đến bệnh viện, Giang Cảnh Hàn đang ở cùng con bé trong phòng bệnh.

Còn tay của Manh Manh đã được bó bột rồi, con bé đang nằm trên giường bệnh tùy ý trò chuyện với Giang Cảnh Hàn.

Lòng tôi nhẹ nhõm hẳn.

Manh Manh thấy tôi, khoa trương chỉ vào tay, "Cô ơi, đau quá ~"

Tôi tiến lại thổi vào tay con bé vài cái , nhỏ giọng nói: "Phù phù, sẽ không đau nữa!"

Vừa ngẩng đầu liền thấy Giang Cảnh Hàn đang cười nửa miệng nhìn mình.

Tôi không quan tâm nữa, dù sao thì cậu ấy cũng đã biết là tôi nói dối.

Ngoài ra, tôi vẫn giận và không muốn nhìn thẳng cậu ấy.

Nhưng dù sao cậu ấy cũng là thầy của cháu gái tôi, phép lịch sự tối thiếu thì vẫn phải có.

Tôi lễ độ và xa cách cảm ơn: “Thầy Giang, phần còn lại cứ giao cho tôi là được rồi!”

Giọng điệu của tôi khiến cậu cau mày.

Cậu ấy tựa hồ còn muốn nói gì đó, lại bị bác sĩ đi vòng quanh phòng bệnh cắt ngang: "Lâm manh manh, giường số chín, sau khi xuất viện nhớ đừng ăn đồ cay!"

Tôi lần theo giọng nói, đây không phải là Chu hạo, chủ tịch hội Sinh viên của trường đại học tôi đây sao?

Anh ấy cũng nhận ra tôi, giọng điệu có chút kinh ngạc: “Không ngờ lại gặp em ở đây!”

"Đã nhiều năm không gặp, tí nữa có muốn cùng nhau ăn cơm không?" Anh ấy tiếp tục nói.

Chu Hạo đã quan tâm tôi rất nhiều khi tôi học đại học, và tôi rất biết ơn anh ấy.

Hơn nữa, bây giờ anh ấy là bác sĩ chăm sóc cháu gái tôi, vì vậy tôi phải đãi anh ấy một bữa ăn để cảm ơn.

Nhìn thời gian, đã là buổi trưa.

Tôi vừa định đồng ý thì đã bị Giang Cảnh Hàn lạnh lùng cắt ngang: "Phụ huynh Lâm này, tôi cần trao đổi với cô về bài tập của Lâm Manh Manh vì bệnh mà bỏ lỡ!"

Tôi:……

Thấy vậy, Chu Hạo lập tức nói: "Vậy em cứ bận đi, lát nữa em nhắn lại thời gian qua Wechat là được."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom