7.
Ngày hôm sau, ta được Tiểu Thuý và Tiểu Liên đưa về chỗ ở.
Cùng đến, còn có thánh chỉ của tiểu hoàng đế.
Hắn phong ta làm Thuần phi, Lý công công cười tươi đưa thánh chỉ cho ta.
"Hoàng thượng đã nói, nếu nương nương muốn thứ gì, liền sai người đến Thái y viện lấy, ngài sẽ không ngăn cản." Lý công công nói một cách ẩn ý, nhưng là ta nghe hiểu!
Tiểu Hoàng đế đồng ý cho ta thuốc tránh thai!
Ta cố gắng kiềm chế sốt ruột trong lòng mình, sắp xếp cho Tiểu Liên đến Thái Y Viện lấy thuốc, còn đặc biệt dặn dò phải lén lút lấy thêm vài phần.
Kết quả Tiểu Liên và Tiểu Thuý trước mặt ta quỳ xuống: "Vì nương nương máu chảy đầu rơi!"
"Tại sao?" Ta sợ hãi, ta chỉ là muốn thêm một bát thuốc tránh thai mà thôi.
"Nương nương không phải là muốn bắt đầu đấu đá trong cung sao?" Vẻ mặt Tiểu Thuý như muốn anh dũng hy sinh.
"Khụ... khụ... ta tự uống, không phải cho người khác." Ta cười ngượng ngùng.
Ta giải thích: "Nghe nói thuốc tránh thai có tác dụng làm đẹp, ta thử xem."
Được rồi, đây là lần thứ ba ta nói dối.
Hai tiểu nha đầu nước mắt ròng ròng, hóa ra lại tin lời ta.
Gần đây tiểu hoàng đế thường xuyên đến chỗ ta, cơ hội ta uống thuốc tránh thai càng ngày càng nhiều, tu vi cũng càng ngày càng cao, dường như có dấu hiệu đột phá, nhưng sau đó dù có uống thuốc tránh thai thế nào cũng không có tác dụng gì, cảm giác đã gặp phải giai đoạn chững lại.
Ta nằm ườn trên trường kỷ, tiểu hoàng đế đột nhiên xuất hiện sau lưng ta.
"Hoa Nhi không vui sao?" Tiểu hoàng đế mỉm cười nhìn ta.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, lắc đầu.
"Vậy Hoa Nhi đi cùng ta ra ngoài giải sầu được không?"
Ta ngồi bật dậy: "Đi chơi hả?"
Hắn gật đầu.
Ta vui mừng vô cùng, tạm thời quên đi những chuyện buồn phiền.
Tiểu hoàng đế đưa ta lên trên núi ngoại ô kinh thành.
Nơi đó có một ngôi chùa.
m thanh chuông chùa vang vọng, Phật đèn cổ kính.
Kèm theo tiếng chuông xa xôi, tâm trạng bồn chồn của ta cũng dần bình tĩnh lại.
Một vị sư già đứng trên bậc thang.
"Không An đại sư." Tiểu hoàng đế gọi như vậy.
Ta cũng nói theo một tiếng.
Ông ấy khẽ gật đầu với chúng ta, dẫn chúng ta vào chùa.
Ở trung tâm chùa có một cây hoa đào khổng lồ, dù hoa đào dưới núi đã tàn nhưng cây trên núi này vẫn nở rộ tươi tốt.
Trên ngọn cây tơ hồng theo gió lay động.
"A Ngôn! Chúng ta viết cái này!" Ta chỉ vào tơ hồng trên cây nói.
"Ta là hoàng đế, ta có thể đạt được tất cả những gì ta muốn, ta không viết." Tiểu hoàng đế liếc nhìn cây, nói với ta.
Nhưng ta đã hứng thú, viết lên tơ hồng ước nguyện của mình: "Nhanh chóng được phong thần!" Nhưng ta lại nghĩ, khi đã là tiểu tiên nữ bay đi, tiểu hoàng đế lại một mình, ta không yên tâm tiểu hoàng đế, lại bỏ thêm một câu: "A Ngôn bình an vui vẻ, sống lâu trăm tuổi!"
Tiểu hoàng đế đứng ở sau lưng ta, muốn xem ta viết gì.
Ta phát hiện ý đồ nhỏ của hắn, không cho hắn xem.
Hắn có lẽ là xấu hổ, ho một tiếng.
Vốn dĩ nói không viết, nhưng lại cầm bút, viết lên.
Hắn cũng không cho ta xem, nhưng ta tò mò cực kỳ, tiểu hoàng đế liền treo nó lên chỗ cao nhất, ta ngẩng đầu cũng không nhìn rõ.
Sau này trở về Thiên Đình, ta rảnh rỗi không có việc gì, mượn tư mệnh danh bộ mới hiểu được, lúc đó hắn cầu xin lại là "kết tóc se duyên, nghĩa tình không rời."
Tiểu hoàng đế treo xong tơ hồng liền hỏi ta, nếu để ta làm hoàng hậu, ta có muốn không.
Ta lắc đầu, cuộc sống hiện tại đã rất tốt, vị trí hoàng hậu vẫn nên để cho người có thể cùng hắn đồng hành đến cuối đời.
Nhưng Tiểu hoàng đế lại tự mình nói lên: “Được rồi, hiện tại cũng chưa phải lúc, chờ việc đó xử lý xong, lại phong nàng, tính tình nàng hoang dã, không thể quá nhiều ràng buộc."
Tiểu hoàng đế vỗ nhẹ đầu ta.
"Nàng cứ đi dạo đi, ta nói chuyện với Không An đại sư một chút."
Ta gật đầu, nơi này không khí trong lành, thích hợp để tu luyện.
Ta nghỉ ngơi dưới gốc cây đào, bên tai lại nghe thấy tiếng nói: "Tiểu đào hoa, ta đã đợi ngươi lâu lắm rồi."
Ta nhìn quanh nhìn quất, bốn bề vắng lặng.
Ta quay đầu lại nhìn về phía cây hoa đào khổng lồ.
"Tiền bối, là ngài đang gọi ta sao?"
Cây đào rụng xuống cánh hoa, huyễn hoá ra một cái ảo ảnh.
Là một nữ nhân quyến rũ.
"Là ta, ta đang đợi ngươi."
8.
"Tiền bối có chuyện gì?"
"Ngươi có biết vì sao tu vi của ngươi ngày càng tăng, nhưng không thể phi thăng thành tiên?"
Ta lắc đầu.
"Đó là vì ngươi đã có thất tình lục dục của con người, không tuyệt tình tuyệt ái."
"Tiền bối sao mà biết được?" Ta khó hiểu.
"Bởi vì đây là điều ta đã trải qua.”
"Năm đó, ta vừa mới hóa hình, gặp được một công tử phong lưu nhã nhặn, hắn đặt cho ta cái tên là Đào Yêu. Lúc nào ta cũng quấn lấy hắn, hắn bất đắc dĩ, mang ta theo bên cạnh làm thị nữ, cũng là lúc đó ta biết hắn có một người trong lòng, là tam tiểu thư tướng phủ. Nhưng tam tiểu thư ấy lại bị hoàng đế lúc đó để ý, vào cung.”
“Ta tưởng mình có cơ hội rồi, nhưng công tử phong lưu ấy lại thay đổi tính tình, ngày ngày chăm chỉ học hành, nói phải lập được sự nghiệp ở trên triều đình, bảo vệ nàng chu toàn. Hắn đã làm được, được phong làm thừa tướng, bảo vệ được người mình yêu. Công tử thường xuyên nhờ ta đưa chút đồ vào cung, nhìn ra được, tam tiểu thư rất hạnh phúc, nàng yêu hoàng đế, cũng chỉ coi công tử như bạn thân. Ta đã nói với công tử, nhưng hắn lại kiên định.”
“Ta ghen tỵ, ta không thua kém nàng, ta cũng yêu hắn hơn nàng. Sau đó, hoàng hậu tìm đến ta, có lẽ nàng thấy tam tiểu thư và con trai nàng là mối đe dọa, bèn muốn cùng ta hợp tác hãm hại tam tiểu thư, ta bị ma quỷ ám ảnh mà đồng ý, vu oan tam tiểu thư là yêu phi.”
“Hoàng đế quả thực xa cách nàng, Tam tiểu thư và đứa con nàng bị cầm tù trong thâm cung. Ta không ngờ chuyện lại thành ra như vậy, trong khoảng thời gian đó, công tử đi khắp nơi, gần như phát điên. Sau lại, tam tiểu thư vì muốn minh oan cho mình, cũng vì đứa con của nàng, đã tự thiêu để chứng minh thân phận. Hoàng đế mới hoàn toàn tỉnh ngộ, đau khổ vô cùng, lòng đầy hối hận, phong đứa trẻ đó làm thái tử, cho ở nhờ dưới danh nghĩa của hoàng hậu. Thật nực cười."
“Sau lại công tử tự nhốt mình trong phòng ba ngày ba đêm, không ăn uống gì, lúc ra ngoài liền từ quan, nhưng từ đó trở đi bệnh mãi không khỏi, yêu đan của đào hoa yêu có thể chữa bách bệnh, ta liền cho hắn ăn, vốn dĩ nên hồn tan phách nát, nhưng ta đã hóa hết tu vi cả đời vào cây đào này, bảo vệ thần thức của ta không tan biến. Ta tưởng rằng công tử khỏi bệnh, tiếp tục phong lưu phóng khoáng, nhưng hắn lại xuất gia làm sư. Hắn định là gánh hết lỗi lầm lên trên người mình, tự mình đi chuộc tội nghiệt đó. Ta đây liền ở bên cạnh hắn, tội nghiệt của ta quá nặng, đâu phải hắn có thể trả hết được..."
9.
Nghe đến đây, dù ta có ngốc nghếch đến mấy cũng hiểu ra nhân vật trong đó là ai.
"Nhìn thấy được, tân hoàng thích ngươi, nhưng ngươi có từng nghĩ đến, người yêu tương khắc, cuối cùng cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu... Dứt bỏ tình yêu này, ngươi có lẽ đã được phong thần." Đào Yêu khuyên ta.
"Không có cách nào hai bên đều có lợi sao? Ta không muốn quên tiểu hoàng đế." Ta rất khó xử.
"Trên đời nào có cách nào hai bên đều có lợi? Nếu ngươi không muốn quên hắn, vậy ngươi có muốn xem mệnh số của hắn không?" Đào Yêu hỏi ta.
Ta gật đầu.
Cánh hoa đào mỏng manh rơi rụng, ta nhặt trong đó một cánh.
Không trung hiện ra một câu thơ.
"Đào Hoa Tẫn Nhật Tùy Lưu Thủy
Ngôn Tuy Bách Thiết Thân Vô Khuy.”
Ta không hiểu, hỏi Đào Yêu giải thích thế nào.
Đào Yêu lắc đầu: "Ngươi sẽ hiểu thôi."
Ngay sau đó liền biến mất.
Trong lòng ta nặng trĩu.
Tiểu hoàng đế và Không An đại sư đi ra, ta đến đón họ.
Đại sư cúi chào ta: "Nương nương rất giống một người bạn cũ của ta."
Ta biết ông ấy đang nói về Đào Yêu, liền mỉm cười với ông ấy.
"Người bạn cũ đã ra đi, đại sư chớ bận tâm nữa. Ngẩng đầu xem, có lẽ sẽ tốt hơn."
Không An ngẩng đầu nhìn cây hoa đào đang nở rộ rực rỡ: "Không An đã hiểu rồi..."
Tiểu hoàng đế dẫn ta xuống núi, lần này, chúng ta không đi xe ngựa.
Đi trên đường, dọc đường đều là những bá tánh lưu vong, chúng ta phát ra không ít tiền bạc để cứu trợ bọn họ.
"A Ngôn, bọn họ sao lại khóc vậy..."
"Bởi vì không có nhà để về, không có cơm ăn."
"A Ngôn là hoàng đế, cứu bọn họ đi..."
Hắn nắm chặt tay ta: "Hoa Nhi đừng vội, đợi ta."
Đêm hôm đó, tiểu hoàng đế dẫn ta lên đỉnh hoàng thành, nhìn ánh đèn rực rỡ bên dưới.
Tiểu hoàng đế nói với ta về chí hướng của hắn.
Hắn muốn, không chỉ là ngôi vị hoàng đế cao cao tại thượng kia. Hắn muốn một thế giới trời yên biển lặng, thái bình thịnh trị, cùng với ta...
Nhìn vào ánh mắt kiên định của hắn, khoảnh khắc đó ta đã hạ quyết tâm.
Chẳng sợ sau này hắn rời xa ta, ta cũng sẽ tìm được hắn, trong mỗi một lần luân hồi.
"A Ngôn, nếu ta không thể trở thành Đào Hoa Tiên, ngươi vẫn sẽ yêu ta mãi sao..." Ta nhìn hắn.
Hắn xoa xoa mặt ta: "Nha đầu ngốc, người ta yêu chính là nàng, chứ không phải Đào Hoa Tiên gì đâu."
Ta không hiểu, mọi người trong cung đều nói người trong lòng tiểu hoàng đế là Đào Hoa Tiên mà.
Tiểu hoàng đế kể ra sự thật với ta, năm đó, trước khi tiểu hoàng đế mất mẫu thân, sợ hắn thương tâm, liền chỉ vào cây hoa đào kia nói, có một vị đào hoa tiên ở trên trời sẽ thay mình bảo vệ hắn, nếu gặp khó khăn thì hãy nghĩ đến hoa đào này, chuyện gì khó khăn cũng sẽ qua được."
Đây vốn là một lời nói dối thiện chí của một người mẹ...
Ta ôm lấy tiểu hoàng đế: "Hoa Nhi là đào hoa tiên của một mình A Ngôn, mãi mãi ở bên A Ngôn."
Hắn ôm lấy ta: "Hoa Nhi đợi ta..."
Bình luận facebook