10.
Tiểu hoàng đế hạ chiếu, ta vào lãnh cung.
Tiểu Liên và Tiểu Thuý nhẹ nhàng an ủi ta, sợ ta nghĩ không thông.
Ta nhìn những cây hoa đào trong lãnh cung, mỉm cười.
A Ngôn đang bảo vệ ta, chắc chắn hắn có lý do của mình.
Dù ở lãnh cung, nhưng thức ăn của ta vẫn không thiếu, nhưng đều do Lý công công sai tiểu thái giám từ cửa nhỏ lén lút đưa vào.
Bề ngoài, ta vẫn là một phi tần thất sủng. Không còn những phiền nhiễu bên ngoài, ngoài việc không được gặp tiểu hoàng đế, ta sống khá thoải mái.
Cho đến một ngày, lòng ta đau nhói nhưng không có nguyên nhân. Đó là cánh hoa mà ta hòa tan trong nhẫn của tiểu hoàng đế...
Ta lo lắng cực kỳ, nhưng không thể ra ngoài.
Ta đến hỏi tiểu thái giám bên ngoài cửa nhỏ, nhưng hắn lại lấp lửng không nói.
Ta hỏi đi hỏi lại, hắn mới nói bây giờ không ai có thể đến gần tiểu hoàng đế, ngay cả Lý công công cũng không thể hầu hạ.
Cảm giác hoảng sợ dâng lên trong lòng, ta trước nay chưa bao giờ sợ mất một người như vậy.
Ta nghĩ đến tất cả những người quen của mình, ai có cách nào để cho ta gặp hắn được đây.
Thái hậu, quý phi, Hương phi, Tiểu Ưng...
Đúng! Tiểu Ưng là vương gia, hắn nhất định có cách!
Ta vội vàng sai tiểu thái giám đi tìm tiểu vương gia.
Tiểu Ưng đến nhanh, không bao lâu sau, đã trèo tường vào.
"Sao đôi mắt hồng hồng vậy, ai lại bắt nạt ngươi rồi?" Hắn muốn sờ đầu ta.
Ta lùi về phía sau một bước: "Ta muốn gặp A Ngôn..."
Hắn ngây ngẩn cả người, sau đó lắc đầu.
“Ta cũng chẳng có cách nào, mẫu hậu trông chừng hoàng huynh rất chặt, một con ruồi cũng không bay vào được." Hắn nhìn chằm chằm vào ta.
"Ngươi nhất định có cách... Ta không thể mất đi hắn, giúp ta với." Ta khóc, nói không thành lời.
"Hắn không cần ngươi nữa... Ngươi còn muốn đi tìm hắn?" Tiểu Ưng giống như biến thành một người khác, từng bước một tiến lại gần ta.
"Ta... Ta cầu xin ngươi, ta yêu hắn."
Hắn im lặng một lúc, rồi lại nở một nụ cười giống như ngày xưa đối với ta.
"Thật là không có cách nào mà, ngươi cứ đợi, lát nữa ta sẽ đưa ngươi đi."
Buổi tối, Tiểu Ưng mang theo một bộ quần áo thái giám cho ta thay, cùng hắn đi tới Dưỡng Tâm Điện.
Hắn đổi chỗ tiểu thái giám vốn dĩ đưa cơm, để ta thế chỗ.
Ta bước vào Dưỡng Tâm Điện, trong điện không còn mùi gỗ đàn hương thơm tho của tiểu hoàng đế, chỉ có một mùi thuốc nồng nặc xộc vào mũi.
Ta nhanh chóng bước qua màn, đi đến bên giường.
Tiểu hoàng đế nhắm chặt mắt, nhìn qua rất đau đớn.
Ta sờ lên mạch đập của hắn, mạch tượng suy yếu.
Nếu không kịp thời chữa trị, e rằng không qua nổi mấy ngày nữa...
Ta ngẩn ngơ nhìn tiểu hoàng đế, cảm giác đau lòng như dao cắt bỗng nhiên ùa đến.
“Đào Hoa Tẫn Nhật Tuỳ Lưu Thuỷ,
Ngôn Tuy Bách Thiết Thân Vô Khuy.”
Ta chợt nhớ đến lời của Đào Yêu, ngày đó ta không hiểu, nhưng hôm nay nhìn thấy tiểu hoàng đế ta chợt hiểu ra.
Có lẽ ta nên đưa ra lựa chọn. A Ngôn của ta, không chỉ cần bảo vệ ta, mà còn có cả lê dân bách tính của hắn. Còn ta chỉ là một tiểu yêu hoa, có phúc được có thần thức, được đến nhân gian một chuyến, đã là ân huệ trời ban.
Hắn nên sống tiếp, vì thái bình thịnh thế, vì trời yên biển lặng, chỉ là thiếu đi một ta thôi.
Tu vi của ta không cao như Đào Yêu, không có cách giữ được thần hồn của mình, chỉ có thể tạo thành ảo ảnh ngắn ngủi.
Ta đem toàn bộ tu vi cả đời đều rót vào ngọc trâm hồ điệp, đem những lời muốn nói với hắn đều nói ra, từ ngày gặp mặt hắn nói lên, nói cho hắn biết nguyên nhân ta muốn uống thuốc tránh thai, nói cho hắn biết tất cả, cũng nói cho hắn biết, ta rất yêu hắn... Nhưng hắn rất tốt, có rất nhiều người sẽ yêu hắn, hắn sẽ tìm được người có thể bầu bạn cùng hắn cả đời...
"Ta yêu ngươi... Nhưng ngươi có sứ mệnh của ngươi."
Ta hôn hắn, nước mắt không tự chủ được rơi xuống, ta đem yêu đan của ta truyền cho hắn.
Sáng mai... Ta nên đi rồi.
Lúc tia nắng đầu tiên chiếu vào tẩm điện, thân thể của ta nhẹ bổng, giống như thiếu đi chỗ dựa.
Cảnh tượng cuối cùng trong ý thức, ta nhìn thấy A Ngôn đã khôi phục huyết sắc mở mắt.
Hắn không sao rồi... Thật tốt.
A Ngôn, nhất định phải sống tốt...
11.
Tỉnh dậy lần nữa, ta trở lại Thiên Đình.
Ký ức trong đầu ta liên tục tuôn trào.
Ta là một hoa đào nhỏ trong vườn của Vương Mẫu trên Thiên Đình, nếu nói về điều đặc biệt thì đó là ta là bông hoa mà Vương Mẫu Nương Nương yêu thích nhất.
Vì thế, cả đời ta thuận buồm xuôi gió, sớm đã được ân huệ, không lâu nữa sẽ thành tiên, trở thành đào hoa tiên tử.
Nhưng vào ngày trước khi ta phi thăng, một tiên quân đến vườn, thậm chí hắn còn hái ta đi, nuôi ta trong tẩm điện chính mình. Mặc dù hắn chăm sóc ta rất chu đáo, nhưng ta cũng đã bỏ lỡ cơ hội thành tiên.
Vương Mẫu Nương Nương nói đó là số mệnh, nhưng bà ấy thương xót ta, để ta xuống trần gian trải qua kiếp nạn, sau khi vượt qua kiếp nạn liền có thể danh chính ngôn thuận mà phi thăng.
Ta tức giận đùng đùng muốn đi tìm vị tiên quân đó tính sổ.
Nhưng được thông báo vị tiên quân đó đã xuống trần gian du ngoạn.
Ta ngồi phịch xuống bậc thang nhà hắn, thể hiện hắn không quay lại thì ta sẽ không đi.
Tư mệnh tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy ta, hỏi, “Tiểu đào hoa, ngươi đang đợi Ôn Ngôn tiên quân sao? Hắn đang trải qua kiếp nạn ở hạ giới!”
“Không phải đang du ngoạn à?"
Tư mệnh cười lớn một tiếng: "Ôn Ngôn hắn khí phách cao, sao có thể thừa nhận đi theo ngươi xuống trần gian luân hồi, nhưng Tiểu Đào Hoa, nếu không có hắn, kiếp này của ngươi có thể sẽ rất khó khăn đấy!"
...
Ôn Ngôn... chẳng lẽ chính là A Ngôn?
Ta quấn lấy Tư mệnh muốn xem số mệnh của hắn.
Tư mệnh không có cách nào, đã đưa cho ta.
Ta nhìn cuốn số mệnh, mắt đỏ hoe.
Sau khi ta rời đi, A Ngôn nắm lấy nhược điểm của thái hậu, vĩnh viễn giam cầm bà ta trong cung. Những đại thần tham ô cũng đều bị trừ khử, A Ngôn dùng hành động của mình đổi lấy thái bình thịnh trị mà hắn muốn.
Tiểu Ưng thực ra tên là Ôn Anh, hắn luôn muốn đi biên ải, đi theo đuổi tự do, sau khi thái hậu bị cầm tù, không còn ai thay hắn lên kế hoạch cho cuộc đời mà hắn không muốn, A Ngôn để hắn đi Mạc Bắc, giống như hắn mong muốn, hắn trở thành một con ưng thực thụ, không bị ràng buộc.
A Ngôn mất mười năm để thực hiện lời hứa của mình. Dân chúng an cư lạc nghiệp, nhưng hắn lại cô đơn.
Hắn không tái hôn, cứ như vậy một mình lãng phí 50 năm.
Năm mươi năm, chỉ là năm mươi ngày trên trời, nhưng đối với hắn mà nói, nó khó khăn biết bao.
Ta ngồi rất lâu rất lâu dưới gốc cây khô chết trước Nam Thiên môn.
Ta ngày nào cũng đợi một người ở đây.
Một ngày nọ, Vương mẫu nương nương mệnh ta chủ trì tiệc hoa đào, tất cả hoa đào nở rộ, rực rỡ tươi đẹp.
Bởi vì chuyện này, hôm đó, ta đến Nam Thiên môn đến hơi muộn một chút.
Dưới gốc cây lại có người khác chiếm chỗ.
"Vị tiên quân này, đang đợi ai sao?"
Ta nhìn thân hình người này quen mắt, nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu.
"Đúng vậy."
Hắn quay người lại, khẽ mỉm cười.
"Hoa Nhi, lâu rồi không gặp, chẳng lẽ không nhận ra vi phu?"
Ta sững sờ tại chỗ, chính là hắn, là A Ngôn.
Những lời mà ta ấp ủ bấy lâu nay đều nghẹn lại trong cổ họng, nước mắt lại tuôn rơi, ta trừng lớn đôi mắt, không thể tin được người mà ta thương nhớ ngày đêm giờ phút này đang đứng ngay trước mặt ta.
"Hoa Nhi... Nàng đừng khóc!"
Hắn luống cuống lau những giọt nước mắt trên má ta, bộ dáng buồn cười, ta không nhịn được cười lên tiếng.
"Tiểu đào hoa, bây giờ đã là tiên nữ rồi, vậy thì không cần uống thuốc tránh thai nữa, phải không..." Ôn Ngôn thì thầm bên tai ta.
Ta đỏ bừng mặt: "Ngươi tính toán từ mấy chục năm rồi chứ gì?"
Hắn nghĩ nghĩ: "Ừ... không chỉ thế đâu, ít nhất cũng phải 200 năm."
Cái gì! Hắn đã bắt đầu để ý đến ta lúc ta còn là một hoa đào!
- Hết -
Bình luận facebook