1.
Tối qua, bạn cùng phòng của tôi là Tiêu Y ra ngoài chơi, sau đó đặt phòng ở bên ngoài.
Khi cô ấy về phòng, trông có vẻ buồn ngủ lắm, hai bọng mắt xanh đen.
Cô ấy ném chiếc túi trong tay sang một bên, vừa ngáp dài vừa nói:
"Giai Giai, tớ buồn ngủ quá đi mất, phải chợp mắt một lát mới được."
Không ngờ cô ấy vừa ngủ một giấc mà ngủ đến tận tối muộn.
Khi tôi từ thư viện trở về thì ký túc xá đã tối om.
"Tiểu Y, mau dậy nhanh nào, tớ mang bún ốc Tây Môn về cho cậu đây."
Tôi gọi mấy lần nhưng không thấy Tiểu Y trả lời.
Tôi nhìn về phía giường, Tiểu Y trở mình, lăn qua lăn lại mấy lần nhưng vẫn chưa tỉnh.
Cô ấy đá văng chăn ra ngoài, tôi chợt nhận thấy trên người cô ấy dường như có thứ gì đó đang phát sáng.
Tôi tò mò bước đến bên giường và nhìn thấy một hình thù đang phát sáng trên mông Tiểu Y.
Ấn ký màu tím như được in vào làn da trắng nõn khiến người khác nhìn vào cảm thấy có chút quỷ dị.
Tôi nhanh chóng lay cô ấy dậy rồi nói:
“Nào, này Tiểu Y, đừng ngủ nữa, cậu mau dậy đi tắm đi."
"Còn dán cả một ấn ký lớn như vậy, nếu cậu còn không mau rửa sạch nó thì ngày mai tớ sẽ kéo cậu đến trang trại nuôi heo đó..."
Tiểu Y vẫn còn buồn ngủ, mở miệng lẩm bẩm:
"Ấn ký gì cơ chứ?"
Tôi khẽ chọc vào trán cô ấy nói:
"Cậu quên có người đóng dấu lên mông cậu à?"
"Rốt cuộc tối hôm qua cậu đi đâu chơi bời vậy hả?"
Nghe thế, cô ấy đứng dậy khỏi giường, chạy đi soi gương, trên mặt đầy vẻ nghi ngờ và bối rối.
Không ngờ cô ấy lại hét lên trước gương.
"A..."
"Sao hắn ta lại ác như vậy chứ? Chắc chắn là hắn ta đã lén đóng dấu lên người tớ."
"Hắn ta thực sự nghĩ tớ là lợn nái sao?"
Nói xong, Tiểu Y giận đùng đùng mà đi vào phòng tắm.
Nhưng một lát sau, tôi thấy cô ấy đứng ở cửa, giọng hét lớn đầy cầu xin:
“Không ổn, nguy rồi."
“Giai Giai, tớ rửa rất kỹ rồi nhưng vẫn không thể rửa sạch ấn ký này được.”
2.
Tôi cầm điện thoại, bất lực ngồi trên giường nhìn Tiểu Y, thử tìm kiếm một vài hướng dẫn cách xóa ấn ký đó ở trên mạng.
Nhưng cho dù sử dụng cồn hay dầu tẩy trang thì ấn ký đó vẫn không cách nào bong ra.
Nó phát ra ánh sáng mờ nhạt.
"Mẹ kiếp! Tên đàn ông đó vẫn không chịu bắt máy!"
Tiểu Y ném điện thoại lên giường, bất lực nhìn ấn ký trên mông.
"Tớ nên làm gì đây, Giai Giai."
"Tớ không thể sống với ấn ký này suốt đời được."
Tôi nhìn những dòng chữ kỳ lạ trên đó rồi nói với Tiểu Y:
"Tiểu Y, cậu không cảm thấy có gì đó không ổn sao?”
“Làm sao mà một ấn ký bình thường có thể phát sáng trên da cậu như vậy được?”
“Hơn nữa, tớ thấy những ký hiệu hoa văn trên đó hơi kỳ lạ, trông không giống trò đùa ác ý của tên đàn ông cặn bã đó đâu.”
"Sao cậu không thử lên mạng hỏi xem, biết đâu lại có cách để xóa nó thì sao?"
Chúng tôi đăng hình ấn ký lên diễn đàn, mong gặp được người có thể giải đáp thắc mắc của mình.
Vậy mà không nghĩ tới trong rất nhiều bình luận lại có một bình luận có lượt tương tác cực kỳ cao.
"Đó là phong ấn của ma quỷ."
"Tối nay hắn sẽ cưới bạn cùng phòng của cô, cô ấy sẽ trở thành người vợ thứ mười tám của hắn."
Khi Tiểu Y nhìn thấy nó, cô ấy nắm lấy tay tôi rồi khóc nấc thành tiếng:
"Giai Giai, những gì người đó nói có phải sự thật không?"
"Tớ không muốn làm vợ lẽ cho một linh hồn nào đó."
"Đây có phải là một trò lừa đảo mới không?"
Tôi hoảng hốt theo, vừa an ủi Tiểu Y vừa bấm vào trang chủ của người đó.
"Aaa chuyển phát nhanh vòng hoa Anh Trần."
Động thái hoạt động trong trang cá nhân của anh ta chứa đầy những hình ảnh về đám tang và đồ dùng trong tang lễ từ nhiều nơi khác nhau.
Trong lòng tôi thầm nghĩ:
‘Người này không sợ điều cấm kỵ, cái gì cũng dám chụp.’
Nhưng mà trước đây tôi nghe gia đình nói rằng những người làm trong ngành này đều có nhiều kinh nghiệm.
Tất cả họ đều biết một số điều về chuyện này.
Nét mặt Tiểu Y hiện rõ vẻ lo lắng, cô vội vàng thúc giục:
“Hay chúng ta thử nhắn tin hỏi anh ta xem đang xảy ra chuyện gì được không?"
Ngay sau đó, người đàn ông bên kia trả lời chúng tôi.
"Dạ quỷ muốn thành hôn nên cần để lại ấn ký trên người của cô dâu."
"Hôm nay trùng hợp là ngày rằm âm lịch nên mười hai giờ đêm nay hắn sẽ đến cửa để rước dâu."
"Hai cô hãy thử nhìn vào ấn ký đó mà xem, có phải nó càng lúc càng sáng lên hay không? Thậm chí còn lẫn mùi chu sa trong đó."
"Đây chính là ấn ký do linh hồn để lại."
"Tất nhiên, sau khi bạn cùng phòng của cô bị đóng dấu như vậy, quầng mắt của cô ấy sẽ có màu thâm đen, cả người như mất hết sức sống, lúc nào cũng chỉ muốn ngủ. Tất cả những biểu hiện này đều là do âm khí đang xâm nhập vào cơ thể."
Tôi quay lại nhìn Tiểu Y, những lời mà người đàn ông kia nói đều hoàn toàn chính xác.
Tôi gõ một dòng tin nhắn, hai tay cũng run rẩy theo từng con chữ.
"Đại sư, vậy chúng tôi phải làm gì mới được đây?"
3.
Tiểu Y và tôi thấp thỏm, hồi hộp chờ đợi câu trả lời, tim đập loạn xạ trong lồng ngực.
Sắc trời đã tối, chỉ còn vài giờ nữa là đến 12 giờ.
Nửa giờ sau, Anh Trần trả lời chúng tôi.
"Tên tôi là Trần Tiền."
"Hai cô hãy nhớ thật kỹ, mau vứt hết tất cả những thứ màu đỏ trong ký túc xá đi."
"Rắc vôi sống bên ngoài cửa ra vào và cửa sổ ký túc xá. Sau đêm nay, các cô sẽ an toàn."
Sau khi anh ta gửi vài lời này thì không còn hồi âm.
Sau khi thương lượng với Tiểu Y, chúng tôi bắt đầu hành động.
"Mau lấy hết những thứ màu đỏ trong ký túc xá ra rồi vứt chúng đi thôi."
"Còn vôi sống thì..."
Đã trễ vậy rồi, không kịp đặt mua qua mạng nữa.
Tôi chợt nhớ ra, trong tủ vẫn còn gói hút ẩm phòng tôi dự trữ lần trước.
Nguyên liệu bên trong là vôi sống, chỉ cần mở gói ra là được.
May mắn thay, lúc đó tôi đã mua một gói lớn, hẳn là đủ để trải ở ngoài cửa ra vào và cửa sổ.
Tiểu Y vừa xách một chiếc túi lớn vừa nói:
"Giai Giai, tớ lấy tất cả những thứ có màu đỏ trong ký túc xá ra đây rồi."
Tôi thấy ngay cả đường đỏ đun sôi cũng bị cô ấy ném vào.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Khi chúng tôi làm xong tất cả mọi việc, kim giờ trên đồng hồ đã chỉ mười một giờ.
Tiểu Y và tôi rúc vào chăn rồi nhìn kim đồng hồ lặng lẽ quay.
"Giai Giai, thực sự có ma à?"
Tiểu Y chỉ để lộ một đôi mắt ra khỏi chăn, thận trọng nhìn xung quanh.
Tôi nghĩ đến ấn ký kỳ lạ trên người cô ấy, trong lòng tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Ngay khi tôi định mở miệng an ủi cô ấy thì tôi bỗng nhiên nghe thấy cửa sổ ký túc xá bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, đồng hồ trên tường vừa vặn điểm 12 giờ đúng.
4.
Tiểu Y ôm chặt lấy cánh tay tôi.
Dường như có một lực rất mạnh đập vào tấm kính ngoài cửa sổ.
Âm thanh “đong, đong” vang lên như đánh vào ngực tôi từng đợt.
Tôi mơ hồ nghe thấy âm thanh tiếng kèn đang thổi hỉ khúc từ ngoài của truyền vào…
Bên tai tôi lúc này là tiếng khóc nức nở không ngừng của Tiểu Y:
“Tớ sẽ không bị bắt đi, sẽ không phải làm người vợ thứ mười tám gì đó đúng không?”
Đèn trong ký túc lúc sáng lúc tối rồi chợt tắt.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói:
“Đừng sợ, tớ đã rắc vôi sống lên cả cửa ra vào và cửa sổ rồi."
"Nếu người đó không nói dối chúng ta thì nhất định sẽ chặn được ma quỷ."
Âm thanh va chạm vang lên được một lúc thì dừng lại, ấn ký trên người Tiểu Y bắt đầu mờ dần đi.
Ngay khi chúng tôi nghĩ rằng phương pháp này có hiệu quả thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng đập cửa vô cùng gấp gáp:
"Mở cửa ra.”
"Mau mở cửa..."
Một giọng nói khàn khàn đầy quái dị đang không ngừng hét lên ngoài cửa.
Tiếng đập cửa càng lúc càng mạnh hơn, dường như có thể thấy cánh cửa sắp biến dạng.
"Tớ phải làm sao đây? Vôi sống không còn tác dụng nữa à?"
Tiểu Y vừa nói xong, cửa ký túc xá bị đập mạnh
“Rầm” một tiếng, cánh cửa bất ngờ bị đạp đổ.
5.
Một cơn gió lạnh từ ngoài cửa ùa vào, chúng tôi run rẩy co ro trong chăn, không dám cử động.
"Có chuyện gì vậy? Sao các cậu lại đổ vôi sống ra khắp nơi thế này?”
Gió lạnh ùa vào khiến chúng tôi tỉnh táo lại.
Giọng nói kia tuy khàn khàn nhưng nếu như nghe kỹ, tôi vẫn cảm thấy hơi quen thuộc.
Tôi bước ra khỏi chăn, nhìn thấy Thanh Lan ở phòng ký túc xá đối diện.
Cô ấy nhìn đống vôi sống trên mặt đất với ánh mắt không hài lòng.
"Gió bên ngoài hành lang thổi mạnh như vậy, thổi cả đống vôi sống đó bay vào ký túc xá của chúng ta rồi."
"Các cậu mau tranh thủ thời gian rồi dọn dẹp nhanh lên."
Thanh Lan là bạn cùng lớp của chúng tôi.
Cô ấy luôn như vậy, không thích sống cùng người khác, tính khí có chút khó gần.
Nhưng vôi sống này dùng để cứu mạng người, lần này chỉ đành trái ý cô ấy thôi.
Khi Tiểu Y nhìn thấy người ngoài cửa là Thanh Lan, cô ấy lập tức đứng lên trên giường, hai tay chống nạnh rồi nói:
“Không thể, dù cậu có nói gì đi nữa thì chúng tớ cũng sẽ không dọn đống vôi sống đó hôm nay được..."
"Ký túc xá nữ âm khí quá nặng, chẳng may mấy thứ bẩn thỉu đó tiến vào đây thì sao?”
“Tớ… Bọn tớ vẫn phải dựa vào đống vôi sống đó để tự vệ."
Không ngờ, sau khi nghe Tiểu Y nói vậy, Thanh Lan lại cười nhạo vài tiếng, cô ấy chỉ xuống đất nói:
"Đúng là vôi sống có thể xua đuổi ma."
"Nhưng ai bảo cậu rắc nó ra ngoài cửa?"
"Nếu cậu dùng nó bừa bãi sẽ làm hại chính mình mà thôi.”
“Vôi sống này phải được rắc bên trong cửa ra vào và cửa sổ để xua đuổi ma quỷ, còn nếu rắc ngoài cửa thì sẽ thu hút ma quỷ đó!”
Bình luận facebook