• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Dấu ấn ma quỷ (2 Viewers)

  • Chương 3

11.

Ấn ký này chính xác nói về cái gì?

Lẽ nào Trần Tiền là người đứng sau chuyện này?

Nếu đã như vậy thì tại sao hắn lại chủ động nhắc nhở về chuyện ma quỷ phong ấn trên mạng?

Có quá nhiều câu hỏi không thể giải đáp cứ lởn vởn trong đầu tôi.

Tôi trở về ký túc xá với tâm trạng đầy lo lắng, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy một khuôn mặt đầy m/á/u.

M/á/u trên đó dường như vẫn chưa khô, đang nhỏ giọt xuống phát ra những âm thanh “lạch cạch”, “lạch cạch”.

Tôi bị dọa giật mình, lập tức quay người rồi chạy ra ngoài.

Không ngờ, đúng lúc này, Tiểu Y chậm rãi tháo mặt nạ ma ra, cười đến thở không ra hơi.

"Này Giai Giai, có phải hai ngày nay cậu bị dọa đến phát sợ rồi không?"

"Tớ chỉ tùy tiện đeo một chiếc mặt nạ mà thôi, vậy mà cũng có thể khiến cậu sợ hãi thành như thế này à?"

Nhìn cô ấy như vậy, tôi thực sự cảm thấy tức giận.

Mấy ngày nay lúc nào tôi lo lắng về chuyện ấn ký, vậy mà cô ấy còn to gan lớn mật, rảnh rỗi đến mức bày ra trò giả thần giả quỷ này.

"Giai Giai, đừng tức giận. Tớ cũng chỉ là cảm thấy những ngày này chúng ta đang quá căng thẳng mà thôi."

"Đêm nay là đêm giao thừa. Chúng ta nên bỏ qua những lo lắng trong lòng để đón chào năm mới.”

Tôi lấy điện thoại ra thì thấy tối nay là đêm giao thừa.

Tiểu Y chuẩn bị bánh ngọt và đồ ăn nhẹ trong ký túc xá, như thể cô ấy không còn quan tâm đến ấn ký trên mông mình nữa.

Đồng hồ trong ký túc xá đang điểm.

Sắp đến nửa đêm rồi.

"3, 2, 1. Chúc mừng năm mới!"

"Giai Giai, hãy nhắm mắt lại rồi ước gì đó đi."

12.

Ngay khi tôi vừa nhắm mắt lại, tôi lập tức cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị nhốt trong hầm băng.

Dù có vùng vẫy thế nào, tôi cũng không thể mở mắt.

Hơi thở băng lãnh dần dần tiến đến gần mặt tôi.

Hai chân tôi không khỏi run rẩy, không biết vật trước mắt có phải là vật sống hay không.

Đúng rồi, trên người tôi vẫn còn mang theo chiếc chuông của Thanh Lan.

Nghĩ đến đây, tôi nhanh chóng di chuyển cánh tay cứng đờ của mình, cẩn thận thò tay vào trong túi.

Lúc này, cổ tôi bị một lực rất lớn bóp lấy.

Những chiếc móng tay vừa dài vừa mảnh như cắm sâu vào da thịt khiến tôi không thể vùng vẫy.

Tôi dùng hết sức lực để chạm vào chiếc chuông rồi lắc nó thật mạnh.
Khi tiếng chuông vừa reo lên, tôi cảm thấy một vài dòng nước ấm chạy vào cơ thể mình.

Tay chân của tôi bắt đầu cảm thấy không còn cứng nhắc như vừa rồi nữa.

Nhưng khí lạnh vẫn bao quanh tôi.

Cả luồng khí kia dường như đang cố gắng hết sức để xâm nhập vào cơ thể tôi, thậm chí như chuẩn bị xé nát toàn bộ cơ thể tôi.

Cơn đau đầu dữ dội khiến đầu óc tôi dần mờ đi.

Tôi không thể cử động được nữa, chỉ có thể để hai cổ lực lượng này quấn lấy mình.

Lúc này, hạt Phật châu tôi đang đeo trên tay trái đột nhiên phát ra ánh sáng chói lóa.

Cơ thể tôi dần dần trở lại nhiệt độ bình thường.

Ngay khi tôi định mở mắt ra thì nghe thấy tiếng hạt vỡ.

Cùng lúc đó, một tiếng hét chói tai phá tan sự im lặng xung quanh.

Bấy giờ, tôi mới nghĩ đến những lời mà các vị sư chùa từng nói với tôi.

"Số mệnh của con định sẵn sẽ phải ch/ết. Con đeo chuỗi hạt này, nhờ đó mới có cơ hội sống sót."

Tôi ngỡ rằng ấy chỉ là lời nói dối.

Nhưng bây giờ, tôi rất sợ cái ch/ết.

Tôi không thể nghĩ được gì hơn, ý thức của tôi dần chìm vào bóng tối.

13.

"Giai Giai, tỉnh dậy nhanh lên."

"Tại sao cậu lại ngất xỉu sau khi ước thế?"

Không biết qua bao lâu, giọng nói bên cạnh dần dần vang lên, kêu tôi mau thức dậy.

Tôi mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên giường ký túc xá.

Tiểu Y đang nằm bên giường nhìn tôi đầy lo lắng.

"Giai Giai, cậu tỉnh rồi. Tớ đang định gọi người đưa cậu đến bệnh viện."

Bầu trời ngoài cửa sổ vẫn còn tối đen như mực, hình như tôi đã ngủ rất lâu rồi thì phải.

Ký túc xá chỉ có hai người, Tiểu Y và tôi.

Tại sao chỉ có mình tôi trải qua những chuyện đó?

Khi nghĩ đến bộ dạng bất cẩn khác thường của Tiểu Y trong hai ngày qua, tôi cảm thấy mình nên cảnh giác hơn một chút.

"Không sao đâu, có lẽ dạo này tớ căng thẳng quá mà thôi."

“Vậy cậu mau đi ngủ nhanh đi."

Sau khi Tiểu Y quay lại giường, tôi giơ cổ tay lên nhìn chuỗi hạt cầu nguyện đó.

Một vài vết nứt lờ mờ lộ ra trên những chiếc hạt màu vàng sậm.

Khi còn nhỏ, tôi cùng cha mẹ lên chùa thắp hương, sau khi các nhà sư xem tử vi của tôi thì họ nói rằng tôi có mệnh cách đặc biệt.

Họ đã đưa cho tôi chuỗi tràng hạt Phật châu này để bảo vệ tôi.

Tôi chưa bao giờ xem trọng nó, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ thực sự cứu được tôi ngày hôm nay.

Nhưng mà chân và bàn chân của tôi vẫn cứng đơ, mọi cử động của tôi trở nên chậm chạp.

Tôi cầm điện thoại lên xem, đã ba giờ sáng rồi.

Lúc này, đột nhiên có tin nhắn đến.

Tôi bấm vào, là tin nhắn của Trần Tiền gửi đến.

"Tôi phát hiện ra manh mối của kẻ đứng sau vụ việc rồi."

"Nếu muốn phá bỏ Câu Hồn Chú trên cơ thể mình, hãy đến con đường sau trường vào chiều mai."

Tôi vội vàng kiểm tra lại trang chủ trang cá nhân của anh ta.

Đúng như dự đoán, địa chỉ IP mới nhất của anh ta nằm ở thành phố của chúng tôi.

Nghĩ đến những bóng ma đó vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tôi, tôi nhanh chóng trả lời anh ta:

“Ngày mai nhất định tôi sẽ đến đó.”

Đặt điện thoại xuống, tôi nắm chặt chuỗi hạt, thức suốt đêm không ngủ.

14.

Ngày hôm sau khi tôi đi đến con đường phía sau trường học, Thanh Lan đang đứng trong góc.

Tôi vừa định hỏi cô ấy người đứng sau mọi chuyện có phải là Trần Tiền hay không, nhưng cô ấy đột nhiên nhìn về phía sau tôi.

"Suỵt, đừng nói chuyện."

"Theo tôi."

Tôi đi theo sau lưng Thanh Lan xuyên qua con hẻm nhỏ.

Một người đàn ông đội mũ đen trông vô cùng quỷ dị.

Hắn ta nhìn quanh, không biết mình đang tìm gì.

Chúng tôi đã đi đường vòng nhiều lần nhưng vẫn mất dấu hắn ta.

"Đi lên phía trước đi, đi đến bên cạnh cái ngõ nhỏ kia nhìn thử xem..."

Thanh Lan lấy ra một chiếc chuông bạc rồi đi thẳng về phía trước.

Tôi thận trọng đi theo sau cô ấy.

Người đàn ông vừa rồi đội mũ nên tôi không nhìn rõ mặt.

Hôm nay, tôi nhất định phải đuổi kịp hắn ta để làm sáng tỏ mọi chuyện!

Không ngờ, tôi vừa tiến lên được hai bước, đã có người bịt miệng tôi lại rồi kéo tôi sang một bên.

Tôi đã cố gắng hết sức để thoát khỏi gông cùm xiềng xích nhưng không ngờ rằng người tôi đang tìm lại đang ở ngay trước mặt tôi.

Ngay khi anh ta ngẩng đầu lên, cuối cùng tôi đã nhìn rõ khuôn mặt của anh ta.

"Chính anh là người nói cho tôi về việc ấn ký của quỷ đúng không?

15.

Người đàn ông cởi mũ ra, nhìn xung quanh rồi mới lên tiếng:

"Sao cô lại đi cùng với người phụ nữ đó?"

"Chẳng lẽ cô không biết cô ta là tộc nhân của Miêu Cương à?"

Tôi sửng sốt nhìn anh ta:

"Ý anh là Thanh Lan sao?"

Trần Tiền hừ lạnh một tiếng:

"Ả yêu nữ kia không biết đổi bao nhiêu cái tên rồi."

"Cứ cách một thời gian, cô ta sẽ lại đổi tên một lần, sau đó để lại ấn ký của ma quỷ trên cơ thể một cô gái khác… "

"Sau khi hồn thể của cô gái kia bị ma quỷ cưới về làm vợ, chỉ còn lại mỗi cái xác không hồn. Khi đó cô ta sẽ chiếm lấy cơ thể của cô gái xấu số đó."

"Chỉ là… Chỉ trong một tuần gần đây… Đã ch/ết mất mấy người."

Anh ta nắm lấy cánh tay tôi rồi nói:

"Không chỉ bạn cùng phòng của cô, mà bây giờ trên người cô cũng có ấn ký của ma quỷ."

Biểu cảm tang thương hiện rõ trên khuôn mặt tôi.

Thế nhưng, phong ấn lại xuất hiện trên người Tiểu Y trước.

Thanh Lan không tiếp xúc nhiều với cô ấy.

Tôi chợt nhớ ra, hai ngày trước hội sinh viên đã đến kiểm tra ký túc xá của chúng tôi, mà người bước vào chính là Thanh Lan.

Có thể ấn ký này không xuất hiện là do Tiểu Y ra ngoài thuê phòng với ai đó mà ký túc xá của chúng tôi đã bị nhắm đến từ lâu.

Chẳng qua là ấn ký này xuất hiện ở trên người Tiểu Y trước thôi sao?

Trần Tiền nhìn sang phía tôi rồi đột nhiên lo lắng hỏi:

"Cô đang giữ chiếc chuông nhỏ của cô ta có phải không?"

Tôi không thể phân rõ được rốt cuộc là ai đang nói thật.

Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng đối diện mình, không nói một lời.

Trần Tiền tiến từng bước đến gần tôi, ghé vào tai tôi nói:

"Thứ mà cô ta đưa cho cô là một chiếc chuông phong ấn linh hồn."

"Mị Quỷ chi thuật ban đầu không có tác dụng, vậy nên cô ta dự định dùng chuông phong ấn linh hồn của cô.”

"Một khi không còn linh hồn, vậy thì thân thể này sẽ chỉ là một xác ch/ết biết đi mà thôi."

Tôi nghĩ đến hai ngày qua, tay chân tôi cứng đờ và cử động rất chậm chạp.

Cái chuông Thanh Lan đưa cho tôi thực sự có vấn đề sao?

Tôi nắm chặt góc áo của mình, tâm trí tôi hoàn toàn hoảng loạn.

Tại thời điểm này, tôi có thể tin tưởng ai đây?

Không thể nghĩ thêm gì nữa, tôi đẩy Trần Tiền ra rồi chạy ra ngoài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom