16.
Khi tôi trở lại ký túc xá thì Tiểu Y đã đi rồi.
Tôi nhanh chóng tháo chiếc chuông trên người ra.
Không ngờ đúng lúc này, cửa ký túc xá lại bị đẩy ra.
Một nụ cười cứng ngắc hiện lên trên khóe môi Thanh Lan, đôi mắt cô ấy chăm chú nhìn vào mặt tôi.
"Nếu đã cầm chuông của tôi, vậy sao cậu còn dám tháo nó xuống?"
Tôi run rẩy hai chân nhưng vẫn cố gắng trấn an bản thân, bình tĩnh nói:
"Tớ, tớ chỉ vừa cởi nó ra để thay quần áo mà thôi."
Nhưng Thanh Lan dường như biến thành một người khác, bước từng bước ép sát tôi hơn:
"Vậy thì mau đeo nó vào đi."
"Mau đeo chiếc chuông đó lên."
Tôi nhìn thấy khuôn mặt Thanh Lan ngày càng hung dữ, chậm rãi lui về góc tường.
Không, trong lòng tôi có một dự cảm mãnh liệt.
Đừng bao giờ đeo chiếc chuông đó nữa.
Tôi nhớ lại những gì Trần Tiền vừa nói, rồi nhìn Thanh Lan đang đứng trước mặt tôi.
Dường như cô ấy… Không giống bình thường.
Tôi tìm thấy cơ hội muốn trốn thoát.
Nhưng khi tôi vừa bắt đầu chạy đi, Thanh Lan đã nhanh chóng đứng trước mặt tôi.
Cô ấy lấy ra một chùm chuông rồi rung chúng, âm thanh kỳ quái khiến vô số bóng ma xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi bịt tai lại, hét lên:
"Thì ra cô mới là người luôn muốn làm hại tôi."
Đôi mắt Thanh Lan lạnh lùng, cô ta cười nham hiểm nói:
"Vốn dĩ, cô có thể trở thành một cái xác biết đi không chút đau đớn nào."
"Nhưng mà hết lần này đến lần khác, cô liên tục sinh lòng nghi ngờ."
"Vậy thì bây giờ tôi phải tự mình làm điều đó thôi."
M/á/u chảy ra từ miệng và mũi tôi, âm thanh phát ra từ chiếc chuông trong tay cô ta như muốn giằng xé linh hồn tôi.
"Cô đuổi theo Trần Tiền, nhưng không phải để trả thù cho những người trong tộc của cô."
"Mà là vì cô muốn chiếm giữ thi thể của những cô gái đó!"
Thanh Lan nghe thấy vậy, không thể nhịn cười, đắc ý nói:
"Người mà tôi chọn nhất định phải là người có mệnh cách chí âm.”
"Nếu hôm nay cô ngoan ngoãn theo tôi, thì cô đã không cần phải chịu đựng nỗi đau đớn khi bị rút hồn này rồi.”
Tiếng chuông rung mỗi lúc một to hơn, âm thanh đó hiện lên trong đầu tôi như một lời nhắc nhở.
Thanh Lan có vẻ không muốn lãng phí thêm thời gian nữa nên lấy ra mấy lá bùa rồi gắn lên vai tôi.
Tôi hét lên trong lòng vì cảm giác được có điều gì đó không ổn.
Người xưa thường nói người sống có ba ngọn lửa, hai ngọn lửa ở trên vai.
Cô ta thực sự muốn dập tắt dương khí của tôi.
Tôi nghĩ đến hai sức mạnh kéo cơ thể mình đêm qua.
Chuỗi tràng hạt trong tay tôi có thể cứu tôi một lần, ắt hẳn nó có thể chế ngự chiếc chuông này lần nữa.
Tôi tìm cơ hội thích hợp, nhanh như cắt ném chuỗi hạt ra ngoài.
Chỉ nghe thấy một tiếng "xoẹt", những hạt châu rơi trên da Thanh Lan, bốc lên từng đợt khói đen.
Sự trói buộc trên cơ thể tôi cũng lập tức biến mất.
Cơ thể của Thanh Lan nhanh chóng co lại rồi biến thành một vũng m/á/u.
Tiếng hừ lạnh của cô ta vang lên bên tai:
"Thật không ngờ trong người cô lại có thứ lợi hại như vậy."
"Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ rút cạn linh hồn và hành hạ cô đến chết."
Tôi dựa người vào tường, không ngừng thở dốc.
Chuỗi hạt châu trên tay tôi vỡ tan, rơi trên mặt đất từ lâu.
Khi nhìn vào chuỗi hạt châu ấy, tôi luôn có cảm giác như có thứ gì đó bên trong.
Đúng lúc này, từ ngoài cửa vọng tới một tiếng hét thất thanh.
Tiểu Y về rồi.
17.
Tôi kéo cô ấy lại rồi ôm chặt cô ấy vào sau cửa.
"Đừng hét nữa, hạ giọng xuống."
Tiểu Y nhìn vết máu trên mặt đất, hai mắt cô không ngừng đảo quanh.
"Giai Giai, cậu đang làm gì trong ký túc xá vậy?"
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy rồi nói:
"Hóa ra Thanh Lan đến từ Miêu Cương."
"Mấy ngày nay, cô ta luôn tìm cách để tiếp cận tớ, mục đích là để rút ra linh hồn của tớ."
"Có vẻ như ngay cả những người bên cạnh tớ cũng không thể tin tưởng hoàn toàn được.”
Sắc mặt Tiểu Y sa sầm, cô ấy lảng tránh ánh mắt của tôi rồi nói:
"Vậy thì theo như lời cậu nói, ấn ký trên người chúng ta là do cô ta làm ra sao?”
"Giai Giai, ký túc xá của chúng ta thật sự không an toàn."
"Hay là, chúng ta ra ngoài thuê phòng đi..."
Nói xong cô ấy nắm chặt lấy tay tôi, muốn kéo tôi ra ngoài.
Nhưng tôi nắm lấy tay cô ấy rồi nói:
"Đừng vội, chúng ta phải tìm ra kẻ đang cố làm hại người khác rốt cuộc là ai.”
"Tớ tự hỏi tại sao, dù trên người cậu cũng có một ấn ký như vậy, thế nhưng cậu vẫn bình an vô sự..."
"Nếu mục tiêu của Thanh Lan là người bị đóng dấu, vậy tại sao cô ta lại không đưa chuông cho cậu?"
Tiểu Y do dự không nói được nên tôi nắm lấy cơ hội để vén váy cô ấy lên.
Quả nhiên, ấn ký trên mông cô ấy đã biến mất từ lâu.
18.
"Thả tớ ra, Hứa Giai, cậu định làm gì vậy?"
Tôi lấy một miếng giẻ trong ký túc xá, nhét thật mạnh vào miệng Tiểu Y.
Tôi trói cô ấy vào đầu giường bằng dây phơi khiến cô ấy không thể cử động.
Sau khi làm xong tất cả những việc này, tôi lau tay rồi ngồi xuống đối diện với cô ấy.
"Ấn ký trên cơ thể cậu là giả, nhưng ấn ký trên người tôi lại là thật."
"Cậu và những người đứng sau cậu đang làm tất cả những điều này để khiến tôi tin rằng thực sự có chuyện ma quỷ kết hôn. "
"Nói như vậy thì… Người nhắc nhở tôi về chuyện ma quỷ kết hôn này cũng là đồng phạm của cậu."
"Người đàn ông ra ngoài đặt phòng với cậu vào đêm đó là Trần Tiền, phải không."
Biểu cảm trên mặt Tiểu Y chuyển từ ngạc nhiên sang phẫn uất.
Cô ấy đột nhiên ngừng vùng vẫy rồi chỉ nhìn tôi với vẻ giễu cợt, mắt không ngừng nhìn vào điện thoại.
"Xem ra các người không thể ngồi yên nữa rồi."
"Đúng rồi, tôi không muốn trì hoãn thêm nữa."
Nói xong. tôi cầm điện thoại của cô ta lên, bắt đầu đọc lịch sử trò chuyện.
Đúng như dự đoán, cuộc trò chuyện trong tin nhắn được ghim đang nhắc nhở Tiểu Y hãy quan sát tình trạng của tôi.
Nếu tôi bỏ chiếc chuông kia ra thì phải báo tin ngay.
Tôi dùng điện thoại di động của Tiểu Y để gửi tin nhắn.
"Chuông bị tháo rồi."
"Mau tới đây!"
19.
Trời về khuya, ngoài cửa sổ dần có động tĩnh.
Tôi tắt hết đèn, trốn xuống dưới gầm bàn.
Tôi nhìn thấy một bóng đen bò vào từ cửa sổ rồi chạm vào giường tôi.
Anh ta cười nhẹ:
"Cuối cùng cũng cởi được cái chuông chết tiệt đó ra. Nếu không có nó thì tôi thành công từ lâu rồi."
Trần Tiền nóng lòng muốn nhấc chăn lên, nhưng những gì hắn ta thấy là lại là Tiểu Y đang bị trói chặt nằm trên giường.
Chiếc chuông mà Thanh Lan đưa cho tôi vẫn còn ở ký túc xá nên tôi nhặt nó lên, hướng về phía Trần Tiền rồi khẽ lắc để phát ra âm thanh.
Lần trước, tôi phát hiện ra rằng Thanh Lan và Trần Tiền không hợp nhau.
Bây giờ chỉ có thể để trai cò đánh nhau.
Quả nhiên, Trần Tiền đang đứng bên giường run lên mấy cái.
"Cô cố tình gọi tôi đến đây à?"
"Cô biết rồi à?"
Tôi bước tới với chiếc chuông trên tay:
"Người dùng chiếc lược đó để lại ấn ký trên người tôi chính là anh."
Nhìn vẻ mặt đau khổ của hắn ta, tôi không nhịn được hỏi:
"Nhưng tôi không hiểu nổi, tại sao anh lại dùng phương pháp này mà còn cố ý nói cho tôi biết?"
Trần Tiền bị tiếng chuông tra tấn đến mức ngồi sụp xuống đất, bịt tai lại rồi hét lên:
"Muốn thực hiện Mị Quỷ chi thuật, phải để người sống nhìn thấy ma quỷ trước."
"Bằng cách này, họ mới có thể bị đưa xuống địa ngục và trở thành vật hiến tế.”
“Nếu như cô đã không tin vào quỷ thần vậy thì làm sao cô có thể nhìn thấy những thứ đó?”
Tôi từng bước đến gần hắn ta:
“Hết lần này đến lần khác, anh muốn làm hại tôi như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?”
"Đương nhiên là để lấy đi linh hồn của cô, biến cô thành một xác sống không hồn."
"Đáng tiếc ả yêu nữ kia vẫn luôn chống lại ta!"
Nói xong, hắn cắn đầu lưỡi chỉ vào chiếc chuông trong tay tôi rồi phun ra một ngụm máu.
Dù tôi có lắc nó thế nào thì chuông cũng không còn reo lên nữa.
20.
Trần Tiền lắc cổ rồi đi về phía tôi:
"Nếu Tiểu Y không đưa cho tôi ngày sinh và tử vi của cô thì tôi đã không tìm được một thân thể thích hợp như vậy."
"Ả yêu nữ đó hiện không có ở đây, chiếc chuông trong tay cô cũng chỉ là vật vô dụng mà thôi."
"Sau khi tôi hiến tế cô cho hồn ma, hãy đem thân thể của cô cho tôi!"
Khi Trần Tiền lao về phía tôi, vô số tiếng chuông bắt đầu vang lên ngoài cửa sổ.
Tiếng cười chói tai của một người phụ nữ vang lên trong ký túc xá.
"Suýt nữa là tôi để anh đi trước một bước rồi, đừng nghĩ đến việc mang cơ thể này đi!"
Người đó nhanh chóng giao chiến với Trần Tiền, tôi nhân cơ hội này mà thở dốc không ngừng.
Không biết Tiểu Y đã thoát ra khỏi sợi dây trói từ khi nào, đang định trốn thoát.
Vẻ mặt cô ta đầy vẻ kinh hoàng, tôi kịp thời bắt cô ta lại.
"Cô đưa người đến hại tôi, bây giờ lại muốn bỏ chạy?"
Đầu tóc Tiểu Y rối bù, ánh mắt căm hận nhìn tôi:
"Tránh đường, đừng cản đường tôi!"
"Là anh ta đe dọa tôi."
"Nếu tôi không chuyển ấn ký sang cho cô thì tôi sẽ ch/ết."
"Nếu muốn trách thì hãy trách cô xấu số, là do mệnh cách của cô thích hợp làm một cái xác không hồn hơn tôi!"
Lúc này, Trần Tiền buộc phải rút lui.
Cái chuông đập thẳng vào mặt hắn ta.
Vào lúc nguy cấp nhất, Trần Tiền tóm lấy Tiểu Y, trốn phía sau cô ta.
Tôi nhìn thấy miệng và mũi của Tiểu Y chảy đầy m/á/u tươi.
Cơ thể cô ta mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất.
21.
Dù sao thì Thanh Lan vẫn có đạo hạnh cao hơn Trần Tiền một bậc, cô ta mặc áo choàng đen, hai tay bóp cổ Trần Tiền.
Một lát sau, làn khói xanh tỏa ra từ chiếc chuông đang rung rồi tràn vào thất khiếu của Trần Tiền.
Người đàn ông vừa rồi còn ra vẻ nắm chắc phần thắng trong tay thì giờ phút này lại giống như một con rối, gục xuống đất, hai mắt đờ đẫn.
Thanh Lan ngẩng đầu nhìn tôi:
"May mắn là không để hắn mang cô đi."
"Là cô hủy hoại thân thể cuối cùng của tôi, nên tôi sẽ dùng thân thể của cô để bù vào. "
Cô ta cởi chiếc áo choàng đen, để lộ đôi cánh tay khô héo, đen đúa và teo tóp.
"Đừng trách tại sao cả tôi và hắn đều muốn có thân thể của cô. Thân thể này có mệnh cách chí âm."
"Thực sự là một báu vật hiếm có khó tìm."
"Lần trước là tôi bất cẩn, mới khiến cho chuỗi hạt châu đó có cơ hội làm tôi bị thương.”
"Bây giờ tôi sẽ rút linh hồn của cô ra!"
Tôi nhìn về phía cô ta, cười lạnh:
"Chỉ tiếc, hôm nay cô tính sai rồi..."
“Không phải những hạt châu đó làm hại cô.”
“Mà chính là nó!”
Sau khi nói xong, tôi lập tức chộp lấy chiếc kim bạc trên tay rồi đâm về phía cô ta.
Một tiếng thét thảm thiết vang lên trong ký túc xá.
Thanh Lan vặn vẹo thân mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn thịt trên người mình bắt đầu thối rữa rồi rơi xuống đất.
"Cô, sao cô lại có thứ này?"
Tôi đưa tay nắm lấy chuỗi Phật châu trong túi.
Thật ra, ban đầu tôi vẫn tưởng là hạt Phật làm cho Thanh Lan bị thương.
Mãi đến khi nó vỡ ra, tôi mới phát hiện, trong mỗi hạt có một cây kim bạc nhỏ xíu.
Khi mười tám chiếc kim bạc xuất hiện trước mặt tôi, tôi đột nhiên nhớ về một số chuyện.
Năm xưa, khi tôi đi lễ chùa, một vị cao tăng đã tặng tôi chuỗi hạt này.
Vị cao tăng kia thuận tay gõ vào tường rồi nói:
"Vòng nhân quả này đã được định trước.”
"Mọi thứ đều là hạ phẩm, chỉ có tự cứu mình mới đạt được kết quả tốt."
Tôi nhớ, bức tranh trên tường đó có hoa văn hình dao găm.
Khi tôi cố gắng ghép nó lại với nhau bằng mười tám chiếc kim bạc này, chúng nhanh chóng liên kết lại.
Khi đó, tôi mới nhận ra rằng đây chính là thần khí mà vị cao tăng kia ban cho tôi.
Những chiếc kim bạc trên người Thanh Lan phát ra những luồng ánh sáng chói mắt.
Cô ta chỉ có thể vùng vẫy trong vài phút, sau đó ngã hẳn xuống đất, chỉ trơ mỗi bộ xương.
Tôi nhìn mọi thứ trước mặt, toàn thân mệt mỏi nên ngồi bệt xuống đất.
Đều là vì lòng tham của họ nên tôi mới có thể tránh thoát một kiếp này.
Nếu Trần Tiền và Thanh Lan tấn công tôi ngay từ đầu, có lẽ tôi đã ch/ết ngay trước khi kịp phát hiện ra bí mật trong chuỗi hạt.
Nhưng họ lại tranh giành nhau, để cho tôi tìm ra hy vọng.
22.
Vào ngày xảy ra sự việc, vị cao tăng Huyền Tư, người ban chuỗi hạt cho tôi đã đến gặp tôi.
Hóa ra, Trần Tiền kiếm sống bằng cách nhận việc tổ chức chuyện tang lễ quanh năm, không biết hắn học được những tà pháp này từ đâu.
Nếu hắn dâng đàn bà cho ma quỷ, ma quỷ sẽ phù hộ cho tài vận của hắn vĩnh viễn không suy tàn.
Sau đó, hắn ta sử dụng những bí thuật ấy để biến những cô gái này thành xác sống, kiếm rất nhiều tiền.
Về phần Thanh Lan, cô ta đã bị người tộc Miêu đánh đuổi từ nhiều thập kỷ trước.
Để luôn trẻ đẹp, cô ta đánh đổi mạng sống của rất nhiều người rồi cướp đi cơ thể của họ.
Tôi vô cùng cảm kích sư phụ Huyền Tư đã ban cho tôi pháp bảo này.
Nhưng ngài ấy chỉ mỉm cười, lắc đầu nói:
"Ta chưa bao giờ cứu mạng người khác. Chính bản thân con đã giúp con vượt qua kiếp nạn này."
Sau khi trải qua kiếp nạn ấy, tôi lại càng tin vào câu nói:
“Thiện ác hữu báo, Thiên Đạo luân hồi.”
(Hết.)
Bình luận facebook