• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] EO NHỎ CỦA CHỊ (2 Viewers)

  • Phần II

4.

“Ừm…”

Tôi nhanh chóng đứng lên: “Bàn chải cho em đây.”

Vừa nói tôi vừa bóc bàn chải đánh răng ra nhét vào tay Chu Sí, để an toàn, tôi bước sang một bên, sợ cậu ấy lại… gây án…

Chu Sí cười nhẹ: “Sao lại sợ em thế?”

Tôi không nói gì, trong lòng lại âm thầm mắng chửi: “Lại còn hỏi vì sao à?”

May thay, Chu Sí hình như cũng không có ý nghĩ gì khác, cậu ấy cầm lấy bàn chải và bắt đầu đánh răng một cách đàng hoàng.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi bóp kem đánh răng ra, tôi vô tình nhìn vào gương, nhận thấy hai dấu đỏ trên cổ Chu Sí.

Càng nhìn càng ngượng, tôi nhúng bàn chải vào nước, rụt rè hỏi: “Cái kia… là chị cắn à?”

Chu Sí nhướng mày, khóe miệng còn dính ít kem đánh răng: “Chẳng lẽ em tự cắn?”

“……”

Tôi không nói gì nữa, cúi đầu chuyên tâm đánh răng.

Đang thất thần, giọng Chu Sí bỗng vang lên bên tai: “Thật không ngờ, đêm hôm qua chị còn rất chủ động.”

Giọng nói trầm trầm ngay sát tai, tôi giật mình, ngẩng đầu lên mới thấy không biết Chu Sí từ lúc nào đã rửa mặt xong xuôi, đang ghé sát vào tôi.

Mặt tôi đỏ lên, đẩy cậu ấy ra: “Chu Sí, em… cách xa chị một chút.”

Gần như vậy thật khiến tôi… khó thở.

Chu Sí không nói lời nào, im lặng đứng nhìn tôi đánh răng, đến khi tôi rửa mặt xong, đang dùng khăn chấm chấm cho khô mặt, Chu Sí lại ghé sát mặt đến.

“Chị…”, cậu ấy mở miệng gọi tôi, giọng nhẹ nhàng như lông vũ quét qua lòng tôi.

“Kem đánh răng của chị có vị gì?”

“Hả?”

Tôi ngạc nhiên: “Không phải chúng ta dùng chung một… Ơ …”

Tôi còn chưa nói xong, miệng đã bị cậu ấy chặn lại.

Rõ ràng là em trai nhỏ, sao lại tấn công mạnh mẽ vậy, một nụ hôn cũng khiến tôi mặt đỏ tai hồng.

Sau một lúc lâu, rốt cuộc cậu ấy cũng buông tôi ra, còn tiện tay giúp tôi lau khóe miệng: “Hừm… đúng là kem đánh răng của chị ngon hơn.”

Đây là trêu chọc một cách trần trụi!

Làm người chị hơn tuổi, dù thẹn thùng tôi cũng phải tiếp chiêu, huống chi——

Vừa rồi khi hôn môi, tôi vô tình làm đổ ca nước trên bồn, không sai một ly, dội thẳng vào quần Chu Sí, khiến thân dưới cậu ấy ướt sũng đầy quyến rũ.

Cảnh này… chị đây sao chịu nổi?

Vậy là tôi kéo Chu Sí vào phòng ngủ: “Nào, để chị giúp em thay quần áo.”

……

Một ngày chủ nhật đẹp trời, tôi và Chu Sí ở nhà cả ngày.

Mãi đến khoảng 3 giờ chiều, bạn học cũ Tiểu Mỹ gọi cho tôi, tôi mới chợt nhớ ra——

Tối nay có buổi họp lớp.

Chuyện quan trọng vậy, sao tôi lại quên mất chứ!

Cúp điện thoại, tôi từ trên giường nhảy xuống, lấy khăn tắm quấn quanh người, nhanh chóng chạy đến chỗ tủ quần áo chọn đồ.

Bạn bè họp mặt, không cần thiết phải ăn diện cầu kỳ lộng lẫy, nhưng ít nhất cũng phải không quá mất mặt.

Chọn được một lúc, tôi chợt nhớ ra, hình như mình quên mất cái gì…

Quên mất Chu Sí.

Vừa quay đầu lại, cậu ấy đang ngồi tựa lưng đầu giường, mắt nhìn tôi chăm chăm.

Chăn đắp đến hông cậu ấy, lộ ra đường cong cơ bắp khiến tôi không nhịn nổi nuốt nuốt nước miếng.

Chị em ơi, đây chính là dáng người mặc đồ thì gầy, cởi ra lại có da có thịt trong truyền thuyết…

Nhưng còn có chuyện cần làm, tôi miễn cưỡng thu hồi ánh mắt: “Lát nữa chị phải đi họp lớp, em về trước đi.”

“Không.”

Chu Sí không chút nghĩ ngợi từ chối.

Cậu ấy nhanh nhẹn mặc quần vào, chạy đến trước mặt tôi: “Em đi cùng chị.”

Cậu ấy… đi với tôi?”

Phản ứng đầu tiên của tôi là vội vàng lắc đầu: “Không được, không được, bạn học cũ tụ tập, em đi theo làm gì.”

Chu Sí hơi cúi người: “Làm hộ hoa sứ giả cho chị, không tốt à?”

Tôi đánh giá cậu ấy một lượt, bộ dạng này mà làm hộ hoa sứ giả…

Cậu không trêu hoa ghẹo nguyệt là tốt cho tôi lắm rồi.

Thôi tôi không nói gì, Chu Sí ép tôi vào góc tường, tiếp tục dụ dỗ: “Để cho chị em, bạn học, bạn trai cũ, tình địch cũ của chị nhìn xem, chị tìm được một phi công vừa trẻ đẹp lại ngoan ngoãn, thật có mặt mũi mà đúng không?”

Cậu ấy nắm tay tôi áp lên mặt mình: “Chị, em dám cam đoan, chị dẫn em đi cùng, ấn tượng của các bạn học cũ đối với chị sẽ nhiều thêm hai chữ.”

“Hai chữ gì?”

Lòng hiếu kỳ của tôi bị gợi lên, không nhịn được hỏi.

Chu Sí cong khóe môi: “Nhiều tiền.”

Nhiều tiền?

Câu trả lời này tôi không phục: “Sao không phải là chị dùng sắc đẹp chinh phục em?”

Chu Sí cười cười không nói gì, tôi tức giận quay đầu lại, tình cờ nhìn thấy mặt mộc của mình trong gương.

……Chậc, có vẻ nhiều tiền cũng tốt đấy.

Tôi bị Chu Sí thuyết phục, đồng ý dẫn cậu ấy đi cùng.

Nhưng——

Chu Sí cúi người, vẻ mặt đáng thương nhìn tôi: “Chị, em không có đồ đẹp mặc.”

Tôi định nói, nhóc con này rõ ràng trong nhà có cả tủ quần áo nhãn hiệu tôi còn không nhận ra, nhưng, đối diện với cặp mắt đào hoa kia, tôi thực sự không lỡ nói ra câu từ chối.

Tôi mím mím môi, bày ra bộ dáng phú bà: “Hôn chị một cái, chị đưa đi mua đồ đẹp.”

Chu Sí cười, ngoan ngoãn hôn chụt một cái lên môi tôi: “Đủ chưa ạ? Chị...”

Tôi rất thích nghe Chu Sí gọi chị, giọng nói trầm trầm, tốc độ cũng chậm lại, hơi kéo dài ra, mỗi lần cậu ấy gọi vậy, tim tôi không khỏi mềm nhũn ra.

“Đủ rồi, đủ rồi.”

Tôi gật đầu như bổ củi, sợ Chu Sí còn hôn nữa, tôi sẽ không kiềm chế được bản thân lại gặm cỏ non lần nữa.



Chuẩn bị xong xuôi, tôi đưa Chu Sí ra ngoài.

Chu Sí lái xe đưa tôi đến một trung tâm mua sắm gần đó, chiếc xe này cậu ấy mua năm ngoái, nhãn hiệu hình như là “Beijing”. Tôi không có bằng cũng chẳng biết nhiều về ô tô nhưng trong một lần lướt mạng cũng vô tình thấy, xe này ước chừng cũng phải hơn hai mươi vạn.

Tôi nghĩ… chắc là Chu Sí mua trả góp.

Sau khi dạo một vòng trung tâm thương mại, tôi nắm tay Chu Sí, trong lòng nở hoa.

Dọc đường đi, tỉ lệ người ta quay đầu nhìn Chu Sí cực cao, đặc biệt là các em gái nhỏ.

Ngoại hình Chu Sí đúng là rất được, cao 1m85, vóc dáng cân đối, chân dài, mặc đồ cũng đẹp, chưa kể còn có khuôn mặt xuất chúng.

Vậy nên khi mua cho cậu ấy bộ đồ tốn đến mấy ngàn, tôi cũng không cảm thấy quá đau lòng.

Tiền ấy mà… tiêu rồi sẽ kiếm lại được.

Còn cơ hội dẫn em yêu đi dạo phố thế này không phải lúc nào cũng có.

Mua sắm xong cũng sắp đến giờ hẹn.

Tôi xem địa điểm các bạn gửi trong nhóm chat rồi cùng Chu Sí qua đó.

Không ngờ hôm nay đường tắc vô cùng, chúng tôi đến hơi muộn một chút, khi vào phòng mọi người đã có mặt gần như đầy đủ.

Vừa vào cửa, ánh mắt mọi người đổ dồn vào chúng tôi.

Trong đó có một ánh mắt nóng rực, tôi ngẩng đầu lên liền thấy Giang Lâm đang nhìn tôi không chớp mắt.

Giang Lâm là chàng trai tôi thích thầm khi còn đi học, năm đó chúng tôi cũng có một thời gian mập mờ, nhưng đến khi chỉ cần một bước nữa thôi là ở bên nhau thì đã bị hoa khôi nhanh hơn một bước đoạt mất.

Tôi liếc nhìn Giang Lâm rồi nhanh chóng quay đi.

Năm đó tôi thấy Giang Lâm thật đẹp trai, thích đến ch.ế.t đi sống lại, nhưng giờ nhìn lại——

Gương mặt kia so với Chu Sí, rõ ràng là kém xa.

Các bạn học cũ đều rất nhiệt tình, đặc biệt là các bạn nữ, cực kỳ nhiệt tình với bạn trai nhỏ của tôi.

Tôi với Chu Sí còn chưa ngồi xuống, Trình Nguyệt, hoa khôi của lớp bỗng nhiên mở miệng cười nói: “Băng Băng, soái ca này là… em trai cậu à?”

Cô ấy nhẹ nhàng thả ra hai chữ “em trai”, có vài bạn học nữ khác nể tình cười theo.

Tôi cau mày chán ghét, đang muốn nói chuyện, lại bị Chu Sí tranh nói trước.

“Mắt chị gái này có vẻ không được tinh lắm? Tôi xin phép tự giới thiệu một chút, tôi là Chu Sí, bạn trai của Băng Băng!”

Vừa nói, Chu Sí vừa ôm lấy vai tôi, giọng thản nhiên.

Mọi người thấy thế vội vàng xoa dịu tình hình, nói tôi thật may mắn, kiếm được bạn trai vừa cao vừa soái.

Tôi không giải thích nhiều, chỉ cười phụ họa.

Sau khi ngồi xuống, Chu Sí lướt mắt qua một vòng rồi ghé vào tai tôi thì thầm: “Người mặc áo thun trắng, tay đeo đồng hồ ở bên trái kia, có phải bạn trai cũ của chị không?”

Tôi nhìn theo hướng Chu Sí nói, áo thun trắng, đeo đồng hồ, đó chẳng phải là Giang Lâm sao?

Tôi quay đầu, kinh ngạc nhìn Chu Sí: “Sao em biết?”

Chu Sí hừ một tiếng, giơ tay rót cho tôi cốc nước ấm, ngón tay thon dài đẹp đẽ.

“Trong số tất cả những người trong phòng, em thấy anh ta không vừa mắt nhất.”

5.

Thật không ngờ, cún con nhà tôi cũng rất kiêu ngạo, mà ánh mắt cũng không tồi.

Dù sao buổi họp lớp ai cũng nói chuyện riêng, không ai để ý đến chúng tôi nên tôi ghé sát vào tai Chu Sí, giải thích: “Thật ra… cũng không hẳn là bạn trai cũ.”

Tôi chỉ giải thích một câu mơ hồ như thế mà Chu Sí đã ngẩng đầu lên liếc Giang Lâm một cái, rồi lại cúi xuống nhìn tôi: “Vậy là… chị yêu đơn phương à?”

“……”

Sự thật đúng là như vậy, nhưng cậu ấy cũng không cần nói trắng ra thế chứ?

Tôi cũng muốn để lại chút mặt mũi mà.

Thấy tôi không nói gì, Chu Sí tự cho là tôi đồng ý, khẽ cười, cầm tay tôi dưới bàn.

“Trước đây mắt nhìn người của chị kém thế, được cái bây giờ tiến bộ rồi.”

Vừa nói cậu ấy vừa gãi gãi nhẹ vào lòng bàn tay tôi.

Ngứa ngáy.

May mắn thay, lần họp lớp này diễn ra khá hòa thuận, mọi người nhiều năm không gặp, còn có thể ngồi xuống tâm sự vui vẻ cũng là khó lắm rồi.

Không biết hôm nay ăn phải đồ gì, bụng tôi hơi đau đau, tôi cau mày, lưu luyến bỏ miếng sườn vừa gắp xuống, quay đầu nói với Chu Sí: “Chị đau bụng, chị vào nhà vệ sinh một lát.”

“Em đi với chị.”

Chu Sí cũng đặt đũa xuống, giọng nói ân cần.

“Không cần đâu”, bụng ngày càng đau, cảm giác muốn đi vệ sinh rõ rệt hơn, tôi nắm tay Chu Sí, ghé sát vào tai cậu ấy thì thầm: “Chị không ở đây sợ bọn họ lại nói xấu chị, em ở đây theo dõi giúp chị.”

Chu Sí hơi ngạc nhiên, bất đắc dĩ cười nói: “Vậy cũng được, có gì cần thì chị gọi điện cho em.”

“Ừ.”

Để lại đúng một chữ ừ, tôi vội vàng chạy trối chết.

Tôi ôm bụng lao vào nhà vệ sinh, thoải mái giải phóng hết ra.

……

Rửa tay xong, khi ra ngoài tôi gặp một người.

Giang Lâm.

Cậu ta đứng cách cửa nhà vệ sinh hai bước, tôi hơi ngạc nhiên, mặt đỏ bừng lên, vừa rồi tôi ngồi ngay phòng ngoài cùng, tiếng “giải phóng” có hơi lớn, không biết cậu ta có nghe thấy gì không.

Cảm giác hơi xấu hổ, tôi chỉ nhẹ gật đầu với Giang Lâm rồi định rời đi luôn, nhưng vừa bước qua mặt cậu ta thì tay bị nắm lại.

Thật là giống tình tiết trong phim ngôn tình…

Tôi hít sâu một hời, quay người lại nhìn Giang Lâm: “Có chuyện gì vậy?”

Giang Lâm lặng lẽ nhìn tôi, hơi nhíu mày, cuối cùng từ từ buông lỏng tay ra, khẽ nói: “Nhiều năm không gặp, cậu ngày càng xinh đẹp.”

Tôi bị chọc cười: “Vậy là cậu đứng ở cửa nhà vệ sinh nữ chờ tôi… để nói chuyện này?”

Thực sự khi nói chuyện với cậu ta, trong lòng tôi cũng có chút xúc động.

Nhiều năm về trước, người đau khổ đứng đợi ở mọi ngóc ngách trong trường… là tôi.

Ở cửa lớp, ở sân thể dục, ở sân bóng rổ……

Nhưng Giang Lâm đúng là giỏi làm trò mập mờ, nói ra mấy câu thật thật giả giả, khiến tôi tin chắc là cậu ta cũng thích tôi.

Cuối cùng lại thành đôi với hoa khôi, cũng phân rõ giới hạn với tôi. Ai hỏi cậu ta cũng nói là tôi chủ động theo đuổi cậu ta, còn cậu ta không đành lòng làm tôi tổn thương nên mới không nói thẳng ra.

Khi định thần lại, tôi thấy Giang Lâm đang lặng lẽ nhìn tôi.

Thành thật mà nói thì qua năm tháng dung mạo Giang Lâm cũng không thay đổi nhiều, trên mặt vẫn còn nhiều nét của hình bóng trong quá khứ.

Nhưng mà——

Sau khi gặp được soái ca cấp cao như Chu Sí, nhìn lại Giang Lâm, dù thế nào tôi cũng thấy thường thường thôi.

Huống chi, chị đây không chỉ gặp được Chu Sí, mà còn tự mình sờ qua…

“Băng Băng, thật ra sau đó tớ luôn hối hận, thật đấy.”

Giang Lâm nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc, tiếp tục nói: “Sau khi tớ với Trình Nguyệt ở bên nhau, thực sự không hề vui vẻ, sau khi tốt nghiệp bọn tớ đã chia tay, tớ vẫn luôn nhớ đến cậu.”

“Băng Băng”, cậu ta nhìn tôi, trầm giọng nói: “Chàng trai đi cùng cậu kia, thật ra… là em trai cậu đúng không?”

Tôi nhìn cậu ta, thật nực cười.

Chẳng biết cậu ta khờ thật hay là nghĩ tôi khờ, nghĩ rằng mấy câu ngọt ngào là có thể giống như năm đó, chơi đùa tôi như con ngốc.

Nhớ tôi?

Nếu thật sự nhớ tôi, thì sẽ làm gì?

Nếu không phải chị đây mấy năm nay lột xác thành công, chắc là lúc tụ tập với bạn học cũ, cậu ta vẫn cười nhạo trêu đùa tôi trước mặt mọi người: “Con bé trước kia theo đuổi tôi, giờ ngày càng xấu.”

Tôi đang sắp xếp lời nói xem nên trả lời thế nào thì từ chỗ ngoặt trên hành lang vang lên giọng nói: “Anh nghe không hiểu những gì tôi vừa nói trong phòng à?”

Là Chu Sí.

Cậu ấy thong thả bước tới, vừa đến cạnh tôi, bàn tay đã nhẹ nhàng đặt lên vai tôi, tay còn lại trực tiếp nắm cằm tôi.

“Chu Sí……”

Tôi còn đang ngơ ngác không biết cậu ấy định làm gì, câu hỏi còn chưa ra khỏi miệng đã bị Chu Sí hôn xuống chặn lại.

Hôn một hồi, Chu Sí ngẩng đầu lên, nhìn về phía Giang Lâm nhếch miệng cười: “Anh thấy chị em nào làm thế này chưa?”

Giang Lâm không nói gì, sắc mặt khó coi.

“Người anh em”, Chu Sí tiến lên hai bước, vỗ vỗ vai Giang Lâm: “Nếu thật sự thích cô ấy thì sao bao năm không nói? Giờ gặp lại thấy cô ấy lột xác xinh đẹp lại ra tay, nếu anh quang minh chính đại theo đuổi, tôi còn coi anh là chính nhân quân tử, ai lại đi đào góc tường nhà người ta mà còn chạy đến tận nhà vệ sinh nữ để đào, quá mất mặt.”

Lông mày Giang Lâm nhăn thành hình chữ xuyên 川, trợn trừng mắt nhìn Chu Sí, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được.

Quan trọng là Chu Sí ít tuổi hơn Giang Lâm nhưng lại cao hơn tới nửa cái đầu, thân hình quanh năm tập thể hình, tay áo xắn lên cũng nhìn rõ cơ bắp săn chắc.

Tôi đoán là Giang Lâm trong lòng cũng âm thầm đánh giá một hồi, cuối cùng chấp nhận im miệng.

Thấy Giang Lâm chỉ đen mặt không nói gì, Chu Sí lắc đầu, xoay người ôm tôi rời đi.

Thật ra tôi cũng có chỗ chưa hiểu nên nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay Chu Sí: “Sao em biết chị lột xác trở nên xinh đẹp, em còn chưa xem ảnh chụp hồi chị đi học mà, nhỡ đâu chị từ nhỏ đã xinh như thiên thần thì sao?”

Chu Sí bật cười.

“Chị yêu, nếu hồi đi học chị đã xinh đẹp, với đức hạnh của Giang Lâm kia, chắc chị đã sớm bị bắt đi rồi.”

Tôi:……

Nói thế nào nhỉ? Nghe cũng có lý…

Sau đó, Chu Sí bỗng cười nhẹ: “Nhưng mà bây giờ quá lời cho em rồi.”

Đi về đến gần cửa phòng ăn, tôi thuận miệng hỏi: “Sao em lại ra tìm chị?”

“Hừm!”

Chu Sí nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Chị vừa ra ngoài, bạn học hoa khôi kia của chị đã đến gần em, nói với em là——”

“Chị ta muốn dùng số tiền lớn bao dưỡng em.”

Số tiền lớn? Bao dưỡng?

Tôi nhíu mày, nhìn Chu Sí một hồi, rồi thấp giọng hỏi: “Cậu ta ra giá bao nhiêu?”

Chu Sí nhướng mày cười, “Sao… Chị thấy có nguy cơ mất em rồi chứ gì?”

Tôi vội lắc đầu: “Không… Hay là em đồng ý đi, rồi chia cho chị một phần…”

6.

Có vẻ lực sát thương của câu này quá cao, Chu Sí nửa ngày vẫn chưa hồi phục tinh thần.

Im lặng một lúc, cậu ấy không nhịn được bật cười: “Quỷ tham tiền, vì tí tiền mà bán em đi.”

Vừa nói cậu ấy vừa nghiêng đầu về phía tôi, đột nhiên cắn nhẹ lên vành tai tôi, ngữ khí âm trầm: “Chị, chị bỏ được em sao?”

“Chị đùa mà…”

Tới cửa phòng ăn rồi, tôi vội vàng đẩy cậu ấy ra, đỏ mặt sửa sang lại quần áo một chút.

Ngay khi xoay người đẩy cửa vào, khóe mắt tôi vô tình thấy Giang Lâm đang đứng cách đó không xa.

Tôi kéo Chu Sí vào phòng, mọi người lại bắt đầu ồn ào——

“Băng Băng, trông coi bạn trai nhỏ kỹ vậy, đi vệ sinh cũng phải mang theo!”

Tôi cười cười, không nói gì.

Lại có người thay tôi trả lời: “Cậu thì biết cái gì, tớ mà có phi công đẹp trai như thế thì đảm bảo tớ một tấc cũng không rời, một giây cũng không tách.”

Mọi người đều đã uống rượu, nói chuyện cũng không quá cố kỵ, câu này khiến mọi người cười vang, không khí cũng nóng lên.

Tôi cùng Chu Sí ngồi xuống.

Nhưng mà——

Không biết Trình Nguyệt đã đổi chỗ từ bao giờ, đổi sang ngồi cạnh Chu Sí.

Tôi cau mày, ý tứ đào góc tường của cựu hoa khôi có vẻ quá rõ ràng rồi đó.

May mà biểu hiện của Chu Sí khá tốt, Trình Nguyệt nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy chỉ chuyên tâm bóc tôm gắp đồ ăn cho tôi, mặc kệ cô ta có nói lớn thế nào, cậu ấy đều làm bộ không nghe thấy.

Tôi tưởng Trình Nguyệt vấp phải cục đá này sẽ từ bỏ, nhưng không bao lâu sau, cô ta đột nhiên đề nghị: “Ăn uống không này chẳng vui gì cả, bọn mình chơi trò chơi đi?”

Đề nghị này được mọi người nhất trí đồng ý, trong lúc đang thảo luận xem chơi gì thì Trình Nguyệt lại cho ý kiến: “Chơi trò kích thích một chút, xoay chai rượu, chai xoay về phía ai thì người đó phải hôn người bên phải mình, được không?”

Các bạn học đã có hơi rượu trong người trở nên hưng phấn, gần như không nghĩ ngợi gì mà đồng ý luôn.

Tôi căn bản cũng không có cơ hội phản bác.

Thật trùng hợp, Trình Nguyệt lại ngồi bên phải Chu Sí.

Tôi chưa kịp nói gì, trò chơi đã chính thức bắt đầu, người đầu tiên xoay chai đương nhiên là người đề xuất trò này, Trình Nguyệt.

Không nghi ngờ gì——

Cô bạn đang mơ tưởng em yêu của tôi cố tình xoay chai rượu chỉ đúng hướng Chu Sí, mọi người ngẩn người, sau đó bắt đầu ồn ào.

Nhóm người này vừa uống rượu xong, ngóng cuộc vui không thèm để ý mặt mũi ai, cùng nhau hô lên: “Hôn đi! Hôn đi!”

Tôi nhìn chằm chằm từng hành động của Chu Sí, trong lòng thầm nghĩ chỉ cần cậu ấy có dấu hiệu thỏa hiệp, tôi sẽ nhanh tay hơn ấn đầu cậu ấy vào bát canh trước mặt.

Nhưng, Chu Sí vẫn động.

Cậu ấy không thèm nhìn đến Trình Nguyệt đang háo hức như sói rình mồi bên kia mà nhấc tôi đứng dậy, tôi còn đang ngơ ngác đã bị nhấc lên rồi ấn xuống chỗ ngồi trước đó của cậu ấy.

Sau đó, Chu Sí ngồi xuống chỗ trước đó của tôi.

Vậy là người ngồi bên phải cậu ấy đổi thành tôi.

Tôi vừa kịp nhận ra vấn đề thì đã nghe thấy Chu Sí thở dài một cái: “Có chơi có chịu.”

Nói xong, Chu Sí quay về phía tôi.

Chúng tôi rõ ràng đã tiếp xúc gần gũi với nhau, nhưng khi nhìn vào mắt cậu ấy trước mặt nhiều người thế này, trái tim tôi không tránh khỏi đập loạn xạ——

Giữa tiếng hò reo chói tai, Chu Sí giữ chặt gáy tôi, cúi đầu hôn xuống.

Tôi nghĩ sẽ chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước thôi, ai ngờ cậu ấy lại vươn lưỡi ra!

Đầu óc tôi trống rỗng, tròn mắt nhìn cậu ấy, Chu Sí cười cười, sau đó đưa tay lên che mắt tôi lại, hôn sâu hơn.

Vậy là trước mặt rất nhiều bạn học cũ, tôi với Chu Sí trình diễn một màn hôn lưỡi say đắm.

Lúc tôi sắp hít thở không thông, rốt cuộc Chu Sí cũng buông tôi ra, còn không quên lau khóe môi cho tôi.

Tôi miễn cưỡng phục hồi tinh thần, vô thức liếc nhìn Trình Nguyệt.

Đúng như dự đoán, mặt Trình Nguyệt tối sầm, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Chậc.

Tự nhiên lại thấy vui vui là thế nào nhỉ?

Nhưng tôi không ngờ, chuyện vui còn ở phía sau.

Lúc này Chu Sí đứng dậy: “Đến lượt tôi xoay đúng không?”

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Tôi nhìn Chu Sí, thấy cậu ấy lén nhìn tôi nháy nháy mắt.

Suy nghĩ một chút, tôi chợt hiểu ý cậu ấy.

Quay đầu nhìn về phía cậu bạn bên cạnh Trình Nguyệt——

Đó là cậu bạn duy nhất trong lớp tôi còn độc thân, nghe nói hồi nhỏ cậu ấy từng bị thương ở đầu nên chỉ số thông minh bị ảnh hưởng, mấy bạn học lớp tôi đều rất ổn, trước đây khi đi học cũng không có ai xem thường hay bắt nạt cậu ấy, nhưng mà…

Xét về vẻ bề ngoài thì đúng là cậu ấy có chút… không dễ nhìn.

Làn da ngăm đen, khuôn mặt béo tròn, hai mắt nhỏ như hạt đậu, khi cười rộ lên liền lộ ra hàng răng cửa ố vàng.

Chu Sí xoay chai, cũng không biết bọn họ tính toán kiểu gì mà cái chai không sai một ly không lệch một chút, ngay ngắn dừng trước mặt Trình Nguyệt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom