• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] EO NHỎ CỦA CHỊ (1 Viewer)

  • Phần III

7.

Mặt Trình Nguyệt nháy mắt tối sầm.

Cô ta đột nhiên đứng dậy, chạy lại chỗ bạn học trước đó đã đổi chỗ, tóm lấy cô ấy: “Bạn yêu, tớ không muốn đổi nữa, bạn về chỗ đi!”

Người ta đương nhiên không có ngu, từ chối chẳng chút do dự.

Các bạn học khác cũng bắt đầu ồn ào chế nhạo: “Trình Nguyệt, cậu đề xuất chơi trò này mà, đừng có chơi xấu!”

“Chơi không nổi à? Chơi không nổi thì đừng có chơi!”

Mặt Trình Nguyệt u ám, liếc nhìn về phía chúng tôi, cuối cùng mím môi mím lợi đi qua.

Tôi nghĩ cô ta đã chịu thua nhưng cô ta lại đòi đổi chỗ tiếp——

Không biết hôm nay Trình Nguyệt uống say quá, hay là, nhiều năm không gặp, hoa khôi năm nào giờ da mặt đã dày đến mức đao thương bất nhập. Dù Chu Sí đã tỏ rõ thái độ, cô ta vẫn thong thả đi về phía chúng tôi.

Cuối cùng dừng trước mặt Chu Sí: “Em trai, chúng ta đổi chỗ nhé?”

……

Tôi gần như cảm động rơi nước mắt trước sự kiên trì của cô ta.

Không biết rốt cuộc Chu Sí có cái mị lực gì mà khiến cô ta hết lần này đến lần khác phải làm trò trước mặt mọi người như vậy?

Hơn nữa, còn toàn là những trò mất mặt.

Mọi người đang chờ xem phản ứng của Chu Sí, nhưng cậu ấy chỉ nói hai chữ: “Không được.”

Nói xong, cậu ấy liền giơ tay đặt hai chai bia xuống trước mặt Trình Nguyệt: “Chị gái, trước khi chơi chính chị đã giao kèo, đừng nói được mà không làm được, hoặc là hôn, hoặc là uống.”

Trình Nguyệt đương nhiên bị chọc giận không nhẹ.

Từ gương mặt vặn vẹo, có thể nhận ra cuối cùng Trình Nguyệt cũng chịu chấp nhận là sắc đẹp của cô ta không có tí trọng lượng nào với Chu Sí.

Trình Nguyệt hậm hực quay người đi chỗ khác, nhìn dáng vẻ như đang cố gắng nhịn xuống để hôn bạn học kia một miếng, mà bạn học nam trước nay phản ứng chậm chạp hình như cũng đã nhận ra vấn đề, hướng về phía Trình Nguyệt nở nụ cười, lộ ra hàm răng vàng ố.

Mặt Trình Nguyệt cứng đờ, sau đó không chút do dự chọn uống.

Hôm nay cô ta vốn đã uống không ít, giờ lại uống liên tục hai chai bia lạnh, chưa kịp ngồi xuống đã che miệng chạy ra ngoài.

Tiếc là vừa chạy đến cửa đã “Ọe” một phát, nôn đầy ra đất.

Xong, bữa cơm này cũng không cần ăn nữa rồi.

Mọi người nhìn nhau, thật ăn ý gọi người đến vệ sinh phòng rồi kết thúc buổi tụ tập.

Khi ra về, Giang Lâm chủ động đề nghị đưa tôi về, thản nhiên khoe rằng cậu ấy mới mua một chiếc Mercedes-Benz, tôi cười cười: “Không cần đâu, bạn trai tớ lái xe đến.”

Giang Lâm hơi bất ngờ, sau đó bình tĩnh cười: “Cậu mua xe cho bạn trai à?”

Nói xong, cậu ta ngẩng đầu nhìn Chu Sí một cái, trong mắt mang theo ý khinh miệt và mỉa mai, giống như cuối cùng cũng tìm được một cơ hội để trút giận.

Tôi nhíu mày: “Bạn trai tớ tự mua xe, không liên quan gì đến tớ cả.”

“Ồ!”

Giang Lâm hơi nhướng mày, dường như cố tình tranh chấp với Chu Sí: “Người anh em mua xe gì vậy, cho tôi mở rộng tầm mắt chút.”

Chu Sí cười cười, trên mặt như viết bốn chữ “Vân đạm phong khinh”: “Có gì đâu, xe bình thường thôi.”

Thấy cậu ấy như vậy, có lẽ Giang Lâm chắc chắn rằng Chu Sí nhất định là mua một cái xe rẻ tiền, bám riết không thôi, muốn cùng chúng tôi đi xem.

Chu Sí có vẻ khó chịu vì bị làm phiền, hơi cau mày rồi ôm eo tôi: “Về thôi.”

Giang Lâm cũng đi theo.

Nhưng mà không biết vì sao, Giang Lâm sau khi thấy tôi với Chu Sí lên xe, sắc mặt bỗng chốc thay đổi.

Lên xe rồi, Chu Sí ấn cửa kính xe xuống, nhìn Giang Lâm cười cười: “Nhìn đủ rồi chứ? Tôi đưa bạn gái về đây, tạm biệt.”

Giang Lâm không đáp lời, mặt như ăn phải ruồi nhặng.

Xe chạy đi một đoạn rồi, tôi mới quay sang hỏi Chu Sí: “Sao hồi nãy cậu ta có vẻ… kinh ngạc vậy?”

Ngay khi nhìn thấy chiếc xe, mặt Giang Lâm đúng kiểu ngạc nhiên không thốt nên lời.

Chu Sí cười cười, một tay để trên vô lăng, quay sang nhìn tôi.

“Chị, chị lên mạng tra xe Beijing BJ90 dòng mới nhất xem.”

Tôi lấy điện thoại ra, chiếc xe này… đắt lắm à?

Hai phút sau, tôi thiếu điều ném điện thoại ra khỏi xe.

“Một…… một trăm vạn?”

Chu Sí quay sang nhìn tôi một cái, đáy mắt tràn ngập ý cười: “Ngạc nhiên lắm à?”

Tôi gật đầu như bổ củi, đương nhiên là ngạc nhiên rồi, người lái xe trăm vạn đều là người giàu có nha.

Tôi đây đẳng cấp thấp, trong đời cũng chưa gặp qua mấy người có tiền, bản thân tôi là người ăn que cay mút ngón tay, ăn sữa chua liếm nắp hộp.

Sau vài giây im lặng, tôi đột nhiên mở miệng: “Dừng xe, quay đầu!”

Đúng lúc đèn đỏ sáng lên, Chu sí quay hẳn sang nhìn tôi: “Sao vậy chị?”

Tôi hầm hừ nhìn bộ quần áo tôi mới mua cho cậu ấy: “Đồ đểu này, em giàu thế mà còn lừa tiền của chị!”

Chu Sí khẽ cười: “Em muốn thử cảm giác được bao dưỡng xem thế nào.”

Sau đó, tôi bắt Chu Sí quay đầu đến một trung tâm thương mại, vừa đe dọa vừa dụ dỗ để cậu ấy cũng mua cho tôi một bộ đồ mới.

Nhưng——

Đồ thì cũng mua rồi, nhưng lại là váy ngủ sexy.

Mua xong, Chu Sí không thèm dẫn tôi đi dạo nữa mà lái thẳng xe về nhà.

Về đến nhà, cậu ấy năn nỉ ỉ ôi bắt tôi mặc váy mới, tôi đã đưa ra một lý do cực hợp lý để từ chối——

Váy mới mua, chưa giặt, không thể mặc.

Chu Sí im lặng một hồi rồi cầm cái váy vào nhà vệ sinh giặt sạch, vắt kiệt không còn giọt nước nào xong chạy ra một góc cầm máy sấy sấy khô nó.

Khi tôi đang nằm trên giường nghịch điện thoại, Chu Sí bỗng nhiên cầm váy ngủ nhào tới.

“Chị…”

Tôi biết nhóc con này mỗi khi dài giọng ra gọi chi là có chuyện không hay rồi……

8.

Sự thật chứng minh, em trai nhỏ không dễ chọc.

Nhóc con này bên ngoài là một con cún nhỏ vô hại nhưng thực tế là mặt người dạ thú!

Đặc biệt là khi mặc sơ mi trắng, đeo kính gọng vàng, chuẩn bộ dáng văn nhã bại hoại.



Đây là lần thứ hai tôi với Chu Sí qua đêm cùng nhau, lại bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.

Tôi mơ mơ màng màng ra mở cửa, lại thấy mẹ tôi đứng bên ngoài, cười tủm tỉm nhìn tôi: “Sao rồi, đã thu phục được Tiểu Chu chưa?”

Vừa nói mẹ tôi vừa xách túi vào nhà: “Không thu phục được mẹ liền dạy con mấy chiêu, đảm bảo nó sẽ cho con dục tiên dục tử?”

Dục…… Dục tiên dục tử?

Đây là ngôn ngữ lang sói gì vậy……

Chu Sí còn đang trong phòng ngủ mà, tôi vội vàng bịt miệng mẹ lại: “Mẹ, mẹ ngồi xuống đây trước đã, con đi thay quần áo.”

Vốn định thuận tiện đánh thức Chu Sí, bảo cậu ấy mặc quần áo đàng hoàng vào rồi ra ngoài, ai ngờ mẹ tôi lại thần thần bí bí gọi tôi lại: “Nhìn này, mẹ mang cho con đồ tốt.”

Nói xong mẹ nhét vào tay tôi một cái bọc kín mít.

Tôi nhận lấy, không hiểu gì mở ra xem——

Đây… Đây cmn cũng là một bộ váy ngủ sexy!

Thật là thấy quỷ.

Tôi thậm chí hoài nghi có phải mẹ lắp camera theo dõi ở nhà tôi không, mặt đỏ bừng, nhanh tay nhét lại cái váy vào túi.

Chết mất thôi, tôi không thể nào hòa hợp được với thứ này.

Vội vội vàng vàng ném cái túi xuống sô pha, tôi còn chưa kịp nói gì, Chu Sí đã ngái ngủ đi ra.

“Chị ơi…”

Cậu ấy lê dép lê ra ngoài, nhìn thấy mẹ tôi đột nhiên im bặt.

Tôi bỗng nổi hứng, nhìn Chu Sí, muốn xem cậu ấy sẽ đối mặt với mẹ tôi thế nào trong hoàn cảnh này. Lại thấy Chu Sí chỉ đứng ở cửa sửa sang lại quần áo một chút, sau đó thoải mái đi ra.

“Dì ạ.”

Mẹ tôi cười tủm tỉm gật gật đầu, mắt nhìn tôi rồi lại nhìn Chu Sí: “Tiểu Chu, nếu con đã xác định mối quan hệ với Băng Băng thì chúng ta bàn chuyện cưới xin đi chứ nhỉ.”

Tôi đần mặt.

Cưới xin?

“Mẹ, mẹ gấp gáp vậy…”

Mẹ ngẩng đầu trừng mắt lườm tôi một cái: “Con thì biết cái gì?

Sau đó mẹ bắt đầu màn “thẩm vấn” không hồi kết: “Tiểu Chu, nhà con có mấy người, là những ai?”

“Bố mẹ con là người ở đâu, đang làm gì?”

“Xe đỗ dưới lầu là xe con à?"

Những câu hỏi liên tiếp tuôn ra, Chu Sí đối đáp trôi chảy, hơn nữa, càng trả lời sắc mặt mẹ tôi càng tươi hơn.

Hỏi xong xuôi, mặt mẹ tôi đã nở hoa: “Tiểu Chu, vậy con về bàn với bố mẹ chọn một ngày để hai nhà gặp mặt nhé.”

Chu Sí khẽ gật đầu, nghiêm túc nói: “Dạ, con cũng đã kể về Băng Băng với cả nhà rồi, ý bố mẹ con là lúc nào tiện cho chú dì thì sẽ mời chú dì dùng bữa để hai nhà gặp mặt ạ.”

Mẹ tôi bị cậu ấy dỗ cho vui cười hớn hở, lập tức chọn xong ngày gặp mặt——

Ngay ngày mai.

Chu Sí cũng gật đầu đồng ý.

Mẹ tôi lúc này mới yên tâm, vội vội vàng vàng rời đi, nói là phải về nhà chuẩn bị.

Mẹ tôi về rồi, tôi cùng Chu Sí vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Hôm nay là cuối tuần, ngày mai sẽ phải đi làm nên thời gian gặp mặt không có gì bất ngờ sẽ được chọn vào buổi tối.

Rửa mặt xong, khi đang ngồi trên bồn cầu, bỗng dưng tôi nghe thấy giọng Chu Sí từ ngoài phòng khách vọng vào: “Túi gì đây chị?”

Ngay sau đó, chính là tiếng lạo xạo mở túi.

Tôi nháy mắt phản ứng lại, là túi đồ mẹ mang đến cho tôi!

Tôi giật mình, chưa giải quyết xong đã nhanh chóng làm sạch, kéo quần lên chạy ra ngoài, nhưng mà… muộn rồi.

Mở cửa ra, tôi thấy Chu Sí đang đứng cạnh sô pha, hai đầu ngón tay treo lơ lửng hai chiếc dây váy ngủ sexy.

Tôi nhìn thoáng qua, chỉ thấy hoa mắt chóng mặt.

Mẹ tôi cũng quá cởi mở rồi, bộ váy này so với bộ hôm qua còn kích thích hơn.

Tôi ho nhẹ một tiếng, vội vàng chạy tới giật lấy cái váy, nhét vào trong túi.

“Ờ… Ừm… Ăn sáng gì đây?”

Chu Sí quay người nhìn tôi, ánh mắt ái muội quét khắp người tôi: “Giờ em không có hứng ăn sáng.”

Có... có gì đó ẩn trong ánh mắt ấy.

Tôi nuốt nuốt nước miếng, vô thức lùi về sau một bước.

“Chu Sí…”

“Dạ?”

“Buổi sáng không được để bụng rỗng, hại sức khỏe…”

Chu Sí hơi nhướng mày, tiến lên hai bước sát lại gần tôi: “Vậy nên?”

“Nên…”

Tôi lấm lét nhìn cậu ấy, nhanh chóng xoay người cầm áo khoác chạy ra khỏi cửa: “Chị đi mua bữa sáng cho em!”

Nhưng mà tôi bị ngăn lại.

Đúng lúc tôi nhắm mắt chuẩn bị hiến thân thì Chu Sí lại buông tay ra, tự mình lấy áo khoác mặc vào, dở khóc dở cười nhìn tôi.

“Chị… em đáng sợ vậy sao?”

……Đoán xem?



Ngày hôm sau, 6 giờ tối.

Tôi ra khỏi công ty, liếc mắt đã thấy Chu Sí đang đứng dựa cửa xe, nhìn tôi cười cười.

Thấy tôi đi qua, cậu ấy mở cửa xe, lấy ra một bó hoa hồng lớn.

Thành thật mà nói thì một bó hồng đỏ có hơi lòe loẹt, nhưng thật sự khi nhìn Chu Sí cầm hoa, tôi vẫn không khỏi cảm động.

Đi tới, tôi ra vẻ bình tĩnh nhận hoa trong tay cậu ấy, mạnh miệng nói: “Chu Sí, đừng tưởng một bó hoa hồng là có thể mua chuộc được chị giảm tiền sính lễ cho em.”

Chu Sí cười tươi: “Sính lễ chị nói với dì muốn bao nhiêu cũng được, không cần tiết kiệm cho em đâu.”

Chậc.

Em trai nhỏ vừa đẹp trai lại có tiền, lời quá trời!

Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, tôi ôm bó hồng lớn lên xe, sau đó cùng Chu Sí đi đón bố mẹ tôi, xe bố tôi hôm nay đưa đi bảo dưỡng.

Nghĩ đến cảnh lát nữa sẽ gặp bố mẹ Chu Sí, tôi hơi căng thẳng.

Tôi với Chu Sí không phải thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Căn hộ bây giờ là hai năm trước cả nhà gom góp thêm để tôi mua, một tầng chỉ có hai căn, Chu Sí là hàng xóm duy nhất của tôi.

Mẹ tôi thường xuyên đến nhà tôi nên cũng đã gặp Chu Sí vài lần, nhưng tôi chưa thấy bố mẹ cậu ấy đến nhà bao giờ.

Cũng hơi lạ.

Vì căng thẳng nên sau khi đỗ xe ở tầng dưới khách sạn, tôi cúi đầu đi sau lưng Chu Sí, từng bước từng bước.

Tầng 2, phòng 206.

Chu Sí đẩy cửa ra, nghiêng người mời bố mẹ tôi vào.

Tôi đi sau Chu Sí, hơi run run nên lặng lẽ nắm tay cậu ấy.

Chu Sí cúi đầu nhìn tôi nở nụ cười, tay bao chặt tay tôi, nhẹ nhàng vuốt ve.

Tôi yên tâm hơn chút, nhưng, bố mẹ tôi vừa bước vào phòng tôi liền thấy gương mặt tươi cười của mẹ đông cứng lại.

Sau đó——

Mẹ tôi cùng người phụ nữ trung niên trong phòng đồng thanh thốt ra câu chửi “tinh hoa văn hóa dân tộc": “**, sao lại là bà?!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom