7.
“Vật dẫn gọi h/ồ/n bị gãy, đây chẳng phải là đã đụng phải tà rồi hay sao!”
Trong lễ gọi h/ồ/n, đôi đũa gọi là vật dẫn gọi h/ồ/n.
Con người ăn ngũ cốc lương thực, khác hoàn toàn với m/a.
Mùi vị ngũ cốc trên đũa là mạnh nhất, vì thế có thể dẫn linh h/ồ/n con người trở về với cơ thể.
Nếu như người đó c/h/ế/t rồi, linh h/ồ/n sẽ không thể cảm nhận được mùi vị của ngũ cốc lương thực, tất nhiên sẽ không có cách nào để triệu hồi linh h/ồ/n.
Nhưng việc vật dẫn gọi h/ồ/n bị gãy là do thế lực bùa phép huyền diệu nào đó ở trên linh h/ồ/n.
Trên mặt Thập Ngũ lộ ra vẻ cay đắng:
“Thứ có thể câu h/ồ/n ít nhất đã tu luyện hàng trăm năm nay, hai người chúng ta có thể làm được sao?”
Tôi trợn mắt nhìn Thập Ngũ:
“Anh bao nhiêu tuổi, tôi bao nhiêu tuổi?”
Thập Ngũ đếm ngón tay, sau đó cởi tất, đếm ngón chân:
“Anh hai mươi, cậu mười chín. May thật, lớn hơn một tuổi thì không được rồi!”
Tôi đá Thập Ngũ ra ngoài như một quả bóng:
“Anh mau cút đi, anh không đủ, tôi phải cho anh mượn hai cái nữa.”
Tôi quay người định rời đi, tuổi của hai người chúng tôi cộng lại cũng không bằng số lẻ năm tu luyện của người khác.
Ngay khi tôi chuẩn bị đứng dậy, Thiết Đản đột nhiên mở mắt.
Cậu nhóc nhìn tôi với hai hàng nước mắt, sau đó liên tục cúi đầu quỳ lạy chúng tôi trên giường:
“Anh ơi, xin mọi người cứu em với, em cầu xin các anh.”
m thanh trong phòng kinh động đến Triệu Hiểu Linh.
Triệu Hiểu Linh vừa vào cửa đã quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu:
“Hai vị tiên sinh, cầu xin mọi người hãy cứu lấy con trai của con, dùng cái mạng này của con để đổi cũng được!”
Tôi nhìn thấy tình mẫu tử sâu đậm thì cảm thấy vô cùng cảm động, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Được, để tôi thử xem!”
Triệu Hiểu Linh vội vàng đứng dậy:
“Con sẽ g/i/ế/t một con gà cho thầy, có lời của thầy, con sẽ làm trâu làm ngựa cho thầy, cái gì con có cũng có thể cho thầy.”
Tôi gật đầu.
Thập Ngũ trực tiếp đá vào mông tôi: “Trương hói, anh ra đây cho tôi, ông đây đấu với anh!”
8.
“Chuyện này là do anh chọc ra, cậu để anh ở đây là được, chúng ta là huynh đệ học cùng sư phụ, anh sẽ không trách cậu đâu.”
Tôi nhìn Thập Ngũ thầm tính toán trong đầu.
Chuyện nguy hiểm như vậy thật sự không nên lôi Thập Ngũ vào.
Chúng tôi là học trò của sư phụ, nếu vì chuyện này mà Thập Ngũ xảy ra chuyện gì thì trong lòng tôi sẽ khó chịu.
Tôi móc trong túi ra mấy chục đồng bạc:
“Sư đệ chỉ có bấy nhiêu tiền, lần này lành ít dữ nhiều, rất có thể sẽ không được dùng nữa nên đưa hết cho anh vậy.”
Thập Ngũ nhìn tôi, hai mặt trố ra, đá mạnh vào mông tôi:
“Mẹ kiếp, đây là chuyện mà ông đây đang nói à?”
“Hai chúng ta đã vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ông đây là người sợ chết sao?”
Tôi sững sờ:
“Vậy ý anh là sao?”
Hai mắt Thập Ngũ sáng lên:
“Anh đã nói cho cậu rồi Trương hói, cậu đừng tưởng anh không biết tâm tư nhỏ của cậu.”
“Cậu thấy Triệu Hiểu Linh xinh đẹp nên muốn ở rể đúng không.”
“Anh nói cho cậu biết, ông đây nhìn trúng bà chị này rồi, cậu còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Không có cửa đâu!”
Tôi xoay người rời đi:
“Anh mau cút đi, ông đây chỉ thấy Thiết Đản đáng thương, nghĩ cô ấy như mẹ tôi vậy, bên trong não trái của anh chứa gấu Teddy à?”
Thập Ngũ dừng lại trước mặt tôi:
“Nói cái quái gì vậy. Bên trong não trái của cậu mới chứa gấu Teddy ấy! Vậy cậu nói xem, bên trong não trái của tôi là gì?”
Tôi cười nói:
“Gấu Teddy!”
Thập Ngũ há miệng nhìn tôi, không biết nên chửi gì.
Nhưng anh ta vẫn nói thêm một câu:
“Anh nói cho cậu biết, anh nhìn trúng bà chị đó trước, không liên quan gì đến cậu.”
Tôi đang định đáp lời thì nghe thấy Triệu Hiểu Linh trong phòng nói:
“Thiết Đản, con cứ nằm trên giường đi, mẹ ra đằng sau tắm!”
9..
Thập Ngũ trèo lên bức tường trong sân, muốn nhìn trộm sân sau.
Tôi trực tiếp kéo anh ta ra.
Thập Ngũ buồn bực nhìn tôi:
“Trương hói, cậu được ăn thịt mà tôi không được húp canh à?”
Tôi còn chưa kịp trả lời thì Triệu Hiểu Linh đã bước ra khỏi sân sau, tay cầm một cái nắp vò, bên trên đặt táo đỏ được rửa sạch.
Tôi cười lớn:
“Thập Ngũ, tôi không ngăn cản anh nữa.”
Thập Ngũ nhìn quả táo đỏ, tức giận đến mức vốc một nắm nhét vào trong miệng.
Triệu Hiểu Linh đưa tôi tới phòng trước, Thiết Đản vẫn đang nằm trên giường.
Tôi nói với Triệu Hiểu Linh, Thập Ngũ định ở lại, hai người hợp lại mạnh hơn một người rất nhiều.
Triệu Hiểu Linh vội vàng tóm lấy Thập Ngũ vừa mới đi vào, đang định quỳ xuống.
Thập Ngũ đỡ Triệu Hiểu Linh đứng dậy, liên tục nói không cần.
Những lời nhảm nhí mà anh ta nói sau đó bị tôi lập tức chặn lại.
Tôi kéo Thập Ngũ đi xem xét tình hình của Thiết Đản.
Chúng ta chỉ biết về chuyện câu h/ồ/n thông qua đọc sách, thậm chí khi du ngạo khắp thiên hạ nhiều năm cũng chưa bao giờ nghe nói đến việc nó thực sự xảy ra.
Nhưng theo lý mà nói, q/u/ỷ có thể câu h/ồ/n đều là những yêu tinh tu luyện hàng trăm năm.
Không đáng để gây khó dễ cho một đứa trẻ.
Tôi quay lại hỏi Thập Ngũ:
“Anh đọc sinh thần bát tự của Thiết Đản chưa?”
Thập Ngũ gật đầu, sau đó sắc mặt có phần khó coi:
“Nhưng có một vấn đề, bát tự của đứa bé này trùng với phong thủy núi Trường Bạch.”
“Nếu sau này phát triển ở đây thì chắc chắn sẽ trở nên giàu có.”
“Nhưng vấn đề là phú quý ở nhân gian đối với sơn tinh yêu quái không có tác dụng gì!”
Tôi gật đầu.
Điều này khiến cho chúng tôi không hiểu nổi là thế nào.
Kế hoạch hiện tại là làm thế nào để Thiết Đản có thể sống sót, cậu nhóc nhiều ngày ngủ không ngon giấc, rất dễ bị kiệt sức.
Tôi quay lại nhìn Thập Ngũ, Thập Ngũ cũng nhìn tôi.
Cả hai chúng tôi nhìn nhau cười, buột miệng nói ra:
“Mê tử liều mạnh!”
10.
Mê tử là cái gì?
Tôi và Thập Ngũ đi khắp thiên hạ, thường sử dụng một vài từ ngữ đen tối.
Cái gọi là mê tử chính là thuốc mê, khi thấy có điều gì không ổn, hai người chúng tôi sẽ đánh thuốc mê rồi bỏ chạy.
Những năm qua Thập Ngũ gây ra quá nhiều rắc rối, tất cả là nhờ vào thứ này mà hai người chúng tôi mới có thể sống sót.
Nếu không đã bị người làm thuê của viên ngoại nhà nào đó c/h/ặ/t thành bảy tám mảnh rồi ném vào bãi tha m/a từ lâu rồi.
Mê tử liều mạnh chính là thuốc mê liều mạnh.
Sau khi bị hạ thuốc mê, người uống thuốc mê đảm bảo sẽ rơi vào giấc ngủ dài năm đến sáu tiếng.
Vốn dĩ thứ này không phải là dược liệu, nhưng Thiết Đản lạc h/ồ/n lâu như vậy, bây giờ cần nhất là đi ngủ.
Gia tăng một ít liều lượng, cho dù là một con hổ cũng có thể có một giấc ngủ ngon.
Tôi lấy ra một đống bột màu trắng từ đáy hộp thuốc.
Thập Ngũ nhìn một lúc rồi bĩu môi:
“Không đủ, lấy thêm một ít nữa đi.”
Thập Ngũ lấy một nắm lớn từ trong hộp thuốc của tôi.
Tôi hoảng đến mức hồn bay phách lạc:
“Đù má, liều mạnh như vậy đến cả voi cũng phải c/h/ế/t.”
Hai chúng tôi gói kỹ thuốc mê đưa cho Triệu Hiểu Linh.
Tôi bảo Triệu Hiểu Linh sắc năm bát thuốc thành một bát, Thiết Đản uống xong mới có thể ngủ được một giấc yên ổn.
Đợi đến buổi trưa ngày hôm sau có thể tỉnh dậy là tốt rồi.
Triệu Hiểu Linh nhận thuốc, rối rít cảm tạ.
Tôi và Thập Ngũ trở về nhà trọ trong thị trấn.
Suy cho cùng, hai người đàn ông ở trong nhà của một góa phụ thật chẳng ra làm sao.
Nhưng buổi chiều ngày hôm sau, Triệu Hiểu Linh lại tới quán trà.
Vừa gặp mặt, Triệu Hiểu Linh đã không ngừng khóc:
“Tiêu rồi thầy ơi!”
“Thiết Đản… không tỉnh lại nữa!”
11.
“Có vẻ như không phải là câu h/ồ/n!”
Ngay khi nhìn thấy Thiết Đản, tôi và Thập Ngũ lập tức đưa ra phán đoán.
Vẻ mặt của Thiết Đản rất bình thản, trông không có vẻ đau đớn gì, chỉ nằm ở trên giường như vậy.
Mạch tượng của Thiết Đản rất yếu, như thể đã nhiều ngày không ăn uống.
Tôi vội vàng đến gặp Triệu Hiểu Linh:
“Chị có cho Thiết Đản ăn gì không?”
Triệu Hiểu Linh cau mày nói rằng cô ta chỉ cho Thiết Đản uống thuốc mà tôi và Thập Ngũ đưa cho.
Tôi bảo Triệu Hiểu Linh mô tả lại chi tiết tình hình lúc đó.
Rất nhanh sau đó tôi đã phát hiện ra vấn đề.
Tôi bảo Triệu Hiểu Linh sắc năm bát thuốc thành một bát, nhưng Triệu Hiểu Linh sợ thuốc không đủ tác dụng nên đun thành nửa bát.
Khi Thiết Đản uống thuốc, nước thuốc ban đầu đã biến thành thuốc mỡ.
Thiết Đản bị nghẹn đến mức trợn trắng mắt, Triệu Hiểu Linh cứng rắn dùng đũa chọc xuống.
Kết quả là đến bây giờ Thiết Đản vẫn chưa tỉnh lại.
Tôi và Thập Ngũ quay đầu nhìn Triệu Hiểu Linh:
“Chị xác nhận Thiết Đản là con ruột của mình sao?”
“Nếu quan hệ giữa Thiết Đản và chị không tốt đẹp gì thì chúng tôi sẽ không cứu nữa!”
Triệu Hiểu Linh lo lắng đến mức khóc nức lên.
Điều cô ta không biết là nước thuốc biến thành thuốc mỡ, nồng độ chênh lệch chỉ nhỏ tí teo.
Bây giờ dù có là voi cũng không thể tỉnh lại được.
Tôi an ủi Triệu Hiểu Linh, bây giờ không có vấn đề gì lớn, nhưng có lẽ Thiết Đản còn phải ngủ thêm hai ngày nữa.
Nỗi lo trong lòng Triệu Hiểu Linh cuối cùng cũng được giải tỏa.
Nhưng khi chúng tôi đang nói chuyện, Thiết Đản đột nhiên trợn trắng mắt.
Toàn thân vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng công dụng của thuốc mê quá mạnh, Thiết Đản hoàn toàn không thể động đậy.
Thằng nhóc cứ thế co giật trên giường.
Một lúc sau Thiết Đản yên ổn trở lại.
Nhưng trong sân lại xuất hiện một cơn gió không rõ từ đâu đến, không ngừng cuộn tròn ở giữa sân.
Trong cơn gió mơ hồ có một bóng người!
12.
“Đây là thứ quái q/u/ỷ gì vậy?”
Tôi quay lại nhìn Thập Ngũ.
Thập Ngũ vội vàng giở sách tìm đạo thuật, nhìn hồi lâu, sau khi xem một lúc lâu, anh ta lộ vẻ kinh hãi.
Cuốn sách nói rằng cơn gió không rõ nguồn gốc tự nổi lên là một cách để kết nối thần linh.
Nếu như trong gió vô căn có thể ngưng tụ ra hình người, e rằng đây là yêu quái ngàn năm, chỉ còn một bước nữa là trở thành yêu tiên.
Nếu như là con người thì người này ít nhất đã trảm tam thi, qua kiếp số ngũ ngục sẽ có thể trở thành tiên.
Thủ đoạn câu h/ồ/n kia lại không giống như tu sĩ chính tông.
Nếu là một con yêu quái ngàn năm, e rằng tôi và Thập Ngũ sẽ bị đối phương hạ gục mà không tốn chút sức lực nào.
Thập Ngũ nhìn tôi, tôi lập tức hiểu được rằng tên này đang định lâm trận bỏ chạy.
Cho dù Triệu Hiểu Linh có là thiếu nữ xinh đẹp thì không hưởng thụ được cũng vô dụng.
Triệu Hiểu Linh đặt hoàn toàn sự chú ý lên Thiết Đản nên không nhìn thấy cảnh tượng bên trong cơn gió.
Tôi vội hỏi:
“Trước đây Thiết Đản có nhìn thấy thứ gì hay là đụng phải thứ gì không?”
Triệu Hiểu Linh lắc đầu nói không nhớ rõ.
Một đứa trẻ hàng ngày chơi đùa bên ngoài, kể cả có gặp phải thì gì thì thường không nói cho gia đình biết.
Tôi và Thập Ngũ đi quanh sân hai vòng, chợt nhận ra đám rêu kia không phải là cỏ dại bình thường.
Rêu có màu xám, các lông tuyến lạnh lẽo tột cùng.
Theo cách nói của đạo thuật, đây gọi là rêu x/á/c, ít nhất phải ngấm âm khí vài tháng thì mới xuất hiện.
Không phải bình thường không thể bắt gặp rêu x/á/c, mà thứ này thường mọc ở bãi tha m/a, nơi có âm khí cực kỳ nặng.
Tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng, e rằng con yêu quái ngàn năm này đã theo dõi Thiết Đản từ lâu rồi.
Chính vào lúc này, Triệu Hiểu Linh đột nhiên hét lên.
Thiết Đản vốn còn đang trong giấc mộng cũng lên tiếng:
“Lạnh! Lạnh quá!”
Khi bước vào phòng, tôi lập tức nhìn thấy chiếc chăn bông mà Thiết Đản đắp đang tự bốc cháy!
Bình luận facebook