18.
“Đến rồi!”
Thập Ngũ kêu lên, một cơn gió âm lại bắt đầu nổi lên trong sân.
Đạo hạnh của con yêu quái này quả thực rất cao, bị Hồ Thiên Bá đánh cho một đạo sấm mà vẫn có thể tới đây nhanh như vậy.
Thấy Thập Ngũ muốn hát “Bang binh quyết” tiếp, tôi nhanh chóng ngăn anh ấy lại:
“Hồ Thiên Bá nói rồi, anh không có tiên duyên, nếu tiếp tục làm thế sẽ c/h/é/m chết anh.”
Thập Ngũ bĩu môi:
“Con mẹ nó thật keo kiệt!”
Tôi đập Thập Ngũ một cái, ngần ấy năm ngao du khắp thiên hạ, thực ra Thập Ngũ hiểu rõ.
Trong nửa cuốn đạo thuật do sư phụ để lại có một trận pháp Thiên Cương.
Đạo hạnh của tôi và Thập Ngũ không đủ mạnh, nhưng hai người liên thủ lại sẽ có thể kích hoạt trận pháp.
Tôi đạp lên gió Thất Tinh chặn bên ngoài ngôi nhà.
Gió đen đột nhiên gào thét, giống như vô số chiếc búa tạ đập mạnh vào khung cửa.
Chỉ nghe thấy tiếng chai lọ trong phòng rung chuyển, cuối cùng nổ tung thành từng mảnh.
Tôi đập vào lưng Thập Ngũ, đẩy anh ấy ra.
Thập Ngũ tức giận mắng:
“Má ơi, tên kia, mi an toàn rồi thì đá ông đây ra ngoài à?”
Tôi trợn mắt nhìn Thập Ngũ:
“Ít nói nhảm đi, ông đây giữ hắn ta lại, anh mau đi xem thứ này là sao!”
Thập Ngũ gật đầu, đốt cháy hai lá bùa truy h/ồ/n, bụi tro đốt xong thì bay ra dính lên mắt.
Sau đó dán lên một lá bùa thần, biến thành một tia sáng lao thẳng ra ngoài.
Có thứ gì đó trong cơn gió âm đột nhiên hát một bài ca dao, giọng nữ lạnh căm khiến tôi đau đầu như búa bổ.
Cách đó không xa có hai đám ma trơi trôi đến, khi đến gần đột nhiên biến thành váy cưới giấy màu đỏ tươi.
Trong chớp mắt, chiếc váy cưới bằng giấy đã đến trước mặt tôi.
Một đôi bàn tay ma vô hình chọc thẳng vào cổ họng tôi.
Tôi né người nhưng vẫn bị đâm trúng vai.
Tưởng như sắp mất mạng đến nơi thì tôi chợt nghe có tiếng chạy nhanh phía sau.
Sau đó chỉ nhìn thấy Triệu Hiểu Linh cầm hai con dao xông ra:
“Dám đụng đến con trai tao, bà đây c/h/é/m c/h/ế/t mày!”
19.
Đây là d/a/o giết lợn do chồng Triệu Hiểu Linh để lại.
Trước khi chồng cô ta tham gia Nghĩa Hòa Đoàn, anh ta là một người bán thịt.
Con d/a/o giết lợn đó ít nhất đã dính máu của hàng trăm con thú.
Gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy, ngay cả ma quỷ tầm thường cũng muốn tránh xa.
Hai chiếc váy cưới bằng giấy gặp phải d/a/o giết lợn thì liên tục tránh né, chỉ cần bị chạm nhẹ một chút, tờ giấy ở khu vực đó sẽ biến thành tro bụi.
Người ta thường nói, con gái vốn yếu đuối, nhưng khi làm mẹ lại trở nên mạnh mẽ phi thường.
Vì sự an toàn của Thiết Đản, Triệu Hiểu Linh hùng hổ múa d/a/o giết lợn, nhìn từ xa trông cô ta không thua kém gì một hảo hán bình thường.
Hai chiếc váy cưới bằng giấy không ngừng né tránh, mà tôi lại phun ra một ngụm m/á/u để trận pháp Thiên Cương ổn định hơn.
Chẳng bao lâu sau, chiếc váy cưới bằng giấy đã bị Triệu Hiểu Linh hoàn toàn đánh bại.
Người góa phụ xinh đẹp trông thì yếu đuối này, vung nhát d/a/o nào cũng trúng chỗ hiểm.
Tôi còn nghĩ rằng phải mất một khoảng thời gian nữa mới kết thúc cuộc chiến với váy cưới giấy.
Nhưng sau đó tôi thấy Triệu Tiểu Linh phanh ngực ra, để mặc hai chiếc váy cưới bằng giấy tấn công.
Mà con d/a/o giết lợn kia đã trực tiếp c/h/é/m váy cưới giấy ra làm đôi.
Bàn tay ma quái của chiếc váy cưới bằng giấy không những không làm hại được Triệu Hiểu Linh mà còn bị tan thành tro bụi.
Khóe mắt tôi co giật, trong lòng thầm nghĩ:
“Đúng là một người phụ nữ tàn nhẫn, đây là cách đánh liều mạng!”
Tôi đang định thở phào nhẹ nhõm thì chợt nhìn thấy những đám mây đen xuất hiện trên bầu trời, bầu trời vốn trong xanh đã biến mất.
Đằng sau mây đen đột nhiên hiện ra một vầng trăng lưỡi liềm, màu đỏ như m/á/u khiến người ta hoảng sợ.
Ngay khi trăng đỏ xuất hiện, trời bắt đầu mưa tí tách.
Tôi đưa tay ra, nước mưa rơi xuống tay tôi giống như m/á/u người!
Ở nơi xa xa còn có tiếng gào khóc thảm thiết, giống như có thứ gì đó sắp chui ra!
Tôi nuốt khan, sau đó nghe thấy một giọng nói oang oang trên bầu trời:
“Đừng tưởng ông đây không xuống mà cho rằng tính tình ta tốt!”
20.
“Tướng quân Hồng Vũ!”
Bầu trời xa xa lúc sáng lúc tối không ngừng thay đổi, rõ ràng là có thứ gì đó phía dưới trăng m/á/u đã bị chặn lại.
Suy nghĩ một chút tôi mới biết, rất có khả năng đó là Hồ Thiên Bá.
Đây là núi Trường Bạch, ngọn núi tổ tiên của tiên gia vùng đông bắc, khi những tà ma bình thường xuất hiện, bọn họ sẽ nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng thứ dưới trăng m/á/u rõ ràng là thứ gây hại cho Thiên Hà.
Hồ Thiên Bá ngăn chặn thứ này lại khiến tôi nhẹ nhõm đôi chút.
Nhưng rồi người phụ nữ lập tức hét lên một câu.
Trong sân nhà Triệu Hiểu Linh đột nhiên vang lên tiếng kẽo kẹt.
Một chiếc quan tài bật ra khỏi mặt đất.
Khoảnh khắc nhìn thấy quan tài, tôi lập tức nghĩ:
“Không ổn rồi!”
Nếu là một chiếc quan tài bình thường thì không sao, nhưng chiếc quan tài trước mặt tôi lại là một chiếc quan tài làm bằng gỗ liễu.
Dâu tằm, liễu, hòe và bách là bốn loại cây có âm khí mạnh nhất trong thiên hạ.
Gỗ liễu dùng làm quan tài, âm h/ồ/n bị phong ấn trong đó không thể trốn thoát, cũng không thể đầu thai chuyển kiếp.
Dù người bên trong có là người bình thường, thì e rằng đã biến thành ác q/u/ỷ vì không thể đầu thai được.
Huống hồ, từ xưa đến nay, quan tài làm bằng gỗ liễu là pháp khí của âm tà, những thứ bị phong ấn bên trong ắt phải có lai lịch rất khủng.
Triệu Hiểu Linh phản ứng lại rất nhanh, lập tức lao tới trước quan tài gỗ liễu.
Cô ta đè lên quan tài liễu, không muốn những thứ bên trong lọt ra ngoài.
Những chiếc đinh đóng vào quan tài liên tục bung ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Một luồng âm khí xuất hiện trong quan tài gỗ liễu.
Nghĩ đến tiếng “tướng quân Hồng Vũ” vừa rồi, tôi nghĩ ngay ra, e rằng bên trong chính là cương thi lông đỏ!
Tôi nhanh chóng lấy bùa từ trong túi ra.
Trong miệng lẩm bẩm niệm chú:
“Lâm binh đấu giả…”
Chưa kịp niệm xong, tôi chợt nghe thấy một tiếng “phập”.
Triệu Hiểu Linh vẫn đè lên quan tài, cả người bay lên rồi lại đập mạnh xuống.
Trong quan tài, một đôi tay to toàn lông đỏ to đâm xuyên qua cánh tay của Triệu Hiểu Linh!
21.
“Leng keng!”
Một âm thanh trong trẻo từ phía sau truyền đến, lúc này, ba cây kim bạc trên đầu Thiết Đản đã rơi xuống hai cây.
Tôi nhanh chóng quay lại, nghiến răng dùng m/á/u đầu tim để kích hoạt ba cây kim trấn h/ồ/n.
Rồi lại cắm hai cây kim bạc trấn h/ồ/n vào đầu Thiết Đản.
Trong đầu tôi vang lên một giọng nữ sắc bén:
“Ta muốn mạng của ngươi!”
Tôi chưa kịp làm gì khác thì trong sân đã xuất hiện một tên cương thi lông đỏ to lớn.
Tôi vội vàng lao tới, định dùng bùa để phong ấn quan tài gỗ liễu.
Nhưng đôi bàn tay to lớn đầy lông đỏ đó nắm lấy cổ áo tôi, kéo tôi lại.
Triệu Hiểu Linh nhếch miệng đầy đau đớn, đột nhiên hôn lên môi tôi.
Tuy nhiên Triệu Hiểu Linh hoàn toàn không để ý tới chuyện này, trực tiếp nói:
“Tiểu tiên sinh, mau, phong ấn quan tài!”
Tôi còn chưa kịp cử động, bàn tay to lớn đầy lông đỏ đã bắt đầu tấn công.
Quần áo của tôi và Triệu Hiểu Linh bị xé rách.
Đến cả áo lót cũng bị xé thành nhiều mảnh, trên ngực Triệu Hiểu Linh xuất hiện vài vết m/á/u.
Tôi vội nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh, tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh!”
Nhưng thân hình quyến rũ của Triệu Hiểu Linh vẫn khiến tôi sôi m/á/u.
Nhìn thấy bàn tay to lớn đầy lông đỏ lại cử động, ngay cả quần của chúng tôi cũng sắp bị rách.
Tôi hét lớn:
“Mẹ kiếp! Mày to như vậy, con mẹ nó còn thử thách ông đây!”
Triệu Hiểu Linh sững sờ một lúc, sau đó mặt đỏ bừng.
Tôi nhặt lá bùa lên ném thẳng lên đinh quan tài.
Trong quan tài gỗ liễu có tiếng than khóc, nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng, bàn tay to lớn đầy lông đỏ vẫn tiếp tục phản công.
Một chiếc đinh quan tài xuyên thẳng qua vai tôi và Triệu Hiểu Linh, hai người chúng tôi bị đính vào nhau.
Giải quyết xong quan tài gỗ liễu, tôi nghiến răng nghiến lợi nói:
“Chị ơi, cố chịu một lúc!”
Triệu Hiểu Linh gật đầu, tôi dùng sức ấn tay lên ngực Triệu Hiểu Linh, nâng người lên, chiếc đinh cũng được rút ra.
Tôi còn chưa kịp nhìn xem tình hình trước mắt thì một cái đĩa bát quái đã bay tới:
“Con mẹ nó, ông đây phải tranh giành mạng sống, mi lại ở đây ăn vụng!”
22.
“Mẹ nhà anh, Thiết Thập Ngũ, trong đầu anh toàn là nước à!”
Tôi trợn mắt nhìn Thập Ngũ, không tranh cãi với anh ấy nữa.
Ngược lại, Thập Ngũ trông như thể bị tôi cướp vợ.
Vai của Triệu Hiểu Linh đang chảy m/á/u, tôi nhanh chóng dùng thuốc Kim Sang để cầm m/á/u.
Triệu Hiểu Linh không nói gì, nhặt bộ quần áo bị xé làm đôi lên che ngực, xoay người quay về phòng.
Nhìn thấy Triệu Hiểu Linh rời đi, tôi mới bắt đầu kể cho Thập Ngũ nghe chuyện vừa rồi.
Trăng đỏ và mưa m/á/u, cảnh tượng này có lẽ ngay cả sự phụ chúng tôi cũng chưa từng thấy qua.
Nếu không thì nửa cuốn đạo thuật để lại cho chúng tôi sẽ không chỉ đơn giản ghi lại câu này:
[Khi trăng đỏ xuất hiện, yêu nghiệt sẽ xuất hiện!]
Tuy nhiên, sự chấn động mà mười chữ này đem lại khi ấy chúng tôi không cảm nhận được.
Bây giờ thật sự nhìn thấy trăng đỏ và mưa m/á/u, tôi gần như sợ chết khiếp.
Ít nhất cho dù sư phụ có tới, chưa chắc có thể ngăn cản được.
Nhờ sự việc xảy ra ở dãy núi Trường Bạch, Hồ Thiên Bá, lão hồ tiên gắt gỏng này giúp tôi ngăn chặn mối nguy thực sự.
Nhưng khi quan tài gỗ liễu xuất hiện, tôi nhận ra rằng ngay cả khi có sự giúp đỡ của Hồ Thiên Bá, chúng tôi chưa chắc có thể xử lý thành công.
Tôi lấy trong túi ra một bao thuốc lá, đưa cho Thập Ngũ một cây.
Đốt diêm xong, tôi mới chậm rãi nói:
“Sư huynh, anh nói xem đây rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào?”
“Năng lực cao như vậy mà lại ham muốn linh h/ồ/n của một đứa bé làm gì chứ?”
Ánh mắt của Thập Ngũ thay đổi:
“A! Yêu quái sơn tinh gì chứ, là bà đồng?”
“Đến từ đảo quốc, tên là cái gì, Trưởng Đảo Tín Phương!”
Tôi thấy khó hiểu, một bà đồng có năng lực cao như vậy, thậm chí còn có thể nửa bước thăng thiên.
Hà cớ gì phải chạy từ đảo quốc tới đây để câu h/ồ/n một đứa trẻ chứ.
Ánh mắt của Thập Ngũ hiện lên vẻ kiên định hiếm có, nhưng hai chữ anh ta nói ra khiến tôi không thể tin được:
“Ám hại nước ta!”
23.
“Tiên sinh, ngài có hiểu nội dung trên đây là gì không?”
Tôi và Thập Ngũ mang cuốn sách nhỏ mà anh ta lấy trộm được từ chỗ Trưởng Đảo Tín Phương đến thị trấn.
Thầy dạy trường tư thục trong thị trấn khá am hiểu, nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là chữ viết của đảo quốc.
Ông ta nhìn từ trên xuống dưới, càng nhìn càng cau mày, cuối cùng còn nghiến răng nghiến lợi.
Ông ta quay lại nhìn tôi và Thập Ngũ:
“Các cậu tìm thấy thứ này ở đâu vậy?”
Thập Ngũ không giấu diếm gì:
“Tôi trộm nó từ một bà đồng đảo quốc.”
Ông ta khịt mũi một cái, sau đó nói với chúng tôi rằng bà đồng đảo quốc này rất xấu xa.
Cuốn sách của bà ta ghi lại một thứ gọi là tháp bát phương.
Thứ này là một loại tà thuật phong thủy ở đảo quốc, chuyên dùng để trấn áp vận may.
Theo ghi chép trong cuốn sách, đảo quốc muốn thu hoạch những loại đá chuyên dụng từ nhiều sông núi nổi tiếng của nước ta.
Những viên đá này được gọi là đá trấn linh.
Sau khi dùng đá trấn linh xây xong tháp bát phương thì đặt hòn đá thần của đảo quốc lên trên.
Khi đó đảo quốc sẽ có thể không ngừng trấn áp vận may nước ta, từ đó đảo quốc ngày càng hùng cường, còn nước ta sẽ không ngừng suy tàn.
Lý do Trưởng Đảo Tín Phương xuất hiện ở đây là để lấy viên đá trấn linh từ núi Trường Bạch.
Việc lựa chọn đá trấn linh vô cùng kỹ càng, bắt buộc phải là đá trấn linh lấy từ miếu thổ địa thần núi ở nhiều nơi khác nhau, hoặc là đá có hoa văn phong thủy đặc biệt nào đó.
Sau khi Trưởng Đảo Tín Phương lấy được gạch từ miếu thổ địa, thì phải cần đến những đứa trẻ ở gần đó để cúng tế.
Mãi đến khi làm phép bảy bảy bốn chín ngày, ba h/ồ/n bảy vía của đứa trẻ được dung nhập vào viên gạch, thì lúc ấy mới tạo ra được đá trấn linh.
Khi nghe thấy một thứ độc ác như vậy, tôi và Thập Ngũ đều hơi nheo mắt lại.
Bất cứ ai biết rõ về chúng tôi đều biết rằng, mặc dù chúng tôi tham tiền háo sắc nhưng tính khí không hề nhỏ.
Nheo mắt là dấu hiệu của sự tức giận.
Tôi quay đầu nhìn Thập Ngũ:
“Sư huynh, nên làm thế nào?”
Thập Ngũ ném thẳng cuốn sách nhỏ trong tay đi:
“Mặc dù ông đây tham tiền háo sắc, nhưng loại chuyện này chúng ta quyết không chịu thua, phải ngăn bà ta lại!”
Bình luận facebook