1.
"Đồ mồ côi không ai thương!”
"Hì hì, giả vờ thanh cao gì chứ!"
Mùa hè nóng nực, trong phòng học ồn ào hỗn loạn, tôi đã trở về mái trường trung học thêm lần nữa.
Đường Dao đổ nước bẩn trong chai thủy tinh lên người Biên Yếm, đám người sau lưng cô ta không ngừng chỉ trỏ.
"Ối giời, thối chết đi mất."
Cả đám hả hê, tiếng cười nhạo liên tục vang lên.
Biên Yếm luống cuống tay chân, cả người ướt sũng, nhìn qua giống như một con thú nhỏ tội nghiệp.
Tôi nằm sấp trên bàn không nhúc nhích.
Tôi thật sự rất tò mò, một người bình thường sao có thể yêu nổi người từng bắt nạt mình cơ chứ?
Thật ra, tôi và Biên Yếm có thể xem như thanh mai trúc mã.
Không cha không mẹ, hai chúng tôi từ nhỏ cùng nhau lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Học phí đi học là do trại trẻ tài trợ.
Kiếp trước, bởi vì thường xuyên bị bắt nạt nên tâm lý của Biên Yếm hình thành nên sự cực đoan vô cùng, luôn luôn chán ghét và phủ nhận bản thân.
Là tôi ở bên cạnh hắn, kéo hắn thoát khỏi vũng bùn tối tăm đó.
Sau kỳ thi tuyển sinh, chúng tôi cùng thi vào một trường đại học.
Học đến năm ba, hai chúng tôi bắt tay vào kinh doanh lập nghiệp.
Hắn phụ trách lập kế hoạch tổng thể của dự án, công tác truyền thông đối ngoại do tôi đảm nhiệm.
Mất bốn năm tuyển dụng nhân viên, sáng lập công ty cho đến khi doanh thu kiếm về tăng đến hàng trăm triệu.
Tôi ngỡ rằng chúng tôi sẽ luôn sánh bước bên nhau như thế, cho đến khi Đường Dao trở về.
Công ty của cha cô ta phá sản.
Trong một buổi tiệc rượu, cô ta khóc lóc kéo tay Biên Yếm:
“Tôi cầu xin cậu, cậu bảo tôi làm gì cũng được, cầu xin cậu cứu cha tôi..."
Biên Yếm lạnh lùng nhìn cô ta một cái:
“Cô thì còn gì cho tôi chứ?”
Thế nhưng dù ngoài miệng nói như thế, sau đó hắn vẫn giữ Đường Dao lại bên cạnh mình.
Không những đầu tư một khoản tiền lớn vào công ty của cha cô ta mà hắn còn chiều theo tất cả mong muốn của cô ta dù vô lý đến mức nào.
Hắn đối xử tốt với cô ta đến mức tôi không thể nhìn nổi.
Tôi thậm chí còn đến văn phòng của Biên Yếm để mắng hắn:
“Cậu có biết mình đang làm gì không hả? Công ty của ba cô ta chính là một cái động không đáy. Cả đống nợ nần như thế, cậu muốn huỷ hoại hết mọi nỗ lực bao năm qua của chúng ta sao?”
Hắn nhìn tôi, lắc đầu cười khổ nói:
“Trì Hạ, cậu không hiểu mình."
Tôi thực sự không thể hiểu nổi.
Sau đó, khi Biên Yếm dung túng cho Đường Dao tát tôi một cái, tôi đã quyết tâm rời bỏ hắn ta.
Thế nhưng tài sản của tôi và Biên Yếm có sự gắn kết mật thiết, tạm thời không dễ phân chia.
Năm nay vẫn còn một dự án lớn cần hai chúng tôi hợp tác.
Nhưng tôi không ngờ, hắn thế mà dẫn theo Đường Dao đến tham gia hội nghị.
Đó là lần đầu tiên tôi tức giận đến vậy.
Kế hoạch tôi vất vả chuẩn bị cả năm trời, hắn đưa Đường Dao theo là có ý gì?
Thế rồi Đường Dao nói với hắn:
“Biên Yếm, nếu chị Hạ Hạ không thích tôi đến thế, chi bằng cậu bỏ lại chị ta ở đây luôn đi.”
2.
Sau khi bị tạt nước bẩn, Biên Yếm theo bản năng quay đầu nhìn tôi.
Cũng đúng thôi, mỗi lần hắn bị bắt nạt thì đều là tôi đứng ra chắn trước mặt hắn, hùng hổ đối đầu với Đường Dao dẫu cho tôi hiểu rõ bản thân không thể nào chống chọi với cô ta được.
Đường Dao là nhà giàu đời thứ hai, xung quanh lúc nào cũng có một nhóm bạn tốt xum xoe nịnh nọt.
Trong số chúng, không một ai là đèn cạn dầu cả.
Tôi nhìn sang hướng khác, lờ đi ánh mắt cầu cứu của Biên Yếm.
"Ái chà, lần này Trì Hạ cũng không thèm giúp mày kìa, cười chết tao rồi."
"Làm sao giờ ta, mày muốn lòng tự trọng hay là quỳ xuống xin tha thứ đây?”
Nghe thấy những lời này, tâm tư tôi không mảy may dao động, thậm chí còn lười biếng ngáp một cái.
Kiếp trước, chính vì tôi giúp đỡ Biên Yếm nên mới trở thành đối tượng bị Đường Dao nhắm vào.
Nếu như tôi không xen vào chuyện của người khác, có lẽ sẽ không cần phải tiếp xúc với đám người kia.
"Trì Hạ, cậu như vậy là sao, giờ mà vẫn khoanh tay đứng nhìn cơ đấy?"
Lần đầu tiên Đường Dao thấy tôi như thế, vẻ mặt tràn đầy sự khó tin. Cô ta khoanh tay, đi tới vỗ lên bàn tôi.
Tôi mở sách giáo khoa ra giở vài trang:
“Tôi có phải mẹ cậu ta đâu, đương nhiên không có nghĩa vụ phải quan tâm cậu ta."
Nghe tôi nói thế, mặt Biên Yếm đang đứng bên cạnh bỗng nhiên biến sắc.
Mắt hắn đỏ ửng, siết chặt nắm tay, nhỏ giọng gọi tôi:
“Hạ Hạ."
Tôi mệt mỏi nhíu mày, vờ như không nghe thấy, lại giở sang một trang khác.
Đường Dao che miệng cười.
"Thật hay giả đó, hai người các cậu không phải thanh mai trúc mã sao? Bạn học Trì Hạ, thế thì cậu đổi chỗ ngồi với tôi nhé?”
Tôi nhàn nhạt ừ một tiếng:
“Được thôi.”
Tôi và Biên Yến là bạn cùng bàn suốt ba năm cấp ba.
Thời đi học, Đường Dao luôn muốn đổi chỗ ngồi với tôi để ngồi cạnh Biên Yếm.
Thế nhưng khi đó tôi nhất quyết không chịu, thậm chí dù cho Đường Dao tìm giáo viên đến cũng không lay động nổi.
Mỗi lần như thế, vì điểm số của tôi vững vàng xếp trong top mười của lớp, tôi luôn lấy lí do nếu đổi chỗ ngồi sẽ gây ảnh hưởng đến việc học tập khiến cho giáo viên do dự.
Cho dù thế lực trong nhà Đường Dao lớn thì giáo viên cũng không muốn tác động đến thành tích của học sinh.
Nay đã khác xưa, tôi lập tức gật đầu đồng ý:
“Cậu muốn đổi luôn bây giờ còn được.”
Nói xong, tôi bắt đầu thu dọn sách vở.
"Hạ Hạ, cậu làm gì vậy!"
Biên Yếm đột nhiên nhào đến nắm cổ tay tôi, gắt gao nhìn tôi. Môi hắn run rẩy, giọng nói tràn ngập sự tủi thân:
“Mình làm gì khiến cậu giận ư?”
Tôi thở dài, hất tay Biên Yếm ra.
"Sau này đừng gọi tôi là Hạ Hạ nữa."
3.
Tôi ôm cặp sách đi tới chỗ ngồi của Đường Dao.
Thật ra, tôi có thể đoán được lí do tại sao Đường Dao muốn đổi chỗ ngồi.
Nguyên nhân lớn nhất chắc hẳn là bạn cùng bàn của cô ta, Hạ Đình Chu.
Tôi lặng lẽ liếc nhìn thiếu niên u ám ngồi bên cạnh, không dám nói nhiều mà chỉ chậm rãi cất sách vở đi.
Kiếp trước, tôi và Hạ Đình Chu gần như không tiếp xúc với nhau.
Thế nhưng tôi vẫn có ấn tượng sâu sắc về anh.
Cha Hạ Đình Chu là một doanh nhân bất động sản nổi tiếng, mẹ anh là một nghệ sĩ.
Đáng nhẽ cuộc sống của anh sẽ phải cực kì thuận buồm xuôi gió.
Thế rồi khi học cấp một, Hạ Đình Chu bị tai nạn xe hơi nghiêm trọng khiến cho bắp chân tàn tật, không thể đứng dậy được nữa.
Kể từ đó, anh chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Hạ Đình Chu trầm mặc ít nói, rất ít khi nói chuyện với người bên cạnh.
Đường Dao là chị đại trong lớp cũng không dám đắc tội anh.
Sự hiểu biết của tôi về anh chủ yếu đến từ bảng xếp hạng thành tích sau mỗi kỳ thi.
Cái tên Hạ Đình Chu lần nào cũng xuất hiện trong top đầu.
Tôi luôn cho rằng với tài trí và gia thế của anh, ắt hẳn tương lai của anh sẽ rất tốt đẹp.
Thế nhưng, tôi đã lầm.
Mãi đến khi tốt nghiệp đại học, trong một lần họp lớp, tôi mới tình cờ biết được anh đã cắt cổ tay tu tu vì không chịu đựng nổi những đàm tiếu về thân phận người khuyết tật của mình.
"Trì Hạ, em đứng lên trả lời câu hỏi này cho tôi.”
Tôi đang mải đắm chìm trong suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy thầy giáo gọi tên mình.
Hoá ra trong lúc tôi mơ màng, đã đến giờ vào lớp.
Là tiết vật lý.
Giáo viên vật lý đầu hói đứng trên bục giảng, nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt ảm đạm.
Kiếp trước, tôi luôn cảm thấy người thầy này không thích mình.
Có lẽ là vì trong tất cả các môn học thì vật lý là môn mà tôi kém nhất.
Nhìn lên một chuỗi dài các kí tự trên bảng đen, tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng nhớ lại kiến thức cấp ba, do dự chậm rãi nói ra cách giải của mình.
"Chỉ có thế?"
Giáo viên vật lý lấy khăn lau bảng:
“Bạn học Trì Hạ, trình độ của em càng lúc càng thụt lùi!”
Nghe vậy, tôi không biết phải nói gì hơn.
Trình độ của tôi không thụt lùi.
Chẳng qua tôi của hiện tại mang kí ức của người trưởng thành, đã rất lâu không nhớ đến kiến thức thời học sinh nữa thôi.
Tôi đang xấu hổ thì thấy một tờ giấy nhỏ từ bên cạnh đẩy sang.
Trên giấy là những hàng chữ viết sạch sẽ, ghi lại câu trả lời ngắn gọn và hiệu quả.
Bạn cùng bàn Hạ Đình Chu của tôi vẫn cúi mặt, ngón tay thon dài của nhẹ nhàng lật sang một trang sách giáo khoa.
Trên trang sách đó chính là phạm vi kiến thức của bài học hôm nay.
Anh đang giúp tôi.
Tôi biết ơn nhìn Hạ Đình Chu rồi lấy lại bình tĩnh.
Kiến thức của môn vật lý trong quá khứ của tôi cuối cùng đã dần trở lại, tôi nói ra câu trả lời.
Hạ Đình Chu không hổ là học bá. Trong thời gian ngắn như thế mà anh đã giải xong đề bài, hơn nữa cách giải của anh rất ngắn gọn và tối ưu.
"Được rồi được rồi, ngồi xuống đi."
Thầy giáo bĩu môi, mất hứng phê bình tôi:
“Sau này trên lớp tập trung chú ý vào. Lúc làm bài thi không có cơ hội thứ hai đâu.”
4.
Tôi đột nhiên phát hiện, thiếu niên quái gở trầm tĩnh thật ra không đáng sợ như cách anh thể hiện ra bên ngoài.
Anh chỉ nhạy cảm và dễ bị tổn thương thôi.
Tôi lớn lên trong một viện mồ côi, trưởng thành bên cạnh rất nhiều đứa trẻ có hoàn cảnh khác nhau.
Một số bạn đã mất cha mẹ, một số thì còn nhưng người thân không chịu chăm sóc nên chỉ có thể đến sống ở viện mồ côi.
Một số khác khuyết tật bẩm sinh, mù lòa, hoặc là có vấn đề nghiêm trọng về thể chất, khi sinh ra bị vứt bỏ trước cửa viện mồ côi.
Có người có thể vui vẻ vô tư lự mà lớn lên, cũng có rất nhiều người tự ti hướng nội, cho dù khát vọng được người khác quan tâm nhưng chưa từng dám bước ra ngoài vùng an toàn của mình.
Tuy rằng Hạ Đình Chu có gia cảnh ưu việt, nhưng thật ra rất giống chúng tôi.
Tôi muốn thử làm người đầu tiên đưa cành ô-liu cho anh.
Quan trọng hơn là mặc dù thành tích của tôi thời cấp ba luôn đứng đầu, nhưng tôi đã quên gần hết kiến thức sau một thời gian dài như thế.
Tôi cần một người giúp tôi bổ sung kiến thức.
Tôi quyết định sẽ bái Hạ học thần làm thầy!
Ngày hôm sau, tôi mang bánh quy tự làm đặt lên bàn Hạ Đình Chu.
Bàn tay cầm bút của anh dừng lại.
Anh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào tôi.
Tôi cố gắng nặn ra nụ cười chân thành nhất có thể:
“Hạ Đình Chu, hôm qua cảm ơn cậu đã giúp mình trong tiết vật lý... Đây, đây xem như quà cảm ơn của mình!”
Anh liếc nhìn bánh quy, lạnh nhạt hỏi một câu:
“Cậu tự làm à?"
“Ừ."
Tôi vẫn rất tự tin vào khả năng nấu nướng của mình.
Hộ lý trong viện mồ côi không nhiều. Bắt đầu từ năm sáu, bảy tuổi thì tôi đã phải tự học cách chăm sóc bản thân.
Từ giặt quần áo, dọn dẹp vệ sinh cho đến nấu ăn đều là những việc cơ bản nhất.
Biên Yếm khi bé rất gầy yếu, bữa trưa của hắn đôi lúc sẽ bị những đứa trẻ lớn tuổi hơn cướp mất.
Để hắn không bị đói, ban đêm tôi sẽ lẻn vào bếp xem còn đồ gì để nấu hay không.
Từ đó mà tôi biết nướng bánh và làm đồ ăn nhẹ.
Hạ Đình Chu cầm một cái lên cho vào miệng.
“Thế nào?"
Tôi lo lắng hỏi.
Hạ Đình Chu từ chối cho ý kiến.
Ngón trỏ tay phải của anh gõ nhẹ lên bàn, như thể nhìn thấu những suy nghĩ trong tôi.
"Cậu có vẻ yếu môn Vật Lý.”
Tôi vội vàng gật đầu.
Anh nhẹ nhàng đẩy quyển sách bài tập ra giữa bàn, lật đến một trang rồi chỉ vào:
“Bắt đầu từ đây, cậu phải học kĩ lại những mục mà tôi đánh dấu trọng tâm.”
Bình luận facebook