• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Hội chứng Stockholm (2 Viewers)

  • Phần 4 END

。 ・: *: ・ ゚ '★ ,。 ・: *: ・ ゚

1.

Tôi không liên lạc được với Trì Hạ.

WeChat không trả lời, điện thoại không bắt máy, đây là lần đầu tiên xảy ra trường hợp thế này.

Có một khoảnh khắc tôi còn nghĩ, có phải cô ấy vẫn tức giận vì chuyện tôi đưa Đường Dao đến dự hội nghị khởi nghiệp hay không?

Nhưng tôi cảm thấy Trì Hạ đang gây sự một cách vô lý.

Cô ấy nên biết, Đường Dao không có năng lực gì nên cần phải chuẩn bị cho cô ta một hồ sơ đẹp.

Mãi đến khi cuộc họp kết thúc, tôi mới nhận được một cuộc gọi.

Tôi thấy khó chịu vô cớ suốt cả ngày.

Đường Dao đang pha cà phê bên cạnh, tôi thuận tay bật loa ngoài.

"Biên tiên sinh, chào ngài, tôi gọi đến từ cục cảnh sát. Mấy ngày trước ở lối ra cao tốc tỉnh thành đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông, có một cô gái gặp nạn, không biết ngài có thể giúp nhận diện hay không..."

Đầu óc tôi choáng váng, Đường Dao đặt tách cà phê lên tay tôi.

Vị cảnh sát bên đầu dây kia vẫn tiếp tục nói.

"Cô ấy không có cha mẹ hay người thân, chúng tôi thấy liên hệ nhiều nhất của cô ấy là ngài nên quyết định gọi cho ngài. Về chuyện hậu sự của Trì Hạ, ngài có tiện tới đây một chuyến không?"

Tôi ném điện thoại ra ngoài.

"Mẹ kiếp, nói linh tinh gì vậy?”

Điện thoại cúp máy, phát ra tiếng “bíp bíp.”

Kẻ lừa đảo!

Đường Dao khoanh tay, dựa vào vách tường lạnh lùng nhìn tôi.

“Cậu không xem tin tức à? Mấy ngày trước trên đường cao tốc chúng ta đi họp, có một chiếc xe buýt mất kiểm soát đâm chết một người phụ nữ..."

Lần đầu tiên tôi cảm thấy Đường Dao đáng ghét đến thế, mạnh mẽ cắt ngang lời cô ta:

"Cô ra ngoài cho tôi!"

Đường Dao khó tin nhìn tôi:

“Cậu nói gì cơ?”

Tôi lặp lại:

“Ra ngoài!”

"Được, đây là cậu tự nói đấy! Sau này đừng cầu xin tôi quay về!”

2.

Trì Hạ không thể chết.

Rất rất lâu trước đây, trong viện trẻ mồ côi, cô ấy đã nói với tôi rằng cô ấy sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi.

Vì thế, khi tôi đến đồn cảnh sát và nhìn thấy thi thể của cô ấy, tôi vẫn từ chối không muốn tin.

Tôi siết chặt tay mình.

Bấy giờ tôi mới phát hiện mình sợ sự thật này đến mức nào, sợ hãi đến run rẩy.

"Ngài kí tên đi?"

Giọng nói của viên cảnh sát lãnh đạm vang lên.

"Tôi..."

Giọng tôi khàn đi.

Thật ra tôi rất muốn hỏi, muốn hỏi cô ấy trước khi chết có nói gì không?

Nhưng tôi biết, chắc chắn không có, càng không có gì nhắc đến tôi cả.

Kể từ ấy, tôi thấy cảm xúc của mình ngày càng không ổn định.

Tôi trở nên cáu kỉnh, cáu kỉnh thường xuyên, rất hay rơi vào tình trạng trống rỗng mờ mịt.

Tôi quay lại viện trẻ mồ côi, quyên góp rất nhiều tiền cho nơi đó.

Người phụ trách cư xử với tôi rất khách sáo.

"Biên tiên sinh, hộ lý ở viện chúng tôi thường kể về ngài với lũ trẻ, nói phải lấy ngài làm gương!"

Tôi nhìn những đứa trẻ trong viện mồ côi.

Bọn chúng giống hệt như tôi năm đó, vừa nhỏ bé vừa đáng thương.

Nhưng tôi không cảm thấy gần gũi chút nào, thậm chí còn thấy chán ghét.

Tôi nói:

“Tôi muốn đi dạo quanh vườn một mình."

Viện trưởng không nghi ngờ gì, chỉ cho rằng tôi nhớ thời thơ ấu.

Tôi đi bộ một mình rồi đến khu ký túc xá.

Ký túc xá vắng tanh, lũ trẻ đã được nhân viên y tế gọi đi hết.

Tôi đẩy cửa ra, liếc mắt một cái đã tìm thấy căn phòng Trì Hạ từng ở.

Tất nhiên là đồ đạc của cô ấy không còn nữa.

Nhưng tôi cứ cảm thấy mình vẫn có thể tìm ra dấu vết cho sự tồn tại của cô ấy ở đây.

Ví dụ như cái giường đơn nhỏ bé kia, cái bàn cạnh giường ngủ loang lổ tróc sơn, hay là cái tủ quần áo bằng gỗ cũ kĩ đó.

Tôi nhắm mắt lại, nhớ về khi tôi còn nhỏ. Đêm nào tôi cũng lén trốn ra, chạy tới đây tìm Trì Hạ.

Dường như trong cơn mơ hồ, tôi thấy cô ấy vẫn còn ở đây, ngồi ngay trên chiếc giường đó chờ tôi.

Hạ Hạ của tôi, Hạ Hạ của tôi ơi.

Tôi mở tủ quần áo rồi trốn vào đó.

Hạ Hạ của tôi sẽ tìm ra tôi mà phải không?

3.

Hai ngày sau, trợ lý của tôi tìm thấy tôi.

Anh ta không thể liên lạc với tôi nên bất đắc dĩ lái xe đến viện trẻ mồ côi tìm.

Viện trưởng cứ tưởng tôi về mà không chào hỏi.

Kết quả kiểm tra camera mới phát hiện tôi đang trốn trong tủ quần áo của một đứa trẻ.

Tất cả mọi người đều bị sốc khi biết chuyện.

Vấn đề tình trạng tinh thần không ổn định của tôi không thể giấu nổi nữa.

Công ty mời cho tôi một bác sĩ tâm lý nổi tiếng.

Cô ấy là một chuyên gia sắp nghỉ hưu, cách nói chuyện rất nhẹ nhàng và êm tai, chậm rãi hướng dẫn tôi kể về kí ức trước đây.

"Vậy nên, là anh tự mình bỏ lại Trì Hạ trên đường cao tốc đúng không?"

“Đúng vậy."

Tôi nhắm mắt lại, đầu giống như bị ai cầm búa không ngừng đập mạnh.

“Đường Dao thậm chí còn nhắc nhở tôi, nơi đó không có camera nên sẽ không ai nhìn thấy."

Trái tim tôi bị nhấn chìm bởi sự hối hận và đau đớn.

Nếu như tôi được quay lại quá khứ, tôi nhất định sẽ thay đổi tất cả.

Nhưng bác sĩ không có ý đổ lỗi cho tôi mà chỉ hỏi:

“Anh có nghĩ tới lí do anh khoan dung với Đường Dao đến thế không?"

"Cô ấy bắt nạt anh, làm nhục anh, khinh thường anh. Anh thật sự thích cô ấy sao?"

Tôi lắc đầu.

Tôi không thể trả lời câu hỏi này.

Một lúc lâu sau, tôi nói:

“Tôi chỉ hy vọng cô ấy đối xử tốt với tôi mà thôi.”

"Có lẽ anh chỉ đặt tình cảm của anh với người khác lên người cô ấy."

Bác sĩ rót cho tôi một ly nước ấm.

“Anh thiếu thốn tình yêu của mẹ từ nhỏ, vậy nên anh luôn cảm thấy cuộc sống thiếu đi một phần nào đó, có lẽ sự xuất hiện của Đường Dao đã khiến anh nhớ đến trải nghiệm tăm tối khi ấy.”

"Cô ấy khiến cho cuộc sống của anh trở nên vô cùng khổ sở, nhưng đôi khi lại cho anh một chút ngọt ngào quan tâm. Chính vì thế, tuy rằng đối với người thường mà nói căn bản không thấm vào đâu, thế nhưng với anh, dưới những đau đớn cô ấy gây ra thì những sự tốt đẹp đó đã bị anh vô thức phóng đại ra hàng trăm lần.”

"Nhưng anh đã quên mất rằng có một cô gái vẫn luôn ở bên anh, cùng anh trưởng thành, chưa bao giờ nỡ làm tổn thương anh dù chỉ một chút."

"Biên Yếm, anh phải học cách yêu người khác. Đừng để bị PUA (*) nữa."

(*) Một dạng thao túng tâm lý cực mạnh, tẩy não nạn nhân khiến nạn nhân ám ảnh và không thể thoát ra được.

4.

Tôi trở về biệt thự, phát hiện Đường Dao cũng đã quay lại.

Cô ta ngồi trên ghế sofa, thấy tôi bước vào thì đứng lên ôm cổ tôi.

“Biên Yếm, cậu trở về rồi sao! Nghe nói cậu phải đến bệnh viện à?"

Tôi nhìn quanh, nhận ra sự khác lạ trong biệt thự.

Tôi đẩy cô ta ra.

"Đồ đạc của Trì Hạ đâu?"

Tôi quát lớn.

Cô ta tỏ vẻ không quan tâm.

"Đồ đạc của một người chết thì giữ lại làm gì? Xui xẻo lắm!”

Tôi gần như phát điên.

Đó là ký ức duy nhất còn sót lại của tôi về Trì Hạ, cô ta đã vứt nó đi cả rồi!

Tôi run rẩy, tát mạnh vào mặt Đường Dao một cái.

Cô ta nhìn tôi, hai mắt trợn trừng.

Sau đó cô ta nhếch môi, nở nụ cười kì quái.

"Biên Yếm, mày ghê tởm quá.”

“Mày có biết hôm nay tao tìm thấy gì trong bàn làm việc của mày không? Bức thư tình của Hạ Đình Chu gửi cho Trì Hạ khi còn học trung học.”

"Thì ra hai người họ lúc học cấp một đã quen nhau, nếu như không phải vì mày thì Trì Hạ có lẽ đã sớm ở bên Hạ Đình Chu rồi! Là mày, là mày giấu đi thư tình của Hạ Đình Chu, khiến cho nó tưởng rằng Trì Hạ quên đi nó, không thích nó!”

"Nếu như hai người chúng nó ở bên nhau thì sao Trì Hạ phải chet chứ?”

Đường Dao luôn luôn đâm trúng nỗi đau của tôi.

Đúng vậy, suy cho cùng là tôi hại chet Trì Hạ.

Đường Dao từng bước từng bước tiến lại gần tôi.

Bàn tay của cô ta từ từ chạm lên mặt tôi, sau đó dừng lại trên cổ họng của tôi rồi nhẹ nhàng bóp.

"Thừa nhận đi Biên Yếm, tao với mày mới là một cặp trời sinh.”

Giọng cô ta trầm khàn, dường như muốn thôi miên tôi.

“Tao là kẻ biến thái còn mày là đồ ti tiện, muốn xuống địa ngục cũng là hai chúng ta cùng xuống."

"Hạ Hạ của mày trong sáng thuần khiết như thế, để nó lên thiên đường đi.”

Cô ta kiễng mũi chân lên như thể muốn hôn tôi.

Đúng vậy, một người độc ác, tâm cơ, lại tràn đầy dục vọng như thế.

Chúng tôi nên chết cùng nhau.

Tôi kéo ngăn kéo bàn làm việc của mình, lấy ra một khẩu súng lục.

Trong một buổi tiệc rượu, lãnh đạo công ty đối diện muốn sỉ nhục Trì Hạ, lúc ấy tôi đã cầm chai rượu trong tay phang lên đầu anh ta.

Nhưng tôi không thể yên tâm nổi.

Tôi đã mua một khẩu súng để phòng khi chuyện ấy xảy ra lần nữa, tôi sẽ bảo vệ Trì Hạ, không để cô ấy phải chịu bất cứ tổn thương nào.

"Đường Dao, người phụ nữ khốn nạn tàn nhẫn như mày sẽ không có ai yêu thương đâu."

Tôi nhắm khẩu súng vào thẳng ngực cô ta rồi bóp cò.

Đường Dao khó tin trợn trừng mắt nhìn tôi.

Đoàng.

Máu trên người tôi không ngừng trào ra.

Viên đạn cuối cùng này.

Tôi để lại cho bản thân mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom