• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Hội chứng Stockholm (1 Viewer)

  • Phần 2

5.

Thế là, nhờ một hộp bánh quy mà tôi thành công gần gũi với Hạ Đình Chu hơn.

Sau đó, tôi thường xuyên mang đến không ít đồ ăn nhẹ.

Mấy món này không đắt, sáng nào tôi cũng dậy từ sớm để làm.

Tôi và Hạ Đình Chu có một thói quen rất giống nhau, đều thích ôn bài vào buổi sáng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, một lần nọ trong khi tôi đang nghiên cứu đề mục trong sách bài tập của Hạ Đình Chu, bàn trước đột nhiên vang lên một tiếng kêu thảm thiết.

Là giọng của Biên Yếm.

Bởi vì tiếng kêu đó quá đột ngột nên tôi theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.

Những bạn khác trong lớp cũng bị thu hút nhìn qua, ai ngồi xa còn rướn cả người lên để xem cho rõ.

Biên Yếm đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, môi không ngừng run rẩy.

Trong hộc bàn của hắn có một miếng cao su, trên đó còn dính vài vết đỏ như máu.

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy bên trong có vài mảnh vụn sắc nhọn hình răng cưa.

Giống như có người cắt lưỡi dao thành từng mảnh nhỏ sắc bén rồi nhét vào bên trong vậy.

"Trời ạ, máu... Chảy máu rồi kìa!"

Nữ sinh đứng cạnh cửa hét lên.

Lúc này tôi mới để ý, trên tay Biên Yếm bị cứa ra một vết dài, vẫn đang chảy máu tí tách.

"Còn chưa hết mười giây nữa mà, sao mày đã buông tay rồi?”

Đường Dao trợn trắng mắt, lấy thước chọc vào bụng Biên Yếm:

“Ván chơi này mày thua rồi.”

Biên Yếm cúi đầu, thấp giọng nói:

“Mình không biết trong cao su có dao, sau này cậu đừng chơi mấy trò nguy hiểm như vậy nữa!”

"Tụt hứng vãi.”

Đường Dao sa sầm mặt, rút cây thước ra ném mạnh lên bàn.

Thước “chát” một tiếng, đàn hồi bắn lên hàng ghế trên.

Sau khi hóng hớt một lúc thì rất nhiều người dần dần hiểu ra câu chuyện.

Đơn giản là chị đại hôm nay nhàm chán nên nghĩ ra trò mới để bắt nạt Biên Yếm thôi.

"Dao Dao, sâu bọ đáng thương hôm nay bị cậu doạ sợ rồi kìa.”

"Hình như nó suýt khóc luôn đó."

Đám chị em tốt của cô ta tiến lại gần, thì thầm bàn tán.

Đường Dao hừ lạnh, nghiêng đầu nhìn sang một bên.

Biên Yếm vừa ngồi xuống ghế, cả người ngơ ngẩn.

"Này, mày muốn khóc thật à?"

Đường Dao đột nhiên đẩy mạnh hắn một cái.

“Hay là tao dẫn mày đến phòng y tế trường khám nhé, chẳng may mày mắc bệnh gì thì tội lắm.”

"Ơ?"

Biên Yếm sững sờ ngẩng đầu lên.

Tôi đang chép đề lên bảng, vừa vặn đối mắt với hắn.

Biên Yếm lắc đầu:

“Không cần đâu, tự mình sơ cứu qua là được.”

6.

Kiếp trước, Biên Yếm luôn luôn trốn sau lưng tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi tận mắt chứng kiến tình cảnh hắn bị Đường Dao bắt nạt, trong lòng nảy sinh một cảm giác lạ lùng.

"Đường Dao này cũng ghê gớm lắm.”

Hạ Đình Chu bỏ một con hạc giấy vào trong bình thủy tinh.

“Vừa đấm vừa xoa, như thế là thao túng tâm lý điển hình đấy.”

Ngày đầu tiên tôi chuyển đến ngồi cùng bàn với Hạ Đình Chu đã phát hiện ra anh có một sở thích không hợp với vẻ ngoài lạnh lùng tí nào.

"Hả?"

"Cứ liên tục tra tấn thân thể, ngược đãi tinh thần. Đến khi cậu gần như tuyệt vọng không chịu nổi nữa thì xoa đầu cậu, an ủi cậu một chút. Cậu sẽ cảm động đến mức rơi nước mắt, cảm thấy áy náy vì sự giãy dụa phản kháng lúc trước của mình.”

"Thậm chí sẽ nảy sinh sự xúc động, cảm thấy thì ra họ tốt với mình đến thế.”

Là như vậy ư?

Tâm trí tôi bỗng chốc hỗn loạn, cầm bút vẽ nguệch ngoạc lên giấy.

Biên Yếm đến bên cạnh tôi từ lúc nào tôi cũng không nhận ra, mãi đến khi hắn cất tiếng gọi.

"Hạ Hạ."

Hắn đứng bên cạnh bàn tôi, bóng phủ lên trang sách của tôi:

“Mình đứt tay rồi, cậu băng bó giúp mình được không?"

Nếu là kiếp trước, không cần hắn nói thì tôi đã chủ động lấy rượu thuốc và băng gạc ra từ lâu rồi.

Không, khi đó tôi sẽ không bao giờ để hắn ta bị thương.

Tôi sẽ túm lấy cổ áo Đường Dao, ấn cô ta xuống đất quát:

"Muốn chơi chứ gì? Để tao chơi với mày!”

Nhưng bây giờ, tôi đã tỉnh ngộ rồi.

Biên Yếm không xứng được tôi che chở, để tôi trả giá vì hắn.

"Phòng y tế mở cửa 24/7, cậu biết ở đâu đấy thôi.”

Tôi lạnh lùng nói, tiếp tục tập trung làm nốt các câu hỏi trong sách bài tập.

"Nhưng mà..."

Biên Yếm cười gượng gạo, lần này hắn trực tiếp đặt tay lên bàn của tôi.

“Hạ Hạ, thật sự rất đau..."

Có thể nhìn ra vết thương trên tay hắn rất sâu.

Máu vẫn đang chảy, thậm chí còn chảy lên bàn học của tôi.

"Cậu...”

Tôi thật sự cảm thấy rất phiền.

Tôi tự hỏi liệu trước đây mình đối xử với Biên Yếm có phải quá tốt rồi không, khiến cho hắn hình thành thói quen ỷ lại vào tôi.

"Cậu bỏ tay ra đi, bẩn lắm."

Hạ Đình Chu ngẩng đầu lên, đột nhiên chen vào một câu.

Anh rút mấy tờ giấy ra ném sang:

“Mau lau đi. Tự mình muốn chơi mấy trò thiểu năng cũng đừng làm ảnh hưởng đến người khác.”

Không khí lập tức ngưng trệ trong nháy mắt.

Không thể không nói, Hạ Đình Chu rất biết cách giết người bằng lời nói.

Biên Yếm nghe thế mím môi, sống lưng thẳng tắp đứng dậy.

Sau đó hắn cầm lấy khăn giấy Hạ Đình Chu ném cho, ngón tay dài siết chặt, dùng sức lau vết thương của mình.

Có mấy miếng giấy dính cả vào da mà hắn vẫn chà, nhìn thôi đã thấy đau rồi.

Trong lòng Biên Yếm thật ra vẫn có sự tự tôn khá lớn.

"Chúng ta đổi chỗ ngồi đi.”

Hắn nhìn thẳng vào mắt Hạ Đình Chu:

“Tôi và Trì Hạ vẫn luôn ngồi với nhau, không cần phải đổi.”

"Ồ, vậy thì sao?"

Hạ Đình Chu cười.

“Liên quan gì đến tôi chứ? Tôi thích vị trí bây giờ, không muốn đổi.”

"Hơn nữa, sao cậu không hỏi ý bạn học Trì Hạ trước đã, xem bạn ấy có muốn ngồi cạnh cậu không?”

Hạ Đình Chu lấy ra một tờ giấy trong hộp sắt, không thèm để ý mà tiếp tục gấp hạc.

Anh đẩy vấn đề sang cho tôi.

Nhưng Biên Yếm không hỏi tôi.

Như thể sợ phải nghe câu trả lời từ tôi vậy.

May mắn thay, chuông vào lớp đúng lúc vang lên.

Giáo viên chủ nhiệm ôm một chồng giấy đi vào.

Cô nhìn thấy Biên Yếm thì sửng sốt:

“Trời ạ, xảy ra chuyện gì thế?”

Bởi vì sự can thiệp của giáo viên mà bầu không khí hỗn loạn trong lớp cuối cùng cũng chấm dứt.

7.

"Miệng vết thương này nhìn qua là biết bị dao cứa đứt.”

Giáo viên chủ nhiệm đi tới, kéo cổ tay Biên Yếm lên. Cô cau mày, giọng điệu nghiêm túc:

“Trong phòng học sao lại nguy hiểm như vậy được, em nói cho tôi biết xem rốt cuộc là có chuyện gì hả?”

Tôi nhủ thầm, chắc chắn hắn sẽ không nói ra tên Đường Dao.

Quả nhiên, Biên Yếm cắn môi, nhất quyết không hé răng.

Giáo viên chủ nhiệm không hài lòng.

Cô chỉ tay về phía một học sinh đang cúi đầu:

“Em nói đi, trong lớp đã xảy ra chuyện gì?”

Nữ sinh kia cúi gằm mặt, ấp úng mãi mới nói được một câu:

“Lúc ấy em đi vệ sinh, em không biết."

Không ai muốn đắc tội Đường Dao cả.

Cô giáo thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Cô bảo lớp trưởng đi theo Biên Yếm xuống phòng y tế, sau đó mới bắt đầu dạy học.

Mấy ngày sau đó Đường Dao buông tha cho Biên Yếm, lớp chúng tôi sóng yên biển lặng.

Chẳng mấy chốc đã sắp đến kỳ thi giữa kỳ, tôi vội vàng ôn tập, không có thời gian để tâm đến hai người họ.

Mà đề tài chung giữa tôi và Hạ Đình Chu càng lúc càng nhiều.

Tôi ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng khi còn học cấp một, tôi đã từng đến khu biệt thự nơi Hạ Đình Chu sống.

Ngày ấy, một doanh nhân giàu có đã quyên góp một khoản tiền lớn cho viện mồ côi của chúng tôi.

Ông đã lớn tuổi rồi nhưng không có con cái, chỉ mong lũ trẻ có thể thường xuyên đến thăm ông.

Một năm trước khi ông qua đời, tháng nào chúng tôi cũng đến hát và trò chuyện với ông. Đôi khi chỉ đơn giản lặng yên lắng nghe ông kể về những kỉ niệm cũ.

Tôi nhớ ra chuyện này khi đang đẩy xe lăn cho Hạ Đình Chu đi trên hành lang.

Tuy rằng ban đầu anh tỏ ra rất lạnh lùng xa cách, thế nhưng bây giờ đã ngầm đồng ý để tôi dẫn anh đi khắp nơi trong trường.

Hôm nào tâm trạng tốt còn cho tôi đẩy anh chạy chơi trên sân thể dục.

Cứ thế, mối quan hệ của chúng tôi dần dần trở nên thân thiết hơn.

“Hạ Đình Chu, trước kia chúng ta hiếm khi chạm mặt lắm đó.”

Nghe thế, anh chỉ phớt lờ tôi mà không phản ứng gì.

Tôi nghĩ, cho dù trước đây chúng tôi có từng gặp gỡ thì qua nhiều năm như vậy chắc hẳn không ai còn nhớ rõ nữa đâu.

Vừa vặn đi đến góc cầu thang, tôi đang định đẩy Hạ Đình Chu qua thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Đường Dao và đám bạn thân của cô ta.

Đám bạn cô ta phàn nàn.

"Dao Dao, ba cậu mấy ngày nay không mắng cậu chứ?"

"Tớ đã sớm không vừa mắt con mụ chủ nhiệm rồi, nhiều chuyện vãi, lớn từng này rồi còn gọi phụ huynh gì chứ!”

"Chắc chắn là Biên Yếm mách lẻo rồi.”

Đường Dao dậm chân một cái, hừ lạnh:

“Mấy ngày nay tao đối xử tốt với nó quá rồi. Nó to gan hẳn, còn dám đến bàn Hạ Đình Chu đòi đổi chỗ ngồi. Tao phải dạy cho nó một bài học mới được.”

8.

Nói xong, Đường Dao vỗ mạnh lên cửa phòng học bên cạnh.

Cửa sắt bị khoá phát ra âm thanh ọp ẹp.

"Đi thôi, mặc kệ nó."

Đợi đến khi đám người này nói nói cười cười rời khỏi cầu thang, tôi mới đẩy Hạ Đình Chu đi ra.

Phòng học đó giờ là nhà kho.

Cánh cửa sơn màu xanh đậm, bên trong để thiết bị và dụng cụ không sử dụng đến, mấy tháng mới mở một lần.

Nhà kho tối tăm bí bách, còn không có cửa sổ.

Tôi nhìn bóng lưng đám Đường Dao rời đi, cứ cảm thấy chuyện này có gì đó kì quái.

Nghe ý tứ của Đường Dao thì lần này Biên Yếm bị dao cứa đứt tay, giáo viên chủ nhiệm đã gọi điện phê bình với phụ huynh của cô ta.

Mà đám bạn của cô ta nghi ngờ là do Biên Yếm mách lẻo.

Cho dù sự thật gần như không giống chúng đã suy đoán thì với tính cách của chúng chắc chắn sẽ trả thù.

Tôi nhìn vào nhà kho...

Chẳng lẽ, chúng nhốt Biên Yếm vào bên trong ư?

Thật ra Biên Yếm có ra sao cũng không liên quan đến tôi.

Thế nhưng tôi đột nhiên nhớ ra, hắn có chứng bệnh sợ không gian khép kín.

Biên Yếm được cảnh sát đưa đến viện mồ côi.

Khi đó hắn còn rất nhỏ, mới bốn, năm tuổi. Hàng xóm báo cảnh sát, nói rằng trong nhà hắn bốc ra mùi hôi thối. Đến khi cảnh sát chạy tới mới phát hiện cha mẹ hắn đều đã tu tu trong nhà.

Hắn bé nhỏ trốn trong tủ quần áo, cứ thế nằm trong tủ co quắp mấy ngày trời.

Nếu không phải có một nữ cảnh sát cẩn thận mở tủ kiểm tra, có lẽ hắn sẽ mãi mãi nằm yên trong đó.

Khi Biên Yếm được nữ cảnh sát bế ra, trên người chằng chịt vết thương.

Vết do thắt lưng quất để lại, vết do dùng ghế đẩu đánh, còn có vết móng tay cào cấu hằn lên da thịt.

Hàng xóm đứng ở cửa, vừa dùng tay che mũi vừa chán ghét nói:

“Vợ chồng đó có bệnh tâm lý, ngày nào cũng cãi nhau. Họ cãi nhau xong tâm trạng không tốt thì sẽ đánh con. Tối nào cũng phải nghe đứa trẻ kia khóc lóc, phiền chết đi được. Tôi còn tưởng rằng bọn họ sẽ để thằng bé chet cùng luôn, hoá ra vẫn còn lương tâm mà giữ mạng cho nó.”

Biên Yếm lần đầu tiên giới thiệu bản thân tại viện mồ côi nói:

“Mình tên là Biên Yếm."

Sau đó có một đứa trẻ đứng lên cười:

“Sao lại có một cái tên kỳ lạ như thế chứ? Ba mẹ cậu chắc chắn rất ghét cậu!”

(*) Chữ “Yếm” trong tên Biên Yếm có nghĩa là chán ghét.

Ánh mắt Biên Yếm bối rối nhìn xung quanh, sau đó hắn nói với tôi:

“Hạ Hạ, mình rất ngưỡng mộ cậu, ba mẹ cậu vì cứu người mới hi sinh."

"Ba mẹ mình luôn đánh mình, có đôi khi không đánh thì mẹ mình sẽ nhốt mình trong tủ quần áo. Nhốt rất lâu rất lâu, đến khi nào bà ấy nhớ ra mới thả mình ra ngoài. Mình thật sự rất sợ bóng tối, mình nói với mẹ mãi mà mẹ không tin.”

"Hạ Hạ, mình chỉ hy vọng ba mẹ mình yêu mình thôi."

Khi đó tôi đã nói gì?

Tôi nắm lấy tay hắn:

“Đừng sợ, sau này mình sẽ không để bất cứ ai bắt nạt cậu."

9.

Tôi gõ cửa nhà kho.

Nếu Biên Yếm bị nhốt trong không gian kín và tối tăm thì sẽ hoảng loạn, khó thở, thậm chí là tự làm đau bản thân.

Tôi đang định nghiêng đầu nghe tiếng động bên trong thì tay áo bị kéo một cái.

Hạ Đình Chu bên cạnh cau mày, vẻ mặt hình như không thoải mái:

“Trì Hạ, mình khó chịu.”

Tôi cúi người, hỏi:

“Sao thế?”

Anh ôm bụng.

“Mình đau dạ dày."

Nếu Hạ Đình Chu xảy ra chuyện gì, một mình tôi không xử lý được.

Tôi vội vàng đẩy anh đến phòng y tế, cực kì nóng vội, vào cửa đã nói to:

“Thầy ơi, có bạn học không khoẻ.”

Giáo viên y tế mặc áo blouse trắng từ trong bước ra.

Ông nhìn thấy Hạ Đình Chu thì “a” một tiếng:

“Đây không phải bạn học Hạ sao."

Tôi sửng sốt, nghĩ thầm, Hạ Đình Chu đúng là khách quen của phòng y tế nha.

"Hôm nay làm sao thế?"

Giáo viên rửa tay, nhận xe lăn trong tay tôi rồi đẩy vào bên trong.

Ông nhìn tôi một cái, gật đầu với tôi:

“Em là bạn học của em ấy hả? Ở đây chờ chút nhé.”

Tôi đồng ý, ngồi trên giường bệnh bên ngoài.

Bên trong và bên ngoài ngăn cách với nhau bằng một chiếc rèm cửa.

Tuy rằng không nhìn được bên trong nhưng có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện.

Một lúc sau, giọng nói của giáo viên y tế vang lên.

"Không vấn đề gì, mấy ngày nay em có ăn uống đúng bữa không?"

"Không sao đâu, nhớ đến bệnh viện kiểm tra định kỳ là được.”

"Nếu thấy khó chịu thì gọi điện thoại cho thầy."

Sau đó thầy đẩy Hạ Đình Chu ra trả cho tôi.

Anh cúi đầu, nhìn không rõ vẻ mặt.

Trong lòng tôi nghĩ thầm, thân thể Hạ Đình Chu rốt cuộc có vấn đề gì hay không?

Ban nãy nếu anh không sao thì kéo tôi đến phòng y tế làm gì?

Trong đầu tôi suy nghĩ lung tung, một lúc lâu không nói năng gì.

Là Hạ Đình Chu lên tiếng trước, anh ho khan hai tiếng, ngẩng đầu nhìn tôi.

"Trì Hạ, mình có một thứ muốn tặng cậu."

“Gì thế?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom