1.
Kiếp trước khi truyền đến tin Tề vương phản loạn, xâm chiếm kinh thành, ta lập tức đuổi người hầu đi và đưa con gái bỏ trốn.
Con gái không hiểu, hỏi ta: "Vì sao không đợi phụ thân về nhà?"
Ta cười khổ, ôm chặt con gái vào lòng: "Phụ thân ngươi sẽ không về nhà." Hắn có người hắn muốn bảo vệ. Quả nhiên, không lâu sau, Hoàng đế bị Tề vương ch ém giet.
Thẩm Húc che chở Hoàng hậu và Thái tử trốn ra khỏi thành. Từ đầu đến cuối chưa từng nhớ tới, hắn còn có vợ và con gái nhỏ ở nhà. Cũng may, ta đã không còn trông cậy vào hắn nữa.
Khi mỹ danh trung nghĩa của hắn truyền khắp thiên hạ, ta đang cùng con gái trà trộn trong đám người tị nạn ăn bữa trưa. Chỉ khi ôm con gái trong lòng, ta mới không từ bỏ hy vọng dù chỉ một khắc.
Ta nghĩ nếu như lần này có thể may mắn chạy thoát, ta nhất định sẽ sống tốt cuộc sống của mình. Chuyện cũ trước kia, tất cả đều vứt bỏ. Không cần phải mang theo bí mật nặng nề và ghê tởm như vậy nữa, ngày ngày lo sợ.
Nhưng trời không chiều lòng người, cuối cùng chúng ta vẫn rơi vào tay phiến quân. Thẩm Húc ủng hộ Thái tử xưng đế, dẫn quân của Tần vương đối chọi với phản quân, khiến Tề vương liên tiếp bại lui.
Tề vương không biết như thế nào lại nhớ tới lời truyền tụng khắp thế gian rằng Thẩm Húc yêu trọng thê nữ. Hắn treo giải thưởng lớn cuối cùng bắt được chúng ta.
Trên tường thành, Tề Vương không còn đường lui, đã kề d ao vào cổ con gái ta, ép Thẩm Húc giao Hoàng hậu và Thái tử ra. Ta biết rõ sẽ vô dụng nhưng vẫn khóc lóc cầu xin Thẩm Húc.
Xin hắn nể tình thanh mai trúc mã mười một năm của chúng ta, cứu đứa con gái duy nhất của ta và hắn. Nhưng hắn không chút do dự dựng cung dẫn tiễn, một tiễn b ắn xuyên qua con gái.
“Từ xưa đến nay, gia đình và đất nước khó có thể song toàn."
Trước mặt hai quân, lời nói uy lực của hắn vang vọng tận trời xanh. Trận chiến thành công. Hắn cứu Hoàng hậu, ủng hộ Thái tử, cứu quốc gia không bị sụp đổ và trở thành công thần xã tắc.
Hắn dùng máu của con gái ta, làm nền cho mỹ danh thiên thu của mình, thành toàn giang sơn cẩm tú của người hắn yêu. Ta một đêm bạc đầu, tâm như tro tàn.
Tề vương không giet ta. Trước khi hắn chạy trốn, đã sai người đưa ta trả lại Thẩm Húc. Ta biết lý do hắn không giet ta. Hắn muốn ta trở thành một con d ao để trả thù. Ta không có lý do gì để từ chối.
2.
Ta ở trong doanh trướng của Thẩm Húc, gặp được Hoàng hậu danh chấn thiên hạ trong truyền thuyết. Nàng tựa vào ngực Thẩm Húc, bây giờ thậm chí cũng lười che giấu mối quan hệ của bọn họ với ta.
“Con gái của ngươi có thể lấy thân tuẫn quốc, vốn là phúc phận lớn, ngươi vạn lần không thể lòng mang oán hận, trách tội Thẩm khanh. "
“Nói cho cùng, ngươi là kẻ nhu nhược yếu đuối, có thể ngày ngày làm bạn với Thẩm khanh, thì nên trân quý phúc lành của ngươi."
Mạnh Hạm cao cao tại thượng nhìn ta, trong ánh mắt mang theo chán ghét cùng oán hận không thể che giấu. Lúc này nàng ta đã là nữ nhân tôn quý nhất toàn bộ đế quốc. Mà ta chỉ là một con kiến hôi bị nàng ta đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Nàng ta ghét ta vì điều gì? Đáp án không nói cũng rõ. Ta thấp giọng cười ra tiếng: "Hoàng hậu nương nương nhất định rất ghen tị với ta phải không?"
"Ta nhu nhược yếu đuối, nhưng lại là Thẩm phu nhân có thể quang minh chính đại đứng ở bên cạnh Thẩm Húc. Mà người là Hoàng hậu cao quý, lại chỉ có thể giống như con chuột không thể lộ ra ánh sáng cùng hắn ở trong phòng tối cẩu hợp..."
Ta còn chưa nói xong, Mạnh Hạm liền nổi giận như ta mong đợi. Nàng ta tiến lên vài bước, vung tay tát vào mặt ta: "Tiện nhân, ngươi làm sao dám?!"
Mặt của ta nghiêng sang một bên, nửa bên mặt đau đớn như lửa thiêu, trong cổ họng dâng lên một mùi tanh ngọt. Nàng ta vẫn chưa hết giận, hộ giáp thật dài c ắt qua mặt ta: "Ngươi là thứ gì, cũng xứng nói chuyện với ta như vậy!"
"Ngươi có thể giữ lại cái mạng đê tiện này, tất cả đều là do ta từ bi rộng lượng!"
"Vốn còn muốn cho ngươi quay về Thẩm phủ tiếp tục làm vật trang trí, nhưng ngươi đã không biết quý mạng như vậy, vậy thì đến Từ Bi Am cùng với tiện nhân ngươi đã sinh…..”
Ta không cho nàng ta cơ hội nói xong những lời này. Trâm vàng giấu trong tay áo đ âm vào cổ họng của nàng. Máu tươi phun lên mặt ta. Khuôn mặt tươi đẹp vừa rồi còn không ai bì nổi, lúc này bởi vì đau đớn mà vặn vẹo xấu xí, há to miệng, trợn tròn mắt, giống như một con cá chet.
Không đợi ta rút trâm đ âm Thẩm Húc, đã bị một lực mạnh đá ra ngoài. Ta nôn ra một ngụm máu tươi, trước mắt đỏ tươi, chỉ thấy Mạnh Hạm ngã vào lòng Thẩm Húc. Trên khuôn mặt vạn năm không gợn sóng kia, giờ phút này tràn ngập sự bàng hoàng, đau đớn, hối hận và tức giận đan xen, vô cùng đẹp mắt.
Hắn đỏ mắt mắng ta: "Độc phụ, ta muốn cho ngươi vạn kiếp bất phục!"
Trước khi vào cửa, ta đã uống thuốc độc. Hiện tại chất đ ộc đã thấm vào tim ta, toàn thân đều đau đớn. Trong mơ mơ màng màng, ta nhìn thấy một cô bé nhỏ nhắn như cục bột kia vẫy tay với ta. Giống như đã từng vô số lần như vậy, như một tiểu đại nhân an ủi ta: "Mẫu thân đừng sợ, Triều Triều vĩnh viễn ở bên cạnh người."
Con gái của ta, nàng tên là Thẩm Triều Triều. Từ lúc mới sinh, nàng chưa từng được phụ thân ôm qua một lần. Nàng rất ngoan, rất nghe lời. Nàng luôn hỏi ta tại sao phụ thân lại không thích mình.
Nàng thậm chí còn cảm thấy, phụ thân là bởi vì không thích nàng, cho nên mới không thích ta. Để có được tình yêu của cha, nàng học đàn, học cờ, học sách, học vẽ.
Người nhỏ bé ngày ngày chăm chỉ học tập không tốt. Nàng cho rằng học giỏi những thứ này, trở thành thục nữ nổi danh nhất trong kinh thành, sẽ có thể làm cho phụ thân của nàng không còn chán ghét nàng nữa.
Nhưng ngay cả khi nàng lấy máu ra khỏi đầu ngón tay của mình, máu đóng vảy, vảy rơi xuống đóng kén, cũng không thể có được một cái nhìn lại của phụ thân.
Ngày đó ở trên tường thành, Triều Triều của ta đối mặt với mũi tên do phụ thân nàng bắn tới, lại chỉ nhìn ta. Nàng nói với ta: "Mẫu thân đừng khóc, Triều Triều không sợ."
Nàng chỉ mới có 6 tuổi. Thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, còn đang cố gắng an ủi mẫu thân vô dụng này là ta. Ta dùng hết chút sức lực cuối cùng vươn tay về phía nàng: "Con gái ngoan, mẫu thân tới với con đây.”
3.
Ta đã được tái sinh. Sống lại đêm động phòng hoa chúc với Thẩm Húc. Cũng như kiếp trước. Khăn voan bị vén ra, đập vào mắt là gương mặt lạnh lùng đến cực hạn của Thẩm Húc.
Hắn mở miệng liền nói, hắn mệt mỏi muốn đi nghỉ ngơi. Ta không thể phân biệt được đó là hiện thực hay là giấc mơ. Nhưng khuôn mặt trước mắt này thật sự quá mức đáng giận, ta không chút do dự cho hắn một cái tát.
Bởi vì dùng sức quá mức, trên tay truyền đến cơn đau nhức. Trên khuôn mặt vốn như ngọc của Thẩm Húc, có thêm năm dấu tay rất rõ ràng. Cũng không phải nằm mơ. Trong lòng ta vui vẻ, giơ tay liền cho hắn thêm một bạt tai nữa.
Thẩm Húc sững sờ. Hắn bắt lấy tay ta, ánh mắt hơi lạnh.
"Ngươi phát đ iên cái gì?"
Ta cười lạnh.
“Không có gì, ngứa tay mà thôi.”
Thẩm Húc kinh ngạc, hiếm khi lộ ra vẻ mặt ngơ ngác. Ta tiếp tục nói những điều vô nghĩa.
"Cha ta không nói cho ngươi biết, ta có bệnh đ iên à? Một ngày không đánh người sẽ cảm thấy ngứa tay khó nhịn sao?"
"Ngươi đã đáp ứng cha ta, phải chiếu cố ta một đời một kiếp, vậy phải cam tâm tình nguyện bị ta đánh mới đúng!"
Thẩm Húc tức giận: "Ngươi nói cái quỷ gì vậy?"
"Chúng ta quen biết lâu như vậy, làm sao ta lại không biết ngươi có loại bệnh này?"
Ta trợn mắt: “Ôi, ngươi nói buồn cười quá. Nếu để ngươi biết thì làm sao ta có thể khiến ngươi bằng lòng cưới ta? Nhưng ngươi cũng không cần ủy khuất. Cha ta nuôi ngươi lâu như vậy, hiện tại coi như ngươi đang báo đáp đi. Dù sao da thịt ngươi rất dày, đánh hai cái có gì quan trọng đâu.”
Hắn tức giận: "Ngươi không sợ ta bỏ ngươi!"
Ta nhàn nhã uống một chén rượu hợp cẩn: "Ngươi bỏ ta? Ngươi vì cưới ta mà từ chối hôn sự của Lại bộ thị lang gia. Mọi người đều biết ta là con gái ân sư của ngươi, nếu ngươi bỏ ta vậy thanh danh còn muốn nữa hay không?"
Hắn oán hận nhìn ta, nghẹn nửa ngày chỉ nói được một chữ: "Ngươi!"
Ta khí định thần nhàn, thầm nghĩ lấy đá đánh chân mình cũng chỉ như thế thôi.
4.
Thẩm Húc cưới ta, vốn là nhìn trúng gia cảnh nhà ta. Phụ thân ta là Quốc Tử Giám tế tửu. Cả đời chỉ có một đứa con gái là ta. Thẩm Húc vốn là cháu họ xa trong nhà mẫu thân ta.
Bởi vì mẫu thân hắn tư thông với người khác, đã liên hợp với nhân tình đầu đ ộc chet phụ thân hắn. Người trong tộc chiếm đoạt tài sản nhà hắn, đuổi hắn ra cửa.
Có một năm, phụ thân cùng mẫu thân ta hồi hương, thấy hắn đáng thương liền mang hắn theo bên người đọc sách. Mới đầu, phụ thân cũng có ý tưởng chiêu hắn làm con rể. Nhưng Thẩm Húc lại rất có năng khiếu đọc sách.
Triều đại này có luật, con rể không thể tham gia khoa thi, cũng không thể vào triều làm quan. Phụ thân sợ làm lỡ tiền đồ của hắn, liền bỏ tâm tư này. Chỉ toàn tâm toàn ý giúp hắn đọc sách, coi như kết thiện duyên, chỉ mong tương lai Thẩm Húc có thể chiếu cố ta.
Ta và Thẩm Húc là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Dung mạo Thẩm Húc rất đẹp, lại có tài hoa, ta luôn ngưỡng mộ hắn. Phụ thân lại bắt ta bỏ cái ý nghĩ này đi.
Ông nói Thẩm Húc không phải vật trong ao, sớm muộn gì cũng bay lên trời. Mà ta tư chất bình thường, gả cho Thẩm Húc e rằng không xứng.
Ông chỉ nguyện ta tương lai gả cho một gia đình khá giả, tìm một vị hôn phu phúc hậu, cuộc đời này bình an là được. Mặc dù trong lòng ta khổ sở, nhưng lúc đó phụ thân đã bệnh nặng, ta thật sự không muốn phụ tâm ý của ông, nên ép mình thu lại tâm tư, chỉ coi Thẩm Húc giống như huynh trưởng mà đối đãi.
Sau đó Thẩm Húc quả thật thi đậu Tam Nguyên, trở thành Thám Hoa Lang trẻ tuổi nhất triều. Hắn thoáng cái trở thành người chạm tay có thể bỏng.
Thậm chí ngay cả Lại bộ thị lang gia cũng sai người đến cầu thân. Phụ thân hỏi ý của hắn. Hắn lại nói, hắn rất hài lòng với ta. Cầu xin phụ thân gả ta cho hắn. Trong lòng ta cực kỳ cao hứng, một lòng một dạ nghĩ làm sao để có thể làm hiền thê của hắn.
Nhưng làm sao cũng thật không ngờ, phu quân ta một lòng luyến ái, từ đầu đến cuối lại chỉ coi ta là một quân cờ để che giấu những tâm tư không nên có của hắn đối với Hoàng hậu.
Ta xuất thân hàn vi, phụ mẫu đã qua đời, lại không có huynh đệ, thật sự là một đối tượng tốt mặc cho hắn nhào nặn.
5.
Khi được gả cho hắn, ta chỉ mới 16 tuổi. Đêm động phòng hoa chúc, hắn không cùng ta viên phòng, đưa ra lý do là ta tuổi còn nhỏ, hắn không đành lòng nhìn ta chịu khổ.
Ta cho rằng hắn yêu thương ta, nên một lòng một dạ với hắn. Vì hắn lo liệu việc nhà, mọi việc trong nhà xử lý gọn gàng ngăn nắp. Trong mắt người ngoài, chúng ta là một cặp phu thê tình thâm.
Sau khi thành thân hai năm, hắn luôn giữ mình trong sạch. Đồng liêu mời hắn uống rượu hoa, hắn một mực từ chối, còn nói nhà có vợ dữ. Nhất thời được lưu truyền thành một câu chuyện hay.
Mặc dù xưa nay hắn ở nhà đối đãi với ta vô cùng lãnh đạm, ta cũng không hề nghi ngờ tình cảm của hắn dành cho ta. Ta tưởng rằng hắn chỉ là có bản tính lạnh lùng. Cho đến khi ta tròn 18 tuổi, hắn vẫn không có ý định viên phòng với ta.
Ta là một nữ nhi, mẫu thân mất sớm, phụ thân cũng qua đời, loại chuyện này thậm chí không biết nên hỏi ai. Sau đó, ta lấy hết dũng khí học những nữ tử hoa lâu kia, bày một bàn tiệc, mời hắn uống rượu, quần áo cởi một nửa, ngồi vào trong lòng hắn.
Hắn lại đẩy ta ra, hỏi ta học những thủ đoạn hạ lưu này từ đâu. Làm cho hắn cảm thấy ghê tởm. Ta sẽ không bao giờ quên được ánh mắt hắn nhìn ta lúc đó.
Ba phần khinh bỉ, ba phần căm hận, còn có mười hai phần cao cao tại thượng. Dường như trong mắt hắn, ta là thứ dơ bẩn gì đó. Ta cực kì xấu hổ, không biết phải làm sao, chỉ đành nhìn hắn phất tay áo bỏ đi.
Một khoảng thời gian dài sau đó, hắn cũng không để ý tới ta. Rõ ràng sống chung dưới một mái nhà, hắn chỉ coi ta là không khí. Thậm chí nhìn ta một cái, cũng sẽ làm bẩn mắt của hắn.
Khi đó, ta còn quá trẻ, căn bản không biết đây là thủ đoạn hắn giáo huấn ta. Làm tổn thương lòng kiêu hãnh của ta, chà đạp lòng tự trọng của ta. Để cho ta trở thành một kẻ chỉ biết tự thương hại mình trong hậu trạch, chỉ biết hắn sai đâu làm đó.
Khi đó, ta không biết làm sao bây giờ, mỗi ngày chỉ dám trốn ở trong chăn len lén khóc. Nghĩ tới đây, ta liền tức giận không chỗ phát tiết, lại cho Thẩm Húc một bạt tai.
Hắn nắm lấy tay ta, cảnh cáo ta, bảo ta không được được voi đòi tiên.
“Ngươi thật sự cho rằng ta không dám đánh ngươi sao?”
Ta vuốt ve mặt hắn, cười lớn.
“Ngươi đánh đi. Hôm nay ngươi đánh ta một cái, ngày mai ta sẽ truyền đi cho khắp thiên hạ đều biết, Thám Hoa Lang ngược đãi chính thê, chính thê là con gái của ân nhân. Không biết quan gia có thích lời đồn này hay không?”
Trong mắt Thẩm Húc lửa giận cuồn cuộn, nhưng rốt cuộc cũng không dám động thủ. Ta biết hắn không dám đánh ta. Lúc này hắn chỉ một lòng vì Hoàng hậu nương nương của hắn mà leo lên. Hắn không chấp nhận được danh tiếng của hắn có nửa điểm tỳ vết.
Không ngờ hắn lại cúi đầu, ngụy trang ra bộ dáng thâm tình chân thành, thân mật cọ cọ hai má của ta.
"Khả Khắc, nàng đối với ta có hiểu lầm gì phải không, hay là đã nghe lời gièm pha gì rồi?"
"Nàng và ta là thanh mai trúc mã, nàng nên biết trong lòng ta chỉ có mình nàng. Ta xuất thân không tốt, để có được như ngày hôm nay không phải là điều dễ dàng.”
"Nàng và ta là phu thê nhất thể đồng tâm, vinh nhục cùng chung. Ta một lòng muốn làm quan, cũng là vì tôn vinh của nàng."
"Nàng là thê tử của ta, nên vì ta mà xử lý tốt chuyện ở hậu trạch, để ta không phải lo lắng mới đúng."
Thẩm Húc sinh ra đã có một ánh mắt đa tình. Nếu bị hắn nhìn chăm chú, rất khó không làm cho người ta sinh ra ảo giác trong mắt hắn chỉ có mình. Nếu như ta vẫn là Tô Khả Khắc đời trước, chắc hẳn khi hắn nói ra những lời như vậy, ta chính là sẽ vì hắn mà lên núi đao xuống biển lửa.
Đáng tiếc, Tô Khả Khắc kia đã chet. Hiện giờ đứng ở trước mặt hắn, là một cô hồn dã quỷ hận không thể nghiền xương hắn thành tro. Mà hắn trấn an ta, cũng chỉ là bởi vì không thể hòa ly với ta, lại cần ta làm một con rối giúp hắn.
Ta vuốt ve mặt của hắn, lại tát hắn một cái: "Đáng tiếc ngươi chỉ là thứ đồ chơi do người mẹ hạ tiện của ngươi sinh ra, làm sao xứng yêu ta chứ?"
Thẩm Húc trừng mắt nhìn ta, ước gì hắn có thể ăn sống ta. Nhưng cuối cùng, hắn chỉ cắn răng bỏ đi. Ta ngồi trên chiếc chăn cưới nhìn bóng lưng hắn, trong đầu đang nghĩ cách đẩy hắn và Mạnh Hạm vào chỗ chet.
Nếu yêu nhau đến thế, vậy hãy để câu chuyện tình yêu của các người được truyền tụng khắp thiên hạ đi.
Bình luận facebook