• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Khả Khắc (1 Viewer)

  • Chương 3 HOÀN

10.

Đến phủ của Tiêu Như Phong, ta quả nhiên bị chặn ở ngoài cửa. Ta mặt ngoài thì khóc lóc sướt mướt, không ngừng năn nỉ, nhưng trong lòng đã tính trước, hiểu được bước tiếp theo nên phát huy như thế nào.

Phủ của Tiêu gia nằm ở một vị trí nổi bật trong thành, là tiên đế cố ý ban thưởng cho Tiêu lão tướng quân sau khi quân đội của tướng quân giúp tiên đế ổn định vùng phía bắc.

Tiêu lão tướng quân trước sau như một luôn gần gũi với dân chúng, cho nên bên ngoài phủ Tiêu gia, cả ngày người ngựa qua lại đông đúc. Ta lảo đảo đi tới đi lui trước cửa Tiêu gia, đột nhiên ngã nhào trên thềm đá trước cửa, dùng mười phần mười khí lực hưng thiên đoạt địa.

"Thế tử Tiêu gia tùy ý làm bậy, cưỡng đoạt dân phu, bức lương vi xướng!"

Lời này của ta quả nhiên hấp dẫn đông đảo dân chúng chú ý. Ta cầm khăn tiếp tục lau giọt nước mắt gượng ép kia: "Phu quân Thẩm Húc của ta, chính là Thám Hoa Lang đương kim thánh thượng khâm điểm, đường đường là tu soạn Hàn Lâm Viện, thế tử Tiêu gia lại lấy tội danh vô căn cứ bắt chàng đi! Phu quân của ta đã bị bắt ba ngày ba đêm, nghe đồn thế tử Tiêu gia là kẻ ăn thịt người không nhả xương, giờ phút này chỉ sợ Thẩm lang của ta đã bị hắn……"

“Phu quân, thiếp thân hiểu được, cho dù chàng có còn sống đi ra khỏi Tiêu gia, cũng tuyệt sẽ không còn mặt mũi sống trên đời này nữa, thiếp đây sẽ đi cùng chàng!”

Trầm bổng du dương biểu diễn xong lời thoại này, ta liền đ âm đầu vào con sư tử đá cao lớn trước cửa nhà Tiêu gia. Thừa dịp người ta không chú ý, ta liền chích vỡ túi máu giả đã chuẩn bị từ trước, nhất thời trên trán ta máu chảy như trút. Ta thì "ngất xỉu" ở trước cửa Tiêu gia.

Vở kịch lớn này khiến dân chúng ở đây lòng đầy căm phẫn, cho dù nhắm mắt lại ta vẫn có thể nghe được dân chúng vây xem dùng đủ mọi lời nhục mạ Tiêu Như Phong. Rất nhanh, ta đã bị người của Tiêu Như Phong phái tới đón đi.

Sau khi được người của Tiêu gia đưa đến y quán, Tiêu Như Phong quả nhiên đang chờ ta. Hắn nhìn ta đầu đầy máu chó, cười ta quá liều mạng. Ta một bên lau chùi, một bên nhắc nhở hắn diễn trò phải diễn cho tới, tiếp theo phải xem diễn xuất của Tiêu công tử rồi.

Như chúng ta đã tính, vụ việc này bị ta gây náo loạn khiến cho mọi người đều biết, quả nhiên khiến cho Ngự Sử chú ý. Ngày hôm sau, Tiêu Như Phong đã bị nhóm Ngự Sử luận tội.

Trong lúc nhất thời văn võ cả triều đều không có cơ hội tấu những chuyện khác. Hoàng thượng long nhan phẫn nộ, quyết định tự mình thẩm vấn vụ án này.

Tiêu Như Phong và Thẩm Húc bị áp giải vào cung diện thánh, còn ta cũng bị coi là nhân chứng quan trọng, bị đưa vào Kim Loan điện. Mưu đồ lâu như vậy, trò hay cuối cùng cũng bắt đầu.

11.

Khi ta đến, cuộc thẩm vấn vừa mới bắt đầu. Mấy ngày không gặp, Thẩm Húc đã bị tra tấn đến không còn hình người. Đáng tiếc Mạnh Hạm không có ở đây, thật muốn cho nàng ta thấy bộ dáng của Thẩm Húc hôm nay.

Hắn thấy ta thì rất kích động, mắng ta là một độc phụ, ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống ta. Ta lại nhào tới người hắn, khóc lớn: "Phu quân, chàng đây là làm sao vậy?"

Ta còn bày ra tư thế muốn liều mạng với Tiêu Như Phong. Ai thấy cũng không thể khen ta một tiếng hiền lương thục đức.

Cuối cùng, ta bị thái giám bắt giữ, quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, tuyệt vọng quỳ lạy, cầu xin Hoàng đế hãy làm chủ cho Thẩm Húc.

Tiêu Như Phong kêu oan, hắn thỉnh cầu Ngự Sử lui ra, bởi vì vụ án chỉ là chuyện nhà của Hoàng thượng. Ngự Sử hết lần này tới lần khác không lui, nói cái gì chuyện nhà của Hoàng gia cũng không phải việc nhỏ.

Tiêu Như Phong khó xử nhìn Hoàng thượng, tỏ vẻ kiên định nếu Ngự Sử không lui ra vậy vụ án này hắn không thể nói. Hắn có ý ám chỉ nhìn Thẩm Húc một cái, tỏ vẻ muốn hay là để Thẩm công tử quyết định, rốt cuộc có nên để Ngự Sử ở lại đây hay không.

Thẩm Húc dập đầu, khẩn cầu Ngự sử tránh ra. Ngự Sử lại không biết là xuất phát từ tâm lý vụ này không phải việc nhỏ, hay là xuất phát từ tâm lý xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, kiên quyết không lùi.

Ba người bọn họ dây dưa qua lại, sắc mặt Hoàng thượng càng ngày càng đen, cuối cùng nhịn không được vung tay lên, để Ngự Sử lui ra trước. Ngự Sử đành phải rời đi.

Mà sau khi Ngự Sử rời đi, trong điện ngoại trừ Hoàng thượng cùng thái giám bên người hắn, chỉ còn lại có Thẩm Húc, Tiêu Như Phong, Tiêu hoàng hậu cùng ta. Đại khái bởi vì việc này liên quan đến hậu cung, cho nên Tiêu hoàng hậu cũng ở đây.

Tiêu Như Phong diễn một màn hoàn hảo, ngay lập tức quỳ rạp dưới chân Hoàng thượng. Hắn đầy dầu mỡ liếc mắt nhìn Thẩm Húc một cái, tỏ vẻ hắn sở dĩ bắt Thẩm Húc đi tất nhiên là có nguyên nhân tư dục, hắn thật sự là khao khát thân thể Thẩm Húc.

Nhưng nếu không phải vì Thẩm Húc làm chuyện đại nghịch bất đạo, cho dù hắn có tám trăm lá gan cũng không dám vũ nhục mệnh quan triều đình. Thẩm Húc không phục, mở miệng mắng Tiêu Như Phong là súc sinh, quỳ xuống cầu xin Hoàng thượng làm chủ cho mình.

Tiêu Như Phong cười lạnh một tiếng, từ trong ngực lấy ra một bức tranh nhỏ, ném tới trước mặt Thẩm Húc.

“Vậy xin Thẩm Thám hoa giải thích, người trong tranh này rốt cuộc là ai.”

Thẩm Húc liếc mắt một cái, ánh mắt trợn ngược như thể đã nhìn thấy ngày chết của mình. Đế hậu tỏ ra rất bình tĩnh, có lẽ vì họ đã nhìn thấy bức chân dung nhỏ này.

Nhưng Hoàng đế vẫn biểu hiện sự phẫn nộ, cầm lấy Ngọc Như Ý ném về phía Thẩm Húc. Để Thẩm Húc giải thích. Ngọc Như Ý đ ậ p vào đầu Thẩm Húc, lại rơi xuống đất vỡ vụn.

Tiếng ngọc thạch vỡ vụn, làm cho mọi người ở đây câm như hến. Thẩm Húc m áu ch ảy như trút. Nhưng hắn rất nhanh đã trấn định lại, hướng về phía Hoàng thượng dập đầu biểu thị hắn chưa từng thấy qua bức hoạ này, đây hết thảy đều là âm mưu của Tiêu Như Phong và ta.

Hắn ở trước mặt mọi người, kể lại vào ngày tân hôn thứ hai, ta đã hạ dược khiến hắn bất tỉnh như thế nào, lại bắt hắn dâng vào phủ của Tiêu Như Phong ra sao. Tâm tình hắn kích động, hai mắt đỏ ngầu, giống như gặp ma.

Hắn kêu oan, cầu xin Hoàng đế vì hắn làm chủ, ban chết đ ộc phụ như ta. Căn bản không có chú ý tới, lúc này ánh mắt mọi người trên điện nhìn hắn đã giống như nhìn một người điên.

Ta giả bộ thương tâm muốn chet nhìn hắn, hỏi: "Tướng công, chàng có phải điên rồi không? Ta một lòng vì chàng suy tính, chàng sao có thể đối xử với ta như vậy? Cho dù chàng vì muốn thoát tội, cũng không thể nói xấu ta như vậy chứ."

Ta cũng quỳ rạp trên mặt đất, khóc lóc nức nở trước mặt Hoàng đế: "Hoàng thượng, thần nữ cùng Thẩm Húc là thanh mai trúc mã, hàng xóm láng giềng đều biết, thần từ nhỏ đã ngưỡng mộ chàng. Trong nhà có thứ gì tốt đều đưa cho chàng trước, vì để cho chàng ấy an tâm học hành, trong nhà việc gì cũng không cho chàng động tay."

“Làm sao thần có thể trói chàng lại và nhét chàng lên giường của người khác vào ngày tân hôn thứ hai được chứ? ! Hơn nữa, chàng là đàn ông?!

“Phu quân của thần là người cương trực nhất, nhất định là Tiêu thế tử đã hành hạ chàng đến đ iên rồi, mới để cho chàng ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ, Hoàng thượng người cần phải vì thần nữ làm chủ.”

Ta giả bộ c ắn chắt Tiêu Như Phong. Tiêu Như Phong cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi chẳng lẽ là một kẻ ngốc? Phu quân tốt của ngươi đã muốn giet chet ngươi, ngươi còn có tâm tư tố cáo ta?!"

Tiêu hoàng hậu ôn ngôn nhắc nhở ta, để cho ta nói hết những gì ta biết, nàng cùng Hoàng thượng chắc chắn sẽ làm chủ cho ta. Ta nhìn Tiêu hoàng hậu, giống như một kẻ ngốc thốt ra: "Thần đã nói rồi, còn muốn nói gì nữa?", ta biết rõ lúc này càng biểu hiện ngốc nghếch, thì càng có thể đạt được sự tín nhiệm của Hoàng đế.

Tiêu hoàng hậu đối với sự lựa chọn của ta rất hài lòng, ý cười lan tràn đến đáy mắt của nàng: "Cứ nói sự thật Như Phong đến nhà ngươi như thế nào, lại bằng cách nào bắt Thẩm Thám hoa đi.”

Ta dừng một chút, mới chậm rãi mở miệng: "Thần nữ ngu ngốc, gả vào Thẩm gia kỳ thực chỉ mới được ba bốn ngày, bây giờ bắt đầu nói từ đêm tân hôn đi. Đêm tân hôn, phu quân không động phòng với thần, ngược lại một mình nghỉ ngơi trong thư phòng.”

“Thần vừa lo vừa sợ vừa không biết vì sao mình không được phu quân yêu thích, cả một đêm trằn trọc không ngủ."

"Sáng sớm ngày hôm sau, thần làm xong điểm tâm liền tới thư phòng gọi phu quân tới ăn, lại phát hiện phu quân đang đối diện với bức tranh nhỏ trên bàn, đang..."

Ta làm bộ xấu hổ, bộ dáng khó có thể mở miệng. Mặc dù ta không nói rõ, nhưng mọi người trong điện đều hiểu ý của ta. Ánh mắt mọi người nhìn về phía Thẩm Húc đều mang theo khinh bỉ.

Thẩm Húc tức giận, mặt đỏ như gan heo, lồng ngực phập phồng: "Độc phụ, rõ ràng là ngươi nói xấu ta!"

Ta lại quỳ rạp về phía trước hai cái, tỏ vẻ từng câu từng chữ mình nói đều thật, nếu có nửa câu khi quân sẽ bị thiên lôi đánh chet. Dù sao loại chuyện này Thẩm Húc đời trước đã từng làm ngay trước mặt ta, còn không biết đã làm bao nhiêu lần, cho dù thần linh nghe được lời ta nói, cũng coi như phán định ta không có khi quân.

Thẩm Húc cực kì tức giận, phun ra những lời lẽ tục tĩu vu khống ta. Ta thì khóc đến không thể kiềm chế, không thể tiếp tục nói chuyện. Thái giám đúng lúc chặn miệng Thẩm Húc lại.

Thẩm Húc giống như một con cừu non đợi làm thịt, chỉ có thể phát ra âm thanh rầm rì. Hoàng đế ra hiệu cho ta tiếp tục.

Ta lắp bắp nói: "Thần không biết người trong tranh này là ai, nhưng ngày đầu tiên lập gia đình đã xảy ra loại chuyện này, trong lòng thần thật sự khổ sở. Thần cho rằng Tiêu thế tử là bằng hữu của phu quân, liền lén đưa bức tranh nhỏ kia cho Tiêu thế tử xem. Ý định ban đầu của thần là mời Tiêu thế tử đến khuyên nhủ phu quân, thần còn nghĩ, nếu phu quân thật sự thích thì thần sẽ đích thân làm chủ, nạp nàng vào trong phủ cùng ta làm tỷ muội thì như thế nào...... "

“Không ngờ, Tiêu thế tử khi vừa thấy bức tranh nhỏ liền biến sắc, vội vàng thu hồi bức tranh lại rồi đi tìm phu quân. Kết quả, phu quân bị Tiêu thế tử đón vào trong phủ, mấy ngày không về.”

“Vừa vặn vị công tử phủ Thượng thư có giao hải với phu quân sai người đến phủ tìm phu quân, thần liền đem việc này báo cho gã sai vặt. Gã sai vặt lại nói cho thần biết Tiêu thế tử thích nam nhân, để cho thần gióng trống khua chiêng đến Tiêu gia đòi người, Tiêu thế tử không dám không thả. Tiếp theo mọi người cũng biết đã xảy ra chuyện gì….”

Nói xong, căn phòng lại im lặng, ngoại trừ Thẩm Húc đang ư ư liên tục vì bị bịt miệng. Ta tựa như một phụ nhân trong lòng chỉ nghĩ đến an nguy của phu quân, hướng về phía Hoàng đế d ập đầu.

Trên trán truyền đến cơn đau, chắc hẳn đã sưng lên. Trong lòng ta lại rất vui sướng, bởi vì ta biết, mỗi cái d ập đầu của ta đều là chuông báo tử của Thẩm Húc.

Ta vừa dập đầu vừa khóc: "Hoàng thượng, thần không biết bức tranh kia rốt cuộc là vị nữ tử nào. Nhưng phu quân thần thích một nữ nhân, cái này cũng không phải là tội đáng chet. Tiêu thế tử vũ nhục phu quân như thế, kính xin Hoàng thượng làm chủ cho thần nữ."

Ta nói những lời này tình thâm ý thiết, hợp tình hợp lý. So ra, lời giải thích của Thẩm Húc lại yếu ớt vô lực. Ánh mắt Hoàng đế nhìn Thẩm Húc đã giống như nhìn một người chet. Đúng lúc này, Mạnh Hạm bị dẫn lên.

12.

Sau hai kiếp, ta lại nhìn thấy Mạnh Hạm. Trong lòng ta hận thấu xương lại chỉ có thể nắm chặt tay, dùng đau đớn nhắc nhở mình phải bình tĩnh. Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Mạnh Hạm đều rất được Hoàng đế sủng ái.

Ta muốn lật đổ nàng ta, một bước cũng không thể làm sai. Nàng lảo đảo hành lễ với Hoàng đế. Hoàng đế nhìn nàng ta chằm chằm, không cho nàng bình thân. Vẫn là Tiêu hoàng hậu nhẹ nhàng bảo nàng ta: "Đứng lên đi, cũng không có chuyện gì. Chỉ là ở trong phủ Thẩm Thám hoa tìm ra một bức tranh của Quý phi, cho nên mời quý phi lại đây nhận diện một chút. Bức họa này tinh tế như thế, nhưng lại là bức hoạ trong bộ sưu tập của Quý phi?"

Mạnh Hạm chỉ nhìn thoáng qua bức tranh nhỏ trên mặt đất kia, liền dịu dàng quỳ lạy bên chân Hoàng đế: "Hoàng thượng, thần thiếp......"

Ta căn bản không cho nàng ta có cơ hội giải thích. Ngay từ lúc nàng ta ngẩng đầu lên, ta liền giả bộ đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng của nàng, hoảng sợ mở to hai mắt, chỉ vào nàng, sợ đến nói không ra lời.

Ngay sau đó, ta không để ý Hoàng đế Hoàng hậu đang ở đây, quỳ xuống bò tới trước mặt Thẩm Húc, hỏi: "Chàng, chàng, chàng hồ đồ rồi!"

“Chàng sao có thể tơ tưởng đến Quý phi!"

"Chàng tơ tưởng đến Quý phi, vì sao lại cưới ta?"

"Chàng là rùa đen vương bát đản, chàng đây là khi quân phạm thượng!"

"Một mình ngươi chet thì thôi đi, vậy mà còn muốn kéo ta xuống nước, ta liều mạng với ngươi!"

Mà Thẩm Húc từ lúc Mạnh Hạm tiến vào, liền hiểu được sự tình đã không còn cứu vãn, hắn cắn răng mặc cho ta đánh chửi, thật sự không rên một tiếng. Đợi đến khi thái giám kéo ta ra, Mạnh Hạm đã bỏ lỡ thời gian giải thích tốt nhất.

Nàng ta quỳ gối bên chân Hoàng đế, khuôn mặt hơi ngẩng lên, nước mắt chảy xuống, lã chã muốn khóc, quả nhiên là điềm đạm đáng yêu. Đáng tiếc, ánh mắt Hoàng đế hiện tại đã hoàn toàn bị ta thu hút, căn bản không nhìn nàng ta một cái.

Mà ta đã hướng về phía Hoàng đế dập đầu nói: "Hoàng thượng, thần nữ chỉ mới được gả cho tên súc sinh này không quá ba ngày, tên súc sinh này làm chuyện gì cũng không liên quan đến thần, người muốn tru di cửu tộc hắn, vậy có thể cho thần nữ cùng hắn hòa ly trước hay không?”

Ta khóc đến chảy cả nước mũi, buồn cười như một tên hề. Nhưng cũng bởi vậy mà làm suy yếu bầu không khí vốn trầm trọng trong điện. Nước mắt Mạnh Hạm vừa rồi, chảy cũng vô ích.

Tiêu Như Phong đúng lúc cười ra tiếng: "Hoàng thượng, người đồng ý cho nàng đi, nhìn thật đáng thương."

Hoàng đế không kiên nhẫn phất phất tay: "Ngươi đứng lên đi, đừng khóc nữa, khóc đến mức trẫm đau đầu." Đây chính là ý tứ của ta. Ta mừng rỡ, vội vàng dập đầu tạ ơn.

Lúc này, Hoàng đế mới quay sang Mạnh Hạm: "Ngươi giải thích đi, bức tranh này là chuyện gì?"

Sau sự gián đoạn vừa rồi của ta, biểu tình điềm đạm đáng yêu của Mạnh Hạm đã không còn hoàn mỹ như vừa rồi. Lúc này, nàng ta chỉ có thể nói: "Người trong tranh đích xác có bảy phần tương tự với thần thiếp, nhưng bức tranh này một không phải thần thiếp vẽ, hai không phải thần thiếp tặng, Hoàng thượng muốn thần thiếp giải thích cái gì đây?"

Quả nhiên, nàng ta đã từ bỏ Thẩm Húc. Ta nhìn Thẩm Húc quỳ trong đại điện, suy đoán lúc này hắn đang đau lòng vì bị người mình yêu đâm sau lưng, hay đang cảm thấy được an ủi vì có thể hy sinh vì người mình yêu.

Dù thế nào, nó cũng làm ta hạnh phúc. Mạnh Hạm còn đang thi triển nước mắt đại pháp, càng khóc càng đáng thương.

“Hoàng thượng, thần thiếp không biết người khác nói cái gì làm gì, nhưng chỉ dựa vào một bức tranh nhỏ đã định tội thần thiếp, thần thiếp thật sự oan uổng. Hoàng thượng nói Thẩm đại nhân thú nhận có tình ý với thần thiếp, vậy xin Hoàng thượng buông Thẩm đại nhân ra, cho hắn cơ hội đối chất với thần thiếp."

Trong điện yên tĩnh không một tiếng động. Chỉ nghe Mạnh Hạm ưu sầu: "Thần thiếp từ mười lăm tuổi đã gả cho Hoàng thượng, không một ngày nào không ái mộ Hoàng thượng, không một ngày nào không lo lắng cho Hoàng thượng, càng không một ngày nào không chờ mong Hoàng thượng đến bên cạnh thiếp. Ngày thường thần thiếp có chút tùy hứng, nhưng nếu Hoàng thượng không tin một mảnh si tâm của thiếp, vậy Hạm Hạm ân thỉnh Hoàng thượng, ban cho Hạm Hạm một cái chet để chứng minh sự trong sạch!"

Vừa nói Mạnh Hạm vừa ngước lên nhìn Hoàng thượng, ánh mắt đau khổ, những giọt nước mắt như những viên ngọc trai rơi xuống. Bộ dáng lê hoa đái vũ này, nếu là trước kia, khẳng định đã sớm nắm được Hoàng đế.

Nhưng hiện giờ Hoàng đế chỉ nhìn kỹ Mạnh Hạm, không nói lời nào. Không ai nói tiếp, Mạnh Hạm chỉ có thể đứng lên, làm bộ muốn đ â m đầu vào cột đá trong đại điện. Mắt thấy Mạnh Hạm sắp đ â m cột mà chet, Hoàng đế cuối cùng phân phó thái giám bên cạnh: "Còn không mau ngăn Quý phi lại."

Mạnh Hạm thở phào nhẹ nhõm, quỳ lạy trên mặt đất: “Tạ hoàng thượng tin tưởng thần thiếp.”

Hoàng đế lạnh lùng nhìn nàng ta, tỏ vẻ: “Vậy cho ngươi một cơ hội, để ngươi nói ra chân tướng. Hay là ngươi lựa chọn đối chất với Thẩm Húc.”

Mạnh Hạm rốt cục cũng liếc mắt nhìn Thẩm Húc một cái, nghĩ thầm trong lòng Thẩm Húc chắc chắn sẽ hy sinh vì nàng, vì thế nàng ta không chút do dự lựa chọn đối chất với Thẩm Húc. Cuối cùng miếng vải trong miệng Thẩm Húc cũng được gỡ xuống.

Thẩm Húc không làm Mạnh Hàn thất vọng, đầu tiên hắn chăm chú nhìn Mạnh Hạm, sau đó quỳ lạy: “Bẩm Hoàng đế, tội thần Thẩm Húc, si mê đến mức ngay cả Quý phi cũng dám tơ tưởng, thật đáng chet! Quý phi không biết tâm tư bẩn thỉu của thần, cho nên vì để không làm liên luỵ người khác, thần sẵn sàng chet để tạ tội!"

Nghe Thẩm Húc một mình lĩnh tội, Mạnh Hạm thở phào nhẹ nhõm. Nàng ta bò đến dưới chân Hoàng đế: "Hoàng thượng, người cũng nghe thấy rồi, thần thiếp thật oan uổng...... Đây nhất định là có người đã lợi dụng Thẩm đại nhân để vu oan hãm hại thần thiếp, người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp."

Hoàng đế một cước đá nàng ta ra: "Tiện nhân, chuyện cho tới bây giờ còn khéo léo co giãn như lò xo, ngươi cho rằng Trẫm là tên ngốc sao?"

Cú đá không nhẹ, Mạnh Hạm phun ra một ngụm máu tươi, còn muốn kêu oan. Thế nhưng, ánh mắt nàng ta thoáng nhìn thấy một người đầy m á u bị thị vệ mang vào, tất cả đều không nói nên lời. Người m á u kia chính là tiểu thái giám ngày đó đưa tin cho nàng ta.

Tiểu thái giám bị ch ặ t hai chân, đã hấp hối, cả người không còn một chỗ lành lặn. Thấy Hoàng đế, trong miệng hắn thì thào chỉ có một câu: "Hoàng thượng tha mạng, nô tài chỉ là bởi vì phá vỡ chuyện tốt của Quý phi cùng Thẩm đại nhân, mới phải lên thuyền giặc của Quý phi. Nàng ta lấy tính mạng người nhà nô tài ra để uy hiếp, bắt nô tài làm chân chạy đưa tin thay nàng cùng Thẩm đại nhân. Nô tài cũng chỉ là bất đắc dĩ, chỉ cầu được chet."

Hoàng đế phất phất tay, tiểu thái giám bị kéo xuống. Cho đến giờ phút này, trong mắt Mạnh Hạm mới thật sự có ý sợ hãi. Nàng ta mặt xám như tro tàn, nhào tới người Hoàng đế: "Đây nhất định là do Hoàng hậu hãm hại thần thiếp, bởi vì người sủng ái thần thiếp, Hoàng hậu vẫn luôn muốn loại bỏ thần thiếp, người ngàn vạn lần đừng bị bộ dáng hiền lành này của nàng ta lừa gạt."

Hoàng đế trong mắt càng thất vọng hơn, lại một cước đạp ngã nàng ta: "Tiện nhân, bằng chứng như núi ngươi còn muốn giảo hoạt, còn dám cắn chặt Hoàng hậu, tội thêm tội, người đâu, đem tiện nhân này xuống cho Trẫm. Lôi ả ta xuống, Trẫm muốn nàng ta nhận đủ loại tra tấn!"

Mắt thấy mọi thứ đã mất, Mạnh Hạm giống như bắt được cọng rơm cuối cùng thét chói tai: "Hoàng thượng đều là do Thẩm Húc uy hiếp thần thiếp, hắn trộm chiếc khăn bên người thần thiếp, uy hiếp thần thiếp, nếu như không ở cùng hắn, hắn sẽ khiến thanh danh của thần thiếp bị hủy hết. Thần thiếp cũng là vạn bất đắc dĩ mà thôi."

“Hoàng thượng, người không phải nói, người yêu thần thiếp nhất sao, sau này thần thiếp mỗi ngày đều sẽ hầu hạ người, xin người giữ lại cái mạng quèn này cho thần thiếp!”

Mạnh Hạm quả thực có thiên mệnh làm được việc lớn. Co được dãn được như thế, ngoài dự liệu của mọi người ở đây. Mà Thẩm Húc giống như không quen biết Mạnh Hạm, mặt xám như tro tàn.

"Nương nương, sao người có thể nói như vậy? Rõ ràng là người quyến rũ thần? Người còn nói, Hoàng thượng đã quá già, mỗi lần thị tẩm đều khiến người cảm thấy ghê tởm. Người còn nói có thể cùng thần thân mật một lần, người dù chet cũng cam tâm tình nguyện. Người là Hoàng hậu mà ta thà chet để bảo vệ, sao người có thể đối xử với ta như thế này..."

Vở kịch chó cắn chó này thú vị đến mức không ngờ tới. Thẩm Húc bị chặn miệng rồi kéo xuống, nếu không hắn sẽ nói thêm những lời không nên nói.

Mạnh Hạm thì không ngừng mắng hắn là đồ ngu, mắt nàng ta mù mới có thể coi trọng hắn. Hoàng đế bị chọc tức đến mức ngất xỉu, trước khi ngất xỉu, còn đang hét lớn: "Trẫm muốn cho đôi cẩu nam nữ này thiên đao vạn quả!"

13.

Sau đó, ta nghe Tiêu Như Phong kể lại. Mạnh Hạm bị lăng trì đến chet, Hoàng đế đã thực hiện lời hứa thiên đao vạn quả với nàng ta. Chỉ có điều, trong cung tuyên bố với dân chúng bên ngoài là Mạnh quý phi đột nhiên mắc bệnh lạ không chữa trị được mà chet.

Thẩm Húc dĩ nhiên là "chet" rồi. Trong ngữ cảnh chính thức, hắn vì không chịu nổi bị Tiêu Như Phong làm nhục mà chet, còn "chet" rất có thể diện. Nhưng hiện thực là hắn bị Hoàng đế ban thưởng cho Tiêu Như Phong, mỗi ngày bị mấy tên nam nhân cao to thay phiên hầu hạ.

Chỉ có như vậy, mới có thể giải mối hận trong lòng Hoàng đế. Tiêu Như Phong bởi vì "bức tử" đại thần của Hàn Lâm Viện, bị Hoàng đế trách phạt đánh 100 gậy. Đương nhiên, 100 gậy này chỉ là làm cho có.

Bên ngoài nhìn thì da thịt đều bị d ậ p n át, toàn thân m áu ch ảy đầm đìa nhìn thật dọa người. Nhưng trên thực tế chờ bảy ngày sau ta đến Tiêu phủ "vấn an" Thẩm Húc thì Tiêu Như Phong đã bước đi như bay.

Đúng vậy, ta đi "thăm" Thẩm Húc. Lúc ấy hai tay hai chân hắn bị xích sắt buộc vào một cái lồng giam, nơi này chính là kết cục nửa đời sau của hắn. Thấy ta, hắn đầu tiên là mắng ta, sau đó lại hỏi ta vì sao.

Ta nói với hắn rằng ta đã có một giấc mơ. Ta đem những chuyện ta đã trải qua kiếp trước, từng chuyện, từng chuyện toàn bộ kể cho hắn nghe. Ta nói cho hắn biết, nguyên bản, hắn hẳn là giẫm lên máu tươi của ta và con của ta, giúp người yêu của hắn lên vị trí chí cao.

Nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể ở trong lồng giam này, ngày ngày chờ đợi được "sủng hạnh". Đây là kết cục ta cẩn thận lựa chọn cho hắn.

Mà ta thì bởi vì Hoàng đế cùng Hoàng hậu nương nương từ bi, sau khi thay Thẩm Húc cử hành tang lễ xong, bị đưa đến thảo nguyên rộng lớn.

Nơi đó là do ta chọn, kiếp trước con gái Triều Triều của ta từng nói, nơi nàng muốn đi nhất chính là ở đây, nàng đọc qua một câu thơ:

[Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên]

Thế nhưng nàng cả ngày ở nhà học cầm học họa, cũng không đi xa nhà. Lúc ấy ta đã đồng ý với nàng, chờ qua sinh nhật bảy tuổi của nàng sẽ xin phụ thân cho nàng đi một chuyến xa nhà gặp gỡ thế giới bên ngoài.

Thế nhưng Triều Triều của ta lại không thể sống tới sinh nhật bảy tuổi.

Triều Triều, đời này kiếp này, nương thay con tới nơi đây, ngày ngày ngắm mặt trời lặn, hàng đêm thưởng thức đại mạc kia. Nếu như con có thể tha thứ cho nương, xin kiếp sau con hãy còn làm con gái của nương.

[HOÀN]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom