“Đường Mẫn, bốn năm trước anh từng thổ lộ với em. Hắn đối với em như vậy, em cảm thấy anh còn có hảo cảm với hắn sao?”
Bởi vì Lâm Thâm chợt cúi đầu, khoảng cách giữa tôi và anh bị kéo lại gần.
Hơi thở ấm áp lan tỏa, mang theo hương gỗ.
Tôi nhấp môi, đang muốn mở miệng, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng “Đinh”.
Thang máy đến lầu một.
Lâm Thâm khẽ thở dài, trong ánh mắt mang vài phần tiếc nuối, nhưng vẫn cứ lễ phép mà đứng thẳng:
“Thôi…… Chúng ta đi thôi.”
Khi chúng tôi trở về, đã không thấy Giang Ngôn.
Trên di động cũng không có tin nhắn hắn gửi.
Người này, cứ lặng yên không một tiếng động như vậy mà biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Qua một thời gian, tôi ngẫu nhiên nghe tin từ bạn học cao trung là Ninh Vi, hạng mục mới của công ty do Giang Ngôn phụ trách có chút vấn đề, hắn tăng ca thêm giờ, dưới sự trợ giúp của La Kiều, rốt cuộc cũng giải quyết xong.
Ba Giang Ngôn cũng rất vừa lòng với cô ta, đang ở suy xét chuyện đính hôn giữa hai nhà.
Tôi nhìn chằm chằm tin nhắn trên màn hình, nhất thời thất thần.
Thẳng đến khi Ninh Vi liên tiếp gửi tới vài cái icon, cẩn thận hỏi tôi: “Đường Mẫn, cậu không sao chứ?”
Tôi mới hồi phục tinh thần lại: “Không có việc gì, mới vừa đi lấy đồ sạc. Đó không phải chuyện khá tốt sao? Hồi đại học, Giang Ngôn cũng từng có kế hoạch cầu hôn La Kiều mà.”
“Chỉ là…… Cậu không khổ sở sao? Tớ nhớ rõ một tháng trước, cậu còn cùng Giang Ngôn ở bên nhau mà?”
Ngón tay ở trên màn hình kịch liệt run, tôi rũ mắt xuống, đáp: “Chúng tớ đã chia tay một thời gian rồi.”
Đại khái là nhận thấy không khí có chút trầm, Ninh Vi nhanh chóng chuyển đề tài, nói tuần sau có một tụ hội của các bạn học cao trung, chủ buổi họp trước mắt đang ở Thượng Hải, hỏi tôi muốn đi không.
“Có thể mang người nhà đó.”
Lúc đầu tôi còn không để ý câu nhắc nhở này lắm, thẳng đến buổi sáng hôm họp mặt, Ninh Vi bỗng nói với tôi, có thể La Kiều sẽ đi theo Giang Ngôn.
Tôi cắn môi, vốn trực tiếp nói tôi không đi với cô ấy.
Nhưng chỉ là ngay lúc này, Lâm Thâm ấn vang chuông cửa nhà tôi lên.
Xuất phát từ tâm lý nào đó, tôi nháy mắt cất điện thoại vào trong túi rồi mở cửa, ngẩng đầu lên hỏi anh: “Học trưởng, hôm nay anh có rảnh không?”
7
Lâm Thâm rất sảng khoái đồng ý cùng tôi đi họp mặt, thậm chí về nhà thay một bộ quần áo chỉn chu hơn.
Khi đến cửa khách sạn, bước đi của anh hơi trì trệ, bỗng quay đầu đi, nắm tay tôi.
“Đi thôi.”
Anh rất trẻ con mà chớp mắt với tôi.
Vừa vào cửa phòng, tôi liền thấy Giang Ngôn ngồi ở trước bàn, dán bên người hắn là La Kiều.
Tôi đã ba năm chưa gặp La Kiều.
Giờ phút này đối với ánh mắt ẩn chứa địch ý của cô ta, vô số ký ức trong quá khứ nảy lên trong lòng, bỗng sinh ra cảm xúc vớ vẩn nào đó.
“Đường Mẫn!”
Một cái cô gái tóc ngắn tên rất nhiệt tình chào đón.
Cô ấy tự giới thiệu bản thân và các bạn học, tôi mau chóng nhận ra, người này là Ninh Vi.
“Oa, Đường Mẫn, cậu thật sự thay đổi rất nhiều!” Ánh mắt của cô ấy đảo qua mặt tôi, dừng ở trên người Lâm Thâm, trong mắt bỗng nhiên có vài phần hứng thú, “Vị này chính là……”
“Tôi là bạn của Đường Mẫn, Lâm Thâm.”
Lâm Thâm hơi mỉm cười, vươn tay: “Em cũng có thể xem tôi là người theo đuổi Đường Mẫn.”
Khi anh nói những lời này hơi nâng giọng lên, trong chớp mắt căn phòng yên tĩnh, ngay sau đó, ánh mắt mọi người đều nhìn qua bên này.
Trong đó chói mắt nhất, chính là ánh mắt trầm ám của Giang Ngôn.
Trước kia tôi sợ nhất là đối mặt với ánh mắt như vậy.
Hồi năm ba, bởi vì tôi thất thần mà giải sai một bài tập, bị giáo viên dạy toán chỉ vào mũi mắng năm phút, ánh mắt mọi người chung quanh hoặc đồng tình hoặc cười nhạo làm tôi như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Giang Ngôn lúc này đứng ra.
Hắn lười biếng đứng lên, không coi ai ra gì mà đến cửa phòng học, dùng ánh mắt đó mà quay đầu lại: “Quên nói ——, em xin đi WC.”
Hiện tại, tôi đã không còn nhút nhát tự ti như khi học cao trung.
Khi lấy lại tinh thần, đôi mắt quen thuộc kia đã gần trong gang tấc.
Lâm Thâm vượt nửa bước lên phía trước, hơi túm tôi ra sau, vươn tay về phía Giang Ngôn.
Giang Ngôn làm lơ anh, chỉ nhìn tôi, giọng khàn khàn: “Đường Mẫn, em một hai phải trốn tránh anh như vậy sao?”
Tôi nhấp môi, không nói chuyện.
Mắt thấy không khí không ổn, Ninh Vi rất nhạy bén mà chen vào, cười chuyển đề tài, đưa chúng tôi tới ngồi trước bàn.
Không khí náo nhiệt trở lại, tôi trò chuyện với Lâm Thâm, ngược lại là Giang Ngôn đang ngồi đối diện lại trầm mặc, ánh mắt cơ hồ chưa giây nào rời khỏi tôi.
La Kiều ngồi ở bên người hắn, miễn cưỡng cười bỏ một miếng sườn dê nhỏ vào bát của Giang Ngôn, hắn lại không cảm kích.
Cô ta cắn môi, bỗng nhìn về phía tôi, cười cong đôi mắt: “Chị Đường Mẫn, đã nhiều năm không gặp, chị thay đổi thật nhiều nha.”
Ly rượu dừng ở bên môi, tôi giương mắt nhìn cô ta: “Nhưng em lại không thay đổi tí nào cả.”
“Phải không? Giang Ngôn vẫn luôn nói em trưởng thành hơn ba năm trước, bản thân em cũng nghĩ như vậy.”
Cô ta cười nắm lấy cánh tay Giang Ngôn, thuận thế dựa mặt vào vai hắn, “Nghe nói em mấy năm nay không ở đây, chị Đường Mẫn vẫn luôn chiếu cố Giang Ngôn khá tốt. Cảm ơn chị, chờ thêm mấy tháng nữa em đính hôn với Giang Ngôn, chị Đường Mẫn nhất định phải tới nha!”
Tôi nói cô ta không thay đổi, thật không sai.
Không đợi tôi mở miệng, Lâm Thâm ngồi bên người tôi chuyển ly trà trong tay, bỗng cảm thán: “Trà ngon, trà ngon.”
Mặt La Kiều cứng lại.
Giang Ngôn nhìn tôi một cái, yên lặng rút cánh tay trong lòng ngực cô ta ra, thấp giọng nói: “Tôi chưa…… định đính hôn.”
La Kiều biểu tình cực độ khó coi, ánh mắt như lưỡi dao sắc nhọn đâm tôi.
Tôi thản nhiên bình tĩnh mà cùng cô ta nhìn nhau một lát, ngược lại là cô ta dời ánh mắt trước.
Rượu quá ba tuần, Ninh Vi cùng mấy bạn học còn lại bắt đầu ôn lại kỷ niệm.
Bọn họ nhắc đến đại hội thể thao vào mùa thu năm ba, tôi đột nhiên đứng lên, thấp giọng nói: “Tôi uống hơi nhiều, đi ra ngoài hít thở một chút.”
Sau đó cũng không quay đầu lại mà ra cửa, đến toilet cuối hành lang mới dừng lại, đối với gương mặt ửng hồng do men say của mình trong gương, suy nghĩ xuất thần.
Năm ấy đại hội thể thao, tôi theo thường lệ báo danh thi chạy 3000, nhưng là kỳ sinh lý lại tới.
Vốn muốn xin nghỉ, nhưng tự ti lại tự dưng cảm thấy thẹn, khiến tôi vô luận như thế nào cũng không thể nói lý do ra, chỉ có thể chạy với một khuôn mặt trắng bệch.
Chạy 3000 mét xong, cả người tôi đẫm mồ hôi lạnh, quỳ gối ở cuối đường chạy, run rẩy đứng dậy không nổi.
Là Giang Ngôn phát hiện vẻ khác thường của tôi đầu tiên.
Không có cảnh bế công chúa như trong phim thần tượng.
Hắn chỉ gọi tới một nam sinh, hai người cùng nhau đỡ tôi vào phòng y tế, sau khi thấy tôi được truyền nước biển, lại mau chóng rời đi.
Nhưng mà, không bao lâu, khi tôi còn đang truyền đường glucose, hắn lại quay về.
Khi đó đang chạng vạng, bên ngoài tiếng nhạc vang lên, ánh đèn sáng lạn đong đưa, thỉnh thoảng một tia sáng từ khe hở cửa sổ chui vào.
Hắn cứ vậy đứng ở trước giường bệnh, nụ cười trước sau lười biếng như một treo bên môi.
Tôi nhỏ giọng hỏi hắn: “Sao cậu không đi xem tiết mục?”
“Hàng năm đều chỉ có vậy, có cái gì để xem?”
Giang Ngôn kéo ghế dựa ngồi xuống, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua bình nước biển, “Vừa lúc sợ cậu một mình nhàm chán, tới chơi với cậu.”
Trong nháy mắt, tôi suýt nữa thật sự cho rằng hắn tới chơi với tôi.
Thẳng đến khi Giang Ngôn từ trong túi lấy di động ra, mở trò chơi, sau đó chớp mắt với tôi: “Nè, không cần nói cho người khác ——”
Trong lòng chờ mong tức khắc vỡ như bọt xà phòng, hạt giống vừa chớm nở liền lặng yên không một tiếng động mà ngừng lớn.
Tôi vặn vòi nước ra, vốc một dòng nước lạnh lẽo hắt lên mặt, cảm giác say rốt cuộc dần tan đi.
Ra cửa, một bóng người quen thuộc đứng ở bên cửa sổ, nhìn tôi không chớp mắt.
Là Giang Ngôn.
Tôi giật nhẹ khóe môi, quay đầu đi, hắn lại một bước đi qua, duỗi tay ngăn cản tôi.
“Đường Mẫn, em ít nhất cho anh một cơ hội giải thích.” Hắn như đang sợ tôi lại đánh gãy hắn, mau chóng nói tiếp, “Tối hôm đó, anh đang muốn hủy bỏ bàn ăn, La Kiều bỗng gọi tới, nói có chuyện gấp tìm anh nói chuyện, yêu cầu một chỗ riêng tư. Chung quanh nhà hàng đều đầy người, anh không muốn đến nhà cô ta hoặc là khách sạn, ma xui quỷ khiến liền dùng bàn mà em đặt trước…… Anh thề, cái gì cũng chưa phát sinh.”
“Giang Ngôn, anh hiện tại nói chuyện này còn có ý nghĩa sao? Nếu hai người đều phải đính hôn, hạnh phúc ở bên nhau không phải được rồi sao?”
“Anh không có muốn đính hôn với cô ấy!” Giang Ngôn đột nhiên vươn tay ngăn tôi lại, vây tôi giữa hai cánh tay của hắn, “Đường Mẫn, là cô ấy chủ động đi tìm ba anh nói chuyện hợp tác. Sau này anh phát hiện, ba năm trước nhà anh suýt nữa phá sản, có thể có liên quan đến cô ấy, cho nên tương kế tựu kế ——”
Hắn không thèm che giấu vội vàng ở trong mắt, tôi kỳ dị phát hiện, tâm tình của mình thế nhưng không hề dao động.
“Giang Ngôn.” Tôi từ từ mở miệng, từng câu từng chữ, phá lệ rõ ràng, “Cho dù tối hôm đó là hiểu lầm, quá khứ nhiều năm như vậy, cũng là hiểu lầm sao?”
Giang Ngôn kịch liệt run rẩy lông mi.
“Lúc trước, anh lấy tôi kích thích La Kiều, làm cô ta ghen, chủ động tới cầu hòa với anh; anh cùng tôi ở bên nhau ba năm, trước sau không đề cập tới chuyện kết hôn, chẳng lẽ không phải bởi vì đang đợi La Kiều sao?”
Nói tới đây, trong lòng bỗng nhiên nảy lên một cổ ủ rũ dày đặc, còn kèm theo khổ sở linh tinh.
Cuối cùng nhìn thoáng qua Giang Ngôn nói không ra lời, tôi dùng sức đẩy cánh tay hắn ra, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Lâm Thâm đang ở cửa thang máy chờ tôi.
Tôi đi đến bên người anh, nhẹ giọng nói: “Học trưởng, chúng ta trở về đi.”
8
Sau khi về nhà, ninh vi mới nói với tôi, lần họp mặt này, kỳ thật là Giang Ngôn ở sau lưng tổ chức.
“Hắn nói giữa hai người có hiểu lầm, cậu không muốn đơn độc gặp hắn, cho nên muốn mượn cơ hội này giải thích mọi chuyện rõ ràng……”
Trong giọng nói của Ninh Vi tràn đầy xin lỗi.
Tôi giật mình, mới nói: “Không sao.”
Đến nỗi Giang Ngôn vì sao muốn giải thích rõ ràng với tôi, lại vẫn mang La Kiều mang đến tụ hội, cũng đã không quan trọng.
Bởi vì khi hắn giải thích với tôi tối hôm đó chỉ là hiểu lầm, tôi bỗng ý thức được, tôi cũng không phải chỉ cần bởi vì sự kiện kia mà chia tay với hắn.
Tôi chỉ đang chờ hắn về nhà cả một đêm, nhìn lại thời gian từ cao trung đến bây giờ, cân nhắc lại mọi chuyện, mới phát hiện tình cảm tôi dành cho hắn, đã giảm bớt trong khi chờ đợi dài lâu không kết quả, đến khi nghe nói La Kiều vẫn luôn không kết hôn thì tình cảm ấy biến mất hầu như không còn.
Trong mắt người khác, là tôi yêu đơn phương Giang Ngôn, không hề tôn nghiêm liếm cẩu.
Nhưng tôi biết, tôi vẫn luôn đang đợi, chờ một cơ hội có thể từ bỏ hắn.
Trở về từ lần Disney, Giang Ngôn sau hai tháng chia tay La Kiều thì hòa hảo trở lại.
Bạn hắn trong nhóm đã gửi tấm ảnh chụp chung, là hai người tự chụp chung ở trước lâu đài Disney, caption là: “Vòng đi vòng lại, vẫn là người yêu nhau lại tìm thấy nhau.”
Kỳ thật bức ảnh này còn có tôi, chẳng qua ở trong góc, còn bị một chú cún đáng yêu quấy rối.
Tôi nhìn chằm chằm vòng bạn bè này mà phát ngốc nửa giờ, sau đó xem như chưa thấy gì, ẩn toàn bộ hoạt động của Giang Ngôn.
Sau này, tôi đặt toàn bộ tinh lực vào chuyện học tập, tham gia thi đua, lấy học bổng, dồn sức sắp xếp mỗi ngày vô cùng bận rộn.
Nhưng chỉ có chính mình rõ ràng, mỗi ngày đêm khuya, trong cơn mơ lại thấy Giang Ngôn.
Mơ thấy khóa tự học ở cao trung, tôi đang vùi đầu nghiêm túc giải đề, mà hắn ở bên cạnh tôi, ghé vào bàn lười nhác ngủ.
Chờ khi chủ nhiệm lớp tới kiểm tra, tôi lấy đầu bút chọc cánh tay hắn, Giang Ngôn sẽ nhanh chóng ngồi dậy, cầm bút lên, làm bộ làm tịch mà
bôi vẽ trên giấy nháp.
Khi đó tôi từng hỏi hắn: “Một chọc liền tỉnh, cậu rốt cuộc có ngủ không?”
Giang Ngôn nhìn thoáng qua cửa, phát hiện chủ nhiệm đã rời đi, lại lười biếng mà nằm xuống: “Ngủ, nhưng không hoàn toàn ngủ.”
“Cậu không thể tự giác nghiêm túc làm bài sao?”
“Không thể. Dù sao không làm tôi cũng thi hơn điểm cậu.” Hắn một lần nữa nhắm mắt lại, lông mi thật dài bao trùm xuống, “Ngủ đây, giáo viên tới lại kêu tôi.”
Bình luận facebook